Cái rương của Harry đã được chất đầy và đóng lại, Hedwig đã trở về chuồng, đặt trên nắp cái rương. Harry, Ron và Hermione đang đứng đợi trong Tiền sảnh đông đúc cùng với những học sinh năm thứ tư khác, chờ những cỗ xe đưa họ trở về sân ga Hogsmeade. Hôm nay lại là một ngày hè đẹp trời nữa. Harry nhắm chừng, khi nó về đến Privet Drive vào buổi chiều hôm, ở đó hắn rất nóng và rậm bóng cây, những thảm hoa đầy màu sắc lộn xộn, ý tưởng đó chẳng làm cho nó vui thú chút nào cả.
“ Harry”
Harry ngoảnh đầu nhìn lại. Fleur Delacour đang vội vã chạy lên mấy bậc thềm đá của tòa lâu đài. Harry có thể nhìn thấy đằng sau Fleur, tuốt bên kia sân trường, lão Hagrid đang giúp đỡ bà Maxime thắng hai con ngựa khổng lồ vô cỗ xe. Cỗ xe ngựa Beauxbatons sắp sửa khởi hành. Khi Fleur chạy đến gần Harry, cô ấy giơ tay ra nói:
“ Tôi và gia đình sẽ chuyển đến Anh Quốc sinh sống, bên cạnh nhà của Trần Lâm giáo sư ở vùng Devon. Tôi rất vui nếu cậu có thể đến chơi đó Harry”
Ron ở cạnh Harry mỉm cười nói. “Chà, cô với giáo sư phát triển nhanh dễ sợ”
Fleur nghe vậy thì mặt thoáng đỏ hồng, mỉm cười với Ron, Hermione thấy vậy thì chau mày, lầm bầm gì đó không rõ.
Fleur quay đi và nói với ba đứa: “Tạm biệt nghe Harry, Ron và Hermione, thiệt là một hân hạnh được quen biết các bạn”
Sau đó Fleur vội vàng băng qua bãi cỏ trở về với bà Maxime, mái tóc bạch kim của cô ấy óng ánh dưới ánh nắng mặt trời.
Krum tiến đến nói chuyện với Hermione, Ron cuối cùng cũng được Krum ký chữ ký lên một quyển sách.
Đoàn tàu khởi hành về sân ga 9 ¾, một năm học nữa đã kết thúc.
Đêm đã khuya, Thủ Tướng Anh đang ở một mình trong phòng làm việc, trên tay ông là sấp báo cáo mà thư ký mới vừa chuyển cho ông ban nãy. Ông đọc qua một lượt các báo cáo và bắt đầu ghi chép lên chúng trước khi ký tên của ông vào, Henry Walpole.
Ông Walpole nhậm chức Thủ Tướng Anh đã được ba năm, kể từ khi làm Thủ Tướng ông mới biết được thế giới thực tế thâm sâu như thế nào. Phù thủy, pháp sư hay pháp thuật, quái vật, … những từ ngữ dường như chỉ xuất hiện trong các câu chuyện cổ tích lại thật sự tồn tại xung quanh con người, mà con người lại không hề hay biết.
Ông Walpole để sấp báo cáo xuống bàn, ông nhìn quanh căn phòng. Căn phòng rất đẹp với một chiếc lò sưởi cẩm thạch, kế bên những ô cửa kính, sưởi ấm căn phòng khỏi đợt sương mù bất thường. Trên bức tường trắng treo một cái đồng hồ quả lắc khá cổ, và giờ này nó đã điểm mười hai giờ.
Đúng lúc này, ông Walpole nghe một tiếng ho nhẹ làm cơ thể ông như đông cứng lại. Ông biết tiếng ho đó là của ai. Ông đã nghe thấy nó trước đây.
“ Xin chào ?” Ông Walpole nhìn quanh căn phòng rồi nói.
Một thanh âm vang lên, xuất phát từ một người đàn ông nhỏ bé giống như con cóc đội một bộ tóc giả màu bạc trong bức tranh sơn dầu treo trên tường.
“ Gửi tới Thủ tướng dân Muggle. Tân Bộ Trưởng muốn gặp ông. Xin đáp trả tức thì. Thân mến, Fudge”
Ông Walpole thấy người đàn ông trong bức tranh đang chú mục vào mình thì liền gật đầu nói. “Vâng, tôi rất hân hạnh gặp Ngài Fudge và vị Tân Bộ Trưởng đó”
Ông vội ngồi thẳng lên, vuốt thẳng chiếc cà vạt trên cổ, ông cố gắng điều chỉnh khuôn mặt mình sao cho có vẻ thoải mái, không lúng túng, khi ngọn lửa xanh sáng rực lên dưới mặt đá cẩm thạch.
Ông nhìn nó, cố tỏ ra không bối rối. Một người thanh niên khá đẹp trai xuất hiện trong ngọn lửa. Vài giây sau, anh ta bước ra ngoài, đứng trên một tấm thảm cổ, phủi sạch bụi trên chiếc áo choàng dài. Rồi một người đàn ông bệ vệ lại xuất hiện trong đám lửa, người này là ông Fudge mà ông Walpole không lạ gì.
Người thanh niên nhìn quanh căn phòng nhưng không nói năng gì.
“ Chào Thủ Tướng” Cornelius Fudge nói, bước về phía trước, giơ tay ra. “Thật vui khi gặp lại ông”
Khi ông Walpole chưa kịp phản ứng thì ông Fudge nói tiếp. “ Vị này chính là Tân Bộ Trưởng Bộ Pháp Thuật của Anh Quốc, ngài Trần Lâm … tôi xin được nhắc nhở ông một câu là Ngài Trần Lâm đây rất mạnh đó, tôi chỉ đáng xách dép cho ngài ấy mà thôi”
Người thanh niên lúc này mới nhìn sang ông Walpole, gật đầu nói. “ Chào Thủ Tướng Walpole, rất vui khi biết ông”
“ Xin chào … mời hai vị ngồi”
Thấy thái độ trịnh trọng của ông Fudge, ông Walpole cũng không khỏi kiêng kỵ khi nhìn người thanh niên tên Trần Lâm này, trong thâm tâm của ông ta chỉ nghĩ rằng người thanh niên còn trẻ như vậy mà đã leo lên được chức Bộ Trưởng thì hẳn không phải tay vừa.
Khi tất cả đã yên vị, ông Walpole mới mở miệng nói.
“ Tôi có thể giúp gì cho hai vị”
“ Không có việc gì, chỉ là Ngài Trần Lâm đây từ nay sẽ thay thế tôi làm Bộ Trưởng Bộ Pháp Thuật Anh Quốc và ngài ấy cần ngài Thủ Tướng đây hỗ trợ trong việc xử lý giới Muggle, nói tóm lại chỉ cần Ngài Thủ Tướng nghe lệnh Ngài ấy là được”
Ông Walpole hiểu từ Muggle ông Fudge ám chỉ là gì, đó là những người không có pháp thuật như ông. Ông Walpole rất không thích ông Fudge vì thái độ bề trên này, dù sao thì ông cũng là một vị Thủ tướng. Tuy nhiên, mọi việc đã như thế từ buổi đầu ông gặp Fudge, vào ngày đầu ông làm Thủ tướng. Ông nhớ nó rõ như ngày hôm qua, và hiểu nó sẽ ám ông đến hết đời.
Ngày đó, ông đang đứng giữa căn phòng, tận hưởng niềm vui chiến thắng sau bao năm mơ ước và làm việc, khi nghe thấy một tiếng ho ở sau lưng, giống như tối nay. Ông quay lưng lại, và thấy bức tranh xấu xí đang nói chuyện với mình, thông báo chuyến viếng thăm của Bộ Trưởng Bộ Pháp thuật, và giới thiệu ông ta.
Ông Walpole hoàn toàn khủng hoảng khi thấy bức chân dung nói chuyện với mình, dù điều này không thấm vào đâu so với lúc ông nhìn thấy một người tự xưng là pháp sư nhảy ra khỏi lò sưởi và bắt tay ông. Ông không nói được câu nào trong khi ông Fudge từ tốn giải thích rằng có những phù thuỷ sống bí mật trên trái đất, tuy nhiên, ông không cần lo lắng về điều này, vì Bộ trưởng Pháp thuật quản lí Cộng đồng phù thuỷ, và ngăn ngừa Cộng đồng không Pháp thuật biết được về họ.
Theo như ông Fudge nói, đó là một công việc mệt mỏi, phải giữ tất cả theo đúng luật lệ, bao gồm từ trách nhiệm khi dùng chổi bay, đến việc điều khiển sự phát triển của cộng đồng rồng, vâng vâng ... Ông Fudge đã vỗ vai ông bằng một phong cách rất bề trên.
“ Ầm”
“ Bảo tôi nghe lệnh người thanh niên này, không đời nào nhé. Dẹp mấy cái trò mèo của mấy người đi”
Ông Walpole nổi giận đùng đùng đập bàn một cái rõ to, sau đó hét tướng lên.
Một chùm sáng màu vàng bao trùm toàn bộ căn phòng và khi đám nhân viên an ninh chạy vào trong phòng thì chỉ thấy ông Walpole đang ngồi làm việc một cách bình thường.
“ Thưa Ngài Thủ Tướng, có chuyện gì vậy ạ ?” một nhiên viên an ninh hỏi.
Ông Walpole ôn tồn nói. “ Không có gì, chỉ tại ta hơi stress một chút mà thôi … các cậu lui đi, ta cám ơn”
“ Vâng, thưa Thủ Tướng”
Một cậu thiếu niên nằm nhoài trên một thảm hoa phía ngoài căn nhà số bốn đường Privet Drive. Cậu ta có làn da rám nắng, tóc đen, đeo kính cận, hơi ốm yếu mà người ta nhìn thoáng qua cũng thấy. Cậu thiếu niên này không ai khác chính là Harry Potter.
Harry Potter đang trốn vào đây để nghe lỏm chương trình ti vi từ dì dượng của nó, trốn vào đây tuy hơi nóng nhưng không có ai nhìn trừng trừng giận dữ vào nó, nghiến răng kèn kẹt đến nỗi không thể nghe được tin tức, hoặc ném thẳng những câu hỏi dơ dáy vào nó, việc đã xảy ra khi nó thử ngồi vào phòng khách và xem tivi với dì dượng.
Harry nhăn mặt vuốt vuốt vết thẹo trên trán, vết thẹo của nó lại đang đau nhức một cách khủng khiếp, bốn tuần nghỉ hè ở nhà dượng Vernon, đêm nào nó cũng mơ thấy ác mộng.
Giấc mơ cứ lặp đi lặp lại, trong mơ, nó thấy nó là một con rắn, lần mò khắp các ngóc ngách ở một sa mạc hoang vu nào đó. Con rắn lúc nào cũng cảm thấy đói khát và để thỏa mãn sự háo đói đó, nó đã tấn công và nuốt sống rất nhiều thú vật lẫn con người.
Harry cảm nhận được cảm giác khi đang nuốt sống một con người, chính điều này đã làm cho nó sợ hãi vô cùng, nó tự hỏi có khi nào một ngày nào đó nó quả thật biến thành một con rắn khát máu không.
Trong bốn tuần nay, Harry cũng có thư từ qua lại với hai đứa bạn thân nhất của nó, Hermione và Ron. Qua trao đổi với hai đứa bạn, Harry biết giới pháp thuật vẫn sóng yên, biển lặng, không có một chút tin tức gì về việc có phù thủy mất tích hay bị tấn công gì cả.
Một sự yên bình kỳ lạ đối với Harry, Chúa Tể Hắc Ám Voldemort đã trở lại, nó tận mắt thấy và chạm trán với hắn cơ mà, tuy hắn bị Bộ Trưởng Trần Lâm đánh chạy nhưng không thể nào lại yên tĩnh như thế được. Voldemort đang có âm mưu gì ?
Và Harry đã nghĩ ngay đến giới Muggle, Voldemort không dám lộng hành ở Anh Quốc thì có thể hắn sẽ gây án ở nơi khác, cách xa nước Anh, mà nạn nhân của hắn sẽ là những người không biết pháp thuật.
Chính vì vậy, gần đây Harry đã có thói quen xem tin tức trên ti vi, nhưng qua nhiều lần bị dì dượng làm khó dễ, nó đã nghĩ ra cách trốn ở thảm hoa để nghe lỏm tin tức mà không bị ai phát hiện.