Đang miên man suy nghĩ thì trong túi áo hắn vang lên tín hiệu quen thuộc.
Trần Lâm nhanh chóng lấy ra khỏi túi áo một miếng kim loại sáng bóng cỡ bàn tay, có khắc chi chít phù văn ở phần viền. Đây là vật phẩm pháp thuật mà Trần Lâm dựa theo Smartphone để phát minh, hắn đã phân phát cho các thành viên trong Bộ Pháp Thuật để tiện liên lạc. Miếng kim loại này và hạc giấy là hai vật phẩm mà bọn họ bắt buộc phải mang trong người khi làm việc.
Trên bề mặt tấm kim loại sáng bóng xuất hiện hình ảnh của một nam pháp sư, đây là Rufus Scrimgeour mà Trần Lâm không lạ gì.
“ Chào ngài Bộ Trưởng” Rufus Scrimgeour nghiêm túc nói, giọng thành kính.
“ Chào anh Rufus, anh tìm ta có việc gì ?”
Trần Lâm mỉm cười, hắn biết Rufus Scrimgeour hiện đang ở Mỹ cùng với hai mươi vị Thần Sáng, đây là nhóm Thần Sáng hắn cử đến Mỹ để trợ giúp Bộ Pháp Thuật Mỹ.
Ông Rufus Scrimgeour ôn tồn nói.
“ Ngài Bộ Trưởng, trong gần nửa tháng qua, nhóm chúng tôi đã giải quyết 108 nhóm khủng bố người No Majs và đã bí mật giao những tên khủng bố này cho phía quân đội Mỹ … các nhóm này, nhóm nhỏ nhất có 15 người, nhóm lớn nhất có 267 người, đều trang bị các vũ khí nổ tung của giới Muggle, rải rác khắp 50 bang của Mỹ … Các Tử Thần Thực Tử của tổ chức Hắc Phượng tuy có xuất hiện nhưng đều độn thổ trốn đi rất nhanh khi phát hiện ra sự hiện diện của chúng tôi, dường như bọn chúng không muốn trực tiếp giao chiến hay đang có âm mưu gì khác”
“ Làm rất tốt anh Rufus … nhóm của anh có thương vong gì không ?” Trần Lâm gật đầu nói.
“ Thưa ngài Bộ Trưởng, những khủng bố người No Majs rất hay liều chết, dùng đòn cảm tử bằng việc kích nổ vũ khí nổ tung mang theo trên người nên thời gian đầu có vài vị Thần Sáng đã bị bỏng nặng, nhưng rất may đã kịp thời chữa trị … đến hiện tại đã không còn vấn đề” Rufus Scrimgeour thành thật nói.
Trần Lâm trầm giọng nói. “ Rất tốt, trong thời gian qua nhóm của anh có phát hiện hành tung Chúa Tể Hắc Ám không ?”
“ Không thưa ngài, hắn không hề xuất hiện … à, nhóm chúng tôi dạo gần đây phát hiện thấy những thành viên Hội Phượng Hoàng xuất hiện ngày càng nhiều, Ngài Bộ Trưởng có chỉ thị gì về những người này không ?”
Trần Lâm im lặng một hồi sau đó mở miệng nói. “ Cứ để mặc họ, họ cũng đang thám thính hành tung của Chúa Tể Hắc Ám thôi, nếu thấy họ gặp nguy hiểm thì nhóm của anh cũng nên giúp đỡ một tay”
Rufus Scrimgeour gật đầu ra vẻ đã hiểu.
“ Vâng, thưa Ngài Bộ Trưởng”
“ Tổng Thống Mỹ đã có Thần Sáng của Bộ Pháp Thuật Mỹ bảo hộ nhưng nhóm của anh cũng nên cử người giám sát, tùy thời phải bảo hộ ông ta an toàn” Trần Lâm nhắc nhở.
“ Vâng thưa ngài, chuyện này tôi cũng đã tính đến”
“ Được rồi, anh và toàn nhóm phải nhớ cẩn thận, một ngày chưa bắt được thành viên tổ chức Hắc Phượng thì các nhóm khủng bố sẽ cứ xuất hiện mãi và gây ra những thương vong nghiêm trọng… hãy nhớ, nếu tính thế có biến phải ngay lập tức gọi cho ta”
“ Dạ vâng”
Hình ảnh ông Rufus Scrimgeour biến mất, Trần Lâm cũng cất miếng kim loại vào túi rồi bước ra khỏi Sở Bảo Mật.
Trong mấy tuần sau đó, Harry chỉ gặp được cụ Dumbledore vào lúc 7 giờ tối thứ hai. Cụ hầu như không xuất hiện trong các bữa ăn tại Đại Sảnh Đường như trước, và Harry chắc chắn Hermione đã đúng khi nghĩ rằng cụ rời khỏi trường nhiều ngày trong mỗi lần. Cụ Dumbledore đang ở đâu, và đang làm gì cơ chứ?
Vào ngày 30 tháng 10, có chuyến đi đầu tiên của học kỳ đến Hogsmeade. Harry đã tự hỏi không biết những chuyến đi này có vẫn được cho phép hay không, khi mà các biện pháp an ninh đang ngày một được thắt chặt xung quanh trường, nhưng nó rất mừng khi biết tụi nó vẫn được đi, được ra khỏi lâu đài vài tiếng đồng hồ luôn luôn tuyệt vời.
Harry dậy sớm vào buổi sáng của chuyến đi, bầu trời có dấu hiệu giông bão, và nó giết thời gian cho tới bữa ăn sáng bằng cách đọc cuốn sách Độc Dược Thường Thức Và Chuyên Sâu của nó, quyển sách của Hoàng Tử Lai.
Càng đọc cuốn sách, Harry càng thấy vị Hoàng Tử Lai này không tầm thường, ngoài những ghi chép tâm đắc sửa lại nội dung được in trong sách, vị Hoàng Tử Lai này lại còn sáng chế ra khá nhiều câu thần chú lạ hoắc mà Harry đã thử thực hiện, nó quả thật có hiệu quả.
Harry nghe Hermione nói những câu bùa chú này không được Bộ Pháp Thuật cho phép vì chưa đăng ký gì đó nhưng nó nghĩ một bùa chú dùng được khi nguy cấp là một bùa chú tốt, không phải sao ?
Chuyến đi bộ vào làng Hogsmeade không thú vị chút nào. Con đường vào làng đầy những học sinh chụm đầu vào nhau trước những cơn gió buốt giá. Harry đã tự hỏi không biết có phải bây giờ mà ở trong Phòng sinh hoạt chung ấm áp thì sẽ dễ chịu hơn đi đến đây không.
Cũng như thường lệ, nhóm Harry đi một vòng tiệm Công Tước Mật để mua một đống kẹo bơ rồi dạo qua tiệm giỡn Zonko chơi cho đã, cuối cùng là đến quán Ba Cây Chổi Thần để hưởng thụ cảm giác ấm áp nơi lò sưởi.
Nấn ná tại quán khoảng một giờ, cả ba đứa quyết định ra về bởi vì bọn nó thấy cơn bão càng lúc càng lớn thì phải.
Một lần nữa, cả bọn khoác áo chặt hơn, chỉnh lại mấy cái khăn quàng, theo bước đám học sinh bước ra khỏi quán, đi lên đường lớn.
Một lúc sau, Harry bắt đầu nhận thấy giọng nói của Katie Bell và bạn chị ấy, đang vọng tới chỗ chúng nó trong gió. Harry liếc nhìn hình dáng không rõ của họ. Hai cô gái đang tranh cãi về cái gì đó Katie đang cầm trong tay.
“ Không liên quan gì hết Leanne” Katie nói.
Họ rẽ vào một con hẻm nhỏ, tuyết rơi dày và nhanh, làm mắt kính của Harry mờ đi. Nó vừa đưa bàn tay đeo găng lên lau kính thì Leanne bỗng chụp lấy cái gói Katie đang cầm, Katie giựt lại và cái gói liền rớt xuống đất.
Ngay lập tức, Katie bay lên trời. Hai tay cô dang rộng, như thể sắp bay thật sự vậy. Dù vậy có cái gì không ổn ở đây, một điều gì đó kỳ quái … Tóc cô quật đập tứ tung quanh người bởi trận gió mạnh, nhưng đôi mắt cô bé nhắm nghiền và khuôn mặt ko biểu lộ cảm xúc gì cả. Harry, Ron, Hermione và Leanne đều há hốc mồm đứng nhìn, không biết Katie đã xảy ra chuyện gì.
Rồi, khi cách mặt đất khoảng hai mét, Katie phát ra một tiếng thét kinh hoàng. Đôi mắt cô bé bừng mở, nhưng bất kể cô thấy cái gì, hay bất kể cô đã cảm thấy như thế nào, rõ ràng đều đã làm cô đau đớn. Cô chỉ la hét và la hét, Leanne cũng bắt đầu la hét hoảng loạn và chụp lấy mắt cá chân của Katie, cố mang cô bé xuống đất trở lại. Harry, Ron và Hermione lao nhanh đến giúp đỡ, nhưng khi chúng nắm được chân Katie thì cô bé rớt xuống đầu tụi nó, Harry và Ron chụp được cô bé nhưng cô lại lăn lộn dữ quá làm 2 đứa nó không giữ được. Thay vì vậy, chúng hạ cô bé xuống mặt đất, cô quẫy đạp và la hét, hình như không nhận ra được bọn chúng.
Ba đứa quýnh quáng không biết làm gì, cũng may cô McGonagall vẫn còn trong quán Ba Cây Chổi, Hermione quay trở lại quán để gọi cô đến giúp Katie.
“ Đừng đụng vào nó” cô McGonagall gương mặt trắng bệch hét lớn với bọn Harry khi thấy bọn nó xúm lại chỗ cái gói đồ rơi ban nãy, thì ra đó là cái dây chuyền bằng ngọc mắt mèo lộng lẫy.
Cô McGonagall vội chạy đến chỗ cái dây chuyền, cô dùng đũa phép kiểm tra một hồi rồi niêm phong nó lại trong một cái hộp gỗ. Cô nói với vẻ sợ hãi hiếm khi.
“ Nó đã bị ếm”
Katie nhanh chóng được giáo sư McGonagall mang về phòng y tế trường, nhóm Harry cũng đi theo cô McGonagall vì là người chứng kiến vụ việc.
Trong phòng y tế, cô McGanagall nhìn Leanne hỏi dò.
“ Trò chắc chắn Katie không có nó khi trò ấy vào quán Ba Cây Chổi chứ ?”
Leanne sắc mặt vẫn còn sợ hãi, lắp bắp nói. “ Dạ … con chắc chắn ạ, cậu ấy vào nhà vệ sinh khi quay ra thì đã có cái gói đó … cậu ấy nói mình phải giao nó, rất quan trọng”
“ Trò Katie có nói giao cho ai không ?” cô McGonagall nghi hoặc.
“ Cho giáo sư Dumbledore ạ”
Cô McGonagall nghe vậy thì giật mình, sau đó cho phép Leanne rời đi bệnh xá.
Cô nhìn qua ba đứa Harry rồi nói vẻ bực mình.
“ Sao cứ có chuyện gì là dính đến ba trò vậy ?”
“ Xin cô hãy tin là con cũng tự hỏi mình câu đó suốt” Ron cười đáp.
Cô McGonagall lườm Ron một cái rồi nói.
“ Trò Katie bị trúng nguyền rủa rất nặng, cũng may là không nguy hiểm tính mạng”
Harry mở miệng giải thích. “ Em rất hiểu chị Katie, ngoài sân cỏ đến con ruồi chị ấy còn không làm hại, nếu biết thứ đó là gì, chị ấy sẽ không đưa cho giáo sư Dumbledore đâu thưa cô … con nghĩ chuyện này có liên quan đến Malfoy”
Cô McGonagall nghiêm túc nhìn Harry rồi nói. “Đó là lời buộc tội rất nghiêm trọng đó trò Potters … em có bằng chứng không ?”
“ Em chỉ biết là vậy … hành động của Malfoy gần đây rất mờ ám” Harry nói.
Cô McGonagall trầm tư hồi lâu sau đó phất tay nói.
“ Cô đề nghị các con hãy về ký túc xá ngay”
Đám Harry gật đầu sau đó nhanh chóng rời đi.