Mấy tuần sau đó, vì để tiếp cận giáo sư Horace Slughorn, Harry đã tham dự đầy đủ các buổi tiệc tối do giáo sư Horace Slughorn tự tay tổ chức, thành viên tham dự đều là những học sinh có dính líu đến những nhân vật quan trọng, có tên tuổi trong giới pháp thuật, hay ít nhất cũng là học bá như Hermione.
Các buổi tiệc tối vô cùng nhàm chán đối với Harry nhưng cũng nhờ đó, mối quan hệ của nó với Ginny càng trở nên thân thiết hơn.
Cho đến một buổi, khi tất cả đã ra về hết, chỉ còn lại giáo sư Horace Slughorn và Harry, Harry đã chớp lấy cơ hội đề cập đến vấn đề Tom Riddle đã từng hỏi nhưng ngay lập tức bị giáo sư Horace Slughorn cảnh giác và từ chối thẳng thừng.
Những lớp học Bế Quan Bí Thuật của Harry với cụ Dumbledore cũng không đạt hiệu quả gì nhiều, Harry vẫn thường xuyên nằm mơ thấy nó là một con rắn bò đi khắp nơi trong hoang mạc để săn giết rất nhiều người, có cả phù thủy lẫn Muggle.
Cuộc thi đấu Quidditch mà Harry mong chờ nhất lại làm cho nó thất vọng nhất, đội Gryffindor của nó bị đội Hufflepuff đánh bại, mà người đánh bại nó không ai khác chính là Cedric Diggory, tầm thủ của đội Hufflepuff, năm nay cũng là năm cuối của Cedric ở Hogwarts.
Trước giáng sinh một ngày, trong lúc Harry đang lang thang Hogwarts bằng áo khoác tàng hình, nó đã tình cờ bắt gặp Cedric và Cho Chang đang hôn nhau đắm đuối và có những tiếp xúc thân mật giữa nam và nữ.
Thấy được cảnh tượng người con gái mình thầm thương trộm nhớ tiếp xúc thân mật với người con trai khác, Harry trong lòng bốc hỏa, cùng với những thất vọng và tự ti về bản thân trong những ngày qua, đêm hôm đó Harry đã nằm mơ, một giấc mơ rõ ràng nhất.
Nó thấy cơ thể của nó có vẻ như rất uyển chuyển, mạnh mẽ và mềm dẻo. Nó đang lướt đi trên sa mạc, qua những cồn cát lạnh ngắt và tối tăm. Nó thấy một trạm dừng chân có biển hiệu màu đỏ, ghi là Trạm Dừng Chân Ánh Sao làng Borrego Springs, Anza-Borrego Desert State Park, California.
Phía trước cửa trạm dừng chân có một người đàn ông đang đứng, người đàn ông này nó cảm giác rất là quen thuộc nhưng nó không nhớ là ai. Harry thè lưỡi ra … nó có cảm thấy được hương vị của người đàn ông này trong không khí.
Harry muốn cắn người đàn ông … nhưng nó phải điều khiển được cảm xúc của mình … nó còn việc quan trọng hơn để làm …
Nhưng người đàn ông chuyển động quay người lại … một cái áo khoác bạc rơi khỏi chân ông khi ông nhảy lùi lại và Harry có thể thấy một hình bóng đỏ thẫm của tấm biển hiệu, thấy cây đũa thần ở thắt lưng … không còn lựa chọn nữa … nó ngẩng lên từ nền đất và cắn một, hai, ba lần, cắm sâu răng nanh của nó vào da thịt người đàn ông, cảm thấy xương sườn của ông ta vỡ vụn dưới hàm mình, cảm thấy dòng máu nóng phun ra …
Người đàn ông thét lên đau đớn … rồi ông ta im lặng … ông ta bật lùi lại … máu rơi tung toé trên nền đất cát.
Và rồi từ sâu trong trạm dừng chân, có ba bóng đen xuất hiện, ba người mặc áo trùm đen nhanh chóng khống chế người đàn ông và kéo ông ta trong tình trạng lơ lửng vào bên trong căn nhà.
Harry thấy nó cũng bò theo ba người mặc áo đen này, trong một căn phòng, Harry thấy một cái mật đạo dẫn sâu xuống lòng đất, tất cả đi tới một cái ngã tư, nó và ba người áo đen chọn con đường thứ nhất bên trái, bò trườn một hồi, nó lại gặp một cái ngã năm, nó cùng đám người chọn con đường thứ năm ở bên phải, tiếp tục bò trườn tiến sâu vào, càng đi càng tối tăm mù mịt, một cái ngã tư lại xuất hiện, nó lại chọn con đường thứ ba ở bên phải.
Bò trườn rất lâu cho đến khi nó thấy một cánh cửa màu đỏ thẫm xuất hiện trước mặt. Một gã áo đen mở cửa, Harry cũng thừa cơ mà bò vào bên trong.
Bên trong phòng là một không gian rộng lớn y như một sân vận động, cũng có khán đài và sân thi đấu. Người đàn ông bị Harry cắn được kéo đến chính giữa sân thi đấu, chỗ đó có một cái ghế sắt lớn và người đàn ông bị trói vào cái ghế bằng những sợi thép. Trên người đàn ông, máu từ vết thương liên tục chảy xuống.
“ Harry … Harry …”
Nó mở bừng mắt. Khắp cơ thể nó đều được đầy mồ hôi lạnh, tấm trải giường của nó cuộn quanh nó như một cái áo bó, nó cảm thấy như thể có một cái dùi sắt nung trắng lên vừa dí vào trán nó.
Ron đang đứng bên giường nó, có vẻ rất kinh hãi. Có nhiều bóng người khác ở chân giường Harry. Nó đang ôm đầu bằng tay mình, cơn đau làm nó tối tăm mặt mũi … nó cuộn mình lại và nôn ra một góc đệm.
“Cậu ta bị bệnh rồi” một giọng lo sợ nói.
“Nên gọi ai đó chứ ?”
“Harry … Harry ơi”
Harry lúc này đã nhớ ra người đàn ông nó thấy là ai, đó là chú Sirius thân thương của nó.
“ Chú Sirius đang gặp nguy hiểm … không … không … chú Sirius” cơn đau làm mắt nó hoa lên, nó khó khăn nói.
“Mình đi gọi người giúp đây” vẫn cái giọng nói kinh hoàng cũ, và Harry nghe thấy tiếng chân chạy ra khỏi ký túc xá.
“Harry … bồ …” Ron nói một cách ngập ngừng, “Bồ chỉ… bồ chỉ mơ thôi….”
“Không phải … nó là thật” Harry giận dữ nói, chuyện sống còn bây giờ là phải làm cho Ron hiểu. “Không phải là mơ…. không phải là một giấc mơ thường … tớ đã ở đấy… tớ thấy… tớ làm …”
Nó nghe thấy tiếng Seamus và Dean thì thầm nhưng nó không quan tâm. Cơn đau trên trán nó đã giảm bớt, dù nó vẫn cảm thấy mồ hôi tuôn ra và người run cầm cập. Nó lại oẹ ra và Ron bật lùi lại.
Giáo sư McGonagall vội vã lao vào ký túc xá trong cái váy sọc của bà, kiếng của bà trệ xuống cái mũi xương xẩu của bà.
“Sao thế, Potter ? Em đau ở đâu ?”
Nó chưa bao giờ cảm thấy vui mừng khi thấy bà đến thế, một thành viên của Đội quân Phượng Hoàng là thứ mà nó cần lúc này, chứ không phải là ai đó nhặng xị bên nó và kê cho nó những món linh dược gì đó.
Nó ngồi phắt dậy. “ Cô ơi, chú Sirius bị rắn cắn, chú ấy chảy rất nhiều máu … chú ấy đang bị bắt giữ … phải rồi, những tên Tử Thần Thực Tử đã bắt giữ chú ấy”
“Em muốn nói gì ? … em thấy nó xảy ra à ?” giáo sư McGonagall nói, cặp lông mày sẫm của cô nhíu lại.
“Em không biết … em ngủ và thế là em ở đấy…”
“Em muốn nói em mơ thấy thế ?”
“ Không … cụ Dumbledore đâu rồi cô, cụ ấy sẽ hiểu con nói gì” Harry giận dữ nói.
Giáo sư McGonagall nhìn nó chằm chằm qua cặp kính trễ xuống như thể kinh hoàng trước những gì mà bà đang thấy, bà nói. “ Cụ Dumbledore đã rời khỏi trường, cụ đi đâu cô cũng không rõ”
“ Còn thầy Moody … con muốn gặp thầy ấy” Harry nói gấp.
Cô McGonagall lắc đầu nói.
“ Ta e rằng thầy ấy cũng đã đi đâu đó rồi Harry à … cô thấy tinh thần con đã rối loạn rồi Harry, mau đi theo cô xuống phòng y tế”
Harry ngồi phịch xuống, than khóc nức nở. “Làm sao đây, làm sao bây giờ đây ? … Chú Sirius đang mất máu … chú ấy sẽ …”
Một lúc sau, cô McGonagall mới kéo Harry đến được phòng y tế.
Trong khi bà Pomfrey đang làm cho nó một cốc thuốc an thần thì Harry đã bỏ trốn bằng cái áo khoác tàng hình của nó.
Nó đến khu phòng bếp Hogwarts tìm Dobby, bởi vì nó nghĩ chỉ có Dobby mới mang nó đến được nước Mỹ bằng độn thổ. Dobby đã từng kể với nó là đã đi du ngoạn khắp nơi trên thế giới.
“ Cậu chắc chắn muốn đến Mỹ hả cậu Harry ?” Dobby nhìn Harry bằng cặp mắt long lanh với vẻ lo sợ.
Harry gật đầu. “Phải Dobby, cậu phải giúp mình … mình phải đi ngay mới kịp” nó giấu chuyện Sirius với Dobby, bởi vì nó biết nếu Dobby biết chuyện chắc chắn sẽ không giúp nó.
Dobby vung hai bàn tay nhỏ lên nói.
“ Từ Hogwarts đến Mỹ rất là xa, chúng ta phải dùng khóa cảng chứ không độn thổ được … Dobby có biết một yêu tinh chuyên vận chuyển lậu phù thủy đến nước khác nhưng chi phí khá là cao đó cậu Harry”
“ Khoảng bao nhiêu Dobby ?” Harry lo lắng nói, trong túi nó bây giờ chỉ có chưa đầy 200 galleon mà thôi.
“ 100 Galleon một lần dịch chuyển, không khứ hồi” Dobby đáp.
Harry thở ra, nó đủ tiền để đi rồi.
“ Vậy đi nhanh đến chỗ gia tinh đó đi Dobby”
“ Được rồi, chúng ta phải ra khỏi Hogwarts thì Dobby mới độn thổ đem cậu Harry đi được”