Tại một hang động ngầm sâu 2000 mét dưới lòng dãy núi Tamaulipas của Mexico, một thân ảnh mặc áo trùm đen đang lặng lẽ bước đi, càng lúc càng tiến sâu vào hang động tối tăm.
Đi được một lúc, thân ảnh áo đen dừng lại bước chân, hắn đưa tay gỡ xuống mũ trùm đầu làm để lộ ra cái đầu trọc lóc nhợt nhạt và cái mặt bèn bẹt, không có lỗ mũi mà chỉ có hai cái khe, đôi mắt đỏ ké với đồng tử hệt như một con rắn độc. Người này không ai khác chính là Voldemort.
“ Cuối cùng ta đã tìm được”
Voldemort cất giọng the thé, trước mặt hắn là một vùng không gian hình cầu lớn cỡ mười cái sân vận động gộp lại, ở trung tâm là một cái kim tự tháp bằng đá đen chiều dài các cạnh khoảng hai trăm mét với những bậc thang lớn dẫn đến đỉnh tháp.
Voldemort lắc mình một cái đã đi tới đỉnh tháp, tại đỉnh tháp, chễm chệ đứng một bức tượng làm bằng đá đen, cao khoảng ba mét, bức tượng điêu khắc hình một con rắn có hai cánh với đôi mắt màu đỏ trông rất tà ác.
Voldemort quan sát bức tượng một lượt sau đó mỉm cười sung sướng, hắn lấy ra đũa phép rồi vẫy nhẹ một cái. Một trăm thân ảnh có cả nam lẫn nữ, ngay lập tức phiêu phù bay vào bên trong động, tiến lên đỉnh tháp.
Những người này được Voldemort sắp xếp quỳ xung quanh bức tượng, mặt đối diện với cái hố đỏ thắm đường kính khoảng ba mét ở dưới chân tượng rắn.
“ Thần Rắn vĩ đại Kukulken, xin nhận lấy lễ vật của bề tôi của người, Voldemort”
Voldemort cất giọng the thé rồi hắn vẫy nhẹ đũa phép, từ trên cổ của một trăm nạn nhân, dòng máu đỏ tươi chảy ào xuống cái hố đỏ.
Cái hố máu bắt đầu sủi bọt, rồi từ từ ngấm vào bức tượng rắn ở trên như miếng bọt biển hút nước, chỉ một lúc, cái hố đầy máu đã hoàn tất hết sạch.
Bức tượng rắn lúc này có biến đổi cực lớn, trở nên cực kỳ sinh động giống hệt như một sinh vật sống, đôi mắt đỏ tà ác lấp lánh có thần trông vô cùng kinh dị.
Từ trong bức tượng, một thanh âm xa xôi vang vọng.
“ Phàm nhân, là ngươi kêu gọi ta ? Ngươi lá gan cũng không nhỏ”
Voldemort quỳ xuống, giơ hai tay lên cao, thái độ vô cùng cung kính.
“ Thưa Thần Kukulken vĩ đại, tôi Voldemort muốn trở thành tông đồ của ngài, mong ngài hãy chấp nhận”
Bức tượng rắn ra vẻ chê cười, nói. “ Muốn làm Tông đồ của Kukulken ta, ngươi xứng sao, hở phàm nhân kia ?”
“ Nếu Ngài Kukulken chấp thuận, tôi Voldemort sẽ hiến tế cả thế giới này cho ngài, thế giới này sẽ vì ngài mà dâng lên tín ngưỡng” Voldemort cung kính nói.
Bức tượng rắn cười nói.
“ Ha ha ha … nói nhiều vô ích, lấy hành động chứng minh cho lời nói của ngươi đi … ta muốn thêm lễ vật, ít nhất là gấp vạn lần như vậy … nếu ngươi làm được, ta sẽ xem xét hiện thân ở thế giới của ngươi”
Voldemort lập tức nói.
“ Dạ được, tôi sẽ chuẩn bị chu đáo lễ vật để dâng lên Thần Kukulken vĩ đại, xin ngài hãy chờ một khoảng thời gian”
“ Đừng để ta chờ lâu quá đó phàm nhân, ta không cần có một tên Tông đồ vô dụng” bức tượng rắn lạnh lùng nói.
“ Dạ vâng thưa Ngài”
Voldemort cúi rạp người xuống, giọng điệu vô cùng thành kính.
Harry đã bỏ cả buổi sáng để soạn ra toàn bộ cái rương đi học của nó kể từ khi nó bắt đầu bỏ đồ đạc vô đó năm năm về trước. Cứ mỗi lần bắt đầu một niên học mới từ đó tới nay, nó chỉ soạn sơ sơ ba phần tư bên trên của những thứ trong rương để thay thế hoặc cập nhật chúng, chừa lại một lớp những đồ lụn vụn nói chung ở dưới đáy rương, nào là viết lông ngỗng cũ, mắt bọ khô, vớ lẻ nó không mang vừa chân nữa. Harry muốn bỏ đi những thứ không cần thiết, nó muốn hành trang của nó gọn nhẹ càng tốt, chỉ cần nó đủ 17 tuổi là nó sẽ không cần ở cái nhà đường Privet Drive này nữa.
Mấy phút trước đó, Harry đã thọc tay vô mớ bùng nhùng này, lãnh một vết cắt đau điếng ở ngón thứ tư bàn tay phải, và khi rút tay ra thì thấy máu me tùm lum. Nó rốt cuộc khám phá ra cái cạnh bén ngót đã gây họa cho nó. Nó nhận ra vật đó tức thì. Đó là một mảnh vỡ dài cỡ ba phân của cái gương đã được ểm bùa mà Sirius, người cha đỡ đầu quá cố, đã cho nó.
Harry ngồi dậy và xem xét cái mảnh gương có cạnh bén ngót đã làm nó đứt tay. Nó chẳng thấy gì khác ngoài con mắt xanh biếc sáng quắc của chính nó nhìn ngược lại nó. Thế là nó đặt mảnh gương vỡ lên trên tờ Nhật báo Tiên Tri sáng hôm đó, tờ báo vẫn còn nằm trên giường, chưa được đọc, và bằng cách sục vào mớ rác còn lại trong rương, nó cố gắng dằn xuống cơn trào dâng đột ngột của những ký ức đắng cay, những vết chém của tiếc thương và mong mỏi mà việc tìm ra mảnh gương vỡ đã khơi gợi lên.
Mất thêm một giờ nữa nó mới hoàn toàn soạn ra được hết đồ đạc trong rương, quăng đi những đồ vô dụng, và sắp xếp những thứ được giữ lại thành những đống tùy theo những vật đó từ nay nó còn cần tới hay không cần tới nữa.
Harry đứng lên, duỗi tay chân, và đi tới cái bàn viết. Hedwig chẳng buồn nhúc nhích khi Harry bắt đầu giở đống báo ra, liệng từng tờ một vô đống rác. Con cú vẫn ngủ hay giả bộ ngủ, nó giận Harry về việc giới hạn thời gian nó được phép ngao du ở ngoài lồng trong lúc này.
Khi giở gần tới đáy đống báo, Harry chậm tay lại, tìm một số đặc biệt mà nó biết là được gởi đến ngay sau khi nó trở về Privet Drive để nghỉ hè. Cuối cùng nó tìm được tờ báo đó. Lật ra trang mười, nó ngồi lún xuống cái ghế bên bàn viết và đọc lại bài báo mà nó tìm nãy giờ.
‘Nhớ mãi Albus Dumbledore
Elphias Doge
Tôi gặp Albus Dumbledore năm mười một tuổi, vào ngày đầu tiên của chúng tôi ở trường Hogwarts …’
Harry đã đọc xong bài cáo phó của cụ Elphias Doge viết trên Nhật Báo Tiên Tri, nhưng vẫn tiếp tục nhìn đăm đăm bức ảnh đăng kèm theo bài cáo phó. Cụ Dumbledore vẫn nở nụ cười ân cần quen thuộc, nhướn mắt qua gọng kiếng hình nửa mặt trăng, cụ vẫn khiến cho Harry có cảm giác, dù là trên tờ giấy báo, là cụ đang nhìn thấu suốt Harry, kẻ mang trong mình nỗi buồn trộn lẫn với cảm giác hổ thẹn.
Nó cứ tưởng nó biết cụ Dumbledore rõ lắm, nhưng từ lúc đọc xong bài cáo phó này, nó đã phải bất đắc dĩ nhìn nhận rằng nó hầu như chẳng biết gì về cụ cả. Cụ Dumbledore chưa từng bao giờ nói cho nó nghe về gia đình của cụ hay thời trẻ của cụ khi cụ bằng tuổi nó chẳng hạn.
Sau nhiều phút suy nghĩ, Harry xé bài cáo phó ra khỏi tờ báo Tiên Tri, gấp lại cẩn thận, và nhét vào bên trong một quyển sách. Rồi nó quăng mớ báo còn lại lên đống rác và quay lại nhìn căn phòng. Đã ngăn nắp sạch sẽ hơn nhiều. Cái duy nhất còn ở trật chỗ là tờ Nhật báo Tiên Tri số ra hôm nay, vẫn còn nằm trên giường, và bên trên nó là mảnh gương vỡ.
Harry mở báo ra đọc, chạy ngang nửa dưới của trang đầu là một cái tít nhỏ hơn đặt bên trên một bức ảnh của cụ Dumbledore đang sải bước, có vẻ bực bội.
‘Dumbledore – Sự thật cuộc đời ?
Câu chuyện chấn động về một thiên tài hoàn hảo được nhiều người coi là pháp sư vĩ đại nhất thuộc thế hệ của ông sẽ phát hành vào tuần tới. Bóc trần chân dung nổi tiếng của trí tuệ râu bạc thanh thoát, Rita Skeeter để lộ ra tuổi thơ xáo trộn, tuổi trẻ hoang đàng, những hận thù suốt kiếp, và những bí mật tội lỗi mà Dumbledore đã mang theo xuống mồ, Tại sao người được trao cho chức Bộ trưởng Bộ Pháp thuật lại bằng lòng giữ chức hiệu trưởng quèn ? Cái gì mới là mục đích thực sự của tổ chức bí mật được gọi là Hội Phượng Hoàng? Cuộc đời của Dumbledore đã kết thúc như thế nào ? …’
Harry đã đọc hết dòng cuối của bài báo, nhưng mắt vẫn ngây ra ngó chằm chằm trang báo không dứt được. Sự ghê tởm và phẫn nộ trào lên trong người nó như muốn ói, nó vo tròn tờ báo và quăng mạnh vô tường bằng tất cả sức lực, cục báo nhập vô đám rác chất đống quanh cái thùng rác đã đầy tràn.
“Đồ lếu láo” Harry gào lên, và qua khung cửa sổ nó thấy ông hàng xóm nhà kế bên, vừa ngừng lại để khởi động cái máy cắt cỏ của ông ta, ngó lên lo lắng.
Harry ngồi phịch xuống giường. Nó nghĩ mãi về cụ Dumbledore cùng những điều dối trá mà Rita đang dùng để phỉ báng cụ.
Ngày hôm sau, ngày 1 tháng 8, Harry thức dậy thật sớm, hôm nay, thành viên Hội Phượng Hoàng sẽ đưa nó đến trang trại Hang Sóc, nó đã nhận được thư của bà Weasley từ hồi tuần trước. Cả nhà Weasley dự định sẽ đến nhà thầy Trần Lâm ngày 12 tháng 8 để hỗ trợ cho thầy chuẩn bị lễ cưới vào ba ngày sau đó, Harry đương nhiên là sẽ tháp tùng theo gia đình Weasley, bởi nó không hề muốn cả kỳ nghỉ hè của nó bị mắc kẹt ở ngôi nhà đường Privet Drive này chút nào.
Cả nhà dượng Vernon dường như không muốn chạm mặt những vị phù thủy đến đón nó nên đã sắp xếp một chuyến dã ngoại ngay ngày hôm qua, căn nhà giờ chỉ còn một mình nó với con Hedwig.
“ Bùm … Bùm ... Bùm”
Một vài tiếng nổ phát ra từ khu vườn sau nhà, Harry biết là thành viên hội phượng hoàng đã đến, nó chạy vội ra nhà bếp, mắt nhìn chăm chú qua cửa sổ.