Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 313 - Chương 313 : Vừa Trở Về, Thiên Bia Hiện Tên

Chương 313 : Vừa trở về, thiên bia hiện tên Chương 313 : Vừa trở về, thiên bia hiện tênChương 313 : Vừa trở về, thiên bia hiện tên

“Hẹn ngày tái ngộ...'

Trong diêm điện thứ nhất của Bát phương thành, diêm quân Tần Nghiễm chậm rãi nhắc lại bốn chữ này, hai mắt cuối cùng cũng mở choàng ra.

Trong một sát na đó, ngàn vạn tia sáng chợt thoáng qua trong đáy mắt ngài.

Nhất thời nghe như có tiếng núi thở biển gầm.

Ý thức được khuếch tán khắp mười tám tầng địa ngục lúc này đều tựa như thủy triều cuôn cuộn chảy về, tụ hết vào trong thân thể ngài.

Mười hai sợi dây tua đính trên vương miện óng ánh đung đưa; họa tiết đỏ vàng trên bộ cổn phục đen tuyên uốn lượn theo nếp áo vẫn luôn tôn quý vô song; đôi mắt uy nghiêm nọ cũng dường như chưa từng có bất kỳ biến hóa gì.

Chỉ duy có bàn tay trái lúc trước vẫn trống không là cầm thêm một cây quỷ phủ to quá cỡ.

Nó lặng lẽ nằm yên trong tay ngài, chẳng còn đâu uy thế lẫy lừng như khi quầng mặt trời đỏ lửa xả xuống một nhát, có chăng một chút khí tức hung hãn là còn sót lại trên những đường đồ văn vạn quỷ đỏ rực như máu...

Trốn mất rồi !

Nàng ta bất quá chỉ là một tu sĩ nguyên anh nhỏ nhoi, nhưng không những sau khi bất ngờ đánh xong một chưởng Phiên Thiên ấn vậy mà cũng còn có thể toàn mạng thoát khỏi tay ngài I

Thật là lố bịch ! Vụ Trung Tiên ơi là Vụ Trung Tiên !

Trong một nháy mắt ấy, diêm quân Tần Nghiễm cuối cùng cũng phá lên cười, âm thanh vừa tàn bạo vừa khát máu : "Bất quá ngươi chỉ giúp cô ta được một lần, chỉ có thể tránh được một chưởng này mà thôi. Ta trái lại còn muốn xem xem ngoài Thích thiên tạo hóa trận, ngoài loạn lưu nguyên thủy thì cô ta còn có thể trốn đi đâu !"

Hẹn ngày tái ngộ sao ?

Có lẽ sau đó sẽ là ngày cuối cùng rồi I

Một tiếng "keng" trầm đục vang lên trong tiếng cười lành lạnh của diêm quân Tần Nghiễm. Bàn tay khẽ buông, quỷ thủ liền rơi âm xuống đất...

Đỉnh tranh lần này coi như thất bại rồi.

Trong mười tám tầng địa ngục, bóng chưởng kinh khủng kia đã tiêu tán.

Nhưng chưởng ấn khổng lồ đến gần như trải rộng hơn phân nửa mặt đất địa ngục vẫn còn chấn động mắt người, vẫn còn lặng lẽ phô bày sức mạnh từ "ngoại giới" của nó.

Vô số tu sĩ may mắn sống sót qua đỉnh tranh cũng vẫn còn chưa hết hoàng hồn.

Nữ tu Kiến Sầu kia vốn chỉ là đối thủ của bọn họ sao thoắt cái đã biến thành "Môn hạ Nhai Sơn" rồi ? Đã vậy nàng ta còn đối chiến trực tiếp với diêm quân, xuất ra một chủng khủng bố như vậy nữa chứ !

Dường như chỉ vài "người thông minh” là láng máng hiểu ra.

Thân hình Chung Lan Lăng chầm chậm hiện ra trên tế đàn. Cây cổ cầm vẫn luôn ôm trong tay, y cứ đứng đó dõi mắt trông theo bóng người đã mất hút nơi cuối đường chân trời, miệng lập lại hai tiếng "Nhai Sơn" mà trong lòng chợt cảm thấy hoảng hốt.

Thương Lục và Tư Mã Lam Quan thì thoát chết trong đường tơ kế tóc.

Đứng ngay cạnh mép chưởng ấn, cả hai đều cảm thấy đắng chát trong lòng, sắc mặt sững sờ : Chỉ thiếu chút nữa là đã bị chưởng kia nện cho tan thành mây khói, vạn kiếp bất phục.

Chỉ trong một thời gian ngắn thôi mà sao thực lực lại trở nên long trời lở đất vậy a !

Đại sư tỷ Kiến Sầu...

Thực lực môn hạ Nhai Sơn đáng sợ như thế này sao ?

Ánh mắt hai người sáng tối bất định, một hồi lâu sau cũng chưa lấy lại được bình tĩnh.

Nhưng lúc này trên tế đàn có hai người khác lại tạm có thể xem như bình tính.

Một người trong đó là Trương Thang.

Hai tay khoanh tay lại dưới ống tay áo, trên vẻ mặt vừa vô cảm vừa khắc nghiệt ấy tịnh không gợn một thoáng chấn động, làm như cuộc chiến vừa rồi hoàn toàn chẳng liên quan gì đến y.

Tuy y có ngụy tạo sổ sinh tử cho Kiến Sầu, có dẫn nàng vào Uổng Tử thành, hơn nữa còn biết rõ ngọn ngành mọi bí mật và mục đích cuối cùng của nàng nhưng...

Y hoàn toàn chẳng chột dạ chút nào.

Làm quan.

Ít nhiều đều phải có lúc ém nhẹm lương tâm. Huống hồ là một viên khốc lại như y ?

Lương tâm chính là thứ mà Trương Thang không có.

Hơn nữa từ đầu đến cuối y hành sự đều không hê lộ ra sơ hở, cùng lắm là quay về giết quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ diệt khẩu, khi đó chẳng còn ai có thể tra nổi ra y.

Dù sao cũng chính do diêm quân Tần Nghiễm đã tự tay chọn Kiến Sầu vào đỉnh tranh cơ mà.

Cho nên vào lúc này, Trương Thang chỉ hạ mắt xuống rồi lại đảo mắt nhìn về phía Lệ Hàn đang đứng cách đó không xa. Y rốt cục cũng mở miệng hỏi điều mà mình vẫn luôn nghi ngờ suốt dọc dường : "Lệ công tử, chút thù cũ kia có cần tính toán không ?"

Nhưng Phó Triêu Sinh vẫn còn đang đứng nhìn vệt không gian đã mờ đi ở ngoài Thích thiên tạo hóa trận, loạn lưu thời gian cũng đã xáo trộn hết mọi thứ...

Loạn lưu nguyên thủy.

Tốc độ dòng chảy thời gian trong luông loạn lưu này khác với ở ngoại giới. Chỉ là không ai biết được Kiến Sầu sẽ vào đó nhanh hay chậm...

Khi nào sẽ gặp lại nhau đây 2

Phó Triêu Sinh nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Trương Thang, cõi lòng đang gờn gợn ưu tư liền nhẹ nhàng trầm lặng trở lại.

Y nhìn Trương Thang, thấy trong mắt đối phương sát ý không chút che giấu.

A.

Không hổ là Trương đình úy của Đại Hạ, sau khi bị chém đầu đến Cực Vực cũng rất còn rất nhạy cảm.

Lại còn nghi ngờ mình nữa.

Lúc này...

Bạn cũ Kiến Sầu đã đi khỏi, vậy mấy người "đồng bạn" này đương nhiên không còn là đồng bạn nữa rồi. Bây giờ chém giết lẫn nhau chẳng phải là đúng lúc sao ?

Đáy mắt u ám phảng phất khí yêu tà, Phó Triêu Sinh khẽ hất tay áo cười : "Xem ra, Trương đại nhân đã quyết tâm giành đỉnh nguyên với Lệ mỗ rồi..."

Trong thời khắc ấy, gương mặt lành lạnh trâm trầm của Trương Thang cũng vẫn không nóng lên được nửa phần !

"Rẹt là

Trong tay áo, ánh ngân quang từ ngàn vạn lưỡi dao mỏng lóe lên, thoắt cái trong tay liền hiện ra một vòng liềm như trăng bạc. Thân hóa lưu quang, sát ý trùng trùng !

Trương Thang hướng về phía Lệ Hàn, hay nói cho đúng hơn là -

Về phía vị "Phó quốc sư” trước kia chuyên dùng yêu ngôn mê hoặc người khác I

Tranh đấu vĩnh viễn không ngừng.

Trên mười tám tầng địa ngục, không gian vĩnh viễn u ám và ảm đạm vô tận.

Trên đại địa Thập Cửu Châu lại đang sáng sớm.

Trời chưa hoàn toàn sáng hẳn, chỉ mỗi ở miền đất cực đông là đang nổi lên ráng hồng rực rỡ. Bầu trời nói chung vẫn còn mang sắc lam u ám bao phủ cả một miền non nước trùng điệp mênh mông. Đại dương xanh thẫm ở dưới cũng nhờ ánh sáng mờ nhạt ấy mà lấp lánh sóng gợn.

Trên quảng trường Tây Hải.

Trời vẫn còn sớm nên tu sĩ lui tới cũng không nhiều. Chỉ có vài người cần truyền tống trận gấp nên mới vội vã đi mau từ đầu này đến đầu kia quảng trường.

Giang Nguyên chỉ là một đệ tử thông thường của Vọng Giang lâu. Tu luyện hơn bốn năm, gã bây giờ đã đạt đến cảnh giới trúc cơ trung kỳ rồi.

Cả người lóe lên, Giang Nguyên liền đi ra khỏi tòa truyền tống trận đặt ở sát quảng trường.

Nếu ai rành thì chỉ cần liếc mắt một cái sẽ nhận ra : Đây chính là một tòa truyền tống trận thông với Minh Nhật Tinh Hải - Trung Vực Hữu Tam Thiên.

Cảnh vật quen thuộc hiện ra trước mắt Giang Nguyên.

Trừ bia Văn Đạo không biết tại sao đã biến thành "Triêu Văn Đạo" thì mọi thứ vẫn y như trong trí nhớ của gã.

Ngay lúc ấy, Giang Nguyên thiếu chút nữa là đã khóc thành tiếng.

Chẳng ai biết được trong chuyến đi Minh Nhật Tinh Hải này gã đã gặp chuyện gì. Nhưng rất mau sau đó, tin tức cả ba vị trưởng lão của Vọng Giang lâu bị kiếm hoàng mới của Minh Nhật Tinh Hải giết chết sẽ truyên khắp Thập Cửu Châu...

Đúng vậy.

Không phải là kiếm hoàng mà chính là kiếm hoàng mới.

Bởi vì kiếm hoàng đã chết rồi.

Chết ngay trước mắt Giang Nguyên. Chính mắt gã nhìn thấy nam tử mặc huyền bào ánh kim ấy - kẻ trước kia là môn hạ Nhai Sơn ấy - đã nhẹ nhàng nâng thanh kiếm Hải Quang xanh biếc lên kết liễu tính mạng lão giả áo xám...

Từ nay về sau Minh Nhật Tinh Hải chỉ có kiếm hoàng mới Khúc Chính Phong !

"Tha cho ngươi một mạng, về nói cho bọn họ biết - "

"Minh Nhật Tinh Hải từ nay về sau họ Khúc."

"Tiếc mạng thì chớ có đến phiền ta..."

Giọng nói nghe không ra là nho nhã hay lạnh lùng ấy lại bắt đầu quanh quẩn bên tai Giang Nguyên, khiến trong lòng gã phát run lên vì sợ hãi.

Giang Nguyên không nhịn được liên đi đến dưới bia trọng thiên thứ tư trong quảng trường.

Bia nguyên anh Tứ Trọng Thiên.

Phàm ai mà tu đến cảnh giới này thì có thể được gọi là "lão quái" rồi. Thứ nhất là do tu luyện lâu ngày, năm tháng cực dài nên đa số đều lớn tuổi; thứ hai là do tu vi cao cường nên thuộc vào loại hiếm như phượng mao lân giác.

Lúc này cái tên đứng đầu trên bia Tứ Trọng Thiên đã thay đổi từ lâu.

- Triệu Trác.

Đại đệ tử dưới trướng Hoành Hư chân nhân của Côn Ngô.

Kế đó, ánh mắt Giang Nguyên bất giác lại trượt xuống cái tên thứ hai - Khúc Chính Phong.

Hầu như toàn bộ tu sĩ Thập Cửu Châu ai cũng biết y - người đã từng là đại đệ tử của Nhai Sơn. Trên tòa thiên bia này, ít nhiều tu sĩ nguyên anh, dù cho có tu luyện đến xuất khiếu, cũng chưa từng hạ tên của y xuống.

Cho mãi đến tiểu hội năm trước, y mưu phản Nhai Sơn, sau đó thì đột phá...

Tên trên thiên bia mới đổi thành "Triệu Trác" Côn Ngô.

Tính ra cũng chỉ chưa đến một năm.

Năm trước, sau khi tiểu hội kết thúc bằng cuộc thí luyện và truy tìm trong Thanh Phong am ẩn giới, chỉ có dược nữ Lục Hương Lãnh Bạch Nguyệt Cốc, Hạ Hầu Xá phái Phong Ma Kiếm và Như Hoa công tử Ngũ Di Tông bình an trở về.

Về phần Tả Lưu không môn không phái, đại sư tỷ Kiến Sầu Nhai Sơn, Tạ Bất Thần - đệ tử chân truyền của Côn Ngô...

Bặt vô âm tín thì tức là nguy trong sớm tối.

Chẳng ai biết trên đường đã họ đã gặp rủi ro gì.

Nhưng cũng có người khẳng định : Vì hai vị đệ tử đắc ý gặp chuyện không may mà hai đại cự phách - Phù Đạo sơn nhân của Nhai Sơn và Hoành Hư chân nhân - suýt nữa đã đánh nhau đến sưng đầu mẻ trán ở Tây Hải Thiền Tông.

Cũng có lời đồn rằng quan hệ giữa Nhai Sơn Côn Ngô, hai đại tông môn này, từ đó đã đóng băng.

Thế cục Thập Cửu Châu liền trở nên vi diệu.

Hiện giờ, chỉ sợ còn phải thêm vào đó một Khúc Chính Phong "Kiếm hoàng mới của Minh Nhật Tinh Hải" nữa...

Vào lúc này, Giang Nguyên chỉ cảm thấy có sóng ngầm đang cuồn cuộn mãnh liệt ở bên trong.

Nhưng hiện tại, đứng ở dưới bia Cửu Trọng Thiên trên quảng trường lành lạnh này chỉ có duy nhất mỗi mình gã là biết ở Minh Nhật Tinh Hải đã xảy ra biến mà thôi...

Cũng chẳng có ai khác bắt gặp vẻ mặt lo lắng và mờ mịt của gã.

Gió biển hiu hiu thổi, Giang Nguyên vẫn cứ đứng sững ra nhìn như vậy một hồi lâu. Mãi đến khi cả người lạnh ngắt hết cả gã mới sực nhớ mình còn phải về Vọng Giang lâu, truyền tin dữ về cái chết của ba vị trưởng lão và lời nhắn của Khúc Chính Phong.

Gã lắc lắc cái thân đang cứng đờ vì lạnh, định quay người lại. Nhưng trong một chớp mắt sắp sửa nhấc chân đi thì...

Trên bia kim đan Tam Trọng Thiên, bia nguyên anh Tứ Trọng Thiên đều hầu như đồng thời bùng lên một quầng bạch quang chói mắt, chiếu sáng khắp quảng trường và cả bầu trời còn đang sẫm tối -

Sáng như ban ngày !

"Đây là ?”

Hai mắt Giang Nguyên bị chói đến nỗi không mở lên nổi, mãi đến khi hào quang dịu xuống mới có thể gượng nhìn ra biến đổi trên thiên bia.

Tất cả hóa ra là...

Hai cái tên giống như đúc !

Ngay lúc đó, hai chân gã liền giống như bị đóng đinh xuống đất, chẳng bước ra nổi nửa bước, vẻ mặt kinh ngạc tột độ !

"Không thể nào.......

Trong một buổi sáng sớm tĩnh mịch như vậy, tiếng sấm khi không bỗng giáng xuống quảng trường Tây Hải, xuống trung vực Tả Tam Thiên, thậm chí...

Nó còn giáng xuống cả một vùng đại địa Thập Cửu Châu bao la.

Khiến cho dòng nước ngầm vốn đã mạnh lại còn mạnh thêm.

Nhưng có điều vào lúc này chẳng có ai biết được cái người "châm ngòi" cho trận phong ba kinh thế hãi tục này đang ở đâu và khi nào thì trở về.

Ngay cả bản thân người "châm ngòi" cũng không biết.

Kiến Sầu đã rơi vào hôn mê.

Chim Cửu Đầu có nói diêm quân Tần Nghiễm chính là hóa thân của "quy tắc" Cực Vực sau khi có linh trí, tự ngay chính bản thân y đã là "quy tắc" rồi.

Nàng sao có thể đỡ nổi một chưởng cho dù là bình thường của y ?

Lần này nếu không tiến cấp lên nguyên anh và nếu không có "cơ duyên” mà Vụ Trung Tiên đã lưu lại trong viên đá thì e rằng nàng chẳng thể nào có khả năng lật ngược thế cờ, hồn phách cũng phải tiêu tán từ lâu.

Lúc đối chưởng,'Phiên Thiên ấn" mặc dù lợi hại, có thể phân cao thấp với diêm quân Tần Nghiễm nhưng chênh lệch giữa y và nàng quá lớn.

Y chịu xong một chưởng vẫn bình yên vô sự nhưng nàng thì lại không thể.

Dư lực lúc hai chưởng va vào nhau đã ảnh hưởng đến nàng chỉ gân như trong một nháy mắt. Nó phóng cả người nàng ra ngoài Thích thiên tạo hóa trận, ném nàng về một vùng loạn lưu mờ mịt, một vùng hỗn độn đen đen, một vùng hư không hắc ám vô tận...

Cảm giác ở bên trong rất khó diễn tả bằng lời.

Nó giống như vô ý bị rơi xuống nước, cả người để mặc cho dòng chảy cuốn đi, khi thì dạt vào một chỗ êm đềm yên ả, khi thì bị vùi dập tơi tời. Mọi thứ xung quanh đều toàn một màu u ám.

Hai mắt Kiến Sầu nhắm nghiền, khó mà mở ra nổi. Ý thức dường như bập bênh theo thủy triều lên xuống. Nàng cảm thấy mình tựa như đang trôi trong một dải ngân hà bao la mờ mịt, sinh mệnh hữu hạn cứ vậy mà phiêu đãng trong vũ trụ vô hạn...

Không biết mình ở chỗ nào.

Hoàn toàn không thể điều khiển được phương phướng, không biết mình trôi đi đâu;

Hoàn toàn không thể nhận thức được thời gian, không biết đó chỉ là một khoảnh khắc hay là cả triệu triệu khoảnh khắc dồn lại.

Kiến Sầu chỉ biết sau một chốc hoặc cũng có khi là sau một thời gian phiêu bạt rất lâu, trong tịch mịch bỗng chợt truyên đến tiếng mây cuộn gió rít, tiếng sấm đùng đùng ngang ngang dọc dọc...

Qua hàng mi khép hờ, một tia sáng nhạt chiếu xuống đáy mắt nàng.
Bình Luận (0)
Comment