Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 314 - Chương 314 : Năm Tháng Trôi Qua Thật Mau

Chương 314 : Năm tháng trôi qua thật mau Chương 314 : Năm tháng trôi qua thật mauChương 314 : Năm tháng trôi qua thật mau

"Vậy mà thoắt cái đã sáu mươi năm..."

Trong một khe cốc non xanh nước biếc ở mặt đông của Minh Nhật Tinh Hải, nhà cửa lầu các trùng điệp san sát.

Chu Quân Đa Bảo đạo nhân đã phụng sự nhiều năm cho dược vương Nhất Mệnh tiên sinh rồi. Lúc này y đang ngước mắt nhìn bức hoành đề ba chữ "Tảo Trần trai" ở phía trên đầu mà không khỏi thở dài một tiếng.

Bức hoành này đen nhánh, được chế từ chính gỗ của cây "Tam chu mộc” độc nhất ở eo biển Đông Hải mà thành.

Sáu mươi năm trước, nhân dịp Nhất Mệnh tiên sinh luyện chế ra một viên bảo đan bát phẩm, nhiều phương thế lực của Minh Nhật Tinh Hải đã đến chúc mừng bằng rất nhiều lễ vật để bày tỏ thiện ý.

Vị kiếm hoàng mới lên tay còn nhuốm máu tanh kia tuy không đích thân tới dự nhưng cũng gửi biếu khối Tam chu mộc này.

Nhất Mệnh tiên sinh nhìn khối gỗ một hồi lâu, rồi cuối cùng vẫn phải thở dài một tiếng. Ngài lấy mực thiên phương viết lên trên ba chữ này, đoạn để treo trên đại môn cốc khẩu của Tảo Trân trai.

Nó cứ thế mà hiện diện ở đó từ bấy đến nay.

Sáu mươi năm đối với phàm nhân tuổi thọ ngắn ngủi mà nói thì gân như đã trọn cả một đời người.

Nhưng đối với đại địa Thập Cửu Châu, thời gian ấy chẳng qua chỉ đủ để ấu thụ năm xưa càng thêm thô cao hơn đôi chút, cỏ dại lấp lối đường mòn, núi non sông ngòi chịu thêm một vài dấu vết của tháng năm mà thôi... Sáu mươi năm, dáng kiếm bén nhọn của ngọn cô phong Nhai Sơn vẫn luôn sừng sững ngất trời; sáu mươi năm, mười một đỉnh núi vẫn quây quanh Côn Ngô như sao sáng tụ quanh vâng nguyệt; sáu mươi năm, Minh Nhật Tinh Hải vẫn chưa từng có được một 'ngày mai" tươi sáng như trong truyền thuyết...

Ở đó, nhà cửa phố xá sầm uất mọc lên trên thung lũng rộng lớn để át đi những góc khuất âm u.

Đời vật vờ như say như mộng, người người đắm mình nơi lâu son gác tía thả sức ăn chơi, mùi trần tục nông đậm khắp chốn; trên không trung cũng chẳng thiếu những lão giả râu dài tóc bạc ngự khí bay đi vun vút, thoắt cái đã xa hút ngàn dặm; thảng cũng có bóng kiếm khách say túy lúy, tay ngăn tiếng kiếm ngâm, tay cầm hồ lô rượu ngả người trên phố, tư thái cuồng dã ngạo đời...

Hôm nay cuối thu, trời xanh gió mát.

Cứ mỗi năm một lần, bây giờ là lúc Tảo Trần trai dẫn dược đồng đi tới mặt đông dãy núi để hái thuốc.

Những dược đồng vừa mới vào trúc cơ này hiện cũng đang chờ trước sơn môn.

Chu Quân Đa Bảo Đạo Nhân nhìn bức hoành mà nhớ tới đủ chuyện thế sự đổi dời, chốc lát sau mới lắc lắc đầu xem lại giờ giấc, đoạn quay người trở lại việc chính, gọi đám dược đồng xuất phát.

"Minh Nhật Tinh Hải vốn nằm ở Hữu Tam Thiên, phía đông Trung Vực.

"Chắc hẳn các ngươi cũng biết cực đông đại địa Thập Cửu Châu chính là cửa vào Cực Vực trong truyền thuyết, chỉ có điều là nó đã bị phong bế nhiều năm rồi. Cách đó một eo biển là cô đảo nhân gian. Trong eo biển này có một cây đào cổ thụ tán che hết trời, cản trở đi lại. Vì vậy phàm nhân tìm tiên chỉ có thể chọn mười ba đảo tiên lộ ở Tây Hải mà đi."

"Cho nên, từ Tinh Hải lên phía đông đều là nơi cùng hung cực ác, có được dược liệu cũng phải mạo hiểm cái mạng chứ chẳng chơi."

Trường bào nâu phần phật trong gió, tay cầm phất trần, sắc mặt nghiêm nghị, Chu Quân vừa nói vừa đạp lên một đụn mây dẫn đám dược đồng bay lên không trung, đoạn chỉ về một dãy núi trùng điệp xa xa mà tiếp tục giảng giải.

Trong lòng đám dược đồng, bao hào hứng lúc xuất môn liền dần dần lắng xuống.

Tất cả bọn họ đều bái làm môn hạ của dược vương Nhất Mệnh tiên sinh.

Đã nhiều năm qua, các thế lực của Minh Nhật Tinh Hải đều không ngừng thanh toán lẫn nhau, nhưng trong số ba người tiếng tăm nhất thì vị "Nhất mệnh tiên sinh" kia địa vị vẫn luôn vững vàng như bàn thạch. Ngay sáu mươi năm trước,'Kiếm hoàng" mới lên, một trận thành danh làm điên đảo cả Thập Cửu Châu nhưng đối với ngài lễ số lúc nào cũng đủ đầy.

Đám dược đồng này tất cả tài năng đều chẳng phải thường, tự nhiên biết rõ nếu có thể được tuệ nhãn của Nhất Mệnh tiên sinh chọn trúng tiên đồ sẽ vô hạn nên lúc này đều dỏng tai chăm chú lắng nghe.

Sắc mặt Chu Quân lúc này mới lộ vẻ hài hòng.

Y bắt đầu thuyết giảng dông dài đủ mọi điều cơ bản, bờ cực đông của Minh Nhật Tinh Hải cũng vùn vụt lướt qua dưới chân, trong chớp mắt đã vào đến phạm vi dãy núi phía đông : "Chúng ta xuống đây đi, cứ dựa vào quyển "Bách thảo phổ" mà hái thuốc -"

"Âm ầm !" Tiếng còn chưa dứt, một đường chớp lóe kinh thiên động địa từ phía chân trời mênh mông đầy mây chợt sáng lên, thẳng thừng cắt ngang lời y !

Đám dược đồng mới học ngự khí chưa lâu, nghe thấy tiếng sấm vang rền như vậy thì gân như ai nấy đều hoảng hốt, cả người chòng chành đứng không vững trên pháp khí dưới chân.

Ngay cả Chu Quân là tu sĩ kim đan hậu kỳ mà thiếu điều cũng lộn nhào khỏi không trung !

Kinh động đến bực này chẳng phải chuyện chơi I

Y vô cùng hoảng sợ, quên ngay cả mình đang nói gì, tay liền vội vàng bấm pháp quyết ổn định thân thể rồi mới ngẩng đầu nhìn lên.

Vừa nhìn sắc mặt liền đại biến I

Sắc trời vốn xanh thẳm lúc này đã biến đâu mất.

Sau tiếng sấm rên, mây đen vần vũ kéo tới, che khuất cả bầu trời. Nhất thời, cuông phong ào ào rung chuyển. Dưới bóng mây nặng nề, cả một dãy núi mênh mông trùng điệp tựa như chìm sâu vào đêm tối âm u. Đã vậy lại còn có ngàn vạn đường chớp tím đậm đầy sức sức hủy diệt loằng ngoằng lóe sáng trong mây !

Kiếp vân, hóa ra đây là kiếp vân !

Thậm chí đứng ở trên không trung phóng mắt nhìn mà cũng không thấy được giới hạn của nó, không biết nó trải dài bao xa -

E là không dưới trăm dặm !

Lúc nhìn thấy chớp lóe ngang dọc, Chu Quân sợ hết hồn vì nào đã thấy qua kiếp vân kinh khủng như vậy đâu ? Có cố nhớ thì mới đây nhất cũng đã là chuyện của ba mươi năm trước, kiếm hoàng Khúc Chính Phong đột phá xuất khiếu trước đình Ẩm Tuyết, lúc tiến giai nhập thế khó khăn lắm mới có thiên tượng như thế này !

Trời...

Không lẽ đang có một "lão quái" nào đó đang muốn đột phá đây sao 2

Tuy nhất thời không kịp nghĩ ra ở Minh Nhật Tinh Hải còn có một vị đại nhân vật nào có cảnh giới cao khác, nhưng vào thời khắc quan trọng Chu Quân không dám lê mề mà vội vàng thét lớn với đám dược đồng : "Mau, mau lên, mau tránh khỏi phạm vi của kiếp vân này đi I"

Nếu không thoát kịp sẽ phải chịu ảnh hưởng của nó. Một kim đan kỳ như y với một đám tiểu tử trúc cơ sao có thể toàn thây ?

Lời vừa thốt ra, mười mấy dược đồng đang sợ đến đờ người liền ngự khí bay ngược về hướng tới lúc nãy.

Chu Quân liền đi chốt ở phía sau để phòng có người nửa đường té xuống. Tim trong lồng ngực thùng thùng như trống trận, y vừa thầm cầu sao cho đừng có ai rớt lại phía sau vừa hận không thể bỏ cả đám lại để ba chân bốn cẳng chạy trước.

Người có thể trụ được ở Minh Nhật Tinh Hải thật ra cũng chẳng phải hiền lành gì.

Chuyện đoạt bảo giết người trước kia của Chu Quân nhiều đến nỗi đếm không hết. Về sau y đầu phục dược vương, lại thêm đột phá tới kim đan nên mới bắt đầu tu tâm dưỡng tính, bớt tác yêu tác quái đi.

Nhưng không ngờ trong lúc nội tâm tranh đấu, vừa chạy chưa được hai nhịp thở y liền nhận ra kiếp vân trên đầu ở đây cũng chuyển động I!

Nhưng chỉ chưa tới mười nhịp thở, cả một vùng kiếp vân phô thiên cái địa ở trên đầu bọn họ đã cuồn cuộn rút đi, hoàn toàn chẳng để cho ai có thời gian đối phó.

Bầu trời xanh ngắt lại hiện ra.

Cuồng phong ào ào cũng biến mất.

Khí tức khủng khiếp vừa phủ xuống ban nãy chỉ tựa như một giấc mộng.

Trong lúc kinh ngạc, Chu Quân quay đầu nhìn lại mới thấy : Trận kiếp vân điên cuồng này đang di chuyển ngược chiều với hướng của bọn họ, rõ ràng là càng lúc càng tiến lên phía đông.

Trong nháy mắt, chỉ còn lại một cái bóng đen tối tăm u ám.

Chỗ kia...

Chu Quân vẫn còn chưa hết kinh sợ, bấm tay tính toán, mồ hôi lạnh liền túa ra đầy đầu : "Cửa, cửa quỷ..."

Không thể nào !

Nhưng theo lời đồn, chỗ đó chỉ có tu sĩ ba cảnh giới cuối - phản hư, hữu giới, thông thiên - mới có thể đi lại an toàn mà !

Vậy mà chỗ đó cũng có người độ kiếp sao ?

Gần như ngay khi y định đến nơi trung tâm kiếp vân để xem thì các tu sĩ đại năng trên Thập Cửu Châu cũng đều cảm ứng được sức biến chuyển khổng lồ của thiên tượng nên đều hướng về phía này xem xét.

Thế những kiếp vân quá sức dầy đặc, lại thêm ở gần một vị trí đặc biệt như cửa quỷ của Cực Vực nên dù có sức mạnh thông thiên triệt địa cũng nhất thời không thấy rõ được.

Chỉ một lát sau, vùng kiếp vân khủng khiếp kia liền trở nên đen như mực. Trong chớp mắt, từng đường sấm sét thô to đùng đùng chớp lóe, đánh xuống như mưa rào ! Khí thế bạo liệt điên cuồng tựa như có ai đang cầm chày đâm chế thuốc tiên I

Dù đứng ở thật xa cũng có thể cảm thấy uy lực khiếp người của nó !

Chu Quân đứng nhìn mà toàn thân toát mồ hôi lạnh, cảm thấy chỉ cần bất kỳ một đường sét nào trúng người cũng có thể bạo thể toái đan mà chết I

Hơn hai khắc sau, sấm sét ẩn trong kiếp lôi mới dần dần hạ bớt.

Các đường chớp sáng to đầy càng lúc càng thưa thì kiếp vân cũng càng lúc càng mỏng đi, chẳng bao lâu liền hóa thành hơi sương mịt mờ rồi dần dần tiêu tán trong không trung.

Chân trời cuối cùng cũng lại trở nên xanh thẳm như trước.

Đám dược đồng trúc cơ ở phía sau mặt mày cũng đã trắng bệch từ lâu.

Chu Quân nửa câu cũng không thốt lên nổi, ánh mắt chỉ nhìn vê phía chân trời mà lòng hiếu kỳ chợt dâng lên cuồn cuồn : Rốt cục ai đang độ kiếp ở đó ? Có thành công hay không ? Có nên...

Tới gân xem không 2?

Nhưng chỗ đó lại là "Cửa quỷ ”...

"Cực đông Thập Cửu Châu có đảo Độ Sóc. Trên đảo có một cây đào lớn tán rộng cả ba ngàn dặm, ở mặt đông của nó có một cái cửa, là nơi đi ra đi vào của vạn quỷ..."

Từ sâu trong trí nhớ của Kiến Sầu chợt hiện lên đoạn văn tự này, tuy vậy nó lại không nói đảo Độ Sóc vốn nằm giữa biển.

Gọi đảo nhưng hình dạng giống như núi.

Trên eo biển biển nằm giữa cực đông Thập Cửu Châu và cô đảo nhân gian, sương mù dầy dặc đến nỗi chỉ thấy thấp thoáng mờ mờ hình dáng cây đào cổ thụ duy nhất trên đảo.

Hoa nở chỉ chít, đóa đóa rực rỡ như mây, trông xa tựa như một tán dù khổng lồ bao trùm quá nửa eo biển.

Vị hoa tinh khiết quyện lẫn với hơi ẩm của gió biển tạo thành một mùi hương là lạ.

Kiến Sầu lúc này thân thể bầm dập, máu me bê bết đang nằm cạnh cây đào trên đảo. Nàng nhìn hoa đào trùng trùng điệp điệp vô tận như mây bên trên, mũi cũng ngửi thấy mùi hương lạ lùng của nó nhưng đau đớn trong người đã kéo nàng trở về với thực tại, khi nhận ra nhất thời chỉ có thể gượng cười -

Nàng còn tưởng đột phá lên thẳng nguyên anh lúc còn ở Cực Vực thì không phải chịu độ kiếp nữa.

Nào ngờ không thấy dấu hiệu chẳng qua chỉ là vì chưa đúng lúc; không phải không độ mà là thiên đạo chờ nàng ra khỏi Cực Vực mới cuồng oanh loạn tạc, đánh cho đến tối tăm mặt mũi I

Đây là lần lầu khi đương đầu với đại trận như thế này nàng đã không có chuẩn bị trước.

Dù sao sau một thời gian dài, vừa mới mở mắt ra từ trạng thái mộng mị trôi nổi trong không gian, nàng còn chưa kịp ngắm ánh mặt trời, chưa kịp ngửi hương hoa tươi mát mà vui vẻ lấy một chốc thì sấm chớp xung quanh đã đùng đùng chuyển động chẳng khác nào diệt thế.

Kiếp lôi ngừng một lát rồi điên cuồng nện xuống.

Chưa biết rõ tình hình ra sao, Kiến Sầu vừa mới tỉnh liền bị đánh ngã ngay xuống đất, nhất thời vô lực chống đỡ.

Nếu ở Cực Vực chưa luyện đến cảnh giới ngọc niết và không có "nhân khí” tầng thứ sáu bảo vệ, e rằng nàng đã biến thành một luồng vong hồn dưới lôi kiếp này từ lâu !

Vừa trở lại Thập Cửu Châu, màn "chào mừng” này thật đúng là... vui.

Nàng gượng sức mở to mắt nhìn, thu vào đáy mắt màu trời xanh biếc vừa mới định hình lại, trong lòng vừa vui vẻ vừa thoáng chút bồi hồi.

Đã lâu không thấy rồi.

Đây là bầu trời, là Thập Cửu Châu mà nàng quen thuộc từ lâu.

Cực Vực âm thảm luôn lờ nhờ vàng vọt chứ chẳng bao giờ trong xanh, ngày đêm gần như không có thay đổi rõ rệt, làm gì có không gian chan hòa ánh sáng như thế này ?

Khóe môi Kiến Sâu châm chậm cong cong nét cười.

Nàng tạm thời vẫn còn nằm trên mặt đất ẩm ướt, cả người bất động, ánh mắt tuy vẫn ngước nhìn thiên không xanh biếc qua tán hoa đào rực rỡ như mây bên trên nhưng linh lực trong người lại châm chậm lưu chuyển, trục xuất hết những tia tàn dư cuối cùng còn sót lại để chữa trị thương thế.

Qua hơn nửa canh giờ, đến khi lành lại, nàng mới đứng dậy.

Xung quanh ngoại trừ cây đào to kinh người này thì không có bất kỳ cây cối thực vật nào khác, tất cả đều là rặt những đá là đá.

Biển cả tứ phía mênh mông khiến nơi đây trông như một hòn đảo hoang.

Trên mặt biển hoàn toàn toàn không có bóng một con thuyền nào và cũng chẳng có chút dấu tích sinh hoạt nào của tu sĩ. Thật đúng là một đảo đá ngầm.

Đây quả nhiên là "Cửa quỷ" rồi.

Kiến Sầu ngoái đầu về phía đông bắc, ngắm nhìn những cành đào gân guốc to khỏe hơn các phía khác đang lòa xòa vươn ra nhưng lại không thấy có khí tức gì dị thường.

Điêu này không làm nàng ngạc nhiên. Thích thiên tạo hóa trận đã phong bế lối đi giữa hai giới. Vì vậy tuy "Cửa quỷ" vẫn còn nhưng từ lâu không ai có thể qua lại được nữa, nếu không nàng làm gì phải đổ mồ hôi sôi máu mắt để quay về ?

Cõi lòng chợt bâng khuâng hoài niệm.

Nàng bất giác nhớ lại hành trình đến Cực Vực vừa ly kỳ vừa mạo hiểm vừa rồi, nhớ bao địch thủ lẫn bạn bè mới kết giao, nhớ người quen và "Bạn cũ" đã lâu không gặp, ngoài ra còn có bao khúc mắc, bao câu hỏi còn đang chờ được giải đáp...

Tỷ như thân phận của Vụ Trung Tiên.

Tỷ như bí mật ẩn trên người Chung Lan Lăng.

Tỷ như mục đích của Phó Triêu Sinh khi ngụy trang thâm nhập Cực Vực.

Tỷ như ngọn nguồn của trận chiến Âm Dương giới.

Tỷ như một câu kia của thánh tử Tịch Gia : "Tám mươi năm sau, cô sẽ trở thành bạn ta, giúp ta niết bàn".

Tỷ như...

Căn nhà cũ ở Uổng Tử thành kia.

Chủ nhân của nó rốt cục là ai ?

Cái người đã ngăn nàng đốt nhang, thần thần bí bí cảnh tỉnh nàng là ai ? Chữ viết để lại trên cửa sổ, huyền cơ trong đó như thế nào ?

Còn nửa chữ "Tiết" kia, nàng cũng chẳng hiểu ra sao. Nhưng cái câu "Giết Tạ Bất Thần, chém Thất Phân Phách” lại khiến nàng nhớ tới lúc còn ở trong Hắc Phong động, thần hồn xuất khiếu thấy đủ mọi cảnh tượng trên Thập Cửu Châu, nhớ bóng người thấp thoáng sau mành trúc, nhớ bàn tay vươn ra lấy cây thước đen...

"Có lẽ về đến Trung Vực là biết ngay thôi..."

Mọi thắc mắc trong lòng nàng đã tự có cách diễn giải riêng, chỉ còn chờ đến lúc trở về Nhai Sơn mới có thể kể lại chỉ tiết mọi sự đã qua cho Phù Đạo sơn nhân biết rồi hỏi cho ra chuyện.

Có điều không biết...

Từ bấy đến nay đã là bao lâu, những người quen cũ bây giờ ra sao ?

Vừa nghĩ đến tự nhiên nỗi nhớ dâng trào.

Vào sinh ra tử ở Cực Vực chẳng phải là vì một ngày trở về này sao ?

Tuy có ý định muốn tìm hiểu thêm một chút về cánh cửa quỷ dẫn tới Cực Vực này nhưng nàng vẫn nhớ Nhai Sơn, làm sao mà không muốn về ngay cho được 2

Lập tức, nàng liền quay người lại về phía mặt biển dây đặc sương mù, đang dợm bay trở về đất liền thì bên tai chợt nghe "Vèo" một tiếng !

Kiến Sầu lúc này đã là tu sĩ nguyên anh, tuy đã từng trải qua một khoảng thời gian "trôi nổi" cực kỳ lạ lùng và hơn nữa nội thương do một chưởng của diêm quân Tần Nghiễm vẫn còn chưa hết nhưng tu vi lại không đi xuống mà hình như còn phát triển thêm.

Nàng có cảm giác mình gần đến nguyên anh trung kỳ nhưng vì còn chưa quen với cảnh giới này nên không dám chắc lắm.

Nhưng khả năng phản xạ thì bao giờ cũng chắc. Trong chớp mắt, bàn tay liền chực đánh tới một chưởng, nhưng nửa đường chợt nghĩ ra, nàng lại mỉm cười chụp về phía tiếng gió đang xẹt qua bên tai.

Ngay lập tức, đầu vai liền trở nên nằng nặng.

"Ôôô!"

Trong tiếng kêu quen thuộc còn nghe ra thích chí, tựa như muốn nói "Bổn điêu rốt cục cũng thấy lại ánh mặt trời rồi". Cái đầu lưỡi dinh dính kia lại liền liếm liếm quẹt quẹt lên cổ nàng !

Không phải là tiểu chồn tới vô ảnh đi vô tùng, vừa rồi đã quậy tưng Cực Vực thì còn ai vào đây nữa ?

Mặc cho nước miếng tiểu chồn nhễu nhão lung tung, Kiến Sầu túm lấy cổ nó, giơ ra trước mặt mình, thấy nó toàn thân nguyên vẹn, chân tay chẳng chút sứt mẻ mà trái lại hình như còn mập lên thì trong lòng cảm thấy hơi bối rối.

"Sao lâu nay mất tăm mất tích, nàng đi đâu hả ?"

"Ngao ô o o o ô ô

Tiểu chồn kêu to, cái chân xù xù mềm mượt như nhung giơ ra chỉ chỉ vào Kiến Sầu rồi trợn trắng mắt làm ra vẻ như chết rồi, kế đó lại chỉ cây đào, xong lại chỉ vào mình, cặp mắt đen lay láy còn loang loáng nước mắt, giống như ấm ức lắm.

Cái kiểu hoa tay múa chân như thế này...

Kiến Sầu liên ngờ ngợ đoán ra, ngạc nhiên nói : "Ngươi nói ta hôn mê trên đường ra khỏi Cực Vực, nhưng ngươi lại ra trước, hơn nữa còn chờ ta rất lâu rồi sao ?"

"Ngao ô o o o ô ô Đúng, chính là như vậy !

Tiểu chồn gật mạnh đầu, kế đó lại còn móc cốt ngọc đang ngây ngây ngốc ngốc từ kho "vàng" trong kẽ răng ra cho nàng xem, giống như muốn nói mình chăm nom nó không tệ chút nào.

Hai con mắt một lớn một nhỏ nhắm chặt, ngủ đến chẳng biết trời trăng.

Kiến Sầu yên lặng đứng nhìn, thấy trên người cốt ngọc đáng thương dính đầy nước miếng nên đành nén lòng không giơ tay ra bắt lấy.

Một hồi lâu sau nàng mới nói : "Bình an vô sự là tốt rồi. Bây giờ không biết tình hình Thập Cửu Châu như thế nào, về trước rồi tính."

Dứt lời liền thả lại tiểu chồn lên vai.

Nàng mỉm cười, đang định từ đỉnh đảo Độ Sóc ngự không mà đi thì chợt nhớ mình hiện giờ đã lên nguyên anh, có thể "thuấn di" được rồi.

Tâm niệm vừa động, linh thức liền tản ra, trong nháy mắt phạm vi đã rộng tới trăm dặm, thiếu chút nữa là chạm tới bờ đông Thập Cửu Châu, tuy nhiên sức cảm nhận không gian chỉ có hai ba dặm mà thôi.

Đây chính là khoảng cách mà Kiến Sầu có thể "thuấn di" được.

Đối với tu sĩ nguyên anh, giới hạn này tùy thuộc vào sức mạnh linh thức, dao động trong mười dặm là chuyện hết sức bình thường.

Trên mười dặm hay đạt tới trăm dặm, ngàn dặm, thậm chí còn vượt qua cả nửa Thập Cửu Châu thì gọi là "đại na di" nhưng đến xuất khiếu có thể làm được vì nó có liên quan đến các vấn đề về quy tắc cảm ngộ.

Kiến Sầu ngưng thần, cảm nhận kỹ một luồng lực như có như không trong không gian, đoạn lấy linh thức câu thông với nó rồi thoáng chốc liên trầm nhập vào. Vút !

Chỉ trong chớp mắt, bóng người liền biến mất rồi hiện ra trên mặt biển.

Ngoái đầu nhìn lại, đảo Độ Sóc đã cách sau lưng hai dặm rưỡi.

Gió biển mằn mặn hiu hiu thổi.

Thật ra mùi hương rất khó ngửi.

Nhưng Kiến Sầu đến lúc này mới biết thế nào là cảm giác "Biển rộng mặc cá nhảy, trời cao phỉ cánh bay" như người ta vẫn thường nói, nhớ lại mới ngày nào mình đến Thập Cửu Châu, chân đạp trên "vô" kiếm của Phù Đạo sơn nhân đi suốt từ quảng trường Tây Hải cho đến Nhai Sơn mà cõi lòng bồi hồi xúc động...

Rốt cục thuấn di không đủ, khoảng cách trước mắt chỉ thích hợp cho đối chiến mà thôi nên nàng không thuấn di nữa mà lấy ra thanh Nhân Hoàng kiếm của Tạ Bất Thần đạp lên, băng băng bay đi !

Ánh kiếm lạnh thấu xương !

Trong chớp mắt đã lướt qua mặt biển mênh mông, phá sương bay đi mà thẳng hướng về phía những ngọn sóng bạc đầu đủ kỳ hình quái trạng đang vỗ lên bờ đông hải xa xa !

Chu Quân Đa Bảo đạo nhân đang đứng bên bờ biển dõi mắt trông theo liên toát mồ hôi lạnh !

Trời I

Đúng là có người !

Tất cả cũng bởi vì tò mò. Y vốn tưởng lôi kiếp lớn như vậy thì người độ kiếp hẳn phải cửu tử nhất sinh, cho nên mới đánh bạo băng rừng tới đây nhìn thử xem sao. Ngờ đâu lại gặp một đường kiếm quang lăng lệ, xuyên sương phóng ra như thế này ?

Chỉ cần thấy khí tức tràn ra trên thân kiếm là Chu Quân đã sợ muốn vỡ mật rồi.

Y muốn bỏ chạy ngay lập tức nhưng tâm thần bị luông khí tức kia chấn nhiếp, linh khí trong kinh mạch cũng đình trệ, chẳng động đậy nổi thân !

Trốn ư ?

Trốn đi đâu được bây giờ ?

Chu Quân nhất thời tuyệt vọng. Người trong sương mù kia hẳn là một đại sát thần, y chỉ biết tự trách mình khi không hiếu kỳ để rồi chuốc họa vào thân !

Mạng ta thôi xong !

Cõi lòng tan nát, chỉ chờ đạo kiếm quang kia bay đến chém bay đầu mình.

Nào ngờ đường kiếm kia tuy đang băng băng phóng đến nhưng lại chợt dừng lại, lơ lửng trên không cách y hai trượng !

"Vị đạo _"

"Tiền bối tha mạng ! Vẫn bối chỉ vì thấy kiếp vân trăm dặm hội tụ nên mới hiếu kỳ chạy ra bờ biển để chiêm ngưỡng uy phong chứ tuyệt không có ý thăm dò ! Mong tiền bối đại nhân đại lượng..."

Chu Quân không nghe rõ Kiến Sầu nói gì, chỉ nhắm mắt lại, vội vàng khom mình tạ lỗi.

Thành thử chữ "hữu' liền kẹt lại trong cổ nàng.

Nàng thấy trên bờ biển có người, nhất thời liền nhớ ra nơi này là cực đông Thập Cửu Châu, hơn nữa chuyện thế sự ra sao cũng mù tịt nên dù gì hỏi thăm người ta cũng tốt, ít ra cũng có chuẩn bị trước về mặt tâm lý. Nào ngờ vừa mới tới, chưa kịp nói hết câu thì vị nam tu trung niên có vẻ đạo nhân này đã rối rít gọi ngay "tiền bối".

Trong chớp mắt, nàng chợt thấy bối rối.

Giống như lúc trước đột nhiên có người gọi nàng là "Đại sư tỷ" và "Đại sư bá' vậy.

Nàng ngẩn người một thoáng mới nhớ mình hiện giờ đã tới nguyên anh trung kỳ, dù dung mạo chỉ mới có hơn hai mươi nhưng trong mắt người khác thì đã xem như là "Lão quái" rồi.

Đạo nhân này trông có vẻ đã đến kim đan hậu kỳ, gọi nàng bằng "Tiền bối” cũng là chuyện bình thường.

Nghĩ thông điều này, Kiến Sầu liền thoải mái trở lại.

Nhưng...

Hình như vị đạo nhân này hiểu lầm cái gì đó thì phải ?

Nàng nghe y léo nhéo bên tai mà muốn đau cả đầu nên đành ngắt lời, cười ôn hòa hỏi : "Đạo hữu à, xin từ từ cho. Ta dừng lại đây chỉ để hỏi đường và một vài tin tức khác chứ không có ác ý.'

Hỏi, hỏi đường sao sao 2?

Chu Quân ngẩn người im bặt, nghe thấy giọng nói thánh thót trong trẻo thì ngẩng đầu lên nhìn. Trước mắt liền hiện ra một nữ tu mặc trường bào màu nguyệt bạch đang đạp trên thân kiếm, mi mục như họa, miệng hơi mỉm cười.

Kiếm khí tuy lăng lệ ác liệt nhưng con người thì lại ôn hòa.

Trông thật... Thật không giống như là muốn giết người chút nào. Hơn nữa lại còn kêu "Đạo hữu”, thật khách sáo quá. Người có tu vi như thế này chỉ cần động thủ là mình tiêu đời rồi.

Chu Quân tâm niệm vừa động liền định thần lại. Y vội vàng lau mồ hôi lạnh trên đầu, vừa lúng túng vừa sợ sệt đáp : "Vãn bối tu vi hèn mạt, họ Chu tên Quân, làm việc cho Tảo Trần trai ở Tỉnh Hải. Tiên tử cứ gọi Chu Quân là được. Chẳng hay người muốn biết điều gì ?"

Phù.

Cứ mở miệng ra là "tiên tử".

Kiến Sầu thâm thở dài nhưng nghĩ mình vừa mới từ Cực Vực trở về, tay còn dính đầy máu nên cũng không lên tiếng chỉnh y. Nàng đang định hỏi xem tình hình Nhai Sơn như thế nào nhưng khi vừa nghe thấy hai chữ "Tinh Hải” thì liền đổi ý, câu hỏi đang sắp sửa vọt ra khỏi miệng liền nuốt trở vào.

Minh Nhật Tinh Hải xưa nay sát phạt hỗn loạn.

Là nơi tập trung tán tu tứ xứ, tu giả độ kiếp thất bại, phản đồ các đại môn phái hoặc hung đồ từng phạm phải tội ác tày trời, thậm chí còn có các thế gia Tây Nam Nam Vực, các cao thủ ẩn thế ở vùng man hoang đông nam và các kỳ nhân dị sĩ bắc vực...

Chỉ có mình không biết chứ không phải là Minh Nhật Tinh Hải không có người.

Nàng mặc dù đã đến cảnh giới nguyên anh nhưng lại mù tịt về tình hình Thập Cửu Châu, huống hồ hiện tại thân còn đang ở bờ đông hải của Minh Nhật Tinh Hải. Mọi sự cẩn thận vẫn hơn, không nên chủ quan.

Nàng cười đáp, ánh mắt sáng lên : "Ta bế quan đã lâu, hôm nay mới ra nên muốn biết chút tin tức." A.

Hiểu rồi.

Hóa ra là một lão quái siêng bế quan, điên cuồng tu luyện a !

Bế quan ít thì mấy tháng, nhiều thì vài năm thậm chí cả hơn mười năm. Chu Quân nghe nói có khi người ta bế trăm năm rốt cục rồi chết thật luôn cũng có.

Nghĩ tới kiếp vân trăm dặm lúc nãy, y đoán vị tiên tử này hẳn là người độ kiếp nên vội đáp : "Chuyện những năm gần đây nhiều lắm. Không biết tiên tử bế quan năm nào để tiện nói. Người có thể kể vài biến cố lớn trước đó được không 7?”

Cái gì mới được gọi là lớn đây 2

Trong tiểu hội Tả Tam Thiên ở Trung Vực, Phù Đạo sơn nhân đã lấy Hoàng Thiên giám đập chết hơn phân nửa phái Tiễn Chúc. Lúc vào ẩn giới Thanh Phong am, nhóm người nàng đã chôn sống một đám man hoang tây nam Sơn Âm tông. Rồi còn chuyện "không may" xảy ra với nàng và Tạ Bất Thần cũng có thể tính vào...

Hình như từng biến cố này đều không nhỏ.

Nhưng...

Chắc cũng không quá lớn. Trong tiểu hội chỉ toàn tu sĩ kim đan, phái Tiễn Chúc quá nhỏ, bị sư phụ nàng đập chết hơn phân nửa cũng không gây ra sóng to gió lớn gì cho Trung Vực. Còn những chuyện có liên quan với nàng trong ẩn giới lại quá khẩn mật, e rằng sẽ khiến cho người khác nghi ngờ.

Nghĩ vậy, nàng rũ mi, cười nói : "Trước khi bế quan, ta nghe nói Khúc Chính Phong tiến cấp đến xuất khiếu, đánh cắp cự kiếm, phản bội Nhai Sơn." Khúc Chính Phong là lão quái nguyên anh đứng đầu bia Tứ Trọng Thiên mấy trăm năm.

Hơn nữa, lúc hắn phản Nhai Sơn thì không những đã lên xuất khiếu mà còn đánh cắp cự kiếm, lấy kiếm này diệt phái Tiễn Chúc. Sau đó trên quảng trường Vân Hải ở Côn Ngô mới có trận "thanh tẩy" dẫm máu dưới tay của Phù Đạo sơn nhân...

Đối với môn hạ Nhai Sơn hay đối với những tu sĩ có tu vi trác tuyệt, thậm chí tính cả mọi ảnh hưởng sau đó mà xem thì đây đúng là một biến cố lớn, có thể xem như chấn động toàn Trung Vực, ngay cả Bắc Vực và Nam Vực cũng không giữ nổi bình tĩnh...

Nhưng vạn lần không ngờ, khi nàng nói xong, ngẩng đầu lên thì thấy Chu Quân đang kinh hãi nhìn mình, giống như vấn đề vừa rồi là một điều gì đó vô cùng kiêng ky, tuyệt đối không nên nhắc tới.

"Có chuyện gì vậy ?”

Có chuyện gì vậy 2

Chu Quân trong lòng khổ sở, miệng há to mà không biết nói như thế nào cho rõ :

Bây giờ ở Minh Nhật Tinh Hải, có ai còn dám nhắc đến chuyện năm đó nữa ?

Trong lúc đàm luận, nếu bất đắc dĩ phải nhắc đến y thì ai nấy đều phải kính trọng gọi một tiếng "kiếm hoàng". Có ai dám bạo gan, gọi thẳng mẹ tên tục của y đâu ?

Nhưng vị tiên tử trước mắt này lại bế quan trước khi y mang danh kiếm hoàng mà.

Chuyện này... "E rằng người đã bế quan được sáu mươi năm rồi. Chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này lại không ít, nói ra rất dài..."
Bình Luận (0)
Comment