Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 315 - Chương 315 : Truyền Thuyết Về Kiếm Hoàng

Chương 315 : Truyền thuyết về kiếm hoàng Chương 315 : Truyền thuyết về kiếm hoàngChương 315 : Truyền thuyết về kiếm hoàng

"Sáu mươi năm ?"

Kiến Sầu liên ngây ngẩn cả người.

Những gì Chu Quân nói sau đó nàng nghe chẳng được nửa lời, chỉ cảm thấy bàng hoàng tựa như bị ai đó đấm mạnh một nhát vào người.

"Ngươi nói là đã qua sáu mươi năm rồi ư ?"

Chu Quân đang chuẩn bị sắp xếp thứ tự mọi chuyện lớn nhỏ trong đầu để kể cho Kiến Sầu nghe, không ngờ còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy tiếng nàng kêu lên kinh ngạc, tựa như không ngờ là lâu như vậy.

Chẳng phải...

Chẳng phải các lão quái vẫn thường xuyên bế quan đó sao ?

Sao vị tiên bối này lại có vẻ kinh ngạc quá như vậy ?

"Đúng, nếu người nhớ không sai thời điểm trước khi bế quan thì đúng là đã qua sáu mươi năm rồi." Chu Quân trả lời mà dè dặt từng chữ, tự tâm vô cùng bối rối.

Nhưng y nào biết ngọn nguồn bên trong.

Tu vi hiện tại của Kiến Sầu tuy cao nhưng thời gian tu hành chỉ tổng cộng được vài năm mà thôi. Tự nhiên bỗng có người nói cho nàng biết nháy mắt đã qua sáu mươi năm thì quả là kinh tâm biết nhường nào.

Kiến Sầu nhớ rất rõ khi mình đi cùng với mọi người vào ẩn giới Thanh Phong am thì Khúc Chính Phong cũng vừa mới mưu phản chưa được bao lâu, cộng cả thời gian ở trong ẩn giới và Cực Vực lý ra chỉ mới mấy tháng là cùng. Không biết tại sao khi ra khỏi Cực Vực thì lại thành "người lạn kha*" thế này ?

(* Nguyên văn 'lạn kha nhân : tức người vác rìu mục. Lạn kha là rìu mục, thành ngữ bắt nguồn từ tích xưa. Vào thời Tấn, có người tiều phu tên Vương Chất lên núi đốn củi thì thấy hai ông lão đang ngồi đánh cờ trên một tảng đá lớn cạnh bờ suối. Anh ta bèn để cây rìu xuống đất rồi đứng quan sát. Xem mãi đến khi đồng tử đứng hầu bảo đã đến lúc về nhà thì mới đi lượm lại búa, nhưng nhìn lại thì cán búa đã mục nát tự bao giờ, lưỡi búa cũng rỉ sét mòn vẹt hết cả. Vương Chất thấy lạ, về đến nhà, mới thấy quê cũ đã thay đổi rất nhiều, chẳng có ai nhận ra mình. Nhắc tới thì mấy người gia trong làng đều nói là chuyện đã qua trăm năm. Hóa ra Vương Chất lên núi gặp tiên, một ngày trên tiên giới bằng trăm năm ở nhân gian. )

Chu Quân vốn không quen không biết nàng, hơn nữa đối với những chuyện như thế này, cứ tìm bất kỳ ai, ở đâu đi nữa cũng có thể biết được dễ dàng.

Y tự nhiên không cần phải thêu dệt làm gì.

Sáu mươi năm rồi sao.

Tỉnh giấc chiêm bao, năm tháng liền như bóng câu qua cửa sổ.

Kiến Sầu nhíu mày, nhớ lại mà tưởng như chỉ mới đây thôi còn vào ẩn giới Thanh Phong am, kế đó lại tham gia đỉnh tranh Cực Vực, cõi lòng chợt thấy bàng hoàng hoảng hốt.

Tuổi thọ của tu sĩ nhiều không biết gấp mấy lần phàm nhân. Nếu không có gì bất trắc thì một tu sĩ nguyên anh bình thường đều có thể sống trên một ngàn năm. Cho nên cứ mỗi một lần bế quan đều mười năm, lâu dần thành quen là chuyện rất bình thường. Duy có Kiến Sầu từ khi bắt đầu tu hành đến nay tuy có bế quan thật nhưng hạn kỳ lần nào cũng ngắn.

Việc tu hành của nàng tăng tiến thần tốc phần lớn đều nhờ trui rèn trong chiến đấu và dấn thân trong nguy hiểm. Vì chưa bao giờ bế quan một thời gian dài nên lúc này nghe thấy "sáu mươi trôi qua" nàng mới cảm thấy sững sờ như vậy.

Thực ra, dưới mắt tu sĩ thì sáu mươi năm có đáng gì đâu chứ ?

Trên cô đảo nhân gian có lẽ đã đổi triều đại nhưng trên Thập Cửu Châu bất quá chỉ thêm thêm vài người mới mà thôi. Tuổi thọ tu sĩ thật sự rất dài.

Cảm xúc trong lòng ngổn ngang khiến Kiến Sầu nhất thời không biết gọi tên là gì.

Nàng ngoái đầu nhìn lại. Xa xa biển cả mênh mông bảng lảng sương mù, thấp thoáng ẩn hiện bóng cây đào với tán hoa hồng hồng che gần hết cả bầu trời đông hải.

Một chuyến đi đến Cực Vực vậy mà thoắt cái đã sáu mươi năm.

Có phải vận tốc thời gian ở trong đó khác với Thập Cửu Châu không ? Hay còn bị cái gì khác ảnh hưởng...

Kiến Sầu tạm thời nghĩ không ra ngọn nguồn, mãi một lúc lâu sau mới nén cảm xúc trong lòng liếc mắt nhìn sang.

Có lẽ vì không biết Kiến Sầu đang suy nghĩ điều gì nên Chu Quân không khỏi phập phồng lo lo. Nhưng nàng không lên tiếng, y cũng không dám quay đầu bỏ đi thành thử, chỉ còn biết đứng đờ người ra, im lặng quan sát.

Kiến Sầu chỉ nói : "Lúc bế quan, ta không tính là lâu như vậy, bây giờ chỉ cho là mới chừng năm ba năm mà thôi, thật không ngờ sai rồi." Chu Quân nghe xong hâm mộ không thôi.

Người bế quan xong dù tu vi có tăng lên nhưng cũng cảm thấy tu luyện gian nan, ngày ngày cực khổ. Nhưng vị lão quái trước mắt này lại nói ngược lại, sáu mươi năm tự mình nhốt mình mà dường như chẳng cảm thấy gì mới hay !

Thật là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân a !

ÀI.

Tuy cảm khái trong lòng nhưng Chu Quân cũng không dám đi sâu vào chuyện này, chỉ chuyển chủ đề, hỏi Kiến Sâu muốn đi đâu.

Nàng nghĩ nghĩ một chút rồi đáp : "Minh Nhật Tinh Hải ở gần đây nhất nên ta sẽ dĩ nhiên đi một chuyến cho biết tình hình."

Chu Quân liên đáp : "Vậy thì tiện quá. Văn bối phụng sự cho Tảo Trần trai nên mới dẫn mấy đệ tử trúc cơ đi ra sơn mạch phía đông hái thuốc, vì dọc đường thấy kiếp vân trên trời quá lớn nên mới tò mò mà đến xem. Nếu người muốn đi Tinh Hải thì chúng ta chung đường rồi. Vậy, vừa đi vừa nói có được không ?”

Kiến Sầu đương nhiên không từ chối.

Sau đó, Chu Quân Đa Bảo đạo nhân ngự không đi trước dẫn đường còn nàng thì đạp Nhân Hoàng kiếm thong thả đi theo.

Gần tới bờ biển đông, núi cao liên miên chập trùng không dứt. Đứng từ trên không trung nhìn xuống chỉ thấy cổ thụ chọc trời, chướng khí giăng giăng, thi thoảng từ chân mây lại chao xuống một vài cánh chim khổng lồ.

Minh Nhật Tinh Hải là một thung lũng mênh mông nằm ở cuối dãy núi.

Kiến Sầu dõi mắt nhìn ra xa, ước lượng khoảng cách rồi hỏi : "Vừa rồi lúc ta nhắc tới Khúc Chính Phong sao ngươi lại biến sắc ? Những năm đó đã xảy ra chuyện gì ?"

Ôi chao.

Nàng ta lại còn nhắc đến nữa !

Lá gan Chu Quân kỳ thật không nhỏ nhưng nghe thấy nàng nói đến cái tên này thản nhiên như không thì không khỏi kinh sợ trong lòng.

Cũng may chỗ này núi non hoang vu.

Y cẩn thận nhìn nhìn xung quanh, khi dám chắc chỉ có hai người bọn họ, hoàn toàn không có ai nghe thấy mới thở dài đáp : "Người không biết đó thôi. Những năm gần đây, trên khắp Minh Nhật Tinh Hải này, chẳng có mấy ai dám thản nhiên gọi thẳng tên y cả."

Quả thật là...

Kiến Sầu chỉ biết Khúc Chính Phong "nhập ma”, phản lại Nhai Sơn nhưng nàng không ngờ sáu mươi năm sau hắn lại trở nên kinh khủng như vậy.

"Ngươi nói kỹ một chút xem."

Chu Quân lúc này mới gắng dẫn xuống mọi kiêng ky và sợ hãi trong lòng, nhỏ giọng kể lại hết thảy những gì mình biết.

Khúc Chính Phong phản lại Nhai Sơn không chỉ dùng có mỗi một thanh kiếm Hải Quang mà thôi.

Cả Thập Cửu Châu đều kinh hãi tột độ khi chỉ duy có mình y là rút được thanh cự kiếm ra khỏi đỉnh Hoàn Sao của Nhai Sơn, đã thế lại còn tàn sát hơn phân nửa phái Tiễn Chúc đến nỗi máu cũng chảy thành sông.

"Hai cự phách Nhai Sơn, Côn Ngô cùng với hơn phân nửa các tông môn của Tả Tam Thiên đều từng phái người truy đuổi. Nhưng không ngờ y lại sóng vai cùng với kiếm hầu áo tím Tiết Vô Cứu đánh giết suốt từ Tả Tam Thiên cho đến Hữu Tam Thiên, sau đó bình an vô sự đặt chân đến Minh Nhật Tinh Hải..."

Chuyện năm xưa nhớ tới cũng còn hãi hùng.

Một người hai kiếm vung nam phạt bắc, thân ma khó ngăn, bản lãnh sao mà nghịch thiên ! Đó là chưa kể đến trường mưa máu gió tanh do y quấy lên sau khi đến Minh Nhật Tinh Hải...

"Mới hôm qua cư sĩ Thanh Bần còn đầu một nơi người một nẻo thì sáng nay danh kiếm Bạch Vân đã xương cốt không còn. Chẳng mấy chốc sau lại có người nghe nói ngày mai hắn sẽ khiêu chiến kiếm sĩ cuồng kiếm Chu Vận..."

"Hai năm đó thật sự là quãng thời gian "sôi sục" nhất ở Tinh Hải mà vãn bối được thấy..."

"Thêm vào đó, không ít người đều nghĩ rằng y diệt phái Tiễn Chúc là để đoạt "Cửu khúc hà đồ" của Bất Ngữ thượng nhân để lại. Vì vậy trong Minh Nhật Tinh Hải số người đến tranh với y nhiều không sao đếm hết."

Chu Quân nói xong liên bắt đầu thở dài.

Kiến Sầu nghe vậy trong lòng khẽ động. Nàng dĩ nhiên biết rõ sự tồn tại của "Cửu khúc hà đồ" nhưng lúc này lại thật ra nhớ tới cái câu thấy được ngoài ẩn giới Thanh Phong am :

Qua nửa đời có được hà đồ, Bất Ngữ ta xuất kiếm ngạo thiên hạ.

"Cửu khúc hà đồ" ban đầu vốn do bát cực đạo tôn của Côn Ngô nắm giữ.

Về sau Lục Diệp lão tổ ra tay giành được, không ai có thể cướp lại. Đến khi phi thăng lên thượng giới, lão bà tiện tay đem cho Bất Ngữ thượng nhân, khiến cho cuộc đời của kẻ này vì vậy mà thay đổi. Hà đồ nhiều lần đổi chủ, đến bây giờ lại rơi vào tay Khúc Chính Phong...

Thành thử rất dễ hiểu tại sao rất đông người vừa nghe tin liền lập tức đi tìm hắn, khuấy nên một hồi bão táp phong ba như vậy trên Minh Nhật Tinh Hải.

Những gì Chu Quân kể sau đó quả nhiên không khác mấy so với dự đoán của nàng.

Người truy sát rất đông : nào là trưởng lão của một số tông môn Tả Tam Thiên, nào khách khanh tài ba do các thế gia tây nam phái đến, thậm chí tà †u yêu ma của vùng man hoang phía đông nam cũng có mặt...

Nhưng dù có đến đông bao nhiêu, tu vi có mạnh đến đâu chăng nữa, tất cả cuối cùng đều chết thảm dưới lưỡi kiếm của Khúc Chính Phong.

"Minh Nhật Tinh Hải lúc đó đi đến đâu cũng ngửi thấy mùi máu tanh. Nước hồ Lạc Hồng cũng phải biến sắc, đình Ẩm Tuyết tuyệt đẹp cạnh bờ hồ vậy mà cũng phải biến thành đình "Ẩm Huyết".

Nói xong, Chu Quaan liền không khỏi lắc lắc đầu nhưng sau đó lại nhanh chóng lái sang hướng khác.

"Nhưng không ai ngờ được y về sau vậy mà..."

"Vậy mà sao 2?"

Kiến Sầu tò mò.

Chu Quân đưa mắt nhìn núi non chập trùng ở phía dưới mà bồi hồi nhớ lại trận chiến đã rung chuyển cả Minh Nhật Tinh Hải lúc đó...

Ai có kiến thức sơ đẳng về vùng này cũng biết các thế lực lớn trong Tinh Hải đều có dây mơ rễ má với nhau, giới hạn thiện ác không rõ ràng, đó là còn chưa kể đến đủ loại các môn phái hỗn tạp khác chưa bao giờ biết nói lý. Vì vậy, tình hình ở đây vô cùng phức tạp.

Nhưng cho dù có xảy ra chuyện long trời lở đất đi chăng nữa, Tinh Hải vẫn luôn luôn có ba người không bao giờ đổ.

Ba người này chính là ba đầu não của Minh Nhật Tinh Hải.

Đó là Tảo Trân dược vương Nhất Mệnh tiên sinh, bảy kiếp tán tiên Thương Tể tán nhân, và Hữu Nhai kiếm hoàng Tư Không Nguyên Hoa !

Nhất Mệnh tiên sinh là tông sư luyện đan, trong Tinh Hải dĩ nhiên không ai dám đắc tội, địa vị vững vàng cũng không có gì là lạ.

Bảy kiếp tán tiên Thương Tể tán nhân là tu sĩ đại năng đã lên đến cảnh giới thông thiên cách đây một ngàn năm. Khi độ kiếp thất bại, không thể phi phăng, y đành phải bảo trụ thần hồn, chuyên tu tán tiên. Một người nếu có thể qua được chín lần tán tiên kiếp thì cũng có thể đắc đạo phi thăng. Hiện giờ Thương Tể đã qua được bảy lần, chỉ còn thiếu hai lần nữa mà thôi nên cũng có thể được xem như một địch thủ rất khó nhẳn trên toàn Thập Cửu Châu.

Người cuối cùng, Hữu Nhai kiếm hoàng Tư Không Nguyên Hoa, thì lai lịch lại còn lớn hơn nữa.

Y vốn là một tu sĩ bình thường của một trong ba môn phái yêu ma ở man hoang phía tây nam, tu vi thấp kém, chỉ xứng làm việc vặt nhưng lại đem lòng ái mộ môn chủ Ung Lan Hoa.

Năm đó ba môn phái yêu ma nội đấu, Sơn Âm tông hợp lực với Khôi phái đánh giết đến tận cửa.

Ung Lan Hoa tuy tài năng trác tuyệt nhưng cũng không thể được xoay chuyển tình thế, rốt cuộc chỉ còn lại tàn hồn, thân vùi mộ hoang. Nhưng trước khi chết, vì oán hận hai môn phái kia nên nhờ bí pháp, nàng đã lấy tu vi cả đời truyền cho người luôn một lòng ái mộ nàng là Tư Không Nguyên Hóa, khiến y thề phải báo thù cho mình.

Vốn chỉ là một người tâm thường, nhưng sau một đêm bi thương tột cùng, y lại có được một sức mạnh khủng khiếp...

Tâm tình Tư Không Nguyên Hoa ra sao lúc ấy không ai biết được.

Nhưng tất cả mọi người đều biết ba mươi năm sau y lại xuất hiện trở lại, một người một kiếm, trước xử Khôi phái sau đánh Sơn Âm tông, chém giết đến tối tăm trời đất, máu chảy thành sông !

Năm đó, y đã chém mấy trăm đầu sỏ, mang thủ cấp đến tế trước mộ...

Nguyên cả man hoang đông nam đều sững sờ tê liệt I

Ai nấy đều cho rằng ba phái yêu ma sau này hẳn phải thống nhất dưới tay y. Nhưng không ngờ y chỉ ngồi lại cái nơi đẫm máu đó thật lâu, đến sáng sớm trời còn nặng sương thì đã liền bỏ đi.

Từ đó về sau, Minh Nhật Tinh Hải liền có thêm một vị "kiếm hoàng Hữu Nhai”.

"Nghe đồn y đã đạt đến đỉnh điểm cảnh giới nhập thế, không ai có thể đỡ nỗi thanh Hữu Nhai kiếm của y. Thậm chí ngay cả tu sĩ đại năng cảnh giới phản hư cũng bị chém chết dưới lưỡi kiếm này..."

Chu Quân nói xong sắc mặt bùi ngùi.

"Toàn Tinh Hải này, hết thảy mọi người, nào có có ai ngờ - cái danh hào kiếm hoàng này lại cũng có ngày phải đổi chủ !"...

Kiến Sầu ở trên không trung, nghe thấy hơi cảm khái trong câu nói của Chu Quân thì hốt nhiên da đầu tê dại !

Nàng chợt ngoái đầu lại nhìn về phía Chu Quân, trong lòng không dám tin hẳn vào những gì mình đang nghe thấy, đồng thời trong nháy mắt cũng không dám tin vào ý tưởng và dự cảm đang thoáng qua như chớp trong đâu !

Chu Quân gượng cười đáp : "Việc này nếu nói cho người không hiểu chuyện nghe thì sợ là họ không tin đâu."

"Trên đỉnh Cô thành, một kiếm Nhai Sơn, một tân kiếm hoàng !"

"Vào lúc đó, Tư Không Nguyên Hoa sắp đến phản hư, nhưng người kia thì lại mới lên xuất khiếu chưa đầy một năm..."

Đây là sát thủ giết người vượt cấp kinh khủng nhất trên Minh Nhật Tinh Hải từ trước đến nay !
Bình Luận (0)
Comment