Chương 318 : Lữ quán Thiên Địa
Chương 318 : Lữ quán Thiên ĐịaChương 318 : Lữ quán Thiên Địa
Đạm Đài Tu 2
Uống chén rượu ?
Kiến Sầu chưa từng nghe nói đến cái tên này chứ đừng nói chỉ là quen biết người ta, huống hồ giọng điệu của y còn sặc mùi trêu ghẹo bỡn cợt khiến nàng càng không có ý muốn dừng lại uống rượu.
Trên lầu ngoài nam tu ra thì còn có vài nữ tu mặt hoa da phấn khác. Tất cả đều thích thú nhìn xuống dường như muốn nhìn xem nàng quyết định ra sao. Nhưng vài người trong số đó khi nhận ra tu vi của nàng mi mắt liền giật giật.
Duy có Đạm Đài Tu là thản nhiên nhìn Kiến Sầu, ly rượu nhỏ rung rung sóng sánh trên tay. Mặt mũi y vẫn tươi cười niềm nở, dường như đã quá quen với việc ong bướm này.
Kiến Sầu khẽ cười thầm. Vì đã ẩn tu vi nên trong mắt đám người này nàng có lẽ chỉ đến nguyên anh sơ kỳ mà thôi. Người có tu vi cao hơn mới có thể nhìn ra cảnh giới thật của nàng chứ không thì nhìn chỉ như ngắm hoa trong sương là cùng. Tuy vậy, nàng lại có thể thấy rõ tu vi của Đạm Đài Tu ——
Nguyên anh trung kỳ.
Xem ra không thấp.
Nàng cười nhạt, quay người khách khí đáp lại : "Cám ơn ý tốt của tôn giá. Nhưng ta bận việc phải làm, không thể uống được, xin ngài thứ cho."
Đạm Đài Tu nghe nàng nói chuyện không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh thì cảm thấy thú vị. Nữ tu Minh Nhật Tinh Hải y thấy đã nhiều nhưng người này mới ở dưới đi ngang qua, dáng vẻ tựa hồ như không quen lắm với cảnh vật xung quanh nhưng gặp chuyện thì lại có thể tỏ ra trấn định, thấy biến không hãi tài tình như vậy.
Dường như ngay bây giờ có xảy ra chuyện gì đi nữa, nàng cũng sẽ không kinh ngạc chút nào.
Mà thực tế quả đúng là như vậy.
Lúc nàng nghe thấy y lên tiếng mời mọc, sắc mặt chỉ hơi thoáng động, hoặc có thể là nhẹ đến nỗi y nhìn không ra.
Minh Nhật Tinh Hải từ trước đến nay vẫn luôn là một nơi rất thú vị.
Đạm Đài Tu thấy nàng đang sắp sửa quay người bỏ đi thì không khỏi "Ồ" lên một tiếng rồi nhã nhặn cười đáp : "Nếu không rảnh uống rượu, vậy xin phép cho tại hạ mạo muội hỏi một chút : Tiên tử, nàng có thiếu lô đỉnh không 7?”
"Phụt !
"Khụ khụ khụ..."
Trong nháy mắt, mấy người bằng hữu đang ngồi trên lầu bất kể tu vi cao thấp ra sao đều giật mình : chẳng sặc rượu thì cũng bị y dọa cho nghẹn họng !
Đạm Đài Tu vậy mà đi hỏi người ta có thiếu lô đỉnh hay không ?
Chẳng lẽ y định đem đám lô đỉnh nữ của mình tặng cho người đẹp đứng dưới đường kia sao ? Thật khôi hài, có nữ tu nào lấy nữ tử làm lô đỉnh bao giờ I
Chúng bạn ai nấy đều nghẹn lời.
Trong nháy mắt Kiến Sầu ở phía dưới cũng sững sờ kinh ngạc không kém, nhưng chỉ một thoáng sau nàng đã lắc đầu đáp : "Ta không thiếu và cũng không cần. Đa tạ mỹ ý của tôn giá."
Ánh xám bạc trong đôi con ngươi của Đạm Đài Tu thoáng nét hụt hãng, nhưng ngay sau đó lại thế vào bằng vẻ hiếu kỳ và dò xét, cho nên cái nhìn của y càng có vẻ kỳ lạ hơn. Kiến Sầu chắp vội tay chào rồi quay người bỏ đi.
Nhưng ánh mắt của Đạm Đài Tu thủy chung vẫn không rời khỏi nàng. Bóng nàng xa dần, mãi cho đến khi khuất sau một góc đường y mới hớp cạn chén rượu rồi quay người đi vào.
Sau lưng có người liền cười nói : "Mấy nàng nữ tu đang giành làm lô đỉnh cho ngươi, đâu phải bạ ai cũng đem tặng được. Lỡ như nàng kia thích, trước mặt bàn dân thiên hạ người của ngươi lại không đồng ý thì sao 2?”
“Tặng người gì chứ 2"
Đạm Đài Tu đi tới đặt chén rượu lên bàn, lườm mắt liếc mấy người bằng hữu.
"Ta nói tặng nữ tu hồi nào ?”
"Trời
Mọi người biết y thảy đều kinh ngạc.
Ở Minh Nhật Tinh Hải, tuy tu vi của Đạm Đài Tu không phải tuyệt đỉnh nhưng danh tiếng lại chẳng kém cạnh so với dược vương, kiếm hoàng và ba vị tán nhân. Thậm chí, về trình độ ưu ái nữ tu, nếu y đã tự nhận mình đệ nhị thì không ai dám xưng đệ nhất.
Tất cả đơn giản chỉ là vì thể chất mà ra ——
Đạm Đài Tu sinh ra trong một thế gia không có gì nổi bật ở Tây Nam, nhưng thể chất âm dương trong người lại cực kỳ kiếm thấy, dù nam hay nữ đều có thể cùng song tu với y, đạt được âm dương điều hòa, tu vi tiến bộ cực nhanh nên có thể xem như là một lô đỉnh tuyệt phẩm.
Từ khi Đạm Đài Tu thành niên, có rất nhiều người ôm mộng tà tu với y.
Gia tộc tranh đấu, chớp mắt bị diệt, nhưng y lại bình an vô sự. Ai cũng muốn nhận y làm người của mình. Dù nam hay nữ, người nào cũng đều bảo hộ y rất tốt. Dần dà tiếp xúc với nhiều tu sĩ, trải đời nhiều nên hiểu biết của Đạm Đài Tu cũng càng ngày sâu. Y hiểu rất rõ thể chất đặc biệt của mình khiến bản thân mang họa nhưng đồng thời nó cũng vô cùng có ích và mang lại cho y rất nhiều lợi thế...
Tỷ như việc song tu, tu vi của người nuôi dưỡng y sẽ được nâng cao và chính y cũng được hưởng lợi.
Vì vậy, Đạm Đài Tu bắt đầu có kế hoạch "khống chế". Đến lúc tu vi của y không thể nào cao hơn người cùng song tu với mình thì sẽ tự để cho tu sĩ khác có tu vi cao hơn đến cướp lấy, nhờ đó mà danh chánh ngôn thuận đổi người.
Cứ luân phiên thay thế như vậy, tu sĩ mà Đạm Đài Tu gặp được có tu vi càng lúc càng cao thì tu vi của y cũng càng ngày càng tăng tiến.
Trúc cơ, kim đan, nguyên anh...
Chưa đến một trăm năm sau thì chẳng còn ai dám nuôi dưỡng y nữa. Nhưng vào lúc này, thực lực của y đã rất mạnh, hơn nữa còn có địa vị ngang hàng như dược vương Nhất Mệnh tiên sinh.
Các tu sĩ kính trọng Nhất Mệnh tiên sinh vì sợ sẽ có ngày phải đến cầu y giúp đỡ, các nữ tu cũng ưu ái Đạm Đài Tu, thậm chí còn giành nhau để trở thành "lô đỉnh" của y vì nếu song tu cùng thì sẽ tiến cấp rất mau.
Gọi là "Lô đỉnh" nhưng đây bất quá chỉ là một cách nói tự nguyện của các nàng mà thôi. Tóm lại, Đạm Đài Tu chưa bao giờ thiếu lô đỉnh. Trái lại, điều khiến y khổ sở nhất đó là có quá nhiều nữ tu đang muốn tranh cướp lấy y.
Vì vậy vừa rồi nghe y hỏi người nữ tu lạ mặt xem nàng có thiếu lô đỉnh hay không, đám bằng hữu lại cho là y muốn tìm người giải quyết vấn đề thặng dư lô đỉnh.
Nhưng nào ngờ...
"Chẳng lẽ không phải ?"
Đạm Đài Tu liếc nhìn bọn họ mà khẽ hừ thầm trong bụng, nhưng ngoài miệng lại ra vẻ thờ ơ đáp : "Các ngươi sao không nghĩ là ta cảm thấy nữ tu kia không tệ, muốn theo nàng ta làm lô đỉnh hả ?"
"Phụt Ị"
Đám bạn lúc nãy đã hoảng sợ một lần, bây giờ liên nhất tê phun sặc hết rượu.
"Thiệt không đó ?"
Đạm Đài Tu không trả lời mà chỉ mải nghĩ đến khí chất đặc biệt của người nữ tu kia, tự tâm cảm thấy dường như mình đã từng gặp qua ở đâu đó.
Y khẽ cười đáp : "Thuyền Dạ Hàng có tin mới rồi. Ta đi tìm Tiết Vô Cứu một chuyến. Các ngươi từ từ uống đi."
Chưa ai kịp trả lời thì bóng người trước mặt đã mất hút. Trên bàn chỉ còn lại một chén rượu không.
Đạm Đài Tu lúc này đã vọt ra ngoài không trung trên hai dặm. Đối với y, việc tình cờ gặp mặt Kiến Sầu chỉ là một sự kiện vặt vãnh, không đáng để ý. Nhưng chỗ y sắp đến lại hoàn toàn không phải là nơi mà tự bản thân y muốn coi trọng hay không là được. Cứ từ phía đông ca lâu bay qua hết một vùng dân cư phồn thịnh thì sẽ thấy ngay dòng Lan Hà đang chảy xuôi qua Tinh Hải. Tới gần nửa khúc sông lại có một nhánh sông khác khá lớn nhập lại, khiến con nước ở đây ùng ục sôi trào, bọt tung trắng xóa.
Nước sông rất sạch, thậm chí còn trong trong nhìn như xanh biếc.
Ở giữa sông có dựng một cái đình đá, mái hiên cong cong cao vút. Cạnh bờ sông hoàn toàn không có bất cứ một con đường nào dẫn tới nên ngôi đình trông như bị sóng nước cuồn cuộn bủa vây, vô phương tới gần.
Nhưng vào lúc này, trong đình lại có hai bóng người một đứng một ngôi.
Tiết Vô Cứu hôm nay vẫn mặc trường bào màu tím sang trọng. Y đứng ôm kiếm, cả người toát ra khí chất nhàn nhã thong dong, duy có đôi mắt tinh đời là chăm chú nhìn về phía trước.
Đình đá không lớn, toàn bộ đều đục đẽo từ nguyên một khối đá lớn mà thành. Chính giữa có một cái bàn tròn và bốn cái ghế, tất cả cũng bằng đá gắn liền với đình.
Nhưng người còn lại không ngồi trên ghế đá mà ngồi trên bậc thâm trước đình, các bậc dưới chìm trong nước sông.
Nước ở đây trong sạch đến kỳ lạ. Sóng nước tuy mạnh nhưng khi đến bậc thêm thì lại dịu đi, trở thành những gợn sóng nhỏ nhẹ nhàng võ lên mặt đá.
Người đó mặc hắc bào, họa tiết thêu chìm màu vàng kim, dáng người cao ráo vạm vỡ.
Vạt áo để hất lên bậc thâm, có hơi lấm chút bụi, nhưng người đó cũng chẳng để ý đến. Sắc mặt y tuy bình hòa nho nhã nhưng hàng mày rậm lại có phần lạnh lùng, mi mắt hạ xuống che khuất ánh nhìn đã từng khiến nhiều người phải kinh hãi. Đôi tay hơi chai sạn thô ráp vì quanh năm phải luyện kiếm của y đang đằm trong nước.
Động tác thong thả, cẩn thận từng chút một, tựa như muốn rửa sạch mọi cát bụi trên tay.
Đôi tay này không hoàn mỹ nhưng đối với "kiếm" mà nói thì lại là đôi tay bẩm sinh chỉ để cầm kiếm.
Lòng bàn tay y chỉ chít sẹo tựa như những đường núi non sông ngòi vạn dặm. Dưới làn nước lao xao, những đường này còn trông lay động tưởng như vật sống, tưởng như cả một dải sơn hà đều nằm gọn trong lòng bàn tay y.
Tiết Vô Cứu đứng nhìn mà chợt có cảm thấy bùi ngùi một cách lạ lùng.
Sáu mươi năm trước y được người ta tôn xưng là "Tử y kiếm hầu”; sáu mươi năm sau, Tử y kiếm hầu" vẫn còn đó nhưng cái người nam tử trước mặt y này lại đã trở thành một vị kiếm hoàng lẫy lừng.
Kiếm hoàng Khúc Chính Phong.
So với phong thái sắc sảo kiêu hùng lúc mới vừa phản Nhai Sơn thì bây giờ Khúc Chính Phong đã trầm lắng đi nhiều, tuy vậy trông dáng vẻ vẫn còn nhiều tâm sự như trước.
Trên người y không đeo kiếm, dù là Hải Quang kiếm hay Nhai Sơn kiếm cũng chẳng có.
Nhưng Tiết Vô Cứu biết chỉ cần đôi tay kia khẽ động thì sẽ có ngàn vạn kiếm khí từ trong dòng Lan Hà này tung lên, xuyên thấu trời cao.
Mặc dù vậy, hôm nay Khúc Chính Phong chỉ ngồi đây rửa tay.
Tựa như đang cẩn thận lau chùi một thanh kiếm sắc.
"Đạm Đài Tu sắp sửa tới rồi." Giọng Khúc Chính Phong nhẹ nhàng vang lên, thanh âm hòa trong tiếng sóng rì râm. Y vẫn quay lưng về phía Tiết Vô Cứu nên không biết sắc mặt ra sao : "Có thể là hắn ta mang tin tức thuyền Dạ Hàng đến. Ngươi lên bờ đi gặp y đi."
"Người còn chưa tới mà Khúc Chính Phong đã phát hiện ra rồi."
Tiết Vô Cứu bất giác ngoái đầu liếc nhìn, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng người nào trong không trung, có lẽ người kia vẫn còn đang trên đường đi tới.
"Tuy không xuất hết linh thức mà ngươi cũng có thể cảm thấu được tình hình xung quanh, chắc đột phá không xa phải không ?"
"Ào ào, ào ào..."
Nước sông băng băng chảy qua kẽ tay Khúc Chính Phong. Cung sóng loang tròn, Khúc Chính Phong cứ sững người nhìn chằm chằm vào những đường sẹo trong lòng bàn tay mình, nghe Tiết Vô Cứu hỏi vậy sắc mặt cũng không đổi.
"Nói xa thì không xa, nhưng gần thì lại chẳng gần. Cái khó tìm nhất là thời Cơ...
Một dịp tốt ——
Để y có thể từ đỉnh điểm nhập thế đột phá lên phản hư.
Tu sĩ một khi đã kinh qua nguyên anh, lên đến xuất khiếu thì việc tu luyện sẽ chuyển từ "Tu thân" sang "Tu tâm.
Lúc này, thực hành tu luyện bên ngoài tuy không thể thiếu nhưng điều quan trọng hơn vẫn là tự mình có kiến giải riêng đối với một số việc xảy ra trong thiên địa, tự mình tìm tòi con đường hiểu "Đạo".
Chỉ một chút khác biệt trong suy nghĩ là có thể thành tiên nhưng cũng có thể đọa ma; một bên là thiên quốc vô lượng còn bên kia là địa ngục vĩnh cửu. Sáu mươi năm trước, Khúc Chính Phong đã phá vỡ vòng vây giam hãm y trong ba bốn trăm năm để đột phá từ đỉnh điểm nguyên anh lên thẳng xuất khiếu; cách đây ba mươi năm, y lại tiếp tục chấn kinh toàn bộ Tinh Hải bằng cách vượt qua xuất khiếu, đột phá nhập thế.
Cho đến bây giờ thì Khúc Chính Phong đang kẹt lại ở đỉnh điểm nhập thế.
Chỉ thiếu một chút nữa là sẽ đột phá thành công;
Chỉ thiếu một chút nữa là sẽ đặt được chân vào hàng ngũ những tu sĩ đại năng cao nhất trên toàn Thập Cửu Châu rồi !
Hiện giờ ở Tinh Hải chẳng có mấy ai biết điều này. Mặc dù vậy một khi biết được, tin tức lan truyên, Tiết Vô Cứu chắc chắn toàn bộ vùng đất này sẽ một phen nổi sóng. Nhưng sự thực cũng đúng như Khúc Chính Phong nói : "Xa thì không xa, gần lại chẳng gần".
Nhập thế, nhập thế.
Nhập tức là con người dấn thân vào, thế tức là trần thế.
Đây là cảnh giới mà tu sĩ phải tự đặt mình vào trân thế để thông hiểu phàm tục. Càng tiếp xúc nhiều thì kiến giải càng sâu, mới có thể đột phá đến "phản hư”, chặt đứt ràng buộc trần thế, xóa bỏ ham muốn yêu hận. Từ đó về sau, thân sẽ ngang thiên địa, thở cùng một nhịp với đất trời.
Đó mới chính là cảnh giới của chúng tu sĩ đại năng.
"Hiện giờ trên Thập Cửu Châu, bấm tay mà đếm, số tu sĩ được gọi là "đại năng" còn chưa quá hai bàn tay. Thương Tể tán nhân của Minh Nhật Tinh Hải cũng có thể tính là một..."
Tiết Vô Cứu nhẩm nhẩm đếm đếm, trong bụng chợt lo lo.
"Dịp tốt như thế quả là hư vô mờ mịit rồi." Tu sĩ nhập thế hoàn toàn không ít. Nhưng qua được cảnh giới này thì lại chỉ có một số người. Đa số đều bị kẹt ở điểm mấu chốt, cả đời cũng không vượt qua được, rốt cuộc chỉ có thể đành chờ hết tuổi thọ, hoặc liều độ kiếp để chuyển thành tán tu.
Khúc Chính Phong dĩ nhiên cũng biết luật này.
Nhưng...
Tiết Vô Cứu thong thả mỉm cười, nhìn sóng nước trong vắt tung bọt xa xa mà đáp bằng một giọng trâm khàn : "Nhập thế nhập thế, tâm cảnh hiện giờ cũng đã là một loại nhập thế rồi... Từ từ, lúc nào nó đến sẽ đến thôi."
Suy cho cùng hiện giờ Khúc Chính Phong đã ở đỉnh điểm nhập thế rồi, Tiết Vô Cứu tự thấy mình còn thua nguyên cả một cảnh giới nên khó có thể đạt được nửa phần thể ngộ tâm cảnh như hắn được.
Một hồi lâu sau y cũng không nói gì thêm, chợt cảm thấy có người hạ xuống bên bờ sông bèn nói : "Ta đi ra xem sao", thế rồi tung người nhảy lên, biến mất khỏi đình.
Khúc Chính Phong từ đầu đến cuối cũng không quay đầu lại.
Nhập thế là quá trình cảm nhận lại trần thế, chịu kẹt ở điểm hiện tại để lấy nó làm đà đột phá về sau khiến hắn cảm thấy càng lúc càng nao nao hồi hộp.
Trong lòng y, những vướng mắc kia vẫn quanh quẩn không tan, hơn nữa lại còn dần dần trở nên nặng nề hơn...
Khúc Chính Phong nhắm mắt lại, gắng xua đi bao cảm xúc đang cuồn cuộn dâng trào tự sâu trong tâm khảm.
Chờ thêm. Chịu khó chờ thêm một chút nữa.
Người mất tích vẫn còn chưa trở về vị trí của mình, hắn vẫn phải gắng chờ thêm...
Không gian thoáng chốc trở nên yên tĩnh.
Chỉ có tiếng sóng nước róc rách chảy xuôi theo dòng Lan Hà là như gõ nhịp theo sáu mươi năm chờ đợi này, khiến cho Minh Nhật Tinh Hải lúc nào cũng có vẻ lạ lùng...
Ở cuối con phố dài, Kiến Sầu đang đứng trước cửa một quán trọ mà chợt nhớ Nhai Sơn vô cùng.
Minh Nhật Tinh Hải là một nơi có gì xảy ra cũng không khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Kiến Sầu không bận tâm gì lắm đến Đạm Đài Tu, trừ phi sau này có dịp gặp lại hoặc đứng ở thế đối địch. Tuy người này đã lên đến nguyên anh trung kỳ, nhưng xét về chiến lực thì e là còn lâu mới là đối thủ của nàng.
Vì vậy, Kiến Sầu từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh.
Sau khi đi khỏi tòa lầu đi, nàng vẫn tiếp tục đi loanh quanh nhiều nơi.
Một phần là để quan sát tình hình xung quanh, thứ nữa là để tìm một chỗ nghỉ chân, định sau khi trở về Thập Cửu Châu giải quyết những việc có thể làm một phen, nhân đó xem xem có thám thính được tin tức gì của thuyền Dạ Hàng hay không.
Quang cảnh nơi đây rất giống như trên cô đảo nhân gian.
Các tu sĩ tông môn đa phần đều chọn nơi thanh tĩnh để tu hành nhưng khi hành tẩu bên ngoài thì thường đều có việc phải làm. Người thì cân nguyên liệu tu liệu, kẻ thì cân thăm dò tin tức, hoặc là có hẹn với ai đó... Vì vậy quán trọ đương nhiên phải có.
Nàng đi dạo trên đường một hồi lâu thì mới chợt trông thấy cái quán trọ này.
Tòa nhà nằm ở một chỗ khá hẻo lánh ven đường, cạnh cửa chính có một cây liễu to thật là to. Tuy đã vào cuối thu nhưng tán liễu vẫn còn rậm rạp xanh um một khoảng lớn, trên cành rêu mọc thành lớp dầy, trông ra dáng cổ thụ lâu đời lắm.
Cửa quán trọ quay về phía nam, phía trên treo một tấm biển đề bốn chữ "Lữ quán Thiên Địa'.
Đất trời là quán trọ của vạn vật, còn tháng ngày là lữ khách của trăm đời*.
Mà đời người như giấc mộng, vui được bao lâu* ?
Có câu "Người sống giữa trời đất, chút thoảng như khách qua**".
(* Thơ trích từ bài Đêm xuân uống rượu trong vườn đào của Lý Bạch
** Trích từ bài Thanh thanh lăng thượng bách - Khuyết danh)
Một cái quán trọ nho nhỏ mà lại có được khí phách phóng khoáng tiêu dao như thế này.
Mà hay nhất là ý cảnh...
Nó rất phù hợp với tâm trạng của nàng lúc này.
Kiến Sầu đứng trước cửa nhìn một lát, không thấy khách khứa ra vào, bên trong cũng chẳng có tiếng động, trông có vẻ như là một nơi rất thanh tịnh.
Vì vậy, nàng cất bước đi vào.
"Cộp cộp'.
Bàn chân vừa hạ xuống thì hóa ra lại không phải là đạp trên nên sảnh mà là trên ván gỗ lót thành một lối đi thật dài.
Nào có chính sảnh với quầy tiếp khách thường thấy trong quán trọ ? Thay vào đó, trước mắt nàng là một trời sóng nước lấp lánh rực rỡ !
Dường như Kiến Sầu đã bước đến đây bằng truyền tống trận vậy.
Thì ra đây là một cái hồ lớn. Mặt nước mênh mông khói sóng, phản chiếu như thực như ảo bóng núi non xanh ngắt xa xa. Trong hồ đó đây bập bềnh vài quân cờ trông tựa như những hòn đảo nhỏ, thoạt nhìn chẳng khác gì những con ốc xanh được đặt trên một cái khay trắng bạc, hình dạng thấp thoáng ẩn hiện trong hơi sương mù mịt trên mặt nước.
Ở đầu lối đi có neo vài chiếc thuyền lá, thân thuyền dập dềnh xao động theo làn sóng nước.
Kiến Sầu liền ngẩn người.
Tuy khi bước vào nàng đã có ý đê phòng theo bản năng nhưng cũng không sao ngờ được có thể trông thấy một khung cảnh khó tin như thế này.
Bất giác nàng ngoái đầu nhìn lại ——
Cửa ra vào vẫn còn nhưng trông mờ mờ ảo ảo, vả lại cũng không thấy được quang cảnh ngoài đường nữa, nhưng hình như nếu muốn vẫn có thể đi ra đó được.
"Tiền bối muốn ở trọ sao ?"
Một giọng nói nghe có vẻ non nớt vang lên sau lưng Kiến Sầu.
Kiến Sầu lúc này mới thấy trên lối đi ở phía trước có một tiểu đồng nho nhỏ đang ngước đôi mắt trong veo nhìn về phía nàng, trên người mặc đạo bào đỏ thẫm, bên hông giắt một xâu ngọc giản.
Ở trọ ư ? Nàng nhìn nhìn xung quanh mình rồi cười đáp : "Hóa ra đây là quán trọ."
"Đúng là quán trọ, bài trí tuy có hơi đơn sơ nhưng đây là do năm xưa chủ nhân dựa vào nguyên lý hạt cải của Thiền Tông mà kiến tạo thành, cho nên nó khác với động tiên."
Dường như tiểu đồng đã quá quen với vẻ mặt kinh ngạc của khách đến ngủ trọ nên liên mau mắn giải thích một phen.
"Nếu tiền bối muốn trọ lại, vậy cứ trả linh thạch là lên thuyền ngay. Thuyền sẽ chở người đến phòng ở đảo nhỏ trong hồ, địa điểm yên tĩnh lắm."
Thì ra những hòn đảo nhỏ nhỏ giữa hồ kia chính là phòng ốc.
Nhà Phật trước giờ có câu "Hạt cải chứa núi tu di”"Hạt cải" có gốc từ Thiền Tông chính là một kiểu vận dụng phép tắc thiên địa, giống như túi càn khôn.
Nhưng loại thuật pháp này từ xưa đến nay chỉ chứa vật chết.
Nếu chứa được vật sống, thậm chí là không gian dành cho sinh hoạt...
Vậy chẳng phải là bậc đại năng "hữu giới" mới có thể làm được hay sao ?
Kiến Sầu nghĩ đến đây liền bất giác rùng mình, chợt hiểu ra lai lịch của chủ quán trọ.
Trên toàn Tinh Hải này có tất cả ba người đứng đầu.
Hiện giờ Khúc Chính Phong vẫn còn ở nhập thế, chưa đột phá sang phản hư nên không tính. Vậy quán trọ này ắt hẳn là của Thương Tể bảy kiếp tán tiên danh tiếng lẫy lừng rồi !
Nàng vốn định hỏi kỹ nhưng lại nghĩ một người có thể tạo ra một quán trọ như thế này thì tu vi nguyên anh như mình e rằng chẳng là gì cả đối với y.
Không cần mưu tính thì cũng không có nguy hiểm. Kiến Sầu suy tính giây lát rồi đi thẳng tới nhìn những con thuyền được buộc ở gần lối đi, hỏi : "Ta có việc đến Tinh Hải, định ở tạm mấy ngày, vậy thì tốn hết bao nhiêu linh thạch 2?”
"Một ngày là mười viên linh thạch. Ở một tháng thì giá nới hơn, chỉ có hai trăm thôi." Tiểu đồng đáp.
Hiện tại thứ mà Kiến Sầu có nhiều nhất là huyền ngọc, nhưng thân là đệ tử Nhai Sơn nên linh thạch cũng không thiếu. Hôm nay lẽ ra nàng phải đi thẳng về Nhai Sơn nhưng giữa đường lại gặp Tả Lưu nên thôi kệ, phải nán lại đây một phen.
Vì vậy để cho chắc Kiến Sầu liền trả trước một tháng tiền trọ.
"Bây giờ có không ít khách trú lại nên mấy đảo tốt cạnh bờ hồ đều có người thuê rồi. Nhưng ở phía tây nam giữa hồ lại có một cái không tệ. Tiền bối cứ lên thuyền, đi một chút là đến, rồi cầm ngọc giản này mà ra vào đảo. Trên thuyền có để sẵn một quyển Trí Lâm Tẩu Nhật Tân) để sau khi bế quan tiện theo dõi tin tức bên ngoài."
Tiểu đồng nhận lấy linh thạch, gỡ một tấm ngọc giản từ trên hông xuống đưa cho Kiến Sầu rồi chạy đi tháo thuyền.
Chiếc thuyên nho nhỏ trông giống như một phiến lá liễu nổi trên mặt nước.
Trên thuyền trống trải, chỉ có một chiếc bàn vuông, bên trên để một bình trà với hai ba chén trà con, cạnh đó là một quyển sổ nhỏ mạ vàng, tựa trên bìa tinh mỹ viết theo lối chữ triện :
Trí Lâm Tẩu Nhật Tân.
Trí Lâm Tẩu.
Thật là một cái tên quen thuộc. Được mệnh danh "Giang hồ bách hiểu sinh", nghe đồn những chuyện của năm ngàn năm hay thậm chí của năm vạn năm trước Trí Lâm Tẩu cũng đều biết rõ, còn thường ngày thì biên soạn tin tức Thập Cửu Châu để kiếm tiền.
Quyển sổ xếp thứ hạng trong tiểu hội Tả Tam Thiên cũng do y làm chứ còn ai vào đây.
Kiến Sầu vẫn còn nhớ những người đã từng mắng y là "Trí Chướng Tẩu" lúc ấy.
"Nhật Tân...
Nàng nghĩ ngợi giây lát, đoạn nhận lấy ngọc giản từ trên tay tiểu đồng rồi bước lên thuyên.
Tấm ngọc giản phát ra hào quang dìu dịu. Dường như nhận được lệnh từ một nơi thần bí nào đó, chiếc thuyền liên rẽ sương tiến vào khoảng không mênh mông ở phía trước, mặt nước phía sau thuyền cuộn lên, gợn thành những vòng như đuôi cá.
Kiến Sầu liếc mắt nhìn rồi cúi người cầm quyển "Trí Lâm Tẩu Nhật Tân" lên xem.
Thật ra đây là một quyển sổ ngày ngày ghi chép các sự kiện chính xảy ra trên Thập Cửu Châu. Vì cứ mỗi sáng nội dung trong sổ lại tự động cập nhật nên chỉ cần có nó thì dù có ở bất cứ nơi nào cũng có thể biết được tin tức mới.
Có lẽ vì nơi đây là Minh Nhật Tinh Hải nên đa số thông tin quan trọng đều khoanh gọn trong miền đất này, tin tức ở các vùng khác chỉ chiếm một phần nhỏ.
Kiến Sầu bất giác muốn mở mục Trung Vực Tả Tam Thiên ra xem. Nhưng ngay khi đầu ngón tay chực chấm lên trang sách thì vài hàng chữ ở dưới cùng chợt đập vào mắt nàng ——
"Bia Cửu Trọng Thiên - Tin mới nhất !"
Bia Cửu Trọng Thiên...
Nghe mà tưởng như mới ngày hôm qua đây thôi.
Lúc đi ẩn giới Thanh Phong am, Kiến Sầu có đi ngang qua quảng trường Tây Hải, cho nên ai đứng nhất trên thiên bia nàng vẫn còn nhớ rất rõ.
Nhiều năm trôi qua, không biết tình hình bây giờ ra sao ?
Theo lời Chu Quân kể thì nàng chỉ biết đại khái chứ không có hỏi chỉ tiết cụ thể.
Trong lòng tò mò nên ngón tay thay vì điểm lên mục "Tả Tam Thiên" liên chuyển xuống ãn vào "Thiên bia".
Một đốm hào quang nhỏ bay lên rồi một đoạn văn tự hiện ra.
Đây đúng là xếp hạng trên bia Cửu Trọng Thiên hiện giờ, hơn nữa còn bổ sung thêm cảnh giới tu vi và xuất thân của người được lưu tên.
- Bia luyện khí - Nhất Trọng Thiên : Tân Hàn, thuộc gia tộc họ Tân đời thứ ba ở vùng tây nam Nam Vực, cảnh giới luyện khí hậu kỳ đại viên mãn.
- Bia trúc cơ - Nhị Trọng Thiên : Hứa Hành, Nhai Sơn Trung Vực, cảnh giới trúc cơ hậu kỳ.
- Bia kim đan - Tam Trọng Thiên : Khương Hạ, Nhai Sơn Trung Vực, cảnh giới kim đan hậu kỳ đại viên mãn.
- Bia nguyên anh - Tứ Trọng Thiên : Vương Khước, Côn Ngô Trung Vực, cảnh giới nguyên anh hậu kỳ.
- Bia xuất khiếu - Ngũ Trọng Thiên : Phù Đạo sơn nhân, Nhai Sơn Trung Vực, cảnh giới xuất khiếu trung kỳ.
- Bia nhập thế - Lục Trọng Thiên : Khúc Chính Phong, Minh Nhật Tỉnh Hải, cảnh giới nhập thế hậu kỳ đỉnh phong.
- Bia phản hư - Thất Trọng Thiên : Nhất Trần, Thiền Tông Bắc Vực, cảnh giới phản hư hậu kỳ đại viên mãn.
- Bia hữu giới - Bát Trọng Thiên : Hoành Hư chân nhân, Côn Ngô Trung Vực, cảnh giới không xác định.
- Bia thông thiên - Cửu Trọng Thiên : Không có
Ánh mắt Kiến Sầu không khỏi ngừng lại giây lát trên những cái tên : Hứa Hành Nhai Sơn, Khương Hạ Nhai Sơn, Phù Đạo sơn nhân Nhai Sơn, ngoài ra còn có...
Khúc Chính Phong - Minh Nhật Tinh Hải.
Từ Nhai Sơn đến Minh Nhật Tinh Hải, có ai biết rõ nội tình trong quãng đường này không 2
Ngoài ra còn có Hoành Hư chân nhân.
Tuy việc trong thiên hạ Trí Lâm Tẩu biết hết chín phần thì lúc nào cũng vẫn còn lại một phần không rõ, điều này có liên quan đến cảnh giới tu vi cụ thể của các tu sĩ đại năng. Nhưng thật ra nếu không có bia Cửu Trọng Thiên thì mọi người đa số đều không thể biết được tu sĩ đại năng đột phá khi nào. Đây là do hơi thở của họ đã hòa cùng một nhịp với đất trời, nên khi đột phá lại không gây ra dị tượng gì lớn.
Người ta chỉ biết Hoành Hư chân nhân đã lên đến "hữu giới" chứ mức độ chỉ tiết thì lại không rõ ràng. Cũng có thể hiện nay trên Thập Cửu Châu ông là người duy nhất đạt đến cảnh giới này; Còn Thương Tể tán nhân, bây giờ y thật ra đã qua bảy kiếp tán tiên, tu vi tuy cao nhưng lại không nằm trong tâm cảm ứng của thiên bia, thực lực tạm thời không thể nào phán đoán được.
Về phần bia Cửu Trọng Thiên...
Từ khoảng một ngàn năm nay, sau khi Bát Cực đạo tôn, Lục Diệp lão tổ và Bất Ngữ thượng nhân từng người lần lượt phi thăng thì hơn mười giáp* qua chưa hề có ai đạt đến cảnh giới này.
(* Một giáp là sáu mươi năm.)
Kiến Sầu bất giác lại nhớ đến đủ thứ chuyện xảy ra trong ẩn giới Thanh Phong am và vị Bất Ngữ thượng nhân thần bí kia...
Nàng liếc nhìn sang bên cạnh thông tin về bia Trọng Thiên rồi điểm nhẹ ngón tay lên mục "phụ chú..
Một đoạn văn ảo khác lại hiện ra, nội dung trình bày sự biến đổi trên thiên bia trong gần trăm năm nay và lưu lại tên tuổi của tất cả những người từng được lưu danh.
Liễu Không của phái Thiền Tông Tây Hải đã từng đứng nhất trúc cơ. Cách đây năm mươi lăm năm, y đã tiến cấp đến kim đan và cũng từng đứng nhất, nhưng mười năm trước lại có đột phá nên hiện giờ đang ở nguyên anh sơ kỳ;
Sau khi Khúc Chính Phong đột phá, Triệu Trác Côn Ngô được đôn lên đứng nhất nguyên anh. Cách đây hai mươi ba năm, y thành công vượt lên xuất khiếu, hiện đang ở xuất khiếu sơ kỳ;
Chu Thừa Giang Long Môn từng đứng nhất trúc cơ, sau khi vượt qua kim đan thì có lần được lưu tên trên thiên bia nhưng vì không địch lại Liễu Không nên phải chịu tụt hạng. Về sau nữa, y cũng đột phá nguyên anh, hiện đang ở giai đoạn sơ kỳ;... Kiến Sầu đang xem dần xuống phía dưới thì chợt thấy dòng cuối cùng viết rất đậm nét : Nhai Sơn Kiến Sầu.
Từng chiếm vị trí thứ nhất trên bia trúc cơ Nhị Trọng Thiên, năm kế tiếp thì đứng đầu bia kim đan Tam Trọng Thiên nhưng ngay trong một chớp mắt sau đó lại tiếp tục bài danh hàng đầu trên bia Tứ Trọng Thiên. Thời gian đột phá từ kim đan đến nguyên anh ngắn ngủi đến khó tin, hơn nữa chiến lực siêu việt, vượt xa tu sĩ cùng cảnh giới. Nhưng sau đó tên trên Tứ Trọng Thiên biến mất, trả lại vị trí đầu bảng cho Triệu Trác, điều này cho thấy cảnh giới có thể đã tụt xuống hoặc thực lực bị hao tổn.
"Không hổ là Trí Lâm Tẩu..."
Y phỏng đoán vậy mà gần đúng với sự thực.
Kiến Sầu khẽ nhíu mày, bật cười thành tiếng. Nàng cảm thấy tuy vắng mặt sáu mươi năm nhưng chắc chắn có rất nhiều người nhắc đến mình. Dù sao hiện tượng kỳ lạ xuất hiện trên thiên bia quả thực quá hiếm thấy, khiến cho ai nấy đều nghi ngờ thắc mắc không thôi.
Gió nhẹ quyện theo hơi sương âm ẩm mơn man trên má nàng.
Lúc Kiến Sầu đọc đến đây, chiếc thuyền lá nhỏ đã cách bờ khá xa, các đảo xung quanh thoáng xa thoáng gần.
Gần ngay chính giữa hồ chợt thoảng đến một hương thơm lạ lùng. Đang mải suy tư, Kiến Sầu bất giác ngẩng đầu nhìn lên.
Xa xa phơn phớt sen hồng, đóa đóa phần lớn đã cuối kỳ nở rộ nên thấy rõ cả đài sen xanh mướt bên trong. Lá xanh lao xao lay động khiến sắc sương xung quanh cũng thấm thành một khoảng không nhàn nhạt màu lục biếc.
Lúc này chợt có một chiếc thuyền nhỏ giống như thuyền của Kiến Sầu khoan thai rẽ đầm sen đi ra. Nghiêng nghiêng trên thuyền là vài chiếc đài sen xanh lấp ló trong mấy phiến lá rộng lòa xòa, một nam tử mặc trường bào xanh xếp bằng ngồi cạnh bên, tay cầm đài sen bóc hạt.
Nhưng y không ăn hạt mà chỉ lấy tim sen xanh xanh ở trong quăng lên hớp vào miệng.
Mặt mũi bình thường, không có gì nổi bật, nhưng cả người lại toát ra khí khái tiêu dao tự tại. Tuy y ngồi trên thuyên bóc hạt sen nhưng thật ra lại có dáng vẻ thích ứng với mọi hoàn cảnh. Thân giữa đầm sen thoạt trông nhuốm mùi phàm tục; nhưng thoáng sau nhìn lại thì người như đang ở nhân gian mà hồn thì đã vân du thế ngoại từ lâu rồi.
Dáng dấp như ẩn sĩ nơi thâm sơn chỉ uống sương ăn rau vi.
Xưa nay tim sen cực đắng. Thậm chí khi nấu canh hạt sen, nhiều người cũng không sợ mất công mà lễ bỏ nó đi. Đây là lần đầu tiên nàng thấy có người chỉ ăn tim sen như thế này...
Người này chắc cũng là khách của lữ quán.
Nhưng mà...
Kiến Sầu chăm chú nhìn chiếc thuyền kia đang lướt nhanh đến gần thuyền của mình, trong lòng đột nhiên chợt cảm thấy kỳ lạ. Loại khí chất này, nàng đã gặp ở đâu đó rồi thì phải...
Lúc nàng để ý đến người nọ thì y cũng chú ý đến nàng.
Tay y vẫn liên tục bóc hạt sen nhưng ánh mắt lại tự nhiên liếc sang nhìn nàng, nhưng cái nhìn này lại không làm cho nàng cảm thấy y phóng túng vô lễ.
Trong khoảnh khắc đó, Kiến Sầu thấy được kiếm trong đáy mắt y.
Kiếm ý. Thoáng chốc, lời của Ngô Đoan nói lén về sư đệ của mình như vang vọng bên tai nàng :
"Tả sư đệ học rất nhiều thứ. Sư tôn có lệnh nên chúng ta có từng lấy kiếm ý để đấu với kiếm của y, cho nên y biết ba loại kiếm ý. Trong số đó có Trác Nhiên kiếm ý của đại sư huynh Triệu Trác, Giang Lưu kiếm ý của nhị sư huynh Nhạc Hà và Ẩn Giả kiếm ý của tứ sư đệ Vương Khước..."
Hèn gì trông quen quen.
Tạ Bất Thần khi xưa đã chẳng phải dùng kiếm ý giống như vậy sao ?
Kiến Sầu đối mặt với người kia, ánh mắt đăm đăm không rời, nhưng đột nhiên trong lòng lại chợt hiểu.
Minh Nhật Tinh Hải rộng lớn như vậy nhưng khéo làm sao trong lữ quán này nàng thế mà lại tình cờ gặp được người đứng đầu bia Tứ Trọng Thiên —— Tứ đệ tử của Hoành Hư chân nhân :
Vương Khước - Ẩn Giả kiếm !