Chương 319 : Chẳng tính kiếp sau
Chương 319 : Chẳng tính kiếp sauChương 319 : Chẳng tính kiếp sau
Vương Khước tu hành đã hơn năm trăm năm nay, là người có năng khiếu tu luyện hàng đầu trong số những tu sĩ cùng thời.
Nếu Hoành Hư chân nhân không đột nhiên thu Tạ Bất Thân làm đệ tử chân truyên thì có lẽ hiện giờ chính Vương Khước mới người có “ngộ tính" cao nhất Côn Ngô.
Nhưng nghe nói người này không thích tu luyện, tính tình luôn phóng khoáng, không chịu gò ép. Bởi vậy nên mới từng có đệ tử Côn Ngô phàn nàn, bảo nếu Vương Khước sư huynh chịu khổ công bằng năm sáu phần người khác thì bây giờ không chừng đã sớm đứng đầu ba vị sư huynh rồi. ...
Mọi chuyện có liên quan đến y trong nháy mắt liên hiện ra trong trí nàng, tất cả hợp với tiếng rẽ nước của chiếc thuyền chở nam tử áo xanh đang dần tiến lại gần.
Kiến Sâu chăm chú nhìn y, ánh mắt càng lúc càng thâm trâm tĩnh lặng.
Ở Tả Tam Thiên, nhìn chằm chằm một người như vậy có thể là vì hiếu kỳ; nhưng ở Minh Nhật Tinh Hải thì người ta sẽ nghĩ rằng đối phương muốn giết người cướp của. Vương Khước đã từng đến đây nên dĩ nhiên không lạ những chuyện như thế này. Nhưng...
Người nữ tu trước mắt y tu vi chỉ mới tới nguyên anh trung kỳ. Muốn trấn lột một nguyên anh hậu kỳ ư ? Nói cho ngay, chẳng ai làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
"Đạo hữu, chúng ta có quen biết nhau hay sao ?"
Tuy nghi hoặc nhưng Vương Khước lại không phải là người thích lôi thôi. Y liền mỉm cười hỏi thăm, giọng nói hơi có chút khàn khàn. Kiến Sầu hơi bất ngờ khi thấy y chủ động lên tiếng. Đối với người của Côn Ngô, cho dù kẻ đó tài năng đến đâu nàng cũng rất khó có ấn tượng tốt ngay trong lân gặp mặt đầu tiên, chỉ cần không tự nhiên thấy ác cảm là đã tốt lắm rồi.
Kiến Sầu ngồi trên thuyền, sống lưng thẳng tắp. Gió mát đẫm hơi sương lất phất thổi qua tay áo nàng nhưng người thì bất động, chỉ lạnh nhạt đáp lại : "Không quen."
Câu trả lời vô cùng dứt khoát.
Vương Khước khẽ nhíu mày : "Có lẽ ta phải hỏi khác đi vậy. Ta thật không quen đạo hữu nhưng hình như đạo hữu lại biết ta thì phải ?"
"Ta từng nghe Ẩn Giả kiếm Côn Ngô danh tiếng lẫy lừng, nhận ra được tôn giá thì đâu có gì là lạ đúng không 2?”
Giọng điệu của Kiến Sâu không khách khí gì cho lắm, dù nàng biết tu vi của người ta cao hơn và thời gian tu luyện cũng lâu hơn mình.
Nhưng vậy thì đã sao 2?
Ngay cả Ngô Đoan tam sư huynh của y trước mặt nàng cũng tự xưng "sư đệ" chứ đâu dám xưng "sư huynh". Ai bảo nàng tu hành không lâu nhưng vẫn cứ là "Đại sư tỷ" của Nhai Sơn chứ 2
Nàng cười nhìn Vương Khước : "Trước đây ta có từng nghe đạo hữu Ngô Đoan của quý phái nhắc đến tôn giá, bảo năng khiếu tu hành của ngài cực cao, nếu tôn sư không thu Tạ Bất Thần làm đệ tử thì e rằng ngài đã trở thành người số một trong môn rồi. Đúng rồi, nhân đây mới nói, cách đây sáu mươi năm Tạ sư đệ của quý phái hình như gặp chuyện chẳng lành, đến bây giờ mọi chuyện có ổn không ?"
Tạ sư đệ... Đuôi chân mày Vương Khước liền giật mạnh, đồng tử trong con ngươi cũng co lại, tự tâm đột nhiên cảm thấy kiêng ky. Kiếm ý ẩn sâu dưới đáy mắt y thiếu chút nữa là đã không kiêm chế nổi mà bắn ra, khiến cho ánh nhìn của y trở nên mạnh mẽ sắc bén dị thường !
Hai chiếc thuyền nhỏ hiện giờ cách nhau không quá ba trượng.
Chỉ cần một ý niệm của y là có thể phóng kiếm ý sang.
Hai chiếc thuyền vẫn rẽ nước bơi đi nhưng hương sen và sương mù trên mặt hồ lúc này lại trở nên lạnh lẽo dây nặng, tựa như bị một sức mạnh huyền bí nào đó điều khiển, không dám loạn động một mảy !
Uy áp !
Vương Khước hiện giờ đã là tu sĩ nguyên anh đứng đầu Thập Cửu Châu, chiến lực và tài năng há có thể tâm thường ?
Nhưng vào lúc này...
Kiến Sầu dường như chẳng bị hề hấn gì, mục quang nghênh đón ánh mắt Vương Khước, trong đôi con ngươi thậm chí còn thoáng nét cười. Chỉ có điều ẩn dưới cái vẻ đó lại là hàn băng lạnh lão.
Một dòng lực lượng tỉnh thuần từ kinh mạch trong người nàng thoát ra, chuyển động tán loạn giữa những kẽ ngón tay cứng đờ...
Khiến cho người khác phải kinh hãi !
Nếu lúc trước nàng nhắc đến Tạ sư đệ khiến Vương Khước đâm ngại thì lúc này y quả là chấn động thật sự ——
Nũ tu này rõ ràng chỉ mới đến nguyên anh trung kỳ...
Nhưng không biết tại sao y lại cảm thấy sức lực hai người ngang nhau.
Dường như... Nữ tu trước mắt hoàn toàn chẳng kém cạnh gì mình.
Đài sen trên đầu ngón tay y chợt phả hơi lành lạnh.
Vương Khước cả người căng thẳng, đầu chân mày vẫn nhíu chặt, không giãn ra nổi. Y suýt chút nữa là đã xuất thủ nhưng liếc mắt nhìn lại chợt thấy nữ tu kia dường như đang kín đáo nhếch môi cười...
Có phải...
Nàng ta chỉ chờ có thế ?
Có nên xuất thủ hay không đây ?
Ngay trong một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, những điều này tựa như một làn chớp lóe sáng nơi chân trời.
Bao ý nghĩ dồn dập thoáng qua trong đầu Vương Khước nhưng rốt cục y lại cười, dáng vẻ chẳng hề có ý muốn động thủ : "Tại hạ vân du Thập Cửu Châu đã sáu mươi năm, lâu lắm rồi không về nên không rành chuyện xảy ra trong môn. Đạo hữu hỏi sai người rồi. Nếu quen biết tam sư huynh Ngô Đoan của ta, sao đạo hữu không hỏi thẳng y ?"
Vương Khước không động thủ.
Đáy mắt Kiến Sầu không khỏi ánh lên chút thất vọng.
Sáu mươi năm trước, tên của nàng đã từng lóe lên trên bia Tứ Trọng Thiên rồi biến mất; sáu mươi năm sau, chính Vương Khước là người đứng đầu thiên bia này.
Nàng vốn định thử y một phen xem sức lực của mình kém vị Ẩn Giả kiếm này ở chỗ nào.
Thật tiếc là không có dịp rồi.
Nhưng chiều hướng sự việc vẫn còn nằm trong dự liệu của nàng. Vương Khước dù sao cũng là đệ tử thứ tư dưới tay Hoành Hư chân nhân và đồng thời cũng là một trong số đông các bậc anh tài xuất chúng của Côn Ngô. Nếu chỉ vì một việc nhỏ nhặt như thế này mà khai chiến thì e rằng y chưa đủ xứng với cái danh "Ẩn Giả kiếm' rồi.
Vì vậy, nàng không lấy làm bất ngờ cho lắm.
Nghe Vương Khước nói vậy, nàng mới chợt nhớ quan hệ giữa Ngô Đoan và Tạ Bất Thần đúng là có chút vi diệu, khóe môi vì vậy càng chợt tươi hơn : "Quả là ta hồ đồ rồi, đạo hữu nói rất đúng."
Hoành Hư chân nhân có tất cả mười ba đệ tử chân truyên. Vương Khước nhập môn khá sớm, trước Ngô Đoan khoảng hai mươi năm, vì vậy hai người cũng thân nhau.
Nhưng Vương Khước lại không biết Ngô Đoan quen nữ tu này. Y cảm thấy nàng ta tuy không có ác ý gì nhiều nhưng bộ dạng trông ra cũng chẳng thân thiện là bao. Tu vi ít nhất cũng phải chừng mấy trăm năm mới đúng, nhưng dựa vào hiểu biết của mình, y lại hoàn toàn mù tịt vê nữ tu này.
Thấy thuyền của hai người tiến lại gần rồi lướt qua nhau, sau đó lại bồng bênh trôi đi xa, Vương Khước rốt cục cũng không kiềm nổi lòng hiếu kỳ bèn hỏi : "Đạo hữu đã biết lai lịch của tại hạ nhưng tại hạ lại hoàn toàn không biết chút gì về đạo hữu. Không biết đạo hữu tôn tính đại danh là gì ?"
Đối với nữ tu, lẽ ra nên nói "phương danh" mới đúng. Nhưng không hiểu sao y lại cảm thấy hai chữ này là lạ nên không hỏi như vậy.
Kiến Sầu nghe ra ý tứ trong đó nhưng cũng không lộ rõ thái độ. Nàng chỉ hạ mi, nhìn xuống hàng chữ đều đặn ngay ngắn trên quyển sổ ngọc trong tay
Vương Khước Côn Ngô - Đệ nhất bia Tứ Trọng Thiên. Đáy mắt chợt lấp lánh sáng.
Nàng lặng nhìn một hồi rồi thong thả mỉm cười, gập quyển sổ lại, tuy không ngoái đầu nhìn Vương Khước nhưng tiếng đáp vang vọng phiêu đãng trong không trung : "Ta là ai... Nếu có dịp, vài ngày nữa đạo hữu sẽ biết thôi."
Vài ngày nữa sẽ biết...
Giọng nói nhẹ nhàng quyện lẫn với tiếng thuyên róc rách rẽ nước trôi đi, thoáng chốc đã xa hút rồi tan biến vào màn sương mênh mông.
Trên mặt hồ vì vậy chỉ còn lại một người một thuyền.
Chiếc đài sen xanh biếc vẫn còn sững lại trong tay Vương Khước, y nhất thời hoảng hốt, tuy không hiểu lắm Kiến Sầu muốn nói cái gì nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy kinh tâm động phách một cách lạ lùng.
Chờ vài ngày nữa ư ?
Vài ngày nữa sẽ xảy ra chuyện lớn gì đây 2
Hơn nữa, sao nữ tu này lại hỏi về chuyện Tạ sư đệ...
"Tách !" - Hạt sen bị bóc ra vang lên một tiếng nhỏ. Y bỏ nó vào trong lòng bàn tay, mắt nhìn nhưng tâm trí lại lẩn vẩn sang chuyện khác.
Vương Khước rời sư môn đúng là đã sáu mươi năm. Năm đó, Tạ sư đệ vừa mới bái sư không lâu, y phụng mệnh diễn Ẩn Giả kiếm ý hắn xem, sau đó thì lên đường viễn du, từ đó đến nay vẫn chưa về lại Côn Ngô. Chuyện vê ẩn giới Thanh Phong am đến khi y nghe được thì đã trôi qua lâu rôi. Nhưng Côn Ngô trước giờ vẫn có sư tôn tọa trấn nên sẽ không có gì nghiêm trọng. Vả lại giao tình giữa y và Tạ sư đệ không sâu nên cũng không nghĩ gì nhiều.
Mãi cho đến gần đây, y đang ở Nam Vực thì đột nhiên nhận được phong tín của sư tôn. Trong thư Hoành Hư chân nhân lệnh cho y phải trở vê. Thứ nhất là vì tu vi của y bây giờ đã đến nguyên anh hậu kỳ, thời điểm đột phá sang cảnh giới kế tiếp không còn bao xa, tu luyện trong môn tốt hơn bên ngoài rất nhiều. Thứ hai là vì ở Nam Vực quần ma tác yêu tác quái, ở Tinh Hải thì tối tăm khó đoán, còn các tông Âm - Dương và Thiện - Mật nội bộ lại lủng củng, đấu đá không ngừng, tuy Côn Ngô danh tiếng lẫy lừng nhưng phải nhiều người cùng tọa trấn mới tốt.
Vương Khước đọc thư mà tưởng như nghe thấy bão táp phong ba quất tới giữa những hàng chữ.
Lúc này không biết sao y lại chợt nhớ tới tin đồn mà chỉ một vài người trong Côn Ngô mới biết : Sư tôn thu Tạ Bất Thần làm đệ tử dường như là để giải "kiếp nạn" một trăm năm sau...
Chẳng lẽ cái "kiếp" này đã tới rồi sao ?
Vương Khước không dám chắc.
Y đành phải chấm dứt chuyến viễn du, chọn tuyến đường Minh Nhật Tinh Hải để quay về, nào ngờ khi đến đây lúc nào cũng nghe đầy tai chuyện có liên quan đến Côn Ngô và Nhai Sơn nên buộc lòng ở lại, định dò tìm tin tức xem có thể giải quyết được gì hay không.
Về tình hình gân đây trong Côn Ngô, y dĩ nhiên cũng nghe phong thanh chút ít.
Vị Tạ sư đệ không thân lắm kia hiện giờ đang ở giai đoạn mấu chốt...
Vừa hay nữ tu y gặp lại muốn tìm hiểu về vị sư đệ này.
Vương Khước ngẫm nghĩ một hồi nhưng cũng không tài nào biết chắc đây có phải là điều tình cờ trùng hợp hay không.
Thấy thuyền đã gần đến bờ, y đành lắc lắc đầu không nghĩ ngợi lan man nữa, tự tâm tuy rất tò mò về lai lịch của nữ tu này nhưng dù sao đây cũng là chuyện vặt vãnh không đáng. Thân làm đệ tử Côn Ngô thì dĩ nhiên lòng phải hướng về Côn Ngô, nhưng mấy cái chuyện ân oán gút mắc này y lại không muốn dính tới.
Dù sao "Tâm ngoài bạch vân, kiếm quét sơn thủy" mới đúng là Ẩn Giả kiếm ý đích thực.
Thuyền cập bờ, Vương Khước cười rồi bước chân lên lối đi lót gỗ. Y cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa mà đi thẳng ra ngoài lữ quán.
Sương khói vẫn giăng giăng trên mặt hồ, đảo đảo rải rác tựa sao sa.
Chiếc thuyền nhỏ của Kiến Sầu rẽ sóng lướt qua đầm sen rồi cập vào một hòn đảo gần đó.
Trên đảo cây cối xanh tươi, chim hót líu lo.
Trên bờ cũng có một lối đi lót gỗ. Cuối đường là bậc thêm dẫn lên một căn nhà nhỏ đẹp đẽ có cửa sổ mở rộng cánh ra phía ngoài, qua đó từ lối đi nhìn lên có thể thấy được một chút bài trí bên trong.
Vô cùng giản di.
Trong nhà có hai ba cái bồ đoàn, có giường có bàn ghế kèm theo bộ đồ trà và một trận pháp tụ linh thanh tâm, ngoài ra còn đặt thêm hương án và lư hương. Dựa vào cạnh tường là giá sách, trên xếp một ít sách vở và ngọc giản, thoạt nhìn kiểu chữ viết trên "Bản đồ Minh Nhật Tinh Hải" cũng tương tự như trong cuốn "Trí Lâm Tẩu Nhật Tân". Có lẽ đây là của lữ quán dành thêm cho khách trọ.
Đối với Kiến Sầu, những thứ này rất hữu ích, lẽ ra nàng cầm lên xem rồi.
Nhưng vào lúc này...
Nàng chỉ mở rộng cửa rồi dừng chân trước hương án. Dưới ánh sáng mặt trời, bóng nàng nghiêng nghiêng đổ dài trên nền gạch.
Không khí trong nhà thoang thoảng mùi gỗ đàn hương.
Sắc mặt nàng vẫn luôn thong dong trấn tĩnh như lúc tình cờ gặp rồi nói chuyện Vương Khước, nhưng sâu trong đáy mắt thì ngập tràn một trời lạnh lão thê lương.
Ánh mắt nàng trân trân nhìn sững vào một điểm trong hư không, tựa như qua đó có thể băng qua một quãng quá khứ dài đăng đăng mà thấy lại mọi ân oán yêu hận xưa cũ...
Bóng một ngày đầu xuân se se lạnh thấp thoáng hiện về, không gian cũng đượm mùi đàn hương như thế này.
Nàng đang cúi người trên án chép kinh Phật, giọng của vị Tạ tam công tử ấy chợt vang vang bên tai : "Tâm trung hữu phật linh thai sầu..."
Nàng dừng tay, ngoái đầu nhìn ra ngoài.
Chàng Tạ tam công tử mà người người trong kinh vẫn luôn trầm trồ khen ngợi ấy đang đứng trước cửa sổ, áo choàng trắng như tuyết trên người đẫm hơi lạnh đầu xuân, trong tay còn cầm theo hai cành mai đầy nụ.
Hắn thuận tay cắm hoa vào bình rồi nghiêng đầu cười hỏi nàng : "Tên của nàng có phải từ đó mà ra không ?”
Mi mục thanh tú, đường nét cao quý trời sinh.
Nhưng trong khoảnh khắc, khuôn mặt thanh lãnh ấy liên trở nên ấm áp dịu dàng dưới ánh đèn vàng mờ mờ trong chiếc thuyền chài. Hắn tì cái trán âm ấm của mình lên trán nàng mà nói bằng một giọng khàn khàn : "Trời cho nàng tên, nhưng nàng không có họ. Tên vì sâu mà thành, họ vì ta mà nên, được không ?” Thuyền nhỏ trên sông bồng bềnh chơi vơi.
Nước sông róc rách bên tai nhưng giọng nói trầm trầm của hắn thì lắng lại sâu trong đáy lòng nàng. Vì thế từ đó về sau nàng thành "Tạ thị Kiến Sầu”.
Tạ thị Kiến Sầu.
Bóng thời gian mải miết trôi đi, thoáng chốc bỗng hiển hiện một ngôi mộ mới đắp nằm lẻ loi giữa một góc núi đồi cây cối xanh tươi. Trước mộ dựng sơ sài một tấm bia trên có ghi bốn chữ ấy.
Mà không những thế mà lại còn thêm mấy chữ : "Mộ vợ ta - Tạ thị Kiến Sầu'...
Kiến Sầu đứng trong gian nhà này, thấy cách bài trí có phần đơn sơ, tương tự như căn nhà ngày xưa mà cười thành tiếng.
"Nếu mạng hắn đã tận, Côn Ngô hà tất phải giấu giấu diếm diếm làm gì..."
Chỉ có còn sống thì mới có đủ thứ lý do che đậy để không ai biết được sự tôn tại của mình, mới có thể khiến Vương Khước kín miệng kín mồm như vậy.
Nếu hắn thực sự đã chết thì sao người đời còn đồn thổi đủ chuyện nọ kia 2
"Kiếp này ta phụ nàng. Nếu có kiếp sau nàng cứ tìm ta mà đòi mạng..."
Khi hắn rút kiếm ra cũng là lúc câu nói đẫm máu ấy văng vẳng bên tai nàng, dư âm trùng điệp, nghe như vừa từ xa thẳm vọng lại vừa mông lung mơ hồ.
Kiến Sầu tâm thần hoảng hốt, bàn tay cũng chầm chậm xòe ra.
Chiếc khóa bạc nhỏ lặng lẽ nằm yên trong lòng bàn tay nàng. Sợi dây đỏ buộc ở trên đã hơi phai màu, nhưng trong đáy mắt nàng thì cái màu ấy lại nhức nhối như màu máu. "Tạ Bất Thần, ai thèm tính kiếp sau với ngươi chứ..."