Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 320 - Chương 320 : Tin Động Trời

Chương 320 : Tin động trời Chương 320 : Tin động trờiChương 320 : Tin động trời

Cái gọi là 'kiếp sau" hay "luân hồi"...

Sau chuyến đi Cực Vực, Kiến Sầu cũng dần dần hiểu ra đôi điều. Nó giống như mối nghi ngờ của người chủ căn nhà nọ : trên đời này có đúng là có "kiếp sau" không ?

Cho dù thế gian còn có luân hồi đi nữa nhưng quy luật của nó lại biến linh hồn con người thành như một tờ giấy trắng, mọi ký ức kiếp trước đều mất hết, cuộc đời thậm chí cũng khác, tính tình cũng khác...

Vậy thì Tạ Bất Thần làm sao còn là Tạ Bất Thần trước kia ?

Vậy thì nỗi hận mà nàng theo đuổi, mối thù mà nàng cưu mang sẽ vĩnh viễn không có hồi kết. Ngay cả yêu người khác...

Cho nên nàng sẽ không bao giờ tìm được an ủi ở kiếp sau. ....

Nàng cứ thẫn thờ nhìn chiếc khóa bạc trong tay như vậy thật lâu, ngày chuyển sang đêm lúc nào chẳng hay.

Mãi đến khi trăng lạnh treo cao ngoài cửa sổ, Kiến Sầu mới thu mắt lại. Bàn tay đang xòe ra chầm chậm nắm lại, chiếc khóa bạc bên trong cùng với nụ cười lạnh lùng và sát ý sục sôi trong tim cũng từ từ biến mất vô ảnh vô tung.

Nhưng tự tâm nàng biết rõ...

Quá khứ và thù hận thật ra đã đặt dấu ấn vào thời điểm xa xôi đó, vĩnh viễn không phai.

Kiến Sầu khẽ nhắm mắt lại rồi mở choàng mắt ra, trong đôi con ngươi lúc này chỉ còn lại sắc thái điềm tĩnh ngự trị. Bóng trăng đổ dài dưới chân. Nàng cúi đầu nhìn rồi cười nhẹ, đi tới trước khung cửa sổ ngập đầy ánh sáng.

Mọi thứ ở đây đều có xếp đặt tính toán từ trước. Gian nhà này được dựng lên ở nơi cao nhất đảo nên đứng trước cửa sổ có thể thấy được cảnh vật bên dưới. Này là cây cối xanh xanh, kia là bờ hồ thấp thoáng xa xa, nào con đường dài nho nhỏ lót gỗ đã đi ban ngày, nào sương khói mù mịt phủ kín mặt hồ, ngoài ra còn có cả...

Một vầng trăng.

Màu trăng trắng bạc.

Vì sương mù trên mặt hồ không bốc quá cao, bâu trời cũng không gợn chút mây nên trăng rất trong, hình dáng vô cùng rõ nét.

Trông cũng đẹp.

Nhưng...

Có trăng nơi nào sánh được với trăng Nhai Sơn 2

Hạc về giếng Quy Tĩnh, thú vây trong khốn trường;

Nhai Sơn đường núi mây trắng bay, bên sông mộ bia ngàn ngàn nấm.

Trích Tinh đài vươn tay hái sao trời, người trong điện đứng ngắm trăng SOI;

Giết quân kiếm tuốt trần, dừng tay đỉnh Hoàn Sáo !

"Tuốt kiếm..."

Kiến Sầu ngây người nhìn trăng, đáy mắt rốt cục cũng trở nên ấm áp nhu hòa. Vừa hay một làn gió thoảng qua, nàng duỗi tay hướng về khoảng không ngoài cửa sổ ! "Đùng là

Trong nháy mắt, một vệt sáng kinh người phá không rạch ngang bầu trời đêm không mây !

Ánh chớp xanh biếc - Tựa như một luồng kiếm chói lòa, như một nhát đao xé gió phóng ra, như thân rồng từ chín tâng trời giáng xuống !

Đúng là lôi tín I

Nàng kẹp đạo lôi điện này giữa hai ngón tay, đồng thời linh thức cũng từ linh đài cuồn cuộn trào ra, ngay lập tức một đạo văn tự hư ảo như mây khói hiện ra rồi nhập vào trong làn chớp này.

"Kính sư tôn Phù Đạo sơn nhân...

Viết xong, hai ngón tay nàng lại khẽ buông. Làn chớp xanh biếc được phóng thích liên tựa như một con rồng nhỏ vút qua tâng tâng mây mù dày đặc rồi biến mất.

Đêm trên Nhai Sơn.

Ánh trăng lành lạnh bàng bạc trải khắp đỉnh Linh Chiếu rộng lớn.

Cao cao trên đỉnh Linh Chiếu, đài Bạt Kiếm vẫn nhô lên sừng sững, dưới đáy có thanh Vô Danh kiếm rỉ sét làm trụ, nâng mặt đài cách đất ba mươi trượng, bóng trăng đổ tối dày đặc. Tháng này còn chưa đến mùa hạc bay về nên chỉ có gió nhẹ sóng gợn lăn tăn trong giếng Quy Hạc với một vài bức lôi tín chưa kịp nhận duyệt và...

Một con ngỗng to mập đang ngủ vùi trong một góc.

"Vút vút" - Hai tiếng xé gió phá không vọng đến.

Hai món pháp bảo hào quang dìu dịu kéo theo phía sau một vệt sáng dài liền hiện ra trên nền trời, trong chớp mắt đã lao đến gần rồi gần như hạ xuống cùng một lúc ở hai bên đỉnh Linh Chiếu.

Tuy ở xa nhưng hai người vừa đến đã nhận ra nhau ngay, cùng đồng thanh cất tiếng.

“Tứ sư huynh."

"Tiểu sư đệ."

Một người mặc áo bào trắng, vạt áo thêu vân mây cổ xưa, gần nơi ống tay áo có một cành hoa đào nghiêng nghiêng ló lên, phong thái quả thực tiêu dao thoát tục.

Người kia không cao, dáng người hơi mập, ánh mắt linh động, trông có phần ngây thơ hoạt bát.

Đây đúng là tứ đệ tử Thẩm Cữu và bát đệ tử Khương Hạ của Phù Đạo sơn nhân.

Cách đây vài ngày hai người bọn họ đã chia nhau đi hai chỗ để giải quyết một số chuyện, không ngờ tối nay lại trở về cùng một lúc nên người này ngạc nhiên nhìn người kia.

Khương Hạ mập mập bước về phía Thẩm Cửu mà mắt chớp chớp, thắc mắc hỏi : "Tứ sư huynh đi Vọng Giang lâu tới Côn Ngô mà, sao lại về nhanh vậy 2"

Thẩm Cữu bu môi bước lên trước hai bước, lườm Khương Hạ : "Đi Vọng Giang lâu thì tốn bao nhiêu thời gian chứ ? Mà bên Côn Ngô, cái lão quái Hoành Hư kia vừa nghe nói sư phụ chúng ta bế quan không thể đi được, ha ha, cái mặt liền đen như cái đít nồi !"

"Chuyện này...'

Khương Hạ khó mà ngắt lời sư huynh. Sắp tới sẽ lại đến kỳ mở lại tiểu hội Tả Tam Thiên.

Thân là trưởng lão chấp pháp đương nhiệm của Trung Vực, Hoành Hư chân nhân dĩ nhiên là muốn xử lý tất cả mọi việc. Côn Ngô và Nhai Sơn thì lại càng đặt nặng tâm quan trọng của tiểu hội hơn cả.

Hai ngày nay các trưởng lão chấp sự của năm phái đứng đầu đều đã tụ tập hết trên ngọn núi chính của Côn Ngô để bàn chuyện tiểu hội.

Nhưng hất lần này tới lân khác vẫn còn...

Một vị vừa có máu mặt trên Thập Cửu Châu vừa cũng chính là sư phụ chỉ biết ăn đùi gà của bọn họ kia là cứ nhất định không chịu nể mặt mà bỏ đi... bế quan rồi.

Khương Hạ còn nhớ, trước khi bế quan, vị trưởng lão Nhai Sơn "danh tiếng lẫy lừng Thập Cửu Châu" này cứ ngồi cạnh giếng Quy Hạc nhìn thư từ trên mặt nước : phong tín giống lông trâu, vũ tín tựa giọt nước, lôi tín chớp lóe như điện xà.

Lão tay trái cầm đùi gà bóng mỡ, tay phải vuốt vuốt con ngỗng to mập kia, miệng thì lảm nhảm không thôi.

"Đồ xú tiểu tử tụi bây, sao tu luyện còn nhanh hơn cả ta thế này ?"

"Để sơn nhân ta lần này bế quan xong, sẽ cho tụi bây biết tay !"

"Hừ, nếu cái lão con rùa Hoành Hư kia hỏi sơn nhân ta đi đâu thì nói là lão tử bế quan, thế sự ra sao mặc kệ. Khi nào xuất quan á ? Có trời mới biết nha."

"Phải rồi, lúc sơn nhân ta bế quan, các ngươi nhớ đút đan dược cho con ngỗng mập này ăn nghe chưa. Sơn nhân ta nuôi nó bao năm mà cũng không nỡ ăn thịt...

"Con ngỗng ngốc này, mày nói mày cũng vậy sao." "Linh đan nuốt hết một đống mà sao không thành tinh hả ?"...

Ừ, trong mắt sư phụ, cái lão thủ tọa Côn Ngô Hoành Hư chân nhân vớ vẩn gì đó sao có thể sánh được với con ngỗng bảo bối của người chứ ?

Khương Hạ vừa nghĩ vừa im lặng nhìn trời, mặc niệm cho vị Hoành Hư chân nhân đức cao vọng trọng kia.

Nhưng phải đổi chủ đề câu chuyện rồi.

Y đằng hắng rồi nhìn về phía mà Thẩm Cữu bay tới ban nãy, nói : 'Hoành Hư chân nhân cho đến bây giờ cũng chẳng làm gì được sư phụ, nhưng thôi cứ kệ đi. À này, lúc ta từ Thiện Tông về thì có nhận được truyền tin của Ngũ sư huynh...'

"Lão Ngũ sao ?”

Thẩm Cữu liền giật mình kinh ngạc.

"Ta tưởng hắn chết mất xác đâu đó bên ngoài rồi chứ ! Vậy mà vẫn còn nhớ gửi tin cho ngươi ?I"

Ngũ sư huynh Bạch Dần tuy cũng đã vân du nhiều năm giống như thất sư huynh Dư Tri Phi, gần cả trăm năm nay không về Nhai Sơn nhưng mệnh của bọn họ vẫn còn y nguyên, đâu có sứt mẻ chỗ nào đâu à !

Sao tự nhiên lại đi nói hai người này chết rồi chứ 2?

Khương Hạ không còn hơi sức nào mà trợn mắt lườm Thẩm Cữu, chỉ lừ mắt nhếch miệng đáp : "Ngũ sư huynh giờ đang ở Minh Nhật Tinh Hải..."

"Hắn cũng ở Minh Nhật Tinh Hải sao ?"

Chẳng đợi Khương Hạ nói hết, Thẩm Cữu liền kinh ngạc ngắt lời, đuôi mày nhướng lên. Khương Hạ cũng ngạc nhiên hỏi lại : "Cũng là sao ?”

"Vương Khước Côn Ngô hiện giờ cũng đang ở Minh Nhật Tinh Hải." Thẩm Cữu vội vàng giải thích/Buổi tối lúc rời Côn Ngô, ta thấy Ngô Đoan nhận được lôi tín nên mới hỏi. Hắn nói đó là của tứ sư đệ Vương Khước của hắn, y đang ở Minh Nhật Tinh Hải, sắp tới đây sẽ trở về tông môn."

"Á, không thể nào !"

Khương Hạ tuy hiện tại vẫn còn loay hoay trong kim đan hậu kỳ nhưng linh quang trong đầu cực nhanh, vừa nghe thấy liền há hốc miệng.

Thẩm Cữu nhíu mày : "Bạch Dần sư đệ nói gì trong thư ?"

"Hắn bảo vốn đang chuẩn bị trở về nhưng đột nhiên mấy ngày gần đây lại nghe thấy tin đồn..." Khương Hạ đang nói bỗng khựng lại dường như có vẻ hơi ngần ngừ rồi ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Cữu : "Ở bên đó hình như thuyền Dạ Hàng đã bắt được Tả Lưu, đem nhốt gần bến Ô Nha."

"Tả Lưu ?I"

Tiếng Thẩm Cữu đột nhiên to lên, gân như để hít thêm hơi khí lạnh !

Nhưng cũng ngay sau đó đôi mắt y liền lóe sáng !

Tả Lưu...

Từ sáu mươi năm nay, bọn họ còn lạ gì cái tên này !

Trong chuyến đi ẩn giới Thanh Phong am hồi đó, chỉ có Lục Hương Lãnh và vài người là tạm coi như trở về an toàn, còn ba người khác thì lại mất tăm mất tích. Nhai Sơn đại sư tỷ Kiến Sầu chính là một trong số họ.

Rốt cục trong ẩn giới đã xảy ra chuyện gì, ngoài người trong cuộc thì chẳng ai biết được.

Bọn họ cũng đã nghĩ đến chuyện sang Côn Ngô để hỏi thăm nhưng chẳng ai biết cái vị đệ tử thiên tài phía bên đó sống chết ra sao, hoặc có phải là đang nằm trong tình trạng thập tử nhất sinh hay không.

Cho nên mặc dù sư tôn đã đi hỏi nhưng Côn Ngô cứ một hai nói không biết.

Vì vậy, việc xảy trong ẩn giới trở nên vô cùng bí ẩn.

Và vì vậy, việc người mất tích lạc đi đâu cũng trở nên vô cùng kỳ bí.

Sáu mươi năm nay, bọn họ đã bỏ hết công hết sức để tìm Kiến Sầu và cả Tả Lưu. Nếu như không lấy được tin tức gì hữu dụng từ Côn Ngô thì tìm ra Tả Lưu là có thể biết được hành tung của đại sư tỷ Kiến Sầu...

Thậm chí có người còn ngờ rằng cái tên không môn không phái này cũng mất tích giống như sư tỷ Kiến Sầu.

Nói không chừng...

Là cũng lạc cùng một chỗ !

Bây giờ...

"Hắn vậy mà đã lộ diện rồi..."

Bàn tay Thẩm Cữu đang thõng xuống bên hông chợt nắm lại, y cảm thấy tim mình đập liên hồi : Tả Lưu đã xuất hiện, vậy còn đại sư tỷ thì sao 2?"

"Ngũ sư huynh còn nói gì nữa không 2?”

"Chỉ nói nán lại để tìm tin tức thuyền Dạ Hàng. Tình hình Tả Lưu có vẻ như không tốt lắm."

Khương Hạ lắc lắc đầu.

"Lôi tín của sư huynh Bạch Dần lúc nào cũng vắn tắt như vậy. Hơn nữa lần này còn dính tới cả thuyên Dạ Hàng nên sự việc chắc là hơi phức tạp, hắn cũng không biết gì nhiều."

Chưa chắc Tả Lưu biết đại sư tỷ đi đâu, nhưng dù sao cũng có hy vọng, không thể bỏ qua được...

Nghe Khương Hạ nói xong, Thẩm Cữu rốt cục cũng bớt đi chút thần thái tiêu dao, nhíu mày nói : "Tin này đối với chúng ta cũng chưa phải là tốt lành gì. Vương Khước phía Côn Ngô cũng ở Minh Nhật Tinh Hải..."

"Sư huynh nghi ngờ ư ?"

Khương Hạ dường như đang nghĩ đến cái gì đó.

Thẩm Cữu không trả lời thẳng, chỉ đưa mắt nhìn tòa thạch đình trên vách đá cao cao, nói : "*ương Khước không ham danh lợi, con người cũng không thâm hiểm. Ta với y quen biết sơ sài nên không thể nào đoán được. Việc đã như vậy thì thôi chi bằng đi tìm chưởng môn thông báo một chút, rồi thảo luận kế hoạch đối phó."

Khương Hạ khẽ gật đầu, dĩ nhiên tán đồng.

Hai người đang định băng qua thạch đình để đến điện Lãm Nguyệt thì nào ngờ ngay lúc vừa đằng không bay lên thì chợt -

"Đùng đùng !"

Một tiếng nổ vang !

Ánh chớp lóe sáng ngàn trượng, dưới đêm trăng tỏ trông tựa như một con rông diễm lệ đang từ phía chân trời đội mây phóng tới, trong nháy mắt đã phủ trùm cả ngọn cô phong Nhai Sơn !

“Tách tách đùng !"

Tia chớp điện uốn lượn, rầm rộ tựa như núi sập, ánh sáng rọi khắp Nhai Sơn ! Ngay cả Thẩm Cữu tu vi đã tới nguyên anh hậu kỳ mà cũng cảm thấy chấn động trước khí thế lôi đình vạn quân của nó. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, làn chớp như điện lại nghiêng nghiêng đổ xuống như thác xuống giếng Quy Hạc.

"Quác quác !'

Trên mặt nước lành lạnh của giếng Quy Hạc liền đột nhiên vang lên tiếng ngỗng gào thảm thiết như xé họng.

Con ngỗng to trắng vốn đang dúi đầu ngủ vùi dưới cánh kia đâu ngờ lại trúng phải tai bay vạ gió như thế này. Nó sợ đến mức lông bay lả tả hết mấy cọng, hai cái cánh mập mạp giang ra vỗ lên vỗ xuống phành phạch, chân thì quấy quây đạp đạp định leo lên thành giếng trốn đi.

Nhưng nó chưa kịp đến nơi thì mặt nước trong giếng đã lóe lên vô vàn tia sáng bạc dìu dịu.

Nhìn giống như ánh trăng phản chiếu.

Hàng trăm ngàn tia sáng này đan xen vào nhau, trong chớp mắt liền kết thành một trận pháp trông giống tựa như một cái bát để ngửa. Nhưng toàn bộ làn chớp điện khi đổ vào miệng "bát" này thì lại tiêu tán ngay lập tức, chỉ còn để lại một đường chớp lập lòe xanh biếc nhỏ bằng ngón tay út đứa trẻ con lơ lửng phiêu phù trên mặt nước.

Khương Hạ ngẩn người.

Thẩm Cửu cũng ngây ra.

Hào quang trùng trùng điệp điệp dần dần tan đi. Nhai Sơn vừa mới được lôi điện chiếu sáng trưng liền lại chìm vào bóng đêm yên tĩnh. Trước mắt Khương Hạ và Thẩm Cữu chỉ còn lại một đạo lôi tín lơ lơ lửng lửng này.

Khí tức của nó... Sao mà quen quen !

Đây là...

Ánh mắt Thẩm Cửu đờ ra, tim trong lồng ngực chợt nổi trống thình thịch, thiếu điều muốn hét một tiếng thất thanh !

Đối với đa số tu sĩ Thập Cửu Châu mà nói, đêm nay cũng bình thường như mọi đêm khác, nhưng đối với Kiến Sầu thì lại không như vậy.

Nàng đứng trước cửa sổ mà thầm ước chừng thời gian lôi tín tới nơi, trong đầu tự hỏi vị sư tôn cà lơ phất phơ của mình sẽ có thái độ như thế nào.

Có lẽ là đang gác chân, vừa ăn đùi gà vừa mắng "Con bé vô tâm' chăng ?

Nghĩ đến đây khóe miệng nàng không khỏi tươi thêm một chút.

Nàng cuối cùng cũng không nán lại lâu hơn bên cửa sổ.

Trong thư gửi đi nàng đã thuật sơ về dự định và an nguy của mình trong khoảng thời gian này, hành tung và những chuyện gặp phải hôm nay cũng có kể qua. Trần Minh phải xử lý chuyện Tả Lưu nên sẽ về Nhai Sơn trễ mấy bữa nữa.

Riêng về việc Tạ Bất Thần với Côn Ngô nàng lại không nhắc đến một chữ.

Côn Ngô và Nhai Sơn tuy không hòa thuận cho lắm nhưng dù gì hiện giờ đây cũng là hai cột trụ lớn.

Sư tôn và Hoành Hư chân nhân tuy kình nhau nhưng hai người lại chưa đến nỗi trở mặt hoàn toàn. Hiện giờ ân oán giữa nàng và Tạ Bất Thần hằng để sang một bên rồi sau này sẽ từ từ tìm cách giải quyết cho tốt.

Thư báo bình an đã gửi đi, bây giờ là lúc tập trung xử lý chuyện Tả Lưu.

Kiến Sầu ngẫm nghĩ, trong đầu lên kế hoạch từng bước một. Sau đó, nàng liền rời cửa sổ, khoanh chân ngồi xuống bồ đoàn trước hương án, ổn định tâm thần rồi triệu xuất đấu bàn ra.

Trong nháy mắt gian nhà đã tràn ngập vô vàn đốm sáng rực rỡ như sao sa. Từng đường tuyến khôn, từng phiến đạo tử một cứ tuân theo quy luật cổ xưa nhất của trời đất mà phân bố trên đấu bàn, đan kết thành một bức họa huyền ảo. Linh khí từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn tụ về, nhập vào trong mi tâm lóng la lóng lánh của nàng.

Cả người nàng vừa tựa như đang ngập trong ánh sao vừa như điều khiển được chúng nên trong chớp mắt liền cảm thấy bồng bềnh bay bổng như ở cõi tiên...

Tất cả ngưng thực thành một tòa đấu bàn !

Một tòa đấu bàn đủ để hơn phân nửa tu sĩ Thập Cửu không tin vào mắt mình -

Nguyên anh trung kỳ - ba trượng !

Kiến Sầu từ từ nhắm hai mắt, mười đầu ngón tay xòe ra kết thúc thủ ấn tu luyện, bên môi cứ nhếch lên cười cổ cổ quái quái...

Theo như nàng nhớ, Phù Đạo sơn nhân xuất khiếu được đấu bàn ba trượng, còn Khúc Chính Phong đến đỉnh điểm nguyên anh đấu bàn cũng ba trượng.

"Tự nhiên cũng hơi mong mong..."

Còn mong chờ cái gì thì nàng cũng không biết.

Kiến Sầu lại biến thủ ấn, trong nháy mắt tất cả tạp niệm liên biến mất.

Từ lúc rời khỏi Cực Vực, nàng vẫn còn chưa có dịp tu luyện nghiêm chỉnh và hơn nữa cũng không biết sức lực nguyên anh trong người mình hiện giờ đến đâu. Hiện giờ thuyền Dạ Hàng có thể xem như một đối thủ đáng gờm, nàng không dám không cẩn thận, vì vậy cả đêm đều trầm mình tu luyện, đến rạng sáng ngày hôm sau mới dừng lại.

Trên giá sách trong nhà có rất nhiều sách vở và ngọc giản về Minh Nhật Tinh Hải dành sẵn cho khách trọ. Kiến Sầu thong thả đọc lướt qua hết một lượt thì cũng hiểu được đại khái phong tục tập quán ở đây ra sao. Khi tấm ngọc giản cuối cùng rời khỏi mi tâm, nàng nhẩm lại nội dung bên trong rồi ngưng thần ngẫm nghĩ một hồi, sau đó chiếu theo kế hoạch đã suy tính đêm qua, định đi ra ngoài tìm chỗ thám thính tin tức của Tả Lưu và thuyền Dạ Hàng.

Nhưng lúc đặt ngọc giản xuống giá sách, quyển sổ nhỏ bên cạnh chợt lóe sáng.

Đây là quyển "Trí Lâm Tẩu Nhật Tân" mà hôm qua nàng mang từ trên thuyền vào.

"Nhật Tân" tất nhiên có nghĩa là "Mỗi ngày mỗi cập nhật". Xem ra Minh Nhật Tinh Hải có tin mới rồi.

Kiến Sầu tâm niệm liên động, bàn tay sắp thu về liền với lấy quyển sổ, mở ra đọc.

Thoạt trông không có gì khác so với ngày hôm qua, trừ một đoạn văn tự -

"Tin động trời trên Tinh Hải !"

"Thuyền Dạ Hàng hôm qua đã bắt cóc Tả Lưu, ba ngày sau có thể sẽ đấu giá ở Bạch Ngân lâu !"
Bình Luận (0)
Comment