Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 321 - Chương 321 : Đêm Thám Thính Bến Ô Nha

Chương 321 : Đêm thám thính bến Ô Nha Chương 321 : Đêm thám thính bến Ô NhaChương 321 : Đêm thám thính bến Ô Nha

Cùng lúc đó cũng có vô số tu sĩ đang lật xem "Trí Lâm Tẩu Nhật Tân" như mọi ngày. Vì vậy, tiếng bàn tán kinh nghỉ bất định liền xôn xao trên khắp mọi ngõ ngách của Minh Nhật Tinh Hải.

"Tả Lưu ?"

"Người này quan trọng lắm sao ?"

"Trời, có phải là cái tên Tả Lưu đó không ?”

"Thiệt hay giả đó ?"

"Ha ha, lần này Bạch Ngân lâu chắc là sẽ náo nhiệt lắm đây."

"Tin tức của Trí Lâm Tẩu quả thật là linh thông số một. Ê, mấy ngày tới ngươi có đi Bạch Ngân lâu không 7”...

Sự việc rốt cục cũng phát triển theo hướng xấu nhất rồi.

Kiến Sầu nhìn quyển sổ nhỏ trong tay, đáy mắt nặng nề lạnh lẽo, trong lòng tựa như bị mây đen bao phủ.

Đúng là Tả Lưu...

Tin tức của Trí Lâm Tẩu có uy tín rất lớn trên toàn Thập Cửu Châu, nếu đã đăng trên quyển sổ ngọc này thì chắc chắn là đúng.

"Bạch Ngân lâu...'

Nhờ Chu Quân Đa Bảo đạo nhân giảng giải, nàng đã biết sơ qua về thuyền Dạ Hàng, nhưng về Bạch Ngân lâu thì kiến thức lại rất mù mờ.

Chân mày nhíu chặt, Kiến Sầu lại tiếp tục đọc thêm, xem xem có thêm tin tức gì hữu dụng trên quyển sổ hay không. Thế nhưng lại là...

"Thiếu chủ Kim Tôn của thế gia Tân Thị ở Tây Nam mất tích một cách kỳ lạ, hiện không biết ở đâu..."

"Môn chủ đa tình Ung Trú ở vùng man hoang phía đông nam thua đậm dưới tay Thẩm Yêu - Đại tư mã mới kế nhiệm của dịch trạm Đồng Quan !"

"Hôm qua thình lình có kiếp vân xuất hiện trên vùng biển cực đông của Minh Nhật Tinh Hải, có thể là do một vị tu sĩ nguyên anh thần bí nào độ kiếp, hiện tại còn chưa rõ danh tánh."

"Quý công tử phong lưu Đạm Tài Tu ra tuyên cáo với nữ tu rất tỉnh : Ta không thể chiều hết các nàng được..."...

Tin tức nói tóm lại là : một đống thập cẩm lộn xộn.

Sau cái dòng “động trời" này đúng là không có thêm thông tin hữu dụng gì khác, làm Kiến Sầu cứ tưởng mình ban nãy hoa mắt, nhưng nghĩ lại tin vê Tả Lưu đúng là viết rõ rành rành ra đó.

"Thế này là sao ?"

Nếu như đã giật tít đăng tin ở vị trí bắt mắt nhất, hơn nữa cứ dựa vào cái tính thích để người khắp thiên hạ phải chú ý đến mà xét thì cái lão đầu tử Trí Lâm Tẩu này tại sao lại không chịu dông dài thêm ở phía sau một chút chỉ tiết chứ ?

Kiến Sầu liền cảm thấy chuyện này có lẽ không đơn giản như vậy.

Ngẫm nghĩ một hồi, nàng bèn gấp mạnh quyển sổ lại, định cất nó vào trong túi càn khôn trong tay áo. Nhưng miệng túi vừa mở thì một viên đá xám trắng chợt bay ra I

Hình dạng không vuông không tròn, trông không gọn gàng chút nào, bình thường đến nỗi trên đường cái hay trong thâm sơn cùng cốc bất kỳ đâu cũng có thể lượm được một viên như vậy.

Nhưng vào lúc này Kiến Sầu lại vô cùng kinh ngạc : "Cái gì đây 2"

Túi càn khôn của nàng đúng là của Phù Đạo sơn nhân tặng cho. Từ Nhai Sơn đi Tây Hải, Sát Hồng tiểu giới, Hắc Phong động, tiểu hội Tả Tam Thiên, ẩn giới Thanh Phong, thậm chí cho đến Cực Vực... đồ vật bên trong nhiều không kể xiết, điều này nàng biết rất rõ.

Nhưng có điều...

Nàng không nhớ tại sao bên trong lại có một viên đá như thế này.

"Đá...

Sau chuyến đi Cực Vực, cảm nhận của Kiến Sâu về đá dĩ nhiên đã khác trước. Bây giờ nàng đột nhiên thấy nó vô cớ xuất hiện nên trong lòng bất giác không khỏi hoài niệm, bàn tay vươn ra định chụp lấy viên đá đang lơ lửng trong không trung kia.

Nhưng ngay khi các đầu ngón tay vừa chạm vào thì dường như có linh tính, cả viên đá nho nhỏ liên phát ra một vầng sáng trắng óng ánh.

Sau đó một dòng chữ triện ngay ngắn, hào quang lấp lánh hiện ra trước mắt nàng.

"Cực Vực tao ngộ, trời cao có mắt."

"Kiến Sầu tiểu hữu khi về đến Thập Cửu Châu đừng quên ước hẹn : Xin đi Thanh Phong am tra xét ẩn giới, sửa chữa trận pháp, phá cấm chế của nó, câu thông thiên địa, phóng thích các sinh linh bên trong ra.'

"Vụ Trung Tiên ở Uổng Tử thành xin đa tạ."

".. Vụ Trung Tiên..." Kiến Sầu liên giật mình, những gì mắt thấy tai nghe trong con hẻm sâu hút tồi tàn ở Uổng Tử thành chợt thoáng qua trong trí. Nàng vẫn còn nhớ Vụ Trung Tiên lúc nhận lời giúp mình phân ly thân hồn có yêu cầu một điều kiện, nhưng lại không nói rõ ra, chỉ bảo "Chờ đến khi dung hợp xong sẽ khắc biết".

Nhưng đến lúc thân hồn nhập một thì khổ chiến liên miên, kế đó lại bị cuốn ngay vào trong loạn lưu không gian, trôi nổi trong đó hết sáu mươi năm trời...

Mãi cho đến hôm nay mở túi càn khôn ra, nàng mới thấy có thêm viên đá này.

Chắc lẽ đây là điêu Vụ Trung Tiên yêu cầu nàng làm rồi.

"Ẩn giới Thanh Phong am ư ?"

Hào quang những dòng chữ trên bắt đầu nhạt đi rất mau, chẳng mấy chốc sẽ biến mất, nhưng ánh mắt của Kiến Sầu vẫn nhìn đăm đăm, trăm mối mơ hồ khó hiểu.

"Vụ Trung Tiên có liên quan như thế nào với ẩn giới Thanh Phong am ?”

Một người là tu sĩ đại năng kỳ bí trong Uổng Tử thành Cực Vực, còn người kia là Bất Ngữ thượng nhân lưu lại trong ẩn giới Thanh Phong am...

Khoan đã, Bất Ngữ thượng nhân ?!

Trong một sát na đó, tim Kiến Sầu đột nhiên thót lại, nàng nghĩ đến một khả năng đáng sợ nhưng cực kỳ hợp lý...

Nghe đồn trên Thập Cửu Châu Bất Ngữ thượng nhân đã đắc đạo phi thăng, nhưng trong ẩn giới Thanh Phong am, nàng lại nhìn thấy bộ xương trong bức tượng đá cuối cùng ấy, hơn nữa cạnh bên còn có bút tích để lại.

Bất Ngữ thượng nhân tu vi càng tăng nhanh thì tâm ma xuất hiện càng sớm.

Lúc đó trong lòng nàng đã dám nghĩ đến khả năng này, chỉ có điều là không nói ra mà thôi : Nếu bộ xương ẩn trong bức tượng kia đúng là Bất Ngữ thượng nhân thì người đã phi thăng là ai mới được 2

Nàng lại nhớ đến cái bàn chất đầy đá và tượng trong con hẻm cũ ở Uổng Tử thành, hơn nữa bây giờ còn có thêm lời thỉnh cầu về chuyện "ẩn giới Thanh Phong am' này nữa.

Tất cả đều quy về một mối !

Bất Ngữ thượng nhân chính là tu sĩ sống giữa hai thời thượng cổ và kim cổ, mà lúc lão phi thăng thì trận chiến Âm Dương giới giữa Thập Cửu Châu và Cực Vực còn chưa xảy ra. Vì vậy nếu có gặp bất trắc đi nữa thì hôn phách cũng có thể đi Cực Vực được I!

Xâu chuỗi như vậy thì đáp án quả thật rõ ràng !

Kiến Sầu chấn động không thôi, cả người cũng cảm thấy lạnh, thậm chí cho đến khi khúc văn tự lấp lánh kia biến mất mà trong lòng vẫn còn có chút bần thần ngơ ngẩn.

"Cạch cạch.”

Viên đá hết hào quang liền rơi xuống đất, hóa thành một nhúm bột xám trắng.

Lúc này Kiến Sầu mới mở to mắt nhìn, tâm tình cũng trấn tĩnh lại : "Rốt cục chỉ là suy đoán mà thôi, sự thật như thế nào còn chưa biết chắc được..."

Cũng may đã có yêu cầu của Vụ Trung Tiên rồi.

Nhưng...

Nàng không biết có làm được hay không. Trận pháp trong ẩn giới Thanh Phong am vốn đã rệu rã lắm rồi. Từ lần vào đó đến nay đã sáu mươi năm, có lẽ Vụ Trung Tiên cũng không ngờ nàng trôi nổi trong không gian loạn lưu lâu như vậy.

Không biết...

Trận pháp bây giờ ra sao, linh thú bên trong tình hình như thế nào.

Nghĩ đến đây Kiến Sầu liền thở dài, thấy việc cần làm quả thật hơi nhiều. Nàng rất muốn đi một chuyến đến ẩn giới xem sao nhưng hiện giờ lại còn kẹt chuyện của Tả Lưu...

Thôi để từ từ tính đi.

Nàng nghĩ ngợi một chút rồi chốt lại vấn đề. Trước mắt chuyện có liên quan đến Vụ Trung Tiên tạm thời chỉ là chuyện nhỏ, trong khi đó đi thám thính tình hình thuyền Dạ Hàng lại cấp bách hơn nhiều.

"Vù.

Tay áo phất lên, gió mát quét tới, bột phấn xám trắng trên mặt đất liền bay sạch, đồng thời cả người nàng cũng biến mất khỏi gian phòng.

Đến sao đi vậy, đều bằng thuyền cả. Lần này Kiến Sầu không gặp ai dọc đường, tuy vậy lúc cập thuyền tại bến thì tiểu đồng đón khách đã đổi người khác.

Nàng cũng chẳng để ý mà đi thẳng ra khỏi lữ quán.

Minh Nhật Tinh Hải rất lớn, thôn xóm thị trấn cũng đông đúc nhộn nhịp.

Nhưng những nơi phồn thịnh nhất đều nằm dọc hai bên bờ Lan Hà. Trong số đó chỗ lớn nhất mà Kiến Sầu hiện đang nhắm đến chính là thành Toái Tiên. Mà trong thành này,Ngũ Hành Bát Quái lâu" cũng chính là nơi hội tụ đầy đủ các tin tức phức tạp nhất. Ở đây ngày nào cũng có tiên sinh kể chuyện loan truyền các tin tức cũ mới, các tin giật gân và đủ loại đồn đại thú VỊ.

Tinh Hải vốn là nơi tập trung của không ít dân bị truy nã. Đối tượng sống nay chết mai này cần giải trí tiêu khiển và cũng cần tin tức nhanh nhạy, cho nên Ngũ Hành Bất Quái lâu là địa điểm lý tưởng nhất. Vì vậy dần dần ở đây mới có dịch vụ mua bán thông tin.

Kiến Sầu đã tham khảo ngọc giản nên dĩ nhiên không bỏ qua nơi này. Sau khi rời lữ quán, đích đến của nàng đúng là - Ngũ Hành Bát Quái lâu, đường bay nhắm thẳng về phía đông.

Thoáng chốc khung cảnh thanh tĩnh xung quanh liền bị vẻ nhộn nhịp phồn thịnh của phố thị thay thế. Chẳng bao lâu sau một tòa lầu cao đen trắng liền xuất hiện trong tâm mắt nàng.

Đây chính là Ngũ Hành Bát Quái lâu.

Tòa lầu cao năm tầng, trên các góc mái cong vút có treo chuông gió ngũ hành "Kim mộc thủy hỏa thổ” cho đẹp, chu vi trên mặt đất thì bố trí trận đồ bát quái lừng danh của hai tông âm dương, bên trong thỉnh thoảng lại có hào quang lóe lên, trông rất khí thế.

Ngồi trước cửa đại môn là hai con tỳ hưu đá há miệng, bên phải màu trắng, bên trái màu đen.

Tu sĩ đến cửa đa số đều nhét hai viên linh thạch vào miệng tỳ hưu trắng, chỉ có một số ít là bỏ năm viên vào miệng con đen ở bên trái.

Đây là một kiểu chọn cửa. Tỳ hưu trắng tượng trưng cho đại đường, ở đây có thể nghe được tin tức thông thường nhưng không lên tiếp được lầu trên để trao đổi với tu sĩ phụ trách mua bán thông tin. Còn tỳ hưu đen thì chính là cho cái lầu trên này. Người quyết định vào đây có thể nghe tin dưới lầu và cũng có quyền lên lầu trên để trao đổi mua bán các loại tin tức khác hiếm có hơn.

Linh thạch trong tay Kiến Sầu dĩ nhiên vẫn đồi dào hơn phần đông tu sĩ. Vì vậy nàng bỏ ngay năm viên linh thạch vào miệng con tỳ hưu đen ở bên trái. Ngay lập tức linh quang lóe sáng, trong lòng bàn tay nàng liền hiện hình một con tỳ hưu đen nho nhỏ : Đây chính là ấn ký để được lên lầu trên.

Kiến Sầu hiểu rất rõ điều này nên không kinh ngạc, chỉ liếc nhìn thoáng qua rồi theo các tu sĩ ở phía trước đi vào trong lâu. Thật không ngờ, nàng vừa bước một bước qua cửa thì dường như liền lạc ngay vào trong một thế giới khác.

"Âm là

Tiếng người ầm ï la ó vang trời muốn điếc cả tai, tưởng như có thể giật sập cả tòa lầu năm tầng này !

"Thuyền Dạ Hàng, thuyền Dạ Hàng, thật không biết xấu hổ a ?"

"Ha ha, không môn không phái, chẳng phải là rất dễ bắt nạt sao 2"

"Ừ, ngươi kể chuyện đi a I"

"Cái lão ngốc Trí Lâm Tẩu chết tiệt này, khi khổng khi không tung ra cái tin này mà rắm cũng chẳng chịu đánh một cái, chắc là sợ thuyền Dạ Hàng chứ gì 2"

"Xì, bà mẹ nó !"

"Cái trò vớ vẩn gì đây. Một tu sĩ không môn không phái mà loạn hết cả Tỉnh Hải như thế này sao ? Có mà điên !"...

Trong đại đường ở tầng thứ nhất của Ngũ Hành Bát Quái lâu đã chẳng còn chỗ nào để ngồi. Nhiều tu sĩ còn phải buộc lòng tìm chỗ để đứng nói chuyện với người quen lạ xung quanh.

Ngay phía trước có một cái bục cao hơn mặt sàn ba thước, đứng trên đó là một lão đầu kim đan trung kỳ mặc trường sam, râu tóc trắng phau, dáng vẻ giống hệt như tiên sinh kể chuyện trên cô đảo nhân gian. Chỉ có điều lúc này trên người lão chẳng có chút nào là tiêu sái, một lời hớp hồn thiên hạ như vẫn thường nên có mà mặt mũi lại nhăn nhăn nhó nhó, cứ chốc chốc lại đưa tay lên quẹt mồ lạnh trên đầu. Tuy thấy đám khách phía dưới chửi bới ầm ïĩ nhưng lão cũng không dám xen vào nửa câu.

Kiến Sầu chưa bao giờ thấy quang cảnh như thế này, vừa vào đến liền kinh ngạc không thôi. Đứng nghe hồi lâu nàng mới biết tại sao Ngũ Hành Bát Quái lâu hôm nay lại náo nhiệt như vậy. Dĩ nhiên tất cả đều do "Trí Lâm Tẩu Nhật Tân” mà ra.

Cứ theo như lời người ta nói thì :

Cái lão thất phu Trí Lâm Tẩu này tung tin ra, bảo là tin tức động trời, nhưng sau đó lại buông tay chẳng lý lai gì thêm. Đúng là quá vô sỉ, không biết mắc cỡ !

Mặc dù vậy ai cũng biết Trí Lâm Tẩu không phải là loại người bắn tên không đích. Huống chi chuyện này còn dính dáng tới thuyền Dạ Hàng tai tiếng trùng trùng, cho nên mới có nhiều người hiếu kỳ chạy đến Ngũ Hành Bát Quái lâu để xem có tin tức gì sâu xa hơn không.

Nào ngờ đến nơi thì tiên sinh kể chuyện của Bát Quái lâu lại đang huyên thuyên tình sử của Đạm Đài Tu !

Chúng tu sĩ khinh thường không để đâu cho hết, chỉ thiếu điều quăng củ cải thúi vào người lão mà thôi : Bà mẹ nó, ai thèm nghe cái tên điếm thiên hạ Đại Đài Tu thay tình xoành xoạch đó ! "Mau nói chuyện khác đi !

"Không phải Bát Quái lâu mấy người lúc nào cũng nhạy tin sao ? Thuyết trình cái tin quan trọng nhất hôm nay đi I"

"Phải rồi, có phải ta kiến thức hạn hẹp không đây ? Cái gã Tả Lưu này, sao ta chưa bao giờ nghe nói đến vậy ?"

"Thuyền Dạ Hàng bắt người này, thế y có gì đặc biệt hơn người ?"...

Rất nhiều tu sĩ ở dưới ầm ï lên tiếng.

Mà vị tiên sinh kể chuyện kia thì cảm thấy khổ não không nói nên lời. Vì mọi người bức bách quá nên lão rốt cục cũng đành mở miệng lúng túng đáp : "Chư vị tiên tử, chư vị tiền bối, chuyện có liên quan đến tin này tại hạ đúng là không biết gì nhiều, có chăng chỉ là rành rẽ về thân phận của Tả Lưu mà thôi, cho nên mới nhận thức được tâm quan trọng của sự kiện này, còn sâu xa hơn nữa thì...

"Vậy ông nói về chuyện này đi !"

"Đúng đó, nói sơ một chút đi, thế nào mà cả Tinh Hải đều nháo nhào cả lên thế hử ?"

Ở dưới liền có người cất tiếng đề nghị.

Nhưng ngay sau đó cũng có mấy tiếng thắc mắc xì xào nổi lên : "Tên Tả Lưu này có phải là Tả Lưu nghe đồn bị mất tích trong ẩn giới Thanh Phong am không ?'"

"Ngài nói gần đúng rồi đó !"

Tiên sinh kể chuyện thính tai, vừa nghe thấy liền cao giọng tiếp lời.

"Tả Lưu bị thuyền Dạ Hàng bắt được ngày hôm qua đúng là Tả Lưu bị mất tích một cách kỳ lạ trong ẩn giới Thanh Phong am cách đây sáu mươi năm trước. Người này không môn không phái, tu vi cũng thường thường bậc trung. Vì hắn không phải là người nổi trội trong tiểu hội Tả Tam Thiên nên chư vị không nhớ rõ hoặc không để ý đến cũng là chuyện bình thường."

Tiếng ồn ào ở phía dưới liền nhỏ lại.

Kiến Sầu thì khoanh tay, đứng cạnh một cây cột trắng trong một góc khuất của đại đường. Lúc lão đầu nói đến đây, nàng hơi nhíu mày nhưng cũng không nói gì mà chỉ tiếp tục lắng nghe.

"Mọi người có lẽ đều biết đến biến cố xảy ra trong ẩn giới Thanh Phong am."

"Lúc đó có tất cả ba người gặp bất trắc. Một là Tạ Bất Thân, tu sĩ thiên tài của Côn Ngô; hai là đại sư tỷ Kiến Sầu của Nhai Sơn, và ba là Tả Lưu không môn không phái. Mà hai người sau cùng này đều mất tích hết cả."

"Nhưng vì Côn Ngô và Nhai Sơn thế lớn nên chúng ta thường chỉ nhắc đến Tạ Bất Thần và Kiến Sầu chứ ít khi nào nhắc đến người thứ ba là Tả Lưu."

Đây âu cũng là chuyện thường tình.

Tiên sinh kể chuyện dĩ nhiên phải biết rất rõ tình hình trong sáu mươi năm vừa qua. Vì vậy thấy mọi người bắt đầu chăm chú lắng nghe, lão cũng lấy lại được phong độ ung dung tiêu sái vốn có, sau khi giới thiệu sơ về Tả Lưu, khen ngợi đôi câu thì mới tiến hành phân tích lợi hại trong đó.

"Hiện giờ thuyền Dạ Hàng đang nhốt Tả Lưu, thật ra chuyện này không phải nhỏ."

"Chư vị nghĩ xem, chúng ta không quan tâm đến Tả Lưu, nhưng Nhai Sơn bị mất đại sư tỷ thì làm sao lại không quan tâm cho được ? Dù sao cái gã Tả Lưu khó nhằn này cũng từng ở trong ẩn giới nên chắc phải biết một chút gì đó !" "Vậy có nghĩa là sao 2”

"Đây chính là tung tích Nhai Sơn đại sư tỷ, có liên quan đến chân tướng trong biến cố ẩn giới Thanh Phong am đó à !"

Quan hệ giữa Côn Ngô Nhai Sơn mấy năm nay có chút căng thẳng. Hơn nữa tin tức về cái vị đệ tử thiên tài Tạ Bất Thần kia nửa điểm cũng không có, nói chết không đúng bảo sống cũng chẳng phải. Rốt cục trong ẩn giới xảy ra chuyện gì thì còn rất nhiều chuyện để nói.

Lúc trước mọi người đúng là gân như không quan tâm đến Tả Lưu, nhưng bây giờ được tiên sinh kể chuyện nhắc đến, phân tích lợi hại nên tức khắc ai nấy đều tỉnh ngộ.

Đúng rồi I

Trong thoáng chốc, nhiều người già chuyện trong lòng chấn động, hận không thể võ đùi hét lên : "Hay ! Có trò vui xem rồi !"

"Ta hiểu rồi !"

"Ái chà, sắp lớn chuyện rồi đây ! Gã Tả Lưu kia không biết cái gì cũng không sao, nhưng cái chuyện kia... Ha ha Ứ

"Thuyền Dạ Hàng cũng bạo tay thấy mẹ nha ! Ha ha ha, có dính dáng đến Nhai Sơn Côn Ngô lận đó !“

"Minh Nhật Tinh Hải sắp tới sẽ náo nhiệt lắm đây !"

Có trời mới biết Tả Lưu biết cái gì !

Nếu hắn phun ra "bí mật" kia, mà quan hệ giữa Côn Ngô và Nhai Sơn đang căng thẳng, không biết chuyện này có khiến hai bên đánh nhau hay không ?

"Ba ngày sau sẽ rao giá trên Bạch Ngân lâu. Ha ha ha, lúc đó ta nhất định phải đi coi !" "Đúng đúng, nhất định là có trò hay để xem !"

"Không biết lần này Bạch Ngân lâu sẽ định luật đấu giá như thế nào..."...

Tiếng bàn tán ở phía dưới lại cuôn cuộn vang lên.

Kiến Sầu lướt mắt nhìn, chỉ thấy người người mặt mũi bừng bừng phấn khởi, dáng vẻ trông mong vô hạn, nhưng đáy lòng nàng thì lại nặng trĩu.

Minh Nhật Tinh Hải vốn không phải là địa bàn của Côn Ngô Nhai Sơn. Vì năm đó có Lục Diệp lão tổ xuất hiện uy chấn Thập Cửu Châu, kế tiếp lại thêm một Bất Ngữ thượng nhân giết người như ngóe ra oai nên nhiều thế lực trên Thập Cửu Châu đều mặc nhiên thừa nhận địa vị và sự tồn tại của Minh Nhật Tinh Hải, thành thử vì vậy cũng rất ít có thế lực chen chân trên đất này.

Cho đến bây giờ thế lực Nam Vực ở bên kia cũng hoạt động tích cực hơn nhiều.

Nơi này rồng rắn hỗn tạp, ai mà biết được có bao nhiêu phe phái đang mưu tính việc riêng chứ.

Hơn nữa...

Trong một thoáng, nàng chợt nhớ đến Vương Khước : Tên đệ tử chân truyền của Hoành Hư chân nhân này tại sao lại ở lại Minh Nhật Tinh Hải ?

Nàng càng nghĩ thì sự việc lại càng trở nên phức tạp.

Kiến Sầu ngừng chân nghe ngóng một chút. Mọi người bây giờ đang bàn luận đến việc sau này Côn Ngô Nhai Sơn trở mặt thì sẽ xảy ra chuyện gì nhưng đối với vấn đề Tả Lưu bị bắt cóc thì những thông tin này không hữu dụng lắm.

Nàng ngẫm nghĩ một hồi rồi đi tới cạnh góc phòng nơi đặt truyên tống trận nhỏ có những đường sọc đen trang trí để đi thẳng đến lầu hai. Tiếng người ồn ào dưới lầu liên biến mất.

Trước mặt Kiến Sầu là một cái quây gỗ dài giống như ở tiệm cầm đồ, bên trong mỗi ô đều có tu sĩ ngồi tiếp khách. Hiện giờ đã có vài người đang yên lặng chờ đến phiên mình, một số khác thì đang trao đổi với tu sĩ trong quây nhưng cuộc nói chuyện giữa họ người ngoài lại hoàn toàn không nghe được.

Kiến Sầu vừa đến nơi, một nữ tu thắt đáy lưng ong liên tha thướt đi ra chào đón.

Là người chuyên phụ trách việc tiếp khách ở Ngũ Hành Bát Quái lâu nên dung mạo xinh đẹp và nhãn lực vượt bậc dĩ nhiên phải có. Còn chưa đến trước mặt, nàng ta đã tranh thủ quan sát khách mới : Dung mạo xinh đẹp. Cách ăn mặc đối với nữ tu mà nói thì trông có vẻ "tiêu sái”; đôi mắt ôn hòa trầm tĩnh khiến cho người đối diện cảm thấy khách cơ trí một cách lạ lùng, trong đó ánh nhìn lấp lánh cũng toát nên vẻ cương nghị, không chịu yếu thế chút nào.

Hơn nữa, tu vi này...

Nữ tu tiếp tân vừa thoáng nhìn, mí mắt liền giật giật : ở kim đan hậu kỳ nàng nhìn không thấu tu vi của vị khách này nên dĩ nhiên người ta phải ở nguyên anh hay trên nguyên anh.

Ở Minh Nhật Tinh Hải, tu vi như thế này đã là lợi hại lắm rồi.

"Tiền bối, người cần tin tức phải không ?"

Nữ tu vừa nghĩ đến đây thì cả người đã đến trước mặt Kiến Sầu, khuôn mặt liền phơi ngay ra nét tươi cười xởi lởi, giọng điệu nhẹ nhàng.

Kiến Sầu liếc nhìn dãy quây ở đằng kia một lượt rồi đảo mắt xuống người nữ tu, thuận miệng hỏi : "Chuyện thuyên Dạ Hàng bắt Tả Lưu có tin không ?"

"Có chứ, hôm nay cứ mười khách thì đã hết bảy là hỏi thăm chuyện này. Xin mời người sang bên này."

Nữ tu nghe xong liền mỉm cười, khoát tay mời Kiến Sầu đến một quầy nằm ở cuối bên trái.

"Vì người hỏi tin này không ít nên có mấy vị khác cũng đang chờ. Xin người chịu khó đợi một chút."

Kiến Sầu dừng bước, khẽ gật đầu.

Người đứng chờ trước cái quầy có trang trí đồ văn bát quái này đúng là không ít, thậm chí còn có thể nói là đông nhất chứ chẳng chơi.

Ngoài Kiến Sâu ra thì trước nàng còn có bốn người khác nữa. Nhưng đưa mắt nhìn qua một lượt, nàng mới chợt nhận ra ba người trong số họ đều là kim đan hậu kỳ, tất cả trông bình thường không có gì lạ trừ người xếp thứ tư là nàng nhìn không rõ tu vi cho lắm !

Y mặc trường bào trắng như tuyết, trên áo thấp thoáng nét mực đậm nhạt cảnh trí núi non, sơn hạc cổ tùng. Tuy Kiến Sầu chỉ thấy nghiêng nghiêng một bên, nhưng trông dáng vẻ liền có thể đoán được người này diện mạo thập phần anh tuấn, rất có kiểu cách danh sĩ phong lưu.

Tu vi của y nàng nhìn không thấu nhưng lại mơ hồ cảm thấy không cách mình xa lắm. Hình như là nguyên anh trung kỳ chăng ?

Tự tâm nàng đoán đoán như vậy. Trong khi đó dường như người kia cũng đồng thời nhận ra nàng chú ý đến mình nên nghiêng đầu nhìn lại, hiển nhiên do chịu sức ảnh hưởng của tu vi.

Nhưng chỗ này dù sao cũng là nơi tập trung tin tức, gặp phải ai đó cũng đều là chuyện vô cùng bình thường.

Vì vậy, ngoài cái nghiêng đầu kia ra y không có phản ứng gì khác. Chỉ một chốc sau, ba người phía trước lấy được tin tức mình muốn liền vội vàng bỏ đi. Vì vậy, người mặc trường bào trắng cũng tiến lên, nói nói với tu sĩ trong quây đôi câu rồi nhận lấy một miếng ngọc giản; lúc quay về, lại vừa khéo đi ngang qua Kiến Sầu.

Cho đến lúc này, khóe mắt nàng liếc thoáng qua mới chợt nhận thấy một điều : Tay trái của người tu sĩ này thiếu mất ngón út, chỉ còn lại bốn ngón mà thôi.

"Tiền bối, tin tức có liên quan đến thuyền Dạ Hàng và Tả Lưu đều ở đây."

Tu sĩ ngồi trong quầy cũng chỉ đến tu vi kim đan hậu kỳ. Thấy Kiến Sầu đã đi vào trong phạm vi cách âm của trận pháp, y liên chủ động giới thiệu.

"Thông tin chia làm ba giá tùy theo mức độ : hai mươi, năm mươi hoặc một trăm linh thạch. Người cần mua giá nào ?"

Ba hàng ngọc giản treo trên quây phát ra thanh quang óng ánh.

Kiến Sầu định thần nhìn thoáng qua nhưng lại hơi thấy khó hiểu : "Tùy mức độ là sao ?”

Tu sĩ bán tin ở bên trong mỉm cười giải thích : "Hai mươi viên linh thạch là giá chỉ ghi chép những gì đã xảy ra; năm mươi viên là giá bao gồm tình hình và quy tắc cụ thể rao bán ở Bạch Ngân lâu trong mấy ngày sắp tới; một trăm viên thì thú vị hơn..."

Nói đến đây y ngừng lại.

Kiến Sầu nhìn y khẽ nhướng mày, ra vẻ mình rất có hứng thú.

Vì vậy tu sĩ kia cũng không rề rà vẽ chuyện nữa.

"Ngọc giản giá một trăm linh thạch có địa điểm giam giữ Tả Lưu hiện giờ kèm theo bản vẽ trận pháp bảy lớp phòng hộ và danh sách tu sĩ thay ca trực gác của nơi này. Đây chính là thứ thiết yếu để giết người cướp của đó !"

Nói đến câu cuối y cười cười, cái mặt gian thương đầy vẻ lươn lẹo xảo trá, ánh mắt chăm chú nhìn Kiến Sầu ra điều biết tỏng tòng tong : Bộ dạng ngươi rất giống người đi làm chuyện lớn, có mua hay không hả ?

Kiến Sầu liền cảm thấy Ngũ Hành Bát Quái lâu này rất thú vị.

Thứ thiết yếu để giết người cướp của...

Không mua không được rồi.

Nàng cũng cười theo, không nói một tiếng, bàn tay lập tức giơ ra nhẹ nhàng đặt liên một viên linh thạch trung phẩm trước mặt viên tu sĩ.

Người kia sáng mắt lên cười tít, lấy ngay một tấm ngọc giản treo ở hàng trên cùng, dâng lên cho Kiến Sầu bằng hai tay : "Xin giao tin tức người cần. Chúc người thuận lợi."

Nhưng lạ một điều là Kiến Sầu lại không nhận lấy.

Nàng lại đưa tay ra một lần nữa, đặt xuống quầy thêm một viên linh thạch trung phẩm khác : "Ta muốn biết có bao nhiêu người mua tin giá một trăm ?"

Mí mắt tu sĩ kia giật giật, y nhìn viên linh thạch trung phẩm kia ra vẻ khó XỬ.

"Chuyện liên quan đến tin tức khách hàng, thật sự..."

"Cạch.

Một tiếng nhỏ nữa vang lên.

Viên linh thạch trung phẩm thứ ba đặt xuống, Kiến Sầu vẫn chỉ hỏi : "Có bao nhiêu người 2” "Bảy người !"

Bây giờ cái lấn cấn khó xử chết tiệt gì đó liền quăng mẹ nó vào một xó I

Tu sĩ kia trả lời cái rụp không chút đỏ mặt. Y thu lấy linh thạch của Kiến Sầu, đem một viên ném vào miệng tỳ hưu, đây là quỹ công; còn lại hai viên kia thì bỏ tọt vào trong tay áo mình, đây là quỹ tư.

Sắp xếp xong xuôi y còn híp mắt cười nói thêm vài câu.

"Người quan tâm chuyện này đã sớm đến hết rồi, những người đến sau chắc lẽ sẽ không còn nhiều lắm."

"Trong số sáu khách đến trước ta nhận ra một người. Đó là tiền bối kiếm hầu áo tím Tiết Vô Cứu, rất thân với kiếm hoàng; còn năm người khác thì ta không biết."

"Có ba người là kim đan hậu kỳ, hình như là đi mua tin giùm cho kẻ khác; ngoài ra còn có một con lừa trọc nguyên anh sơ kỳ; còn cái người mới vừa đi khỏi lúc nãy chắc lẽ là nguyên anh hậu kỳ."

Tiết Vô Cứu ?

Hòa thượng 2

Ngoài ra còn có bốn nam tu lúc nãy ?

Kiến Sầu nghe xong thì không khỏi cảm thấy thành phần nhóm người này hơi có chút lộn xộn, nhưng trong lòng cũng đoán ra được phần nào. Tình hình lần này e rằng còn có chút rắc rối trong đó.

Nàng liền tỏ lời cám ơn, nhận lấy ngọc giản, rồi cũng không hỏi gì thêm hay nấn ná lưu lại mà chỉ đi thẳng tới truyền tống trận, rời khỏi Ngũ Hành Bát Quái lâu, vừa quay về lữ quán thì cẩn thận đọc kỹ ngọc giản.

Minh Nhật Tinh Hải quả không hổ mang danh là nơi tập trung tin tức chất lượng tốt nhất. Thông tin trong ngọc giản đều kỹ lưỡng chi tiết đến phát sợ. Thậm chí ngay cả quá trình trận chiến làm sao thuyên Dạ Hàng bắt được Tả Lưu cũng được miêu tả rõ ràng.

Kiến Sầu đọc xong mới hiểu rõ ngọn nghành.

Hóa ra cách đây sáu mươi năm, trong dãy núi ở miền cực đông của Minh Nhật Tinh Hải chợt xảy ra dị tượng.

Dị tượng này giống như có kèm theo dị bảo xuất thế.

Tu sĩ Tinh Hải đương nhiên đi vào trong xem xét, vì vậy mới biết là do "Nghiệp hỏa hồng liên" ngàn năm khó gặp xuất hiện. Nhưng lúc đó sen này vẫn còn đang nụ chứ chưa nở.

Mọi người vì thế mới tranh giành, chém giết lẫn nhau.

Nhưng chẳng ai ngờ nửa tháng sau bông hoa sen kia vừa mới nở chưa tới một khắc thì cả cây lẫn hoa đã không cánh mà bay, mà người đánh cắp lại chỉ là một tu sĩ kim đan vô danh nho nhỏ I!

Vì bị mọi người truy sát, hắn đành ẩn trốn trong rừng già hiểm trở, tuyệt không dám lộ diện. Điều này khiến cho đa số kẻ theo đuổi phải bó tay, thúc thủ vô sách.

Sau hai ba năm ôm cây đợi thỏ, một số thế lực và tông môn thực lực không đủ đành buộc lòng bỏ cuộc; duy có thuyên Dạ Hàng lúc đó mới nổi, thừa lòng kiên nhẫn là chịu bố trí tu sĩ thay phiên nhau canh chừng.

Cứ rình như vậy tới gân sáu mươi năm !

Nhưng "Có công mài sắt có ngày nên kim", sáu mươi năm sau, vị tu sĩ vô danh kia hình như cuối cùng cũng xuất quan đi ra, không những vậy tu vi còn đạt tới nguyên anh kỳ. Tu sĩ thuyên Dạ Hàng không sao ngờ được người này đột phá nhanh như thế.

Sau khi bị hắn giết chết hết sáu kim đan hậu kỳ, bọn họ mới có mấy người nguyên anh tới ứng cứu, bao vây chặn đánh một hồi mới bắt được.

Mãi cho đến lúc này, hình như thuyền Dạ Hàng mới biết vị tu sĩ này hóa ra chính là Tả Lưu vốn mất tích trong ẩn giới Thanh Phong am kia !

Vì thế mới có chuyện của ngày hôm nay.

"Nghiệp hỏa hồng liên..."

Kiến Sầu xem đến đây thì vô cùng chú ý đến sự tồn tại của dị bảo này, bất giác lẩm bẩm gọi tên.

Nếu nàng nhớ không sai, lúc còn ở trong ẩn giới Thanh Phong am, cá chép Lý Quân trước khi chết có chia Nghiệp hỏa hồng liên ở trong ao thành mấy phần tặng cho mọi người. Trong số đó, Tả Lưu lấy được đài sen có hạt ở bên trong.

Vậy thì không biết bông Nghiệp hỏa hồng liên xuất hiện ở cực đông Tinh Hải có liên gì với việc này hay không ?

Tả Lưu bế quan sáu mươi năm, lúc đi ra đã lên tới nguyên anh kỳ.

Đối với một tu sĩ không môn không phái mà nói, tốc độ tiến cấp như thế này cộng với chiến tích giết chết sáu kẻ kim đan hậu kỳ thì quả thật khiếp người.

Tuy kỳ ngộ hắn gặp được có thể có liên quan đến "Nghiệp hỏa hồng liên" nhưng dù sao đây cũng là kỳ tài ngút trời rồi.

"Mong là hắn sẽ không sao..."

Người này có thể làm môn hạ theo đúng tiêu chuẩn của Nhai Sơn. Đây quả là một hạt giống tốt, nếu hắn mất mạng, nàng sẽ vô cùng tiếc cho Nhai Sơn.

Kiến Sầu khẽ nhíu mày, nhìn nhìn phía sau ngọc giản.

Đúng như lời tu sĩ bán tin đã nói, ở phía sau còn có quy định đấu giá của Bạch Ngân lâu.

Một là hàng áp trục khi đem đấu giá, ai trả giá cao người đó thắng;

Thứ đến, người thắng giá cao nhất phải lên lôi đài đánh bại được ba tu sĩ thủ đài do thuyền Dạ Hàng chỉ định thì mới có thể đoạt hàng về tay. Người mua được quyền nhờ trợ giúp, nhưng số người tham gia không quá ba người;

Ba là nếu bị thua, người thắng giá thứ hai có thể thượng đài khiêu chiến; nhưng sau ba lần, đấu giá bắt buộc chấm dứt bất kể kết quả ra sao.

Chú ý : Các tu sĩ thủ đài do thuyên Dạ Hàng chỉ định lần này đều có tu vi nguyên anh hậu kỳ !

Đây đâu giống như bán đấu giá chứ !

Đọc đến đây, Kiến Sầu cảm thấy lạnh hết sống lưng !

Ngoài những gì người ta phỏng đoán, Tả Lưu hiện giờ còn biết bí mật ẩn giới Thanh Phong am từ đầu đến cuối. Quan trọng hơn cả và trực tiếp hơn cả, e rằng vẫn là ở đóa "Nghiệp hỏa hồng liên" kia...

Bạch Ngân lâu quy định như thế này, giá cả rao bán sắp tới sợ rằng sẽ rất khủng khiếp.

Vả lại nếu có thế lực nào có tâm tranh đoạt sẽ chuẩn bị trước, người phái đến đấu lôi đài thực lực cũng sẽ rất kinh người.

Ba ngày sau Bạch Ngân lâu đấu giá...

Nếu chờ đến lúc đó giải cứu Tả Lưu theo cách thông thường thì có trời mới biết được sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn !

Kiến Sầu xuất thân không tệ, nhưng nếu đi so với một phương thế lực có thực lực thì vẫn còn kém xa.

Lôi tín nàng gửi cho Nhai Sơn không biết tại sao cho đến bây giờ vẫn còn chưa có hồi âm, đáng lẽ ra không chậm như vậy, chỉ sợ có sự tình hay nguyên nhân đặc biệt gì đó rồi.

Nói cách khác, trước mắt, nàng ngay cả người trợ thủ cũng kiếm không ra.

Đấu giá ?

Đánh lôi đài ư 2

Tất cả đều khó. Kiến Sầu không cần nghĩ cũng biết khả năng cứu được Tả Lưu cực kỳ nhỏ.

Vì vậy...

Lãnh quang nhàn nhạt lóe lên trong đáy mắt, nàng nhìn tấm ngọc giản trong lòng bàn tay mà trí óc trong thoáng chốc chỉ còn rặt lý trí và quyết định liều lĩnh đến điên cuồng -

Không thể chờ !

Cách tốt nhất là ba ngày trước khi Bạch Ngân lâu đấu giá phải cứu được Tả Lưu ra. Chỉ cần chạy được đến truyền tống trận thì tám phần mười là có thể rời Tinh Hải.

Nhưng rắc rối ở chỗ làm sao mới có thể cứu được người.

"Ngũ Hành Bát Quái lâu quả là chu đáo..."

Tấm ngọc giản giá một trăm viên linh thạch này chẳng phải là dành riêng cho những người có cùng ý tưởng như nàng hay sao ? Kiến Sầu chủ ý đã định bèn lại trâm nhập tinh thần vào trong ngọc giản, đọc qua địa điểm giam giữ Tả Lưu và các loại trận pháp phòng hộ báo động bên trong.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Tả Lưu hiện đang bị giam trong bến Ô Nha ở mút phía tây thành Toái Tiên, nơi này đồng thời cũng chính là sào huyệt của thuyền Dạ Hàng.

Còn về những thứ trận pháp này...

Cao thâm thì quả có cao thâm thật, nhưng chúng lại trở nên khá dễ hiểu trước một Kiến Sầu đã từng nghiền ngẫm đọc qua những ghi chép tâm đắc của người chủ căn trạch viện trong Uổng Tử thành.

Sắc trời dân tối. Đến đêm thì Kiến Sầu đã xem xong hết thảy. Nếu bộ bản đồ trận pháp này là thật, nàng tin chắc mười phần mười có thể bình yên vô sự mà đi qua, không những vậy lại hoàn toàn không kinh động đến một người thuyền Dạ Hàng !

Huống chỉ nàng còn có thể nhờ thuật "Thuận gió' mà không cần lo đến trận pháp...

Vừa khéo đêm nay không trăng, tứ bề đen kịt, đây chẳng phải là dịp tốt thám thính bến Ô Nha đó sao ?

Kiến Sầu càng không do dự. Nàng nhìn thoáng qua khung cửa sổ, cất ngọc giản đi rồi bay thẳng ra ngoài rời khỏi lữ quán, sau đó cứ chiếu theo phương hướng đã ghi mà tiến tới.

Minh Nhật Tinh Hải là một thung lũng cực lớn. Vì không trung quanh năm mây mù nên thỉnh thoảng vào ban ngày mới thấy được sắc trời xanh trong, nhưng ban đêm nếu muốn ngắm cả một bầu trời chi chít trăng sao thì gân như là chuyện người si nói mộng. Đêm nay cũng bình thường như mọi đêm trên Minh Nhật Tinh Hải.

Kiến Sầu cứ ngự không mà đi, bóng người thấp thoáng ẩn hiện trong mây mù dầy đặc.

Khoảng hai khắc sau, nàng nghe thấy có tiếng sóng vỗ ì oạp ở phía dưới thì biết là đã đến gân sông Lan Hà. Tâm niệm vừa động, đạo ấn thuận gió liền lập tức triển khai.

"Vút...

Một cơn gió nhẹ thổi qua, bóng dáng Kiến Sầu trong mây mù chợt bị thổi tan, chẳng còn chút tăm hơi.

Nhưng nếu có ai đó tận mắt chứng kiến cảnh tượng này e rằng sẽ phải trợn mắt há mồm kinh ngạc, cho rằng nàng có lẽ hoặc đã thuấn di, hoặc đã tan biến thành mây khói mất rồi.

Nhưng Kiến Sầu tự tâm biết rất rõ đây chẳng qua là "Thuận gió' mà thôi.

Sau khi lên đến nguyên anh, nàng vận dụng càng lúc càng trôi chảy đạo ấn ngộ được trong Hắc Phong động, khả năng điều chỉnh tinh tế tỉ mỉ cũng tiến bộ thêm một tầng, từ đó có thể khiến nàng hòa mình trong gió trong một thời gian dài, rất lý tưởng cho việc "tiềm hành”.

Hiện giờ bên bờ Lan Hà, từng trận gió mát có người ẩn mình đang thổi qua lớp mây mù dầy đặc nơi chân trời, tiến gần tới bến Ô Nha ở phía dưới.

Trong các hõm sông có vài cầu tàu lớn nhỏ khác nhau, quanh đó đều neo đậu chen chúc mười mấy chiếc thuyền, mỗi nơi hợp lại thành từng cụm từng cụm tối om om.

Cách bờ hơn ba dặm là một tòa nhà đen ngòm trông giống như một sơn trang khổng lồ, bậc thêm cao cao, phía trên đại môn có treo một bức hoành hình con thuyền đỏ thâm như máu : Thuyền Dạ Hàng !

Chỉ riêng tấm biển thôi nhìn cũng đã thấy hung ác dữ tợn rồi. Đó là còn chưa kể đến tám tu sĩ đứng nghiêm ở hai bên cửa, toàn thân đều ẩn dưới áo choàng đen, trông không rõ hình dạng ra sao.

Kiến Sầu liếc mắt nhìn sơ liền nhận ra tất cả đều đã đạt đến kim đan hậu kỳ.

Tuy người ở cảnh giới này hoàn toàn không có khả năng ngăn chặn cao thủ, nhưng dùng để "Gác cửa" đúng là quá ư xa xỉ.

Nghe nói thuyền Dạ Hàng cũng có gan khiêu chiến Khúc Chính Phong, vậy không chừng họ cũng thật có vài phần nội lực.

Kiến Sầu thầm cảnh giác hơn. Đứng từ bên ngoài quan sát một lượt, nàng liền phát hiện ra một chút dấu tích trận pháp, điều này hoàn khớp với những gì Ngũ Hành Bát Quái lâu trình bày trên ngọc giản, xem ra thông tin của họ rất chính xác.

Nàng kiểm tra lại một lần nữa, sau khi chắc chắn không có gì nguy hiểm liền đường hoàng tiến vào cửa chính.

Tám tu sĩ kim đan hậu kỳ đứng gác hai bên dĩ nhiên không nhìn thấy ai và cũng càng không phát hiện ra một chút dị thường. Dù sao tốc độ của Kiến Sầu cũng không nhanh, người ta bất quá chỉ cảm thấy có một làn gió mát bình thường mà thôi.

Dựa vào thông tin của Ngũ Hành Bát Quái lâu, Tả Lưu hiện tại đang bị giam trong địa lao thuyền Dạ Hàng. Muốn đến tận nơi phải vượt qua được hai mươi mốt trận pháp : trước cửa địa lao có mười bốn trận, vào cửa một trận, bên trong sáu trận.

Trận đồ "bảy phần thành công" của Ngũ Hành Bát Quái lâu chỉ cung cấp thông tin vào đến cửa địa lao là hết, sáu trận còn lại thì hoàn toàn không biết chút gì.

Nhưng Kiến Sầu cảm thấy chỉ cần có thời gian thì có lẽ sẽ có cách phá giải. Hôm nay dù thế nào nàng cũng phải ráng đến được cửa địa lao xem tình hình ra sao.

Sau khi qua cửa chính, nàng vừa đi vừa quan sát.

Nhờ có tin tức của Ngũ Hành Bát Quái lâu cộng với hiểu biết về trận pháp lĩnh ngộ được ở Cực Vực và thuật thuận gió ở trong người nên Kiến Sầu gần như là ngang nhiên đi qua hết mười bốn trận pháp đầu như trong chỗ không người.

Nếu tu sĩ thuyền Dạ Hàng biết được sợ rằng có khi tức đến hộc máu mồm !

Trận pháp có cũng như không !

Chỉ gần nửa canh giờ sau, trong một đại điện sâu nhất của thuyền Dạ Hàng, nàng đã bình yên vô sự đứng sau một cái cột tròn mà cẩn thận quan sát.

Cái sảnh này thông thẳng đến cửa vào địa lao. Trên điện sừng sững một bức tượng đen cao năm trượng, nhưng hình dáng của nó lại vô cùng đáng sợ. Thân thể hẹp dài giống như một con rết đứng thẳng, hai bên tua tủa những chân là chân, trong bóng tối hai sợi râu nghiêng nghiêng sà xuống cạnh người trông càng quỷ dị càng thêm.

Cái vẻ quỷ dị ấy rất khó diễn tả, không phải tại vì nó làm cho người ta cảm thấy sợ hãi mà là...

Ánh mắt lướt qua lướt lại một lúc thì cuối cùng Kiến Sầu cũng nhận ra tại sao mình thấy nó khác thường : bức tượng cực giống con rết này vậy mà lại không có hai mắt.

Cứ nhìn chỉ tiết các bộ phận cơ thể mà xét thì đây không phải là quên chạm khắc mà thật ra là không có.

Dù ở Thập Cửu Châu hay Cực Vực, nàng cũng chưa bao giờ đọc thấy một thứ kỳ lạ như vậy trong bất kỳ cuốn thư tịch nào, hơn nữa không biết thuyền Dạ Hàng thỉnh bức tượng đến một nơi quan trọng như thế này để làm gì.

Chân mày nhíu chặt, Kiến Sâu cảm thấy nghi hoặc bèn nhìn ra phía sau bức tượng.

Sau lưng con rết này là vách tường đỏ sậm, bên trên rải rác điểm sao giống như lõm vào, bên trong khảm linh thạch. Đây chính là trận pháp vào cửa địa lao rồi.

Chỗ này coi như cấm địa khẩn yếu của thuyền Dạ Hàng, không có lệnh bài mở trận không vào được.

Vì vậy chung quanh đều chẳng có ai canh phòng. Chỉ có mỗi một đội hộ vệ mà thôi, mà đội này cũng vừa mới đi tuần qua nên bây giờ vừa khéo không người - như thế đủ biết là thuyên Dạ Hàng tin cậy trận pháp này như thế nào.

Kiến Sầu trái lại chẳng coi nó ra gì. Từ lúc xem qua ngọc giản của Ngũ Hành Bát Quái lâu, nàng đã nghiên cứu ra ba cách phá giải mà không cần đến lệnh bài mở trận pháp, vì vậy qua cửa dĩ nhiên không thành vấn đề.

Chỉ có điều vào trong rồi tình hình như thế nào thì phải xem may rủi ra sao thôi.

Nàng trấn tĩnh tinh thân, cẩn thận cảm nhận xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai bèn định lách khỏi cột trụ tiến lên phá giải trận pháp.

Nhưng thật không ngờ ngay trong một chớp mắt đó, từ phía sau bức tượng chợt có một ngón tay vươn ra điểm lên mặt tường !

Có người ?I

Kiến Sầu đang chực tiến lên liền hãi hùng đến toát mồ hôi lạnh, tâm thần thiếu điều mất ổn định mà thoát khỏi trạng thái thuận gió. Nhưng cũng may nàng kịp thời kiềm chế được nên liền vội dừng lại, tiếp tục ẩn mình ở phía cây cột chú ý rình xem.

Người ra tay dường như còn chưa phát giác ra cái gì ở sau lưng mình.

Ngón tay y thoăn thoắt điểm liên tục lên mặt tường, tốc độ nhanh đến nỗi chỉ còn thấy vệt vệt tàn ảnh. Nhưng mặc dù vậy Kiến Sầu vẫn thấy rất rõ đây là bàn tay trái, hơn nữa lại chỉ có bốn ngón mà thôi !

Phải chăng là người tu sĩ nàng đã gặp ban ngày ở Ngũ Hành Bát Quái lâu 2

Kiến Sầu liền đoán ra sự tình.

Tu vi người này cao hơn nàng bởi sau khi ẩn mình sau bức tượng nàng đã không phát hiện ra sự hiện diện của y mà y cũng không phát hiện ra nàng do nàng đã gần như hòa tan trong gió.

Nếu muốn phát hiện ra tung tích của Kiến Sầu, người đó có lẽ phải cao hơn hẳn một cảnh giới.

Kiến Sầu bất giác thầm nhủ mình may mắn, tuy vậy ánh mắt vẫn luôn không rời khỏi tay người kia. Nàng mau chóng nhận ra thủ pháp phá trận của y trùng với một trong ba thủ pháp do mình nghĩ ra, thật là tình cờ không mưu mà hợp.

Ngay sau đó, ngón tay kia đã điểm đến viên linh thạch đầu tiên ở bên trái.

Một tiếng "Ông..." vang lên, khẽ đến mức dường như không nghe thấy nổi.

Hào quang đỏ bầm trong trận pháp lưu chuyển, trong chớp mắt trên mặt tường liên hiện ra đại môn, hai cánh cửa đỏ thẫm như máu từ từ mở ra.

Ngay sau đó, một bóng người mờ nhạt vụt lóe qua rồi biến mất sau cửa.

Kiến Sấu nhíu mày nhìn sang, trong đầu vạn vạn ý niệm xoay chuyển, nhưng cuối cùng chỉ chốt lại một câu : "Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng”.

Tình hình trong địa lao ra sao nàng còn chưa biết. Có tu sĩ này đi trước vậy thì không chừng đỡ phiền toái cho nàng, hơn nữa người kia đi vào hoàn toàn không có vẻ do dự, dường như rất có thực lực.

Tranh thủ dịp may, nàng theo thôi !

Tâm niệm vừa động, gió nhẹ liền thổi.

Kiến Sầu lượn một vòng ra khỏi cột rồi luôn qua khe cửa hẹp ngay trong khoảnh khắc cánh cửa chính hư ảo kia gân như đã khép lại I

"Ông..."

Trong một chớp mắt sau, cánh cửa kia liền đóng chặt. Ánh sáng đỏ của trận pháp trên tường đang mạnh lại dân dân mờ đi rồi biến mất, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Thật kỳ lạ...

Trong gian đại điện vắng tanh vắng ngắt chợt vang lên một tiếng lẩm bẩm trầm trâm.

Ngồi xổm núp trên một thanh xà ngang thô to, chỗ có cây cột mà Kiến Sầu đã ẩn mình lúc trước, là một tu sĩ mặc áo xanh. Tay này cầm kiếm, tay kia y giơ giơ ra trước mắt, sắc mặt ngơ ngẩn.

Trong đêm khuya như vậy, gió thổi dường như là chuyện rất bình thường.

Nhưng trong khoảnh khắc khi làn khí kia xuyên qua kẽ tay y, không biết tại sao y lại cảm thấy kỳ quái lạ lùng, giống như có cái gì đó ẩn núp trong gió. Hơn nữa làn gió kia hình như còn thổi về phía trận pháp...

Có phải cửa đóng dẫn đến chấn động như vậy chăng ?

Hai đường chân mày xếch của Vương Khước chầm chậm nhíu lại nhưng sau đó liên giãn ra.

"Nếu Bạch Dần tới thì tức là Nhai Sơn rồi. Nếu quả có người theo đuôi hắn, lại còn lén lén lút lút như vậy, sợ rằng không phải là môn hạ Nhai Sơn lẫn †u sĩ Côn Ngô ta..."

"Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng, ta cũng chẳng khác gì hắn."

Nghĩ vậy, Vương Khước liền nhẹ nhàng phi thân hạ xuống, ngón tay cũng điểm tới điểm lui liên tục, mở trận pháp ra một lần nữa.
Bình Luận (0)
Comment