Ta Không Thành Tiên - Phiên ngoại 9 : Trí Lâm Tẩu - Khám phá năm điều bí ẩn của Nhai Sơn
Ta Không Thành Tiên - Phiên ngoại 9 : Trí Lâm Tẩu - Khám phá năm điều bí ẩn của Nhai SơnTa Không Thành Tiên - Phiên ngoại 9 : Trí Lâm Tẩu - Khám phá năm điều bí ẩn của Nhai Sơn
Thập Cửu Châu đất rộng của nhiều, ngàn vạn tông môn lập nên như rừng. Từ xưa đến nay, quái sự trên trời dưới đất phong phú khôn kể. Đường tiên đằng đẳng, kẻ làm tu sĩ cũng tu đạo mãi mãi không ngừng, bao điều mắt thấy tai nghe trên đời nhiều đến nỗi đủ để hiếm lạ thành thường.
Tuy nhiên ở trung vực kia, trên có Nhai Sơn - Côn Ngô cây cao bóng cả, giữa có "Thượng ngũ" tông môn quần hùng sánh vai, dưới có ba ngàn môn phái xán lạn tựa chúng sao chầu trăng đông đảo vây quanh, bao tu sĩ quái sự liên quan thực đúng là cả đời về sau hiếm thấy. Trong số đó có mười điều lạ nhất, kẻ hiểu biết gọi là "Mười điều bí ẩn khó hiểu của trung vực”, dù hỏi khắp danh gia cũng không thể biết được ảo diệu bên trong, lòng người đâm ra canh cánh khôn nguôi.
Hôm qua, vừa dịp tiểu hội Tả Tam Thiên sắp kết thúc, ta may sao lên viếng Côn Ngô, vào được đại điện Chư Thiên tọa đàm cùng với Phù Đạo sơn nhân Nhai Sơn với Hoành Hư chân nhân Côn Ngô, bao điều khó hiểu trong lòng mới được cởi bỏ đôi chút.
Hôm nay về nhà nghĩ lại, trân bảo trên tay không dám ôm hết, liền ra nguyệt san tường thuật chuyện ngày hôm đó - tuyệt đối độc nhất vô nhị, kinh thiên động địa, mổ xẻ đôi điều bí ẩn cho các vị xem chơi I
Thời gian : Ngày kết thúc tiểu hội Tả Tam Thiên
Địa điểm : Đại điện Chư Thiên Côn Ngô
Nhân vật : Ký giả, Phù Đạo sơn nhân, Hoành Hư chân nhân, Ngô Đoan
Mở màn : Hoành Hư chân nhân ngồi ghế chủ tọa trên cao, Phù Đạo sơn nhân ngồi ngay vị trí đầu bên trái, Ngô Đoan đeo kiếm đứng chếch bên cạnh, ký giả khom lưng tiến vào.
Buổi phỏng vấn như sau :
Ký giả : Trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay may được bái kiến nhị vị tại đại điện Chư Thiên đây thật đúng là hân hạnh, hân hạnh vô cùng...
Phù Đạo sơn nhân : Líu ra líu ríu, có gì nói mau, chúng tôi không có nhiều thời giờ đâu !
Hoành Hư chân nhân : Thôi, không sao, tới rồi là khách. Trí Lâm đạo hữu, mời ngồi ! Ta với ông coi như cũng là chỗ quen biết cũ. Ông hôm nay đăng môn bái phỏng thế này không biết là có chuyện gì chăng ?
Ký giả : À thì, tiểu hội Tả Tam Thiên thực đặc sắc, làm lão hủ phải nhìn lớp trẻ hiện nay bằng con mắt khác xưa. Nhưng Phù Đạo trưởng lão, Hoành Hư chưởng môn, hai vị chắc đều biết lão hủ lập nên "Trí Lâm Tẩu nhật tân" đã nhiều năm nay, độc giả vô số. Từ bao lâu qua, tu sĩ Thập Cửu Châu nói chung cũng có nhiều thắc mắc nhưng lại khó được khai thông. Trong số đó có "Mười điều bí ẩn khó hiểu nhất trung vực". Lão hủ hôm nay đến đây xin thỉnh giáo hai vị về mười điều trên, mong rằng sẽ được giải đáp.
Phù Đạo sơn nhân : Toàn giỡn chơi không, chuyện trong thiên hạ có cái gì mà ông chả biết chứ.
Hoành Hư chân nhân : Khụ, Phù Đạo, Trí Lâm đạo hữu cũng không có ý xấu đâu, huống hồ tiểu hội lần này có rất nhiều việc phải nhờ đến công ông ấy ghi chép sau hậu trường đấy. Ài, Trí Lâm đạo hữu, Phù Đạo huynh trước giờ tánh tình như vậy, xin ông đừng chấp.
Ký giả : Không sao ! Không sao !
Phù Đạo sơn nhân : Hừ, ông mà dám sao. Hoành Hư chân nhân : Như vậy, có câu gì Trí Lâm đạo hữu cứ hỏi, đừng ngại...
Ký giả : Vậy ta... thôi không khách sáo nữa nhé !
MỘT : Đùi gà xuất quỷ nhập thần của Phù Đạo sơn nhân rốt cục là tàng trữ ở đâu vậy ?
Ký giả : Nghe nói Phù Đạo trưởng lão quanh năm suốt tháng luôn ăn đùi gà. Lúc nào chỗ nào cũng vật bất ly thân. Người ta bảo ngài vui cũng cắn một miếng mà buồn cũng gặm một miếng. Vậy nên bổn báo với chúng tu sĩ Thập Cửu Châu rất lấy làm thắc mắc, không biết đùi gà của trưởng lão rốt cục là cất ở đâu mà lấy ra ăn tiện lợi như thế ?
Hoành Hư chân nhân :...
Phù Đạo sơn nhân : Cái câu hỏi chán phèo này mà cũng được xếp vào mười bí ẩn khó hiểu nhất á ? Ông khi dễ trí thông minh của sơn nhân ta sao ?
Ký giả : Không dám, không dám ! Ngài dù gì cũng là trưởng lão chấp pháp của trung vực chúng ta, có sao nói vậy, hơn nữa cũng là người có địa vị cao nhất trong Nhai Sơn hiện giờ. Lời nói cử chỉ của ngài chúng nhân chú mục trông theo. Chút chuyện nhỏ như vậy dĩ nhiên là người ta thắc mắc, bởi vậy mới có câu hỏi hôm nay, xin ngài thông cảm cho.
Phù Đạo sơn nhân : Nói vậy nghe cũng thực sướng tai. Sao hả, Hoành Hư lão quái có nghe thấy không ?
Hoành Hư chân nhân : Phù Đạo huynh vui là được.
Phù Đạo sơn nhân : Hề hề, sơn nhân ta dĩ nhiên là vui rồi. Nếu ông đã hỏi vậy thì sơn nhân ta cũng ráng trả lời. Cái này tất nhiên là nhờ...
Ký giả : Nhờ cái gì 2 Phù Đạo sơn nhân : Thì dĩ nhiên là nhờ "giới" đó chứ sao I
Ký giả : Giới ? Cái này...
Phù Đạo sơn nhân : Cả "giới" mà ông cũng không biết là gì sao ? Thiệt tình, đến nhìn ông bằng nửa con mắt cũng uổng nữa là !
Ký giả : Khoan khoan, sơn nhân, ngài... Giới" mà ngài vừa mới nói tới đó, chẳng phải tu sĩ tu vi lên tới "hữu giới" mới làm được sao ? Nhưng, nhưng tu vi của ngài bây giờ...
Phù Đạo sơn nhân : À à !
Ký giả : Hoành Hư chưởng môn, chuyện này...
Hoành Hư chân nhân : À, Phù Đạo huynh nhiều năm trước tu vi cao cực, nhưng bây giờ thì thụt lùi rồi. Bởi vậy...
Phù Đạo sơn nhân : Bởi vậy cái gì ! Bởi vậy đùi gà của sơn nhân cứ làm xong là cất vào trong "giới" của chính bản thân ta tạo nên. Nó lúc nào cũng nóng hổi, lúc nào cũng ăn được.
Ký giả : Dạ dạ, hóa ra là vậy, hóa ra là vậy. Nhưng xin lỗi, tại hạ vẫn còn một chút thắc mắc nho nhỏ : Lý do nào khiến ngài thích đùi gà như vậy, với lại rút cuộc là ai vẫn luôn miệt mài làm đùi gà cho ngài thế -
- Bụp bụp bụp !
Một đống đùi gà quăng tới như mưa.
Phù Đạo sơn nhân : Đây là một ngàn lẻ một cái tại sao à ? Hỏi cái gì mà hỏi lắm vậy ? Sơn nhân ta chỉ ăn đùi gà thôi mà ông hỏi cho một tràng tùm lum, làm ta đến hứng ăn đùi gà cũng mất tiêu, mau im miệng lại đi !
Ký giả : Dạ dạ, đúng là hỏi nhiêu quá, nhiều quá !
Ký giả kết luận : Lúc hỏi đến vấn đề tại sao thích ăn đùi gà và ai là người làm đùi gà cho, Phù Đạo sơn nhân đang được phỏng vấn liên hơi mất bình tĩnh, cuộc trao đổi vì vậy phải bất đắc dĩ kết thúc.
Sau khi về nhà tra xét bao bận, người viết bài này mới biết mấy trăm năm trước, vào thời kỳ Phù Đạo sơn nhân toàn thịnh nhất, tu vi ngài cũng mới gần gần tới phản hư sơ kỳ chứ chưa lên được hữu giới đâu. Ta bởi vậy mới cho rằng cái thuyết "Lấy giới chứa đùi gà" cũng chẳng thật mấy. Tuy Hoành Hư chân nhân rõ ràng là biết Phù Đạo sơn nhân nói hươu nói vượn nhưng ông thế mà lại cứ lấp liếm bao che cho. Thật đúng là khó hiểu. Còn về nguyên nhân tại sao Phù Đạo sơn nhân đối với đùi gà yêu thích không rời như vậy thì đầu dây mối nhợ phức tạp có lẽ bắt đầu từ Lục Diệp lão tổ lừng lẫy một thời trên Thập Cửu Châu trước kia. Nhưng việc này vô cùng mơ hồ, khó lòng tra biết, chỉ có thể đoán đoán mà thôi. Tình hình cụ thể ra sao xin chờ người viết sau này tìm hiểu kỹ thêm sẽ rõ.
HAI : Tại sao con ngỗng trắng lớn của Nhai Sơn có thể chung sống hòa thuận được với bầy hạc trong giếng Quy Hạc ?
Hoành Hư chân nhân : Ha ha, Phù Đạo huynh không thích mất thời giờ vào mấy cái chuyện lặt vặt này. Trí Lâm đạo hữu chắc cũng biết lâu rồi. Hay thôi ông hỏi câu khác đi.
Ký giả : Ha ha, không sao, không sao ! Câu hỏi tiếp theo đây cũng có liên quan đến Nhai Sơn.
Phù Đạo sơn nhân : Không thành vấn đề ! Ai bảo Nhai Sơn ta mấy năm gần đây tuy rất ít nhúng tay vào những chuyện quan trọng của Thập Cửu Châu, nhưng Thập Cửu Châu thì vẫn lưu truyền truyền kỳ về Nhai Sơn ta. Ông hỏi đi. Hoành Hư chân nhân :...
Hàn ý trong đại điện Chư Thiên không biết sao bỗng tự nhiên ập tới. Ký giả chỉ thấy cả người rùng mình nổi gai ốc song lại không biết cái hơi lạnh đó từ đâu ra, dù khó hiểu nhưng cũng đành gắng gượng dăn xuống, tiếp tục phỏng vấn.
Ký giả : Đúng là như vậy ! Trong một kỳ "Trí Lâm Tẩu Nhật Tân", lão hủ từng có đề cập tới "giếng Quy Hạc", một trong tám thắng cảnh nổi tiếng của Nhai Sơn. Nhiều tu sĩ đọc xong đã tìm mọi cách đi Nhai Sơn thăm thú. Tuy nhiên trong giếng không những có hạc mà còn có cả một con ngỗng trắng lớn. Theo thông tin, con ngỗng đó Phù Đạo trưởng lão cưng lắm nên mới luôn nuôi trong giếng như thế. Tuy nhiên mọi người cứ thắc mắc không hiểu nó có chỗ nào bất phàm mà có thể sống chung với bầy hạc tốt vậy ?
Hoành Hư chân nhân : Còn có cái chuyện thế này à 2
Phù Đạo sơn nhân : Ha ha, hôm nay thời tiết tốt quá, đúng không Hoành Hư ?
Ký giả : Trưởng lão, ngoài núi trời vừa mới mưa xong.
Phù Đạo sơn nhân : À, thời tiết như vậy cũng tốt mà.
Ký giả : Người người đều biết hạc Nhai Sơn là tiên hạc, xưa nay cốt cách thanh cao. Con ngỗng ngài nuôi thực ra là giống gì vậy ?
Phù Đạo sơn nhân : Ông không hỏi được câu nào hay ho hơn sao ? Một chút mắt nhìn cũng chẳng có. Nó giống gì các ông không tự xem nổi à ? Nó chỉ là một con ngỗng to đầu tâm thường ngốc nghếch. Sơn nhân ta nuôi cho mập để thịt đấy. Mấy con hạc tiên trong giếng đó không lẽ lại ăn gan hùm mật gấu, đi tranh đồ ăn với ta á ? Dám hù cho con ngỗng ngốc đó ốm cà tong cà teo, xem xem ta có cho chúng lên mâm hay không ! Hoành Hư chân nhân :...
Ký giả :...
Phù Đạo sơn nhân : Câu hỏi này chán ngắt, hoàn toàn là do bổn sơn nhân ta uy danh quá khiếp mà ra, không liên quan gì tới con ngỗng đần độn đó. Xong một câu.
Ký giả kết luận :
Theo những gì Phù Đạo sơn nhân đã nói ngày hôm đó thì bây hạc Nhai Sơn trời sinh rất linh và khôn. Chúng biết Phù Đạo sơn nhân nuôi con ngỗng này để thịt, bởi vậy nên không dám ăn hiếp nó, thậm chí còn chẳng dám kinh động nó, lo nó vì sợ mà gầy đi mất.
Người viết bài này xét việc khách quan, bởi thấy Hoành Hư chân nhân đối với lời của Phù Đạo sơn nhân có vẻ rất nghi ngờ mới e rằng cách giải thích trên không thật. Thế nên ta mới cho người âm thầm điều tra. Chỉ biết được rằng nó chính là con ngỗng mà đại sư tỷ Kiến Sầu Nhai Sơn nuôi xưa kia, hoàn toàn chẳng có chỗ gì đặc biệt. Nhưng ngỗng tập tính vốn dữ, hay giành lãnh thổ với bầy hạc, rỉa kẹp mổ ngoạm đủ trò hoàn toàn chẳng rơi vào thế hạ phong. Người ta cứ tưởng con ngỗng phàm này dựa oai chủ chứ nào biết nó vô tri chẳng sợ cái gì, bởi vậy mới chơi trên cơ bầy hạc. Nó thật ra chẳng phải sống chung rất tốt với chúng mà là thống trị chúng thôi.
Từ đó nhìn ra, Phù Đạo sơn nhân ba xạo cực kỳ, thực coi ta như đồ con lừa vậy !
BA : Chân đại sư tỷ Kiến Sầu Nhai Sơn rốt cục là dài mấy xích ?
Ký giả : Mấy ngày gân đây, tiểu hội Tả Tam Thiên đã khiến người người ở trung vực Thập Cửu Châu chú mục quan tâm. Tuy Tạ Bất Thần, vị đệ tử trác tuyệt dưới trướng chưởng môn Hoành Hư kia, vì bận thăm dò ẩn giới mà không thể ra mặt nhưng thay vào đó đại sư tỷ Kiến Sầu Nhai Sơn lại thực đúng là làm chúng tu phải một phen ngạc nhiên sửng sốt. Chúng ta đều biết "Bạt kiếm phái" Nhai Sơn ở Thập Cửu Châu xưa nay có ác danh...
Phù Đạo sơn nhân : Cái gì 2
Ký giả : À không không, không phải, ... xưa nay có mỹ danh. Nhưng cái nàng Kiến Sầu này không dùng kiếm mà lại chế ra môn "Vung chân”. Lão hủ nghe nói bởi vì lúc giao đấu vung chân nhiều quá nên giờ Kiến Sầu được tôn thành "lão đại vung chân phái Nhai Sơn" rồi, người ủng hộ rất đông. Bởi vậy, câu hỏi mà mấy ngày nay bổn báo "Trí Lâm Tẩu nhật tân" của chúng tôi nhận về nhiều nhất đều liên quan đến chân đại sư tỷ Kiến Sầu cả.
Phù Đạo sơn nhân : Phù !
Hoành Hư chân nhân : Ha ha, xem ra tu sĩ Thập Cửu Châu chúng ta đúng là thong dong an nhàn quá. Hình như nếu ta nhớ không lầm thì đó là "Phiên thiên ấn" mà Bất Ngữ thượng nhân đã từng làm rung chuyển Thập Cửu Châu, oai danh lẫy lừng đúng không ? Tiếc thay ấn phù này không hoàn chỉnh. Bây giờ cách thời điểm Bất Ngữ thượng nhân phi thăng đã nhiều năm quá rồi, tu sĩ Thập Cửu Châu đa phần không biết cũng là điều bình thường.
Ký giả : À, chuyện này, chuyện này... Thực ra điều mọi người thắc mắc không phải là ấn phù vận dụng ở chân...
Hoành Hư chân nhân : Ủa ?
Phù Đạo sơn nhân : Không phải ấn phù hả ? Thiệt là lạ quá, vậy bọn họ thắc mắc cái gì ?
Ký giả : ... À, chuyện này, kể ra thì cũng hơi khó nói chút. Tôi...
Phù Đạo sơn nhân : Đừng có ở đó mà ấp a ấp úng, sơn nhân ta sốt ruột muốn chết ! Rốt cục có nói hay không ? Không nói thì biến mau, sau này sẽ không bao giờ để cho ông có một dịp phỏng vấn đặc biệt nào nữa !
Ký giả : Đừng đừng đừng ! Trưởng lão bớt giận, trưởng lão bớt giận ! Tôi nói, tôi nói ! Thực ra thì người ta có hơi thắc mắc, không biết chân của đại sư tỷ Kiến Sầu rốt cục là dài mấy xích ?
Hoành Hư chân nhân :...
Phù Đạo sơn nhân : ... Lão quái, ra đánh hắn với ta !
Một tràng rắc rắc rặc rặc, bốp bốp bịch bịch vang dội bên tai không dứt.
Ký giả kết luận :
Mặt mũi bầm dập, nước mắt tuôn trào, đau xót thay ! Người ta hay nói tác giả gàn, nào ai có hiểu thấu cho chăng ?
Lúc hỏi Phù Đạo sơn nhân với Hoành Hư chân nhân chân của đại sư tỷ Nhai Sơn dài bao nhiêu thì hai vị lãnh tụ trung vực nghe không lọt tai liền đánh ta tới tấp, hành hạ thực đúng là phi nhân tính ! Phù Đạo sơn nhân xuống tay ta còn có thể hiểu được là do cái máu "Bạt kiếm phái Nhai Sơn" trong người phát tác. Thế nhưng Hoành Hư chân nhân vậy mà hè vào đánh theo, quả là nối giáo cho giặc, vẽ đường cho hươu chạy mà !
Cây đa cây đề gì mà vâng lời quá vậy không biết !
Ông ta ra tay cách thức tàn nhẫn bạo liệt đến nỗi Ngô Đoan, đệ chân truyền thứ ba dưới trướng cũng đâm ra thấy tội nghiệp cho ta. Lúc ta rời Côn Ngô, hắn có nói nhỏ một câu rằng : "Ba xích hai thốn*." Lại nghĩ Ngô Đoan với đại sư tỷ Côn Ngô quen biết nhau, mấy cái chuyện đếm số này dù có sai thì cũng chẳng lệch đi đâu là mấy.
* 1 xích bằng 1 phần 3 mét; 1 thốn bằng 3,33 cen-ti-mét; Ba xích hai thốn bằng 1,066 mét BỐN : Tại sao nhiệm kỳ chưởng môn Nhai Sơn các đời nếu không dài thật dài thì lại cực ngắn vậy ?
Phù Đạo sơn nhân : Hừm, đánh xong là xong !
Hoành Hư chân nhân : Ngô Đoan, còn không mau đi lấy thuốc trị thương cho Trí Lâm đạo hữu đi.
Ngô Đoan :... Dạ !
Ký giả : Ha ha ha ! Ha ha ha ! Cảm ơn... cảm ơn Hoành Hư chưởng môn. Xin... xin phiền ngài.
Hoành Hư chân nhân : Kiến Sầu dù sao cũng là đệ tử cưng của Phù Đạo huynh, đã vậy còn là nữ tu nữa. Thập Cửu Châu ngàn vạn tu sĩ, tu luyện không lo lại rảnh rang đi thắc mắc ba cái chuyện chân nữ tu dài ngắn bao nhiêu, thực đúng là bậy quá mà ! Thôi, xin Trí Lâm đạo hữu hỏi câu gì nghe nó bình thường một chút đi !
Ký giả : Phải phải, Hoành Hư chưởng môn nói đúng.
Phù Đạo sơn nhân : Đúng quá còn gì ! Đời nào ta để cho cái đám lưu manh bên ngoài đó ngấp nghé con bé Kiến Sầu nhà ta chứ ?
Ký giả : Hà hà, đúng, đúng ! Vậy xin hỏi câu kế - Nhai Sơn lịch sử lâu đời, cội nguồn xa xưa, từ thời thượng cổ cho đến nay vẫn luôn là sống lưng của trung vực, là đại phái danh môn nổi danh của Thập Cửu Châu. Nhưng nhiều năm qua, khá đông tu sĩ lại phát hiện thấy có một hiện tượng rất khó hiểu. Nó liên quan đến tuần suất Nhai Sơn đổi chưởng môn. Thanh Sơn chưởng môn đời thứ mười chỉ nhậm chức có gần hai tháng đã nhường chỗ cho Vân Phù Tử đệ tử của mình, sau đó thì vân du mất biệt. Cái vị Vân Phù Tử này lên làm chưởng môn được hơn ba trăm năm thì phi thăng tiên giới, vậy nên mới thôi không giữ chức nữa. Bảy đời chưởng môn kế tiếp nhiệm kỳ đều cực ngắn, đa phần chỉ tại vị từ năm tháng tới mười năm chứ không hơn. Còn vị chưởng môn Trịnh Yêu hiện nay thì mới đúng là người giữ chức lâu nhất, sắp sửa được sáu trăm năm rồi. Có thể nói, nhiệm kỳ chưởng môn Nhai Sơn có khi cực dài, có khi lại cực ngắn. Không biết trong đó có gì bí ẩn chăng ?
Phù Đạo sơn nhân : Bí ẩn...
Ký giả : Không biết tôi có vô ý sai sót chỗ nào không ? Sao tôi thấy sắc mặt của ngài lạ lạ...
Hoành Hư chân nhân : Hà hà, yên chí, câu hỏi này không phải nhạy cảm gì, Phù Đạo huynh sẽ không đánh ông đâu.
Ký giả : Khu, vậy thì tốt ! Vậy thì tốt !
Phù Đạo sơn nhân : Hắc hắc, không dè tài quan sát của ông cũng khá quá đó chứ. Cái chuyện như vậy mà cũng điểm ra được. Nhưng mà đây cũng không phải là vô ý hay sai sót gì. Thực ra đến đệ tử của bổn môn ta cũng chẳng để ý đến vấn đề này, vậy mà hôm nay lại bị một người ngoài như ông hỏi tới.
Ký giả : Trưởng lão quá khen, quá khen rồi !
Phù Đạo sơn nhân : Khen ông có một câu mà đã hớn hở vậy sao ?
Ký giả :...
Phù Đạo sơn nhân : Thực ra cái vấn đề này đó mà, nó cũng không phải là khó trả lời quá. Tài quan sát của các ông đúng là không tệ nhưng cái đầu thì lại chẳng chịu động não mấy. Chỉ cần suy nghĩ một chút là biết chứ gì. Ông đã bảo Nhai Sơn đại phái danh môn, vậy mỗi ngày có không biết bao nhiêu là chuyện phải giải quyết đúng không ? Cho dù ở dưới có năm bộ giúp đỡ nhưng bọn họ có ai thích ôm mấy cái chuyện tục sự đâu. Bởi vậy nói cho cùng vẫn phải tới tay chưởng môn xử lý. Tu sĩ tu luyện cả đời chẳng phải là để né tục sự phiền phức sao ? Cái chức chưởng môn đó, ai muốn làm thì làm đi I
Ký giả : A... ý ngài là sao ?
Phù Đạo sơn nhân : Ở Nhai Sơn chúng tôi, đã làm chưởng môn thì không tránh được trách nhiệm, chỗ đó phải ngồi vào thì ngồi vào. Muốn từ chức chỉ có nước nhờ vào bản lãnh thôi. Ông nghĩ đi, ông thích ra ngoài vân du hay tu vi đã lên thẳng tới mức phi thăng rồi nhưng cái chức chưởng môn muốn thôi là thôi cái một được sao ? Hồi xưa đám chưởng môn lão làng đó muốn từ chức đã phải lao tâm khổ trí lắm á, cách gì cũng giở ra hết, hoặc không thì liều mạng tu luyện. Bởi vậy tỷ lệ chưởng môn Nhai Sơn tu thành đại đạo phi thăng tiên giới cực cao, nhất là mấy cái vị làm chưởng môn năm ba trăm năm đó. Ha ha !
Ký giả :...
Hoành Hư chân nhân :...
Phù Đạo sơn nhân : Bây giờ ông hiểu ra chưa ?
Ký giả kết luận :
Đại phái danh môn, quả đúng phi thường.
Nhai Sơn vang danh Thập Cửu Châu nhiều năm, tôn vinh thực không để đâu cho hết. Thủ lãnh một môn, tối cao một phái há chẳng phải trên vạn vạn người sao ? Thế nhưng Nhai Sơn thanh cao cũng không phải chỉ có cái tiếng hão.
Không kiêu hãnh không ra Nhai Sơn; chẳng phóng khoáng chẳng thành môn phái ấy.
Ta kính trọng vô cùng, tâm luôn ngưỡng vọng. Mà thâm ý trong lời của Phù Đạo sơn nhân, hai tiếng "ha ha" kia ý vị thâm trường. Ta nghĩ tới Trịnh Yêu chưởng môn Nhai Sơn đương nhiệm mà ôi chao, lòng đâm thương cảm !
NĂM : Khương Hạ, đệ tử thứ tám của Phù Đạo sơn nhân tại sao mãi không thấy lớn, hơn nữa còn cứ kẹt hoài ở cảnh giới kim đan 2?
Ký giả : Cảm ơn Phù Đạo sơn nhân đã giải đáp bốn câu hỏi trước cho tại hạ. Tại hạ cũng hiểu gần hết rồi. Bây giờ chỉ còn lại một câu hỏi duy nhất, những năm gần đây có khá nhiều người quan tâm. Tại hạ vốn có lòng thỉnh giáo trưởng lão từ lâu nhưng do ngài vân du ở ngoài ba trăm năm nên mãi mà chẳng có dịp.
Phù Đạo sơn nhân : E hèm, sơn nhân ta chu du tứ phương để xem xem nhân tình thế thái ra sao, tiện thể còn cứu người hành thiện nữa, cũng không phải là ra ngoài ba trăm năm chỉ để chơi không.
Hoành Hư chân nhân : Có ai nói ông đi chơi ở ngoài ba trăm năm đâu, mắc gì không đánh đã khai vậy ?
Phù Đạo sơn nhân : Ngươi im miệng cho ta !
Ký giả :...
Phù Đạo sơn nhân : Được rồi, ông hỏi đi.
Ký giả : À, dạ dạ ! Lão hủ ghi chép về tiểu hội Tả Tam Thiên cũng được mấy trăm năm rồi. Nhớ trăm năm trước, Khương Hạ, đệ tử thứ tám dưới trướng ngài cũng đã từng tham gia tiểu hội. Lúc đó hắn tu tới cảnh giới kim đan. Dựa vào thiên phú đệ tử Nhai Sơn mà xét thì phân đông sẽ đột phá nguyên anh rất nhanh. Nhưng theo lão hủ quan sát, vị đệ tử này của ngài bây giờ tu vi cũng vẫn y xì kim đan hậu kỳ như cũ. Hơn nữa đã ba trăm năm rồi mà dáng dấp trông lúc nào cũng trẻ con, chẳng thấy thay đổi chút nào. Không biết trong chuyện này còn có nguyên nhân gì khác không ?
Phù Đạo sơn nhân : Ông nói cái thằng mập mập nhỏ nhỏ đó hả...
Ký giả : Mập nhỏ 2?
Phù Đạo sơn nhân : Chính là thằng tám nhà ta đó. Ài, ông coi, sơn nhân ta làm sao mở miệng đây 2? Nói tới cái thằng mập mập đó thực cũng tại ta, tại Nhai Sơn ta có lỗi với nó.
Ký giả : Ủa ? Có ẩn tình khó nói gì chăng ?
Phù Đạo sơn nhân : Ôi, Nhai Sơn ta có thiện đường Trân Tu nấu nướng ngon tuyệt. Thằng nhỏ mập xưa nay ham ăn, nhập môn rồi suốt ngày chẳng thèm thu luyện mà chỉ biết ăn ăn ăn ! Nếu đột phá được thì đã đột phá qua lâu rồi. Nó tư chất xuất sắc nhưng không biết tại sao lại mê ăn thành tánh a !
Ký giả :...
Hoành Hư chân nhân : Ơ hay !
Ký giả : Sao nghe thấy... chuyện này... chuyện này...
Phù Đạo sơn nhân : Đây là sự thật ! Ông còn muốn giải thích thế nào ? Ông còn muốn phải giải thích thế nào nữa hả ? Hả ? Ông chưa từng nghe qua câu tục ngữ có từ thời thượng cổ này sao : Da trắng che trăm xấu, mập cái gì cũng tiêu ?! Cái thằng mập Khương Hạ này là tại vì mập nên mới không lớn nổi, tu vi cũng chẳng tiến bộ được đó. Trí Lâm Tẩu à, tạng người ông coi cũng chả ra sao, phải để ý chút đấy.
Ký giả :... Tôi mà mập á ?
Hoành Hư chân nhân : Ài I
Ký giả kết luận :
Phù Đạo sơn nhân Nhai Sơn mở miệng toàn ba láp ba xàm, thiệt cả đời ta chưa thấy ai như ngài !
Khương Hạ, đệ tử của ngài tu vi dị thường, hình thể kỳ lạ, dĩ nhiên trong người phải có chỗ bí ẩn.
Ta từ Côn Ngô ra chỉ có mình Hoành Hư chân nhân đưa tiễn. Ta hỏi năm lần bảy lượt, cuối cùng ông mới bảo : "Nghe đồn từ thời thượng cổ, nó là củ sâm tỉnh trong núi, tu tới kim đan liền hóa nên thằng bé, được mười giáp tiến giai, vậy mới tăng thêm tuổi."
Tâm ta đại chấn, mãi chẳng định thần lại được.
Hoành Hư chân nhân bèn cười hỏi : "Chuyện khó hiểu ở Thập Cửu Châu nhiều lắm, ngài cũng là kỳ tài tai nghe tám phương, chuyện trong thiên hạ thảy đều biết hết. Thế chẳng hay nguồn tin của ngài từ đâu mà ra vậy ?"
Còn chưa tỉnh hồn, ta ngơ ngẩn đáp : "Bí mật nghề nghiệp, xin không thể nói."
Hoành Hư chân nhân cả cười cưỡi mây bây về, để lại ta một mình đứng ở đó. Lại nghĩ Hoành Hư chân nhân xưa nay luôn có cách thức riêng mà cả người chợt rùng mình ớn lạnh, cứ sợ mình thất thố chỗ nào. May mắn đi về thuận lợi, tâm mới an hẳn.
Bây giờ trân thuật đã tận, ngoài cửa ba hộp thuốc giảm cân người viết đặt mua vừa mới gửi tới, bèn xin tạm gác bút nơi đây. Còn về "Năm điều bí ẩn khó hiểu của trung vực" -
Kính mời chư quân đón xem "Trí Lâm Tẩu nhật tân" số tới !