Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 597 - Ta Không Thành Tiên - Phiên Ngoại 8 : Tạ Bất Thần - Mười Kiếp Làm Vua, Một Kiếp Bất Thân

Ta Không Thành Tiên - Phiên ngoại 8 : Tạ Bất Thần - Mười kiếp làm vua, một kiếp bất thân Ta Không Thành Tiên - Phiên ngoại 8 : Tạ Bất Thần - Mười kiếp làm vua, một kiếp bất thânTa Không Thành Tiên - Phiên ngoại 8 : Tạ Bất Thần - Mười kiếp làm vua, một kiếp bất thân

- Quái quái, quái dị ! Quái quái, quái dị !

- Cháu lấy bà, con gái ăn thịt mẹ, con trai chơi trống làm bằng da của cha...

- Heo dê ngôi trên giường, lục thân trong nồi nấu...

Câu ca chẳng biết là đau xót hay giễu cợt đó lại bắt đầu văng vẳng bên tai y, vang vọng trong lòng y.

Tạ Bất Thần mở to đôi mắt sáng ngời nhìn đăm đăm thanh trường kiếm đen trước mặt, nhìn ánh nến phản chiếu trên cái thân tối tăm không ánh sáng của nó mà thấy hồn mình phiêu du, cả người như chìm trong mộng ảo.

Có thể nói khúc ca trên chính là ngọn nguồn gây ra mọi chuyện.

Y tới Thập Cửu Châu đã được một thời gian dài thật dài nhưng cho đến bây giờ tâm tình lúc nào cũng vẫn luôn cảm thấy vô cùng mờ mịt trước khúc ca ấy.

Mãi cho đến hôm nay...

Kiến Sầu.

Trong ẩn giới am Thanh Phong, y bị ám toán bởi Khúc Chính Phong Nhai Sơn tu vi cao hơn nguyên cả hai cảnh giới. Trải qua một phen ngàn cân treo sợi tóc, y phải vận dụng hết mọi thủ đoạn mới có thể tìm được đường sống trong chỗ chết. Lúc đó y thật chẳng hiểu tại sao Khúc Chính Phong lại chĩa mũi dùi vào mình. Mãi đến khi về tới Thập Cửu Châu nghe thấy tin tức Khúc Chính Phong đánh cắp cự kiếm, phản bỏ Nhai Sơn, y mới lờ mờ hiểu ra. Nhưng mấy cái chuyện đó làm sao bằng được những gì y chứng kiến sau khi trở về Côn Ngô.

Tạ Bất Thần có thể nhớ lại rất dễ dàng cảnh tượng lúc đó.

Y nhìn theo ánh mắt của Nhiếp Tiểu Vấn Vô Vọng trai thì thấy lại một bóng người không thể nào có thể xuất hiện trước mặt hắn được nữa - Bởi tính mạng của nàng vốn đã do chính tay y kết liễu rồi.

Y vẫn còn nhớ những gì xảy ra trong gian nhà tranh ở thôn Cổ Dong ấy, nhớ máu từ trong ngực nàng đổ ra, chầm chậm chảy dài xuống đất, nhuộm cả một vùng đỏ đến nhức mắt; nhớ nàng giơ tay ra với với như muốn nắm lấy thứ gì, song rốt cục lại chỉ túm được mỗi gấu áo của y; nhớ mình đứng trong sơn cốc mà Hoành Hư chân nhân chỉ định, xẻ xẻ một khúc cây tươi để làm quan tài, lúc đặt người vào trong thì thấy hai mắt nàng an tĩnh nhắm lại, dung nhan trắng bệch...

"Ngô thê Tạ Thị Kiến Sầu chi mộ..."

Hàng chữ trên tấm bia mộ thô sơ cũng chính do y đích thân khắc xuống.

Lúc đó, lão đạo kia, tức cũng chính Hoành Hư chân nhân thủ tọa Côn Ngô - sư tôn của hắn hiện giờ, đang đứng cách đó không xa lắm. Lão im lặng chú mục nhìn y, ánh mắt phảng phất một vẻ vừa như lạnh lùng vừa như thương hại.

Lúc bỏ đi, y cũng không ngoái đầu nhìn lại.

Trong cuộc đời hơn hai mươi năm có lẻ của y, xưa nay chưa hề tồn tại hai tiếng "nhìn lại" huống hồ là "hối hận" bao giờ.

Từng là Tạ tam công tử đại danh đỉnh đỉnh phủ Tạ hầu ở cô đảo nhân gian cho đến khi trở thành một Tạ Bất Thần im ắng không danh không tiếng ở thôn Cổ Dong như lúc đó, y thật đúng là đã trải qua quá nhiều chuyện rồi. "Tất cả pháp hữu vi

Như mộng, ảo, bọt, bóng,

Như sương, như chớp lóe. *"

* Đây là ba câu trong đầu trong bài kệ Lục Như - kinh Kim Cương. Pháp hữu vi là pháp vô thường, chuyển biến, đổi dời trong từng sát na, vì thế cũng gọi là "hữu vi chuyển biến".

Tất cả những gì đã xảy ra sẽ tồn tại trong miệng người đời một khoảng thời gian nào đó, nhưng theo dòng chảy lịch sử dài đăng đẳng thì sẽ có thể còn lại dấu vết là bao ?

Rốt cục rồi cũng tiêu tan như mây khói hết mà thôi.

"Mười kiếp làm vua, một kiếp bất thần..."

Cái câu ấy thốt ra từ đôi môi lẩm bẩm như mê sảng của hắn, thanh âm phiêu tán giữa căn nhà gỗ quạnh quẽ tịch mịch, quyện cùng trăng bạc nghiêng nghiêng soi bóng bên song.

Tạ Bất Thần bỗng chợt cảm thấy rất lạnh.

Y dịch giá nến đang cháy lại gần, kế lại tìm rượu mạnh gần như chẳng uống tới bao giờ rồi kê sát cái bình rượu nhỏ lên mặt lưỡi kiếm thanh trường kiếm.

Bàn tay tai tái xanh của y khế nghiêng đi một cái, rượu liên tuôn ra khỏi bình, chảy xuống lưỡi kiếm.

Trong đêm đen, thời gian sóng sánh mờ ảo theo chất rượu nồng.

Mùi rượu thuần khiết thơm lừng gian phòng, không gian ấy sẽ khiến con người ta không khỏi tưởng mình như trở về những đêm thâu đèn hoa rực rỡ, như ngồi trên lầu cao nơi nơi đàn sáo rộn ràng, như thấy lại Tân Hoài phồn hoa giữa thế gian...

Nhưng trong lòng y, trong mắt y, tất cả vẫn tịch mịch như cũ, thậm chí còn lạnh lẽo hơn nhiều so với lúc nấy.

Thân kiếm loang loáng rượu chầm chậm áp sát tới bên ngọn đèn. Lưỡi lửa thè ra liếm lên, khoảng nước chảy dọc bên trên liền rực cháy. Ánh lửa lam sẫm như tằm ăn rỗi dần dần lan dài, nuốt chửng toàn bộ thanh kiếm.

Núi non họa đồ trên thân kiếm hốt nhiên liên bừng bừng bùng cháy dưới lưỡi lửa lam sẫm. Lửa ngoằn ngoèo từng đường thanh mảnh ăn dài theo từng nét chạm quanh co sắc sảo, khiến sơn hà vạn dặm mỗi ly mỗi tấc tinh mỹ sống động trong chớp mắt liên tựa như một miền bình nguyên hừng hực trân mình dưới khói lửa chiến tranh. Mà hắn thời ấy khắc ấy thì cao cao tại thượng phóng mắt nhìn xuống -

Hệt như đế hoàng.

Kiếm này có tên là Nhân Hoàng.

Nó không chỉ là kiếm mà còn là con đường đạo của y, là nhân sinh quá khứ, hiện tại và tương lai của y. Cho đến tận bây giờ y vẫn còn nhớ mãi những gì Hoành Hư chân nhân đã nói ngày hôm đó : "Con phải biết rằng mình có mạng số mười kiếp làm vua thế gian khó có. Kiếp này nếu không có thây nhúng tay can thiệp thì có lẽ con sẽ dấy can qua, một bước lên mây cũng không chừng."

- Mười kiếp nhân, chín kiếp quả.

- Mười kiếp làm vua là nhân, quả thành kiếm Nhân Hoàng này.

- Thanh kiếm này chính là tinh hoa xuyên suốt vận mạng chín kiếp của con đúc thành. Nó vừa là tâm kiếm vừa là đạo kiếm của con. Tâm con mạnh thì kiếm mạnh; tâm con cao kiếm sẽ cao. Tâm không giới hạn thì kiếm cũng sẽ không có giới hạn.

- Kiếm Nhân Hoàng, một kiếp bất thần. Chỉ mong nó có thể theo con mọi nơi, giải trừ hạo kiếp cho Côn Ngô ta.

- Kiếm Nhân Hoàng, đạo nhân hoàng...

Rốt cục cũng là vừa giỏi nhất vừa cô độc nhất mà thôi.

Tâm tư Tạ Bất Thần quay cuồng đủ thứ nhưng rốt cục rồi cũng dần dân bình tĩnh lại.

Lúc này, lửa cháy trên lưỡi kiếm đã tắt. Y bèn nhẹ nhàng đặt một chiếc khăn tơ trắng muốt lên rồi xoa xoa vuốt vuốt tựa hồ như muốn chữa lành thương tích xưa kia, khiến bao dơ bẩn còn bám trên bề mặt kiếm vì vậy cũng bị lau đi hết...

Thành thử thanh Nhân Hoàng kiếm cũ kỹ ấy liền khôi phục lại dáng vẻ ban đầu vốn có, thậm chí so với lúc nguyên sơ còn có phần u ám, âm trâm hơn, khí vị toát ra còn mang lại cảm giác lạnh lẽo u tịch, tựa hồ như có một đôi mắt từ tít trên cao đang lắng lặng nhìn xuống chúng sinh với vạn dân bách tính bên dưới.

"Heo dê ngồi trên giường, lục thân trong nồi nấu..."

Từ thanh kiếm này, y có thể nhìn thấy mọi "quá khứ" của mình, hay nói cho đúng hơn đó là tất cả những "ảo mộng" đã qua, là cái gọi chín kiếp "nhân hoàng” theo như lời Hoành Hư chân nhân đã nói.

Kiếp thứ nhất, y là một vị vua khai quốc sáng suốt.

Sau khi đập tan ách thống trị tàn bạo của triều đại trước, y đã cùng với các đại tướng tâm phúc của mình lập nên một hoàng triều hoàn toàn mới, thiên hạ chấn chỉnh, vạn dân kính ngưỡng. Nhưng vì sợ công thần công cao át chủ mà cuối cùng y đã tước binh quyền của người ta, lệnh cho hắn quy ẩn sơn lâm.

Mãi đến khi người này già lão sắp mất, y mới không quản ngàn dặm xa xôi, vội vàng tới gặp mặt lần cuối.

Nhà tranh dột nát, tứ bề trống hoác.

Vị công thần khai quốc ấy đã già lụm cụm, gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, trông sớm đã chẳng còn ra dáng con người nữa. Lão nằm bất động trên một góc giường ọp ẹp, hai mắt mờ đục đăm đăm nhìn y. Một lát sau, lão bỗng bật cười nói : "Đạo làm vua lãnh tâm tuyệt tình, chí cô chí quả*, ngài đúng là làm rất hợp..."

* Nghĩa như cô quả, tức cô độc lẻ loi cùng cực.

Nói xong câu đó, dường như đã kiệt hết sức, vị khai quốc công thần ấy liền không còn mở mắt lên được nữa, cứ vậy đột ngột qua đời.

Lúc đó, minh quân khai quốc là y đứng lặng trong gian nhà tồi tàn, không nói một lời.

Kiếp thứ hai, y đầu thai vào đời cháu, làm một tiểu hoàng tử thứ xuất. Y lúc ấy mất hết mọi trí nhớ của vị minh quân khai quốc kia, kiếp này chỉ đơn thuần làm một đứa bé hồn nhiên ngây thơ mà thôi. Trong hoàng cung rộng lớn, y không nơi nương tựa, sống chẳng khác gì đứa trẻ mồ côi, trong khi mẹ ruột thì cũng chỉ là cung nữ, chết vì sinh khó. Lúc y còn nhỏ, thậm chí đến cả thái giám trong cung cũng có thể ức hiếp bắt nạt y.

Nhưng có lẽ là trời cao chiếu cố, hoặc cũng có khi là do vận mệnh an bài từ tận cõi u minh huyền bí, y vậy mà lại trở thành đứa trẻ may mắn trong cuộc chiến giành vị trí chính đích năm đó.

Trước khi tiên đế mất, vì thái tử với tam hoàng tử thế lực hùng hậu tranh đấu nhau mà tiên hoàng tâm nguội ý lạnh. Cuối cùng ngài soát hết cả cung mới nhận ra rằng các con phần lớn đều chỉ quan tâm đến cái ngai vàng dưới thân mình mà thôi.

Duy chỉ có mỗi một vị hoàng tử khác biệt. Người đó chính là y.

Xuất thân thấp kém, tánh tình lương thiện, nó sẽ không tàn nhẫn đến nỗi sau khi đăng cơ sẽ thanh trừng kẻ đối lập, tàn hại anh em. Bởi vậy, tiên hoàng suy đi nghĩ lại mấy lượt xong mới mặc cho quần thần phản đối, trước khi tắt thở đã ép phế thái tử, triệu tập tam đại phụ thần, truyền đế vị cho đứa con mà thường ngày hầu như chẳng gặp được mấy lần, đồng thời lệnh cho bọn họ phải dốc lòng phù trợ.

Tiếc thay, ở kiếp đó hắn lại chẳng có khiếu làm hoàng đế.

Lúc tiên hoàng còn sống, tam đại phụ thần rất trung thành với ngài. Nhưng giờ ngài đã về trời, tân hoàng tánh tình lại quá nhu nhược, cứ mặc cho họ chèn ép ra sao thì ra. Chưa đây hai năm, triêu chính liền nằm trong tay ba người bọn họ. Thêm vào đó, thái tử tuy phế nhưng lại cùng phong vương với tam hoàng tử trước đây, mỗi người một thế lực, tâm đoạt hoàng vị chưa tan, thế nên đã tốn không biết bao nhiêu là tâm tư để cấu kết với tam đại phụ thần.

Qua năm năm sau, tân hoàng tử vắn số ấy bỏ mạng trong một trận phản loạn do đảng tam hoàng tử phát động.

Kiếp thứ ba, triều đại cũ diệt vong, triều đại mới hình thành.

Y đầu thai làm anh em thân thiết nhất, tin cẩn nhất của hoàng đế. Cả hai cùng lớn lên bên nhau. Nhưng bởi do nguyên tắc lập trưởng nên hoàng vị dù thế nào cũng chẳng thể rớt trúng đầu y được. Mặc dù vậy, trong thời gian hoàng huynh tại vị, hậu cung ba ngàn giai lệ vậy mà lại chẳng có lấy một mụn con nối dõi. Biên quan chiến sự liên miên, tin dữ thất thủ tới tấp truyền về. Hoàng huynh vốn đã không khỏe mấy, lại trong một lần nghe báo mười vạn đại quân bị diệt thì sốc đến nỗi thổ huyết ngã bệnh, từ đó trở đi không sao gượng dậy được nổi, nằm dài trên giường bệnh hơn nửa năm rồi xuôi tay rời khỏi nhân gian.

Thân là anh em ruột thịt của hoàng đế, y nhờ vậy mà nghiễm nhiên ngự điện Kim Loan, trở thành minh quân lẫy lừng của triều đại mới.

Nhìn bề ngoài, tất cả đều chỉn chu hoàn mỹ.

Nhưng Tạ Bất Thần hôm nay trở thành kẻ ngoài cuộc nhìn vào thì lại thấy rất rõ rằng trên con đường "chín kiếp làm vua" kia, mình tuổi tuy nhỏ nhưng lại máu lạnh vô tình khống chế hậu cung của huynh trưởng, thế lực bản thân dân dần bành trướng, vươn dài đến mọi ngóc ngách trong hoàng cung.

Thậm chí đến chiến sự biên quan, đến đồn thổi trong dân chúng, hay đến việc hoàng huynh nửa năm phải nằm dài trên giường bệnh, thảy đều do y ngầm động tay động chân thúc đẩy.

Trong mắt người khác, y là một vị hoàng đệ hoàn hảo vô khuyết nhưng chỉ có người thực sự hiểu rõ nội tình bên trong mới biết được y tâm ngoan thủ lạt, âm hiểm ra sao, vì ngai vàng mà không màng đến tình nghĩa anh em, thậm chí đến cái lương thiện cơ bản nhất trong tính người cững vứt bỏ nốt.

Sau đó thì đến kiếp thứ tư, thứ năm, thứ sáu.

Trong suốt các kiếp ấy, y có khi là minh quân khai quốc lừng danh, có khi là hôn quân tâm thường bất tài, lại cũng có khi là bạo quân hoang dâm vô đạo... Đủ thứ đủ chuyện, không sao kể hết.

Cứ cưỡi ngựa xem hoa giống như vậy mãi cho đến kiếp thứ chín, đến thời này khắc này. "Tạ Bất Thần...

Y vốn tên là Tạ Vô Danh. Sau khi phủ Tạ hầu bị xét nhà diệt tộc, trong một đêm lạnh, y đã lặng lẽ tự nhủ, đổi tên mình thành "Tạ Bất Thần”.

Bất thần -

Bất thần cái gọi là hoàng đế xét nhà diệt tộc y, bất tuân vận mạng long đong giáng xuống y vào kiếp này, cũng bất phục luôn cả cái gọi là tự nhiên với thiên đạo.

Mọi thứ thuộc về y phải do chính bản thân y nắm giữ.

Xưa Trang Chu mơ thấy mình biến thành bướm. Bướm bay sinh động chân thật, tự thân vui thích đến nỗi chẳng còn biết mình là Chu nữa. Chợt tỉnh giấc lại thì ngạc nhiên thấy mình vốn chính Trang Chu. Không biết Chu chiêm bao hóa bướm hay bướm chiêm bao hóa Chu đây 2

Ngày y tình cờ gặp được Hoành Hư chân nhân, những gì biết được thật chẳng khác gì giấc mộng bươm bướm hão huyền.

Thật giả không rõ, quá khứ không hay, tương lai cũng chẳng biết.

Chín kiếp nhân hoàng đã qua có thật hay không, đường đạo nhân hoàng như vậy có thật hay không, Tạ Bất Thần đều chẳng biết nhưng "bất tuân bất phục thì lại là chuyện tự tâm y biết rất rõ.

Cho dù tất cả những gì y thấy đều là ảo ảnh thì đời này kiếp này, y sẽ không bao giờ chịu khuất phục trước bất kỳ ai, hơn nữa cái gọi là thiên đạo với vận mạng cũng càng không thể nào chấp nhận nổi.

Vì vậy y mới đoạn tuyệt với mọi ràng buộc trần tục, thậm chí còn có thể thẳng tay vung kiếm về phía Kiến Sầu.

Nàng là ái, là tình tha thiết nhất của y đời này. Nàng là niềm lo nỗi nhớ, là mối lưu luyến hồng trần duy nhất của y. Y thật chỉ muốn cắt bỏ cái tâm phàm ấy đi, chặt đứt hết tất cả những sợi tơ lòng vướng vít đó, như vậy trên đời này sẽ không còn có gì có thể ngăn cản y được nổi.

Mọi sự đều hoàn hảo, không sai đi đâu được.

Tiếc thay...

Tạ Bất Thần chạm tay vào thanh Nhân Hoàng, ánh mắt nghiêng đi, liếc vê phía thanh kiếm phàm nằm trong vỏ treo ở trên tường. Y có cảm giác như thứ ở bên trong đó đang nhẹ nhàng đập đập, thình thịch thình thịch chẳng khác gì một trái tim sống.

Vì vậy trong lòng không sao kiềm được mà nhớ tới bóng dáng kia.

Giữa trường gươm đao ban ngày khi đó, nàng trường bào trắng mộc mạc cầm trong tay thanh Bạch Cốt Long của Ngô Đoan đâm thẳng tới y, đường kiếm phả hơi lành lạnh, sát ý ngất trời.

Y vốn tưởng đã chặt đứt tơ lòng, giết người mình yêu thương nhất xong rồi thì sẽ không còn phiền não một chút nào nữa. Hôm nay mới biết...

- Nàng vẫn còn sống.

Khó lòng mà định rõ được tiếng nói đó mang hơi hướm cay đắng hay ngọt ngào, có phải sợ sệt hay vui mừng từ tâm hay không cũng khó mà biết nổi, hoặc nhiều khi nó là một thứ hoài niệm xuất phát từ tận sâu trong tâm khảm cũng không chừng...

Trong cơn thân thờ, Tạ Bất Thân chợt cảm thấy mát mát nơi tay. Y cúi đầu nhìn mới thấy đầu ngón tay mình tì lên mũi kiếm Nhân Hoàng đã bị đâm thủng một lỗ chẳng biết tự bao giờ. Máu đỏ giọt giọt tí tách nhiễu xuống trường án. Thật giống như màu sắc dưới người Kiến Sầu vào cái ngày mưa to ấy.
Bình Luận (0)
Comment