Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 596 - Ta Không Thành Tiên - Phiên Ngoại 7 : Khúc Chính Phong - Trước Lúc Phá Ma

Ta Không Thành Tiên - Phiên ngoại 7 : Khúc Chính Phong - Trước lúc phá ma Ta Không Thành Tiên - Phiên ngoại 7 : Khúc Chính Phong - Trước lúc phá maTa Không Thành Tiên - Phiên ngoại 7 : Khúc Chính Phong - Trước lúc phá ma

- Sau tiểu hội, Khúc sư huynh sẽ đánh với muội một trận chứ ?

Đoạn đối đáp hôm ấy đơn giản như vậy lại từ trong ký ức mù sương của hắn hiện về. Rõ ràng là chuyện vừa mới xảy ra cách đây không lâu nhưng hắn lại cảm thấy như xa lắm.

Hắn bằng lòng rồi nhưng sợ là sẽ chẳng thực hiện được nổi.

Nhiều khi cái gọi là "sau tiểu hội" đó sẽ không phải là tiểu hội vừa mới kết thúc được một chốc này mà là rất lâu rất lâu vê sau.

Tốc độ Tạ Bất Thần đi ra, tốc độ đột phá, tất cả đều nhanh hơn một chút so với dự định ban đầu của Khúc Chính Phong.

Mặc dù bên ngoài còn có trận pháp hắn hạ xuống, có thể gây trùng trùng trở ngại cho Tạ Bất Thần khi ra khỏi ẩn giới ẩn giới am Thanh Phong, tất cả cũng để là tranh thủ thêm một chút thời gian cho mình.

Nhưng cũng chỉ đến thế là hết.

Sau chiêu hồng nhật nhất trảm chém rụng mặt trời, dư quang diễm lệ rực rỡ thiên không.

Vì tên trên bia Cửu trọng thiên thay đổi mà bầu không khí trên mười một đỉnh Côn Ngô ồn ào sôi sục. Mây thắm sà xuống, phủ kín cả một dãy núi đồi sừng sững chập chùng, cảnh tượng tú lệ khôn tả. Sông Cửu Đầu khói sóng mênh mang, lăn tăn phản chiếu ráng trời hồng, loang loáng một dòng sắc đỏ như máu.

Khúc Chính Phong dừng bước đứng trên bậc giữa lưng chừng ngọn núi chính Côn Ngô. Từ đây trông ra, núi sông trung vực đều thu gọn vào đáy mắt. Tiếp Thiên đài hơn chục có dư cao cao thấp thấp lơ lửng quanh ngọn núi chính. Trên đó, có người đang xếp bằng ngồi điều tức, có người chau mày quan sát, cũng có cả một số mặt mày phấn khởi trò chuyện huyên thuyên. Còn cái nàng "đại sư tỷ" Nhai Sơn kia thì đang cầm rìu đứng giữa hư không.

Trong khoảnh khắc đó, thực ra thần sắc nàng ra sao Khúc Chính Phong không nhìn thấy rõ lắm. Hắn có thể vận linh thức xem nhưng không biết tại sao cuối cùng rồi cũng không làm.

Tuy hắn rất muốn xem xem Kiến Sầu có thể trở thành người thắng cuộc trong tiểu hội lớn nhất năm nay hay không, có thể đăng quang trên Nhất Nhân đài hay không nhưng thời gian còn lại của hắn thực chẳng còn bao nhiêu.

Tạ Bất Thần một khi trở về, chuyện hắn xuống tay hạ thủ y tất sẽ vỡ lở. Lúc đó hắn sẽ không sao nhưng sẽ khiến Nhai Sơn phải chịu liên lụy.

Khúc Chính Phong nghĩ như vậy nên cuối cùng cũng chầm chậm thu mắt về.

Đã đến lúc phải đi thì cũng đến lúc phải đột phá thôi.

Đại sư tỷ Nhai Sơn dần dần tích góp được thực lực xứng với danh rồi. Chờ thêm một thời gian nữa, nhất định sẽ có thành tựu. Như vậy người vốn là "đại sư huynh" như hắn đây sẽ có thể yên tâm, không phải lo lắng gì mà đi làm chuyện mình muốn làm.

Khúc Chính Phong lặng lẽ quay lưng đi, xung quanh tiếng đời ồn ã.

Hắn của thời khắc này cách biệt với thế giới bên ngoài, vả lại cũng chả cần phải hòa nhập làm gì. Đây vốn không phải là thế giới của hắn.

Sơn đạo rất dài, Khúc Chính Phong lững thững đi xuống. Giữa đường có tình cờ gặp đồng môn, hắn chỉ nói mình muốn về Nhai Sơn tu luyện, dĩ nhiên cũng để lại tin nhắn nhờ chuyển cho Phù Đạo sơn nhân. Hắn biết sư phụ thế nào cũng hiểu hắn.

Nhai Sơn với Côn Ngô cách nhau gần ba trăm dặm. Ở giữa là núi non trùng trùng điệp điệp, là bình nguyên mênh mông, là dòng Cửu Đầu đêm ngày cuồn cuộn chảy xiết.

Đã mười giáp rồi.

Đối với tu sĩ mà nói, quãng thời gian ấy chẳng qua chỉ như trong một chớp mắt thế nhưng qua sáu trăm năm, Thập Cửu Châu lại thay đổi không ít.

Thứ chẳng thay đổi chỉ có hằng hà sa số tông môn lớn nhỏ trung vực, chỉ có Côn Ngô với Nhai Sơn vẫn muôn đời sừng sững nơi đó.

Nửa đường Khúc Chính Phong gặp tông chủ Ngự Sơn Hành Ngự Sơn tông đời thứ sáu đứng đợi. Vị tông chủ này mặc một bộ đạo bào màu lục sậm lem lem luốc luốc nhìn chẳng khác gì bao bố. Mà độ đạo bào này lại còn quá rộng nên thực không vừa người chút nào.

Vì nhìn thấy Khúc Chính Phong nên Ngự Sơn Hành càng lúc càng căng thẳng hơn, dáng vẻ rụt rà rụt rè như muốn hỏi cái gì đó.

Nhưng Khúc Chính Phong đã nhìn ra thân phận của hắn hay nói đúng hơn là đã biết trước hắn lai lịch ra sao rồi.

Cựu đại sư huynh chẳng nói tiếng nào, chỉ phất tay áo rộng cuốn lấy hắn rồi biến mất giữa một vùng sông nước Cửu Đầu quanh quanh như vậy.

Đến lúc hiện thân lại thì đã đến phụ cận Nhai Sơn.

Khúc Chính Phong giũ tay áo, thả Ngự Sơn Hành xuống.

Vừa rồi bay vù vù như sấm rền chớp giật, cảm giác hệt như thuấn di khiến Ngự Sơn Hành mặt mày xây xẩm thiếu điều muốn ói, nhưng đứng trước mặt Khúc Chính Phong, hắn lại không dám thất lễ, bởi vậy chỉ đành ráng đè nén cơn váng vất trong đầu, hai mắt gắng gượng mở to, ra vẻ ta đây không sao, vẫn còn tinh thần lắm.

Khúc Chính Phong nhìn hắn hồi lâu, giọng điệu chân thành pha lẫn chút gì đó khàn khàn nghèn nghẹn : "Ngươi là đệ tử đời thứ nhất hay đời thứ hai của Ngự Sơn Hành 2?"

- Tôi chính là Ngự Sơn Hành đây...

Ngự Sơn Hành thiếu điều muốn trợn mắt trắng coi thường, nhưng nghĩ tới di huấn của tổ sư lập phái trong môn để lại, hơn nữa lại thấy ánh mắt của Khúc Chính Phong đanh lạnh nên tức thời không dám lỗ mãng, rối rít xua tay, thành thực thừa nhận.

- Tôi sai rồi, sai rồi, sai rồi. Tôi vốn là đại tông chủ đời thứ sáu Ngự Sơn Tôn, chiếu theo môn quy thì cũng gọi là Ngự Sơn Hành. Ngài gọi ta là đệ lục Ngự Sơn Hành cũng được. Tôi không phải là đệ tử đời một, đời hai mà còn dưới dưới dưới dưới nữa !

Đệ lục Ngự Sơn Hành.

Tông môn một người, tên của tông chủ vĩnh viễn giống y như đời thứ nhất.

Ý nghĩa trong đó người khác có thể không biết nhưng Khúc Chính Phong đã từng tận mắt thấy môn phái này thành lập ra sao thì lại biết rất rõ.

Tự chính bản thân Ngự Sơn Hành muốn dùng cái tên này để chứng kiến tất cả những gì sẽ xảy ra trong tương lai, để nhắc nhở bọn họ tất cả những gì đã từng xảy ra trong quá khứ.

Khúc Chính Phong vẫn còn nhớ mãi người đệ tử Nhai Sơn trẻ tuổi ấy. Hắn không phải là người có tư chất trác tuyệt gì, thậm chí ngay từ lúc đầu còn chẳng được coi như đệ tử Nhai Sơn mà chỉ là một kẻ bình thường ở ngoại vi Nhai Sơn. Nói trắng ra thì là một người thuộc nhóm ngoại môn chịu trách nhiệm bảo vệ tông môn. Song hắn hết lòng tu luyện, nỗ lực đủ đầy nên mới được phá lệ thu vào Nhai Sơn.

Tên của hắn chính là Ngự Sơn Hành.

Mười giáp trước, trong trận đại chiến Nhai Sơn ngàn người bỏ mạng ấy y cũng là một thành viên tham gia.

Trận đánh đó rất tàn khốc, quân Cực Vực sẽ chẳng nể ai trẻ tuổi hay nhiệt huyết đầy mình mà thủ hạ lưu tình.

Ngự Sơn Hành cũng khó lòng tránh khỏi bị thương.

Hắn không tài nào hiểu nổi tại sao Nhai Sơn lại rốt cục thảm bại trong trận chiến này, tại sao lại có nhiều người chết như vậy, hơn nữa càng không cách gì thấu được tại sao Nhai Sơn với Côn Ngô vẫn còn có thể cùng tồn tại với nhau, tại sao trung vực với bắc vực vẫn song song còn đó !

Trên bãi sông Cửu Đầu bởi vậy mới mọc lên ngàn nấm mộ mới.

Hắn lê cái thân thương tích đây mình xông vào điện Lãm Nguyệt, nhè từng trưởng lão Nhai Sơn đang tại vị mà chất vấn, thậm chí còn hạch hỏi cả chưởng môn Trịnh Yêu tân nhiệm tại sao lại không chịu báo thù ?

Nhưng không có ai đáp lại hắn.

Điện Lãm Nguyệt lúc ấy lặng ngắt như tờ.

Ánh trăng như lụa lặng lẽ chảy tràn trên nền gạch sẫm màu, hắt bóng tôi tối lên từng mặt người thần sắc chua xót bi thương. Mà Khúc Chính Phong khi ấy thì đứng ngay trong một góc đại điện. Gió trước núi ập tới, mang theo hơi lạnh thấu xương thấu tủy. Hắn cũng cứ mặc cho cái hơi lạnh đó bò dính lên người. Ngự Sơn Hành trẻ tuổi không sao cạy được câu trả lời từ bất người nào trong điện mà cũng chẳng có cách gì đòi lại công bằng cho các đồng bạn đã mất.

Nhưng Khúc Chính Phong cũng biết thời điểm ấy không phải là lúc thích hợp để Nhai Sơn có thể làm ra bất kỳ hành động nông nổi nào.

Muốn gì đều phải chờ.

Nhưng hắn ghét phải chờ.

- Hôm nay ta một thân một mình bỏ Nhai Sơn.

- Nhưng biết đâu năm ba năm, năm ba chục, năm ba trăm năm...

- Khúc Chính Phong ngươi cuối cùng rồi cũng sẽ giống ta !

Lúc Ngự Sơn Hành bỏ Nhai Sơn, trên trời trăng tròn vành vạnh, giống hệt như bóng trăng hôm nay.

Khúc Chính Phong thong thả đi từ đầu cầu dây treo bên này sang bên kia. Dưới chân hắn, sông dài cuồn cuộn băng mình ngang qua trước hàng hàng nấm mồ rêu phong quạnh quẽ bên bờ, ánh nguyệt lăn tăn trôi xuôi theo xa, chìm nổi lênh đênh giữa trùng trùng sóng võ.

Trong đêm văng vẳng tiếng trùng kêu chim hú.

Ngự Sơn Hành đứng ở đầu cầu bên này không dám tiến tới, chỉ dõi mắt nhìn theo bóng lưng của Khúc Chính Phong.

Hắn thực chẳng hiểu tại sao Ngự Sơn tông lại có cái môn quy kỳ cục thế này : Một, mỗi một tông chủ đứng đầu đều phải mang tên Ngự Sơn Hành; hai, tiểu hội Tả Tam Thiên mà mở, mỗi năm tông chủ đều phải đi; ba nếu Khúc Chính Phong có bỏ Nhai Sơn thì từ đó trở đi tông chủ phải đi theo hắn. Nếu cái điểm "Khúc Chính Phong bỏ Nhai Sơn" kia mà còn thắc mắc gì nữa thì phép tắc tông môn đã nói rõ ràng luôn ra đó rồi.

Lúc nghe nói Khúc Chính Phong sẽ cùng đi thăm dò ẩn giới am Thanh Phong với Tạ Bất Thần, đệ tử thứ mười ba mới thu của Hoành Hư chân nhân Côn Ngô, Ngự Sơn Hành đã cảm thấy có cái gì đó là lạ vi diệu.

Kết quả là sau đó chỉ có mỗi một người trở về. Đây rõ ràng là muốn gây sự chứ còn gì nữa.

Bởi vậy, Ngự Sơn Hành liên không chút do dự mà đi tiểu hội Tả Tam Thiên ngay, vừa khéo lại gặp được Khúc Chính Phong.

Khu vực này của Nhai Sơn hắn không vào được nên đành phải đứng chờ ở bên này.

Khúc Chính Phong để kệ Ngự Sơn Hành.

Cựu đại sư huynh bước đi cực kỳ nhẹ nhàng trên cầu dây treo đung đung đưa đưa, trông mà tưởng như ngay bóng trăng lạnh giữa trời cũng chao đảo rung rinh lên theo. Tuy nhiên, ánh mắt hắn vậy mà còn trầm tĩnh hơn cả bước chân nhiều.

Ngẩng đầu nhìn lên, điện Lãm Nguyệt cao cao nơi kia khuất mình sau một trời mây sẫm đen sắc đêm.

Ngay sau đó, Khúc Chính Phong liền phóng đi, trong chớp mắt đã bay vút lên cao như diều gặp gió.

Thông khô vách dựng vùn vụt lướt nhanh, rớt hết lại dưới chân hắn.

Một ngàn thước, hai ngàn thước.

Một ngàn trượng, hai ngàn trượng.

Sau vài nhịp thở, Khúc Chính Phong đã cuốn theo gió, đáp xuống trước điện Lãm Nguyệt rồi.

Đèn chim hạc cao cao trong điện ngậm nơi mỏ một ngọn lửa lập lòe. Lúc Khúc Chính Phong đáp xuống, ngọn lửa đó chao đi một cái, sau đó liền biến thành một mảng tù mù hợp thành một thể với bóng của hắn đổ dài trên sàn.

Trong này tuyệt chẳng có lấy một bóng người.

Bảo tọa phía trên trống không, các ghế ngồi để tứ phía xung quanh cũng không thấy bay lên khỏi mặt đất, ngửa đầu nhìn lên mới hay trăng đang sáng ngời ngời.

Vòm điện lấp lánh đầy sao, nhẹ nhàng xoay vần chuyển động tùy theo bốn mùa.

Điện Lãm Nguyệt Nhai Sơn vốn rất ít khi dùng tới. Một là vì trong núi không có chuyện gì lớn. Hai là vì sự vụ bình thường trong Nhai Sơn đều là những chuyện vụn vặt lẻ tẻ, hơn nữa lại có một trưởng bối như Phù Đạo sơn nhân ở đây thì ai mà chịu bén mảng tới 2

Phần lớn thời gian, cao thấp trong núi đều đầy ắp tiếng cười.

Nhưng lúc này tứ bề chỉ rặt một bầu không khí tĩnh mịch như tờ.

Khúc Chính Phong từ Côn Ngô trở về lại Nhai Sơn tốn rất nhiều thời gian, đi từ bận trời sáng cho tới lúc trời tối, băng qua bình nguyên núi rừng mênh mông, vượt thác vượt ghênh tựa hô như dẫm bằng muôn sông ngàn núi mới về lại nơi đây.

Nơi đây đã chẳng còn bóng dáng Ngự Sơn Hành tuyệt vọng năm nào.

Ngự Sơn tông là tông môn một người, là sự kiên trì nhẫn nại của một con người.

Người đệ tử Nhai Sơn trẻ tuổi có thể xem như là vãn bối của hắn đó tuy khai tông lập phái nhưng lại không thu đệ tử rộng rãi mà chỉ muốn lưu truyền lại ba chữ "Ngự Sơn Hành. Bời vì người này đã từng là môn hạ Nhai Sơn, từng có cội có rễ với Nhai Sơn. Tiểu hội Tả Tam Thiên mỗi năm Ngự Sơn tông đều có quyền dự thính. Vả lại cũng chẳng ai lại cố ý đi gây sự với tông môn này cả.

Mấy trăm năm trước, lúc Khúc Chính Phong ở tiểu hội phát hiện thấy Ngự Sơn tông đã trải qua mấy đời tông chủ thì biết - Ngự Sơn Hành vẫn luôn dõi mắt nhìn theo. Mặc dù bị thương nặng không giữ nổi được mạng nhưng hắn vẫn muốn dùng cái tên này để dõi mắt trông theo.

Trông xem mọi sự sau này diễn tiến ra sao. Trông xem tương lai có phải thiện giả thiện báo, ác giả ác báo hay không. Trông xem Khúc Chính Phong, cái người đại sư huynh Nhai Sơn năm xưa ấy cũng rồi sẽ giống như hắn, sẽ vì trận chiến dạo đó mà tâm ôm lòng hận, bỏ Nhai Sơn hay không.

- Bỏ Nhai Sơn...

Ba tiếng này sao thật nặng !

Khúc Chính Phong chầm chậm lặp lại ba tiếng kia, trong lòng bồi hồi ngũ vị tạp trần, ngổn ngang trăm mối. Hắn nhớ tới năm nào mình bái nhập Nhai Sơn vẫn còn là một đứa trẻ non nớt, không cha không mẹ, thế mà hôm nay đã thành “lão quái nguyên anh" vang danh từ lâu trên bia Tứ Trọng Thiên rồi.

Thời gian sẽ mài dũa con người ta thành một dáng vẻ không ngờ.

Hắn suýt nữa thì quên mất mình của mấy trăm năm trước suy nghĩ như thế nào.

Nhưng dù sao mọi thứ đã chẳng còn quan trọng nữa.

Hắn giơ đầu ngón tay thuôn dài ra phất nhẹ lên cây đèn hạc bằng đồng im lìm nơi đó, kế lại chạm lên vách tường đá lạnh ngắt, đi băng qua một dãy hành lang dài dài đến trước đình đá, lát sau thì đứng trên ngọn Nhai Sơn chót vót này mà phóng mắt nhìn xuống đỉnh Linh Chiếu nằm gọn dưới trời sao lấp lánh.

Sóng nước loang loáng gờn gợn trong giếng Quy Hạc. Con ngỗng trắng to lớn của Kiến Sầu đang ở cùng một chỗ với bầy hạc tiên, cái thân im lìm bập bênh nổi trên mặt nước, trông dáng vẻ tựa hồ như đang say ngủ.

Trên vách núi, động phủ san sát nhau, từ xa nhìn ra có thể thấy được Nhai Sơn lệnh thấp thoáng treo phía trước, mỗi cái đều có đặc điểm riêng.

Giữa đêm khuya bỗng chợt có một đạo hào quang pháp bảo từ tít chân trời bay vụt tới, trông ra tựa hồ như muốn đi đâu đó, nhưng sau khi bay lướt qua chỗ Khúc Chính Phong thì bỗng chợt có người "Ồ" lên một tiếng, sau đó thì vội vàng thắng lại, phiêu phù định thân giữa lưng chừng không.

Thì ra là Tất Ngôn trưởng lão của Nhai Sơn.

Thấy Khúc Chính Phong, hắn hơi ngạc nhiên hỏi : "Khúc sư huynh sao lại về rồi ? Tiểu hội Tả Tam Thiên hình như còn chưa kết thúc mà ? Bên Côn Ngô đang náo nhiệt lắm kia."

Phải rồi, Côn Ngô bên kia đang náo nhiệt lắm.

Nhưng hắn chỉ muốn quay về Nhai Sơn nhìn ngó một chút.

Khúc Chính Phong đứng chắp hai tay sau lưng khẽ cười đáp : "Mấy bữa nay huynh tự nhiên thấy tâm cảnh có biến chuyển, chắc là vài ngày nữa sẽ có cơ hội đột phá. Côn Ngô tuy lớn nhưng lại chẳng phải là sư môn ta. Nói cho cùng thì trở vê Nhai Sơn vẫn ổn thỏa hơn."

- À ra vậy I

Khuôn mặt xưa nay vốn nghiêm nghị của Tất Ngôn liền dậy lên vẻ ngạc nhiên quá sức tưởng tượng, tiếp ngay sau đó còn là mừng rỡ hân hoan hiếm thấy : 'Chúc mừng Khúc sư huynh !"

- Việc chưa thành đừng vội chúc mừng.

Hơn nữa... đâu có gì đáng mừng đâu 2

Khúc Chính Phong hỏi : "Tất trưởng lão đang đi đâu đó ?"

Tất Ngôn thở dài, chỉ chỉ về một phía sau núi : "Nửa đêm không tu luyện, cũng chẳng có gì để làm, lại nhớ tới tin tức nói trong thôn phía trước có mấy con thú hoang với yêu tỉnh tác oai tác quái, bởi vậy ta mới đi ra đó thu thập một phen, để không thôi thôn xóm xung quanh không được yên bình."

Nhai Sơn tuy chỉ có một ngọn nhưng lại che chở cho không ít thôn xóm xung quanh. Trong thôn ban đầu chỉ có người phàm, sau này mới dần dần trở thành "ngoại môn" của Nhai Sơn, mặc dù vậy lại chẳng có phân biệt nghiêm ngặt giữa nội môn với ngoại môn như tông môn thông thường, bởi mấy thôn xóm này đều tình nguyện trở thành ngoại môn, muốn giúp đỡ bảo vệ Nhai Sơn.

Ngự Sơn Hành xưa kia cũng chính từ các thôn xóm này mà ra.

Khúc Chính Phong nhìn theo hướng Tất Ngôn chỉ, vừa hay chỗ đó cũng chính là thôn xóm xuất thân của Ngự Sơn Hành. Đáy mắt hắn nhất thời bỗng hơi chợt bần thần ngơ ngẩn.

Tất Ngôn nói : "Tất Ngôn thôi không phiền sư huynh tu luyện. Ta đi trước, mong sư huynh tiến giai đột phá nguyên anh, lên thẳng xuất khiếu."

Khúc Chính Phong gật đầu, hơi xích qua một bên nhường lối : "Đa tạ I"

Tất Ngôn khom người chào xong liền ngự pháp bảo rời đi, hào quang xuyên thấu tâng mây, trong chớp mắt đã tới một chỗ rất xa.

Cũng không biết tại sao, Tất Ngôn trong người tự nhiên như có linh cảm chẳng lành, cứ thấy Khúc Chính Phong hôm nay dường như là lạ thế nào. Hắn bất giác ngoái đầu lại nhìn thì thấy trước đình đá phía dưới Khúc Chính Phong vẫn còn đứng đó.

Khuôn mặt hơi góc cạnh của hắn bình thường vẫn toát ra mấy phần nho nhã. Thế nhưng khuôn mặt đó hôm nay lại ẩn trong bóng tối dưới vách núi Nhai Sơn, trông vừa không rõ vừa lại có vẻ lăng lệ khó hiểu.

Tất Ngôn hốt nhiên cảm thấy Khúc Chính Phong như vậy thật xa lạ. Thần sắc thế này... dường như đã lâu lắm rồi không thấy lại thì phải ?

Hắn nhất thời sững ra, trong khi đó pháp khí ngự dưới thân thì đã bay vút đi, trong chớp mắt đã xa tít xa.

Bóng dáng của Khúc Chính Phong lập tức liền khuất sau vách núi thẳng đứng của Nhai Sơn, chẳng còn tăm tích. Mãi tới lúc đó, Tất Ngôn mới hậu tri hậu giác nhớ ra - Hóa ra là năm ấy.

Cách đây mười một giáp, sau chiến tranh Âm dương giới, lúc Khúc Chính Phong vào kho vũ khí Nhai Sơn, nhìn thấy bao nhiêu trường kiếm mỗi thanh mỗi dạng đã mất chủ kia thì cũng có dáng vẻ giống hệt như bây giờ : Cả người chết lặng, trâm mặc đờ đẫn !

Tất Ngôn tự nhiên bỗng chợt cảm thấy rùng mình thót tim. Hắn định lộn về xem xem thế nào nhưng sau lại nhớ tới Khúc Chính Phong nói muốn đột phá, tâm cảnh bây giờ có chút biến chuyển. Có lẽ đại sư huynh như vậy là do tâm cảnh thay đổi, nhìn ra mê chướng, bởi vậy nên nhìn mới không thấy giống như bình thường chăng ?

Ý nghĩ đó thoáng vụt qua trí, Tất Ngôn cuối cùng cũng thôi, không quay lại nữa.

Trời đêm xanh thâm như mực, sao thưa lấp lánh đó đây. Bóng hào quang pháp bảo dần dần xa hút, kéo rê phía sau một đuôi sáng hẹp dài. Đài Trích Tinh chênh vênh nghêng nghiêng bên rìa sạn đạo Nhai Sơn, giữa tranh tối tranh sáng có phần đá lởm chởm cao ngất đâm ra, trăng soi hắt bóng khiến bao đường nét góc cạnh sắc bén trên đá đều in vào tận sâu trong đáy mắt Khúc Chính Phong.

- Nhai Sơn...

Giọng hắn càng lúc càng khàn nhưng lại bình tĩnh cực kỳ. Nhưng ẩn dưới sự bình tĩnh đó lại dường như là ngàn vạn dòng nước ngầm đang cuồn cuộn sôi trào, bất kỳ lúc nào cũng có thể gầm thét bục ra.

Sắc mặt Khúc Chính Phong vẫn tơ vân chẳng động.

Chỉ có gió núi lạnh lẽo thổi lại, mơn man thứ hắn giắt bên hông : Đó là một tấm lệnh bài đen nhánh, như đá mà không phải đá, tựa ngọc mà không phải ngọc, trên mặt khắc núi cao sông dài, lại có cả cầu dây treo và một vầng trăng bạc.

Nhai Sơn lệnh.

Nó là ấn phù dùng để ra vào đại trận hộ sơn Nhai Sơn, để mở trường khốn thú, phòng ốc của riêng mình, và cũng có thể dùng để đi cả đan phòng lãnh đan dược...

Môn hạ Nhai Sơn mỗi người đều có một cái nên có thể nói đây cũng là lệnh bài thân phận của đệ tử Nhai Sơn.

Hắn hạ mắt nhìn nó, sau liền tháo xuống cầm vào tay. Tay hắn bị gió đêm thổi đến nỗi lạnh ngắt nhưng Khúc Chính Phong lại thấy mình tựa như đang cầm một khối sắt nóng. Nó phát nhiệt trong lòng bàn tay hắn, thậm ngay cả tim gan cũng hừng hực cháy bỏng lên theo. Trong lồng ngực hắn, có cái gì đó như mùi máu không sao dằn xuống được nổi, dường như thiếu điều muốn trào khỏi họng.

Hắn nắm thật chặt tấm lệnh bài, nhưng cuối cùng rồi cũng dần dần nhẹ nhàng thả lỏng tay lại.

Hào quang lam sẫm của kiếm Hải Quang bừng lên quanh người Khúc Chính Phong. Từ tuốt trên đỉnh Nhai Sơn, hắn tung người nhảy xuống, trong chớp mắt đã đến trước một chỗ có vách đá khai phá.

Lác đác dây leo từ trong khe đá đâm dài ra, trên thân còn rung rinh cành lá mơn mởn bóng mướt như ngọc.

Cửa chính hai cánh đơn sơ đóng chặt. Kế bên còn lủng lẳng một tấm thẻ, trên có đề hai chữ "Kiến Sâu”.

Đây chính là phòng của Kiến Sầu.

Hắn vẫn còn nhớ lúc cái nàng "đại sư tỷ" này mới vừa chân ướt chân ráo tới Nhai Sơn, mọi chuyện thảy đều do hắn an bài, đến chỗ ở cũng là một tay hắn sắp xếp.

Thẩm Cữu còn vì một cái chén bạch ngọc mà hiểu lầm hắn. Thực ra chẳng qua hắn muốn ghẹo chơi Thẩm Cửu đó thôi.

Đối với cuộc chiến tranh thảm khốc xảy ra từ nhiều năm trước, lớp đệ tử nhập môn Nhai Sơn sau này đều không hay không biết, sống vô tư cũng là chuyện đương nhiên. Chỉ có những người đã từng kinh qua như hắn mới gánh đau thương trên lưng cả đời.

Đáy mắt Khúc Chính Phong hốt nhiên bỗng ánh lên thẫn thờ.

Hắn đứng sững trước tấm thẻ thật lâu, sau mới nhẹ nhàng cầm Nhai Sơn lệnh của mình áp lên cạnh mộc bài có khắc hai chữ Kiến Sầu. Cũng chẳng cần phải vận sức gì, tấm Nhai Sơn lệnh liền lõm sâu xuống vách đá nghe "két" một tiếng. Tiếng động rõ là rất nhỏ nhưng trong đêm khuya tĩnh mịch lại hệt như một thanh đao sắc chém xuống, bổ toác trái tim của hắn ra.

Trong chớp mắt, mọi tình cảm vốn vẫn vùi sâu tận dưới đáy lòng liền ầm ầm bật tung, chẳng khác gì bão lũ hung hãn phá đê cuồn cuộn trào ra ngoài.

Đầu ngón tay Khúc Chính Phong đè lên tấm lệnh bài, nhất thời lại chẳng biết có nên thu về hay không. Hắn cứ đứng đó mãi. Đến khi ngón tay tê dại, bị gió đêm thổi cho lạnh ngắt hết cả, hắn mới dần dần định thần lại...

Ngay từ lúc quyết định xuống tay với Tạ Bất Thần, hắn đã không còn con đường nào khác để chọn nữa. Hay nói đúng hơn, ngay từ khi quyết định đánh với Kiến Sầu, hắn đã chuẩn bị mọi sự cần phải làm trong tương lai.

Thế gian dù có ngàn vàng cũng khó chuốc vui ta.

Tu sĩ tu hành cả đời, nếu đã đạt được một thân bản lãnh với thuật pháp cao hơn người phàm thì cớ sao lại phải sống tâm thường uất nghẹn như họ thế này ?

Một phân quyến niệm cuối cùng ấy rốt cục rồi cũng buông ra theo đầu ngón tay của Khúc Chính Phong.

Thành thử trên vách đá trắng xám ấy mới lại có thêm một tấm lệnh Nhai Sơn đen tuyền trông tựa như mặc ngọc thượng đẳng nằm song song bên cạnh tấm thẻ có khắc hai chữ "Kiến Sầu”.

- Từ nay trở đi, trên đời này sẽ không còn Khúc sư huynh hay Khúc sư đệ nữa...

Giọng nói trầm trâm ấy bị gió đêm cuốn bay đi, chớp mắt đã tiêu tán giữa khói sương mênh mông mịt mờ, chẳng biết rơi rụng phương nào.

Khúc Chính Phong không nãấn ná thêm nữa. Hắn triệu kiếm Hải Quang ra, quay lưng rời khỏi cửa động của Kiến Sầu, nhắm thẳng đỉnh Hoàn Sáo, nơi cao nhất Nhai Sơn mà tiến.

Đỉnh Hoàn Sáo là nơi hắn từng giao thủ với Kiến Sầu, là nơi sừng sững thanh kiếm đệ nhất Nhai Sơn.

Cự kiếm Nhai Sơn vẫn cắm thẳng đó.

Mặt đất lồi lõm lên xuống vẫn còn lưu dấu của trường kiếm quét qua, chẳng biết đó là do hắn luyện kiếm từ lần nào để lại hay do giao thủ với Kiến Sầu mà còn.

Hắn im lìm đi qua rồi khoanh chân ngồi xuống trước cự kiếm Nhai Sơn điều tức đả tọa.

Trong khoảnh khắc ấy, gió lạnh xung quanh lặng hẳn đi. Dưới sức hút của hắn, linh khí giữa trời ngay chớp mắt đó cũng ùn ùn kéo về phía hắn.

Trong cơ thể hắn, từng đường kinh mạch một đều mở ra, thu linh khí vào.

Một tòa đấu bàn tròn ba trượng từ chỗ hắn ngồi bung rộng ra. Đạo ấn hết cái này đến cái khác bừng lên lấp lánh. Hào quang như kéo chỉ, biến thành một chuỗi tia sáng vun vút quay theo nhịp xoay của đấu bàn.

Khúc Chính Phong chập tay kết ấn, thủ pháp đơn giản rồi phức tạp dần. Trong suốt quá trình đó, bao nhiêu sở học tích lũy từ mấy trăm năm nay liền vụt qua trong trí hắn, xâu chuỗi hết lại, nên vì vậy mà trở nên thông suốt quán triệt hoàn toàn. Dù là linh lực hay thể ngộ, tất cả đều như phá tung giới hạn nào đó, tiến thẳng lên đến cảnh giới trăm sông đổ về một biển.

Cảnh giới vốn gần tròn nguyên anh của hắn đột nhiên liền bắt đầu tăng vọt !

Đấu bàn tăng rộng ra thêm một thốn, hai thốn, rồi ba thốn...

Cả một quầng tròn xoay tít, phóng lớn như điên ! Một luồng khí tức mạnh mẽ lập tức phóng vút lên trời I

Không ai biết Khúc Chính Phong hắn tại sao lại kẹt lại mấy trăm năm ở nguyên anh và cũng chẳng một ai hay mấy trăm năm nay hắn suy nghĩ cái gì.

Mãi đến khi những tia sáng đầu tiên từ phương đông chiếu lên đỉnh Hoàn Sáo, toàn Thập Cửu Châu mới biết -

Khúc Chính Phong đột phá xuất khiếu, trộm đi cự kiếm, phản bỏ Nhai Sơn !

Người người đều nói : Giết quân kiếm tuốt trần, buông tay đỉnh Hoàn Sáo.

Đỉnh Hoàn Sáo là nơi đình chiến. Nhưng hôm nay hắn lại muốn rút thanh kiếm đã tra vào vỏ này lên, trong tương lai sẽ khiến cho cả Thập Cửu Châu một lần nữa phải đao quang kiếm ảnh đầy trời, khiến hàn quang báo thù sẽ chụp xuống Côn Ngô, phủ toàn bắc vực !
Bình Luận (0)
Comment