Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 595 - Ta Không Thành Tiên - Phiên Ngoại 6 : Nguy Hiểm Bát Quái

Ta Không Thành Tiên - Phiên ngoại 6 : Nguy hiểm bát quái Ta Không Thành Tiên - Phiên ngoại 6 : Nguy hiểm bát quáiTa Không Thành Tiên - Phiên ngoại 6 : Nguy hiểm bát quái

Mấy ngày gần đây, tâm trạng của Trí Lâm Tẩu không được tốt cho lắm.

Lão cứ đi tới đi lui trong phòng năm lần bảy lượt, mắt nhìn tuyết bay mù trời bên ngoài, tay sờ sờ cái mũi đo đỏ mà không khỏi bắt đầu thở ngắn than dài.

Lão bất giác lo lắng tự hỏi : "Bây giờ phải viết cái gì mới được đây..."

Đúng vậy ! Trí Lâm Tẩu đại danh đỉnh đỉnh của Thập Cửu Châu giờ này lúc này đang khổ não vì không biết viết gì.

Mấy tháng trước lão lập nên "Trung thành nguyệt báo", định thông tin mọi chuyện quan trọng xảy ra ở trung vực trong vòng một tháng đổ lại để đem bán cho đông đảo tu sĩ trung vực.

Hầu như mọi người đều rất thích đọc "Trung vực nguyệt báo".

Bọn họ tu luyện quanh năm, không biết gì về tin tức ngoại giới, hơn nữa đó là còn chưa kể đến có rất nhiều thứ không thể nào biết hết được.

Bởi vậy, nguyệt báo vừa ra liền lập tức giải khuyết được vấn đề khó khăn này, bán chạy đến nỗi hết sạch sàch sanh.

Nhưng chẳng mấy chốc lại xảy ra rắc rối khác.

Trí Lâm Tẩu nhận thấy mấy cái tin tức này quá ư vô vị nên thường thử chèn vào trong một số chủ đề mà mọi người ai nấy đều thấy tò mò thích thú, lập nên "Chuyên mục tuyệt mật" trong nguyệt báo, thế nên vừa ra đã hấp dẫn vô số độc giả.

Tỷ như...

Bạch Nguyệt Cốc mười hai cấp rốt cục có những ai ? Cái tên Hạ Hầu Xá tuấn lãng nhất Phong Ma kiếm phái là thân thánh phương nào ? Lão yêu bà Chúc Tâm phái Tiễn Chúc có thật không chỉnh sửa dung mạo hay không ?"Long Môn" của Long môn rốt cục có bí mật ra sao ?

Càng là chuyện không thể tưởng tượng nổi, cực kỳ bí mật thì sẽ càng hấp dẫn người ta.

Chỉ ra được mới có mấy số nguyệt báo mà danh tiếng của Trí Lâm Tẩu ở Thập Cửu Châu đã lên cao đến mức có một không hai.

Dạo đó, lão mặt mày hớn hở, đi đâu cũng oai phong ngời ngời.

Nhưng bây giờ thì...

- Ài, người ta cứ nói lão hủ nở mày nở mặt chứ có biết đâu chuyên mục khổ sở đến nỗi vò đầu bứt tai thế này...

Bây giờ thực không biết tháng này sẽ lấy chủ đề gì để đăng, Trí Lâm Tẩu bức bối đến nỗi húc cả đầu vào tường.

Ngoài cửa sổ, đồng tử qua qua lại lại dưới mái hiên, đúng lúc có đứa nói : "Tiểu hội chắc sắp bắt đầu rồi đúng không ?"

- Ừ, ngươi có nghe nói Tạ Bất Thần chưa ? Mười ngày trúc cơ, lợi hại lắm, được tiên sinh chúng ta đánh giá là thiên tài ngàn năm khó gặp đấy.

Đám đồng tử ríu ra ríu rít đi xa.

Trí Lâm Tẩu ở trong phòng nghe xong mừng đến nỗi thiếu điều muốn nhảy dựng lên : "Ta biết rồi, ta biết rôi ! Đúng đúng, phải viết vê chuyện này mới được l"

Tiểu hội Tả Tam Thiên sắp tới sẽ diễn ra, ai là người được chú ý tới nhất ?

Dĩ nhiên phải là hai nhân tài vừa mới nổi danh gần đây nhất rồi !

Một kẻ là đệ tử chân chuyền dưới trướng Hoành Hư chân nhân, thiên tài tuyệt thế mười ngày trúc cơ, còn kẻ kia là đồ đệ chẳng biết được Phù Đạo sơn nhân tha từ đâu về - một nữ tu yêu nghiệt mười ba ngày trúc cơ !

Nhưng tin đồn về hai người này thật đúng là như trăng trong nước, hoa trong gương, chả biết thiệt giả thế nào, hơn nữa cũng không phải là tin tức đặc biệt giật gân gì cho cam.

Nhưng đây còn chẳng phải dịp tốt sao ?

Chỉ cần chụp được một chút xíu xiu tin tức về hai người họ thì lo gì "Trung thành nguyệt báo' lại không cháy hàng 2

Trí Lâm Tẩu càng nghĩ càng phấn khởi, mặt mũi hồng hào tươi rói, cái thân lùn lùn mập mập dường như cũng tràn đầy sức sống hẳn lên, thậm chí đến cái mũi đo đỏ vì nghiện rượu cũng trở nên dễ coi hơn vài phần.

Không chút chần chừ, lão liền làm một bọc hành lý ngay, xong xuôi phá cửa đi ra, thoắt cái đã thuấn di rời khỏi thư phòng.

Dựa theo tin tức của tay trong gửi về thời gian trước, Tạ Bất Thần Côn Ngô với Khúc Chính Phong Nhai Sơn được lệnh đi cùng nhau tới ẩn giới Thanh Phong Am tìm kiếm bí mật hà đồ. Không ngờ cách đây hai ngày chỉ có mỗi Khúc Chính Phong một thân một mình trở về còn Tạ Bất Thần thì vậy mà lại sinh tử chẳng rõ, lành ít dữ nhiều !

Tin này có thể nói là cực kỳ sốt dẻo.

Trí Lâm Tẩu cũng từng nghĩ tới chuyện đột nhập vào trong đó, song có làm sao đi nữa thì cũng không moi được nhiều tin tức hơn nổi. Đi thám thính ẩn giới mà xảy ra nguy hiểm gì đều là chuyện vô cùng bình thường. Tuy là thiên tài nhưng Tạ Bất Thần chẳng qua cũng chỉ là một tu sĩ trúc cơ nhỏ nhoi, làm sao có thể tránh hết mọi nguy hiểm được chứ ?

Thêm vào đó, kẹt giữa chuyện này còn có bí mật của hai phái Côn Ngô - Nhai Sơn, Trí Lâm Tẩu thấy độ khó quá cao nên thôi không tìm tòi sâu hơn. Bây giờ nhớ tới chuyên mục "Trung vực nguyệt báo" phải làm, tâm tư ngủ đông trong người liên bừng bừng bật dậy.

Chuyện về Tạ Bất Thần không moi tin nổi, nhưng Kiến Sầu thì được. Nhai Sơn Côn Ngô, có phái nào mà người ta không chú ý chứ 2

Lúc viết về Kiến Sầu tiện thể sẽ gộp Tạ Bất Thần vào luôn, thế nào cũng sẽ có người mua xem.

Bởi vậy Trí Lâm Tẩu liền ba chân bốn cẳng chạy tới truyền tống trận ở bờ biển tây, sau đó thì lộn một vòng ra vùng phụ cận Nhai Sơn, xong xuôi bấm tay niệm quyết ẩn thân, vận dụng bí pháp độc môn giấu đi khí tức của mình. Cho dù tu sĩ nhập thế có tới cũng không sao biết được lão có mặt ngay bên cạnh.

Ngọn Nhai Sơn một mình một bóng sừng sững, cao vút chân mây, sương khói như lụa trắng bồng bềnh bao phủ. Đường núi cheo leo, đá tảng gồ ghề lởm chởm đó đây, vừa liếc mắt nhìn qua đã biết ngay là nguy hiểm vạn phần.

Cầu dây chót vót mắc từ bờ Cửu Đầu bên này sang tới bên kia.

Trên bãi sông cạn, cỏ dại mọc cao đến nửa thân người, thấp thoáng mộ địa ngàn nấm lúp xúp nhấp nhô.

Trí Lâm Tẩu vô thanh vô tức đi tới đầu cầu. Lão đang chuẩn bị qua cầu thì không ngờ ngay trong tích tắc đó phía trên đầu bỗng có một luồng ánh sáng xanh sẫm của pháp bảo bay vút qua !

Lão ngẩng đầu nhìn thì mới hay đó là Khúc Chính Phong vừa trở lại sau khi đi báo tin về Tạ Bất Thân cho Côn Ngô xong.

Trường bào đen tuyên anh ánh kim tuyến bay phần phật giữa một trời núi rừng lộng gió, dáng vẻ kinh hồn oai nghiêm khôn xiết, thế nhưng trông sắc mặt lại có ý vui lạ lùng, tựa hồ như bừng bừng gió xuân, có lẽ vì đã xảy ra chuyện gì vô cùng hay ho thì phải.

Trí Lâm Tẩu với Khúc Chính Phong từ lâu cũng có qua lại với nhau, thứ ánh sáng pháp bảo này lão vừa nhìn đã biết là của kiếm Hải Quang mà hắn hay dùng.

Mặc dù lão quen biết Khúc Chính Phong thật nhưng hôm nay vì dọ thám tin tức mà tới, hơn nữa còn ẩn giấu thân hình nên không tiện đi ra chào hỏi được.

Huống chỉ...

Trí Lâm Tẩu cũng thực không ngờ rằng Khúc Chính Phong chẳng về Nhai Sơn ngay mà tự nhiên lại quay kiếm Hải Quang dưới chân, nhắm hạ xuống bãi sông bên dưới trước một nấm mồ trơ trọi nằm lút trong cỏ dại um tùm.

Gần như cùng lúc, có tiếng cười ha hả từ trong đó vọng ra.

- Khúc sư đệ, ngươi rốt cục cũng về rồi.

Hai tay chắp sau lưng, chưởng môn Trịnh Yêu Nhai Sơn ưỡn bụng, lộ thân khỏi bụi cỏ. Khúc Chính Phong cũng hạ xuống đúng hay trước mặt hắn, cười nói : "Bái kiến chưởng môn !"

- Ài, đa lễ làm gì, đa lễ làm gì.

Hai người dường như rất thân với nhau. Trịnh Yêu ngay sau đó liền đập tay lên vai Khúc Chính Phong, dáng vẻ dường như đã biết được chuyện gì đó, hai con mắt nheo lại trông vô cùng tỉnh quái : "Ta nghe nói tiểu tử ngươi xử đẹp lắm. Chẳng uổng công Phù Đạo sư thúc dạy dỗ ngươi bấy lâu. Ha ha, chết chưa vậy 2"

Nghe tới đây, Trí Lâm Tẩu giật thót người, sợ đến nỗi thiếu điều muốn la lên thành tiếng ! Theo đà những gì xảy ra mấy bữa nay thì còn có vụ gì nữa ? Không phải là liên quan tới Tạ Bất Thần đó ư ?

Thân là chưởng môn tin tức linh thông, Trịnh Yêu biết chuyện này cũng là điều thường tình, nhưng hắn vậy mà mặt mày sáng rỡ hỏi han Khúc Chính Phong như thế này...

Hắn nói xử cái gì đẹp vậy ta ? Lại còn hỏi "chết chưa" là sao ?

Trí Lâm Tẩu nghĩ ngợi một hồi liên kinh hãi đến độ cả người rùng mình sởn tóc gáy. Mặc dù trong đời lão biết được rất nhiêu bí mật nhưng nghe rồi cũng bất giác toát mồ hôi lạnh. Tự nhiên lão hơi hối hận, tính co cẳng chuồn luôn cho xong.

Mặc dù vậy, cái bí mật kia lại hấp dẫn quá, lão không sao cưỡng lại được nổi. Nhất thời, hai chân liền như đóng đỉnh luôn lên đất, cả người thoắt cái cứng đơ, bụng dạ quắn quéo, bất an không thôi.

Trên bãi sông dưới cầu dây treo, Khúc Chính Phong đang đáp lại. Hắn bình tĩnh cực kỳ, thậm chí nửa điểm cũng không thấy Trịnh Yêu thân là chưởng môn Nhai Sơn mà hỏi như vậy có gì sai trái, chỉ thản nhiên nói : "Dộng cho một chưởng, chết hay không thiệt không biết nhưng chắc chắn là đi tong nửa cái mạng rồi."

- Trời ơi, gấp gáp làm gì, tống thêm một chưởng nữa rồi đi chẳng tốt hơn sao 2

Trịnh Yêu nghe xong tức thời đấm ngực dậm chân, giống như bấy nhiêu thôi không đủ.

Khúc Chính Phong nghiêng đầu nhìn ra mồ mả to to nho nhỏ lúp xúp ghếch mình trên bãi sông, đáy mắt dậy sóng mà bất cần đời : "Không phải đệ không muốn đập. Có nói chắc chưởng môn ngươi chả tin, đây là đại sư tỷ kêu ta lưu mạng cho y đó."

- Cái gì ?

Thực đúng là vạn vạn lần quá sức tưởng tượng.

Trịnh Yêu há hốc mồm, đầu óc đơ ra. Hắn ngạc nhiên tột độ nhìn Khúc Chính Phong, hai mắt trừng lớn, chẳng hiểu trong chuyện này hai người kia có quan hệ ra làm sao.

- A... đại sư tỷ với Tạ Bất Thần thì có dính dáng gì chứ ?

Khúc Chính Phong cúi người nhổ một nắm cỏ mọc dài thậm thượt trên mồ quẳng sang một bên, lập lờ đáp lại : "Ai mà biết 2"

Trịnh Yêu nổi nóng : "Nói vậy cũng nói, trước khi đệ đi ẩn giới Thanh Phong Am, đại sư tỷ vậy mà lại kêu đệ tha cho cái thằng tiểu tử Côn Ngô kia một mạng hả ? Sao tỷ ấy biết đệ sẽ ra tay với nó ? À mà không phải, sao tỷ ấy lại xin đệ chứ 2”

Lần này Khúc Chính Phong đang nhổ cỏ liên khựng lại.

Hắn giơ tay phải lên, xòe rộng bàn tay ra, bên trên chỉ tay ngoằn ngoèo vòng qua vòng lại vô số đường. Trước đó không lâu, cái bàn tay trông cực kỳ sạch sẽ này đã đập cho vị kiêu tử Côn Ngô một nhát nặng đến thừa sống thiếu chết.

Hắn hơi nhếch miệng cười khẩy, mục quang loe lóe ánh lên : "Chuyện của đại sư tỷ thì dĩ nhiên là đại sư tỷ biết chứ sao. Tỷ ấy cũng chỉ nói với đệ dăm ba câu. Chưởng môn đi hỏi đại sư tỷ đi, hay không có thì Tạ Bất Thần ấy, nhiều khi ra được lý do cũng không chừng ! Đệ vâng lệnh trở về lấy đồ, giờ không rảnh nhiêu chuyện với chưởng môn nữa, Chính Phong cáo từ trước."

- Ái chà I Trịnh Yêu kêu to nhưng Khúc Chính Phong đã tung người nhảy vút qua cầu dây treo Nhai Sơn phóng thẳng lên cao, trong chớp mắt đã xuyên mây, biến mất giữa trời.

-Ài I

Giọng Trịnh Yêu nhỏ lại. Hắn vuốt cằm, mặt mũi ra chiều suy nghĩ rất lung, sau cùng dường như nghĩ không ra tại sao, thần sắc liên trở nên vô cùng nặng nề.

Rốt cục hắn chỉ đành thở hắt ra một hơi rồi dứt khoát quay lưng bỏ đi, bước chân lững thững băng qua bụi cỏ rậm rạp, thoắt cái đã chẳng còn bóng dáng...

Trên đầu cầu, Trí Lâm Tẩu còn chưa kịp đạp chân lên Nhai Sơn lấy một bước lúc bấy giờ chỉ thấy sởn tóc gáy, tim đập thình thịch, hơi lạnh trong người toát ra buốt hết cả thân.

Rốt cục là lão vừa mới... nghe thấy cái gì đó ?

Cái vị Tạ Bất Thần Côn Ngô kỳ tài ngút trời không thể về đúng hạn kia thế mà lại bị Khúc Chính Phong ám toán. Mà người nữ tu Nhai Sơn thiên tư trác tuyệt nọ từ đầu đến cuối đều biết rõ ràng, thậm chí còn xin tha cho Tạ Bất Thần nữa !

Nhưng mà tại sao lại không giết luôn y đi, còn ở đó tha mạng làm gì ?

Thực đúng là chẳng hiểu nổi.

Hơn nữa, lúc Khúc Chính Phong nói mấy cái tiếng "đại sư tỷ" đó, giọng điệu in như hơi là lạ thế nào ! Nhất là khi hắn nói đến câu cuối cùng, nghe mùi có vẻ lạnh lùng khó hiểu...

- Vù ! Vù ! Vù ! Gió núi lồng lộng, cỏ dại rậm rạp ngả nghiêng tơi bời.

Trí Lâm Tẩu trước giờ to gan nhưng nhìn chuyện trong nhà người ta thì thấy ra chút chút bi thương trong đó. Lão nghĩ đi nghĩ lại mãi, sau rốt cũng chẳng dám bước vào Nhai Sơn bước nào, tròng mắt đảo đảo đảo một vòng, thôi mau mau chuồn lẹ về nhà - Có họa là điên mới đi truy sâu !

Chuyện giữa Nhai Sơn Côn Ngô rối tinh rối mù, xưa nay không ai biết rõ. Nhất là trận chiến cách đây sáu trăm năm về trước lại càng không một ai dám nói mình tỏ tường mọi sự.

Thiên hạ bây giờ còn mấy ai có thể nhìn thấu quan hệ giữa Nhai Sơn với Côn Ngô, giữa Phù Đạo với Hoành Hư 2

Tạ Bất Thần được tiếng là thiên tài siêu việt của Côn Ngô. Hiện giờ y gặp rủi ro, có trời mới biết được sóng ngầm gì đang âm ỉ sôi sục bên trong.

Trí Lâm Tẩu là người tiếc mạng, hoàn toàn chẳng dám lắm lời về vấn đề này. Có điều sau khi về đến thư phòng, lão trái lo phải nghĩ, bụng dạ ngứa ngáy như bị mèo cào, trong người cảm giác bùng nổ mà không sao phát tiết ra nổi, thực đúng là ức chế bực bội quá thể !

Tại Khúc Chính Phong mà ra !

Tất cả cũng tại mấy cái chuyện nhảm nhí Nhai Sơn với chả Côn Ngô này !

Không viết được vụ kia, ta lại há chẳng cho Khúc Chính Phong ngươi lên báo được ư ?

Hừ, nếu ngươi đã thích cái vị đại sư tỷ kia thì dù hôm nay bực bội ta cũng phải làm sao cho ngươi tức nghẹn một trận mới nghe !

Trí Lâm Tẩu nín hơi, lên tinh thần, lại nghĩ bụng Khúc Chính Phong bình thường chắc cũng chả xem nguyệt báo mình làm, bởi vậy mới dứt khoát vung bút viết nên một bài kinh thế hãi tục - "Nam tu nhìn trâm mặc, nữ tu nghe xong rơi lệ ! Bí mật xưa khó lòng mở miệng của đệ nhất bia Tứ trọng thiên Khúc Chính Phong

"Bút vung gió thảm mưa sầu; thơ thành, quỷ thần khóc ngất*" cũng chỉ đến như thế này là cùng.

* Thơ của Đỗ Phủ (712-770), trích trong bài "Ký Lý thập nhị Bạch nhị thập vận.

Ba ngày sau, nguyệt báo phát hành. Già trẻ từ trên xuống dưới trong thư trai Trí Lâm Tẩu đều đọc. Ai nấy đều che mặt rơi lệ, khóc không thành tiếng. Tất cả vậy mà đều xót xa cho Khúc Chính Phong vận hạn xui xẻo.

Riêng có Kiến Sầu sau khi xem xong là bật cười, thở dài bảo : "Tội nghiệp Trí Lâm Tẩu cả đời anh minh, không biết sao hôm nay lại nghĩ không thông thế này..."

Lúc đó, nàng vẫn còn đang trên đường đi gấp tới Côn Ngô để kịp tham gia tiểu hội. Khương Vấn Triêu với Ngự Sơn Hành cùng đi với nàng. Bọn họ nghe xong chỉ thấy hơi ớn lạnh trong người nhưng lại chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Mãi cho tới khi đến Côn Ngô, cả hai tận mắt thấy được Kiến Sầu cười cười, thản nhiên như không cầm quyển nguyệt báo trong tay đưa cho Khúc Chính Phong lúc đó còn ngơ ngác, chẳng hiểu mô tê ra sao...
Bình Luận (0)
Comment