Ta Không Thành Tiên - Phiên ngoại 5 : Đêm nay bây giờ
Ta Không Thành Tiên - Phiên ngoại 5 : Đêm nay bây giờTa Không Thành Tiên - Phiên ngoại 5 : Đêm nay bây giờ
Lão với Hoành Hư từ rất nhiều năm nay đã là kẻ thù không đội trời chung rồi.
Trên sơn đạo tứ bê vắng lặng, chỉ có ánh trăng trắng ngà là phơi mình tràn trên từng bậc thêm xưa cũ kỹ trước mặt, Phù Đạo lão đứng đó, chậm chạp tính tính trong bụng mà hốt nhiên ngẩn ngơ bần thần.
Rất nhiều năm rốt cục là bao nhiêu năm đây ?
Lão tu luyện đã ngàn năm có lẻ, ngay vào điểm giao giữa thời cận cổ và kim cổ.
Lúc đó, Bát Cực đạo tôn uy nghiêm vẫn chưa phi thăng. Ngài tọa trấn Côn Ngô như mặt trời giữa trưa;
Lúc đó, Lục Diệp lão tổ ngang ngược vẫn còn chu du Cửu Châu, vừa mới đặt chân tới Minh Nhật Tinh Hải mà thôi;
Lúc đó, Bất Ngữ thượng nhân lầm lầm lì lì vẫn còn là một tu sĩ tư chất tâm thường ở Thập Cửu Châu;
Lúc đó, Phù Đạo với Hoành Hư vẫn là hai thanh bảo kiếm đối chọi gay gắt của Tả Tam Thiên trung vực, người Nhai Sơn, kẻ Côn Ngô...
Thời gian thế mà đã trôi qua lâu như vậy rồi.
Phù Đạo há miệng ngáp, ngẩng đầu nhìn thì thấy trăng tròn trắng ngà lơ lửng cao cao giữa trời, bên dưới núi đồi trùng điệp sương khói mờ mịt cuồn cuộn lướt bay. Bầu rượu cũ mèm lão giắt bên hông, gậy trúc trong tay chống đất, cái bóng dáng gầy gò dưới ánh trăng ấy nhất thời trông ra lại phóng khoáng hào sảng vô cùng. - Gậy trúc giầy rơm hơn vó ngựa, ai sợ ? Áo tơi mưa gió kệ thây đời*
* Hai câu này trích trong bài thơ Định phong ba của Tô Thức (1037-1101), người đời thường gọi Tô Đông Pha.
Chất giọng già nua châm chậm mang theo tiếng thơ bật lên giữa cần cổ nghẹn nghẹn khàn khàn, hòa cùng với lòng cảm khái mấy trăm năm đã qua thế gian vật đổi sao dời, nghe ra trầm buồn vô cùng.
Chỗ này không phải là Nhai Sơn quen thuộc của lão mà là Côn Ngô, tuy không quen thuộc thật nhưng lại cũng chẳng phải hoàn toàn xa lạ gì.
Nhân dịp tiểu hội Tả Tam Thiên sắp khai mạc, lão đã không quản xa xôi vạn dặm chạy từ Nhai Sơn tới đây. Thực ra cũng chẳng có chuyện chi quan trọng mà chỉ là tại vì nghĩ rằng cái chỗ rượu của lão già dịch Hoành Hư kia chắc mấy bữa nay phải lấy ra hết rồi. Thế nên Phù Đạo ta mới cất công đi một chuyến "san sẻ",'san sẻ" bớt.
Dù sao thì bảo là tử thù không đội trời chung cũng được mà nói bạn tri kỷ cũng xong, có thứ gì tốt mà ôm hưởng một mình là không xong với lão đâu.
Lão chẳng buồn nghĩ Hoành Hư có vui hay không. Vui thì tốt, không vui cũng vậy, bao nhiêu năm qua lúc nào cũng đã như thế rồi. Hai lão già khụ, ông không nói chuyện với ta, ta cũng chẳng nói chuyện với ông.
Phù Đạo bụng dạ thoải mái hớn hở, thấy sau núi có con đường mòn tôi tối vắng vẻ thì bước chân càng lúc càng nhẹ nhàng mau mắn hẳn lên.
Ở phía sau ngọn núi chính Côn Ngô, thông mọc rậm rạp, cao to đầy cả một vùng. Cổ thụ lâu năm chen chân giữa khe giữa hốc, móc rễ lớp lớp đan xen chằng chịt. Quanh đó đá tảng xám trắng lộ thiên chồng chất gập gềnh tựa như sống lưng của một con rồng dài khổng lồ đang trườn mình bò đi.
Sơn cốc bên dưới cũng um tùm rừng rậm thông già, có thác từ trên cao xiên xiên tuôn xuống, để bao nước đó tích tụ thành đầm, một vùng trong xanh u tính.
Trăng soi mặt đầm. Bóng nguyệt tựa ngọc rơi rụng rồi kẹt lại giữa tâng tầng lớp đá đen bên dưới, không sao giãy thoát nổi để bay lại về trời.
Chim kêu dế than, u u râm ran cả rừng.
Cảnh trí như vậy Phù Đạo lão tu luyện mấy ngàn năm đã từng thấy qua, cho nên thi tình họa ý của bao tao nhân mặc khách cũng chẳng nảy ra được trong đầu. Lão chỉ nhướng mắt nhìn quanh : Cạnh đầm nước có dựng một gian nhà tranh, trước nhà có trồng mấy bồn hoa, phên tre dựng thành cổng sân, mà cổng giờ này thì đang mở nhưng trong nhà lại tịnh không bóng người.
- Ha ha, cái lão già dịch Hoành Hư này không có nhà. Xem ra, thứ tốt sơn nhân ta sẽ ôm cho bằng hết... Hay lắm ! Hay lắm !
Phù Đạo sơn nhân xoa xoa tay, hớn hở cực kỳ.
Đêm nay bây giờ trời trong trăng tỏ, lúc này mà phá chơi một trận thì còn gì bằng ?
Ba bước thành hai, lão mau mắn rút ngắn quãng sơn đạo dài ngoằng tới cạnh bờ đầm nhỏ, không nói tiếng nào liền quăng tiệt cây gậy trúc chín đốt sang một bên, kế thì cuộn tay áo xắn ống quần, liệng luôn đôi giày rách lên mỏm đá cạnh bờ rồi thò tay xuống nước sờ soạng khối đá bên dưới.
Với con mắt ranh ma chuyên tâm bảo lâu năm, lão nhìn là biết cấm chế trận pháp chỗ này một cái cũng chưa hư, hoàn toàn còn y như năm đó.
Năm đó, hay đúng hơn là lúc tiểu hội Tả Tam Thiên vừa kết thúc cách đây sáu trăm sáu mươi năm.
Côn Ngô có một tu sĩ đăng quang Nhất Nhân đài nhưng thằng Khúc ngốc kia lại dân cho gã ta một trận bán sống bán chết, thiếu chút nữa thì bị trưởng lão toàn Côn Ngô vây đánh. May sao cái khó ló cái khôn, Phù Đạo lão túm lấy Hoành Hư lôi tuột đi, nói rằng mình phát hiện thấy phật môn bên kia xảy ra chuyện lạ, bởi vậy mới kéo luôn lão theo đi xem thế nào.
Hồi đó phật môn vẫn ở trung vực chứ chưa có dời lên phía bắc, hơn nữa cũng chưa phân môn chia phái.
Bọn họ phi thẳng một đường tới phật môn. Hoành Hư còn tưởng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, nào ngờ tới nơi thì thấy phật môn yên yên lành lành như không. Phù Đạo sơn nhân kéo lão hộc tốc toi cong chạy tới, mưu gạt một vố, giờ thì đang cười ngặt nghẽo trước sơn môn đây.
Hoành Hư lúc đó mới hiểu ra mình bị chơi xỏ : Cái lão Phù Đạo chết toi kia vì muốn Khúc Chính Phong khỏi bị xử tội nên mới lươn lẹo, chơi cái trò không màng mặt mũi như vây ! Lão phát điên lên, muốn cự cãi Phù Đạo một trận.
Dạo ấy hai người bọn họ không giữ kẽ, nhẫn nhịn như sau này, đại biến cũng chưa trải, nên bình thường rất hay giao thủ, giờ mở miệng ra một câu nghe không lọt tai liền xông vào đánh nhau tưng bừng trước cửa phật môn.
Đây đâu phải chuyện nhỏ gì.
Tăng nhân phật môn đi ngang qua thấy vậy thì nhao nhao biến sắc, liên vội chạy đi báo tin cho thiền sư Chiếu Chân đứng đầu phật môn.
Ngay từ đầu Chiếu Chân thiền sư chỉ nói kệ, tùy bọn họ đi.
Về sau chuyện nháo càng lúc càng lớn. Hai người họ đánh nhau trước cửa phật môn sáu ngày sáu đêm mà vẫn bất phân thắng bại. Trông rõ ra là kèn cựa mỗi lúc mỗi hung, chiêu trò mỗi lúc mỗi ác, lạng quạng chết người như chơi cũng không chừng. Chiếu Chân thiền sư rốt cục cũng chịu hết nổi, đành phải hạ sơn, tốt bụng giảng đạo giải lý cho hai người bọn họ thông suốt. Hoành Hư ở Côn Ngô xưa nay vốn rất biết điều, lần này chẳng qua là bị Phù Đạo nhất thời chọc giận nên mới đánh nhau liên miên vậy thôi.
Chiếu Chân thiền sư đã khuyên, lý nào lão chẳng buông tay ?
Nhưng Phù Đạo nha...
Sơn nhân lão nhớ tới chuyện năm xưa mà không khỏi đắc ý vuốt vuốt râu, hai tay thọc xuống mặt đầm lạnh ngắt, nhấc một tảng đá to lên quăng sang một bên.
Dưới nước vẫn không có động tĩnh gì.
Lão giơ tay bấm quyết, từ từ thăm dò cái đầm. Trong chớp mắt đó chợt có một quầng sáng lam lam uốn uốn éo éo như rắn tản ra tứ phía trong nước.
- Âm!
Tức thời tiếng nước nổ đùng !
Trong đầm, nơi chỗ ngón tay Phù Đạo bấm quyết vậy mà lại tung bọt trắng xóa, sóng lớn tỏa tròn tứ phía, trông chẳng khác gì một đóa hoa bạc bừng nở trên mặt đầm u tĩnh.
Lúc các con sóng bạc đầu rơi xuống thì tựa như mưa bay đầy trời, rơi ướt hết bộ quần áo lôi thôi lếch thếch lão mặc trên người.
Nhưng sắc mặt Phù Đạo lại chẳng hề có vẻ gì là phiền hà mà trái lại còn vô cùng hớn hở, tròng mắt cứ như thắp đèn, sáng tít lên.
- Xong rồi !
Lão mừng rỡ khôn xiết, bụng bảo dạ mấy trăm năm nay tu vi tuy có thụt lùi thật nhưng tuyệt kỹ thó gà trộm chó thì đúng là vẫn không chê vào đâu được.
- Bảo bối ngoan, bảo bảo ngoan, mau cho sơn nhân ta sờ một cái xem nào...
Lần này Phù Đạo sơn nhân miệng ư ử một khúc đồng dao không rõ làn điệu còn tay thì thò xuống dưới sờ sờ soạng soạng.
Bây giờ nếu ai nhìn kỹ thì sẽ nhận ra lòng bàn tay của lão đang gồ lên một cái quầng trong suốt, lăn tăn gờn gợn như nước. Nó hướng thẳng xuống phía dưới rê rê xung quanh.
Một lát sau, Phù Đạo sơn nhân kêu "hây" một tiếng, khóe miệng nhếch lên cười khoái chí, hai bàn tay cong lại thành trảo, chụp mạnh xuống phía dưới. Đùng một tiếng, nguyên cả đầm nước u tĩnh liền bắt đầu chấn động kịch liệt I
- Lên !
Lão bặm miệng cao giọng quát lớn !
Lão vận sức vào hai tay, lôi từ dưới đầm nước lên hai cái vò gốm lớn màu đen, cao rộng gân bằng một thước, mặt ngoài cát đá lởm chởm dính cứng hết cả lại, hơn nữa dọc theo thân vò còn vướng theo kha khá rêu xanh thậm thượt.
Khỏi nói cũng biết hơn sáu trăm năm nay, hai cái vò này lúc nào cũng chôn sâu dưới đáy, chưa bị Hoành Hư moi lên bao giờ.
Cái này chính là rượu ngon ngâm dưới nước làm từ Nhất Chỉ Tuyền của phật môn đây. May mà cái lão Hoành Hư chết tiệt đó nhịn mồm nhịn miệng, chôn đến hơn sáu trăm năm thế này quả đúng là "mỹ tửu trân niên" quá đi rồi.
Nếu phải tay Phù Đạo lão thì chắc đã uống sạch, chẳng tồn được lấy một ngày.
Nghĩ đến đây lão hơi xấu hổ, nhưng chớp mắt sau đã lại dương dương tự đắc ngay : "Ngươi nha, nín cho cố, kỹ cho lắm mà cũng chẳng phòng được cao thủ đạo chích như ta ngấp nghé nó sáu trăm năm trời !"
Hai con mắt nhắm tít lại thành một đường, Phù Đạo đối với chuyện mình làm hôm nay coi như vô cùng mãn ý.
Lão đi thẳng ra khỏi đầm, ra cạnh bờ tìm tảng đá sạch sẽ nào đó ngồi xuống, kế liền vỗ tay xuống cái vò gốm. Bụp một tiếng, vò bật nắp. Hương rượu thanh khiết mát lạnh từ bên trong bốc ra, nghe mùi đã muốn say.
- Rượu ngon ! Rượu ngon a !
Con sâu rượu đã thò đầu chui ra tự đời nào, Phù Đạo ôm nguyên cái vò ngửa cổ uống luôn. Nhất thời trong sơn cốc chỉ còn nghe thấy tiếng ừng ực ùng ục lạ lùng. Ai không biết còn tưởng đó là tiếng suối nguồn trên đất ồng ộc tuôn nước.
Bây giờ, trăng đã treo cao giữa trời.
Quảng trường trước đại điện Chư Thiên trắng xóa trong mây mờ khói phủ. Có mấy trưởng lão với đệ tử chân truyền từ trong đại điện đi ra. Tuy nhiên đến khi Ngô Đoan cũng định ra ngoài thì Hoành Hư chân nhân đột nhiên gọi : "Ngô Đoan, ở lại đi !"
Thương tích do đánh nhau với Khúc Chính Phong đã khỏi hẳn, Ngô Đoan đứng trong điện, dáng vẻ vẫn phong thần tuấn lãng ngời ngời như trước.
Hắn khựng chân, hơi ngạc nhiên hỏi : "Dạ, sư tôn ?"
- Ta xem con đánh một trận ở biển tây xong thì tu vi hơi trì trệ, không thấy có tiến bộ, bởi vậy mới có vài lời muốn nói với con. Vừa khéo tiểu hội Tả Tam Thiên cận kê tới nơi rồi mà đệ tử dưới trướng ta đứa thì bế quan đứa thì chu du bên ngoài. Tạ sư đệ của con cũng đi ẩn giới am Thanh Phong mất, thế nên chỉ còn mình con là có thể nhờ được. Ta có mấy chuyện muốn giao cho con, con đi theo ta đi. Hoành Hư chân nhân mặc một bộ đạo bào xám đen, khí vị toát ra thực có phần tiên phong đạo cốt. Râu dài phơ phất tuy nhiên trông tuyệt chẳng có vẻ già.
Lão đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi vượt lên trước Ngô Đoan, tỏ ý cho hắn theo chân mình.
Vừa ra khỏi đại điện, thầy trò hai người liền thấy vân hải ngập trong bóng trăng trắng ngà, mênh mông sâu thẳm tựa biển. Bọn họ băng qua vùng biển ấy, lát sau thì từ rìa quảng trường hạ xuống núi.
Sơn đạo dài dài quanh co chúc xuống dưới tựa như thông thẳng xuống vực sâu.
Ngô Đoan nghĩ ngợi thật lâu, sau mới dè dặt mở miệng hỏi : "Con đánh với Khúc Chính Phong xong thì cũng ngộ ra nhiêu điều, nhưng mấy ngày gân đây thì giống như đụng phải bình cảnh. Thưa thầy, cũng là cùng cấp nguyên anh..."
Tại sao hắn lại thua xa Khúc Chính Phong như vậy ?
Mặc dù Khúc Chính Phong đứng đầu bia Cửu Trọng Thiên, tu vi bốn trăm năm qua chưa từng suy suyển, nhưng do đâu mà người này lại mạnh đến độ đó ?
Đây là chỗ không hiểu nổi của Ngô Đoan.
Kể từ ngày đó cho đến hai năm nay, mỗi chiêu mỗi thức Khúc Chính Phong xuất ra lúc nào cũng chớp chớp hiện hiện trong đầu óc hắn, nhắc cho hắn nhớ mình với vị đạo hữu nguyên anh kia thua kém thế nào.
Mà hắn dù có cố gắng tìm tòi đến đâu thì thuật pháp cũng không sao đạt được một phân mười tinh túy như Khúc Chính Phong. Tựa hồ như cảnh giới của người này hoàn toàn không phải ở mức đó mà vượt xa, xa hơn hắn rất nhiều.
Nghe xong, sắc mặt tiếu ý chẳng có lấy một phân, Hoành Hư chân nhân vẫn chỉ xuôi theo con đường dưới chân, lững thững đi xuống núi.
Thường ngày xử lý sự vụ lão đều ở trên đỉnh núi hay trong đại Chư Thiên mù mây nhưng nếu tu luyện nghỉ ngơi thì thảy đều về căn nhà tranh trong sơn cốc ở phía sau ngọn núi chính. Bây giờ chính là lúc lão về đó.
- Cũng là cùng một cấp nguyên anh nhưng nguyên anh của Khúc Chính Phong, đúng hơn là nguyên anh đỉnh phong, đã có bề dây gần bốn trăm năm rồi. Có thể nói, tất cả thuật pháp từ cảnh giới này trở xuống hắn đều tìm tòi học hỏi đến thấu triệt. Mỗi một kỹ năng trong mắt hắn đều có hình thái công thức. Dù tu sĩ nguyên anh căn cơ vững chắc tới trước mặt thì sở học của hắn cũng có thể áp đảo như ăn tươi nuốt sống người ta.
- Ý sư tôn là hiểu biết hắn thâm sâu hơn con chăng ?
- Đâu phải chỉ là tới chừng đó với con mà thôi đâu !
Hoành Hư chân nhân cuối cùng cũng bật cười thành tiếng nhưng mục quang lại anh ánh tôi tối.
- Có người tâm cảnh chưa tròn mà cảnh giới đã tới. Khúc Chính Phong bị kẹt trong chấp niệm tâm ma không thoát ra được, chớp mắt đã sáu trăm năm rồi. Hắn vốn là thiên tài tuyệt thế, mặc dù không bằng được Tạ sư đệ con nhưng cũng phải ở mức một chín một mười. Tuy hắn không thể vượt qua một bước quan trọng kia song mọi thuật pháp từ xuất khiếu trở xuống hắn đã nghiên cứu thông hiểu hết. Con nói hắn vẫn còn là tu sĩ nguyên anh chứ ta thì thực tâm cho rằng hắn đã nửa bước xuất khiếu, so với Phù Đạo... cũng không kém mấy đâu.
Ngô Đoan trong lòng chấn động vô cùng, thấy Hoành Hư chân nhân mặt không đổi sắc, bình thản phân tích đánh giá một hồi như vậy thì sững sờ, không biết nói sao.
Dường như đọc được suy nghĩ trong bụng hắn, Hoành Hư chân nhân lại bảo : "Thay vì dành cả đời ganh đua với hắn tới cùng, nhớ mãi tới thất bại hai năm trước thì thà tập trung thời gian nghiên cứu thuật pháp với nguyên tắc đạo lý của xuất khiếu còn hơn. Con nên nhớ, biết mình biết người trăm trận trăm thắng. Nếu con nguyên anh mà chỉ học mấy thứ nguyên anh thì làm sao biết đột phá qua cảnh giới trình độ của nó rốt cục đến đâu ?"
- Đệ tử ghi nhớ lời thầy.
Đầu mày cau lại, Ngô Đoan trong lòng bừng tỉnh, biết Hoành Hư chân nhân đang đả thông tư tưởng cho mình nên càng không dám thất lễ.
Ngô Đoan đang đi sau Hoành Hư chân nhân, trông lòng nhất thời nghĩ ngợi. Thường ngày xem thầy thờ ơ như vậy, đối với đám đệ tử của Phù Đạo sơn nhân Nhai Sơn tuyệt không nói lấy một tiếng, hắn cứ tưởng thầy không hề để ý gì, ngờ đâu hôm nay nhắc tới, vậy mà mọi việc lại rõ như lòng bàn tay.
Dù sao thì ông giờ cũng là thủ tọa của cả một phái Côn Ngô, hơn nữa lại còn là một tay cự phách chánh đạo ở trung vực, tu sĩ Thập Cửu Châu người người nhắc tới đêu luôn có chỗ tấm tắc ngưỡng mộ, bởi vậy...
- Danh sách người Côn Ngô ta tham gia tiểu hội đã xong đâu đó từ mấy hôm trước rồi. Lát nữa con theo ta tới nhà tranh lấy. Còn mấy ngày nữa là tỉ thí bắt đầu, con là sư huynh của tụi nó thì phải tranh thủ chút thời gian này giảng giải nhiều thêm, tiện thể chỉ điểm tu vi cho chúng. Nhai Sơn bây giờ hoàn toàn không có thua kém gì đâu.
Dòng suy nghĩ của Ngô Đoan bị một tràng của Hoành Hư chân nhân ngắt ngang giữa chừng, hắn khom người lãnh giáo. Bóng dáng thầy trò hai người bọn họ thấp thoáng nhấp nhô một hồi thì tới chân núi.
Gió đêm phơ phất, khí trời rét lạnh.
Một mùi hương tươi mát chợt theo gió bay tới, thoang thoảng len lỏi giữa lớp lớp cây rừng trong sơn cốc.
- Ục ục ! Ục ục !
Nghe giống như tiếng suối tuôn tràn trên mặt đất.
Ngô Đoan lấy làm lạ, mấy ngày gần đây kiểm tra tình trạng lòng đất Côn Ngô đâu thấy có nguồn suối gì mới đâu, cái tiếng động này ở đâu ra vậy ? Hắn định hỏi Hoành Hư chân nhân xem sao, nào ngờ vừa quay đầu sang thì thấy thây mình mặt mày biến sắc !
Sương mù trong cốc dần dần trở nên dầy đặc hẳn đi. Dù đứng ở đây cũng không nhìn rõ nổi tình hình phía dưới, chỉ thấy được thấp thoáng bóng nhà tranh, đầm nước với một cái bóng đen thui lui đang ngôi cạnh bên bờ.
- Phù Đạo I
Hoành Hư chân nhân cao giọng quát to, tay áo vừa phất, gió giật chớp rền.
Ngô Đoan chỉ thấy cái bóng xám trước mặt mình nhoáng đi một cái, Hoành Hư chân nhân tức thời biến mất vô ảnh vô tung. Duy có sương mù trong cốc là như lớp lớp sóng cuộn rẽ toạc sang hai bên, để lộ cảnh tượng phía dưới.
Trong tích tắc đó, hắn không khỏi trợn tròn mắt nhìn, kinh ngạc cực điểm.
Mé mé bờ đầm, ngồi trên đống đá lổn nhổn hóa ra lại là cái vị Phù Đạo sơn nhân Nhai Sơn kia ! Lão đang ôm một cái vò gốm to, cổ ngửa ra sau, uống vui đến quên trời quên đất.
Khi Hoành Hư chân nhân xông tới thì cái vò rượu kia đã gần gần thấy đáy tới nơi. Lão vừa rồi quát to như vậy mà hoàn toàn chẳng có lấy một chút tác dụng khiến cho Phù Đạo sơn nhân chú ý tới.
Mãi đến lúc hớp rượu đã đời xong, Phù Đạo sơn nhân mới dừng tay, đặt cái vò xuống. Lão quẹt miệng, lớn tiếng khen : "Đúng là rượu nhà Phật có khác ! Đám hòa thượng canh ở bên Nhất Chỉ Tuyên đúng là có phước quá, có phước quá !"
Hoành Hư chân nhân đứng ngay trước mặt Phù Đạo, mặt mày khó coi, trong người tức giận đến nỗi thiếu điều muốn dộng luôn cái vò rượu lên đầu lão kia.
Đáng lẽ ra ông phải tính trước mới phải ! Hai cái bình rượu Nhất Chỉ Tuyền này đã niêm chặt hơn sáu trăm năm rồi !
Năm nay chẳng phải là vừa đúng tới kỳ đó sao ?
Ngày qua tháng lại, lâu dần ông quên bằng hai cái bình rượu này. Nào ngờ con người Phù Đạo trí nhớ quá tốt, qua cả mấy trăm năm rồi mà vẫn còn tơ tưởng mãi không quên !
- Người ta phòng cháy phòng trộm nhưng ta xem ra phải là phòng Phù Đạo ngươi thì mới đúng !
- Ha ha, Hoành Hư đó a ?
Phù Đạo sơn nhân mở mắt nhìn lên, bộ dạng giống như vừa mới thấy Hoành Hư tức thì, cái miệng ợ lên một tiếng : "Làm gì nhỏ mọn dữ vậy ? Hai cái bình rượu này là năm đó nhờ sơn nhân ta mới có được nha. Bữa nay đúng là qua cầu rút ván mà. Uống của ngươi hai phần rượu thì đã sao ?" Nhờ lão, ta mới có được ư 2
Mặc dù Hoành Hư chân nhân tu tâm dưỡng tánh cực tốt nhưng thiếu chút nữa là kiềm mình hết nổi phun cho Phù Đạo một bãi nước bọt luôn rồi.
Chuyện năm xưa thảy đều kéo qua trong trí.
Hoành Hư chân nhân liếc mắt nhìn cái vò rượu mà nhất thời cũng không còn biết cảm tưởng ra sao.
Năm đó ông với Phù Đạo đánh nhau trước cửa phật môn sáu ngày sáu đêm khiến Chiếu Chân hòa thượng phải ra mặt khuyên giải, phân rõ đúng sai. Phù Đạo phóng túng ngang nghạnh, mở miệng ra là nói quàng nói xiên, uống một ngụm nước suối Nhất Chỉ Tuyền của phật môn người ta mà cứ khăng khăng bảo rằng trong đó có rượu.
Phật môn thanh tịnh, so với Nhai Sơn Côn Ngô căn cơ độc nhất vô nhị thì dễ dầu gì để lão bô bô nói ẩu sao ?
Thế là võ tăng liền vây lấy lão, chuẩn bị động thủ tới nơi.
Nhưng Chiếu Chân hòa thượng lại rất khoan dung rộng rãi. Ông ra hiệu cho mọi người dừng tay, kế lại đổ nước Nhất Chỉ Tuyên vào hai cái bình rồi đưa ra, nói rượu với nước vốn là một thể, huống chi nước Nhất Chỉ Tuyền xưa nay thần kỳ, đem chôn dưới đất sáu trăm sáu mươi năm thì tự nhiên sẽ biến thành rượu.
Phù Đạo bấy giờ mừng rơn, đang định giơ tay ra nhận lấy hai cái bình to kia, nào ngờ Chiếu Chân hòa thượng chuyển vèo một cái sang tay kia, ấy vậy mà lại đưa chúng cho Hoành Hư vốn vẫn đang đứng ở một bên không nói tiếng nào.
Phù Đạo tức tới thiếu điều muốn nổ phổi.
Lúc đó thâm ý của Chiếu Chân hòa thượng ra sao Hoành Hư lý nào còn chẳng hiểu ra ?
Vị đại hòa thượng danh chấn Thập Cửu Châu này tâm tính nhân từ. Ông không thích người ta tới quấy phá phật môn nên mới cố ý đùa Phù Đạo một phen.
- Năm xưa Chiếu Chân thiền sư có lẽ đã nhìn ra ông thèm cái Nhất Chỉ Tuyền đó từ lâu. Chính vì vậy mà ông mới đòi nước suối. Thế nhưng ông ấy lại chẳng cho ông toại nguyện. Là do ông tâm tánh quá dở nên mới không lấy được đồ, bữa nay vậy mà lại còn lên giọng bảo là ta nhờ ông nên mới có rượu này.
Hoành Hư đã bình tâm trở lại.
Lão phất vạt đạo bào ngồi xuống bên cạnh Phù Đạo, kế lại tiếp : "Kể ra thì cũng đã mấy trăm năm không gặp rồi, bụng dạ ông đúng là càng lúc càng đen, da mặt cũng càng lúc càng dầy."
- Bụp !
Phù Đạo đưa tay vỗ một cái lên cái bình còn lại, đẩy bật nắp đậy ra xong thì chuyền nó cho Hoành Hư.
- Từ hồi ông lên làm chưởng môn suốt ngày cứ lẳng nhà lắng nhẳng không dứt. Không phải là uống của ông có một bình thôi sao, chuyện cũ xưa xửa xừa xưa như vậy mà còn tính toán với ha nữa hả ? Đây đây, của ông đây, uống đi ! Uống đi ! Ta xem ông uống cho chết luôn đi !
Hoành Hư chân nhân chẳng hề giơ tay ra cầm. Đối với mấy cái chuyện rượu thịt thế này ông bây giờ đã nguội lạnh, tuyệt chẳng ham thích huống hồ là mê.
Ánh mắt Hoành Hư điềm tĩnh quét qua Phù Đạo một lượt từ trên xuống dưới. Lão ta lúc nào cũng cứ ăn mặc lôi thôi lếch thếch thế này, trông chẳng ra dáng trưởng lão chấp pháp trung vực gì cả, hơn nữa lại còn vắng mặt Thập Cửu Châu ba trăm năm. Hèn gì mà một đám tông môn Tả Tam Thiên lại chẳng ép lão thôi cái chức trưởng lão chấp pháp kia đi.
Hoành Hư chân nhân thong thả đặt hai tay lên đầu gối, dáng ngồi giống như tĩnh tu đả tọa.
- Rượu ta không uống. Hôm nay ông tới đây rồi, muốn uống thì uống cho đã đi. Nên nhớ phật môn dời lên phương bắc, Nhất Chỉ Tuyền cạn khô rồi. Thập Cửu Châu lớn như vậy mà giờ cũng chỉ còn lại có hai cái bình đó thôi.
Có để cho người ta uống cho đã được không hả ?
Phù Đạo sơn nhân lôi từ trong ngực ra một cái đùi gà mỡ màng bóng nhãy, con mắt thì coi thường, lườm Hoành Hư trắng dã chẳng ra phong phạm cao thủ gì. Lão ngoạm một miếng đùi gà, cạp cái đầu xương rồi phun toẹt sang phía Hoành Hư chân nhân.
- Hừ, dời bắc, dời bắc... Rốt cục tại sao phải dời lên phương bắc chắc tự ông cũng biết rõ rành rành. Sơn nhân ta tối nay tới đây để uống rượu chứ không phải để ngồi nói mấy cái chuyện vớ vẩn khẩu phật tâm xà đó với ông đâu.
Hoành Hư chân nhân nhất thời không nói tiếng nào. Lão râu dài bạc phơ, trong đêm trăng soi sáng ngời trông rất tiên phong đạo cốt, nhưng ngồi kế bên một người như Phù Đạo tay cầm đùi gà, chốc một nhát một lại tợp một ngụm rượu, nên cái phong thái xuất trần đó đâm ra có vẻ lạc điệu, nhìn chẳng ra làm sao.
Thật lâu sau mây đen ùn tới, che khuất bóng trăng. Đất trời vạn vật cũng trở nên tối tối mờ mờ.
Sắc mặt Hoành Hư chân nhân dường như cũng âm u theo. Lão ngẩng đầu nhìn trời một cái, rồi lại liếc qua Phù Đạo đang bắt đầu uống tới vò rượu thứ hai, bỗng nhiên chợt nói : "Tiểu hội Tả Tam Thiên sắp sửa khai mạc rồi, đệ tử Tạ Bất Thần của ta chưa về mà môn hạ Kiến Sầu của ông thì vẫn còn kẹt trong Hắc Phong động. Cứ cái kiểu này thì chắc chả phân thắng bại được đâu."
- Cái đám đồ đệ dở ẹt ông dạy ra mà cũng xứng đem so với con bé Kiến Sầu của ta sao hả 2?
Phù Đạo sơn nhân cười xì một tiếng, coi thường cực điểm. Lão cầm ngay cái bình không đập cái "bốp" xuống đất, tiếng bể lanh canh, miểng văng xuống nước tứ tung.
- Cái con bé Kiến Sầu kia khắc sẽ có người đi Hắc Phong động cứu ra. Một cái phái Tiễn Chúc nhãi nhép thôi mà cũng dám tới Nhai Sơn ta múa may thực đúng là chán sống rồi ! Còn ông, thay vì dành thời giờ để ý đến con Kiến Sầu nhà ta thì chỉ bằng đi lo cho cái thằng đồ đệ không biết sống chết ra sao của ông đi ! Ẩn giới hung hiểm, không chừng nó ngoẻo từ đời nào rồi cũng nên. Thằng Khúc ngốc tu vi tuy cao nhưng dẫn theo cái thứ đỉa đói đó thì có trời mà biết sẽ xảy ra chuyện gì I
Giọng điệu nghe ra đến phái Tiễn Chúc lão cũng chẳng coi bằng nửa con mắt huống hồ là đệ tử Tạ Bất Thần thiên phú cao nhất trăm năm qua của Côn Ngô.
Bí mật Cửu khúc hà đồ đang nằm trong ẩn giới.
Khúc Chính Phong đi cùng với Tạ Bất Thần, đứa thì tu vi đủ cao, đứa thì đầu óc đủ dùng, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu...
Mà điều...
Phù Đạo nói chuyện đúng là khó nghe quá. Hoành Hư chân nhân cười cười, chẳng vui chẳng giận, chỉ vuốt nhẹ chòm râu, thản nhiên bảo : "Ta hoàn toàn không có ác ý, ông không cần phải châm chọc công kích ta như vậy.'
Phù Đạo sơn nhân lại chẳng đáp trả tiếng nào, cứ thế nhàn nhã thoải mái uống rượu, làm bộ như hoàn toàn không nghe thấy gì.
Trên sơn đạo dưới chân núi, Ngô Đoan vẫn chưa bỏ đi. Hoành Hư chân nhân dường như đã quên bẵng hắn, chẳng gọi lại mà cũng chẳng cho đi. Bởi vậy, hắn vẫn cứ đứng đó mãi. Sương mù trong núi thấm ướt hết bộ áo trắng trên người, không trung thoang thoảng hơi rượu nên trong lòng hắn tự nhiên bỗng chợt cảm thấy có cái gì đó thật kỳ diệu vô cùng.
Phù Đạo sơn nhân với Hoành Hư chân nhân nói chuyện hắn đều nghe thấy, tuy nhiên vậy mà... lại chẳng hiểu ý tứ ra sao. Có lúc hắn thấy hai bậc cự phách trung vực này giống như bạn chí cốt nhưng có lúc lại như ngầm đối chọi nhau bên trong, bởi vậy tự tâm bỗng chợt cảm thấy kinh tâm động phách.
Trăng treo giữa núi châm chậm ló ra khỏi mây.
Ánh trăng bàng bạc rải rắc mặt đầm. Phù Đạo sơn nhân đã bỏ đi chẳng biết tự đời nào, chỉ để lại một vò rượu không nguyên vẹn, chung quanh gốm vỡ miểng văng tứ tung.
Hoành Hư chân nhân thì ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, im lìm bất động như tượng.
Cảnh tượng ấy Ngô Đoan nhớ mãi không quên, hơn nữa trong một thời gian dài thật dài sau đó cũng không sao lý giải nổi.
Mãi đến trăm năm sau, Côn Ngô xác người chất chồng, máu đổ thành sông, Nhai Sơn lên núi chém chém giết giết, gươm đao loang loáng sáng lòa, Phù Đạo sơn nhân một sớm phi thăng, Hoành Hư chân nhân lia kiếm tự sát, lúc đó hắn mới giật mình nhớ lại...