Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 593 - Ta Không Thành Tiên - Phiên Ngoại 4 : Trương Thang - Thông Minh Quá Bị Thông Minh Hại

Ta Không Thành Tiên - Phiên ngoại 4 : Trương Thang - Thông minh quá bị thông minh hại Ta Không Thành Tiên - Phiên ngoại 4 : Trương Thang - Thông minh quá bị thông minh hạiTa Không Thành Tiên - Phiên ngoại 4 : Trương Thang - Thông minh quá bị thông minh hại

Từ vua đến dân, ai nấy đều biết Trương Thang rất ác, không nên tùy tiện trêu vào.

Xuất thân con nhà thế gia quan lại, y là một kẻ quái đản. Tuy có học "Tứ thư ngũ kinh" thật nhưng y lại không lấy mấy thứ đó để đi thi. Trong con mắt mọi người, thậm chí đến cả cha mẹ, y cũng là thứ lập dị lạc loài. Chuyện làm nhiều người buồn cười nhất chính là việc hồi nhỏ y xét xử con chuột ra sao.

Nghe nói Trương Thang lúc năm tuổi đọc sách ở nhà gặp một con chuột leo lên cây đèn, ăn vụng dầu thắp trong chén.

Y thấy được liền bắt lại, trói chặt nó lên bàn, xong lấy luật lệ Đại Hạ để trong thư phòng cha mình mà nhất nhất đối chiếu tội trạng, kế liền đăng đường thẩm vấn, thi hành hình phạt, đem nó xử tử.

Cha y trở về thấy vậy liền lớn tiếng quở trách, phạt y quỳ trong nhà thờ tổ ba ngày ba đêm.

Tiếc thay, cứ nhìn tâm tánh Trương Thang hiện giờ mà xét thì cái "ba ngày ba đêm' đó rõ ràng là chẳng có tác dụng gì.

Y tuyệt không đi theo con đường khoa cử một lần rạng danh như bao tài tử thư sinh khác mà lại trở thành một ác quan bằng ngòi bút, một cẩu quan lột da người, tiếng chửi đầy thân, ai thấy cũng hãi.

Ác quan, cẩu quan.

Đây là tiếng người ta gọi lén Trương Thang thôi.

Lúc mới vào nghề y phụ trách văn thư, sau đó thăng cấp dân dần. Nhờ gan dạ, hiểu biết kinh người với tánh tình cực kỳ tàn nhẫn, cộng thêm lòng "trung" với hoàng đế nên chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi, y đã nhảy vọt lên làm trọng thân nắm quyền bính trong tay, cai quản luôn "chiếu ngục”, nơi chuyên giam giữ trọng thần và thậm chí cả vương công quý tộc.

Y chế ra đủ thứ hình phạt mới mẻ, thường thường phạm nhân hễ ai nghe qua đều phải sợ mất mật. Dù là nhận tội xử tử hay bức cung giá họa, mọi án kiện đều luôn kết thúc chóng vánh, nhanh đến gân như vượt quá sức tưởng tượng của người thường.

Bởi vậy mà dần dân cái danh "ác quan" vang xa.

Nhưng đồng thời hoàng đế lại càng lúc càng coi trọng y vì y cực kỳ "trung thành" và cũng rất biết "nghe lời". Người nên có tội sẽ thành có tội, người nên trong sạch sẽ thành trong sạch. Tất cả đều đúng theo ý hoàng đế nhưng ngài lại không cần phải mang tiếng xấu.

Trương Thang vì vậy chính là thanh đao của hoàng đế Đại Hạ.

Điểm này từ vua đến dân mọi người đều công nhận nhưng không một ai dám hai năm rõ mười nói thẳng ra miệng.

Trương Thang vẫn đi đi lại lại trong triều điềm nhiên như không, tuyệt chưa bao giờ vì lời ong tiếng ve mà lấy làm bực tức. Cuộc đời y gần ba mươi năm dường như rất hoành tráng hào hùng nhưng đồng thời cũng lại tựa hồ có vẻ tầm thường đến gần như chẳng đáng nhắc tới.

Cha y lại là quan tốt thương dân. Ông thường khuyên răn, muốn y trở thành một vị quan tốt nhưng trong mắt y, quan tốt đồng nghĩa với yếu hèn, lúc nào cũng bị hà hiếp sỉ nhục còn mấy kẻ trọng thần chức cao thì diễu võ dương oai...

Quan tốt ư ? Quan tốt chính như vậy sao ?

Thế này mà gọi là quan tốt cái gì chứ ?

Ngày qua ngày, năm nối năm, mấy cái câu đại loại như vậy mà Trương Thang không ngừng tự vấn kia trước sau vẫn khó lòng tìm ra lời giải.

Xét về một mặt nào đó, Trương Thang xưa nay không phải là kẻ dối trá. Khi phải đối diện với chính mình quyết định điều gì, y đều chẳng tự lừa dối bản thân.

Y không muốn trở thành cái gọi là "quan tốt" vì dễ bị tham quan ô lại ức hiếp, không muốn mang tiếng "tốt" mà chi trong khi cả đời thê thê thảm thảm. Dù ngàn người chỉ trỏ, vạn kẻ chửi mắng, y như hiện tại vẫn khiến khối người phải ngưỡng mộ. Cho dù người ta thóa mạ y nhưng đa số đều không dám nói thẳng mặt, như thế là đã đủ rồi.

Mọi người ai cũng vừa ghét vừa sợ y, tức mà không dám nói.

Nhưng sau lưng y đã có hoàng đế. Dù biết gần vua như gần cọp, hoàng đế mới chính là người không đáng tin nhất nhưng ở đời người đáng tin nào dễ có ai 2

Nửa năm trước, Trương Thang phụng lệnh hoàng đế bắt đầu ra tay "điều tra" án phủ Tạ hầu mưu phản. Tạ Vô Danh Tạ tam công tử lúc đó vẫn còn là kẻ được người người toàn kinh thành ngưỡng mộ. Nhưng sau khi án xử xong xuôi, chẳng còn ai dám bàn luận gì về y nữa.

Nha môn sau giờ ngọ, nắng nóng hừng hực khiến con người ta trở nên lười biếng hẳn đi, nhưng mấy tên nha dịch giữ cửa thì tuyệt không dám lười nửa phân - Giờ này, Trương Thang, thượng cấp tối cao của bọn họ, vẫn còn chưa tới nhưng chẳng mấy chốc liền sẽ tới ngay thôi.

Mấy ngày trước không biết sao Trương Thang lại mất tích. Chuyện khiến triều đình từ trên xuống dưới người người chấn động. Thậm chí cả hoàng đế cũng phái người truy tra xem xem y thất lạc ở đâu. Nhưng không ngờ chỉ mấy ngày sau Trương Thang đã bình yên vô sự mà về.

Không ai biết y đã gặp chuyện gì, chẳng ai biết y đi đâu. Đám nha dịch chỉ biết rằng hôm Trương Thang về thì thánh chỉ của hoàng đế cũng liền tuyên đến phủ nha, suốt mấy đêm liền triệu y nhập cung, có lẽ là muốn nghe y giải trình thì phải.

Rốt cục trong hoàng cung xảy ra chuyện gì, không ai biết rõ.

Mọi người chỉ biết sau khi lên triều ngày thứ hai, Trương Thang trở về lông tóc không mất một sợi, còn các quan viên trong triều trước đó từng đồn y là "yêu nghiệt" thì sau chuyện này không một người nào thoát khỏi bị bắt dưới đủ thứ mưu chước của y.

Oan giả án sai, tham ô, xử việc vì tình riêng, phạm luật, bất hiếu, ... tội danh một chồng một đống cứ thế thêu dệt lên.

Nhất thời, trong triều trên dưới đều câm như hến, không ai dám hó hé lấy một tiếng.

Triều đình đã thế huống hồ là đám lâu la tép riu dưới trướng y, ai mà chẳng càng hãi hùng hơn ?

Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt, nhưng không tên nào dám quẹt tay lau.

Xa xa, có một cỗ kiệu từ tít cuối đường tiến lại, tới trước cửa chính nha môn thì dừng. Rèm kiệu hất lên, Trương Thang liền bước ra.

Mặc dù khí trời nóng bức như vậy nhưng bộ quan phục y mặc trên người lại không hề xộc xệch, nhìn bề ngoài thậm chí còn chẳng thấy xếp ly nhăn nhăn là mấy.

Vừa từ Sát Hồng tiểu giới về không lâu, nhìn cánh cổng chính quen thuộc trước mặt, Trương Thang vậy mà lại hơi có chút bần thần.

Lúc chầu hoàng đế, y không hề đề cập đến vấn đề Tạ Vô Danh lấy vợ, thậm chí đến mối nghi trong bụng cũng chẳng nói ra.

Việc kia thực quá sức tưởng tượng, cũng không phải là chuyện mà bản thân y hiện giờ có thể giải quyết được.

Rốt cục cái thế giới đó là gì ? Sau khi đọc qua rất nhiều thư tịch cổ, Trương Thang đã bắt đầu có suy đoán riêng.

Y cau mày, bước chân vào trong, đám nha dịch xung quanh đang hành lễ với mình ra sao cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn lấy một cái.

Trương Thang đi thẳng một mạch vào chiếu ngục âm u. Bên ngoài khí trời oi bức, bên trong cũng không khá hơn được bao nhiêu, mà đi mãi tới chỗ sâu nhất mới bắt đầu cảm thấy lạnh lẽo rợn người.

Hồ sơ vô số chồng xếp ngay ngắn trên giá dựa sát tường. Trương Thang đi ngang qua, định rút lấy một cuốn, nhưng ngay khi đầu ngón tay vừa chạm tới hồ sơ thì đầu óc không sao kiêm được mà nghĩ đến người y tình cờ gặp ở cửa cung.

Kẻ đó trông vừa như thiếu niên vừa như thanh niên, người mặc trường bào xanh nhạt quái lạ, còn họa tiết trên vải cũng cổ xưa; đôi mắt thì vừa như trải đời vừa lại như rất non trẻ, nhìn mà không sao đoán nổi được tuổi, đến tóc tai cũng xõa ra phóng túng.

Y được đám thái giám tiễn ra nên đi lướt ngang vai kẻ nọ.

Trương Thang thấy mình ngờ ngợ nhận ra người này nhưng lại không nói ra được thân phận của gã. Cái cảm giác khó nói khôn tả này đồng thời cũng lại toát ra một thứ khí vị quen thuộc quỷ dị. Trong tích tắc bước ra cổng cung, y rốt cục cũng khựng lại : Hóa ra là người thiếu niên y gặp trên đường lúc trước, hơn nữa còn phái người truy bắt !

Tiểu thái giám đứng bên cạnh thấy cử chỉ hành vi của y như vậy thì sợ run, vội hỏi : "Trương đại nhân, có chuyện gì không ?”

Trương Thang nhíu chặt đầu mày : "Người kia là ai ?"

Tiểu thái giám đáp : "Đó là một vị từ cõi bồng lai mới tới hôm qua, tự xưng họ Phó, tên Triêu Sinh. Người này chính do mấy ngài đại thần phụng hoàng lệnh tìm về, nghe nói biết thuật trường sinh..."

- Trường sinh...

Trương Thang không khỏi lầm bầm lặp lại hai tiếng kia. Y thu tay lại, sắc mặt trở nên sa sầm. Lai lịch bất minh nhất định là kẻ có điều khuất tất. Hơn nữa gã còn từng là đối tượng truy bắt của y, nhưng vậy mà bây giờ lại thành thượng khách của hoàng thượng rồi ư ? Đã thế còn biết "trường sinh" nữa sao ?

Ở đời có được có mất, trường sinh há có phải là chuyện đơn giản gì ?

Chỉ vì lần trước y khi khổng khi không mất tích, tự nhiên lạc vào Sát Hồng tiểu giới, lúc trở về không khỏi phải giải trình sự việc cho hoàng đế nghe. Hoàng đế vừa biết có tu sĩ tồn tại tức thời liền mê muội cái gọi là "trường sinh."

Sự có mặt của gã "Phó Triêu Sinh" này dù sao cũng khiến y cảm thấy quỷ dị, tựa hồ như sẽ có cái gì đó chẳng lành.

Trương Thang chầm chậm giơ tay lên sờ sờ mi tâm. Cái vệt dọc bị trong Sát Hồng tiểu giới này vậy mà lại không hề tiêu tán. Mỗi lân đầu ngón tay y chạm tới đều thấy bên dưới có vẻ phập phà phập phồng sâu trong tổ khiếu mi tâm.

Tựa hồ như... thứ ăn vào mi tâm y là một ngọn lửa thật. Trương Thang rốt cục không lấy quyển hồ sơ xuống nữa mà trở lại ngồi trước trường án phê duyệt của mình nhìn ra chiếu ngục âm u, đầu óc bỗng nhớ tới đủ mọi cảnh tượng từng chứng kiến thật chẳng khác gì địa ngục trong Sát Hồng tiểu giới.

- Thôi...

Nghĩ không thông thì thôi khỏi nghĩ tới nữa. Trương Thang gõ gõ đầu ngón tay xuống bàn, sát khí từ đáy mắt thình lình chợt lóe. Y cất tiếng quát to : "Trương Thành, lôi mấy tên bắt được hôm trước ra đây !"

- DạI

Sai dịch thủ hạ lập tức tuân lệnh đi xuống dẫn người.

Bởi vậy thảm cảnh mỗi ngày mỗi có trong chiếu ngục lại bắt đầu mở màn.

Lúc Trương Thang ra khỏi nha môn thì đêm đã buông xuống, toàn kinh thành đang sắp vào giờ giới nghiêm.

Kiệu đang chờ y ngoài cổng. Tiết trời ban đêm vậy mà hơi rét, khí lạnh thậm chí còn tráng cả một lớp lên rèm, Trương Thang còn chưa tới gân mà đã cảm thấy được cái hơi nó phả ra.

- Cộc cộc cộc...

Tiếng ngựa phi đập vó vang dội.

Trương Thang còn chưa kịp lên kiệu thì phía trước chợt có một chiếc xe ngựa phóng vụt qua. Kẻ ngồi bên trong thế mà hoàn toàn không hề để ý chút gì đến người đi trên con đường này.

Trương Thang tức thời nhíu chặt đầu mày ngước mắt nhìn theo.

- Vù vù I Ào ào...

Cuồng phong thổi qua, thốc lên một góc rèm che cửa sổ, lộ ra một người thanh niên đang ngôi ngay ngắn bên trong, thân mặc trường bào xanh nhạt cổ xưa, trông rất phong trần gió bụi.

Đây... đây chẳng phải là kẻ y đã từng gặp trước cửa cung lúc trước ư ?

Trương Thang nhìn gã, gã cũng nhìn lại Trương Thang.

Trong sát na ánh mắt giao nhau, cảm giác thật lạ lùng vi diệu.

Y vẫn còn nhớ tên người này là Phó Triêu Sinh.

Chiếc xe ngựa tuyệt không dừng lại, nhưng cái nhìn của Phó Triêu Sinh lại để lại dấu ấn rất sâu trong trí óc Trương Thang : Trong một sát na nhìn nhau đó, ánh mắt của gã dường như khựng lại ở mi tâm mình, thân sắc có vẻ ngạc nhiên không tưởng nổi, tựa hồ như vừa thấy thứ gì không nên có...

Thoắt cái xe ngựa đã phóng vụt đi mất.

Trăng tròn cao cao giữa trời. Trương Thang đứng sững bên vệ đường quạnh quẽ tịch mịch, cạnh cỗ kiệu lạnh ngắt hơi sương, tâm tư sa sa trâm trầm.

Người phu khiêng kiệu dè dặt dõi theo chiếc xe ngựa đã phóng đi xa, kế lại đưa mắt nhìn lại Trương Thang vẫn còn đứng im tại chỗ, sau bèn nhè nhẹ thở dài một hơi, thấp giọng nói : "Đại nhân, người ngồi trong xe đó hình như là quốc sư đại nhân vừa được hoàng thượng sắc phong mấy canh giờ trước...

Trương Thang nhìn người phu kiệu : "Quốc sư đại nhân ?"

Phu kiệu gật gật đầu đáp : "Toàn kinh thành đồn ầm lên rồi. Ngài ta vừa mới được phong. Ai cũng gọi "Phó quốc sư" đấy. Người biết biến đá thành vàng, lại còn có thể trường sinh bất lão nữa. Lợi hại lắm !"

Biến đá thành vàng, trường sinh bất lão ? Tâm trạng Trương Thang thoắt cái liền càng âm u, sa sâm hơn nhiều. Y hơi rũ mắt, giấu đi mấy phần sát khí gân như không ghìm xuống nổi được nữa, đoạn ngắt lời tên phu kiệu cứ đang lải nha lải nhải luôn miệng :

- Về phủ I

Lệnh xong, y chui vào kiệu, không nói thêm tiếng nào.

Phu kiệu chẳng dám lắm mồm, lập tức nâng kiệu lên ngay.

Thời này khắc này, toàn kinh thành tuyệt không ai có thể ngờ được rằng : Vài tháng sau đó, trọng thần tâm phúc của hoàng đế - một ác quan tàn nhẫn bậc nhất trong triều - vậy mà sẽ bị vị quốc sư mới lên này đẩy ra đoạn đầu đài, đầu lìa khỏi cổ !
Bình Luận (0)
Comment