Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 592 - Ta Không Thành Tiên - Phiên Ngoại 3 : Phó Triêu Sinh - Thiên Địa Viễn Hành Khách

Ta Không Thành Tiên - Phiên ngoại 3 : Phó Triêu Sinh - Thiên địa viễn hành khách Ta Không Thành Tiên - Phiên ngoại 3 : Phó Triêu Sinh - Thiên địa viễn hành kháchTa Không Thành Tiên - Phiên ngoại 3 : Phó Triêu Sinh - Thiên địa viễn hành khách

Phó Triêu Sinh lại bắt đầu mơ.

Lần này không phải là vũ trụ bạt ngàn nữa, hư không dăng dặc ngân hà cũng không, lại càng chẳng phải đất đai hoang vu mênh mông gì mà xung quanh chỉ toàn là biển cả, giữa muôn trùng sóng nước râm rì yên bình, cảnh tượng mỹ lệ nhu hòa như mộng.

Trời đêm xanh thẫm, cao cao tuôn đổ ánh vàng. Gió biển hiu hiu, sóng đập lớp lớp biêng biếc. Sương mù nặng nề xa xa dần dần bị gió xua đi, cuồn cuộn lao hết về phía chân trời, đồng thời cũng che khuất luôn cả vầng trăng bạc tròn vành vạnh.

Bên tai hắn vang vọng tiếng người đều đều điềm đạm, giữa một trời mông lung mơ hồ bỗng đâu bừng lên quầng sáng : "Đạo khả đạo, phi thường đạo*..."

* Đây là một câu trong "Đạo đức kinh" của Lão Tử : Đạo mà nói được thì không phải là đạo thường.

Trong ý thức trống rỗng của hắn hốt nhiên bỗng có cái gì đó sinh sôi trỗi dậy, rùng rùng chấn động. Biến cố khiến con phù du nho nhỏ đang đậu trên cây gậy trúc chín đốt cũng bị rung theo. Nó đập đập võ vỗ đôi cánh trong suốt rồi mở choàng mắt nhìn, thoắt sau liên hóa thành một thiếu niên nước da tai tái xanh.

Nghe đạo mà sinh.

Trường bào cũ kỹ phủ dáng, sắc xanh tựa như rong rêu lan đầy, họa tiết cổ xưa đặc kín trên cổ áo gấu áo trông đượm một màu thăng trầm dâu bể. Mà người nữ tu đang lầm rầm đọc kia thì đang ngồi trên một tảng đá nhỏ cạnh vịnh nước, ánh trăng lung linh dát bạc trên khuôn mặt trắng ngà, trên đôi môi phấn bạch mim mỉm cười, tiếu ý phảng phất như có như không, trông hệt như giọt sương còn đọng lại sau cơn giông gió, vừa dịu đẹp vừa thanh nhã.

Phó Triêu Sinh vì vậy mới hay chính nữ tu này đã khiến mình "nghe đạo mà sinh". Hắn tự nhiên bỗng cảm thấy trong lòng xúc động khôn cùng, không sao dẫn nổi, bèn định đưa tay ra chạm vào vai nữ tu kia, nhưng trong sát na đầu ngón tay chạm vào chất vải mềm mại trên người nàng thì dung nhan dịu dàng xinh đẹp kia bỗng vỡ tan thành nước, ngàn mảnh dập dênh theo sóng tứ tán loang xa.

Đầu ngón tay hắn tê buốt như băng !

- Rầm ! Rầm ! Rào ! Rào...

Sóng cả trắng xóa hốt nhiên cuồn cuộn chồm dậy, âm ầm đập mình xuống mặt biển thẫm xanh.

Hàng mi hơi khép của Phó Triêu Sinh bỗng chợt rung lên, hắn mở choàng mắt tỉnh khỏi cơn mơ. Ngẩng đầu nhìn lên, xung quanh sắc lam biêng biếc vô bờ tràn ngập lòng người. Gió biển tanh tanh vị mặn phả thẳng vào mặt hắn, thốc qua dáng người y bào đơn bạc, tà áo phần phật cuốn bay.

Hắn đang đứng trên lưng côn. Côn hệt như một dãy núi khổng lồ, rẽ sóng mà đi, phần nhô trên mặt biển chỉ như một góc băng nổi, còn tất cả những gì hùng vĩ to lớn hơn đều ẩn hết dưới nước. Nó bơi tới đâu, sóng lướt hàng hàng dài dài theo sau đến đó.

Đầu ngón tay hắn có dấu tích lành lạnh. Phó Triêu Sinh cúi đầu nhìn thì thấy là nước, có lẽ do tại sóng bắn lên, giấc mơ nặng nề của hắn mới bị cắt ngang. Bây giờ đã là mấy ngày sau cuộc hạnh ngộ bên rặng san hô Đại Mộng biển tây ấy. Hắn nhắm thẳng hướng tây mà đi, cô đảo nhân gian đang ở phía trước, còn cách không bao xa. Sau lưng hắn, mặt trời đỏ ối châm chậm nhô lên, vàng gieo lấp lánh sáng ngời cả một miền biển mênh mông.

- Ngươi lại mơ giấc mơ kỳ quái gì đó...

Có tiếng nói già lão nghe hơi ôm ồm từ bên dưới vọng lên.

Đối với chuyện côn biết mình mơ, Phó Triêu Sinh hoàn toàn không lấy gì làm ngạc nhiên, chỉ có sắc mặt là bồi hôi bâng khuâng : "Ngươi còn nhớ nữ tu chúng ta tình cờ gặp được ở rặng san hô Đại Mộng không ?”

- Cái người cầm rìu đó hả ?

Côn nhớ tới nữ tu gặp ở rặng san hô Đại Mộng, tay cầm một cây rìu to. Đầu rìu nhìn nanh ác mà người thì mộc mạc thanh thuần. Lúc nàng băng ba ngàn dặm sóng, thuận gió mà đi, nó có từng nhìn qua một lần, thấy người vừa như bình thường vừa lại có vẻ chẳng chút tầm thường.

- Nếu ta nhớ không lầm thì lúc chở ngươi rời biển tây, ngươi nghe thấy tiếng, nghe thấy nữ tu đó đọc đạo mà hóa hình, từ đó liền trở nên khác hẳn các phù du khác...

Một con phù du may mắn nhất mà cũng bất hạnh nhất.

Bình thường nhất mà cũng đặc biệt nhất.

Tập trung tâm nguyện của cả tộc phù du, nghe Kiến Sầu đọc đạo mà sinh, tất cả đều là chuyện tình cờ. Hắn vừa sinh ra đã có được toàn bộ trí nhớ của tộc phù du, hiểu biết chuyện đời, hơn nữa còn có thể ngược dòng truy đến cả thời kỳ vũ trụ mới hình thành. Song những thông tin đó quá lớn, thậm chí qua một khoảng thời gian cực dài rồi mà hắn cũng không sao phân rõ được thân phận của mình, cứ luôn vật vờ chìm đắm trong cái mớ bòng bong đó chẳng dứt ra nổi.

Mãi cho tới gân đây hắn dường như mới bắt đầu tỉnh tỉnh lại.

Dĩ nhiên, dưới con mắt côn, phù du thực kỳ cục hết sức : Nữ tu Thập Cửu Châu kia thì có cái gì mà mơ với mộng chứ ?

Nó khó hiểu quấy nhẹ đuôi một cái, ngọn "núi nhỏ" phía trên cũng lượn cong một vòng, đẩy dạt đám cá vô tri ra xa.

- Nhắc tới mới nói, ta thì cực lớn, ngươi thì cực nhỏ. Thế gian hai bên hai mút trái ngược như vậy mà lại thành bạn với nhau...

- Trời đất đã sinh ra ta với ngươi thì cớ sao lại chẳng thành bạn 2?

Phó Triêu khẽ cười nhưng đầu óc thủy chung vẫn không rời được người nữ tu trong ký ức : "Con người biết mơ. Các giấc mơ trước đây của ta đều vụn vặt rời rạc, còn hôm nay lại mơ thấy nàng..."

Côn thở dài đáp : "Như vậy thì ngươi trở thành "người" rồi đấy. À, nhưng mà vẫn phải để ý, cẩn thận một chút..."

- Cẩn thận một chút sao 2?

Phó Triêu Sinh nhíu mày hỏi lại.

Tuổi côn rất lớn, dĩ nhiên ý không phải nói già mà là nó trải đời rất nhiều. Nếu xét theo cách phân chia thời đại của tu sĩ thì có lẽ ngay từ giai đoạn hoang cổ nó đã có mặt rồi, chuyện đời thế gian bãi bể nương dâu cũng đã chứng kiến không biết bao nhiêu mà kể. Bởi thấy nhiều nên không thích nói tới thôi.

Nhưng tự nhiên bây giờ nó buông cho cái câu "cẩn thận một chút" nên Phó Triêu Sinh mới chẳng hiểu ra sao.

Côn cười đáp : "Tại vì bọn họ chen thất tình lục dục vào vũ trụ. Nhưng hễ là yêu tinh quỷ quái thì tự thân không có tình cảm, bởi vậy nên không biết mơ. Mà giờ ngươi thành người rồi thì phải coi chừng, đừng để mình bị lún vào trong. Mặc dù nàng với ngươi đúng là có rất nhiều đầu dây mối nhợ với nhau."

- Ta xem nàng như bạn thân.

Tự sâu trong tâm khảm hắn đột nhiên bỗng trỗi nên một cảm giác lạ lùng, kỳ diệu đến nỗi thật không sao diễn tả nổi thành lời.

Phó Triêu Sinh chợt giơ tay với vào hư không, thoắt sau một luồng chớp điện liền ngưng tụ lại, hóa thành một tia sáng nho nhỏ nhì nhằng chói lòa, uốn lượn quấn trên đầu ngón tay.

- Cái gì vậy 2

Côn ngủ mê quá lâu, đến nỗi trên đời gần đây có thứ gì mới lạ cũng không rành cho lắm, nhiều khi còn chẳng lợi hại bằng phù du có trí nhớ của toàn tộc.

Phó Triêu Sinh đáp : "Cái này là lôi tín của tu sĩ phát minh ra."

Lôi tín là cái gì côn không biết, nhưng riêng chữ "tín" thì nó biết rất rõ, bởi vậy bèn hỏi : "Ngươi muốn gửi thư cho ai đấy ?"

Nhưng đi chung với nhau suốt cả chặng đường, nó vậy mà có hê nghe Phó Triêu Sinh nhắc tới bạn bè gì đâu, thế nên bèn nghĩ nghĩ một hồi, hóa ra...

- Gửi cho nàng ấy !

Bọn họ tình cờ gặp nhau ở rặng đá Đại Mộng biển tây khi trước thực đúng là chuyện bất ngờ không tưởng. Sau khi hắn hóa thành người thì cứ tới lui quanh quanh ven Thập Cửu Châu với mười ba đảo tiên lộ, tỉ mỉ tìm hiểu mọi thứ về tu sĩ chứ không đi sâu vào. Sau khi tra ra được chỗ của Côn ở đâu, Phó Triêu Sinh liền lên đường tới đánh thức Côn dậy.

Nào ngờ, rặng đá Đại Mộng lại bị mấy tên tu sĩ bất tài vô dụng phát hiện thấy trước. May sao hắn dù gì cũng là phù du đã từng nghe đạo, duy chỉ có Khúc Chính Phong là hơi khó đối phó một chút mà thôi. Hắn dễ dàng triệt hạ phong ấn, đánh thức Côn dậy, hơn nữa còn tranh thủ lúc đám tu sĩ nội bộ lục đục đấu đá lẫn nhau mà cưỡi côn đi mất.

Nhưng hắn chưa hề nói với côn câu nào cho dù đó là người đầu tiên hắn quen được khi vừa mới sinh ra. Cứ lấy mạng sống ngắn ngủi của phù du mà luận thì "cũ" tức là "rất thân' rồi.

Ống tay áo rộng phần phật phất phới bay theo chiều gió lộng, mạnh đến nỗi trông Phó Triêu Sinh chẳng mấy chốc cũng thiếu điều muốn bay đi theo. Hắn nheo mắt tránh gió, nhưng sâu dưới đôi con ngươi lại ánh lên dịu dàng.

Hắn mấp máy môi, tức thời liền có mấy chữ bay ra tụ lại thành một đạo lôi tín, sau đó thì bị vo lại, đặt vào lằn chớp sáng : "Phù du Triêu Sinh, hỏi thăm bạn cũ có khỏe không..."

Năm ngón tay thuôn dài trắng trẻo của hắn nhẹ nhàng thả ra, đạo lôi tín lập tức tích tích te te mấy tiếng rồi phóng vút vào tâng mây lớp lớp trên cao, chớp mắt chẳng còn thấy đâu.

Giọng côn có chút khó hiểu : "Ngươi xem nàng như bạn thân, nhưng người ta chưa hẳn đã..."

Phù du biến thành người cái gì chứ ? Dưới mắt con người bọn họ mà nói, hắn thật ra là "yêu" mới đúng. Hơn nữa, còn đặc biệt ở chỗ dù nhìn nhỏ xíu như vậy nhưng hắn lại còn là một "đại yêu" cực kỳ kinh khủng.

Song Phó Triêu Sinh chẳng hề để tâm tới, vẫn cứ với dáng vẻ tự tin như vậy mà đáp : "Côn, có lẽ sau này gặp lại, ngươi sẽ không cảm thấy thế đâu."

- Được rồi I

Côn cũng chẳng biết gì, chỉ tại tích trữ cả đống kinh nghiệm cũ rích trong người rồi nên mới tiện miệng khuyên hắn chút chút vậy thôi.

Tuy nhiên đáy mắt Phó Triêu Sinh thoắt cái bỗng chợt trở nên hơi thẫn thờ. Xa xa bờ biển càng lúc càng gân, trước mặt đã là cô đảo nhân gian rồi. Hắn nhỏ giọng lầm rầm hỏi : "Chuyến này chúng ta vượt biển tây mà tới, không biết rồi có gặt hái được gì không đây ?”

- Có lẽ có đấy.

Côn cũng không chắc lắm. Giấc ngủ của nó kéo dài quá quá lâu, cả hành tỉnh Nguyên Thủy đã thay đổi đến long trời lở đất khiến nó chẳng dám tưởng tượng nổi. Cho nên mặc dù biết đủ mọi chuyện nhưng nó vậy mà cũng không sao trả lời nổi câu hỏi của Phó Triêu Sinh.

Đời phù du rất ngắn, chẳng quá một ngày. Có không biết bao nhiêu con chỉ có thể thấy được bình minh trăng lặn một lần, thậm chí đến tấc vuông nơi chúng sinh sống cả đời cũng chưa từng bay qua hết. Trời đất bao la, nhưng đối với phù du mà nói, cái biết chẳng qua chỉ là chút chút trước mắt như thế mà thôi.

Ngàn ngàn vạn vạn năm nay, có lẽ cũng đã từng có phù du ngước mắt nhìn trời mà bâng khuâng cảm hoài như Triêu Sinh đây chăng 2?

Phù du sáng sinh chiều chết.

Tại sao 2

Có điều hắn là con phù du may mắn nhất trong tất cả phù du. Hắn thấy được mặt trời mọc lặn không biết bao nhiêu lần, thấy được ngày sáng đêm đen, chu du từ mười ba đảo tiên lộ tới đại địa Thập Cửu Châu, sau cùng còn đi rặng đá san hô Đại Mộng biển tây...

Mộng dài một ngày không tỉnh táo.

Triêu Sinh khẽ cười, giọng hắn vắng lại : "Tộc phù du, sáng sinh chiều chết. Chỉ mong sao đi chuyến này có thể nhìn trộm được một chút bí mật nào đó.'

Hắn khựng lại rôi đột nhiên bảo : "Côn lớn không biết mấy ngàn dặm, nếu hóa thành chim thì gọi là Bằng. Sải cánh như che khắp cả, lưng cõng trời xanh... Nếu ngươi vỗ cánh, cuồng phong trỗi ba vạn dặm. Nhưng sao chúng ta lại đi biển nhiều ngày trời như thế này chứ ?"

Bờ biển càng lúc càng gần, con cá khổng lồ bên dưới vẫn bơi bơi tiến về phía trước, tựa hồ như chẳng hề lấy làm phiền vì phù du đứng đó huyên thuyên không biết nghĩ cho người khác.

- Ngươi đánh thức ta dậy ở rặng Đại Mộng, chuyện đã kinh động đến không ít kẻ, vậy mà còn đòi bay lên trời nữa...

- Ái chà, thực ra ngươi cũng không phải là một đứa dễ nói chuyện nha...

Phó Triêu Sinh thu mắt về, kế lại dõi nhìn ra xa. Thấy mặt trời đỏ ối một quầng đã hoàn toàn nhô lên rõ hình rõ dạng, hắn mới nhỏ giọng nói : "Chúng ta tới cô đảo nhân gian rồi."

Một đất phồn hoa mới mẻ, khác hẳn Thập Cửu Châu, nó lấy dáng vẻ ấy mà nghênh đón đại yêu' với bạn côn chí thân vừa chân ướt chân ráo tới nơi, trước mắt mới lộ ra chỉ một góc trù phú như vậy. Bờ biển neo đậu kha khá thuyền cá, người người qua lại không ít. Bọn họ vung vung vẩy vẩy rất nhiều thứ trong tay, cái thì xiên, cái thì lưới và cả mái chèo...

Sáng sớm hôm nay, bọn họ muốn ra biển đánh cá.

Côn nhức nhức đầu bảo : "Chúng ta vẫn nên giấu tung tích đi thì hơn." - Được l

Phó Triêu Sinh thoải mái ứng tiếng đáp lời. Một trận gió thổi qua, cả người thoắt cái liền tiêu biến.

Bên bờ, trên một chiếc ghe nhỏ đang chuẩn bị ra khơi có một cô gái tóc tết bím bỗng dụi dụi mắt : "Ô, vừa mới nãy còn thấy có đại ca ca ở đó mà, sao bây giờ tự nhiên đi đâu mất rồi..."

Phó Triêu Sinh dĩ nhiên không nghe thấy câu đó, mà mặc dù có nghe được thì cũng chẳng để tâm tới. Hắn lúc này đã vô thanh vô tức lên bờ, đứng dưới cổng một tòa thành nhỏ gần biển nhất, mắt dõi nhìn vào đường phố rộng rãi bên trong, kẻ qua người lại.

Trên trời có một dải mây đen khổng lồ trôi ngang qua đầu hắn. Ai nấy đều nghĩ trời sắp mưa tới nơi nhưng chỉ Phó Triêu là biết rõ : Đó chẳng qua là côn đã hóa thành bằng, bóng nó từ trên cao đổ xuống đấy thôi.

Có lẽ chỗ này quá ồn ào, hoàn toàn không có chút gì thanh tịnh như ở biển tây nên côn thấy không quen lắm, có cảm giác xa lạ với thế giới này, tựa hồ như mình chỉ là một người khách qua đường...

Mặc cho người phàm già lão hay trẻ con đi ngang qua bên cạnh, Phó Triêu Sinh vẫn đứng im lìm bất động.

- Sao Vậy...

Tiếng nói rất khẽ ấy từ chân trời vẳng tới, hóa thành một sợi dây thanh nhỏ nhập vào tai hắn.

Phó Triêu Sinh không trả lời. Hắn dường như đang hướng về lòng mình nên mới dõi mắt nhìn ra phương đông xa xa -

Thư của mình nàng có nhận được hay không ?
Bình Luận (0)
Comment