Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 591 - Ta Không Thành Tiên - Phiên Ngoại 2 : Khúc Chính Phong - Bạt Kiếm Tứ Cố Tâm Mang Nhiên

Ta Không Thành Tiên - Phiên ngoại 2 : Khúc Chính Phong - Bạt kiếm tứ cố tâm mang nhiên Ta Không Thành Tiên - Phiên ngoại 2 : Khúc Chính Phong - Bạt kiếm tứ cố tâm mang nhiênTa Không Thành Tiên - Phiên ngoại 2 : Khúc Chính Phong - Bạt kiếm tứ cố tâm mang nhiên

Ngày hôm ấy, hắn một mình một bóng ôm bình rượu bay từ cầu dây treo Nhai Sơn xuống dưới.

Nơi ấy bờ sông bằng phẳng trải dài, cỏ hoang bụi bụi um tùm; ngày qua tháng lại, sông nước võ về, đá cát nổi gò chồng chất nhấp nhô, chỗ nước cạn đó mỗi lúc càng rộng lớn hơn thêm tự bao giờ chẳng biết. Sáu trăm năm trôi qua, thứ bất biến không đổi vẫn là ngàn nấm mộ lặng lẽ nơi đây, để cùng đỉnh Nhai Sơn cao vút chân mây ngày ngày ngóng trông nhau mãi mãi.

Khúc Chính Phong thích nhất là ôm rượu xuống đây uống một chầu say túy lúy.

Chiến trận sáu trăm năm trước đã làm hao tổn hết mọi tinh nhuệ của Nhai Sơn.

Đối với người tu đạo mà nói, mấy trăm năm đó chẳng qua chỉ như chớp mắt. Có điều, tu sĩ thiên hạ đa phần tu vi thường thấp, số tuổi thọ cũng không đủ dài, trừ những người có tu vi cao, sống lâu ra thì cuối cùng còn mấy kẻ nhớ đến ?

Ai cũng mưu cầu danh vọng cho mình, người người đều muốn tạo dựng huyền thoại cho bản thân. Chỉ có người ôm khóc quá khứ lại kiệt lực chẳng nói.

Sáu trăm năm trời, Nhai Sơn nơi miền trung vực này trâm mặc đau thương, sừng sững đứng giữa đại địa Thập Cửu Châu, mà nỗi đau ấy lại ít có ai thấu tỏ.

Mộ địa lúp xúp nối nhau, Khúc Chính Phong khóe miệng nhếch nhếch cười cười chua chát. Hắn băng qua dải cỏ hoang rậm rạp, nhắm về một phía quen thuộc mà tiến, đến khi tới trước một nấm mồ nọ thì tiện đâu liền ngồi hẳn xuống.

Khúc Chính Phong mở nắp vò rượu ra, hương bay nồng khắp.

Hắn ngửa đầu tợp một ngụm, cảm giác mang đến thật thoải mái.

Trên cầu dây treo người qua kẻ lại nhưng không ai có thể nhìn thấy được bóng dáng hắn.

Khúc Chính Phong rất thường tới đây, từ lúc mặt trời mọc cho đến lúc mặt trời lặn, uống một chầu hết nguyên cả ngày.

Uống tới bây giờ, người và chuyện xưa bồng bềnh trong trí.

Người người đều cho rằng Khúc Chính Phong đại sư huynh Nhai Sơn là một quân tử lịch thiệp tao nhã, tấm lòng hào sảng rộng mở. Song chỉ có mình hắn biết mình bây giờ đạo đức như thế nào...

Hễ chẳng ai thấy được thì hơi đâu giữ đạo với đức làm gì ?

Quân tử cũng được, phóng túng cũng xong.

Tất cả đều chẳng phải là Khúc Chính Phong hắn đó ư ?

Hắn ngửa đầu uống, rượu đổ ướt áo cũng mặc.

Đến khi mặt trời khuất núi là hết một ngày chếnh choáng men say.

Trời tối rồi. Mọi thứ xung quanh lại chìm vào tịch mịch mênh mông. Duy chỉ có sông Cửu Đầu là băng băng chảy xiết.

Khúc Chính Phong ngồi trước một nấm mộ lắng nghe tiếng sông cuộn trào thật lâu, sau mới chống người đứng dậy, trở về Nhai Sơn giữa đêm đen quạnh quẽ. Đỉnh Linh Chiếu tứ bề yên tĩnh, giếng Quy Hạc sóng gợn lăn tăn.

Khúc Chính Phong men theo rìa đỉnh Linh Chiếu đi lên, ngẩng đầu nhìn bỗng chợt thấy trong chấp sự đường sau đài Bạt Kiếm vậy mà vẫn còn thắp đèn sáng trưng, bóng người mờ mờ qua qua lại lại in hình trên nền cửa sổ.

Có tiếng ai theo gió vọng đến : "Về thật rồi sao ?"

- Nghe mà không dám tin luôn...

- Phù Đạo sư bá cũng thiệt là... Lại còn cái người...

- Nhận nữ tu làm đồ đệ dĩ nhiên đâu gấp gì, nhưng sao khi khổng khi không tự nhiên lại cho làm đại sư tỷ vậy trời 2

Đây là tiếng của mấy trưởng lão.

Trịnh Yêu đứng trong chấp sự đường, tay cầm phong tín mà nhíu mày, đối mặt với bao lời bàn tán của các trưởng lão bên dưới, hắn tựa hồ như cũng chẳng hiểu quyết định này ra sao.

Khúc Chính Phong tưởng đâu mình nghe lầm.

Hắn đứng đó, xa xa ngoài tâm ánh đèn của chấp sự đường, một hồi sau bỗng chợt phất tay áo, cuốn gió quét sạch hơi rượu nồng nặc trên người, chỉ còn phảng phất chút tàn dư nhưng không rõ mấy.

- Cộc ! Cộc !

Trước khi vào, hắn khẽ gõ cửa, ra ý cho chúng nhân bên trong biết là người tới, nhưng bước chân thì liên tục tiến tới, không hề khựng lại chút nào.

Khúc Chính Phong đi vào chấp sự đường, đứng dưới ánh nến chan hòa.

Trịnh Yêu, chưởng môn Nhai Sơn, là một người thân hình mập mạp. Thấy Khúc Chính Phong đột nhiên bước vào, hắn hết hồn kêu : "Khúc sư huynh ?"

Địa vị của Phù Đạo sơn nhân ở Nhai Sơn rất cao, Khúc Chính Phong nhập môn cũng từ rất sớm, hơn nữa lại còn là đại đệ tử của ông nên Trịnh Yêu khiêm nhường gọi 'sư huynh” cũng không quá.

Khúc Chính Phong một thân trường bào đen kịt, trông chẳng có tinh thần gì mấy, đã tối thế này rồi mà không biết sao lại tự nhiên tạt qua chấp sự đường.

Mọi người ai nấy đều khó hiểu.

Khúc Chính Phong hơi mỉm cười khiến ai nấy đều như được tắm gió xuân : "Vừa rồi ngủ không được, đang định ra ngoài luyện kiếm, vừa hay thấy chấp sự đường bên này đèn đuốc sáng trưng nên mới đi qua xem xem, thấy chưởng môn với các vị trưởng lão có nói đến sư tôn người... Không biết..."

- Chuyện này...

Bọn họ nhất thời ngẩn ra nhìn nhau, không biết có nên nói với Khúc Chính Phong cái tin này không. Đơn giản chỉ là vì nó thật quá sức tưởng tượng, thậm chí đến cả họ cũng có phần không bắt kịp nhịp.

Trong bầu không khí im lặng như tờ, mấy trưởng lão cũng không biết quyết định thế nào, bởi vậy bèn đưa mắt nhìn Trịnh Yêu.

Trịnh Yêu xoa xoa tay, hồi lâu sau mới chuyển phong tín cho Khúc Chính Phong : "Thôi Khúc sư huynh tự xem lấy đi. Khó khăn lắm mới có tin của Phù Đạo sư bá về. Thật chẳng biết ông suy nghĩ ra làm sao nữa..."

Lão vậy mà gửi phong tín báo cho bọn họ rằng ở cô đảo nhân gian đã lượm được một nữ tu tư chất không tệ, chẳng những thu lấy làm đồ đệ mà còn nâng lên thành đại sư tỷ luôn !

Nhai Sơn chứ đâu phải Côn Ngô. Cho dù là Côn Ngô, thân phận đệ tử chân truyền của Hoành Hư chân nhân cũng cao hơn nhiều so với các đệ tử tâm thường khác. Mà trong nội bộ đệ tử chân truyền lại còn trọng cả lớn nhỏ, tùy theo nhập môn trước sau mà xét. Phù Đạo sơn nhân thì ngược lại, trước giờ vẫn luôn coi mấy cái chuyện đệ tử chân truyền Côn Ngô chẳng ra đâu, lúc nào mà chẳng khit mũi cười nhạo, ấy vậy mà bây giờ chính mình lại hô biến thẳng ra một vị "đại sư tỷ" thế này I

Đệ tử mới thu là "đại sư tỷ", đứng thứ nhất, vậy Khúc Chính Phong thì sao đây 2

Đã thế còn bị hắn biết được nữa.

Ai nấy nghĩ tới đây đều thấy da đầu tê dại.

Xem phong tín xong, Khúc Chính Phong trông vậy mà rất bình tĩnh.

Có lẽ lúc đứng ở ngoài đã đoán đoán ra, có thể là không buồn để ý, hoặc có khi...

Tâm tư quá sâu cũng chưa biết chừng.

Nói chung, hắn xem tin xong, thần sắc tựa hồ như chẳng hề mảy may gợn sóng, đã vậy còn cười ra tiếng : "Sư tôn trở về là chuyện tốt, còn thu được đồ đệ mới nữa thì lại càng vui. Xem ra thây mà bực mình chắc quăng đại sư tỷ cho ta quá. Thế này thì có lẽ thây thôi không vân du nữa, chuẩn bị về luôn đây."

Đi chơi hơn ba trăm năm, thực cũng đến lúc phải về rồi.

Lão dung dăng dung dẻ ở ngoài, mọi chuyện đều đổ hết lên đầu Trịnh Yêu, chỉ có trời mới biết hắn bực đến mức nào.

Bây giờ nghe Khúc Chính Phong lý giải như vậy, Trịnh Yêu liền vỗ ót nói ngay : "Phải rồi ha ! Phù Đạo sư bá trở về đúng là chuyện đáng mừng !" - Trời tối rồi, ta còn phải đi luyện kiếm.

Nhẹ tay hất tấm phong tín sang một bên, Khúc Chính Phong mỉm cười chắp tay từ biệt rồi đi ra khỏi chấp sự đường.

Mấy vị trưởng lão ánh mắt quan tâm dõi nhìn theo bóng.

Khúc Chính Phong không hề ngoái đầu nhìn lại.

Song đến khi lại đứng trên đỉnh Linh Chiếu, nhìn ánh trăng sóng sánh phản chiếu dưới giếng Quy Hạc, hắn bỗng chợt cảm thấy bàng hoàng ngơ ngẩn : Sư phụ ở cô đảo nhân gian vậy mà lại lượm được người, thu cái cô nương kia làm đồ đệ, rồi còn cho làm đại đệ tử nữa ư ?

Nghĩ đến đây, trong lòng nhất thời khó nói nên lời.

Khúc Chính Phong cũng không biết rốt cục bản thân mình nghĩ thế nào, chỉ biết ngày mai, cả Nhai Sơn sẽ xôn xao hết cả lên vì cái tin này.

Mọi người đều chờ đợi, tựa hồ như rất trông mong vào cái vị đại sư tỷ mới kia.

Chỉ riêng có mình Khúc Chính Phong hiểu rất rõ : Đại sư tỷ là chuyện phụ chứ sư tôn trở về mới là điều bọn họ tự tâm mong ngóng nhất.

Đó là người tên tuổi có thể sánh ngang với Hoành Hư chân nhân Côn Ngô, là trưởng lão chấp pháp của trung vực, dù thường ngày dáng vẻ coi dở dở ương ương như vậy nhưng nào có ai dám mở miệng phủ nhận ông không xứng với chức trưởng lão Nhai Sơn ?

Ban ngày chờ đợi, thời gian tự nhiên trở nên lâu cực kỳ.

Khúc Chính Phong lau đi lau lại thanh kiếm Hải Quang tới mấy lần, chúng sư đệ thì ngôi không yên, cứ chạy tới tán gẫu với hắn mãi.

Thẩm Cữu lại vỗ đầu cái chóc, đi qua đi lại trong phòng : "Các ngươi nói xem, đại sư tỷ có lai lịch như thế nào nhỉ ? Năng khiếu ra sao ? Có giống cái gã Tạ Bất Thần Côn Ngô kia không ? Có phải sư phụ muốn ganh đua với Hoành Hư chân nhân không hả ?"

Cái miệng hắn lúc nào cũng có cực nhiều chuyện để hỏi.

Mà đồng thời với cái tật huyên thuyên này, còn có tên ngốc Trần Duy Sơn đế thêm một câu khiến ai nấy đều á khẩu, không nói nên lời : "Theo phép tắc Nhai Sơn thì chúng ta có thể thách đại sư tỷ so kiếm. Nếu đại sư tỷ đánh không lại...'

- Ngươi coi sư phụ chết rồi có phải không ?

Khúc Chính Phong thản nhiên hỏi lại.

Bởi vậy Trần Duy Sơn thoắt cái liền im bặt.

Từ Khấu Khiêm Chi cho tới Khương Hạ, ai nấy đều gườm gườm nhìn hắn.

Khúc Chính Phong lại chậm rãi lau lau kiếm Hải Quang lần nữa rồi chững chạc tra nó vào vỏ, nói tiếp : "Sư phụ mấy trăm năm nay không có thu đồ đệ rồi, hôm nay có người mới không phải là để chúng ta ăn hiếp đâu."

Hay nói đúng hơn, không phải là để các ngươi ăn hiếp đâu.

Mà câu đó hắn không nói ra miệng, hơn nữa cũng không cần phải nói, thậm chí càng chẳng cần ai biết tới.

Mọi người đều rất tò mò về vị đại sư tỷ này. Trong khoảng thời gian đó, mọi đầu đề câu chuyện giữa họ đều không sao dứt nổi khỏi nàng.

Mãi đến khi Phù Đạo sơn nhân dẫn nàng về, đi qua đường núi Nhai Sơn, xuất hiện trước mặt bọn họ thì cái vị "đại sư tỷ" vốn trước giờ vẫn luôn nằm trong tưởng tượng kia mới biến thành con người bằng xương bằng thịt thật sự. Một người...

Không có ai có thể ngờ nổi.

Khúc Chính Phong mới đầu cứ đỉnh ninh rằng kẻ có thể được Phù Đạo sơn nhân thu làm đồ đệ, hơn nữa lại còn là thầy tiện tay lượm về thì chắc chắn phải rất trẻ, năng khiếu xuất chúng, nhiều khi còn hơn xa cả hắn cũng không chừng, có thể danh chấn Thập Cửu Châu, giống giống như cái gã Tạ Bất Thần Côn Ngô kia.

Ngờ đâu xuất hiện trước mặt hắn lại là một nữ tử dịu dàng, khôn ngoan không ít, hơn nữa lại còn từng trải rất nhiều chuyện đời.

Nàng mi mục nhu hòa, cả người đượm vẻ điềm đạm, so với tác phong dũng mãnh dứt khoát của Nhai Sơn nghe không lọt tai liền tuốt kiếm thì thật đúng là một điểm cũng chẳng hợp.

Sư phụ vậy mà lại đi nhận một kẻ thế này làm đồ đệ, hơn nữa lại còn nâng thành đại sư tỷ.

Trước mặt mọi người, Khúc Chính Phong luôn tỏ ra vô cùng ôn tồn lễ độ nhưng vừa quay lưng đi hắn lại cảm thấy hoang đường cực điểm : Nữ tu yếu nhớt như thế này dựa vào cái gì mà làm đại sư tỷ Nhai Sơn chứ ?

Đây đâu phải là một danh xưng đơn giản như vậy đâu.

Đại sư bá, đại sư tỷ Nhai Sơn không phải là kẻ cần được tất cả mọi người bảo vệ mà trái lại phải là người bảo vệ được tất cả, mạnh đến nỗi có thể đè bẹp bất kỳ ai, đánh cho địch thủ xâm lăng phải bò lăn bò càng trên đất.

Nàng có thể tuốt kiếm nghênh thiên hạ, tung hoành Thập Cửu Châu !

Mãi đến khi người phái Tiễn Chúc tới, tuy nàng mới chỉ vừa tới trúc cơ mà đã thể hiện thực lực kinh hồn... Hơn nữa còn cả thiên phú, tâm tánh, và cái phong thái hiên ngang bễ nghễ đúng thực chỉ Nhai Sơn mới có thế kia !

Khúc Chính Phong lúc đó mới nhận rõ ra rằng : Phù Đạo sơn nhân thực không chọn sai người, nàng đúng là vì Nhai Sơn mà sinh ! Một môn hạ Nhai Sơn hoàn mỹ !

Bởi vậy, ngay lúc đó, một ý nghĩ điên rô bỗng chợt bật lên từ sâu trong thâm tâm.

Có lẽ chờ đến lúc nàng đủ mạnh, chờ đến lúc nàng có thể che chở Nhai Sơn...

Thì cái người vốn là đại sư huynh như hắn đây sẽ có thể hoàn toàn yên tâm bỏ đi được rồi, đi làm một vài chuyện mà "đại sư huynh Nhai Sơn" không thể nào làm nổi.

Nửa đêm mỗi lần nằm mơ, hắn đều mơ thấy mình giữa chiến trường Cực Vực, đao kiếm loang loáng đầy trời, mặt người xung quanh đỏ máu, đồng môn thi nhau ngã rạp... Lần nào hắn cũng phải dằn mình ép xuống sát ý sục sôi trong người, buộc mình phải kiên nhẫn chờ đợi.

Khúc Chính Phong cho rằng mình có thể chờ được tới ngày đó, nhìn đại sư tỷ mới trở thành cột trụ của cả Nhai Sơn.

Tiếc thay trong một chuyến đi biển tây, Ngô Đoan Côn Ngô đột nhiên xuất hiện khiến hắn nhớ tới chuyện của sáu trăm năm trước, nhớ tới ngàn nấm mồ ven sông...

Hắn thật không thể kiên nhẫn nổi nữa.

Hắn vẫn còn rất nhiều, rất nhiều kế hoạch cần phải hoàn thành. Hắn vẫn còn không biết bao nhiêu là thù hận cần phải báo. Nhai Sơn không báo được thì hắn báo; sư tôn không báo được thì hắn báo... Bởi vậy mà làm sao tâm bình khí hòa chờ cho nổi ?

Nàng rất giỏi, nhưng bao nhiêu đó vẫn chưa đủ.

Khúc Chính Phong cuối cùng cũng dẫn nàng lên chỗ cao nhất của Nhai Sơn. Nàng dường như không hiểu hắn mang mình tới đây làm gì, mặt mày thậm chí còn trông vui vui, thái độ có phần ân cần quan tâm, chỉ nhìn ánh mắt thật cũng đủ khiến lòng ấm áp.

Ngay lúc đó, Khúc Chính Phong nghĩ : sư tôn rất có lý.

Có lẽ Nhai Sơn thật rất cần một đại sư tỷ dịu dàng như thế này...

Chẳng biết tại sao vào thời khắc đó hắn đột nhiên bỗng rất muốn gọi nàng một tiếng : Tiểu sư muội.

Trên thực tế, hắn đúng là đã làm như vậy.

Đứng trước thanh cự kiếm Nhai Sơn, Khúc Chính Phong không uống rượu nhưng người lại tựa hồ như hơi say, chỉ lộ ra cho nàng một nụ cười lành lạnh : "Tuốt kiếm !"

Bởi vậy hắn mới thấy sắc mặt Kiến Sầu dần dần biến đổi, dường như chẳng dám tin vào điều chứng kiến trước mắt.

Ôi chao I

Làm gì mà không dám tin được chứ 2

Đồng miinh tin cậy nhất còn có lúc tuốt kiếm chĩa tới, thậm chí còn đâm hẳn sau lưng một nhát nữa là, chứ bị đồng môn thách kiếm thì có gì ghê gớm đâu 2

Thôi cứ để hắn làm kẻ ác lần này đi.

Dù sao hắn khoác cái bộ dáng quân tử đứng đắn thế này đã lâu quá rồi, cái mặt nạ hắn đang đeo đây thiếu điều sắp ăn luôn vào thịt tới nơi... Còn về phần người ngoài nhìn nhận ra sao thì liên quan gì tới hắn chứ ? Ngày sau hắn sẽ trở thành "tội nhân" của toàn Thập Cửu Châu, bây giờ chỉ có mỗi cái tiếng ác này thôi thì đã thấm bao nhiêu !
Bình Luận (0)
Comment