Chịu dày vò trên thân thể coi như bỏ qua, nhưng chuyện đáng sợ hơn nữa chính là nàng thích bắt nó trang điểm, ăn mặc lộng lẫy. Bộ lông của nó bị nàng xoa đủ các loại son phấn làm từ hoa sen, làm hại nó đi đến đâu cũng nồng nặc toả ra mùi phấn sen. Ngay cả cái chuông mẫu thân đeo cho nó cũng không buông tha, đang yên vị trên cổ thì bị nàng ta cố giựt xuống, thay cái dây đeo bằng một sợi dây nhỏ màu đỏ chói, đã thế nhất quyết phải thắt trên đuôi nó, cuối công đoạn còn thắt nơ hình con bướm. Thử hỏi đường đường là "nam hồ" làm sao chịu nổi!
Nguyệt Nhi vui vẻ nhìn Hương Nhi đang hoá đá, cười hí hửng: "Coi đi, ta đã nói Tiểu Lăng thiếu gia không thích ở gần ngươi mà."
"Huhu... Thiếu gia hư quá đi, lần nào cũng thế này cả! Ta cứ bị tránh như tránh tà! Không công bằng! Không công bằng!" Hai mắt Hương Nhi rưng rưng, không cam lòng đến nỗi dậm chân.
"Ngươi trách ai nữa." Nguyệt Nhi liếc nàng một cái :" Nếu bình thường ngươi không nghịch như vậy thiếu gia có thể sợ ngươi hả?"
Lăng Thiên Tô từ trên vai nhô ra cái đầu xù lông, liên tục gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
"Hử?" Hương Nhi ngẩng đầu, mấy chữ "hung thần ác sát" trên mặt nàng doạ nó rụt cổ.
"Rồi, rồi, Hương Nhi chớ hồ đồ, chúng ta còn phải đưa thiếu gia tới dược viên, chớ có làm chậm trễ canh giờ." Nguyệt Nhi dở khóc dở cười nhắc nhở.
"Ừm, biết rồi!" Hương Nhi nhìn sắc trời chẳng còn sớm, cũng không dám chậm trễ quá mức, hai người liền tăng tốc cước bộ.
"Tính ra thiếu gia của chúng ta thật là đỉnh, nhìn tốc độ tu luyện hiện tại, dù cho không dùng quả Hồng Anh ngài ấy vẫn có thể biến hình thành công trong vòng một trăm năm. Thiên phú có phần vượt trội hơn so với tộc trưởng năm đó nhỉ!" Chẳng bao lâu, Hương Nhi không chịu nổi sự im lặng kéo dài đã bắt đầu vỗ mông ngựa.
"Đúng thế, không nhìn xem là thiếu gia nhà ai." Nguyệt Nhi kiêu ngạo hếch mũi, còn Lăng Thiên Tô nằm trên vai nàng đỏ mặt.
Hương Nhi cười hắc hắc: "Muốn nhìn hình dạng thiếu gia sau khi biến hình quá à~~~ chắc chắn sẽ xinh đẹp giống y như tộc trưởng. "
Lăng Thiên Tô lập tức bất mãn, không ngừng kêu "ngao ngao" kháng nghị.
"Này này, thiếu gia dù gì cũng coi như là nam nhân, sao lại dùng từ xinh đẹp để miêu tả chứ?" Nguyệt Nhi bực mình mắng.
Lăng Thiên Tô sa sầm mặt mày "Dù gì cũng coi như nam nhân" là ý gì, thà ngươi đừng bênh còn hơn.
"Ta dùng xinh đẹp để tả thì sao? Quản ngài ấy là nam hay nữ, trống hay mái làm gì, chả phải khi nói tới hồ tộc người ta đều dùng từ xinh đẹp sao?"
"Ngươi như này là không được, mai này thiếu gia muốn tới nhân gian sinh sống, ngươi miêu tả thiếu gia thế này người ta sẽ khinh thường thiếu gia mất."
Hương Nhi bĩu môi: "Ta khen thiếu gia nhà ta, liên quan gì đến họ?"
"Không liên quan đến người ta, nhưng ở nhân gian người ta dùng từ xinh đẹp mà tả nam ý là chỉ cái... cái kia." Nguyệt Nhi gãi gãi đầu, vắt óc suy nghĩ để kiếm từ hợp lí, lát sau nàng vỗ tay một cái: "À, đúng rồi, là để tả Thỏ Nhi Gia*!"
[*Thỏ Nhi Gia: là vị thần bảo vệ người đồng tính nam, ý chỉ nam chính giống gay (눈‸눈)]
"Thỏ Nhi Gia? Thỏ Nhi Gia là cái gì? Thiếu gia không phải cáo sao? Làm sao lại thành thỏ?" Hương Nhi nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, tràn đầy hoài nghi.
"Ây..." Nguyệt Nhi cũng không biết giải thích thế nào. Đôi mắt xinh đẹp đảo quanh, lấp liếm nói:" Ngươi quan tâm hắn thành thỏ kiểu gì làm chi, nói chung cấm tuyệt đối không được dùng từ xinh đẹp để miêu tả thiếu gia, nếu ngày nào đó thiếu gia thành thỏ thật, người đầu tiên ta khai báo chính là ngươi. Đến lúc đó... Hắc hắc, Hồ Nô trưởng lão khẳng định muốn ngươi lãnh án."
Hương Nhi biến sắc, lắc đầu liên tục: "Không dám, không dám, tuy không hiểu lắm, nhưng ta cảm giác chuyện này thật nghiêm trọng, tộc trưởng đời kế tiếp không thể nào là thỏ được nha."
Nguyệt Nhi cố nén ý cười, tiến lên vỗ vai nàng, ngữ điệu run rẩy nói: "Ngươi có thể hiểu ra thì tốt rồi."
Nghe các nàng nói chuyện phiếm, Lăng Thiên Tô cũng có chút bối rối, nó đang chuẩn bị híp mắt lại ngủ một hồi thì bỗng nhiên ngửi được một mùi quái dị. Nó mở bừng mắt, cái mũi sụt sịt liên tục. Giống như cảm nhận được điều gì đó, nó biến sắc gấp gáp kêu " Ử...ử", cúi đầu cứ cắn y phục Nguyệt Nhi rồi kéo.
Cảm giác được động tĩnh trên vai, Nguyệt Nhi quay đầu, hỏi: "Thiếu gia, sao thế ạ?"
Hương Nhi thấy nó như thế, trêu đùa: "Ai da? Thiếu gia đang làm nũng à?"
Thần sắc Lăng Thiên Tô càng lúc càng gấp, không thèm để ý tới cái đầu ngốc nghếch của Hương Nhi, nó chỉ mong Nguyệt Nhi có thể mau phát giác tình huống.
Lúc này, cái mùi quái dị ngày càng tỏa ra nồng nặc, tuy hai người phản ứng chậm vẫn phát hiện được tình huống có điểm không ổn.
Nét mặt Nguyệt Nhi trở nên nghiêm túc, nghiêng tai nghe ngóng: "Hình như có cái gì đang đến gần. Hương Nhi! Chú ý bảo vệ an toàn cho thiếu gia."
"Ừm." Hương Nhi tự biết tình huống kì lạ, không tiếp tục trêu đùa nữa mà chuyển qua cảnh giác nhìn bốn phía.
Thời gian dần trôi qua, xung quanh được bao phủ bởi màn sương mù màu xanh lá, đột nhiên hai người cảm thấy đầu hơi choáng váng. Cách đó không xa còn truyền đến tiếng kêu "Xì xì", tựa như có cái gì đang bò tới với tốc độ cực kỳ nhanh.
"Chết rồi! Sương mù này có độc! Lui mau!" Nguyệt Nhi biến sắc, hoảng sợ kêu to.
Ngay khi hai người bay vút lên như chim sợ cành cong thì "xoạt" một tiếng, một cái bóng khổng lồ phóng ra từ bóng tối. Nhìn kĩ thì hoá ra là một con cự mãng, đầu nó hình tam giác, dài ước chừng tầm mười mét, thân to như thùng nước, toàn thân nó mọc đầy vảy màu xanh lục, trong miệng thỉnh thoảng phun ra một luồng khí màu xanh lá, hoa cỏ xung quanh sau khi bị khí bao phủ dần khô héo rồi hoá thành tro. Bây giờ, con ngươi khủng bố của nó đang nhìn chằm chằm Nguyệt Nhi và Hương Nhi giống như đang nhìn con mồi.
Hai người cùng tiếp đất, Hương Nhi nhìn sinh vật khổng lồ trước mắt, có vẻ nàng đã từng nhìn qua nó trong cổ thư, lập tức kinh ngạc la to: "Thực Độc Huyết Mãng?"