Vẻ mặt Nguyệt Nhi cũng khó coi tới cực điểm, trầm giọng nói: “ Chuyện...chuyện này sao có thể xảy ra được! Núi Thiên Hoàng luôn bình yên dưới sự quản lí của Hồ Tộc, loại hung vật như này sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?"
“Mặc kệ vì sao súc sinh này lại xuất hiện, dù gì chúng ta cũng chẳng thể bàng quan được. Nếu không thì biết bao sinh linh sẽ bị hại. Nguyệt nhi, ngươi và ta cùng liên thủ hạ gục súc sinh này nào!" Nói xong, Hương Nhi nóng tính rút ngay một loan đao tinh xảo từ bên hông rồi muốn xông vào chiến đấu ngay.
“Từ từ đã! Con Thực Độc Huyết Mãng này có hơi kỳ l......” Nguyệt nhi vội la một tiếng, còn chưa nói xong đã thấy Hương nhi lao vút ra ngoài như mũi tên.
Thực Độc Huyết Mãng thấy Hương Nhi xông lên, con mắt đỏ tươi loé lên hung quang, trong miệng nó phun ra một tia chất lỏng màu xanh biếc. Chất lỏng kêu " xì xì" trong không khí, chứng tỏ độc tính mạnh đến nỗi ngay cả không khí xung quanh cũng bị ăn mòn.
Hương Nhi khịt mũi một cái: “Độc tính của ngươi tuy mạnh, nhưng chẳng có tác dụng gì nếu không chạm được vào người ta." Nàng dễ dàng né được tia nọc độc kia, mũi chân chấm đất tựa như cánh bướm uyển chuyển, vẽ một đường cong tuyệt đẹp lên nền trời. Hương nhi nhẹ nhàng lẻn ra chỗ đuôi Huyết Mãng, sau đó nàng rót nguyên lực vào đao, lập tức, thân đao loé lên ánh sáng, nàng vung đao chém về phía nó.
“Đắc thủ.” Hương Nhi còn chưa kịp mừng thầm, đã nghe “Ầm" một tiếng, chỗ đuôi Huyết Mãng xuất hiện một vết hoa lửa, không hề có dấu hiệu bị thương. Ngược lại, tay nàng còn bị tê và không ngừng run rẩy.
Trong lòng Hương Nhi hoảng hốt: “Cứng quá!"
Thực Độc Huyết Mãng tuy không bị thương, nhưng thấy nàng không biết sống chết tấn công trực tiếp vào điểm yếu của mình thì không khỏi giận dữ. Cái đuôi nó khẽ động, quét mạnh về phía Hương Nhi. Lúc nàng muốn tránh ra thì phát hiện cơ thể bị một cơn tê dại chi phối. Hương Nhi hoảng sợ nhìn tay phải mình, bởi vì nguồn cơn tê dại chính là đến từ tay phải, nàng thấy một luồng khí lưu màu xanh lục vô thức truyền từ thanh đao sang tay phải nàng. Hiện tại, toàn bộ tay phải đang có khuynh hướng chuyển sang màu xanh, đây đích thị là khí của nọc độc trong cơ thể Huyết Mãng. Dưới sự ăn mòn của nó, toàn thân Hương Nhi nhất thời không nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái bóng cực lớn rơi xuống.
Nguyệt nhi thấy tình cảnh này, lo lắng muốn dậm chân, thầm nói nàng ấy thật không biết kiên nhẫn. Nàng nhanh chóng tháo chiếc nhuyễn tiên ngân sắc bên hông xuống tấn công Thực Độc Huyết Mãng. Cũng không biết nhuyễn tiên này làm từ chất liệu gì, nhìn qua có vẻ không dài lắm, thế nhưng có thể duỗi dài ra tóm lấy đuôi Huyết Mãng trong nháy mắt, đồng thời kéo chặt hạn chế chuyển động của nó.
Trên đầu Hương Nhi là một mảnh bóng râm, nàng nhìn cái đuôi khổng lồ trước mặt, đang run rẩy vì bị cưỡng ép dừng lại mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tự hiểu rằng nếu bị cái đuôi này đập trúng, nhẹ thì trọng thương, nặng thì lên "hương". Nàng không dám kéo dài thêm phút nào, lập tức vận chuyển nguyên lực để nó cưỡng ép phong bế độc. Nhoáng một cái, nàng đã thở hổn hển cách đó mười mét.
Hương Nhi nhìn nhuyễn tiên, quát to một tiếng: “Nhanh buông cái đuôi của nó ra! Có độc!”
Nguyệt nhi giật mình, không nghi ngờ gì, nhanh chóng vung mấy cái để khí độc phân tán ra hết rồi thu hồi lại trường tiên.
“ Sao có thể như thế được! Ta chưa từng nghe toàn thân Huyết Mãng đều có độc!" Hương Nhi sợ hãi, trong mắt hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Nguyệt nhi xác nhận trên roi đã không còn độc, lại vung mạnh nhuyễn tiên lần nữa, nhẹ nhàng quấn lấy eo Hương Nhi, lôi nàng ấy trở lại cạnh mình, mở miệng quở mắng:
"Sao lại không có khả năng? Ngươi lần nào cũng lỗ mãng hết, không chịu nghe người ta nói hết lời! Đây không phải là Thực Độc Huyết Mãng bình thường, một con Thực Độc Huyết Mãng bình thường cả người nên có màu huyết hồng, mặc dù có kịch độc, cũng không đến độ trải rộng toàn thân. Còn nhìn con kia cả người xanh biếc, trên người có nọc độc mà độc bình thường không thể sánh bằng. Xem ra có duyên nuốt được thiên tài bảo vật gì đó khiến nó biến dị tiến hoá. Ngươi chưa xem xét rõ tình huống đã xông ra ngoài, để cho mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm thì thôi đi, nhưng chớ có làm liên lụy đến người khác!" Mặc dù nói như thế, nhưng nàng vẫn chỉ là một người mồm chua ngoa, tâm đậu hũ, không nói không rằng mặt nhỏ nhăn lại, cầm lấy cái tay bị trúng độc của Hương Nhi lên cẩn thận đánh giá, trong mắt ẩn chứa nỗi lo lắng.
Hương Nhi cúi đầu, vẻ mặt tràn đầy áy náy, tự hiểu là mình không đúng, cũng không dám cãi lại.
Thực Độc Huyết Mãng ác độc quay lại nhìn về phía các nàng, nó mở to cái mồm đỏ lòm chuẩn bị cắn, hai cặp răng nanh cực lớn nhe ra nom rất dữ tợn. Nguyệt Nhi và Hương Nhi hoảng sợ, cả hai nhảy lên tránh né đòn tấn công từ cái miệng nó.
Thấy không có trúng, hung quang trong mắt nó loé lên, đối với nó hai kẻ trước mắt không khác gì những con cá chạch lươn lẹo, chạy trốn khắp nơi, làm nó càng thêm bốc hoả. Nó hí dài một tiếng, cơ thể khổng lồ rung chuyển, một luồng khí độc đậm đặc được phun từ trong đám vảy xanh, bao phủ khắp bốn phía.
Lăng Thiên Tô đứng ở trên vai Nguyệt Nhi nhe miệng gầm gừ, có điều do bản thân quá bé nhỏ nên không tạo ra lực uy hiếp.
Nguyệt Nhi lập tức lấy tay áo che miệng, ngữ khí trầm thấp: “ Súc sinh này tính dồn chúng ta vào đường cùng sao!"
Độc trên tay Hương Nhi cũng bắt đầu có dấu hiệu khuếch tán, làm sắc mặt nàng tái nhợt, suýt nữa không khống chế nổi sức mạnh trong cơ thể mình. Hình ảnh trong đôi mắt cứ dần mờ mờ ảo ảo, nàng cắn răng kiên định nói:" nếu tiếp tục như vậy thì e rằng tất cả chúng ta sẽ bỏ mạng tại đây. Nguyệt Nhi! Ngươi mang thiếu gia đi đi, ta ở lại cầm chân súc sinh này."
“Ngươi nói bậy bạ gì thế! Ngươi không phải là đối thủ của Thực Độc Huyết Mãng, ngươi ở lại một mình chắc chắn sẽ chết!" Nguyệt Nhi giận dữ trừng mắt với nàng, hoàn toàn cự tuyệt.
Hương Nhi nở nụ cười đau thương. Gió nhẹ nhàng mơn trớn mái tóc nàng. Lúc này, nàng trông rất yếu ớt và vô lực, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lại có vẻ bi tráng, trong mắt hiện đầy sự quyết tâm: " Giờ đây thân ta đã trúng kịch độc, cho dù bỏ đi cũng không sống được bao lâu, còn tăng thêm một gánh nặng, thà ở đây cầm cự để cho các ngươi thêm chút thời gian. Đi mau, độc trong người ta phát tán rồi."
Nguyệt Nhi nhíu mày, hiển nhiên không thể nào tiếp thu được sự thật này.
“Muốn chết cùng chết, muốn sống cùng sống. Ngươi không cần nói nhiều, ta tuyệt sẽ không bỏ ngươi lại một mình!” Muốn nàng chạy trốn bỏ rơi Hương Nhi, nàng thực sự không làm được.
“Còn thiếu gia làm sao bây giờ?”
“......”
Nguyệt nhi lập tức yên lặng.
“Thiếu gia thiên tư thông minh, lại là con trai của tộc trưởng, còn là tương lai của Hồ tộc chúng ta, người nhất quyết không thể chết tại đây, chúng ta thề sống chết cũng phải bảo hộ thiếu gia chu toàn. Nếu lúc này ngươi là ta thì ta cũng sẽ không hề do dự mà bỏ ngươi lại. Chúng ta phải ưu tiên sự an nguy của thiếu gia, cho nên ngươi đừng có vì bỏ ta lại mà áy náy, chả phải chúng ta đang làm việc hết sức trách nhiệm ư?" Hương Nhi cười nhẹ, từng câu từng chữ nói ra đều lộ vẻ tiêu sái. Tính cách nàng chính là như thế, lúc sống thì khoái hoạt, đối mặt với tử thần vẫn ung dung.
Tiểu hồ ly nghe lời này, móng vuốt nắm chặt vạt áo của Nguyệt Nhi, đôi mắt nó long lanh như hồ thu theo tâm trạng mà hơi gợn sóng, giống như sắp bật khóc. Nhưng nó liều mạng lắc đầu, ra hiệu dù mình có chết cũng không bỏ chạy.
Nguyệt Nhi kinh ngạc nhìn nàng ấy, nàng không ngờ bình thường nhìn Hương Nhi thuộc dạng thần kinh thô, vào lúc này lại lộ ra vẻ điềm tĩnh nhưng lại kiên cường như thế. Nàng là một kẻ hay phản bác nàng ấy đến mức á khẩu, giờ đây cũng không biết phải trả lời như nào.
" Chuyện này....Đạo lí ngươi nói dĩ nhiên ta hiểu, nhưng ngươi muốn ta bỏ rơi đồng đội thì ta tuyệt đối không hiểu được, về phần thiếu gia...." Nguyệt Nhi trầm ngâm một lát, sau đó dưới sự kinh ngạc của Hương Nhi, nàng duỗi ngón trỏ thon dài, đầu ngón tay toả ra ánh sáng dịu dàng ấn nhẹ lên trán Lăng Thiên Tô. Nhất thời, quanh người Lăng Thiên Tô bị luồng ánh sáng dìu dịu bao vây. Nhờ vào những tia sáng, thân thể hắn nhẹ bẫng, lơ lửng giữa không trung, Lăng Thiên Tô nhịn không được gào một tiếng, đã bay ra ngoài thật xa.
"Thiếu gia, hi vọng ngài bảo trọng. Chúng ta e rằng sẽ không thể nào bồi bạn với ngài, chứng kiến ngài trưởng thành."
Nguyệt Nhi nghẹn ngào cố nén không rơi nước mắt. Sau đó, nàng quay đầu nhìn về Hương Nhi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng thật lâu, dường như tất cả ngôn từ cũng chẳng diễn tả thành lời.
Hương Nhi kinh ngạc nhìn Nguyệt Nhi, lệ lặng lẽ trào từ khoé mắt lúc nào cũng chẳng hay, nàng cười cay đắng, than rằng: " Hà cớ gì ngươi phải theo ta chịu khổ." Nói xong, cũng hơi nghiêng đầu ngắm tiểu hồ, khóe mắt đỏ bừng.
Lăng Thiên Tô kêu gào thê lương nhìn hai người họ, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành, cả người nó liên tục giãy dụa, ý đồ tránh khỏi nhưng ánh sáng bao quanh cơ thể. Nhưng nó vẫn chỉ là một tiểu yêu thú chưa biến hoá, làm sao có thể phá được một cái kết giới của Ngưng Hồn cảnh giới tiện tay tạo ra.
Nguyệt Nhi nhìn Thực Độc Huyết Mãng hung tợn, cười lạnh nói: " Con súc sinh này! Hôm nay nếu ta không giết được ngươi thì cũng chả để ngươi sống yên ổn, xem 'Thiên La Địa Võng' của ta đây!"
Nguyệt Nhi nhảy lên không trung, nguyễn tiên trong tay kéo dài đến cực hạn, nàng trở tay một cái, thân roi " vụt" đầy những móc gai bén nhọn màu bạc. Trong điệu vũ cuồng dã, nguyễn tiên biến thành một cái lưới gai khổng lồ trùm lên con trăn, quấn chặt lấy toàn thân nó.
Thực Độc Huyết Mãng vùng vẫy, nhưng khi giãy dụa lại tạo điều kiện cho các móc gai đâm vào giữa lớp vảy. Nó ăn đau, nổi giận gầm lên một tiếng, rồi lại giải phóng khí độc từ cơ thể lần nữa.
"Nhuyễn tiên của ta có tên là Khốn Long(trói rồng), là đồ vật cấp trung phẩm huyền khí, tuy không trói được rồng thật, nhưng dư sức trói ngươi."
Nguyệt Nhi hoàn toàn không để ý đến kịch độc truyền từ cây roi, vẫn nắm chặt nó trong tay. Qua một quãng thời gian, mặt nàng xanh mét, môi thâm xì, lâu lâu lại ho khan ra ngụm máu đen. Vốn dĩ nàng đã hít rất nhiều khí độc trong không khí, cộng thêm kịch độc gián tiếp truyền đến, người nàng đã lung lay sắp đổ, trụ được tới giờ đều là nhờ ý niệm.
"Hương Nhi! Nhân cơ hội hiện tại!" Hô hấp của Nguyệt Nhi trở nên gấp gáp, cảnh vật trước mắt dần biến thành mơ hồ. Loại kịch độc này vậy mà ảnh hưởng đến thị giác.
Hương Nhi gật đầu, thu hồi nguyên lực đang phong bế kịch độc, mặc cho độc tố bên trong cơ thể đang tán loạn, nàng vẫn dốc toàn bộ nguyên lực rót vào trong loan đao.
"Huyết Nguyệt Đao! Phá!"
Nàng buông chuôi đao ra, nhưng nó lại không rơi xuống đất, mà bay lơ lửng trước mặt nàng, Hương Nhi đưa cổ tay lướt nhẹ qua lưỡi kiếm. Cây đao nhanh chóng chuyển sang màu đỏ thẫm, chỉ nghe một tiếng "két" đã biến hình. Loan đao dần trở nên hẹp và dài hơn, chuôi đao cùng thân đao hoà thành một thể, mũi đao và chuôi đụng vào nhau tạo thành hình trăng tròn, toàn thân mỏng và sắc nhọn, có ánh sáng đỏ chảy ra, trông giống như vầng trăng tròn máu. Huyết Nguyệt đao chuyển sang trạng thái trăng tròn, có một trục dài nối với tâm để nắm, có vẻ chức năng tương tự cán đao.
Hương Nhi một tay cầm đao, khẽ quát một tiếng:
"Kính Trung Huyết Nguyệt!"
Đột nhiên, Huyết Nguyệt đao "kinh thiên động địa" phóng đi, mạnh mẽ chém về phía Thực Độc Huyết Mãng, đao khí vô cùng sắc bén, Thực Độc Huyết Mãng không thể né tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn đao ảnh lưu lại mấy vết thương trên người mình. Dù phòng ngự của nó dày đến mấy, cũng không chống đỡ được hai người này liều mạng tấn công.
Tuy không phải vết thương trí mạng gì, nhưng sự đau đớn trên cơ thể cộng với cảm giác bị sỉ nhục đủ để nó cực kỳ tức giận. Nó ngửa mặt lên trời hí dài một tiếng, phẫn nộ đến nỗi không thèm để ý mấy móc gai trên roi Khốn Long đang đâm vào thân mình, ra sức vùng vẫy. Trải qua một hồi vật lộn, chung quanh bốc lên một đám bụi lớn.
Cơ thể Nguyệt Nhi vốn đã "căng như dây đàn", đâu thể nào chịu nổi giày vò từ nó, nàng hét thảm một tiếng, thân thể mềm mại bị văng ra ngoài. Vì không khống chế được Khốn Long, người nàng giống như diều đứt dây, va đập mạnh vào một cây đại thụ. "Phốc" một tiếng, miệng nàng hộc ra biết bao là máu tươi, xương sườn cũng chả biết đã gãy bao nhiêu cái.
Trước mắt Nguyệt Nhi tối om, thân thể dường như đã không phải của mình nữa, một ngón tay cũng không nhấc lên nổi, chỉ có thể cảm giác độc tố dần dần lan tràn khắp cơ thể, nàng đành lặng lẽ chờ đợi cái chết ập đến.
"Nguyệt Nhi!!!!!!" Hương Nhi gào khàn giọng, đôi mắt hiện tơ máu, nàng hét lên:" Đồ súc sinh khốn kiếp ! Ta sẽ giết ngươi!"
Nhìn Hương Nhi nâng đao xông tới, trong mắt Thực Độc Huyết Mãng loé lên vẻ khinh thường, cái đuôi to tướng của nó quấn lấy người Hương Nhi, nàng tựa như đoá hoa mong manh, bị người ta tiện tay bứt lấy.
Chân Hương Nhi treo lơ lửng giữa trời, nàng bị Thực Độc Huyết Mãng quấn lên cao. Nhưng nàng giống như phát điên mà liên tục vung Huyết Nguyệt Đao bổ về phía nó, tạo ra mấy tia lửa loé lên.
Tròng mắt của Thực Độc Huyết Mãng híp lại, nó chưa vội giết nàng, mà cơ thể từ từ tăng thêm sức mạnh, muốn siết nàng chết sống.
Hơi thở của Hương Nhi càng lúc càng mệt nhọc, sinh khí trong người gần như cạn kiệt, nàng vung đao cũng phải cố gắng hết sức. Với những đòn tấn công vừa rồi, Thực Độc Huyết Mãng căn bản không đủ gãi ngứa, bàn tay của nàng sớm đã bị đánh toác ra, mỗi lần vung đao, máu trong tay lại tuôn ra ồ ạt. Thực Độc Huyết Mãng ra sức siết chặt, mí mắt nàng trở nên nặng nề, bên tai còn nghe thấy tiếng xương cốt mình bị nghiền nát.
Cuối cùng, nàng đã cạn kiệt sức lực, khi nàng đánh ra nhát cuối cùng, "đinh" một tiếng, thanh đao bị dội ngược ra ngoài. Nhìn Huyết Nguyệt Dao tuột khỏi tay, Hương Nhi cười khổ, giờ chẳng còn sức để phản kháng nữa. Nàng ngẩng đầu nhìn vòm trời quen thuộc, không sao cả, ít nhất thiếu gia vẫn ổn, nhưng sau này thiếu gia sẽ ra sao đây? Ai có thể đối xử chân thành với hắn giống như nàng và Nguyệt Nhi, nghĩ đến đây cõi lòng nặng trĩu bi thương.
Nhìn thấy nàng buông xuôi, Thực Độc Huyết Mãng cũng mất hứng đùa bỡn, nó há miệng muốn cắn nàng