Ta Là Chí Tôn

Chương 172

Hôn lễ của Thiết Tranh, cũng là thịnh sự của toàn bộ quân nhân trong thiên hạ. Chính vì vậy hoàn toàn phá bỏ cung cách hôn lễ truyền thống của Ngọc Đường, trực tiếp đưa tân nương tử che khăn voan ra ngoài, xuất đầu lộ diện trước mặt mọi người.

Nếu dựa theo tập tục lâu đời của Ngọc Đường, đại tướng như Thiết Tranh, hôn lễ của hắn có thể nói sẽ phiền phức đến chết. Nhưng lại có hứu hẹn của Thiết Tranh, cùng với hai vị Lão Nguyên soái đến nhà trượng nhân của Thiết Tranh, cũng chính là Lại bộ Thượng thư, dùng lời lẽ tốt đẹp để khuyên bào. Cha vợ hắn coi như không vui, cũng chỉ có thể bịt mũi mà nhận.

Trong đó, Thu Lão Nguyên soái có nói một câu khiến Thượng thư đại nhân động tâm nhất: Toàn bộ nữ tử trên đại lục này, sẽ không bao giờ có người thứ hai, có thể phong quang mà thành thân như nữ nhi của ngươi!

Danh tiếng tiền vô cổ nhân, hậu lai vô giả như vậy, ngươi còn già mồm cái gì?

Lão thượng nghe Thu Kiếm Hàn nói, như được thể hồ quán đỉnh, nhất thời vui vẻ ra mặt, không còn tiếp tục dị nghị...

...

Trước mặt bao người, Thiết Tranh cùng tân nương song hành mà tới, bốn mươi vạn đại quân đồng thời đánh trống reo hò.

Tiếng hú hét như tiếng sói tru vang lên khắp nơi, trong lúc nhất thời, toàn bộ phương viên mấy ngàn dặm ngoài cửa Nam như đàn sói khiếu nguyệt, đám hán tử trong quân đè nén đã lâu, cuối cùng cũng đến thời điểm phát tiết, mỗi tên đều là hán tử thô kệch, hưng phấn đến đỏ mặt tía tai.

Thiết Tranh thấy thế cũng không tức giận, cười ha ha, chợt lớn tiếng nói:

- Đều yên lặng, yên lặng! Con mẹ nó! Đám hỗn đản các ngươi, hôm nay lão tử lấy rượu mừng chiêu đãi, tại sao còn ồn ào! Các ngươi có biết quy củ hay không?!

Phía trước mười vạn thiết kỵ đồng quân, mười vị tướng lĩnh đồng thời đứng lên, đấm tay lên trời thét dài:

- Chúng ta muốn thấy tân nương tử! Đây là quy củ, biết không?

Mười vạn đại quân đồng thời bừng bừng rống to vui vẻ:

- Chúng ta muốn nhìn thấy tân nương tử! Đó là quy củ!

Tiếp theo là bắc quân:

- Chúng ta muốn nhìn thấy tân nương tử! Là quy củ!

Nam quân...

Tây quân...

Liên tiếp, bốn phương tám hướng, tất cả đều muốn nhìn thấy tân nương tử, tất cả đều tự xưng thủ quy củ!

Thiết Tranh nhất thời dở khóc dở cười, hét lớn:

- Lão tử còn chưa được nhìn thấy đâu, các ngươi nhìn cái rắm!

- Nhìn cái rắm cũng được a!

Bốn trăm ngàn người đồng thời rống to, càng nói càng không khách khí.

“Phốc... Ha ha ha ha...”

Cảm đám đều cười đến ngã trái ngã phải.

Trên đài cao, Hàn Sơn Hà cũng các danh tướng nhìn nhau dò ý, đột nhiên đồng thời đứng lên, cùng kêu to:

- Chúng ta cũng muốn nhìn tân nương tử! Chúng ta cũng muốn thủ hộ quy củ!

Ngao ngao ngao...

Trong chốc lát, toàn bộ cửa Nam sôi trào!

Mặc kệ địch ta, khắp nơi đều vang lên tiếng hú hét như sói tru.

Thậm chí, có mấy vạn gia hỏa sợ thiên hạ không loạn, đưa tay lên miệng, tiếng huýt sáo bén nhọn xé toạc vân tiêu!

Thử nghĩ, mấy vạn người đồng thời huýt sáo sẽ có tác động như thế nào?

Trong lúc nhất thời, tiếng cười, tiếng hú, tiếng huýt sáo, loạn thành một đoàn.

Thiết Tranh cười ha ha, trực tiếp dẫn tân nương cùng phù dâu phù rể hướng đến đài cao.

Sau lời chúc phúc của hai bên, mới đến Hoàng gia thánh chỉ chúc mừng, đây cũng là điều Hoàng đế Bệ hạ cố ý dặn dò. Vô luận thế nào, hôm nay cũng không thể đoạt mất phong quang của Thiết Tranh.

Nội thị bước đến đài cao, âm thanh tuyên đọc thánh chỉ rất điệu thấp, sau đó lại yên tĩnh rời đi, gần như lặng yên không một tiếng động, phảng phất như không hề tồn tại.

Nhưng tiếp sau đó, chỗ cửa thành đột nhiên tĩnh lặng lại.

Một đội nhân mã chậm rãi đi ra khỏi thành, đội nhân mã này đều mặc áo đen, khoác giáp đen, cưỡi hắc mã, tốc độ tiến lên rất chậm.

Người cầm đầu đi trước nhất, lại là một lão phu nhân tay cầm quải trượng, an bước mà đến. Bên người nàng, là một người mặc trang phục bình thường màu vàng, chính là Hoàng đế Bệ hạ của Ngọc Đường.

Hoàng đế Bệ hạ đỡ Thượng Quan phu nhân, chậm rãi bước tới.

Sau hai lưng vị này, lại là một bảng hiệu to lớn. Phía trên có bốn chữ lớn thiếp vàng, chính là chữ mà Hoàng đế Bệ hạ tự tay viết.

“Thượng Quan tướng môn!”

So với bảng hiệu, điều khiến người càng thêm chú ý chính là người nhấc bảng hiệu, rõ là sáu đứa nhỏ ra sức giơ bảng tiến lên.,

Lại đằng sau thì là ba ngàn Ngự Lâm quân.

Quân nhân thịnh sự, Thượng Quan tướng môn đương nhiên cũng muốn tới!

Còn có quốc quân Ngọc Đường, Hoàng đế Bệ hạ Ngọc Phái Trạch, hắn cũng tự mình giá lâm, chỉ mặc y phục thường ngày, biểu hiện là lấy thân phận cá nhân tới tham gia hồi thịnh sự này!

Trên đài cao.

Hai người Thu Kiếm Hàn cùng Lãnh Đao Ngâm sánh vai đứng phía trước nhất, bên cạnh chính là Thiết Tranh. Ba người cùng đứng, dừng lại một chút.

Trong trận doanh Đông Huyền, Hàn Sơn Hà thấy thế nghiêm nghị đứng dậy, từng bước chậm rãi tiến lên, sóng vai với Thu Kiếm Hàn cùng Lãnh Đao Ngâm.

Lập tức, trong ba đại quốc khác, đồng thời có một vị tướng quân râu tóc bạc phơ đứng ra khỏi hàng!

Bảy vị lão tướng đứng thành một loạt.

Túc nhiên chi lập, các vị lão tướng không phân địch ta, mỗi người đều đứng đó thẳng tắp, ánh mắt ngưng trọng chưa từng có, ngưng thần nhìn bảng hiệu to lớn kia dần tiếp cận.

Giờ khắc này, tuy có tới gần gần năm mươi vạn người ngoài cửa Nam Thiên Đường thành. Nhưng dù một tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Rốt cục, bảng hiệu ngừng lại cách đài cao trăm trượng, bên đó, còn có một cái đài cao đã được dựng sẵn.

Hoàng đế Bệ hạ cùng Thượng Quan lão phu nhân bước lên mười bậc.

Bảng hiệu của Thượng Quan tướng môn treo trên đài cao, hai bên đài, đồng thời hiện ra tám mặt đại kỳ, so với tất cả tinh kỳ trước đó, đều hiện ra to gấp đôi.

Mỗi mặt đại kỳ, đều thêu bốn chữ lớn.

Thượng Quan tướng môn!

Lão phu nhân ngồi giữa, sáu vị tôn nhi của bà đứng sau thành một hàng.

Hoàng đế Bệ hạ vươn người đứng dậy, đi đến trên đài cao, đối mặt với lão phu nhân.

Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.

Thu Kiếm Hàn cùng sáu vị danh tướng chấn nhiếp thiên hạ đồng thời nhất khí mở miệng.

“Mãn dạ phồn tinh bái Bắc Đẩu!”

Hơn bốn mươi vạn đại quân đồng thời nghiêm nghị hô quát.

“Thiên hạ tương sĩ tôn Thượng Quan!”

“Quân nhân thịnh sự, Thiên cổ nhất gia.

Tứ phương triều bái, bát diện anh hùng.

Thiên hạ quân nhân, vô bất sùng kính.

Mãn môn trung liệt, Thượng Quan tướng môn!”

(Mãn môn = cả nhà)

Thu Kiếm Hàn lớn tiếng nói:

- Quân nhân thịnh sự, trước bái tướng môn. Toàn thể quân nhân, cúi chào trước tướng môn!

Bảy vị lão soái, đồng thởi nghiêm nghị đứng thẳng, sau đó khom người thật sâu.

Bốn mươi vạn tướng sĩ, đồng thời cúi chào!

Trên đài cao, Hoàng đế Bệ hạ cũng hơi nghiêng người.

Lão phu nhân ngồi thẳng, bất động nhận một cái thi lễ của hơn bốn mươi vạn người.

Mà sau lưng bà, sáu đứa nhỏ đồng thời quỳ xuống hoàn lễ.

Thiên hạ tướng sĩ triều bái, đây là vinh quang mà Thượng Quan tướng môn nên nhận được, nó cũng xuất phát tử tận trong tâm khảm chúng quân! Bởi, trên nửa cái đại lục này, Thượng Quan tướng môn chính là tín ngưỡng cao nhất của toàn thể quân nhân. Là một tín niệm, một ngọn đại kỳ!

Các quốc gia tranh bá quanh năm, mấy vạn năm nối tiếp như thế, nhưng cũng chỉ có Thượng Quan tướng môn có công tích vĩ đại như vậy, lại thảm liệt như vậy, một gia đình, mấy đời liên tiếp đều tuân theo một tín niệm, lòng son dạ sắt bảo bệ tổ quốc.

Chỉ có một nhà ấy, không có nhà thứ hai!

Mấy khói hiện lên trong mắt lão phu nhân, tựa hồ như lại nhìn thấy bài vị lít nha lít nhít trong từ đường.

Tôn vinh vô thượng, chính là dùng vô số bài vị kia mà đổi lấy! Tình cảnh này, các ngươi có biết không? Các ngươi, có thể cảm nhận không?

Quay đầu nhìn sáu đứa nhỏ, bà chỉ cảm thấy thổn thức từng cơn, nhưng cũng chỉ có thể im lặng than thở.

Sáu đứa nhỏ đỏ mặt, trên mặt chất đầy sự tự hào, thân thể nhỏ bé thẳng tắp.

Ánh mắt kiên định, tựa như muốn phun lửa kích động tự hào!

Đây chính là nhà ta!

Đây chính là Thượng Quan tướng môn!

Khi ta trưởng thành, ta muốn nối tiếp vinh quang Thượng Quan tướng môn!

Đây chính là suy nghĩ đồng thời xuất hiện trong đầu sáu đứa nhỏ!

Lão phu nhân liếc mắt cũng có thể nhìn ra tâm tư của chúng, lúc này cũng chỉ còn lại thở dài.

Nối tiếp vinh quang của Thượng Quan tướng môn... Lời này nói thì nhẹ nhàng linh hoạt, các ngươi có biết... Cần phải bỏ ra cái gì sao?

Đây chính là chuyện mà nghĩ bà cũng không muốn nghĩ, không dám nghĩ.

Sáu đứa nhỏ này, chỉ cần có một đứa có thể kết thúc an lành... Tin rằng, liệt tổ liệt tông Thượng Quan tướng môn dưới cửu tuyền cũng có thể mỉm cười a!

Chỉ là, bốn đời Thượng Quan tướng môn, hơn 150 mươi năm đằng đẵng, nam đinh chưa có một ai có thể may mắn tránh được số phận chiến tử, sáu đứa nhỏ này, có thể đánh vỡ thế cục sao?!

Thiên hạ tướng sĩ bái tướng môn, cũng tuyên cáo, thịnh điển quân nhân hôm nay, chính thức bắt đầu.

Thượng Quan lão phu nhân đứng lên, mời Hoàng đế Bệ hạ ngồi xuống.

Hôm nay, bao gồm cả Hoàng đế Bệ hạ, kỳ thực cũng chỉ là quần chúng.

Nhân vật chính của ngày hôm nay, chính là Thiết Tranh, thậm chí là tất cả quân nhân ở đây!

Thu Kiếm Hàn cùng Lãnh Đao Ngâm đều ngồi xuống, chỗ ngồi vừa vặn sát bên Hàn Sơn Hà.

Hàn Sơn Hà mỉm cười gật đầu.

Thu Kiếm Hàn hừ một tiếng, trực tiếp nghiêng đầu sang một bên. Lãnh Đao Ngâm trợn trắng mắt, cũng không rảnh để ý.

Chịu thiệt của lão hôn đản này mấy chục năm, sao còn có thể có sắc mặt tốt được a? Huống chi sau ngày hôm nay, nói không chừng luân phiên đại chiến, lại phải nhấc lên từ trong tay người này.

Hàn Sơn Hà cười cười:

- Đao Kiếm song hùng... Tính cách vẫn ngay thẳng như vậy a.

Thu Kiếm Hàn cùng Lãnh Đao Ngâm rõ là nghe được, “Đao Kiếm song hùng” trong miệng Hàn Sơn Hà nói ra, tuyệt đối không phải là Hùng trong anh hùng, chắc chắn là hùng trong cẩu hùng, nhất thời hắc tuyết nổi đầy trán, xoay đầu nói:

- Hàn Sơn Hà, hôm nay lão tử chuốc say chết ngươi!

Hàn Sơn Hà nhún vai, tay vuốt vuốt râu, cười nhạt một tiếng:

- Lão phu rất sợ hai a.

Lãnh Đao Ngâm tức tới đau dạ dày, thở dốc như điên.

- Hôm nay lão phu là người chủ trì, trách nhiệm trọng đại, không tức giận với lão già nhà ngươi.

Mặt mày Thu Kiếm Hàn nặng như tóa.

Bên cạnh, mấy tên lão tướng tam quốc nhìn qua, một vẻ cười trên nỗi đau khổ của người khác:

- Đúng là đã lâu không được gặp Đao Kiếm song hùng, phong thái hai vị càng hơn so với trước, thực sự là danh xứng với thực...

Lời nói này, nếu như không dính phải nửa câu đầu, dĩ nhiên là lời khen tốt đẹp, nhưng có thêm nửa câu đầu, liền càng thêm buốt tim a!

Thu Kiếm Hàn bỗng đứng lên, khí thế bạo thịnh chưa từng có, lập tức hù ba lão đầu kia lùi về sau.

Thu Kiếm Hàn cười ha ha:

- Bé ngoan, đừng sợ, ta sẽ không đánh các ngươi!

----------

Phóng tác: xonevictory
Bình Luận (0)
Comment