Ta Là Chí Tôn

Chương 173

Ba lão tướng cảm thấy rất mất mặt, tiến lên một bước muốn trực tiếp xé mặt nhau.

Thu Kiếm Hàn sải bước ra ngoài, trầm giọng nói:

- Các huynh đệ!

Bốn mươi vạn đại quân chỉnh tề đáp lại:

“Rống!”

Hàn Sơn Hà trợn trừng hai mắt:

- Còn cái gì mà các huynh đệ... Nghe như đám sơn tặc hô khẩu hiệu vậy...

Mấy lão già đều có một mặt ranh mãnh.

Thu Kiếm Hàn cũng không thèm để ý tới mấy tên đối thủ một mất một còn này, trực tiếp lớn tiếng nói:

- Hôm nay, là ngày trọng đại...

Ba lạp ba lạp, người tân nhân bái thiên đia, bái cao đường, bái quân thượng, bái tướng môn, phu thê giao bái...

Đập vào mắt, người bên nhà gái chân chính không còn gì để nói, thân hình tân nương cao gầy, dáng người thướt tha, sáng chói, phù dâu Thượng Quan Linh Tú thân hình càng cao hơn, khí khái hào hùng bừng bừng phấn chấn. Nhưng so với tân nương, bên tân lang kia khiến người nhìn có chút gai mắt, hình tượng của phù rể không tệ, vóc người chừng một thước tám lăm... Nhan sắc cũng là cấp độ nghịch thiên, anh tuấn tiêu sái, cơ hồ ở trong bất kỳ hoàn cành nào đều là nhân vật cấp nam thần!

Lấy tình huống bình thường mà nói, tân lang nào mà mời Vân Dương làm phù rể, đúng là cần phải có dũng khí rất lớn a, dù sao phù rể này thực sự quá nổi bật!

Nhưng hôm nay, Vân Dương cũng không phải quá tỏa sáng như vậy...

Nguyên nhân chỉ có một cái, chính là vóc người Thiết Tranh!

Tân lang thực sự quá cao, vóc người Thiết Tranh cao chừng hai thước ba... Bàng khoát yêu viên, lưng hùm vai gấu, đứng yên một chỗ, tựa như một tòa tháp sắt sừng sững a!

Vân Dương là nam nhân, khuyết điểm duy nhất trên thân thể hắn chính là có vẻ hơi gầy yếu, cũng chính là cái gọi là mặc quần áo lộ gầy, lúc này đứng bên cạnh Thiết Tranh, tựa như một hạt mầm đứng trước đại thụ...

Không nói người khác nhìn khó chịu, ngay cả Vân Dương cũng cảm thấy toàn thân ngứa ngáy.

Tên Thiết Tranh này mời ta làm phù rể, nhưng thực ra lại không có ý tốt, muốn bắt ta đến làm nổi bật cho hắn a!?

Vân Dương cố gắng ưỡn thẳng, nhưng so với Thiết Tranh vẫn thấp hơn trọn vẹn một thanh kiếm... Rất khó chịu nghiêng đầu nhìn thân thể như cái cột đình của con hàng này, thế mà chỉ nhìn thấy ngực đối phương...

Không khỏi oán niệm càng thêm sâu: con hàng này... Cao to như vậy, tân nương lại nhỏ nhắn xinh xắn như vậy... Tên hỗn đản này sẽ không đè chết tân nương chứ a...

Lão Nguyên soái Thu Kiếm Hàn đứng xa xa, nhìn thấy tổ hợp Thiết Tranh Vân Dương, lập tức “Phốc” một tiếng, suýt nữa cười đến không nói được.

Thật vất vả mới hoàn thành nghi thức, Vân Dương như được đại xá, chật vật muốn chạy xuống đài.

Chỉ cảm thấy cả đời này cũng chưa có lúc nào mất mặt như bây giờ.

Cao thì có thể oai phong sao? Cao thì có thể xem thường người khác a?

Thượng Quan Linh Tú đi đến bên cạnh hắn, nhìn sắc mặt hắn sạm lại, không khỏi cười khúc khích:

- Làm sao? Cảm thấy mình quá thấp?

Vân Dương cúi đầu, cúi đầu nhìn xem Thượng Quan Linh Tú, mỉm cười không nói lời nào.

“Trước khi sao lại không cảm thấy, cảm giác từ trên cao nhìn xuống đúng là rất tốt a!”

Nhìn thấy thần sắc trong mắt Vân Dương, Thượng Quan Linh Tú cắn cắn môi đỏ, đột nhiên đá vào một hắn một cái.

- Hừ!

Tên hỗn đản này quá ghê tởm!

Thế mà cảm thấy ưu việt khi cao hơn nữ nhân...

Còn có muốn thể diện hay không, hỗn đản như ngươi sao không lật trời luôn đi?!

..

- Bất quá, hôm nay Linh Tú tỷ đúng là rất xinh đẹp.

Vân Dương chịu một cước, bỗng dò xét trên dưới Thượng Quan Linh Tú, trong mắt lộ vẻ hiếm có.

Gương mặt xinh đẹp của Thượng Quan Linh Tú nhất thời đỏ lên, thấp giọng nói:

- Thật sao?

- Ân, thật, đương nhiên là thật.

Vân Dương trịnh trọng gật đầu:

- Hôm nay mới phát hiện, Linh Tú tỷ mặc trang phục như thế, thực sự là cực đẹp, thật đúng là có mấy phần giống nữ nhân...

“Ầm!”

Thượng Quan Linh Tú hung tợn đá cái nữa vào chân Vân Dương, mặt lạnh quay đầu rời đi.

Trên trán xuất hiện từng đợt gân xanh.

Tên hỗn đản này!

Cái gì gọi là giống nữ nhân, cô nãi nãi vốn là nữ nhân a?!

Vân Dương cười hắc hắc, ôm chân nhảy một cái, giả bộ bị đá đến nhe răng nhếch miệng, thân thể nghiêng một cái, vừa vặn phịch lên một cái ghế, trong miệng vẫn hô:

- Linh Tú tỷ, ngươi cũng tới ngồi a, nữ hài tử phải đoan trang, đoan trang hiểu không?

Ta ngồi cái đầu ngươi!

Đoan trang cái đầu ngươi!

Thượng Quan Linh Tú hừ một tiếng, ánh mắt tựa như cây đao hung hăng khoét thịt Vân Dương, tìm một cái ghế có khoảng cách xa xa Vân Dương một chút, ý tứ rõ ràng: ta khinh thường ngồi chung với ngươi.

Sau khi ngồi xuống, vậy mà còn ngoảnh mặt sang một hướng khác.

Nhịn, không nhìn gương mặt đáng giận kia.

Thượng Quan Linh Tú sợ rằng, nếu bản thân lại nhìn thấy, sẽ không kìm được mà cầm dao chặt đầu người nào đó!

Một bên, Hàn Sơn Hà nhìn Thiết Tranh một cái, lập tức lệch ánh mắt, vô tình hay cố ý dừng lại trên người Vân Dương.

Người này... Chính là nhi tử Thiên Ngoại Vân Hầu trong truyền thuyết?!

Tình báo của Hàn Sơn Hà đối với Vân Dương, cũng chỉ có sáu chữ này mà thôi.

Lúc này, sau khi nhìn thấy Vân Dương, lại nhạy cảm cảm thấy kẻ này không đơn giản.

Trong hoàn cảnh lớn như vậy, thậm chí ngay cả hai tôn siêu cấp đại lão như Thu Kiếm Hàn cùng Lãnh Đao Ngâm còn có chút mất tự nhiên.

Nhưng vị nhi tử của Thiên Ngoại Vân Hầu này, từ đầu đến cuối không chút đổi sắc, vui cười tự nhiên, ăn nói tùy ý, quả nhiên thong dong tiêu sái.

Cho dù đứng chung với Thiết Tranh, nhưng vẫn huy sái tự nhiên, một biểu lộ, một động tác, đem tất cả tình cảnh xấu hổ hóa thành hư không.

Tiểu gia hỏa này, rất không đơn giản a.

Nói cách khác, hình tượng trong tình báo hàng ngày của hắn, há không phải đều là giả tượng?!

Nếu như có một ngày, tất cả những lời đồn bên ngoài của hắn đều là giả tượng. Nhưng vậy, người này phải đáng sợ cỡ nào? Diện mục chân chính của hắn, lại là thế nào?

Hàn Sơn Hà thầm tính toán một chút, ánh mắt ngày càng thêm thâm thúy.

- Phù rể kia chính là là nhi tử Vân Hầu?

Thu Kiếm Hàn đã quay trở lại, Hàn Sơn Hà liền quay đầu sang hỏi.

Thu Kiếm Hàn trợn trắng mắt:

- Lão phu không nhận ra!

Hàn Sơn Hà thổi râu thổi ria:

- Lão vương bát đản nhà ngươi!

Thu Kiếm Hàn lại trợn mắt:

- Ngươi còn muốn nghe ngóng tình báo gì? Lão phu không nhận ra, không biết gì cả! Ngươi có thể làm gì ta? Cắn ta a?

Hàn Sơn Hà phẫn nộ.

Đối mặt với lão hỗn đản Thu Kiếm Hàn da mặt còn dày hơn tường thành này, dù là Hàn Sơn Hà cũng muốn than thở không bằng, không thể làm gì!

Nhưng, Hàn Sơn Hà quay đầu lại, lại rơi vào trầm tư.

Vừa rồi, lão hỗn đản Thu Kiếm Hàn mặc dù không nể mặt mũi, nhưng lại nói một câu: “Ngươi còn muốn nghe ngóng tình báo gì?”

Tình báo?

Sao lại là tình báo?

Chẳng nhẽ thân phận vị nhi tử của Thiên Ngoại Vân Hầu này, lại là... Tình báo? Như vậy, thực ra lại là tình báo gì?

Một người áo đen nhỏ gầy, đứng sau lưng Hàn Sơn Hà, mặt mũi giấu trong cổ áo, như có điều suy nghĩ. Lập tức, ghé vào bên tai Hàn Sơn Hà nói mấy câu.

Hàn Sơn Hà khẽ vuốt cằm.

Mà đúng lúc này, thanh âm ồn ào bỗng nhiên yên tĩnh lại, trên đài, thân thể to như cái cột đình của Thiết Tranh sừng sững sừng sững.

Một thân chiến bào đỏ.

Bên cạnh hắn chính là tân nương Thiến Nhi xinh xắn đáng yêu, khăn voan đã gỡ xuống, một thân đại hồng y, dáng người yểu điệu, khuôn mặt đoan trang. Sóng mắt như nước, quả nhiên là một vị tuyệt sắc giai nhân.

- Các huynh đệ!

Thanh âm hùng tráng của Thiết Tranh vang lên:

- Hôm nay, Thiết Tranh ta thành thân, hôm nay, là ngày đại hỉ của ta, tất cả xem một chút, chị dâu của các ngươi, có xinh đẹp hay không?

“Xinh đẹp!:

Bốn mươi vạn đại quân đồng thanh la lên, thanh chấn hoàn vũ!

- Đẹp không?!

Thiết Tranh rống to.

“Vô cùng đẹp!”

Lại cùng nhau gầm một tiếng, vang vọng trời đất!

- Ha ha ha ha...

Thiết Tranh cười to một trận, cười đến chảy cả nước mắt.

- Tốt tốt, Thiết Tranh ta thành thân, có thê tử rồi. Đây là chuyện vui lớn, nhưng...

Thiết Tranh đề khí hét lớn:

- Nửa năm trước... Những huynh đệ xuất chinh cùng ta, lại có rất nhiều người không về được, bọn hắn không có cơ hội nhìn thấy một cảnh này!

Không khí trong sân, trong chốc lát vì câu nói này mà trở nên trầm ngưng.

- Tám tháng trước, ta cùng Thiến Nhi xác định hôn sự, xác định hôn kỳ. Nhưng, biên cương có biến, thiết kỵ xuất chinh. Ngày đó, ta có nói với các huynh đệ một câu: đợi khải hoàn trở về, ta mời các huynh đệ một chén rượu mừng.

- Lúc ấy, đám huynh đệ đều rất cao hứng, mọi người nhao nhao nói với ta: Nguyện lấy chiến công vô thượng, chúc mừng đại soái, đổi lấy một chén rượu mừng!

Thanh âm của Thiết Tranh dần khàn lại, ẩn phù tiếng khóc.

Bốn năm mươi vạn người đều nín thở, mở to hai mắt, toàn bộ đều đem ánh mắt tập trung trên người Thiết Tranh.

- Lúc ấy Thiết mỗ nói một câu: chỉ cần lần này, chúng ta còn có thể thắng trận trở về, rượu mừng, người người đều có!

Hầu kết nhấp nhô, trong cổ họng, đàm âm dày đặc, có chút không khống chế nổi tâm tình.

Thiết Tranh tê thanh nói:

- Bọn hắn nói với ta, mỗi một câu ta đều nhớ. Mỗi một ngày, đều vang vọng bên tai ta. Nhưng... Bọn hắn, đều không trở về được!

Tiếng gió rít gào, trời cao cũng phải nghẹn ngào. Hơn bốn mươi vạn tướng sĩ, lặng ngắt như tờ.

- Nhưng người muốn lấy chiến công vô thượng, đổi lấy một chén rượu mừng, có rất nhiều... Hiện tại đang nằm trên chiến trường!

Thân thể thẳng tắp của Thiết Tranh rốt cục cũng không khống chế nổi nửa, run rẩy, nước mắt rốt cục trào ra.

Tất cả mọi người nắm chặt nắm đấm, ánh mắt ngưng tụ nhìn về phía Thiết Tranh, ánh mặt tựa như ngưng thành thực chất.

Thiến Nhi ở trên đài cao, nhẹ nhàng xê dịch mấy bước, có chút thẹn thùng, đem tay nhỏ chậm rãi đưa tới, có chút do dự, có chút thẹn thùng... Cầm lấy tay Thiết Tranh.

Sau đó, nắm chặt lại.

Nàng không biết vì sao mình muốn làm thế, nhưng nàng lại tự nhiên mà làm như vậy, bởi lúc này, nàng cảm thấy, nam nhân bên người mình, đang cần mình ủng hộ!

Thân thể hắn dù to cái cột đình, mặc dù vẫn sừng sững nơi đó. Nhưng lúc này, trái tim hắn lại cần mình ủng hộ, cần mình cổ vũ.

Cảm giác yếu ớt kia, chính nàng có thể cảm nhận một cách rõ ràng.

Cho nên gần như nàng không chút cân nhắc, cứ làm như vậy, tự nhiên làm như vậy.

Ánh mắt mấy chục vạn binh sĩ bốn phương đột nhiên phát sáng.

Nhất là đông quân của Thiết Tranh, người người hô hấp dồn dập, ánh mắt bốc lửa hừng hực chưa từng có!

Một cái động tác nho nhỏ, khiến cho tất cả quân nhân ở đâu, trong nháy mắt, liền yêu mến người con gái dịu dàng này, công nhận người con gái dịu dàng này!

Tất cả quân nhân ở đây, không phân địch ta, trong thời khắc này, ánh mắt đều sáng bóng. Ánh mắt nhìn Thiến Nhi đều trở nên nhu hòa.

----------------

Phóng tác: xonevictory
Bình Luận (0)
Comment