Ta Là Chí Tôn

Chương 244

Nếu ánh mắt người cũng có lực sát thương, như vậy lúc này Dương Ba Đào đã bị vạn đao trùng sẻo, tan xương nát thịt mà chết.

Sắc mặt Dương Ba Đào đã sớm như tro, không khác người chết là mấy. Từ khi Phong Tôn xuất hiện, hắn đã hiểu bản thân mình đã xong, không còn bất luận may mắn nào có thể nói.

Phong Tôn thà rằng đưa mình vào trong nguy hiểm, cũng muốn xử lý hắn trước tiên!

Cương liệt, không chút thỏa hiệp như vậy, há có thể khiến người không chú ý!

Anh hào oanh liệt, hùng tâm kiên định, việc nên làm, tất làm, xưa nay không đổi!

- Vì cái gì? Ta không có gì để nói.

Dương Ba Đào nhẹ nhàng hít một hơi, đột nhiên cười khổ một tiếng, ngửa đầu nhìn Phong Tôn trên đỉnh, thanh âm khàn khàn:

- Ta biết, một câu xin lỗi cũng không có tác dụng gì, nhưng vẫn muốn nói một câu: xin lỗi!

Sau mặt nạ, Vân Dương lộ ra một tia cười băng lãnh.

Tính mạng của 808 huynh đệ!

Một câu xin lỗi?

Một câu xin lỗi của ngươi cũng thực có giá trị a!

- Dương Ba Đào, ngươi thụ hoàng ân, tòng quân từ nhỏ, một đường dốc sức chiến đấu, thân kinh bách chiến, tích lũy công huân làm tận Nguyên soái, đây đều là sự thực, không thể chối bỏ, bản tôn cũng không chối bỏ.

Thanh âm Phong Tôn hòa vào gió lạnh, thản nhiên lại mang ý vị âm vang:

- Lại không Dương đại soái còn nhớ một lời thề khi nhập ngũ? Sinh là người Ngọc Đường, chết là hồn Ngọc Đường!

Phía dưới, hoàn toàn yên tĩnh.

Trên mặt chúng tướng sĩ, đều là một mảnh trầm tĩnh.

- Ta không muốn gạt bỏ công tích của Dương Nguyên soái, chính là tin tưởng một câu, tin rằng Dương soái chưa từng buông bỏ lời thề này!

Khẩu khí của Phong Tôn mang theo ý không hiểu nồng đậm:

- Nhưng chính bởi vậy mà khiến ta càng thêm khó hiểu, vì cái gì? Bất kể từ góc độ này, ngươi cũng không có lý do phải bán đứng chúng ta! Một câu xin lỗi, há có thể chấm dứt đoạn nhân quả này?!

Dương Ba Đào cười thảm một tiếng:

- Ngoại trừ một câu xin lỗi, ta không còn lời nào để nói, cũng không có gì để nói với Phong Tôn đại nhân.

Hắn hít sâu một hơi.

Đứng lên, lớn tiếng nói:

- Chuyện hôm nay đã như vậy, kỳ thực có nói bất cứ thứ gì cũng chỉ là hư ảo, Dương mỗ sinh là thân nam nhi, dám làm dám chịu, chuyện năm đó, chính là ta làm!

Lời Dương Ba Đào còn chưa dứt, thanh âm chửi rủa phía dưới đang vang lên không ngừng, ngữ điệu phẫn hận nối liền không dứt.

Dương Ba Đào còn muốn nói nữa, lại bỗng nhiên có một thanh âm quát lên:

- Động thủ!

Âm thanh còn vang vẳng bên tai, “Hô” một tiếng, từ ba hướng, xuất hiện ba thân ảnh còn nhanh hơn thiểm điện bay lên, trực tiếp tới trước người Phong Tôn trên cột cờ. Trên đài cao, cũng có hai thân ảnh nhàn nhạt bay lên, quát to một tiếng:

- Tặc tử, ngươi dám!

Cùng lúc đó, còn có mấy chục người đột nhiên như mãnh hổ lên đài. Những người này phân tán ở các nơi, một động tác này ngoại trừ thanh thể mạnh mẽ, càng liên lụy tới dân chúng vây xem bên đài, những bách tính nhận phải trùng kích của những người này, nhẹ thì ngã nghiêng, thương cân động cốt, nặng thì trực tiếp tử vong, người thương vong rất nhiều.

Thiết Tranh sớm đã chú ý động tĩnh trên đài, lập tức bạo hống một tiếng, trực tiếp giương Đại Quan đao cao hai trượng tư, hai mắt đỏ rực:

- Chớ đi Dương Ba Đào!

Tam quân tướng sĩ vẫn luôn đề phòng, lập tức hưởng ứng!

Vân Dương đứng trên cột cờ, đối mặt với công kích tứ phía, cũng không chút sợ hãi, gặp nguy không loạn, hôm nay hắn đã sớm có kế sách. Mới nói gặp nguy hiểm thì nhất định là có. Nhưng muốn nguy hiểm tính mạng, vậy chưa hẳn!

Mà khi Vân Dương xác định công thẩm cử hành ở quảng trường Thiên Đường thành, lại càng thêm sáng tỏ, lòng vững như đại sơn.

Coi như Tứ Quý lâu có bố trí tầng tầng nghiêm mật dưới đài, nhưng chỉ cần hắn đứng trên cột cờ, bố trí theo kế hoạch... Bất kể đối phương có muôn ngàn diệu kế, cũng không có cách nào làm gì được hắn.

Chỉ cần hắn không chủ động rơi xuống đất, như vậy vạn sự đại cát, không sợ sinh tử!

Lúc đầu vốn tính toàn đủ đường, nhưng ngoài ý muốn lại thấy Dương Ba Đào sảng khoái một mình nhận tội. Vân Dương vẫn không nhịn được thở dài.

Xem ra muốn mượn cơn gió Dương Ba Đào này để đẩy Khương Trung cùng Phó Báo Quốc, e là đã thất bại.

Vân Dương có thể thấy rõ, lúc Dương Ba Đào đứng ra, đã sớm xác định phải chết không thể nghi ngờ, lấy suy nghĩ như vậy, phân nửa là sau khi dứt lời, nhất định lập tức tự sát, cắt đứt manh mối.

Mà kết quả này cũng không phải kết quả mà Vân Dương mong muốn, cứ như vậy, sẽ là đứt đoạn khả năng chính diện truy cứu nội gian tiếp theo, thế nhưng phát triển tiếp đó, lại khiến Vân Dương cảm thấy ngoài ý liệu.

Dương Ba Đào chết, chuyện nội gian tạm thời kết thúc, nhưng kẻ khác tạm thời an toàn, phù hợp với lợi ích của Tứ Quý lâu, nhưng, nhân thủ của Tứ Quý lâu lại động thủ sớm, tứ phía vây quanh, ý đồ đánh lén Vân Dương!

Vân Dương khẽ động, linh đài chấn động: chẳng có lẽ, Tứ Quý lâu vẫn chưa từ bỏ Dương Ba Đào?!

Vân Dương chưa kịp suy nghĩ tỉ mỉ, ba bóng người đã như thiểm điện bay tới.

Vân Dương hừ một tiếng, hư hư thực thực chém một đao, một đao mang theo đao mang chói lọi, đột nhiên xuất hiện.

Thiên Ý chi đao, xuất thủ!

Một chiêu hai thức, đồng thời xuất thủ!

Đao Bất Dung Tình, Tuyệt đao băng lãnh, trảm tận cừu nhân!

Đao Bất Dung Tình, Thiên Đạo luân hồi, Thương thiên bất quá!

Hai đạo đao mang chém ra, chém thẳng tới kẻ đột kích.

Trong tay ba đạo bóng đen dẫn đầu chớp động hàn mang, không tránh không né, chín diện nghênh đón.

Hiển nhiên, ba người cũng không đặt một chiêu này của Vân Dương vào trong mắt, ý muốn phá chiêu chế địch, trực tiếp đánh giết Phong Tôn.

Nhưng sau một khác.

Vốn dĩ trong dự liệu, đao ảnh đánh tới nhất định bị đánh tan, lại không chút tổn hao, vẫn duy trì xu thế, hoàn toàn không quan tâm tới kim nhận quang khí, cồng kình chưởng lực của bọn hắn, hoàn toàn không có công hiệu, tựa như chưa từng tồn tại.

Chỉ thấy đao quang bạo tăng.

Ba người thấy sát cơ chợt hiện, cùng nhau quát to một tiếng, thân thể quỷ mị thay đổi vị trí trên không trung.

Ba người trên không trung, hơn nữa thân thể cao tốc vọt tới, tuyệt không phải di động dưới mặt đất có thể sánh bằng... Ba người mặc dù chỉ di hình hoán ảnh cho nhau, nhưng cũng có thể lộ rõ tu vi thực sự!

Đều là cường giả mười thành viên mãn đỉnh phong.

Ba người này, bất luận người nào cũng không hề kém vị truyền kỳ Đại Nguyên, Vân Hải Thần Long Lương Vân Kỳ lúc trước đã vẫn lạc trong Cửu Tôn phủ!

Đội hình như vậy, cho dù dùng để ám sát quân chủ một nước cũng đã dư sài!

Chỉ là lúc này, trạng thái của bọn hắn không được tốt lắm, máu tươi ròng ròng, một cỗ đau đớn kêu rên không nói nên lời.

Vân Dương chỉ dùng một chiêu hai thức, thành công khiến cho ba vị cao thủ bị thương, sau khi đắc thủ lại thầm thở dài. Một chiêu hai thức này là hắn toàn lực xuất thủ, đối phương lại chủ quan khinh địch, hơn nữa lại có Thần đao sắc bén trong tay, lại có thể chỉ khiến họ bị thương không chết, đến cùng vẫn là tu vi chênh lệch, có lòng như không đủ lực!

Suy tính kỹ hơn, nếu ba người trước mắt không chủ quan khinh địch, không những một chiêu này không thể khiến họ bị thương, có khi còn bị đối phương lợi dụng mà phản lại!

- Đây là đao gì?

Một người trong đó bật thốt lên hỏi.

Thất bại đầu tiên của ba người cố nhiên là bởi vì đao pháp của Vân Dương quá mức tinh diệu, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là do Thiên Ý chi đao quá mức sắc bén, không những có thể bù vấn đề công lực không đủ, lại có thể hoàn toàn không cần để ý tới phòng ngự huyền khí của ba người, điều đó há có thể không khiến ba người kinh hãi, biết rõ lúc này không phải lúc hỏi, nhưng vẫn không nhịn mà bật thốt thành lời.

- Đao giết người!

Câu nói này không phải lời Vân Dương đáp lại, mà là hai lão già vọt lên theo sau ba người, hai lão già đều mặc áo bào rộng rãi thoải mái, khuôn mặt cổ sơ, vậy mà bống nhiên chen giữa Vân Dương cùng ba người trước, ngang nhiên xuất thủ!

Hai người ngăn cản ba tên siêu cấp cao thủ của Tứ Quý lâu, trực tiếp đánh nhau giữa không trung.

Mặc dù ba tên cao thủ của Tứ Quý lâu đều đã bị thương, hơn nữa thương thế không nhẹ, nhưng thực lực chân chính của họ cũng không hao tổn quá nhiều, hai lão giả về sau lại có thể cưỡng ép ngăn cản ba người, lấy hai địch ba mà không rơi vào thế hạ phong, chí ít biểu lộ... Hai người kia tối thiểu cũng phải có cấp độ không sai biệt lắm!

Một bên khác, người của Tứ Quý lâu đã đánh ngất Dương Ba Đào, vác lên lưng, nhưng khi muốn xông ra lại phát hiện không xông được. Không nói Thiết Tranh đã nhanh chóng lao xuống, mục tiêu khóa chặt Dương Ba Đào. Chỉ riêng tứ phương binh tướng Ngọc Đường bao vây trùng điệp, đã khó mà phá vây, có điều người đánh ngất Dương Ba Đào đã sớm tính toán, cho dù Vân Dương cũng có lòng chặn đường, nhưng khoảng cách quá xa, hữu tâm vô lực.

- Tiếp lấy!

Người kia đột nhiên ném thân thể Dương Ba Đào ra ngoài.

Thí Thần Cung thủ đã sớm chờ lệnh, nhưng lúc này tình huống đột phát, tốc độ bay ra của Dương Ba Đào cũng quá nhanh, cho dù là lấy cảm biến của Thí Thần Cung thủ cũng chưa kịp phản ứng, dù sao bên đài đều là bách tính vây xem, nếu bắn tên không hiệu quả, để nó rơi xuống, nhất định sẽ phải tác động đến đám người lít nha lít nhít bên dưới.

Giờ phút này, thân thể Dương Ba Đào đã bay được mấy chục trượng, thế đi dần chậm, đã thấy một người từ trong đám người nhảy lên, tiếp lấy thân thể của hắn, lại dùng lực, lần nữa ném cỗ thân thể hơn 200 cân bay nhanh ra ngoài.

Nhưng lúc này, Dương Ba Đào đã không còn may mắn nữa!

Hưu!

Một đạo hàn quang đen nhánh hiện lên, từ không trung vẩy xuống một chuỗi máu tươi.

Người có nhãn lực tốt, lập tức có thể thấy một mũi Huyền Thiết tiễn xuyên thấu đùi Dương Ba Đào.

Thí Thần Cung thủ há có thể là thứ bình thường? Vừa rồi tình huống đột phát, lại sợ làm tổn thương dân chúng, không thể bắn ngay từ đầu, nhưng một chiêu chỉ có thể dùng một lần, một Thí Thần Cung thủ tương đối gần lập tức phát động cung tên, một mũi trúng đích, chỉ tiếc vẻn vẹn trúng đùi, không phải một kích thí mệnh!

Một người nữa lại nhảy lên, tiếp lấy Dương Ba Đào, lại một lần nữa dùng sức ném ra.

Thiết Tranh bạo hống một tiếng, tách đám ngươi ra, nảy lên đài cao, hét dài một tiếng:

- Dương Ba Đào ~

Cung trong tay đã cài tên, từ trên cao nhìn xuống, nhất tiễn truy hồn!

Một đạo lưu tinh xé gió bay ra...
Bình Luận (0)
Comment