Ta Là Chí Tôn

Chương 245

Cung như lôi đình, tên như lưu tinh.

Cung mà Thiết Tranh sử dụng, cũng là chế từ sừng Thiết Giáp Tê Ngưu, nhưng mà Thiết Tranh hắn thiên phú dị bẩm, không những thể lực kinh người, mà cánh tay cũng dài hơn người thường, cung của hắn chính là dùng tới hai cái sừng Thiết Giáp Tê Ngưu hoàn chỉnh mà chế thành, dây cung cũng dùng hai phần gân Huyền thú bện. So với Thí Thần cung bình thường, cung này vô luận tầm bắn hay uy lực, đều hơn gấp đôi!

Dưới ba lần tiếp sức, thân ảnh Dương Ba Đào lúc này đã hóa thành chấm đen nơi cuối chân trời. Nhưng Thiết Tranh không chút do dự, giương cung cài tên, nhất tiễn truy hồn!

Một tiễn này cơ hồ như xuyên thẳng qua không gian, lóe lên một cái rồi biến mất!

Vân Dương nhãn lực kinh người, xa xa vẫn có thể nhìn thấy có huyết quang lóe lên trên người Dương Ba Đào, nhưng chung quy khoảng cách quá xa, hắn cũng không thể xác định là bắn trúng chỗ nào, cũng không biết trí mạng hay không, bên dưới lại có một người nhảy lên, lần này trực tiếp ôm lấy thân thể Dương Ba Đào, hét dài một tiếng, thân thể lóe lên mấy cái, lách khỏi ba cây Huyền Thiết tiễn, biến mất trong nháy mắt.

Vân Dương vừa nghĩ một cái, thân hình trực tiếp hóa thành một trận thanh phong, biến mất không còn tăm tích.

Dương Ba Đào, ngươi chạy đi đâu!

Chiến đầu quanh đài cao bộc phát, khí thế hừng hực!

Nhân thủ mà Dương Ba Đào mang tới thấp nhất cũng có tu vi thất trọng trở lên, trong đó hơn nữa có tu vi đạt đến cửu trọng. Lấy tu vi cá nhân mà so, chỉ riêng uy áp của họ đã có thể ngăn cản cao thủ toàn quân!

Nhưng...

Cái gọi là uy áp chỉ là cách tính trên lý thuyết, lúc này nếu thực chính diện đối đầu với quân đội, hơn nữa còn lâm vào vòng vây, tức thì đã bị biển người nuốt chửng!

Chớ nói chi còn có hãn tướng bậc nhất như Thiết Tranh đứng trên đài cao chỉ huy chiến trận, thắng bại đã sớm được quyết định.

- Không thả bất kỳ một tên nào!

- Thí Thần cung! Tự do xạ kích! Quyết không để thừa một mũi tên!

- Quân đội vòng ngoài, tập thể lui lại, khu trục dân chúng khỏi phạm vi quảng trường, tránh cho ngộ thương!

- Quân đội vòng giữa duy trì trận hình, nghe ta hiệu lệnh!

- Bên trái, tiến lên, chiến pháp quần lang!

- Bên phải, rừng thương! Không cần phân địch ta!

- Phía trước phía sau, rừng thương, không phân địch ta!

Thiết Tranh đứng trên đài cao nhìn xuống, chỉ huy tác chiến, mới hô một lát đã khàn cả giọng.

Chiến pháp lúc này của hắn, chính là thủ đoạn bách thử bách thành của quân đội khi đối đầu với cao thủ giang hồ!

Ngươi có thể bay, có thể chạy, có thể nhảy cũng có thể đánh, tu vi công lực chiêu pháp ngươi đều chiếm thượng phong, dưới tình huống bình thường khẳng định không đánh lại ngươi. Nhưng, ta có thể liều mạng a.

Ta có thể ôm ngươi cùng chết!

Ta có thể dùng tính mạng để tạo sơ hở chí mệnh cho ngươi, kéo ngươi cùng nhau lên đường!

Ta cảm tử, ngươi dám không?!

Tứ phía vây công, hy sinh một mặt. Người ở một mặt này liều mạng, cuốn lấy từng tên cao thủ, sau đó để huynh đệ ba mặt khác, dùng trường thương của mình đâm chết cả địch nhân lẫn... Đồng đội!

Không thể nghi ngờ, đây là một chiến pháp vô cùng tàn nhẫn.

Nhưng cũng là thủ đoạn hữu hiệu nhất dùng để đối phó với cao thủ giang hồ.

Cao thủ so chiêu, sai một ly đi cả ngàn dặm, cho nên cao thủ luôn tranh hơn kém một cái chớp mắt, một cái chớp mắt liền có thể quyết định sinh tử. Mà lúc này quân binh lấy sinh mệnh tạo thời cơ, lấy sinh mệnh hình thành cản trở ngắn ngủi, tạo thành hơn kém trong chớp mắt, mà chỉ cần hơn kém một cái chớp mắt bị bắt được, mặc dù là cao thủ, mặc dù có tu vi thâm hậu, nhưng thân thể, tính mệnh cũng chỉ có một!

Vài tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, đó là mười tên cao thủ thất bát phẩm của Tứ Quý lâu, dưới tính đấu pháp liều mạng, trực tiếp bị trường thương xuyên thấu, triệt để mất khả năng chống cự.

Mười tên binh sĩ vung vẩy đại đao, nhảy xuống từ trên bờ vai huynh đệ của mình, lần lần lượt lượt, một người bị đánh bay, một người bị đạp bay, còn có một người khác, còn có một người khác...

Coi như ngươi có phản ứng linh mẫn kịp thời, có thể cản trở, nhưng chỉ cần ngươi không kịp đánh bay, trì trệ trong giây lát, liền sẽ biến thành năm sáu người cùng nhau ngăn chặn, tiếp đó là hàng trăm cây trường thương từ bốn phương tám hướng thọt tới!

Thực sự không tìm thấy khe hở, cắn răng chảy nước mắt đâm xuyên qua thân thể đồng đội mà vào, cũng phải đâm chết mục tiêu!

Bởi tất cả mọi người đều hiểu rõ.

Chỉ cần người ngã xuống này đứng lên trở lại, như vậy tất cả hy sinh lúc trước đều trở nên vô nghĩa.

Phí công nhọc sức!

Như vậy, cũng chỉ có thể liều mạng đến cùng, nhất định phải giết bằng được mục tiêu mới thôi!

- Báo thù cho Cửu Tôn đại nhân! Đồ diệt kẻ phản bội! Không chết không thôi!

Thiết Tranh vung tay hét lớn, hắn đứng trên đài cao, ở trên cao nhìn xuống là thấy rõ nhất, lúc này ngay cả cung tên hắn cũng không cần nữa, trực tiếp ném mạnh binh khí, thể lực cường hoành của Thiết Tranh lúc này lộ rõ không thể nghi ngờ, hơn nữa càng bởi vì ném từ trên cao, điểm rơi vô cùng chuẩn xác, sức mạnh được trợ giúp, tạo thành một phong cảnh công kích vô cùng tịnh lệ.

Bởi vì quân ngũ tứ phương đều tham chiến, tràng diện hỗn loạn càng thêm hỗn loạn.

Lúc này, năm người đang chiến đấu trên không trung đồng loạt dừng chiến đấu. Ba người Tứ Quý lâu thương thế càng thêm nặng. Nhưng hai người khác cũng không cách nào lưu lại được ba người.

Còn có...

Phong Tôn vốn đứng sừng sững trên đỉnh cột cờ, đột nhiên biến mất không thấy.

Mục tiêu chính của chiến dịch biến mất, chúng ta còn đánh cái rắm?

Chiến trường trên không trung đã ngưng chiến, ba người tỉnh thần nhìn lại xuống dưới, lại biết chuyện lúc này đã thực không xong!

Hai bảy hai tám người đi theo Dương Ba Đào, ngoại trừ mấy tên mai phục tiếp ứng đã biến mất, những người khác, toàn bộ lâm vào tầng tầng vây bắt của quân đội Ngọc Đường, chỉ sợ, một tên cũng đi không được!

Hơn nữa, coi như ba người bọn hắn có xuống giải vây, cũng hoàn toàn không có tác dụng, thậm chí còn có thể nhận lấy đãi ngộ tương tự, cùng xuống hoàng tuyền.

- Núi cao sông dài, sau này còn gặp lại!

Ba người phẫn hận quẳng lại một câu hình thức, xoay người lập tức rời đi.

Không ngờ bọn hắn vừa mới bay ra khỏi phạm vi đại kỳ bao phủ, vô số Thí Thần Huyền Thiết tiễn không ngừng bắn tới. Cuối cùng cũng may mà ba người có tu vi không tầm thường, cưỡng đề một ngụm nguyên khí, bay lên cao hơn, một đường lăng không đạp hư mà đi, lúc này mới thoát khỏi phạm vi sát trận Huyền Thiết tiễn.

Sau khi ba tên cao thủ mười thành viên mãn rời đi, hỗn loạn chiến trong quảng trường Thiên Đường thành cũng đến hồi cuối!

Hiện tại chỉ còn có bảy tám tên cao thủ cửu trọng còn đang liều mạng chống cự. Nhưng bọn hắn cũng đã không còn kiên trì được bao lâu.

Cây cỏ cứu mạng cuối cùng của bọn hắn là ba cao thủ viên mãn đã rời đi xa, không thể viện thủ, hơn nữa...

Đám lính này, tất cả đều điên rồi!

Cao thủ có thể đạt đến cửu trọng trở lên, tùy tiện một tên cũng đều là người có kiến thức rộng rãi, vào nam ra bắc đánh vô số trận chiến, nhưng chưa từng thấy trận chiến nào, quân đội nào lại điên cuồng đến vậy!

Trong miệng mỗi người, chỉ có hai chữ: báo thù!

Lấy thực lực của cao thủ cửu trọng mà nói, nếu chỉ là một đội binh đơn thuần, đối với bọn hắn cũng chỉ là một trò đùa, phất tay liền có thể đoàn diệt, ngay cả tiếp cận cũng không thể, càng không nói đến thay nhau triền đấu. Nhưng lúc này bọn hắn đã rơi vào biển người, khắp nơi là binh sĩ bình thường, nâng cao trường thương đâm tới.

Chung quanh đều là cảnh tượng như vậy!

Làm sao bây giờ!

Cũng chỉ có thể dùng tu vi siêu quần mà ngạnh kháng, né tránh trên phạm vi nhỏ, đối mặt với cục diện như vậy cái gọi là huyền công, xảo kình, tá lực đả lực... Đều chỉ là trò cười, căn bản không có cơ hội thi triển...

Về phần nói bay lên, càng là điều không thể, chỉ cần bay lên, chẳng khác nào thành bia di động. Trên quảng trường Ngọc Đường này, hiện có tới mấy ngày Thí Thần Cung thủ! Chí mạng hơn nữa... Đám lính này, không sợ ngộ thương, chỉ sợ không thương tổn!

Vì giết một người phe địch, bọn hắn có thể không chút do dự hy sinh 100, 500, 1000 người!

Chỉ cần có thể đè chết một tên!

Bọn hắn tận mắt nhìn thấy, một tên đồng bạn tu vi đạt đến cửu trọng trung giai, vừa mới phóng người bay lên, Huyền Thiết tiễn bốn phương đã cùng nhau bắn tới, chỉ trong chớp mắt, liền biến thành con nhím, từ đầu đến chân, đều là mũi tên chi chít!

Mặc dù trận mưa tên kia, cũng khiến hai ba chục binh sĩ Ngọc Đường mất mạng.

Nhưng... Không có bất kỳ người nào biến sắc!

- Báo thù cho Cửu Tôn đại nhân!

Một binh sĩ thê lương hô to, vừa vọt người bay lên, nhảy từ trên xuống.

Vị cao thủ cửu trọng kia ngưng nhãn, một đao chém ra như thiểm điện, không chút ngoài ý muốn, dễ dàng lột hai đầu cánh tay binh sĩ này xuống. Cao thủ muốn chuyển thế, tiếp tục một đao chém đầu binh sĩ xuống, không ngờ binh sĩ mất hai tay kia lại mạnh mẽ cúi đầu, há lớn miệng rộng, hung hăng cắn tới!

Vậy mà hắn lại dùng hàm răng của mình, đi cắn lại lưỡi đao bách luyện tinh cương?!

Vị cao thủ cửu trọng kia từng gặp không biết bao nhiêu đại địch, nhưng chưa từng đối mặt với địch nhân nào hung hãi như vậy, trong lòng máy động, nhưng dao trong tay lại không chút do dự, “Đương” một tiếng, mũi đao đụng phải hàm răng của binh sĩ kia, sau khi phát ra một tiếng va chạm nhỏ, lập tức gọt qua.

Binh sĩ không tay kia dùng đấu pháp hung han, cũng chỉ tranh thủ được chút ngắn ngủi, căn bản chưa thể coi là một cái nháy mắt...

Nhưng chỉ chút xíu khoảng cách đó, đã có tới năm sáu tên linh nhân cơ hội vồ lên, bốn phía có hơn trăm người chỉnh tề hét lớn:

- Báo thù! Báo thù!

Mấy trăm cây trường thương cùng lúc thọc lên.

Cao thủ cửu trọng kia thấy không thể né tránh, mà xoay đao kháng cự cũng đã không kịp, đành phải chỉ dùng một thân tu vi, cường thế phản công, cố nhiên có thể đánh bay năm sáu tên binh lính, cũng có thể tránh khỏi trường thường từ bốn phương đâm tới, nhưng cũng không tránh khỏi lảo đảo lui lại, hơn nữa hắn vừa lui ra, bên cạnh lại có càng nhiều trường thương thọt tới...

Sau đó... Cho dù cao thủ cửu trọng có liều mạng chống cự thế nào, vẫn không tránh khỏi kết cục nuốt hận

dưới chiến thuật biển người vô tận!

Trận chiến này, hết thảy mới kéo dài hết thời gian uống một chén trà. Hai bảy hai tám người Dương Ba Đào đem tới, đều không ngoại lệ chết thảm dưới đài cao!

Trong bọn họ, kẻ xông ra xa nhất, cũng chỉ xông được không tới 200 trượng.

Thiết Tranh khập khễnh đi tới, trên mặt máu me đầm đìa. Vốn dĩ Thiết Tranh đứng cao chỉ huy sẽ không thụ thương, nhưng cao thủ cửu trọng có thể chèo chống đến sau cùng thực sự cường hãn, lại không muốn kéo dài hy sinh vô ích, cho nên Thiết Tranh đành phải nhập chiến, mặc dù thành công đánh chết người kia, hông eo cũng trúng tới mười mấy đao, hơn nữa mông lớn còn bị đâm mười mấy thương.

Mặc dù không bị cúc hoa tàn, nhưng cũng đầy đít đều thương. Chỉ thiếu một chút, Thiết đại soái đã phải làm ngọc nát!
Bình Luận (0)
Comment