Ta Là Chí Tôn

Chương 382

Vân Dương cũng không ở lại lâu, nói xong mấy câu, hiểu rõ ý đồ của Thượng Quan Linh Tú, sau đó lập tức rời đi.

Đối với Vân Dương mà nói, trước mắt không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện thích khách Tử U có phải Lão Độc Cô hay không, coi như chuyện này có quan hệ với Thượng Quan tướng môn, Thượng Quan Vô Địch, so với người chết, vẫn là nên chú ý tới người sống thì hơn!

Nhìn Vân Dương rời đi, Thượng Quan Linh Tú đứng trên mạn thuyền, cắn nở bờ môi, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ dị.

Vị Phong Tôn đại nhân này... Trước đó dường như chưa từng tiếp xúc với ta a...

Nhưng tại sao, lại như quen thuộc với ta như vậy...

Hơn nữa, tại sao ta cũng thấy vị Phong Tôn đại nhân này quen thuộc như vậy?!

Thượng Quan Linh Tú đón gió, mái tóc bay múa, trong lòng dâng lên một ý niệm kỳ quái: Vị Phong Tôn đại nhân này, mặc dù chưa lộ chân diện mục, có điều hẳn là người mà ta quen biết.

Không hiểu sao đối với chuyến đi Tử U lần này, tâm tư rối bời của Thượng Quan Linh Tú cũng trở nên an ổn rất nhiều.

Thuyền lớn tiếp tục bình ổn tiến lên.

“Ta ngủ một hồi.”

Thượng Quan Linh Tú lặng lẽ thầm nghĩ.

Mấy ngày nay nàng vẫn luôn cân nhắc nên làm thế nào, nhưng hiện tại, tựa như đột nhiên trầm tĩnh lại, tất cả mệt nhọc trước đó đột nhiên ùa đến, nhanh nghỉ ngơi, dưỡng tinh thần!

...

Vân Dương hóa gió tốc hành, một hồi lại tiến vào nước tu luyện Thánh Thủy quyết, tốc độ của hắn, đương nhiên xa xa nhanh hơn thuyền lớn phía trên.

Chỉ qua hơn một ngày, Vân Dương đã tới Tử Long thành.

Nhưng sau khi vừa đến Tử Long thành, sắc mặt hắn đột nhiên đại biến!

Bởi, hắn phát hiện...

Hiện tại cả Tử Long thành, đã hoàn toàn biến thành khu vực khống linh!

Nói các khác, Tử Long thành này hoàn toàn chính là hoàn cảnh lần trước Cửu Tôn gặp mai phục.

Dưới tình huống này, dù tu vi tinh tiến, nhưng Vân Dương hắn vẫn không thể dùng Cửu Tôn tướng lục đi vào, nhất định phải lấy bản thể nhục thân tiến vào!

Lúc đó, nhằm vào Cửu Tôn chỉ có một cái Thiên Huyền nhai!

Mà bây giờ, toàn bộ Tử Long thành đều trở nên như vậy!

Vân Dương đứng ngoài năm mươi dặm, cau mày, nhìn Tử Long thành, càng nhìn càng âm trầm.

Có điều nóng lòng thì nóng lòng, Vân Dương vẫn đột hiện nghi vấn...

Tử U đế quốc mở Khống Linh đại trận như vậy, hiểu nhiên phải có tính toán riêng, bởi một khi đại trận mở ra, toàn bộ phạm vi mà nó bao phủ là cả Tử Long thành, tất cả người trong phạm vi này đều không thể hấp thụ bất luận một tia thiên địa linh khí.

Nói cách khác, chỉ cần đại trận chưa rút, tất cả võ giả trong Tử Long thành đều sẽ không thể tu luyện.

Trừ phi cao chạy xa bay, rời khỏi Tử Long thành.

Thế nhưng Vân Dương nhất định phải vào thành, sau đó mới có thể xác nhận thân phận thích khách kia!

Đến lúc này, Vân Dương rút ra một kết luận, Tử Long thành trước mắt, chính là một cái bẫy!

Hơn nữa còn là cái bẫy đặc biệt nhắm vào hắn!

Dương mưu!

Là dương mưu nhắm vào hắn!

Thực không phải Vân Dương buồn lo vô cớ, mà tình huống trước mắt thực sự đã chắc như ván đóng thuyền!

Tuyệt đối là bẫy rập không thể nghi ngờ...

Nhìn thấy Khống Linh đại trận bao phủ cả Tử Long thành!

Thủ bút này... Thực con mẹ nó lớn?!

Mà ai lại có thể làm ra trận thế như thế?!

Khống Linh toàn bộ Tử Long thành a!

Đây là một thành thị với quy mô bốn trăm vạn nhân khẩu, hoàn toàn Khống Linh cần phải dùng bao nhiêu tài nguyên?!

Trong đầu Vân Dương có một nghi vấn, quốc khố Tử U liệu có thể có nhiều tài nguyên như vậy sao?

Có thể tiêu hao nổi sao?!

Trước truyền tin bắt được thích khách, sau lại bố trí Khống Linh đại trận.

Mà bố trí như thế, lại chính là nhằm vào Cửu Tôn.

Toàn bộ đại lục này, ngoại trừ nhằm vào Cửu Tôn, không ai lại sử dụng Khống Linh đại trận lớn như thế, huống chi lại còn bố trí ngay ở đế quốc đô thành!

Cho nên Vân Dương lập tức kết luận một chuyên: Người mà bọn chúng bắt lấy, tất chính là Lão Độc Cô không thể nghi ngờ!

Trừ cái đó ra, không gì có thể hấp dẫn Cửu Tôn vào bẫy.

Mà bất kể đối phương dùng thủ đoạn gì, biết được quan hệ giữa Cửu Tôn và Lão Độc Cô, cho nên mới bày ra cái bẫy này.

Cho nên nói, đây nhất định là bẫy rập, tuyệt đối là bẫy rập không thể nghi ngờ.

Nhưng vấn đề hiện tại: Coi như biết là bẫy rập, nhưng hắn không thể không vào!

Bất kể là nguyên nhân gì.

Dù là Lão Độc Cô tiết lộ tin tức, Vân Dương đều nhất định phải cứu người trở ra.

Vân Dương nghiên cứu rất sâu với các loại hình phạt, hắn tin chắc một chuyện: Nếu nghiêm hình tra tấn tới một mức độ nhất định, sẽ không có bất cứ bí mật nào có thể bảo lưu!

Thân thể con người, thực không thể nào chịu nổi trừng phạt như thế, nhất là dưới tình huống muốn chết cũng không thể chết được.

- Cho dù lão cha bại lộ tin tức của chúng ta, ta cũng không chút trách cứ ngài! Ta sẽ cứu lão nhân gia, để ông an hưởng tuổi già!

Ánh mắt Vân Dương như thiêu lửa đốt.

- Bởi, đây là thân nhân của ta! Dù ta hy sinh cũng phải cứu thân nhân của mình, cho nên, ta không có nửa điểm oán hận!

- Nếu ta đã sớm quyết định, cho dù hy sinh chính ta đều phải cứu, như vậy, ông ấy tiết lộ có chút tin tức, lại có gì quan trọng?

- Nếu không phải ông ấy tiết lộ tin tức, Tử U đế quốc nhất định phải trả một cái giá đắt! Ta thề!

- Ta biết ta làm vậy là có chút cổ hủ, nhưng thân nhân của huynh đệ ta, cũng là thân nhân của ta, phụ thân của huynh đệ, cũng là phụ thân của ta!

Vân Dương nhẹ nhàng hít một hơi:

- Ta không tiếc hết thảy!

...

Cho nên vấn đề hiện tại: Làm gì mới có thể đi vào?!

Đây là cửa thứ nhất.

Vốn dĩ Vân Dương có các đại tướng pháp hộ thể, vô luận hoàn cảnh hiểm ác thế nào đều có thể tự do ra vào, không sợ nguy hiểm. Nhưng bây giờ, tính toán này nhất định không thể sử dụng.

Bất kể là môn nào trong Cửu Tôn, đứng trước Khống Linh đại trận, cũng khó có thể phát huy, càng không thể vô thanh vô tức đi vào.

Nếu cưỡng ép vận dụng, cũng chỉ có thể bại lộ hành tung, trăm hại vô lợi!

Mà muốn vào cửa thành, nhất định phải cần giấy chứng minh.

Hết lần này tới lần khác, Vân Dương lại không có chứng minh của Tử U!

Nhưng nếu Vân Dương lấy diện mục thực sư đi vào, cho dù không phải khắp nơi đều địch như Cửu Tôn, nhưng vẫn sẽ trở thành mục tiêu trọng điểm!

Vân Dương, Thiên Ngoại Vân Hầu chi tử, thiếu gia ăn chơi có tiếng, đi vào Tử Long thành làm cái gì?

Nhất là còn trong lúc mấu chốt như thế!

Ý vị sâu xa, khiến người suy tư, khiến người... Tỉnh ngộ!

Thậm chí người hữu tâm có thể liên tưởng, thực không biết sẽ đoán được những gì!

Chỉ nói trước đó Vân Dương có thể thành công thoát vây của tứ đại Tôn giả, hơn nữa còn cứu đối tượng tất sát của Tứ Quý lâu, cũng đã là chuyện khiến người kinh ngạc!

Thậm chí, mặc dù tu vi của Vân Dương rất ít người biết. Càng không bằng siêu cấp cường giả như Niên tiên sinh, tứ đại Tôn giả hoặc là Lôi Động Thiên... Nhưng đã thực sự bước vào Thiên cảnh, là tầng thứ còn cao hơn đỉnh phong mười thành viên mãn mà thế nhân công nhận. Cường giả đỉnh cao như vậy giá lâm Tử Long thành, như vậy triều đình Tử U không phải kinh ngạc, mà là kinh hãi mới đúng!

Nhìn cửa Đông Tử Long thành, đen ngòm trong sương sớm, Vân Dương bỗng nhiên cảm giác, tựa như nó chính là một cái miệng rộng, bản thân hắn chỉ cần tiến vào, muốn đi ra chỉ sợ còn khó hơn lên trời, cho dù thân có tu vi đủ để khinh thường trần thế, nhưng vẫn không có chút cảm giác an toàn!

Vân Dương ngưng mắt nhìn một hồi, hít vào một hơi, yên lặng quay người.

- Quản chi hậu quả ra sao, dù tan xương nát thịt, ta cũng muốn đi vào!
Bình Luận (0)
Comment