Ta Là Chí Tôn

Chương 383

Tạm thời không nói đến chuyện làm thế nào mới có thể đi vào Tử Long thành.

Hiện tại Vân Dương vừa nóng lòng, lại cũng yên lòng.

Bẫy rập.

Đã là bẫy rập, thì nhất định phải có mồi nhử!

Vân Dương có thể hoàn toàn xác định, mồi nhử phải còn tồn tại, đối phương mới có thể làm như thế! Bằng không, không thể nào.

Mồi nhử cũng không có, còn nói gì đến bẫy rập? Cho nên hiện tại, Vân Dương lại khá yên tâm với tình cảnh của Lão Độc Cô.

Các ngươi bố trí đại trận, ta liền không thể tiến vào sao?

Tiến vào nhất định sẽ bị các ngươi bắt sao?

Thực sự là ngây thơ!

Nhìn cửa thành ở xa xa, nơi đây nhìn qua thì bình thường, nhưng thần niệm tung hoành sâm nghiêm, trong mắt Vân Dương lóe lên một đạo hàn quang.

...

Nơi đây chính là một mảnh sâm lâm, ngoài Tử Long thành chừng hai ngàn dặm.

Núi non liên miên, khắp nơi là cây rừng rậm rạp, ít ai lui tới.

Cũng chính vì vậy, nơi đây trở thành Thiên Đường của Huyền thú.

Đương nhiên, cũng là Thiên Đường của kẻ săn thú, người mua bán cùng thợ săn tiền thưởng.

Thường nói Thiên Đường cùng Địa Ngục chính là hàng xóm, câu nói này chưa bao giờ là sai!

Mỗi ngày có không biết bao nhiêu thợ săn Huyền thú mang theo đủ loại mục đích tiến vào mảnh rừng này.

Nhưng mỗi ngày cũng có không biết bao nhiêu thợ săn Huyền thú phải đổ máu trong cánh rừng này.

Chỉ có điều, nới hạch tâm nhất mảnh rừng này, lại có ít người dám tiến nhập!

Bởi theo lời đồn đại, nơi này thường xuyên ẩn hiện Huyền thú cửu giai, có thể nói là một nơi cực kỳ hung hiểm, coi như cao thủ Tông sư mười thành đại viên mãn, đến đây cũng phải lo lắng đến tính mạng, võ giả bình thường càng phải kính nhi viễn chi.

Đám người này bình thường chỉ dám lởn vởn ngoài rìa, săn bắn mấy con đê giai Huyền thú cũng đủ để sống tạm, nếu may mắn một chút, bắt được Huyền thú con non, đảo mắt là có thể thu được số tiền lớn...

Huyền thú con non xưa nay đều là hàng hiếm có, cho dù chỉ là Huyền thú tam tứ phẩm, cũng rất được thị trường quý tộc ưu ái.

Huyền thú có linh tính trời sinh, so với dã thú bình thường đương nhiên thông minh hơn nhiều, nếu có thể thuần dưỡng tốt, trí thông minh của chúng thậm chí cũng không kém đứa nhỏ bảy tám tuổi. Một đầu sủng thú xinh đẹp nghe lời, hơn nữa còn có lực công kích nhất định, đương nhiên người người đều thích. Chính vì vậy nó thậm chí còn trở thành trào lưu thịnh hành trong giới quý tộc, là thủ đoạn ganh đua so sánh.

Vân Dương nghe ngóng nửa ngày trời, sau đó liền hóa thành phong tướng, lặng yên tiến vào cùng rừng núi, không chút kiêng kỵ bay vào sâu bên trong, mục tiêu trực chỉ khu vực trung tâm nguy hiểm nhất!

Lấy tu vi của Vân Dương hiện tại, lại có thêm chư tướng lực trợ giúp, muốn hoành hành vùng núi này, bao gồm cả khu vực trung tâm nhất cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Sau một canh giờ, tại khu vực trung tâm nhất, đã thấy ẩn hiện hai đầu Huyền thú cửu giai sơ kỳ, song song bị Vân Dương thu phục.

Đập vào mắt, một đầu cự xà nhan sắc lộng lẫy, dài tới hơn hai mươi trượng, ngang cũng ba bốn trượng, một đầu Hắc hùng cao bảy tám trượng, đứng yên trông vĩ đại như một bức tường thành, hai đầu đang phủ phục dưới chân Vân Dương!

Một gấu một rắn, hai đại Huyền thú cao giai, lúc này toàn thân trên dưới run lẩy bẩy, trong mắt không có nửa điểm kiệt ngạo ngày thường, chỉ còn lại sợ hãi vô biên.

Hắc hùng cùng mãng xà nhất trí biểu thị: Đời này của lão tử, chưa từng gặp qua người nào mạnh như vậy!

Hai đầu Huyền thú cao giai này, đầu gặp nạn thứ nhất chính là Hắc hùng.

Đầu Hắc Kim hùng này chính là một trong hai bá chủ vùng rừng rậm này, chỉ cần không phải bị kình địch khiêu khích, việc mà nó thích làm nhất đó chính là nằm bệt phơi nắng, hoặc là tìm vài con gấu cái xinh đẹp vận động.

Nhưng hôm nay, họa tinh đột nhiên từ trên trời rơi xuống, Gấu ngốc đang hài lòng nằm phơi nắng, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, một tên nhân loại rơi xuống trước mắt nó.

Phản ứng đầu tiên của Hắc Kim hùng chính là đưa đôi hùng chưởng lên dụi mắt, có thể là nó tắm nắng quá dễ chịu, đột nhiên tiến vào giấc mộng, hơn nữa còn là mộng đẹp, nếu không phải vậy, sao thứ đồ ăn mà nó yêu thích nhất lại đột nhiên bay tới tận miệng?!

Gần như bản năng tát qua một cái, nhưng một cái tát này, cũng chính là hành động mở đầu bi kịch của một đời Hùng.

Cái màn bi kịch đó, nghĩ lại mà kinh!

Nhân loại kia đột nhiên đối chưởng, không lùi mà còn tiến tới, trực tiếp xông lên, triển khai cận thân tiếp chiến, Hắc Kim hùng còn chưa chuẩn bị xong, mắt trái đã chịu một quyền, lực này con mẹ nó lớn a!

Đánh Hắc Kim hùng bảy ngàn ba trăm cân trực tiếp ngã ngửa lộn nhào.

Gấu ngốc trực tiếp ngẩn người.

Ta là Gấu hay người là gấu a?

Tại sao khí lực của ngươi lại còn lớn hơn bản Hùng?!

Hắc Kim hùng đang muốn nghiêm túc phản công, bắt lại tuyệt thế mỹ vị, đã thấy người kia công kích lần hai... Tẩn cho Hắc Kim hùng một trận mãnh liệt!

Quyền quyền chạm thịt chỉ là đẳng cấp thấp nhất, một quyền của nhân loại này so với một quyền càng nặng, một quyền so một quyền càng ác, từng cơn đau thấu tim thấu phổi như thủy triều ập đến, không ngừng không nghỉ!

Sau một phen quyền đấm cước đá, Hắc hùng bị đánh tới choáng váng, trực tiếp đưa đôi hùng chưởng ôm đầu, chổng mông gắng gượng, ỷ vào bộ da dày thịt béo, hy vọng có thể chịu qua trận đánh đập này!

Thế nhưng đối phương dường như đánh tới nghiện, hoàn toàn không chút mệt mỏi, tiếp qua một hồi, Gấu ngốc trực tiếp nhìn thấy cả trời đầy sao, mãi cho tới lúc này, Gấu ngốc vẫn cảm thấy mộng bức.

Nó không biết nói chuyện, chỉ có thể kêu ngao ngao, thực sự không thể hỏi, vì cái gì?

Vì cái gì?

Ta đắc tội ngươi hả?

Vì cái gì mà đánh ta như vậy?!

Coi như ta muốn ăn ngươi, nhưng cũng chưa có thành công a, cần gì phải làm bản hùng như vậy?!

Muốn cái mạng già của bản hùng a!

Hơn nữa, mỹ vị đột nhiên xuất hiện này, tuyệt đối không phải người đâu a, một cước đá lên bụng nó, trực tiếp đá nó thân bất do kỷ bay lên.

Bay, là một kỹ năng mà nó mơ ước đã lâu.

Nhưng, bay cũng có kiểu bay, phân loại khác biệt a!

Vô luận thế nào bản hùng cũng không muốn bay như thế a!

Thế nhưng hiện tại nó lại bị người đánh bay!!

Bay hơn mười trượng, lại bị đạp thêm một cước, lục phủ ngũ tạng như muốn đảo ngược, bình sinh lần đầu nó cảm thấy muốn nôn mửa.

Liên tục như thế tới bốn năm sáu bảy tám... Liên tiếp chịu mười bảy mười tám lần, sau môt tiếng ầm vang, Hắc Kim hùng lần nữa lại được cảm nhận cước đạp thực địa, a, không đúng, là thân chứng thực địa a!

A... Vẫn không đúng, thân chứng thực địa nhất định phải có trùng kích, phải bị đại địa phản chấn a, tại sao nó lại cảm thấy mềm mềm như thế? Rất dễ chịu! Gấu ngốc mở mắt, phát hiện bên dưới nó là mười mầy con đại mãng xà, chính mười mấy con mãng xà này làm giảm xóc cho nó, cũng chính vì vậy mười mấy con này đều đã bị nó... Đè chết!

Chỉ là mười mấy con mãng xà bị đề chết cũng không phải là trọng điểm mà Hắc hùng quan tâm, điều thứ nhất mà nó nghĩ đến: ông trời của ta a! Ta bị đánh bay một đường, trực tiếp bị đánh bay đến địa bàn tử địch?!

Xong xong đời rồi a, sau có mỹ vị bạo lực, trước lại có đối thủ một mất một còn, bản hùng bị bạo đánh một chầu, thực lực đã không còn mấy, trước sau đều thập tử vô sinh, chẳng phải là chết chắc sao?!

Giống như Gấu ngốc diệu toán, thanh âm tê tê lập tức vang lên, một trong hai bá chủ rừng rậm xứng danh với nó đỉnh cấp Huyền thú Hoa Văn mãng hung thần ác sát vọt ra.

Hoa Văn mãng biểu thị: Gấu ngốc, ngươi con mẹ nó muốn chết sao? Lại dám gióng trống khua chiêng đi vào địa bản của bản xà?!

Ngươi có thể bình an vô sự nhiều năm như vậy, không phải là bản xà không muốn động ngươi, mà thực sự là ngươi không đánh lại ta, ta cũng không đánh lại ngươi. Ngẫu nhiên ăn nó thì giao lưu một trận, tạo chút động tĩnh, bảo vệ quyền uy. Thế nhưng con gấu ngốc nhà ngươi hôm nay lại quên uống thuốc, hoặc cũng có thể là uống nhầm thuốc, hay là uống phải thuốc giả?! Làm cho rừng rậm bụi đất đầy trời không nói, lại còn dám trực tiếp xông tới nhà ta, đặt mông ngồi chết nhiều ái phi của ta như vậy...

Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục a!

Ai có thể nhịn, bản xà không thể nhịn!

Hoa Văn mãng mở cái miệng lớn, chuẩn bị cho vị túc địch của mình một cái giáo huấn cả đời khó quên!

Nếu một ngụm này nó có thể cắn tới, với tình trạng cơ thể của gấu ngốc hiện tại, tuyệt đối không thể né tránh, không chừng một ngụm xong đời, trực tiếp thành đồ tiêu hóa cho Hoa Văn mãng!

Nhưng ngay một khắc tính mệnh nguy kịch, thân thể hoa vân mãng xúc thể chờ phát đột nhiên cứng đờ, cái đuôi của nó đã bị người bắt lấy, bắt chắc chắn!

Hoa Văn mãng còn chưa kịp suy nghĩ chuyện gì xảy ra, đột nhiên cảm thấy... Nó bay lên!

Cao tốc lao vùn vụt về phía sau, ngay sau đó ầm vang đập xuống, đầu Hoa Văn mãng trở thành mục tiêu tiếp đất đầu tiên, mà tiêu điểu chạm xuống rõ ràng chính là...

Hắc Kim hùng mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn mỹ vị tàn bạo, một tay bắt lấy đuôi Hoa Văn mãng, đam Hoa Văn mãng dài hơn hai mươi trượng làm như cái roi, quăng quăng một vòng, sau đó đập xuống... Nó!

Tiếp đó lại là bi kịch, gấu ngốc cùng mãng xà tiếp xúc thân mật chưa từng có, hai thú trực tiếp hoa mắt váng đầu, đầu đau muốn nứt, Hắc hùng nhận trùng kích, toàn thân như biến thành quả bóng chày, cấp tốc bay ra ngoài, liếc về phía trước, mũ vị đáng sợ kia, không là quái vật đáng sợ kia đã nắm lấy “Mãng Xà tiên”, đuổi đến như bay, sau đó lại rầm rầm rầm...

Chờ Vân Dương phát tiết tâm tình bực bội gần đây, rốt cục dừng tay, Hắc Kim hùng nằm ngã chỏng vó, sớm đã không thở ra hơi, hấp hối, hai tròng mắt trừng lớn đến như muốn sụp đổ, không dám cử động.

Về phần “Mãng Xà tiên” Hoa Văn mãng đã sớm bị quẳng đến tháo khớp, trạng thái so với gấu ngốc còn muốn không bằng, nằm rạp trên đất gian nan thở hào hển, thỉnh thoảng còn phun ra một ngụm máu, một ngụm so một ngụm còn lớn. Nguy hiểm hơn là đầu não choáng váng, cho dù đã trở lại mặt đất, nhưng vẫn cảm thấy đại địa xoay tròn! Xoay tròn! Lại xoay tròn!

Ọe...

Hoa Văn mãng lần nữa hé miệng, bỗng nhiên phun ra một bãi chất lỏng màu xanh. Ông trời của ta ơi, chẳng lẽ ngay cả mật rắn của ta cũng bị đánh nát?

Ọe...
Bình Luận (0)
Comment