Ta Là Chí Tôn

Chương 413

Vân Dương trực tiếp khép cửa phòng lại, đem Quân Mạc Ngôn ngăn ở bên ngoài.

Sau đó, hắn liền đưa tay, cầm lấy cổ tay Lão Độc Cô.

Cánh tay phải!

Toàn thân trên dưới của Lão Độc Cô, cũng chỉ còn có nơi này có thể cầm!

Tay trái dù có hoàn chỉnh hơn tay phải, kỳ thực xương cốt bên trong đã vỡ vụn, nếu có Huyền khí chèo chống còn có thể nối lại, thế nhưng hiện tại Lão Độc Cô bất tỉnh nhân sự, Huyền khí mất sạch, nếu tùy tiện động vào tay trái, có lẽ sẽ lập tức sụp đổ, lúc đó mà còn muốn chữa trị, sẽ càng thêm khó khăn!

Về phần những nơi khác, cơ hồ đều đã bị đánh tới nát vụn, cho dù người có tâm địa cứng rắn như Quân Mạc Ngôn, còn không đành lòng nhìn thêm.

Trong chớp nhoáng này, Vân Dương cảm nhận được nỗi buồn tự tận tâm khảm, khó mà ức chế, lệ như suối trào.

Nam nhi thiết huyết không phải không rơi lệ, nhưng một khi rơi lệ, chứng tỏ đã thương tâm tới cực điểm, đồng thời cũng phần nộ tới cực điểm!

Thân thể hắn không kìm được mà run rẩy.

Trong chớp nhoáng nhìn thấy Lão Độc Cô, Vân Dương liền biết, Lão Độc Cô lúc này đã chẳng khác nào một người chết!

Cho dù còn lại nửa hơi thở, kỳ thực cũng là do ý chí cầu sinh mãnh liệt của lão, không muốn từ bỏ, nỗ lực chèo chống.

Hiển nhiên là Lão Độc Cô còn không muốn chết, hoặc có thể nói là còn nguyện vọng chưa xong, nhưng vì đối phó với thủ đoạn sưu hồn của địch nhân, mà tự đánh nát thần hồn của mình!

Thần hồn không còn, thần niệm vỡ vụn, coi như còn có thể hô hấp, cũng chỉ là một bộ hành thi tẩu nhục!

Không có tư tưởng, không có linh hồn, càng không có ý thức.

- Lão cha, ta tới, ta tới rồi đây!

Vân Dương thầm kêu gọi:

- Ngươi có thể cảm nhận được? Nhi tử của ngươi đến rồi a!

Lão Độc Cô nằm ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, đối với Vân Dương hoàn toàn không có phản ứng.

- Lục Lục! Lục Lục!

Vân Dương thầm lo lắng kêu gọi:

- Mau nhìn xem, còn có thể... Cứu sống hay không?!

Ý thức Lục Lục nhô ra, ánh sáng màu xanh vừa mới quanh quẩn trên người Lão Độc Cô, lập tức sợ hãi rụt về.

Lục Lục từng gặp qua vô số nhân vật hung ác, nghiêm ngặt mà nói, những điều nó biết còn vượt qua chủ nhân Vân Dương, nhưng nó vẫn chưa từng gặp qua người nào có thương thế nghiêm trọng đến vậy!

Dưới sự thúc dục của Vân Dương, Lục Lục lại lần nữa nhô ra, cẩn thận xem xét thật lâu, rốt cục bất đắc dĩ lắc đầu.

Lục Lục đã biết tầm quan trọng của người này với Vân Dương, nhưng vẫn...

“A nha...”

Vân Dương nhất thời khổ sở:

- Không cứu nổi a?

Mấy phiến lá của Lục Lục nhất thởi tiu nghỉu xuống.

- Có thể thử đem thần hồn của hắn tụ lại hay không? Cho dù chỉ một lát cũng được?

Vân Dương nói khẽ:

- Ta biết, lão cha một mực chống đỡ không đi, nhất định là trong lòng còn điều nhớ mong, hắn đang chờ ta!

- Hắn một mực chống đỡ tới gì, chính là chờ ta tới. Hắn nhất định có rất nhiều điều muốn nói với ta, cũng nhất định có rất nhiều chuyện muốn giao lại cho ta. Lục Lục, yêu cầu của ta không cao, ta chỉ cầu có thể để cho lão cha biết, ta đã tới bên cạnh hắn, lúc hắn ra đi cũng không cô đơn, còn có nhi tử tống chung cho hắn, chỉ vậy là đủ!

Vân Dương nhẹ giọng nói.

Lục Lục có chút không tình nguyện:

“Ấy da da...”

Lục Lục biểu thị thâm trầm, làm như vậy có nhiên có thể thực hiện, thế nhưng lại cần hao phí rất nhiều năng lượng, quan trọng nhất là căn bản không thể cứu được người, chỉ có thể hết sức tạo thành một đoạn thời gian hồi quang phản chiếu mà thôi, thực sự không đáng, tốn công vô ích, được không bù nổi mất.

- Đừng nói nhảm, mau mau động thủ!

Vân Dương lần đầu dùng ngữ khí nghiêm khắc thúc dục Lục Lục, thanh âm như chém đinh chặt sắt, không cho phép chất vấn.

Đối mặt với quyết định của chủ nhân, Lục Lục dù không tình nguyện, cũng biết lần này không thể không làm, đành phải dốc toàn lực, kiến tạo cơ hội hồi quang phản chiếu cho Lão Độc Cô.

Một cỗ sinh mệnh khí tức thịnh vượng màu xanh lá mạnh mẽ bạo phát, liên tục không ngừng tiến vào thân thể Lão Độc Cô, không ngừng thẩm thấu vào kinh mạch, huyết dịch, đan điền cùng... Thức hải.

Cùng lúc đó, Lục Lục đồng thời phát ra một tia sáng màu tím dị thường mĩ lệ, giăng khắp cả căn phòng, tựa như đang buộc chặt cái gì đó trong hư không.

Lúc này, tất cả sinh mệnh chi khí mà Lục Lục thả ra, không có nửa điểm lãng phí bên ngoài, tất cả đều tiến vào thân thể Lão Độc Cô, từ từ, sinh mệnh chi khí nồng đậm tạo thành một cái kén, bao phủ lấy Lão Độc Cô.

Một cái kén lớn màu xanh lá!

Sinh mệnh chi khí khổng lồ như vậy, nếu đặt trên người khác e là đủ để chết đi sống lại trăm lần vẫn sinh long hoạt hổ, thế mà rót cả vào người Lão Độc Cô, lại như muối chìm biển rộng, chạm phát mất luôn.

Nhưng Lục Lục vẫn đang tiếp tục vận chuyển, hiển nhiên nó đã sớm dự trước tình huống như vậy, dù sao Lão Độc Cô hiện tại so với người bình thường mới chết, còn kém hơn rất nhiều, muốn đảo nghịch càn khôn, há lại là chuyện dễ dàng?!

Thân thể Vân Dương không kìm được mà khẽ run rẩy.

Lão cha đáng thương!

Nhìn lên hư không, thần hồn tiêu tán của Lão Độc Cô, dưới dự cố gắng không ngừng của Lục Lục, từng tia từng tia tụ lại...

Thân thể tàn tạ rách nát, cũng có một chút chuyển biến tốt đẹp.

Nhưng, cũng chỉ một chút mà thôi.

Bởi, cho dù có đưa vào nhiều sinh mệnh chi khí hơn nữa, cũng không thể nào tiếp tục phát huy hiệu năng, ngược lại sẽ chỉ tràn ra từ những vết rách tàn tạ đứt gãy.

Hiển nhiên bộ thân thể đã giập nát này, không cách nào chịu được thêm nhiều sinh mênh chí khí hơn nữa, càng không thể hấp thu phát huy những năng lượng kia.

Từ đầu tới cuối, những vết thương kia đều không có dấu hiệu khép lại, về phần chờ đợi tái tinh, càng là chuyện không có khả năng!

Vân Dương bi thương run rẩy.

Trước đó hắn còn ôm hy vọng may mắn, nhờ ý chí cầu sinh mãnh liệt của Lão Độc Cô, cùng với sinh mệnh chi khí nghịch thiên của Lục Lục, sẽ có cơ hội thâu thiêu hoán nhật, sáng lập sinh cơ!

Nhưng thực tế trước mắt, đã nói rõ ràng, nghịch thiên đổi mệnh... Đã là chuyện không có khả năng!

Nếu thân thể Lão Độc Cô còn có thể tiếp tục thu nạp sinh mệnh nguyên năng tẩm bổ, lúc đó còn có một tia hy vọng.

Thế nhưng, thân thể lão đối với sinh mệnh chi khí tràn trề lại đầy thờ ơ... Sự thực đã hoàn toàn đoạn tuyệt một tia hy vọng cuối cùng!

Lục Lục dùng toàn lực thử sức, rốt cục đình chỉ vận chuyển sinh mệnh chi khí, ngược lại bắt đầu tản ra càng nhiều ánh sáng tím.

Lúc này Vân Dương tập trung tới mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của bản thân, hắn khẩn trương lo nghĩ chờ đợi, ánh mắt không chớp nhìn qua, e sợ bỏ lỡ một giây một chớp gặp lại Lão Độc Cô!

Sau một hồi lâu, Vân Dương rốt cục cảm thấy không gian bắt đầu xuất hiện một chút chấn động.

Những tia sáng màu tím của Lục Lục đã bắt đầu kéo lại, thậm chí càng đem sinh mệnh chi khí đã như ngưng thành thực chất kia đặt qua, cùng nhau thêm sức lôi kéo.

Đập vào mắt, giữa không trung xuất hiện một tấm lưới tím.

“Ấy da da...”

Lục Lục cật lực kêu.

Hiển nhiên, chuyện này đối với Lục Lục mà nói, cũng là chuyện phi thường tốn lực, khó thể trụ lâu.

Vân Dương lúc này hoàn toàn không có tâm tình mà nhìn vào không gian thần thức, nếu hắn chú ý, sẽ nhìn thấy không gian thần thức lúc này đang gió nổi mây phun, cuồng phong gào thét!

Mà trên không gian thần thức, đã dần hiện ra một bóng mặt người mơ hồ.

Đó là Lục Lục căn cứ vào ký ức của Vân Dương, điều động hết thảy năng lượng, ngưng tụ một gương mặt thần hồn của Lão Độc Cô!

Chỉ có đem bộ phận thần hồn đã tiêu tán trong hư không toàn bộ thu lại, sau đó kết nối thành ý thức hoàn chỉnh, mới có thể chân chính khôi phục thần hồn. Vung tay chưởng quỹ như Vân Dương, chỉ biết phụ trách hạ lệnh, sao có thể biết chuyện này cần tính toán và năng lượng cỡ nào mới có thể làm được.

Nhưng cho dù Vân Dương có biết, hắn cũng sẽ không chút do dự thực hiện!

Không tiếc bất cứ giá nào!

Cũng muốn gặp lại Lão Độc Cô!

Tiếng Lục Lục càng ngày càng cố sức, hiển nhiên đã dần dần cạn lực, nhưng lúc này hai mắt Vân Dương đột nhiên sáng lên!

Bởi tại hư không trước mặt hắn, đã dần dần xuất hiện một bóng người mơ hồ.

Đó là hình tượng của một lão nhân lưng còng.

Một gương mặt tràn đầy nếp nhăn, bên hông bộc tạp dề, ánh mắt đầy vẻ ôn hòa nhìn chăm chú lên hư không nào đó, tựa như gương mặt hiền hòa kia đang nhìn những đứa con nhỏ của hắn, trong cái quán cơm nhỏ chật hẹp, nơi chỉ thuộc về chính hắn, nhìn những đứa nhỏ thỏa mãn ăn cải trắng đậu hũ.

Trong ánh mắt hắn đầy vẻ thỏa mãn, hạnh phúc.

- Lão cha...

Gương mặt Vân Dương tràn đầy nước mắt, thân thể run rẩy kịch liệt, từ trước tới giờ hắn luôn tự thấy mình có thể tỉnh táo trong mọi trường hợp, thế nhưng giờ khắc này, lại có một xúc động muốn khóc thành tiếng!

- Ta tới đón ngươi về nhà...

Cùng với thanh âm quanh quẩn của Vân Dương, bóng người trên không trung đột nhiên đung đưa, tựa bóng người trong nước gợn sóng vặn vẹo, nhưng mà thần sắc cũng không có biến hóa, hiển nhiên Lục Lục vẫn chưa thể hoàn thành giai đoạn sau cùng!

Ngay khi hai mắt đẫm lệ mông lung của Vân Dương đang chờ đợi, thân ảnh trên không trung bắt đầu giật giật.

Vân Dương bỗng dụi dụi hai mắt, vong tình thấp giọng kêu lên:

- Lão cha!
Bình Luận (0)
Comment