Ta Là Chí Tôn

Chương 414

Nhưng vào lúc này, hồn phách Lão Độc Cô rốt cục cũng thành hình, ánh mắt lần nữa tập trung lại, có chút mê võng nhìn xung quanh, trái phải một hồi, rốt cục theo tiếng Vân Dương gọi mà nhìn qua, lập tức, nhíu mày, thoáng như đang nằm mơ:

- Sao ngươi lại tới đây?

Vân Dương nghẹ ngào một tiếng:

- Nếu ta không đến, nào có biết ngài phải chịu cảnh này?

Thần sắc Lão Độc Cô ngưng lại, nhìn thấy thân thể tàn phá âm u tử khí của mình trên giường, bỗng nhớ ra cái gì đó, cô đơn thở dài:

- Đứa nhỏ, ngươi không nên tới, càng không nên ở lại đây, mau đi đi!

Nghe được ba chữ này, Vân Dương càng thêm thương cảm:

- Ta đến đón ngài về nhà, ta muốn dưỡng lão tống chung cho ngài.

- Nói hươu nói vượn, ta đã chết rồi.

Lão Độc Cô nở nụ cười nhàn nhạt:

- Người đã chết, chết là hết, vạn sự đều yên, chỉ còn một đống thịt thối. Vô luận là ta chết, hay là cừu nhân của ta chết, đều chỉ là một đống xương trắng. Ngươi liều mạng đến đây, ôm một đống xương trở về, đáng giá sao?

- Đáng giá!

Vân Dương cắn răng nói:

- Cho dù ta phải chết, cũng phải đem lão cha ngài trở về.

Lão Độc Cô thở dài:

- Đứa ngốc! Lúc này lão phu có thể nhìn thấy ngươi đưa tiễn, đã có thể nói là vừa lòng thỏa ý, không còn bất cứiếc nuối. Ngươi cũng không nên làm chuyện điên rồ, nơi này là Tử Long thành, một mình ngươi không giết ra ngoài được!

Hắn nhíu nhíu mày, nói khẽ:

- Đứa nhỏ, ta không biết ngươi dùng pháp môn thần bí gì giúp thần hồn ta tụ lại, nhưng tự mình biết chuyện bản thân, thần hồn của ta đã bắt đầu lần nữa tiêu tán, nó cũng nói rõ thời gian tồn tại của ta không còn nhiều, lề mề chậm chạp trong chuyện này chi bằng kiên nhẫn nghe ta nói thêm mấy câu, xem như trọn một phen tình nghĩa hai người chúng ta.

Vân Dương dùng sức gật đầu, không còn nói năng rườm rà, lặng yên nghe Lão Độc Cô thuyết giáo.

- Sau khi Thất ca ngươi đi, ta đã không còn chí nguyện sống tiếp... Kỳ thực lúc đó có thể xem như ta đã chết!

Lão Độc Cô trầm mặc một chút, buồn vô cớ nói:

- Có điều, nếu không báo thù cho đứa nhỏ của mình... Ta vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối. Trong hơn một năm nay, đám quan viên tướng lĩnh các nước chết trong tay ta thực đúng là không ít, cũng coi như có lời không lỗ!

- Nói đến lần này rơi vào bẫy rập của bọn họ, cũng là chuyện hợp tình hợp lý, cũng không thể chỉ cho phép chúng ta báo thù, lại không cho phép bọn hắn phản sát a? Chuyện không nói lý như vậy, chúng ta không làm. Sinh sinh tử tử, thù thù oán oán, vốn dĩ là công bằng. Hơn nữa, đối với lão phu mà nói, cũng có thể xem như một cái kết thúc!

- Sở dĩ lão phu không chịu đoạn sinh mệnh, cũng cốt bởi lão phu còn một tâm nguyện chưa xong. Còn có chuyện không thể bỏ xuống được. Ta vẫn hy vọng, có thể gặp lại ngươi một lần, vốn cho là đã vô vọng, không nghĩ tới, ông trời lại chiếu cố ta đến vậy, ta rốt cục có thể gặp lại hài nhi của mình.

Ánh mắt Lão Độc Cô tham làm lưu luyến nhìn Vân Dương, mặc dù diện mạo khác biêt, nhưng ánh mắt Lão Độc Cô hiện tại cùng ánh mắt lúc trước hoàn toàn không hề khác biệt!

Hắn biết, người trước mắt chính là nhi tử của hắn, chính là thân nhân của hắn!

- Bí thuật ngưng tụ thần hồn, hẳn là hao phí rất nhiều... Ta cũng không tiếp tục nhiều lời.

Lão Độc Cô thở dài thỏa mãn:

- Ta muốn nói với ngươi một điều, chính là thân thế Thất ca của ngươi, kỳ thực nó cũng không phải con ruột của ta, mà ra từ rất lâu trước đây ta nhặt được nó. Trên lưng nó có một tiêu chí hình trăng lưỡi liềm, tựa như lạc ấn tiêu chí của một số đại gia tộc dùng trên người đứa nhỏ mới sinh, trong tiêu chí trăng non, có khảm một chữ “Sát”, dưới chữ “Sát” còn có một nếp nhăn.

- Nếu ngươi có thể tìm được manh mối về gia tộc này, thậm chí tìm được cha mẹ của nó, đứa nhỏ, ngươi nhất định phải thay ca ca ngươi nói với bọn họ một câu: Năm đó, tại sao lại muốn vứt bỏ ta?! Nếu có lý do, thì cũng thôi, nếu không có lý do, ngươi nhất định phải thay ca ca ngươi đòi lại một câu trả lời!

- Gia tộc như vậy, tuyệt đối sẽ không có chuyện không nuôi nổi một đứa nhỏ.

Lão Độc Cô nhẹ nhàng nói ra.

- Vâng!

Vân Dương nói từng chữ:

- Tương lai ta nhất định sẽ tìm tới bọn hắn, ở trước mặt bọn hắn mà hỏi, tại sao năm đó vứt bỏ ca ca ta!

- Ừm, còn có một việc, năm đó ta ở Vạn Nhận phong tìm kiếm bảo tàng, cơ duyên xảo hợp mà phát hiện ca ca ngươi. Sau đó, ta một lòng nuôi dưỡng nó, không còn đặt chân giang hồ, sớm đã đem việc này quên béng. Bây giờ nghĩ lại, không khỏi cảm thấy lãng phí phần cơ duyên kia. lúc đó ta thu được một tấm tàng bào đồ, có điều cũng chỉ là một mảnh nhỏ, hẳn là bên ngoài còn có rất nhiều bộ phận thất lạc khác. Bản đồ kia trực chỉ một cái di tích vạn năm trước. Mà trong di tích này, có chứa bí mật thông thiên, có thể đoạt thiên địa tạo hóa!

- Người có cơ duyên tiến vào di tích này, liền có thể lập địa thành thần! Trường sinh bất lão! Vĩnh sinh bất tử!

- Tám bản đồ này, ta vốn đặt trong ngọc bội mang theo người. Cũng chính bởi tấm bản đồ này, bị người hạ độc hãm hại, mới chịu cảnh hôm nay. Hiện tại tấm bản đồ này đang trong tay Âu Dương Tiêu Sắt. Nếu ngươi có thời gian, nhớ tìm cơ hội giết Âu Dương Tiêu Sắt, cầm lại đồ của nhà mình, bản thân quên thì không sao, nhưng bị người khác cướp đi lại là một chuyện khác!

Vân Dương thề thề nói:

- Hài nhi nhất định sẽ đem tên Âu Dương Tiêu Sắt kia chém thành muôn mảnh, tra tấn thần hồn hắn một trăm năm, tuyệt không để hắn chết được dễ dàng!

Thân thể Lão Độc Cô bỗng nhiên phiêu động, hình bóng lại trở nên hư ảo, Lục Lục gấp rút vận chuyển, ý đồ giúp ổn định thần hồn, thế nhưng nó phát hiện, nó đã vô năng tương trợ, hoàn toàn mất khống chế, gấp đến a a gọi bậy.

Vân Dương thấy thế cũng trở nên nóng lòng, thử đủ mọi cách vận chuyển Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, toàn lực truyền khí cho Lão Độc Cô, thế nhưng ngay cả sinh mệnh chi khí của Lục Lục đều cáo công vô dụng, Sinh Sinh Bất Tức Thần Công tầng thứ ba của Vân Dương càng không thể làm gì!

Lão Độc Cô là người trong cuộc, tự nhiên cũng cảm giác được, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Đứa nhỏ, ta từng nghĩ tới, chờ các ngươi bình định thiên hạ, ai nấy tìm một cô vợ trẻ, sinh một đám nhóc, ta sẽ tới bế con cho các ngươi... Yên lặng sinh hoạt... Chỉ tiếc, lão phu nhất định không thể thấy được...

- Tương lai có vợ có con, ngàn vạn lần chớ đừng quên... Nhìn trời đốt một nén nhang, nói cho lão phu một tiếng, mặc dù lão phu ở dưới cửu tuyền, cũng muốn uống một chén thật say.

Vân Dương rơi lệ:

- Con nhất định sẽ làm.

- Nhớ phải sinh thêm mấy đứa.

Lão Độc Cô cười ấm áp:

- Mấy ca ca của ngươi đều không có hậu nhân... Nếu ngươi sinh được nhiều, có thể qua cho bọn hắn mấy đứa. Hương khói truyền thừa, hương hỏa tổ tông của chín huynh đệ các ngươi, toàn bộ đều đặt trên người ngươi.

Vân Dương lúc này chỉ biết liên tục gật đầu, đã hoàn toàn không nói ra lời, thế nhưng hắn vẫn liên tục truyền công, hy vọng kỳ tích xuất hiện.

- Đứa nhỏ, ngươi... Nhất định phải sống sót.

Thân thể Lão Độc Cô chậm rãi tiêu tán:

- Tuyệt đối không được xúc động, càng không được cậy mạnh... Lão phu có chết cũng không tiếc. Nhưng nếu ngươi nhất định muốn mang thi thể lão phu đi, chẳng may có chuyện ngoài ý muốn, lúc đó lão phu có chết cũng không nhắm mắt... Cứ để ta ở lại đây, được chứ?!

Vân Dương sửng sốt, rốt cục dừng truyền công, bởi vì hắn biết, sự thực đã không thể xoay chuyển!

- Đứa nhỏ... Cải trắng đậu hũ... Mà ngươi thích ăn nhất, nhớ phải dùng loại cải trắng lớn bằng bắp tay, trắng mịn non mềm, lột vỏ bên ngoài, chỉ để lại phần cải ngọt. Đậu hũ cần phài dùng đậu nành tào phớ, nhấn nhẹ mà tạo thành ba động là tốt nhất, dùng mỡ heo để sào rau, lúc bã dầu sắp thành hình, lập tức thả hương liệu, đến lúc hương liệu bắt đầu tỏa hương mới cho thịt ba chỉ vào, lăn mình một cái, sau khi miếng thịt hơi chuyển màu, bắt đầu thả cải trắng... Cho cải trắng vào cũng không cần thêm nước... Sau khi nồi sôi, bắt đầu thả đậu hũ...

Lão Độc Cô nghiêm túc nói cách làm món ăn.

- ... Lão phu rất muốn tự tay làm cho ngươi ăn, nhìn xem ngươi ăn... Chỉ tiếc... Sau này ngươi chỉ có thể tự làm...

Lão Độc Cô yêu thương nhìn Vân Dương, ánh mắt tham lam dừng lại, nhìn mãi không đủ:

- Đứa nhỏ... Sống sót, nhất định phải sống thật tốt, nhất định phải hạnh phúc...

Ánh mắt hiền hòa ngưng lại trên mặt Vân Dương, thân thể Lão Độc Cô đã hóa thành từng sợi sương mù:

- Để ta... Ở lại đây...

- Lão phu... Đã không thể tiếp tục bảo hộ ngươi...

Lão Độc Cô cố gắng vươn tay, dường như muốn vuốt ve gương mặt Vân Dương, ngay lúc đưa tay ra, cánh tay đã biến mất không thấy. Vân Dương vội vàng đưa mặt tiến tới...

Đã thấy tàn ảnh lay động, cứ vậy mà hoàn toàn biến mất.

Trong cùng một thời gian, chút nhiệt độ cuối cùng trên thân thể Lão Độc Cô cũng đã biến mất!

Hồn về cửu tuyền, không phụ nhân gian!

Lục Lục mệt mỏi thu thần niệm!

Vân Dương ngơ ngác đứng tại chỗ, lòng đầy trống rỗng.

Vân Dương biết Lão Độc Cô có thể duy trì thêm một chút, nhưng vì muốn đoạn tuyệt tưởng niệm của hắn, lại dùng chút thần hồn chi lực sau cùng xua tán một chút sinh cơ cuối cùng, để bản thân triệt để tiêu tán trong thiên địa.

- Lão cha...

Vân Dương run rẩy duỗi tay, tựa như muốn giữ lại bóng người đã tiêu tán, lại chỉ bắt được một mảnh hư vô.

...

Cửa mở.

Quân Mạc Ngôn đứng tại cửa ra vào, ánh mắt phức tạp nhìn qua:

- Lão Độc Cô đi rồi hả?

Vân Dương như đứng trong một mảnh kinh lôi chớp giật, tinh thần loạn trụy. Không hề nghe được tiếng Quân Mạc Ngôn, hắn chỉ cảm thấy lạnh cả người, trái tim như trầm xuống, bỗng lại cảm thấy, trong nhân thế mênh mông này, chỉ còn một mình tự bước!

Tứ phương mờ mịt, một mình cô độc!

Các huynh đệ đã đi.

Nguyệt tỷ cũng đi.

Sau khi Nguyệt tỷ đi, Lão Độc Cô cũng đi, thân nhân cuối cùng trong nhân thế của hắn, cũng đi!

Cứ như vậy bỏ hắn một mình.

Bản thân hắn đứng trước mặt Lão Độc Cô, thế nhưng vẫn không cứu được tính mệnh của lão!

Lặn lội mấy vạn dặm xa, vượt muôn sông nghìn núi mà đến, hao phí bao tâm cơ trù tính, nhưng cuối cùng, lại chỉ thu được một kết cục như vậy!

Thậm chí... Thậm chí còn phải từ bỏ di thể Lão Độc Cô, không thể đưa người về chốn cũ!

Thực sự phải thỏa hiệp, phải từ bỏ sao?!

Vân Dương như thấy đáy lòng bạo tạc nổ tung, một cỗ cảm xúc điên cuồng vọt lên!

Không, quyết không từ bỏ!
Bình Luận (0)
Comment