Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ

Chương 131

ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ Edit by meomeocute ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ

 

“Dân chúng trong thành này, đều là dũng sĩ.”

 

Thời Thư đang xem xét thì phía sau vang lên tiếng nói, Lâm Dưỡng Xuân đang nói.

 

Thời Thư cho người này uống nước, nhưng cho được một người, không cho được cả thành. Ngón tay cậu dính đầy máu bẩn nhớp nháp.

 

Lâm Dưỡng Xuân lắc đầu: “Lão phu vừa hỏi, lang binh cướp bóc, dân chúng thành này kiên quyết không đầu hàng. Sau khi quan binh bỏ thành mà chạy, dân chúng dưới sự tổ chức của các hòa thượng tự phát bảo vệ, chống giữ cổng thành.”

 

“Nam thì cầm cuốc và đao, nữ thì giương cung tên. Sau cuộc chiến sinh tử, kết cục là toàn thành bị tàn sát hết, già trẻ bị chặt tay chân, móc mắt, để làm nhục.”

 

Thời Thư đang cho uống nước, nghe Lâm Dưỡng Xuân nói: “Đừng cứu nữa, thuốc men quý giá, để dành chữa bệnh cho binh lính tinh nhuệ. Những người này có cứu sống cũng chẳng có ích gì, phế nhân rồi.”

 

Thời Thư đứng dậy, di chuyển người ấy đến chỗ râm mát dưới ánh nắng gay gắt, cùng quân đội đi qua thành này.

 

Thời Thư đạp trên vũng máu, mặt không cảm xúc, nghĩ đến điều gì: “Có những thành trì, dân chúng bị cướp làm nô lệ, vẫn có thể sống sót, còn có những thành trì dân chúng lại bị tàn sát?”

 

Cậu hỏi, một người hộ vệ bên cạnh đáp: “Quân Mân có mấy đội, đại thái tử nhân hậu, không giết dân. Ô Thiện Vương và các vương tộc khác, bắt dân làm nô lệ. Còn bộ tướng của Mân Đại Quân khi đi qua thành trì nhất định sẽ tàn sát phóng hỏa, không để lại một người sống sót.”

 

Thời Thư: “Mân Đại Quân…”

 

Hộ vệ nghĩ đến điều gì: “Thành này, vừa khéo là do Âm Côn vương tử dẫn đội đi qua, Âm Côn, là người lần trước định ám sát công tử.”

 

“Âm Côn, lại là Âm Côn.”

 

Kẻ thù hận cực đoan này. Sự thù hận của hắn đối với người Cảnh tộc nồng đậm, đi đến đâu, đều ngược đãi giết chóc đến đó.

 

Thời Thư đưa tay che đi ánh nắng chói mắt ở hàng mi, không khí bốc lên hơi nóng, mùa hè đang đến gần.

 

Trời dần âm u, trên đỉnh đầu như có mây đen đặc quánh, mưa lớn như trút nước, máu chảy cuồn cuộn.

 

Một chiếc giày vải trắng sạch giẫm lên bậc đá, bước nhanh lên, người phía sau vội vàng thu ô cong: “Tạ tướng quân đến!”

 

Áo bào hoa văn chìm bị gió lạnh thổi tung, Tạ Vô Sí bước vào nghị sự đường, một loạt các tướng quân và đại thần đang chờ đợi đồng loạt đứng dậy đón tiếp, vẻ mặt uy nghiêm vô cùng cung kính.

 

Tạ Vô Sí ngồi xuống, lật xem văn thư.
Thám mã nói: “Dựa trên tổng hợp từ các phía, lang binh Bắc Mân xưng là trăm vạn hùng binh, tinh nhuệ ba mươi vạn, nhưng lần này nhập quan ba mươi vạn, tinh nhuệ gần mười vạn.”

 

Tạ Vô Sí: “Tập hợp ba mươi vạn đại quân, hậu phương ắt sẽ trống rỗng. Truyền tin cho Hề tướng quân.”

 

“Vâng.”

 

“Bảo hắn đem quân đóng ở Bắc Trà Hà lập tức tây tiến, tiến vào Bộ phủ, tiến đánh Tây Kinh của Bắc Mân, đánh càng sâu càng tốt. Kêu gọi các bộ tộc Mân tộc, đi chiếm lấy vùng đất mới của chúng. Chúng có thể gây ra loạn lạc ở Trung Nguyên, chúng ta cũng có thể gây ra loạn lạc ở Bắc Mân.”

 

“Tuân lệnh!”

 

Đám người rời đi, một vị tướng quân khác vội vàng vào cửa: “Đại nhân, lính Mân đã cướp bóc Điền Châu, đã để chúng trốn thoát.”

 

Tạ Vô Sí một tay gõ nhẹ vào cằm, đôi mày nhíu lại trầm tư nói: “Đi đuổi, binh lính sau khi cướp bóc, trên người mang đầy tài vật nặng nề, tốc độ hành quân chậm. Cưỡi khinh kỵ truy đuổi, sau khi đuổi kịp ——”

 

Mọi người đều chờ hắn nói. Tạ Vô Sí mặt không cảm xúc: “Đối với những kẻ thuận tòng, phải ban cho chúng ân huệ. Đối với những kẻ phản kháng, phải ban cho chúng trừng phạt.” (*1)

 

“—— Lính Mân đầu hàng sẽ bị thu làm nô lệ, kẻ chống cự sẽ bị chôn sống tại chỗ, không để lại một người sống sót!”

 

Núi cao trăm trượng, mây đen bao phủ. Binh lính đen kịt đứng dưới chân núi, đất vàng tươi mới lật lên, hố đất còn mới.

 

Tất cả binh lính mặt không cảm xúc, tay cầm trường thương, đứng thành hàng ngũ cực kỳ chỉnh tề. Còn phía bên kia của hàng ngũ, là lính Mân bị trói bằng dây thừng, quần áo rách rưới, đen kịt đứng trước hố chôn vạn người.

 

Đám đông đen kịt, nhưng một mảnh tĩnh lặng, Tạ Vô Sí đứng trên đài cao, không khí thổi qua từng luồng gió tanh.

 

“Tướng quân, hố chôn vạn người đã đào xong, chờ chỉ thị!”

 

Tạ Vô Sí giơ tay, không nói lời nào, thuộc hạ trẻ tuổi đã hiểu ý, quay người đi về phía bên kia: “Lập tức chôn sống.”

 

“Vâng!”

 

Từng binh lính Mân một, bị xô đẩy vào hố bùn, cơ thể tạo thành những hình dạng kỳ lạ. Tiếng rên la liên hồi, những gương mặt trẻ tuổi, trong đó có cả những binh lính bạo ngược tham gia cướp bóc, cũng có cả những người hiền lành chưa từng ra tay.

 

Nhưng bây giờ, cá thể đã không còn quan trọng nữa.

 

Tạ Vô Sí thần sắc lạnh băng, vị văn thần của triều Cảnh cùng hắn đến, hai chân run rẩy, kinh hoàng tột độ.

 

“Cứu mạng! Cứu mạng! Ta không muốn chết…”

 

“Cầu xin người tha cho ta, tha cho chúng ta!”

 

“Tạ, Tạ tướng quân…”

 

Đám người bị đẩy xuống, từng xẻng đất cát phủ lên khuôn mặt, Tạ Vô Sí đứng trên đài cao, mặc một bộ tang phục trắng tinh để tang trăm vạn dân chúng vô tội của triều Cảnh, lạnh lùng nói: “Dân chúng vô tội bị chết oan, mối thù này, bản tướng sẽ thay các ngươi báo.”

 

Tiếng khóc la chấn động trời đất.

 

Gió tanh lại thổi tới, làm tóc mai hắn bay phất phơ bên tai.

 

Sứ giả triều Cảnh hai đầu gối mềm nhũn, cuối cùng không nhịn được, quỳ xuống đất: “Tạ tướng quân.”

 

Nóng bức ngột ngạt, mặt trời chói chang.
Trong thành quan bị thiêu rụi, tiếng bước chân lộn xộn, Thời Thư và một nhóm người của Cục Y dược đang chạy điên cuồng trên đường phố, lớn tiếng nói: “Mau chuyển! Bây giờ thời tiết nóng bức, không thể chất xác chết, nếu không dễ sinh ra ôn dịch!”

 

“Mau, mau chuyển!” “Chuyển ra ngoài thành chôn!”

 

“Đừng để mặc thi thể trong thành, khẩn trương chuyển đi thiêu hủy! Nếu ôn dịch bùng phát, trận đại chiến này, ôn dịch e rằng sẽ lan ra khắp nước, kéo dài mấy chục năm đó! Mau chuyển!”

 

Thời Thư vỗ vỗ ván xe: “Chuyển lên.”

 

“Ta đến, ta đến giúp!”

 

Ánh nắng gay gắt, tinh thần Thời Thư sớm đã gần như tê liệt, cậu cùng binh lính, chuyển thi thể lên xe, những thân thể cứng đờ như cục băng va vào ván gỗ.

 

Thời Thư đeo khẩu trang vải bông, ngồi đun thuốc trong cái nóng hầm hập của Cục Y dược, mồ hôi nhễ nhại, ánh lửa phản chiếu trong đồng tử.

 

Cho đến khi rảnh rỗi, mồ hôi đầm đìa kiểm tra hệ thống.

 

【Số người sống sót hiện tại: 7 người】

 

Thời Thư ngẩng đầu nhìn quanh, thấy bức tường thành cháy đen: “Đây là mơ sao? Ta đang mơ phải không?”

 

Thời Thư dường như đang gặp một cơn ác mộng, dù chạy thế nào, cũng không đến được cuối. (*2)

 

Cuộc đối thoại với Tạ Vô Sí vang vọng trong đầu như tiếng nói từ ngoài màn hình.

 

“Ta không chịu nổi nữa rồi.”

 

“Ta biết ngươi không chịu nổi nữa rồi, ngươi không muốn ở dưới cánh của ta. Lúc này ở Yên Châu, ngươi có thể an hưởng phú quý, hòa bình và vui vẻ.”

 

“Ta không làm loại người đó.”

 

Thư của Đỗ Tử Hàm, vẫn gửi đến mỗi tuần một phong, có khi muộn hai ngày, có khi sớm hai ngày.

 

Thời Thư mỗi lần mở ra, đều đọc từng chữ một — Tiểu Thư Bao, ta đã học được cách cưỡi ngựa, cùng Tư Nam nửa đêm phóng ngựa dưới ánh trăng, cũng trốn trên đỉnh núi chặn đánh lính Mân, nửa đêm tấn công doanh trại địch, gần như rất ít ngủ, nhưng cuộc sống này rất đầy đủ, ta mỗi ngày đều sống rất ý nghĩa. Nhưng, ta đến nay vẫn không dám giết người… Tư Nam đã học được cách nhìn về phía sau, chăm sóc sống chết của ta, sẽ không bao giờ quên đồng đội nữa.
Thời Thư hồi âm cho hắn — Ngươi phải sống tốt đó, đánh không lại thì chạy đi, đây không phải trò chơi không có ván tiếp theo, cũng không có trận phục sinh, ngươi phải sống tốt.

 

Sống tốt.

 

Khói lửa nổi lên khắp nơi, trên một vùng bình nguyên rộng lớn, có rất nhiều người kéo xe đẩy, xếp thành một hàng dài, những khuôn mặt đen sạm tê liệt, lê bước về phía trước.

 

Chiếc roi ngựa bên cạnh, quất “vù vù” vang dội, tướng sĩ cao lớn cưỡi ngựa siết chặt dây cương: “Đi nhanh! Không được dừng! Phải vào thành trước khi trời tối!”
Có người bước chân loạng choạng một chút.

 

“Khốn kiếp! Lão tử bảo mày đi!”

 

“Thằng dân đen thối tha! Lão tử hôm nay không đánh chết mày ——” Tên tướng sĩ này đang định xuống ngựa, một người bên cạnh cản hắn lại, liếc mắt về phía Thời Thư.

 

“Đừng làm loạn, có đại nhân vật đi cùng.” Người kia nói, “Quân kỷ quy định rồi, không được vô cớ đánh giết dân chúng. Ngươi cũng thành thật chút đi.”

 

“Hắn là ai?”

 

“Không biết, tóm lại, quan lớn đến mấy cũng phải cúi đầu trước hắn.”

 

“Không phải là người của Tạ tướng quân đấy chứ?”

 

“Không biết, đừng nói nữa.”

 

Sau ba năm, Thời Thư lần thứ ba đến Thư Khang Phủ.

 

Lần đầu tiên, ôn dịch, lần thứ hai, lưu đày, lần thứ ba, Trung Nguyên chìm xuống.

 

Thời Thư vác hành lý, cùng rất nhiều dân chúng đi trên cùng một con đường.

 

Thư Khang Phủ bị lang binh chiếm đóng nửa tháng sau, lại bị quân đội của Tạ Vô Sí đoạt lại. Lần nữa đặt chân vào thành, Sở Vương thiêu rụi, đáng thương thay chỉ còn tro tàn.

 

Cả phủ thành, bị một trận hỏa hoạn thiêu rụi, chỉ còn lại những bức tường đổ nát. Dân chúng trong thành đều bị thảm sát, chết ba mươi vạn người. Giờ đây thành trống rỗng, quân Tạ đành phải dùng quân đội xua đuổi dân lưu tán vào trong thành, xây dựng lại thành phố này
.
Thời Thư trước mắt hiện lên lời nhắc nhở của hệ thống.

 

【Số người sống sót hiện tại: 6 người.】

 

【Gợi ý: Số người sống sót giảm, bước vào thời kỳ tranh giành cuối cùng. Một số người chơi có công huân giá trị vượt xa, xin chú ý nhiệm vụ chính tuyến, giết sạch những người xuyên không khác, đạt được danh hiệu thiên hạ cộng chủ ——】

 

【Tạ Vô Sí · Công huân giá trị: 90% (Người chơi giá trị nhất)】

 

Thời Thư đóng hệ thống, nhìn những thi thể chất thành núi, trong đó, lại có thi thể nào là người vô tình bị cuốn vào loạn thế cổ đại?

 

Thời Thư vào trong thành, sắp xếp chỗ ở cho dân chúng, Cục Y dược từng ở, nay cũng bị thiêu rụi, chỉ có thể tạm thời dựng lều bạt. Sau khi nấu cháo xong, dùng mấy chiếc nồi lớn vững chắc đựng đầy, trong làn khói nghi ngút, chia phát cháo loãng cho dân chúng đang xếp hàng.

 

Bên nồi vẫn còn vòng cuối cùng, Thời Thư cạo đáy nồi, cạo cả phần cháo dính nồi ra, đưa cho người trước mặt: “Ngày mai làm xong việc thì đến sớm nhé, thật sự không còn gì nữa rồi.”

 

“Loãng thế này, sao mà uống được? Ta đói mấy ngày rồi.”

 

“Hết cách rồi, đợi mùa thu thu hoạch xong thì tốt hơn. Bây giờ tìm được ngần ấy lương thực đã là không dễ rồi.”

 

Thời Thư đặt muỗng về nồi, đột nhiên, trước mắt tối sầm, thế giới chìm vào một khoảng lặng ——

 

Giọng máy móc lạnh lẽo vô cảm ——

 

【Số người sống sót hiện tại: 5 người】

 

【Hệ thống đã kích hoạt nhắc nhở chủ động, xin người chơi tích cực ứng phó.】

 

Âm thanh vang vọng trong màng nhĩ, Thời Thư nghiêng đầu, ngẩng lên, nhìn bầu trời âm u.

 

Khuôn mặt tuấn tú của Thời Thư trắng bệch, vừa hoàn hồn, bên cạnh đột nhiên có một nhóm người vội vàng thô bạo đẩy đám đông ra, sức lực cường tráng, rõ ràng là tinh binh trong quân đội.

 

Vừa nhìn thấy Thời Thư, lập tức nửa quỳ xuống đất: “Nhị công tử! Tướng quân mời nhị công tử lập tức về trung quân!”

 

Thời Thư tim đập mạnh một cái: “Sao vậy?”

 

Bước ra khỏi đám đông, nhóm tinh binh này mới nói: “Tướng quân dẫn mười vạn quân công phá Bạch Ngọc Quan, khi hồi kinh bị một mũi tên lạnh bắn trúng vai, nay đang nằm bệnh trên giường, mời nhị công tử về gặp tướng quân!”

 

Thời Thư lau tay áo, không kịp nói nhiều, nhảy lên con ngựa bên cạnh, phi ngựa về trung quân trú đóng trong đêm sao.

 

Ngoài cửa doanh, cờ “Tạ” bay phất phơ.

 

Trung quân đại doanh giờ đây, có thêm rất nhiều gương mặt mới, họ đối với Thời Thư cũng càng cung kính hơn, gặp mặt nhất định phải quỳ lạy. Thời Thư không bận tâm nhiều, đi vào doanh trướng.

 

“Ca! ——” Thời Thư kêu được một nửa thì ngừng lại.

 

Tạ Vô Sí đang thay thuốc, phần thân trên áo đã cởi đến ngang lưng, vai và cổ cứng cáp do quen thuộc cung ngựa lộ ra, gần đây trời nóng, bị phơi nắng nên da sạm màu hơn một chút, hắn đang ngồi thẳng trên giường, lông mày hơi nhíu lại, bên cạnh là vị đại phu đang đắp thuốc.

 

Thời Thư đến gần, nói: “Tạ Vô Sí.”

 

Tạ Vô Sí lông mày lấm tấm mồ hôi lạnh, môi mím chặt, dường như đang cố nhịn đau. Mũi tên này bắn vào da thịt, làm tổn thương xương cốt. Khi đắp thuốc và băng bó xong, Thời Thư nói: “Để ta, để ta làm, ta biết làm.”

 

Thời Thư nhận lấy băng gạc quấn quanh vai Tạ Vô Sí, Tạ Vô Sí nói: “Tất cả ra ngoài.”

 

Một hàng người rời đi, Thời Thư đưa tay v**t v* khuôn mặt hắn.

 

Tạ Vô Sí đôi mắt đen như mực, hỏi: “Thế giới bên ngoài thế nào?”

 

“Chẳng ra sao cả.”

 

Thời Thư cắn đứt đầu kia của băng gạc, cằm bị bàn tay có vết chai mỏng của hắn nắm lấy, đầu ngón tay Tạ Vô Sí lướt qua môi cậu: “Ở lại bên cạnh ta không?”

 

Trong khoảnh khắc, Thời Thư dường như bị câu nói này đánh gục, mắt lập tức đỏ hoe, có lẽ là do những gì đã chứng kiến bấy lâu nay, cậu cố gắng quấn chặt băng gạc, tầm nhìn đã sớm mờ đi.

 

Tạ Vô Sí đưa tay, ôm Thời Thư vào lòng.
Thời Thư vòng tay ôm lại hắn, s* s**ng băng gạc trên lưng và tóc hắn. Tạ Vô Sí ngẩng mắt lên, nói: “Ta biết, thời đại này khiến ngươi đau khổ. Nhưng ít nhất một nửa nỗi đau khổ, là do mấy kẻ ngu xuẩn gây ra.”

 

“Chúng đại diện cho thiên đạo của bách tính, kẻ nắm quyền sinh tử của họ. Muốn ngươi không còn đau khổ nữa, chỉ có thể g**t ch*t chúng.”

 

Tạ Vô Sí nâng mặt cậu: “Ta sẽ phá vỡ cái thiên đạo này.”

 

Thời Thư hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm trạng, nhẹ nhàng xoa vết thương do mũi tên trên vai Tạ Vô Sí.

 

Tạ Vô Sí nhìn cậu: “Thời Thư, ta đối với bất kỳ ý nghĩa vĩ đại nào cũng không có trách nhiệm. Cho nên ——”

 

“Em muốn làm trữ quân, hay hoàng hậu?”

 

[Tác giả]

 

1. Trích dẫn từ Thành Cát Tư Hãn

 

2. "Đế chế Thiên Hà" có cách diễn đạt tương tự

Bình Luận (0)
Comment