ฅ^•ﻌ•^ฅ Edit by meomeocute ฅ^•ﻌ•^ฅ
Chương 145: Phiên ngoại Hiện đại - Cùng em đi đến tận cùng thế giới
______
"Anh chuẩn bị đi khắp mọi ngóc ngách trên thế giới / Dấu chân in khắp toàn cầu."
"Vậy em đi cùng anh nhé."
Sau khi đặt vali vào chiếc xe địa hình, Thời Thư "ầm" một tiếng đóng cửa, vòng từ thân xe đen bóng loáng đến ghế phụ lái. Thân hình thanh tú của cậu thiếu niên khom lưng lên xe, để lộ một phần eo trắng nõn. Vừa ngồi xuống, trước mặt cậu đã có một túi giấy đựng bữa sáng.
Thời Thư ngái ngủ: "Anh còn mua cả bữa sáng nữa sao?"
Tạ Vô Sí ngồi ở ghế lái, khoác một chiếc áo khoác phong cách giản dị, bàn tay đặt trên vô lăng nổi lên những gân xanh nhàn nhạt: "Trên đường đến đón em, tiện thể mang bữa sáng cho em. Còn có sữa đậu nành nữa, ăn lúc nóng đi."
Thời Thư ngáp một cái, vài sợi tóc lòa xòa: "Anh ăn chưa?"
"Anh ăn rồi mới đến."
Chiếc xe lùi ra, khuôn mặt tuấn tú của Thời Thư lộ rõ vẻ buồn ngủ, cậu lục lọi túi giấy, cố gắng khởi động bộ não đang mơ màng, vừa chậm rãi nhai chiếc quẩy trong túi giấy, rồi lại cầm cốc sữa đậu nành lên uống một ngụm chậm như sên.
Tạ Vô Sí liếc nhìn cậu, nhàn nhạt nói: "Tối qua không phải đã cho em về sớm rồi sao, mà vẫn còn buồn ngủ thế này, thức khuya chơi game với Đỗ Tử Hàm à?"
"..." Thời Thư, "Thần tiên, cái gì anh cũng đoán được."
Tạ Vô Sí cầm kính râm trong ngăn chứa đồ lên đeo, chuyên tâm lái xe: "Có thể ngủ trên xe, lái một tiếng lên cao tốc, rồi hai tiếng nữa đến trạm dừng chân dậy ăn cơm. Chiều mới đến điểm tham quan đầu tiên, lúc đó dậy cũng không muộn."
Thời Thư không nhịn được cười: "Em cũng định thế."
Hôm nay thời tiết đẹp, ánh nắng trắng xóa chiếu vào từ cửa sổ, đúng lúc sáng sớm, xung quanh tràn ngập không khí mới mẻ đang chờ bùng nổ. Thời Thư ăn quẩy, rồi uống sữa đậu nành, cảm giác phấn khích của chuyến đi tự lái khiến cậu vui vẻ được hơn mười phút, nói chuyện với Tạ Vô Sí về bản đồ.
Mười mấy phút sau, ánh nắng lại chiếu vào ghế phụ lái, Thời Thư đã nghiêng đầu ngủ say sưa, tiếng thở khò khè còn vương lại.
Đây là lần đầu tiên hai người đi du lịch kể từ khi trở về hiện đại. Tạ Vô Sí thấy Thời Thư nói chuyện được một lúc thì giọng dần nhỏ lại, nói: "Đến ghế sau ngủ đi, thoải mái hơn."
Thời Thư kiên quyết: "Thôi, ngủ ở đây đi, đi cùng anh lái xe."
Mí mắt Thời Thư khép lại, Tạ Vô Sí nắm vô lăng lái xe rẽ vào một con đường rời thành phố, trong xe phát những bài hát có giai điệu tự do phóng khoáng, ánh nắng không quá ấm cũng không quá gắt, khung cảnh xung quanh lùi lại nhanh chóng.
Thời Thư thực sự quá buồn ngủ, ngủ đủ mọi tư thế trong xe. Giữa đường, cậu nghe thấy Tạ Vô Sí lên cao tốc bị chặn lại, trả phí, rồi lái xe lên một con đường quốc lộ bằng phẳng.
Thời Thư tỉnh dậy một lần: "Trước đây đi thăm cô ở tỉnh ngoài với ba mẹ, hình như cũng đi như thế này."
"Vậy đã từng đi du lịch tự lái với bố mẹ chưa?"
"Chưa, toàn mua vé xe vé máy bay, hoặc đi tour du lịch thôi. Đi tự lái tiện hơn, tự do hơn, không phải chen chúc với một đám người."
Thời Thư như người mộng du phát biểu cảm nghĩ về chuyến đi. Tạ Vô Sí đeo kính râm trên sống mũi thẳng tắp, thấy mặt trời càng lúc càng lớn, bèn đưa tay hạ tấm che nắng cho Thời Thư. Thời Thư liếc nhìn hắn, thầm nghĩ Tạ Vô Sí lái xe cũng đẹp trai thế, chớp mắt một cái, lại ngủ thiếp đi.
Đến khi cậu tỉnh dậy lần nữa, xe vừa dừng ở một trạm dừng chân, bên cạnh dựng một tấm bảng lớn. Phong cảnh xung quanh không còn là thành phố nữa, mà đã biến thành những ngọn núi xanh bao quanh. Bãi đỗ xe của trạm dừng chân chật kín xe cộ, người đi lại nói chuyện ồn ào, dắt trẻ con, kéo bạn bè. Lần này Thời Thư mở mắt ra cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút: "Ăn trưa sao?"
Tạ Vô Sí: "Xuống ăn chút gì đó, cũng nghỉ ngơi một chút."
Thời Thư vừa xuống xe, ánh nắng ấm áp, thậm chí hơi nóng. Chân chạm đất khôi phục cảm giác thực, có nhiều người nhìn chằm chằm vào chiếc xe của hai người, nhưng ánh mắt của họ đều tập trung vào hai người, Thời Thư đành phải đeo khẩu trang.
Thời Thư nhìn ngắm những ngọn núi xung quanh: "Đây là đâu vậy? Đông người thế này, xung quanh rõ ràng nhìn rất hoang vắng."
"Tuyến du lịch nổi tiếng trên mạng, tuyến đường này rất hot, trên đường đi người đều rất đông." Tạ Vô Sí thấy Thời Thư sờ sờ chạy chạy khắp nơi, đứng tại chỗ, đợi Thời Thư nhìn đủ rồi đi đến bên cạnh hắn, vạt áo bị Thời Thư theo thói quen nắm lấy một cái.
Tạ Vô Sí hỏi: "Sao vậy?"
Thời Thư "đệt đệt đệt" nói: "Trong đầu em hiện ra cảnh phim kinh dị rồi, ví dụ như bây giờ hai ta cứ lái xe về phía trước, lái đến một căn nhà ma, hoặc một địa điểm du lịch rất đáng sợ, chuyến đi kinh hoàng, khách sạn ở cũng có chuyện ma quái, một tòa nhà thực ra toàn là ma, hai ta sau một hồi chiến đấu thì nửa đêm trốn thoát được—"
Tạ Vô Sí mỉm cười, nhìn cậu một lúc lâu: "Em là người rất thiếu cảm giác an toàn sao?"
"?" Thời Thư hỏi: "Ý anh là gì?"
Tạ Vô Sí nắm tay cậu đi vào trong trạm dừng chân: "Nếu không phải, vậy thì là bệnh trung nhị vẫn chưa khỏi, mà gan lại nhỏ, còn mất tập trung."
Thời Thư: "?"
Anh lại hiểu rồi.
Thời Thư theo kịp hắn. Trong trạm dừng chân có rất nhiều người, tranh thủ kỳ nghỉ lễ, cả nhà kéo nhau đi du lịch. Vừa vào cửa, bên trái kệ bày đầy trái cây, đồ ăn vặt, đồ uống và đặc sản địa phương, nào là thịt kho, chân giò hầm, thịt nướng, xúc xích nướng... Thời Thư và Tạ Vô Sí đi một vòng, mua một miếng sườn cừu nướng rắc thì là, một bắp ngô, chân giò hầm. Tạ Vô Sí đi mua một suất cơm, ngồi đối diện Thời Thư.
Thời Thư nếm thử sườn cừu, hương vị bình thường. Đồ ở trạm dừng chân thường trông đẹp mắt, còn hương vị thì hoàn toàn tùy thuộc vào may mắn. Nhưng đã mua rồi, Thời Thư vừa nhai thịt cừu vừa thản nhiên đưa cho Tạ Vô Sí: "Ngon lắm, anh thử xem."
Rồi, cúi đầu thản nhiên ăn chân giò, lại đưa cho Tạ Vô Sí: "Cái này cũng ngon, anh thử xem."
Tạ Vô Sí kẹp nửa miếng, đưa vào miệng chưa đầy vài giây, ngẩng đầu lên thì Thời Thư đang không nhịn được cười: "Ngon không?"
Tạ Vô Sí: "Không tầm thường."
Thời Thư dựa vào ghế cười nửa phút: "Lại bớt một miếng rồi." Rồi ăn nốt chỗ sườn cừu còn lại, thấy Tạ Vô Sí đang ăn cơm: "Sao anh không mua mấy thứ lòe loẹt này?"
Tạ Vô Sí: "Anh biết không ngon, trên đường thấy có người nếm một miếng rồi vứt vào thùng rác."
"...Vậy mà em đưa anh vẫn ăn."
Tạ Vô Sí: "Mặc dù hương vị không ngon, nhưng em rõ ràng không thể ăn hết, anh có thể giúp em giải quyết một chút."
Thời Thư càng ăn càng tựa vào hắn: "Anh nói sớm đi chứ, vừa nãy đi một vòng, con mắt điện tử AI của anh đã quét hết trạm dừng chân, ngay cả việc em không ăn hết được anh cũng nhìn ra rồi."
Thời Thư có một thói quen, thích ai thì cứ vô thức dựa vào người đó, lúc ăn cơm nói vài câu thì càng dựa gần hơn, đôi khi chính cậu cũng không ý thức được. Đến khi sát gần quá, Tạ Vô Sí đành phải dừng lại: "Có muốn thử của anh không?"
Giữa đám đông ở trạm dừng chân, bên cạnh có một đứa trẻ đang khóc, "ào ào ào" rất to, Thời Thư bị thu hút sự chú ý, gật đầu.
Đến khi quay mặt lại, Tạ Vô Sí kẹp một đũa cơm: "Há miệng."
Thời Thư ăn một miếng, ánh mắt vẫn đặt trên đứa trẻ đó, không chớp mắt. Đứa trẻ chắc là muốn ăn thịt nướng, bị bố mẹ từ chối. Thời Thư nhìn khi đó, Tạ Vô Sí cong môi: "Đây chính là đứa trẻ mất tập trung."
Thời Thư tỉnh táo lại: "Sao anh lại nhìn ra cô bé ấy mất tập trung?"
Tạ Vô Sí: "Anh nói không phải cô bé đó."
"Vậy anh nói là ai?" Thời Thư quay mặt lại, Tạ Vô Sí lại kẹp một đũa.
Thời Thư đến gần, lập tức quên mất mình đang truy hỏi hắn là đứa trẻ nào, bình phẩm: "Món này ngon thật."
Tạ Vô Sí chống một tay vào thành ghế, mỉm cười. Thời Thư thấy Tạ Vô Sí cười như không cười, vẻ mặt khó hiểu, không nhịn được muốn điên cuồng vung ra dấu hỏi "??? Cười gì vậy?" Tuy nhiên, giây tiếp theo, Tạ Vô Sí lại đút cho cậu một miếng cơm thơm ngon.
Thời Thư vốn dĩ đi du lịch xa còn hơi không quen, bị Tạ Vô Sí đút cho thế này, bàn tay đang lòa xòa của cậu rụt lại, không nhịn được lôi nhẹ vạt áo khoác của hắn dưới gầm bàn.
Thời gian ở trạm dừng chân không lâu, giữa chừng Tạ Vô Sí nhận một cuộc điện thoại từ văn phòng gia đình. Thời gian của hắn khá hạn hẹp, đặc biệt dành ra khoảng ba ngày để cùng Thời Thư đi chuyến du lịch tự lái này, tiện thể xử lý một số việc.
Thực ra lẽ ra phải có tài xế riêng, nhưng Thời Thư chỉ cần bị người ngoài nhìn thấy đang yêu đương là sẽ biến thành người máy, vì để Thời Thư được thoải mái hơn, hắn chỉ mang theo hai chiếc xe đi theo phía sau, không cần thiết sẽ không đến làm phiền.
Buổi chiều vẫn là Tạ Vô Sí lái xe, trên đường đi ngang qua điểm tham quan đầu tiên. Lái xe đường dài mệt mỏi, Thời Thư không ngủ nữa, luôn nói chuyện với hắn.
Giữa chừng, Thời Thư hỏi: "Hay để em lái? Anh nghỉ ngơi một chút."
Tạ Vô Sí: "Đây toàn là đường núi, dễ xảy ra tai nạn, anh lái xe kinh nghiệm hơn em, em cứ ngồi đó đi."
"Vậy được rồi." Thời Thư lấy một chai nước ra, thỉnh thoảng mở nắp đưa cho Tạ Vô Sí uống.
Phong cảnh trên đường đi đều rất đẹp, Thời Thư hai mắt phát sáng kêu "wow wow" suốt đường, nói chuyện với Tạ Vô Sí, rồi lại buồn ngủ lăn ra ngủ say, lặp đi lặp lại mấy lần.
Khoảng ba bốn giờ chiều, đến điểm du lịch đầu tiên, Thời Thư cuối cùng cũng có thể xuống xe. Những lá cờ kinh văn đủ màu sắc bay phấp phới theo gió cao nguyên trên đỉnh cầu thang, gió thổi đến lạnh buốt, trên bia đá cách đó không xa khắc kinh văn. Nhiều người xuống xe, đồng thời có cả đoàn du lịch và người dân địa phương làm ăn, xe cộ bị tắc nghẽn ở con đường hẹp từ xa.
Thời Thư nhảy xuống xe: "Đông người thế?"
"Có mặc áo khoác không, bên ngoài lạnh." Khi Tạ Vô Sí nói, Thời Thư đã đi ra xa mấy bước. Hắn cầm áo khoác trên ghế phụ xuống xe, tháo kính râm, đi theo đến dưới chân núi, dưới bậc đá.
Ánh nắng vàng chiếu rọi đỉnh tháp, không xa là cao nguyên tuyết phủ, sự ấm áp của nắng và cái lạnh của cao nguyên cùng tồn tại trên da. Thời Thư đi vài bước rồi quay lại, vai kề vai với Tạ Vô Sí: "Lên bậc thang không?"
"Được, anh chụp cho em vài tấm ảnh." Tạ Vô Sí nói.
Thời Thư thực sự không nhịn được phấn khích, chạy một mạch lên bậc thang, Tạ Vô Sí cầm điện thoại theo sau. Thời Thư không mặc áo khoác, thỉnh thoảng dùng chân giẫm lên những kinh văn rơi vãi trên mặt đất, rồi lại thấy chó ngao Tây Tạng, không nhịn được "chậc chậc chậc", lát sau lại gặp một hot girl đang tạo dáng chụp ảnh, xung quanh có vài chiếc máy ảnh chĩa vào, đứng bên cạnh xem một lúc cho vui.
Tạ Vô Sí bước đi không vội vã, giơ tay chụp ảnh cho cậu, lát sau Thời Thư dừng lại, nhìn chằm chằm vào bia đá: "Cái này viết gì vậy?"
"Chữ Tạng, anh không biết. Chữ phồn thể bên cạnh anh có thể đọc cho em nghe."
Thời Thư ngẩng mắt lên, nói: "Suýt nữa quên mất, anh đã từng sắp xếp Tàng Kinh Các ở Tương Nam Tự."
Tạ Vô Sí đang kiểm tra ảnh trong điện thoại, tìm kiếm góc máy, ra hiệu về phía đỉnh núi bên cạnh: "Lên đó, phía đó có tuyết núi làm nền, anh chụp cho em hai tấm."
Thời Thư vốn đã rất phấn khích, chạy về phía trước trên sườn dốc, đắm mình trong ánh nắng rực rỡ, khuôn mặt trắng trẻo, rạng rỡ in dấu vầng sáng vàng óng.
Thời Thư đi đến hàng rào trên đỉnh núi, quay đầu tìm Tạ Vô Sí. Bên cạnh có mấy nam nữ trẻ tuổi đang chụp ảnh, phàn nàn: "Kỹ thuật của cậu tệ quá? Rốt cuộc có chụp được ảnh nào ra hồn không? Eo tôi vặn thành một trăm tám mươi độ rồi đây này."
Mấy người quay đầu nhìn lại, vừa thấy anh chàng đẹp trai cao một mét chín từ dưới chân núi đi lên, vốn đang kịch liệt chỉ trích kỹ thuật chụp ảnh của đối phương, lập tức im bặt: ".................."
Sàn diễn người mẫu.
Thời Thư nghiêng đầu nhìn họ mấy lần, mấy người đều tức cười, nhường đường sang một bên lẩm bẩm, như muốn kiện trời vì đã ban cho họ kỹ năng chụp ảnh "thảm họa" này.
Thời Thư cũng chuẩn bị đi, Tạ Vô Sí vẫy tay: "Đứng ở đó, anh chụp cho em vài tấm."
Thời Thư: "À? Anh chụp lén thì được, chứ bắt em tạo dáng nghiêm túc thì em ngượng lắm."
"Đừng động đậy, quay mặt nhìn hoàng hôn đi." Thời Thư nghe vậy, đành phải quay mặt sang.
Nửa phút sau, cậu đi đến bên cạnh Tạ Vô Sí: "Em xem nào."
Nhìn vài tấm, cậu bật cười: "Đây không phải là kiểu giả vờ đăng ảnh tự sướng lên vòng bạn bè của em sao?"
Tạ Vô Sí: "Em cũng có thể giả vờ một chút."
Thời Thư: "Em mới không giả vờ đâu."
Tạ Vô Sí đi đến gần Thời Thư, Thời Thư vừa định leo lên một đỉnh núi nhỏ, nghe thấy giọng hắn nhàn nhạt: "Chạy nhanh thế, em sợ người khác nhìn ra chúng ta đang yêu nhau sao?"
Thời Thư: "?" Anh lại nói gì vớ vẩn vậy.
Thời Thư quay lại: "Làm gì?"
"Chụp ảnh chung."
Giây tiếp theo, hai người tựa lưng vào lan can vách đá, phía sau là núi tuyết phản chiếu ánh hoàng hôn, lông mày và ánh mắt đồng thời xuất hiện trong ống kính. "Tách", Thời Thư ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người Tạ Vô Sí, chụp ảnh xong.
Thời Thư hễ ở nơi công cộng là dễ biến thành người máy, nhìn ảnh hơi ngại, rồi "Á á á!" xông về phía gò đất nhỏ bên cạnh, chạy thẳng l*n đ*nh dốc để chuyển chủ đề, hỏi Tạ Vô Sí: "Thế nào? Em có lợi hại không?"
Tạ Vô Sí dùng ngón tay dài đeo lại kính râm, che đi đôi mắt, tạo cảm giác xa cách: "Ừ, lợi hại."
"Haha!" Thời Thư lại từ con đường nhỏ bên cạnh xuống dốc, được hắn ôm vào lòng.
Tạ Vô Sí tưởng cậu cuối cùng cũng chạy mệt rồi, đưa tay định nắm lấy, không ngờ giây tiếp theo, Thời Thư lại chen vào đám đông xem khoai tây nướng và thịt bò khô, tò mò nhìn ngang ngó dọc. Thời Thư vốn chưa từng thấy, cái gì cũng thấy hứng thú, lấy một miếng thịt bò khô thử ăn bên cạnh, chen ra khỏi đám đông: "Thôi, không mua nữa, mua nhiều cũng không muốn ăn."
Với trẻ con phải kiên nhẫn, Tạ Vô Sí đã hiểu điều đó từ ngày đầu tiên quen Thời Thư.
Thời Thư nửa nhắm mắt, thổi gió cao nguyên, nơi xa lạ khiến cậu rất vui, nhưng mới đến nửa tiếng, mặt trời sắp lặn, cậu mở mắt: "Sao đột nhiên thấy lạnh thế?"
Tạ Vô Sí: "Chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn, ban ngày ấm áp, mặt trời lặn là lạnh ngay." Hắn đưa áo khoác ra, Thời Thư mặc vào.
Điểm tham quan này gần như đã kết thúc, Thời Thư bước xuống bậc thang, có lẽ vì gió lạnh cắt da cắt thịt, chạy được mấy bước thì "ai" một tiếng: "Sao lại hơi khó thở thế?"
Tạ Vô Sí nhìn qua kính: "Đây là cao nguyên, đi chậm thôi, cẩn thận bị sốc độ cao."
Thời Thư bị gió lạnh thổi, đám đông khách du lịch lần lượt lái xe rời đi, cách nhà nghỉ vẫn còn một đoạn đường, cần lái xe thêm hơn một giờ nữa. Đêm tối đến rất nhanh, chẳng mấy chốc, ngoài cửa sổ xe đã chìm vào một màn đêm đen kịt. Trong xe bật điều hòa thì đỡ hơn một chút, nhưng bên ngoài cửa sổ biến thành những dãy núi đen kịt vô tận, biến mất phía sau.
Thời Thư nhìn ra ngoài cửa sổ: "Trời ạ."
Tạ Vô Sí: "Sao vậy?"
Thời Thư ánh mắt chớp động, từ từ nói: "Nhớ lại hồi mới xuyên không đến thời cổ đại, chính là cái kiểu này, núi rừng tối đen không có một chút ánh đèn nào. Cái cảm giác cả đời không thể thoát ra được. Ở đây còn hoang vu hơn, những ngọn núi đi qua không có lấy một bóng người."
Tạ Vô Sí nhìn cậu một cái: "Đừng sợ, chỉ là đến du lịch một chuyến thôi. Chúng ta sắp đến khách sạn rồi."
Trên tấm kính phản chiếu đôi mày và ánh mắt tuấn tú của Thời Thư, cậu tò mò hỏi: "Chỗ này buổi tối có sói không?"
Tạ Vô Sí: "Có."
Thời Thư từ từ ngồi lại vào ghế.
Tạ Vô Sí lại nói: "Đừng sợ, chúng ta đã trở về rồi."
Thời Thư lẩm bẩm: "Không sợ đâu, hồi đó đến Đông Đô tìm được anh rồi, em không còn gặp ác mộng nữa."
Thời Thư hơi đói rồi, cuối cùng, phía trước xe xuất hiện những vệt đèn lớn, là một thị trấn nhỏ nổi tiếng trên tuyến du lịch, mở rất nhiều nhà nghỉ và khách sạn. Thời Thư vừa định xuống xe thì Tạ Vô Sí lấy một chiếc áo khoác lông vũ từ ghế sau ra đưa cho cậu: "Mặc vào đã."
"Không cần đâu nhỉ? Ban ngày em vẫn mặc áo cộc tay mà."
Giây tiếp theo mở cửa xe, Thời Thư lạnh toát cả người, vội vàng bịt kín chiếc áo khoác lông vũ: "Lạnh thế này ư?!!!!!! Sao lại lạnh đến mức này?"
Hai chiếc xe phía sau cũng dừng lại, vệ sĩ xuống xe mang hành lý vào phòng. Thời Thư đang định chạy lung tung thì Tạ Vô Sí nói: "Đi ăn cơm trước đã."
"Lạnh quá lạnh quá lạnh quá..." Đợi một lúc Thời Thư mới thích nghi được với khí hậu ban đêm trên cao nguyên. Trong màn đêm có thể thấy khắp nơi những khách sạn dân dã đặc trưng, tên đèn neon đều có những từ như "Núi tuyết", "Cao nguyên"... Một con đường hẹp, thỉnh thoảng có xe cộ chạy qua và du khách xuống xe. Người qua lại xua tan đi sự vắng vẻ, lạnh lẽo trên thảo nguyên hoang vu.
Vừa xuống xe, lập tức có người đến cúi chào nhiệt tình giới thiệu các quán ăn trong thị trấn. Tạ Vô Sí nghe xong, ra hiệu đối phương không cần theo, nắm tay Thời Thư đi trên con đường tối tăm.
Thời Thư mặc áo khoác lông vũ vẫn hơi lạnh, may mà tay luôn được Tạ Vô Sí nắm. Thời Thư vốn hơi ngại, nhưng quay đầu lại, những vệ sĩ kia chỉ đi theo phía sau từ xa, lại là nửa đêm, cậu bèn yên tâm hơn.
Đây không phải là lần đầu tiên Thời Thư đi xa cùng Tạ Vô Sí, nhưng lần nào trong lòng cũng thấy ấm áp. Một quán ăn nhỏ theo kiểu gia đình, cửa sổ kính được trang trí như đồ nội thất, chỉ có biển hiệu nhựa phát sáng ở cửa ghi tên nhà hàng. Thời Thư vén rèm vào cửa, thản nhiên buông tay Tạ Vô Sí ra.
Tạ Vô Sí khẽ kéo vạt áo sau của Thời Thư từ phía sau. Thời Thư quay đầu nhìn hắn, vừa suýt chút nữa đánh nhau vừa bước vào cửa.
Gọi lẩu và thịt nướng, lúc này Thời Thư mới có thời gian lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Đỗ Tử Hàm.
[Hình ảnh]
[Hình ảnh Tạ Vô Sí]
[Hình ảnh chụp chung]
Đỗ Tử Hàm trả lời ngay lập tức: "Lại hạnh phúc rồi, ca."
Thời Thư trả lời "Hạnh phúc vững bền", nhìn màn hình không nhịn được cong khóe môi. Tạ Vô Sí cúi mắt: "Em và Đỗ Tử Hàm đang nói chuyện sao? Nhìn khung chat của hắn mà cười?"
Thời Thư: "? Em nhìn khung chat của anh cũng cười mà?"
"Xem nào."
Thời Thư ngồi cạnh Tạ Vô Sí, khoảng cách lập tức rút ngắn, cằm vừa định trượt xuống bàn để chống đỡ, đã bị lòng bàn tay Tạ Vô Sí đỡ lấy.
Thời Thư chớp mắt, nhìn Tạ Vô Sí thao tác rõ ràng trên màn hình điện thoại của cậu, nhìn hai giây, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Tạ Vô Sí bình thản hỏi: "Cười gì?"
Thời Thư: "Dáng vẻ này của anh, em nhìn lúc nào cũng muốn cười."
Tạ Vô Sí véo má cậu: "Thích nhìn anh ghen à?"
Thời Thư: "Anh tự mình ghen chứ, em có trêu anh đâu."
Tạ Vô Sí đặt điện thoại xuống, nhìn chằm chằm vào mặt Thời Thư, nhìn vài giây Thời Thư có một dự cảm, vội vàng đưa tay đặt lên vai hắn để giữ khoảng cách trước khi hắn cúi xuống hôn: "Không được không được không được."
Tạ Vô Sí rụt tay lại, chờ chủ quán mang đồ ăn ra.
Thị trấn nhỏ không có hoạt động vui chơi, đêm lạnh cộng thêm việc lái xe cả ngày, Thời Thư ăn xong liền cùng Tạ Vô Sí về chỗ nghỉ. Vào cửa bật điều hòa, Thời Thư lạnh đến mức "á á á á" vừa kêu vừa nhanh chóng cởi áo khoác. Đêm đầu tiên tắm dễ bị sốc độ cao, nhưng Thời Thư vẫn lập tức đi tắm, ném quần áo vào máy giặt và máy sấy.
Lạnh quá, ngay cả sàn nhà cũng phải đợi một lúc mới ấm lên, từ hai mươi ba mươi độ đột ngột xuống dưới âm độ. Thời Thư thay đồ ngủ xong, trực tiếp vén chăn chui tọt vào giường.
Bài tập quan trọng gần đây của Thời Thư là duy trì giao tiếp với những người bạn cũ, vì Thời Thư đã quên gần hết họ sau bốn năm xuyên không. Bây giờ, trên điện thoại lại nhận được lời chất vấn từ bạn bè: [Thời Thư cậu đang làm gì thế? Hôm đó ở căng tin cậu còn chẳng nhìn tôi đã đi rồi??? Tôi chọc giận cậu à? Tôi băn khoăn mấy ngày nay rồi tôi phải hỏi cậu, vì chuyện này khiến tôi tự dày vò bản thân!]
Thời Thư suy nghĩ một lúc lâu: [Hôm nào? Cậu là ai...]
Bạn bè: [Hơi tổn thương đó, anh bạn.]
Thời Thư nói chuyện với hắn vài câu rồi bắt đầu lướt vòng bạn bè, cố gắng nhìn cuộc sống của mọi người để gợi lại ký ức. Nghe tiếng mở cửa, Tạ Vô Sí từ phòng vệ sinh đi ra. Hắn chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, mái tóc đen ẩm ướt che ở khóe mắt, mở cửa đi đến bàn lấy khăn khô lau tóc.
Thời Thư bắt đầu mất tập trung, chạm vài ngón tay rồi ngẩng đầu lên.
Tóc Tạ Vô Sí nhanh chóng khô, đi đến cạnh giường, Thời Thư khó chịu dịch người về phía cạnh giường hỏi: "Anh muốn..."
"Muốn hôn."
Thời Thư ngửi thấy mùi sữa tắm khô ráo, sạch sẽ trên người hắn, tựa vào vai hắn: "Ý em là, anh có muốn lên giường..."
Tạ Vô Sí: "Cũng muốn."
"..." Thời Thư sửa lại, "Không phải cái lên giường đó."
Nhưng mặt cậu bị tay hắn giữ lại, luồn vào giữa những sợi tóc mềm mại. Thời Thư chống tay xuống ga trải giường trắng tinh, nắm chặt, bị hắn hôn một lúc lâu rồi mới buông ra. Bây giờ mới chỉ là khúc dạo đầu, nhưng Tạ Vô Sí đã buông cậu ra trước, mặc đồ ngủ, bật máy tính xử lý một số việc.
Đêm rất yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng xe cộ chạy trên đường không xa, và tiếng cười nói từ tầng dưới. Thời Thư ngồi trên giường gọi video báo cáo cho bố mẹ xong, nằm trong gối xem mấy video trận đấu.
Ngồi xe và lái xe đều mệt, Thời Thư đang lười biếng thoải mái thì Tạ Vô Sí tắt máy tính lên giường. Thời Thư cũng đưa điện thoại cho Tạ Vô Sí: "Cho anh xem, thế nào là tốc độ thật sự."
Tạ Vô Sí nhướng mày: "Tạo hẳn một thư mục yêu thích à?"
"..."
Tạ Vô Sí vuốt màn hình, toàn là các đoạn cắt từ trận đấu: "Thần tượng nam của em cũng nhiều nhỉ."
Thời Thư: "Nếu em không nhầm thì em viết là 'đại thần' đúng không?"
Tạ Vô Sí: "Vậy là anh nhìn nhầm rồi."
Thời Thư tắt điện thoại, chống tay lên chăn bên cạnh hắn, rướn người hôn lên môi hắn: "Anh Tạ anh Tạ anh Tạ, anh—"
Tạ Vô Sí đưa tay, "tách" một tiếng tắt đèn đầu giường, căn phòng tức thì chìm vào bóng tối.
Tiếng vải cọ xát sột soạt vang lên, các giác quan của Thời Thư bị tước đoạt, cậu nghe thấy Tạ Vô Sí c** q**n áo, đến khi chạm vào hắn, Thời Thư được ôm vào một vòng tay rất ấm áp. Làn da ấm áp mịn màng như thứ gì đó phơi nắng, Thời Thư tựa mặt vào cằm hắn, trong lòng dâng lên một luồng ấm áp.
Tạ Vô Sí đang hôn tai cậu: "Em có thấy thị trấn này giống thành phố ma không?"
Giọng hắn khàn khàn, mang theo chút từ tính lười biếng, vừa vặn bên tai, như tiếng ASMR ru ngủ.
Thời Thư: "À? Anh không tin mà?"
"Anh muốn nghe em nói chuyện, xem em mỗi ngày đều nghĩ gì."
Thời Thư gối đầu lên ngực hắn, buồn chán nói: "Phim kinh dị, Silent Hill. Ví dụ như tất cả mọi người trong khách sạn này vừa vào thị trấn đã bị nguyền rủa, cứ đến nửa đêm mười hai giờ, quỷ dữ hoành hành. Hai ta chỉ là những người sống sót trong số đó, chúng ta cứ nghĩ mọi người đều là người bình thường, chỉ có một con quỷ. Khi nhìn thấy con quỷ này, mọi người trong khách sạn chạy tán loạn cầu cứu, giúp đỡ lẫn nhau, trốn trong một căn phòng kín, kết quả phát hiện, có người bị đâm một nhát vào lưng, có người cổ đã bị đứt từ lâu, có người bị chém ngang lưng, tất cả mọi người đều đã biến thành quỷ rồi, nhưng bản thân lại không biết, vẫn tưởng mình là người sống đang bỏ chạy..."
Thời Thư vừa nói vừa không nhịn được thấy lạnh sống lưng, rụt người vào lòng hắn.
Tạ Vô Sí hôn cậu: "Anh thực sự thích cái kiểu em kể chuyện ma tự dọa mình như thế, mà không phải một hai lần rồi đâu đấy."
Thời Thư: "?"
Thích sao?
Thời Thư vừa định nổi cáu, ngẩng đầu lên, môi lại bị hôn một cái. Tạ Vô Sí giọng dịu dàng: "Còn nữa không?"
Thời Thư luôn cảm thấy Tạ Vô Sí thật dịu dàng, khiến trong lòng cậu dính dính: "Sau này, dù sao thì, em cũng sẽ đưa anh trốn thoát."
Thời Thư mới nói được nửa câu, môi bị hôn, Tạ Vô Sí vừa hôn vừa hỏi: "Trốn thoát rồi thì sao?"
Cúc áo ngủ nhẹ nhàng được cởi ra, một đôi tay ấm nóng đang v**t v* vai Thời Thư, Thời Thư toàn thân ngứa ngáy, eo hơi cong lên: "Trốn thoát rồi, chúng ta... chúng ta sẽ báo cảnh sát, và thề sau này không bao giờ đến nữa."
Thời Thư nói giọng run rẩy, trong lòng nhận ra có gì đó không đúng, cậu bị hôn nhẹ lên môi, dần dần trở thành nụ hôn sâu, phát ra một tiếng th* d*c khó kìm nén. Tay Tạ Vô Sí v**t v* d** tai và cổ cậu, biến thành những cái bóp nhẹ mang tính kiểm soát, rồi lại buông ra, hơi thở hắn hòa quyện với hơi thở của cậu: "Anh giúp em bổ sung nửa sau nhé?"
Thời Thư thở hổn hển: "...À?"