ฅ^•ﻌ•^ฅ Edit by meomeocute ฅ^•ﻌ•^ฅ
Thời Thư vừa dứt lời, máu liền xông lên não, trong chớp mắt, hàng mày và đôi mắt trắng trẻo đỏ bừng dưới ánh trăng.Tìm cái cột nào đó mà đập đầu vào, đầu óc có khi sẽ tỉnh táo hơn.
Mình đang nói cái gì vậy chứ ! ! !
Nhưng đã nói ra rồi. Thời Thư nhìn Tạ Vô Sí trước mặt, đêm khuya lạnh như nước. Tạ Vô Sí nghiêng mắt đi nơi khác.
Đầu óc Thời Thư nóng bừng, cậu bước lên một bước.
Dưới sự thúc đẩy của một loại động cơ nào đó, lúc cậu lấy lại ý thức thì đã đang ngồi trên tấm ván gỗ mục nát. Tạ Vô Sí tựa lưng vào bức tường bám đầy mạng nhện và bụi bặm, cổ tay gầy gò nhưng xương khớp rõ ràng, nắm lấy tay Thời Thư, im lặng không nói.
Khi Thời Thư nắm tay hắn, Tạ Vô Sí dường như không quen sự thân mật, ngăn lại: “Không được.”
Mặt Thời Thư đỏ bừng ngay tức khắc, tóc dựng lên như bông bồ công anh. Cậu phớt lờ sự phản đối của Tạ Vô Sí, nắm lấy tay hắn, quay đầu nhìn xuống sàn nhà dính đầy bụi bẩn. Một lúc sau, Tạ Vô Sí không tự nhiên thở nhẹ một tiếng.
“Tạ Vô Sí… ngươi… ngươi ổn không…”
Thời Thư lắp bắp nói.
Tạ Vô Sí vốn là người rất chỉn chu sạch sẽ, áo quần luôn ngay ngắn nhã nhặn, cổ áo bị Thời Thư kéo mở bằng một tay, lộ ra làn da và thân thể như chuôi kiếm vừa tay nhưng nguy hiểm, cũng là công tắc điều khiển con người Tạ Vô Sí. Gương mặt tuấn tú của Thời Thư đỏ bừng như đeo mặt nạ, lúc nắm tay hắn, cậu ngẩng đầu nhìn mặt Tạ Vô Sí.
Lồng ngực Tạ Vô Sí phập phồng, yết hầu chuyển động lên xuống, vừa nhìn vào đôi mắt đen láy đối diện Thời Thư thì liền lập tức dời ánh mắt đi. Thời Thư cắn chặt răng, đầu ngón tay chạm vào làn da ấm áp mịn màng. Tạ Vô Sí từng nghĩ, cả đời này liệu có ai chạm vào hắn không?
Ít nhất Thời Thư chưa từng nghĩ đến, đời này lại có khoảnh khắc như thế, ở trong tòa tháp tối đen thế này, lại cùng người khác giống như phu thê. Tạ Vô Sí chắc là đang rất sung sướng…
Tai Thời Thư đỏ bừng, nhịp thở bắt đầu gấp gáp, trước mắt thậm chí có hơi mờ đi.
Tạ Vô Sí cũng dời ánh nhìn, hàng mày đen, sống mũi thẳng tắp, ánh mắt nhìn người có phần cụp xuống, cố kiềm chế vẻ áp chế lấn át, nhưng lúc Thời Thư tiến đến hôn lên một bên má hắn, Tạ Vô Sí nghiêng đầu, khẽ th* d*c, cả người lại hoàn toàn không giống dáng vẻ cứng rắn, lạnh lùng như bề ngoài.
...
Ánh trăng nhạt nhòa, gió thổi rì rào ngoài tháp canh, qua khe mái nhà còn có thể nhìn thấy khu vực quân đội Mân đóng quân. Không lâu trước đây, Bạch Gia Thôn còn là vùng đất hoang tàn, nhờ mệnh lệnh của Tạ Vô Sí, chỉ trong một hai năm, những tòa tháp mọc lên san sát, mang lại sức sống mới.
Tạ Vô Sí vẫn không có động tác nào, Thời Thư hôn hắn, trên sống mũi thẳng tắp đã đổ mồ hôi lạnh, vẻ kiêu ngạo ngày xưa chỉ còn lại sự lúng túng. Vị chỉ huy mới của vùng quân trú trải dài vạn dặm, giờ đây chỉ đứng tại đây, cùng Thời Thư ngắm phong cảnh ngoài tòa tháp.
Thời Thư nghĩ, cảm giác này, thật sự kỳ diệu.
Khu quân trú không chỉ cung cấp nơi sinh sống cho binh lính, còn có thể ổn định dân lưu lạc không nhà, vừa dưỡng thân vừa có lợi cho giao lưu và sinh sản dân cư. Tạ Vô Sí tựa vào tường, áo quanh thắt lưng đã bị cởi mở, để lộ cơ bụng rắn chắc.
Thời Thư đứng trong tháp nhìn ra ngoài, Tạ Vô Sí không ngăn cậu lại, cùng cậu nhìn về phía con suối. Phong cảnh Bạch Gia Thôn rất đẹp, nghe nói núi sông nơi này từng là vùng hoang vu, sau do chiến tranh mà dân lưu tán không nơi nương thân, đành phải khai hoang vùng đất này, cứ thế tiếp diễn cho đến khi lại bị chiến tranh cuốn trôi.
Những khu đồn điền hoang tàn, nhờ vào sự sắp đặt của Tạ Vô Sí mà được tái thiết, hàng vạn bách tính tìm được con đường sống.
Mồ hôi túa ra, hơi thở thấm lạnh đêm khuya, Thời Thư và hắn môi lưỡi quấn quýt, nhịp thở của Tạ Vô Sí gấp gáp, tiếng gió len lỏi trong khu rừng ven suối giữa đêm khuya yên tĩnh, rồi tan vào gió.
“Thời… Thư…”
Tất cả những điều này đều là công lao của Tạ Vô Sí, ban phát sinh tử là quyền lực, liều mạng chém giết là thủ đoạn, nhưng cho dân một con đường sống lại là một loại quyền lực khác — ấy là hàng chục vạn người, là chốn an cư cho bọn họ. Gương mặt Tạ Vô Sí ẩn hiện trong bóng sáng tối lờ mờ, vén bớt vạt áo, bên dưới lớp quần áo xộc xệch là xương vai và cơ bắp như báo sói, mạnh mẽ vô cùng.
Thân hình đàn ông vốn đã cao lớn rắn rỏi, lúc quần áo xộc xệch thì đường nét và khung xương càng thêm rõ ràng. Toàn thân đều là những đặc trưng rõ ràng của nam giới… Điều này khác hẳn với vẻ ngoài khi hắn xông pha chiến trận, đây là một Tạ Vô Sí bí mật, chỉ thuộc về riêng Thời Thư. Thời Thư đưa tay còn lại vuốt qua hình xăm trên người Tạ Vô Sí, hoa văn lấp lánh dưới ngón tay, vết thương chạm vào đầu ngón tay, dưới mắt Tạ Vô Sí là một mảng u ám, như thể đã quen với khổ sở.
Tay Tạ Vô Sí vẫn đặt bên người, không biết từ lúc nào, lớp băng gạc trắng đã bị cọ rớt, hắn như muốn giơ tay lên, nhưng lại rụt về, băng trắng phiêu đãng trong gió.
Thời Thư nghe thấy hơi thở của Tạ Vô Sí, đầu óc choáng váng, cũng nhớ tới chuyện hắn từng nói rằng sẵn lòng thay đổi Doãn Châu, liền cúi xuống hôn sâu hơn.
Một dòng máu nóng trào ra từ khoang mũi, Thời Thư bất ngờ ngửa đầu ra sau, lùi lại đụng vào chiếc chuông sau lưng:
Hả?
Hả?
Hả?
Cái gì! Chảy máu mũi rồi?
Thời Thư đưa tay định bịt sống mũi, nhưng tay vừa chạm vào da Tạ Vô Sí thì liền đứng yên bất động, không biết làm gì. Tạ Vô Sí bước tới, ngửa đầu Thời Thư lên, xé băng gạc thành mảnh nhỏ, nhét vào mũi cậu.
Thời Thư: “Á… tại sao?”
Tại sao chứ! Lão Thiên Gia, bị bốc hỏa à! Thời Thư hu hu gâu gâu gào lên điên cuồng, hiện trường rối tung rối mù, Tạ Vô Sí đã quấn xong băng gạc, lấy khăn tay lau máu trên tay cho Thời Thư.
Thời Thư xấu hổ đến mức không còn chỗ chui, hận không thể nhảy lên trời chạy vòng quanh cả tòa tháp canh, lông mi Tạ Vô Sí phủ một lớp sương mỏng, như vừa hoàn hồn sau khi ngắm phong cảnh, lau sạch tay cho Thời Thư xong, nói: “Xuống dưới không, ra bờ sông rửa cho sạch.”
Tâm trạng Thời Thư bên bờ sụp đổ, hoàn toàn không ngờ rằng hôn môi Tạ Vô Sí lại k*ch th*ch đến mức chảy cả máu mũi, hai người cùng xuống lầu, ra bờ sông, Tạ Vô Sí giặt khăn tay sạch rồi lau mặt cho Thời Thư, máu mũi vẫn chưa ngừng.
Thời Thư che mặt, không muốn nói chuyện, ngồi trên tảng đá mà hoài nghi nhân sinh. Một lát sau, Tạ Vô Sí nói:
Thời Thư nằm vật lên vai hắn, muốn khóc mà không khóc nổi, vùi đầu thật sâu vào cổ hắn. Nhịn không được cắn một cái lên vai hắn, Tạ Vô Sí hình như đau, nhưng cũng không nói gì, chờ về đến nơi ở mới đặt Thời Thư xuống.
Lúc này máu mũi mới ngừng lại, Thời Thư lập tức ăn liền mấy hạt đậu phộng, rửa mặt xong, liền nằm vật xuống giường, ôm chăn suy nghĩ về cuộc đời. Mất mặt quá rồi, chảy máu mũi trước mặt Tạ Vô Sí thật sự quá mất mặt rồi? Sao lại chỉ vì nhìn thấy mặt hắn mà bốc hỏa đến mức máu xông lên não chảy cả máu mũi chứ.
Thời Thư quá kích động, sợ lại chảy máu mũi. Tạ Vô Sí đến bên giường, ngồi xổm xuống để ánh mắt ngang bằng với Thời Thư. Gương mặt thiếu niên trắng trẻo thanh tú, đôi mắt đào hàm chứa tình cảm, khi cười ánh mắt sáng như sao, rất có sức lan tỏa, nhưng lúc này sắc mặt lại vô cùng luống cuống.
Tạ Vô Sí dường như muốn chạm vào mặt Thời Thư, nhưng rồi dừng lại: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Thời Thư: “Không, ta rất ổn.”
Tạ Vô Sí bình tĩnh nói: “Vừa nãy có lẽ vì quá xúc động. Đi riêng với ta, ngươi có thích không?”
Thời Thư nghiến chặt răng, quay mặt sang chỗ khác, dùng chăn cuốn lấy mình thành một cục, từ chối giao tiếp với người khác. Bề ngoài nhìn như chỉ là cuộn mình trong chăn, nhưng thực ra trong chăn Thời Thư đang điên cuồng “gâu gâu gâu gâu gâu gâu!”
Hoàn toàn không thể bình tĩnh được. Cuối cùng, sau khi cơn đỏ mặt kết thúc, Thời Thư đột ngột hất tung chiếc chăn nóng bức, thì thấy Tạ Vô Sí đang đứng sau bức bình phong cách đó không xa, cởi bỏ y phục, đang dùng khăn lau mồ hôi trên người do cái nóng của đêm hè, dường như chuẩn bị đi nghỉ.
Mũi Thời Thư lại bắt đầu nóng lên, vội vàng quay đầu đi, ôm lấy mặt một lúc lâu mới phát hiện thật may, không chảy máu mũi.
Lại cuộn mình thành một cục. Chỉ là lần này cuộn không chặt lắm, một lát sau, tay Thời Thư bị nắm lấy, chiếc khăn ẩm ấm đang lau tay cậu. Một lát sau, lau đến gò má đầy lông tơ của thiếu niên ló ra khỏi đống chăn.
Tim Thời Thư khẽ động. Từ lúc nào mà Tạ Vô Sí lại trở nên ngoan ngoãn và dịu dàng như vậy? Cái từ đó gọi là gì nhỉ... cảm giác “chồng nhà người ta”.
Chắc hẳn không phải vì bản tính vốn dịu dàng, mà là do bị ảnh hưởng bởi điều gì đó?
Trong ấn tượng của Thời Thư, Tạ Vô Sí là công tử kim chi ngọc diệp, bản tính là để người khác hầu hạ, để người khác xoay quanh hắn. Tuy vẻ ngoài lạnh nhạt xa cách, nhưng thực ra lại có không ít tính khí. Bây giờ dường như dịu dàng đến mức hơi quá đà.
Thời Thư nói: “Cảm ơn.”
Tạ Vô Sí: “Ta đi viết vài bức thư, ngươi mệt thì nghỉ trước đi.”
Tạ Vô Sí nói xong liền đến bàn đọc sách bên cạnh, dưới ánh đèn xem qua đống thư từ tích lại trong ngày. Thời Thư cảm thấy hắn hình như không vui lắm, dù là mình chạm vào hắn hay không chạm, có lẽ đối với hắn chỉ là chuyện xong rồi thì xong.
Thời Thư tiện tay lật xem một quyển sách để ở đầu giường, thì ra là sách học binh pháp, bên trong vẽ rất nhiều bản đồ thành trì, hình ảnh và tên gọi các loại khí giới, mỗi loại đều có cách chế ngự và công dụng tinh diệu. Trước khi ngủ mà Tạ Vô Sí vẫn đọc sách, không hề có thói trì hoãn, việc hôm nay phải hoàn thành hôm nay, từ nhỏ đã được giáo dục rất tốt.
Thời Thư lật sách đọc kỹ, đến khi cơn buồn ngủ ập đến, liền đặt quyển sách lên mặt rồi thiếp đi.
Đã chậm lại một ngày ở Bạch Gia Thôn, sáng hôm sau phải lập tức khởi hành đi tuần tra các quân đồn tiếp theo. Tống Tư Nam vì phạm lỗi nên bị giữ lại làm ruộng ở quân đồn, Đỗ Tử Hàm cũng định ở lại. Sau khi suy nghĩ, Thời Thư quyết định cùng đi với Tạ Vô Sí.
Lai Phúc ở lại theo Tử Hàm, Thời Thư cưỡi ngựa: “Đi đây! Sau này ta lại đến tìm hai ngươi.”
Đội kỵ binh bắt đầu xuất phát, đã lâu Thời Thư mới cùng Tạ Vô Sí đi ra ngoài, lần này có thể xem là lâu ngày gặp lại. Tuy nhiên, lần này người đi theo đông hơn năm trước nhiều, giáo úy ty nông cùng đi tuần tra quân đồn, Thời Thư có một đội vệ binh riêng đi theo hộ tống.
Mỗi sáng sớm, Thời Thư đều dậy trước để cùng Tạ Vô Sí đến trường bắn. Binh sĩ trong quân luyện một loại thể thuật đặc biệt, mỗi ngày Tạ Vô Sí đều phải kéo cung bắn tên, luyện thể thuật và binh pháp cùng binh sĩ.
Sau đó là tuần tra khắp nơi, thường có rất nhiều người cùng đi. Nếu quân đồn phồn thịnh thì thưởng, dân sinh suy thoái thì phạt.
Trên đường trở về, vào buổi trưa khi dùng cơm, Lâm Diêm sẽ đến báo cáo tình hình quân sự khẩn cấp nhận được, nhiều việc cần Tạ Vô Sí lập tức quyết định. Sau khi xử lý xong quân vụ quan trọng, còn phải tiếp đãi một số nhân sĩ tài giỏi, khảo sát sơ bộ.
Xong xuôi lại lên đường đến nơi khác, cho đến hoàng hôn mới nghỉ tạm gần đó. Mệt mỏi rã rời, tắm rửa xong thì ăn tối, rồi viết thư, viết nhật ký, cuối cùng mới nhàn rỗi đọc sách, sau đó mới đi ngủ.
Thời Thư và vệ binh thường đứng bên cạnh chờ Tạ Vô Sí xử lý công việc, sau đó cùng đi theo, một ngày cứ thế trôi qua, mới phát hiện ra Tạ Vô Sí mỗi ngày đều duy trì cường độ làm việc như vậy.
Thời Thư quan sát mấy ngày, trong lòng thực sự bội phục. Ngay cả Lâm Diêm và Tân Tân, thỉnh thoảng chiều tối còn xuống sân viện uống rượu, trò chuyện đôi ba câu chuyện nhà, duy chỉ có Tạ Vô Sí hầu như luôn ở trong phòng, hoặc là xử lý công vụ, hoặc là đọc sách.
Hầu hạ hắn là hai nô bộc câm, nghe nói từng làm nô tài trong cung, rất có mắt nhìn, mỗi ngày đưa cơm canh, dọn dẹp, đưa nước, giặt đồ, làm xong việc là lui, gần như không cảm nhận được sự tồn tại của hai người này, đối với Tạ Vô Sí cũng không nói lời nào.
Tạ Vô Sí chưa từng hoài niệm người thân, có bằng hữu nhưng đều nhạt nhẽo, nếu muốn giả vờ, hắn có thể trở thành một người hoạt bát nói nhiều trong đám đông, đôi khi cũng làm như thế, nhưng khi rảnh thì lại thường ở một mình.
Thời Thư quan sát mấy ngày, ít nhất là một năm trước, hắn dường như từng bộc lộ nội tâm đầy mâu thuẫn với mình, hơn nữa mơ hồ có chút kiêu ngạo, cảm thấy không ai sánh được với hắn, rất tự luyến. Nhưng hiện tại, tính cách ấy của Tạ Vô Sí không rõ là còn hay không, nhưng trước mặt mình thì không còn biểu hiện ra nữa.
Thời Thư đứng bên giàn dưa trên bờ ruộng, hái một quả dưa chuột giòn rửa sạch rồi cắn một miếng, Tạ Vô Sí đang nói chuyện với giáo úy ty nông ở quân đồn, đại khái là khen ngợi lúa ở đây xanh tươi chắc hạt, hỏi nguyên do, để khi đến lúc các ty nông có thể học hỏi lẫn nhau.
Giáo úy ty nông đều xúc động nói:
Tạ Vô Sí khen ngợi: "Rất tốt, suy nghĩ của ngươi là đúng."
"Còn nữa còn nữa, phân bón đất của ta cũng có phương pháp khác, dùng toàn là lá rau lá cỏ thối rữa ủ phân——"
Mấy người đang nói chuyện, đột nhiên, Thời Thư cũng không để ý lắm, có ba năm người mặc áo ngắn tay bao vây lại, lúc đầu còn tưởng là thường dân, tiếp theo, mấy người này đột nhiên rút dao chém loạn xạ——
"Này!" Thời Thư mạnh mẽ chạy về phía trước.
Mấy người đàn ông đó cầm dao chém loạn xạ, vệ sĩ tiến lên chế ngự họ, nhưng vẫn có một người đàn ông xông lên phía trước. Tạ Vô Sí có thể né tránh, nhưng Giáo úy ty nông này ôm đầu, một mặt hoảng sợ ngẩn người, Tạ Vô Sí đưa tay kéo hắn ra, tránh dao chém đứt cổ hắn, nhưng giây tiếp theo, lưỡi dao cắt qua cánh tay hắn.
Mọi thứ diễn ra rất nhanh.
Cánh tay bị thương, cũng trong dự liệu của Tạ Vô Sí. Máu tươi nhanh chóng thấm ướt tay áo, người đàn ông đó bị vệ sĩ chế ngự, miệng vẫn chửi rủa: "g**t ch*t ngươi tên quan chó này! Tạ Vô Sí, giết chính là ngươi!"
Vừa nói xong, Tân Tân mạnh mẽ đưa tay móc trong miệng hắn, người đó đã cắn nát thuốc độc nuốt xuống, chút sau ruột thủng bụng thối mà chết.
Thời Thư chạy đến trước mặt Tạ Vô Sí, nhìn cánh tay bị thương của hắn, Tạ Vô Sí nói: "Chết không được, mấy tên này ước chừng là thích khách."
Tân Tân quỳ xuống: "Thuộc hạ vô năng!"
"Giữa đồng ruộng đột nhiên lao ra thường dân, ai mà nghĩ là thích khách? Không liên quan đến các ngươi, lần này uống thuốc độc tự tử, đằng sau kẻ chỉ sử ẩn giấu, những kẻ hận ta ngày càng nhiều."
Giáo úy ty nông biết Tạ Vô Sí cứu hắn một mạng, vội vàng quỳ xuống rơi nước mắt nói: "Cảm ơn đại nhân, cảm ơn đại nhân! Tiểu nhân không biết làm sao báo đáp——"
"Ngươi trồng trọt tốt, cung cấp lương thảo cho thường dân và tướng sĩ, chính là sứ mệnh của ngươi."
Tạ Vô Sí quay người, thần sắc bình tĩnh đi về, Thời Thư kéo mở tay áo hắn, mới phát hiện lưỡi dao cắt vết thương dài bằng ngón tay, hạt máu tuôn ra, hắn vội vàng lấy thuốc bôi vào vết thương, sau đó dùng vải linen băng chặt cánh tay cấp cứu cầm máu.
Thời Thư lo lắng hỏi: "Đây là thích khách sao?"
Tạ Vô Sí: "Đừng lo lắng, không phải lần đầu tiên rồi. Bị ám sát mấy lần, thỉnh thoảng sẽ bị thương, còn có một lần mũi tên từ bên cổ họng xước qua. Càng đi lên cao, kẻ hận ta càng nhiều."
Thời Thư: "Ngươi đau không?"
Tạ Vô Sí: "Đau hay không đau, nói ra cũng chẳng có tác dụng gì. Lúc đau, nói ra không thể dừng. Không đau, lại làm sao có thể."
Thời Thư nhìn hắn, Tạ Vô Sí tự mình quấn băng gạc, thần sắc vô cùng từ dung, ít nhất trước mặt thuộc hạ hắn không bao giờ mất thái độ, cùng một hàng người cưỡi ngựa, hướng về trong thành Yến Châu.
Tuần thị bên ngoài sáu bảy ngày, Tạ Vô Sí cuối cùng trở về trong Hành Viên Đại Phủ, sớm đã có người thông báo thầy thuốc, Thời Thư vào cửa lúc thầy thuốc cũng có mặt, vội vàng thay hắn băng lại vết thương.
Thời Thư đứng bên cạnh xem, cánh tay bị siết đến tái nhợt, đổ thuốc mới lên, Tạ Vô Sí mím môi, mặt mày trắng đi một chút.
Thời Thư tim như bị đâm một nhát.
Tạ Vô Sí thực sự kiên cường, lòng tự trọng cao, có lẽ là không bao giờ kể khổ đau, vì vậy luôn khiến người ta bỏ qua việc hắn đang bị thương.
Thầy thuốc nói: "Đại nhân mấy ngày này tuyệt đối không được ăn cay nóng, hàn lạnh, dầu mỡ v.v., cũng tuyệt đối không được quá mệt mỏi, mà phải dưỡng sinh tức dưỡng. Hạ quan mỗi ngày sẽ đến thay thuốc một lần, đại nhân nhất định phải tuân theo y chúc."
Tạ Vô Sí kéo xuống tay áo, đáp ứng, cúi thấp mắt.
Thời Thư nhìn Tạ Vô Sí, đột nhiên nhớ ra, đêm lưu dân nghĩa quân quy y, Tạ Vô Sí lần thứ hai nói "ta yêu ngươi", nhưng Thời Thư không đưa ra bất kỳ phản hồi lời nói nào cho hắn, không từ chối cũng không chấp nhận.
Ít nhất với tư cách hai người hiện đại, yêu đương cũng phải từ mối quan hệ người yêu bắt đầu, mới tốt mỗi ngày hôn nhau, thậm chí phát triển quan hệ t*nh d*c.
Tại sao Thời Thư suýt không nhớ ra, suy nghĩ kỹ, cái boomerang của Tạ Vô Sí như thể quay về phía mình.
Vậy, bản thân mình bây giờ và Tạ Vô Sí là mối quan hệ gì. Mối quan hệ bạn bè, nhưng Thời Thư sờ đùi hắn, cũng sờ hình xăm hắn. Tạ Vô Sí như thể không biết cách từ chối cậu.
Ngươi muốn kiểm soát ta sao? Kiểm soát tinh thần, tình yêu là xiềng xích.
Thời Thư nhớ ra việc quan trọng này, hoá ra mình và Tạ Vô Sí là bạn bè. Cậu bước gần kiểm tra vết thương của Tạ Vô Sí, Tạ Vô Sí đến thư phòng viết thư, đọc quân vụ, Thời Thư đứng một lúc không đứng nổi, lại đến thư phòng xem Tạ Vô Sí.
Con mèo tam hoa nhỏ đến, nhưng nó không dám lên bàn thư, chỉ dám ở chân Tạ Vô Sí quay vòng tròn, kêu "meo meo meo". Tạ Vô Sí bỏ mặc không xử lý, kêu có chút phần nào mà mới để tam hoa cọ cọ mu bàn tay.
Thậm chí động vật nhỏ cũng không thích, với Lai Phúc cũng chỉ là tình bạn cho ăn.
Tạ Vô Sí thực sự là một người cô độc.
Thời Thư nhớ đến câu "Ta yêu ngươi" mà Tạ Vô Sí từng nói, từ miệng hắn nói ra, như thể một trận tuyết lở mà ngay cả bản thân cũng không dự liệu được.
Thời Thư đến lúc, trong thành đang chuẩn bị qua lễ Đoan Ngọ, vô cùng náo nhiệt. Vốn định buổi chiều một mình ra ngoài dạo chơi, tuy nhiên, Tạ Vô Sí luôn xử lý công việc, Thời Thư cũng không ra ngoài, trong sân thỉnh thoảng đuổi mèo nhỏ, bắt bướm, còn đang học đọc sách nhận chữ, và Tạ Vô Sí giữ khoảng cách một bức tường.
Luôn bận đến chiều tà, trời mát xuống, cơm tối đem vào trong phòng.
Thời Thư vào cửa, trong đĩa thức ăn đem đến có cá hấp, tôm luộc trắng, thuận tay lột vỏ, đặt thịt tôm vào đĩa của Tạ Vô Sí.