Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ

Chương 85

ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ Edit by meomeocute ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ

 

Đỗ Tử Hàm và Tống Tư Nam đóng quân ở đồn điền, trồng rau trồng lúa, Thời Thư nhất thời không có việc gì làm, trong lòng nghĩ: Tiếp theo sẽ phạt bọn họ ba tháng, đại khái từ tháng Sáu phạt đến tháng Chín, là nghỉ hè rồi sao?

 

Thời gian này, Tạ Vô Sí mỗi ngày đều đi lại giữa công đường và hành doanh, Thời Thư mỗi buổi chiều đều đến đón hắn tan tầm, thời gian nhàn rỗi.

 

Có điều, kỳ nghỉ hè của Thời Thư mới trôi qua được vài ngày, lúc tình cờ gặp một bóng dáng quen thuộc, trong lòng chợt thắt lại—

 

Xong rồi, phải đi làm thêm hè rồi.

 

Người kia mặc một bộ áo vải thô, mang theo hòm thuốc, một tay cầm cây gậy trúc, trên người toát ra khí chất cổ kính cứng cỏi và dẻo dai, bên hông đeo một bình nước. Từ giữa làn bụi mù mịt đi tới. Đôi mắt như nhìn thấu bách tính nhân gian.

 

Thời Thư đang ăn dưa hấu bên cầu ván, chờ Tạ Vô Sí ra khỏi công đường, thấy người kia liền trả tiền, nói: “Lại chọn cho ta quả vỏ mỏng thịt ngọt nữa, cảm ơn nhé!”

 

Thời Thư xách quả dưa hấu, tươi cười đi theo phía sau người kia, chỉ thấy Lâm Dưỡng Xuân trong đám người nhìn đông ngó tây, dáng vẻ đang trầm tư quan sát, cuối cùng bày sạp giữa chợ, bày ra rất nhiều chai thuốc cao để bán.

 

Thời Thư bước lại gần, lúc đó y đang sắp xếp hòm thuốc, Thời Thư tiện tay cầm một chai lên: “Sư phụ, đây là thuốc cầm máu chữa vết thương sao?”

 

“Phải, hai trăm văn một lọ.”

 

“Cờ hiệu ngươi ghi là Lâm Dưỡng Xuân? Chẳng lẽ chính là vị thần y của Thái Y Viện – Lâm Dưỡng Xuân?”

 

Lâm Dưỡng Xuân vẫn đang lấy thuốc: “Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Chính là ta.”

 

Thời Thư: “Sao ta thấy phương thuốc này quen quá? Đại khái là năm ngoái từng gặp hai kẻ tị nạn, nói là đệ tử chân truyền của Lâm Dưỡng Xuân ở Thái Y Viện, ta mua một lọ thuốc, nhưng chấn thương mãi không khỏi.”

 

“Chắc chắn không thể!” Lâm Dưỡng Xuân ngẩng đầu, “Ngươi bị lừa rồi!”

 

Thấy thiếu niên với khuôn mặt trắng trẻo đang ôm một quả dưa hấu bằng một tay cười với mình, đến ánh nắng cũng trở nên dịu dàng vài phần. Lâm Dưỡng Xuân lộ ra chút vui mừng: “Thì ra là ngươi, tiểu lang Tạ gia.”

 

Thời Thư đặt lọ thuốc xuống: “Ta còn định hỏi sao lại là ngươi? Thế tử làm hoàng đế rồi, ngươi vào Thái Y Viện còn là thủ tọa, sao lại không chịu hưởng phúc, phải chịu khổ?”

 

Lâm Dưỡng Xuân hừ một tiếng: “Ta là một con lừa, thứ ta thích, không mời cũng tới. Thứ ta không thích, có thế nào cũng vô ích.”

 

Thời Thư: “Khâm phục, khâm phục.”

 

“Còn bày sạp nữa? Đi thôi, ta mời ngươi ăn cơm.” Thời Thư kéo tay áo ông.

 

“Đừng, bày sạp quan trọng hơn. Ta phải bán vài chai gom ít tiền đi đường.” Lâm Dưỡng Xuân nói, “Chuyện ngươi vừa nói ta định hỏi đây, bảo sao dọc đường có người mạo danh ta bán thuốc giả, hại ta bị tố là đồ giả mấy lần. Ngươi—”

 

Thời Thư: “A! Ta không có nha! Ta mượn danh ngươi nhưng toàn bán thuốc thật!”

 

Lâm Dưỡng Xuân: “Hừ, tin ngươi một lần.”

 

Thời Thư ngồi xuống sau lưng y, dùng dao bổ dưa hấu rồi đưa một miếng cho Lâm Dưỡng Xuân ăn, hai người ngồi bán thuốc. Bán đến khoảng bốn, năm giờ chiều, Lâm Dưỡng Xuân mới thu sạp, Thời Thư nói: “Ca ta sắp về hành doanh rồi, ngươi có muốn gặp huynh ấy không?”

 

Lâm Dưỡng Xuân: “Không cần thiết, Lâm mỗ từ Đông Đô hành nghề y lưu động đến đây, mục đích là đầu quân. Quan to quý nhân, dân nghèo bách tính, miệng mũi mắt tai họng, đều như nhau. Lâm mỗ chỉ đến xem bệnh nhân, không xem quý nhân.”

 

Thời Thư không nhịn được cười: “Ai nói ngươi đến nịnh bợ chứ? Gặp gỡ với tư cách bạn bè thôi.”

 

Lâm Dưỡng Xuân: “Vậy cũng được.”

 

Thời Thư cùng Lâm Dưỡng Xuân đến công sở của Đô thống chế, vừa hay tiểu đồng cũng đến báo tin: “Nhị công tử, tối nay An phủ sứ mở tiệc, đại nhân đi dự tiệc, tối nay e là về muộn.”

 

Thời Thư: “Vậy thì vừa hay, ngươi nói với huynh ấy là ta gặp Lâm Dưỡng Xuân rồi, tối nay cũng về muộn để uống rượu.”

 

Nói xong, Thời Thư đẩy Lâm Dưỡng Xuân đi luôn: “Ăn cơm ăn cơm! Tối nay ở đâu? Có muốn ở hành doanh trong phủ Đô thống chế không?”

 

Lâm Dưỡng Xuân: “Cầm tay người thì mềm, ăn miệng người thì ngắn. Lâm mỗ tự tìm khách đ**m nghỉ ngơi là được.”

 

Thời Thư cười đến ngả nghiêng: “Ngươi sợ vào màn trướng của ca ta đến thế cơ à?”

 

Lâm Dưỡng Xuân: “Huynh trưởng ngươi là người tâm tính trầm uất, tâm bệnh sớm muộn cũng vỡ, Lâm mỗ không muốn bị ép mời!”

 

Nụ cười Thời Thư chợt ngừng lại, vỗ y một cái: “Biết rồi biết rồi, ngươi còn phải ra chiến trường cứu sống ngàn quân vạn mã nữa.”

 

Đi vòng vèo đông tây, dừng lại ở một phố chợ cạnh chùa Viên Tịch, một tửu lâu ven đường. Mở cửa sổ nhìn xuống, là dòng người qua lại trong chợ. Thời Thư gọi tiểu nhị mang món, Lâm Dưỡng Xuân đặt hòm thuốc xuống, cuối cùng cũng dịu lại một chút.

 

Từ mùa thu năm đó cùng Tạ Vô Sí lưu đày, đến nay, đã gần hai năm không gặp Lâm Dưỡng Xuân, Thời Thư nói với y rất nhiều chuyện, bao gồm việc rời khỏi Đại Thịnh phủ, du ngoạn Đại Cảnh, rồi trôi dạt đến làng chài ven biển, cuối cùng lại trở về Trường Bình phủ gặp lại huynh trưởng.

 

Lâm Dưỡng Xuân nghe xong chỉ hỏi về phong tục địa phương và có thảo dược nào không, cuối cùng mới hỏi: “Ngươi và đại nhân Tạ, Lâm mỗ từ sớm đã nhận ra không phải huynh đệ, chẳng lẽ là tình nhân?”

 

Trước mắt Thời Thư tối sầm: “Cái gì cơ?”

 

Lâm Dưỡng Xuân lại lấy ra một bọc từ trong hòm: “Trong đây có ít cao và ruột dê, tặng ngươi trước, sau này có cần thì lại tìm Lâm mỗ. Theo bệnh nhân Lâm mỗ từng gặp, nam nhân và nam nhân, rất dễ tổn hại thân thể.”

 

Đúng lúc ấy, tiểu nhị bưng món lên bàn, Thời Thư lập tức phun ra một ngụm trà kiều mạch đắng: “Lâm đại phu, ngươi đúng là lương y nhân hậu!”

 

Các món gọi đều là đặc sản địa phương, đồ ăn trong hành doanh cũng ngon, nhưng Tạ Vô Sí khẩu vị nhạt, đối với Thời Thư thì nhạt nhẽo, quán nhỏ lại cho rất nhiều ớt và gia vị, Thời Thư ăn rất ngon lành, Lâm Dưỡng Xuân cũng nói: “Tuy không bổ dưỡng, nhưng thật sự rất ngon.”

 

Thời Thư: “Ăn đi, ăn xong dẫn ngươi đi dạo chợ đêm!”

 

Thời Thư bỗng nhớ ra: “Ngươi một thân một mình tới đây, định vào doanh trại kiểu gì?”

 

Lâm Dưỡng Xuân lấy ra một phong thư: “Ta có một người bạn, hiện làm sư gia dưới quyền tham nghị của Đô thống chế đại nhân, viết thư cho ta, nói chỉ cần ta đến, đảm bảo sẽ thu xếp cho ta vào quân doanh chữa bệnh.”

 

Thời Thư: “Vậy thì ta yên tâm rồi, khi nào đi?”

 

Lâm Dưỡng Xuân: “Ở trong thành hành y vài ngày rồi đi cũng không muộn.”

 

Hai người ăn uống no say một bữa. Lâm Dưỡng Xuân là một quả phụ hơn bốn mươi tuổi, vợ ông là thanh mai trúc mã, nhưng đã mất sớm vì bệnh, từ đó ông sống cô độc một mình, tính cách cương trực cứng rắn. Thời Thư dắt ông ra phố dạo chơi, Lâm Dưỡng Xuân khoanh tay, gương mặt gầy gò đầy vẻ nghiêm túc, nhưng khi Thời Thư ăn đậu hũ thối hay xiên chiên, hắn sẽ nhíu mày thử một chút.

 

Đoan Ngọ có lễ hội đèn, mấy ngày nay trong thành càng thêm náo nhiệt. Thời Thư cùng hắn đi dưới bóng liễu, hỏi: “Ngươi mỗi năm đều đến viếng mộ Bùi Văn Khanh phải không?”

 

Lâm Dưỡng Xuân: “Ta quen biết bao nhiêu người chết, đâu có rảnh mà từng người đều đi viếng mộ, bận chữa bệnh cho người sống còn không kịp.”

 

Thời Thư: “Tính cách thật đặc biệt ha? Ồ, ngươi ở Thái Y Viện xem bệnh mấy năm trời, lòng dạ đã sớm lạnh như con dao cùn kia rồi.”

 

Trên sông, bè nối liền bè, cầu nối sát cầu, ngoài những chiếc thuyền họa, có rất nhiều người chen chúc trong lầu gác uống rượu giải nóng. Thời Thư nói: “Uống không, Lão Lâm.”

 

Lâm Dưỡng Xuân im lặng một lúc: “Uống thôi. Ngươi cũng là đứa nhỏ tuổi mà lòng dạ đã như người già rồi.”

 

Thời Thư ngồi xuống uống rượu, bóng dây leo lay động soi vào trong chén rượu, tâm tư không khỏi dao động: “Không biết Tử Hàm đang làm gì, hắn với Tống Tư Nam ở cùng nhau, chắc là đang trồng dưa dưới bóng cây dâu, đến tối thì xuống sông bơi giải nhiệt, còn có Lai Phúc đi cùng nữa, hắn không cần phải lo lắng gì cả.”

 

Thời Thư lại lẩm bẩm: “Tạ Vô Sí đang làm gì nhỉ? Chỗ này cảnh đẹp thật, nếu đưa hắn đến đây…” Giọng chợt ngừng lại.

 

Một phần hạnh phúc của con người, đại khái là sau khi mệt mỏi, được cùng mấy người bạn, ba bốn người, không làm gì cả mà thảnh thơi dạo chơi.

 

Thời Thư nhìn chằm chằm vào đàn cá chép dưới đình, lúc này có người rải mồi, từng đám miệng cá tranh nhau vọt khỏi mặt nước, ngũ sắc rực rỡ, đuôi bơi lượn mềm mại, trông đầy vẻ vui tươi náo nhiệt. Thời Thư thu hồi ánh mắt, lẩm bẩm: “Phải dẫn Tạ Vô Sí tới đây.”

 

Lâm Dưỡng Xuân lắc đầu, lại uống một chén rượu.

 

Chơi đến hơn chín giờ, bắt đầu quay về. Lâm Dưỡng Xuân ở khách đ**m, sau lưng Thời Thư có thị vệ đi theo từ xa. Sau khi đưa hắn về, Thời Thư tiện miệng hỏi: “Đại nhân đã về phủ chưa?”

 

“Hình như vẫn chưa.”

 

Thời Thư thở phào: “Đi thôi, chờ y.”

 

Tuy Thời Thư đi đón người không giúp ích gì mấy, nhưng lại có thể đóng vai trò điều hòa không khí. Trước đây khi đi xa, ba mẹ thường đến đón, đi tập huấn thì cha phải đến đón, nếu muốn thể hiện sự quan tâm, thì việc đi đón Tạ Vô Sí tan sở chẳng phải cũng rất cần thiết sao?

 

Trước phủ An phủ sứ nơi mở tiệc, xe ngựa kiệu lớn dừng đầy phía ngoài, trong ánh đèn rực rỡ là từng chiếc lọng hoa che kín, màn lụa nối tiếp nhau, tôi tớ đông đúc. Thời Thư buồn chán cào móng tay, một lúc sau nghe thấy tiếng gọi diễn hát, một nhóm người vây quanh Tạ Vô Sí bước ra.

 

Người bên kiệu lập tức chuẩn bị đón tiếp, vị An phủ sứ kia đích thân tiễn y, trên người mặc lụa là sang trọng, mặt mày đỏ rực tươi cười. Tạ Vô Sí đi đến bên kiệu, mới trông thấy Thời Thư, ánh mắt chuyển động: “Ngươi—”

 

Thời Thư: “Cũng đúng lúc thôi, đúng lúc! Vừa đi dạo ngang đây, nghe nói ngươi còn ở đây, tiện thể ghé qua xem, không ngờ ngươi vừa ra luôn, vậy thì cùng về nhé.”

 

Tạ Vô Sí: “Ta không ngồi kiệu, cùng đi bộ đi.”

 

Hai người đi phía trước, một đám thị vệ và người hầu theo sau. Thời Thư không biết tại sao, mỗi lần trước mặt người ngoài nhìn thấy Tạ Vô Sí lại thấy ngượng, cứ như người xa lạ.

 

Tạ Vô Sí: “Ta nghe thị vệ nói, Lâm Dưỡng Xuân đến Yến Châu rồi?”

 

Thời Thư “ừ” một tiếng, giấu kỹ hơn bọc thuốc bôi trơn và ruột dê Lâm Dưỡng Xuân tặng, một tay bắt đầu gãi mái tóc mềm: “Hắn nói, muốn vào quân doanh chữa bệnh cho người ta. Hai mươi năm trước hắn còn là một thanh niên trẻ, gặp phải chiến tranh nhưng y thuật chưa tinh thông, bây giờ đã là thần y, muốn lên chiến trường cứu người.”

 

Tạ Vô Sí: “Ngươi trò chuyện với hắn nhiều vậy sao?”

 

Thời Thư: “Còn ăn cơm ở bên cạnh chùa Viên Tịch, rồi đi dạo vườn Đông Lăng.”

 

“Đông Lăng cách chỗ này mấy dặm.”

 

Thời Thư: “Ờ, cũng không xa, ta chớp mắt là tới rồi.”

 

Tạ Vô Sí cúi đầu, dưới lông mi là bóng mờ nhạt. Thời Thư không thể không chú ý đến nhóm người hầu đi phía sau, bản thân Tạ Vô Sí xuất thân từ hào môn thế gia, quen được người khác phục vụ, nhưng Thời Thư lại khó mà thích ứng. Vừa đi vừa không nhịn được quay đầu lại nhìn.

 

Bên cầu trăng lưỡi liềm, vừa đi lên đầu cầu, Tạ Vô Sí nói: “Không bao lâu nữa, ta phải đi một chuyến đến Doãn Châu.”

 

Thời Thư: “Duẫn Châu? Tại sao?”

 

“Duẫn Châu hiện đang bị quân Mân vây khốn, tình thế nay đã khác xưa, phương pháp công thành của Bắc Mân tiến bộ rất nhiều, hoàn toàn không thể so sánh với trận chiến hai mươi năm trước. Địa thế Duẫn Châu tuy dễ thủ khó công, nhưng bên ngoài thành sớm đã thi hành kế vườn không nhà trống, thành trì cũng bị vây ba mặt, lương thảo, vũ bị, binh lính trong thành sớm muộn gì cũng cạn kiệt. Phùng Trọng Sơn không thể chống lại được thế công như vậy, huống hồ sau lưng hắn còn có sự giằng co của các phe phái trong triều. Đến lúc đó, chỉ cần bệ hạ ban một đạo thánh chỉ, viện quân tất sẽ xuất phát, chỉ là chuyện sớm muộn.”

 

Thời Thư: “Ngươi muốn ra trận? Tốt đấy, bây giờ đã có tin gì chưa…”

 

“Chưa, ta không thể tùy tiện phát binh đi cứu viện, phải chờ thánh chỉ của bệ hạ. Nhưng nhìn ý chỉ của bệ hạ hiện nay, e là nên chuẩn bị trước thì hơn. Thành phòng của Đại Cảnh lạc hậu, Bắc Mẫn có thể thắng, nhưng không thể để chúng quá đắc thế, nếu không sẽ thành thế cục, sau này khó mà lật lại.”

 

Thời Thư: “Hiểu rồi.”

 

Tạ Vô Sí đánh trận, bản thân mình đại khái không thể đi theo, một khi đi là chẳng biết mấy tháng. Sau khi đoàn tụ thì gặp nhau ít mà xa nhau nhiều, mỗi ngày Tạ Vô Sí đều đến công đường xử lý việc quân chính, Thời Thư lại ngại vào chỗ làm việc của người khác, đành phải tìm một quán trà bên ngoài nghe kể chuyện, đợi hắn tan tầm.

 

Không biết tại sao, Thời Thư cắn nhẹ răng hàm, cảm thấy kế hoạch này thật gian nan. Có điều Thời Thư không nói ra, về phủ rồi cũng ngủ riêng với Tạ Vô Sí.

 

Lúc đầu Thời Thư từng ngủ cùng giường với hắn một lần, đêm đó còn có thể lấy lý do là gặp nhau vội vã trong đêm, huynh đệ tương phùng, giờ đây đã ở phủ này gần một tuần rồi, đâu thể ngủ cùng một phòng mãi.

 

Thời Thư quay mặt qua xoa đầu, vẻ mặt đờ đẫn.

 

Phải làm sao đây.

 

Trong sân trồng một cây bồ đề to lớn, viện mà Thời Thư ở nằm sát viện của Tạ Vô Sí, chỉ cách nhau một bức tường. Sân rộng, trong sân có giả sơn, cửa sổ hoa chim cảnh, trong phòng thì bày trí cổ vật, thư họa, đồ quý hiếm, nhưng Thời Thư luôn cảm thấy âm u, ở một mình chẳng thoải mái chút nào.

 

Thời Thư vào phòng châm đèn, lấy ra hộp cao và ruột dê mà Lâm Dưỡng Xuân cho. Cao được đựng trong một hộp ngọc trắng, mở ra là có thể chạm tay, đầu ngón tay chạm vào thấy mịn màng trơn nhẵn, còn có hương thơm nhẹ nhàng.

 

“Cái này để làm gì vậy? Nam với nam sao lại phải dùng thứ này?” Thời Thư lờ mờ đoán ra, lại lấy ruột dê ra xem, rửa sạch bằng nước muối rồi phơi khô, nhìn hình dạng là Thời Thư đã hiểu được cách dùng, tay vừa chạm vào đã bỏng, vội ném ra: “Khốn thật!”

 

Lâm Dưỡng Xuân đang tuyên truyền khoa học tránh thai trong thời cổ đại?

 

Thậm chí còn phát hiện ra bí mật di truyền của nhân loại, Lâm thần y, cực hạn của ngươi là ở đâu vậy?

 

Thời Thư cất đồ lại, có điều hộp cao khá nhỏ, giống như hộp kem dưỡng da chống nứt nẻ người ta hay dùng vào mùa đông, Thời Thư tạm thời bỏ vào túi áo. Nằm xuống giường, nhưng lại không sao ngủ được.

 

Bồn chồn, bức bối. Thời Thư nghĩ đến Tạ Vô Sí trong lầu tháp ở Bạch gia thôn, ban ngày thanh cao đoan chính, ban đêm thì áo quần xộc xệch, cả người như thể toát ra vẻ sống động mê hoặc. Gương mặt trắng trẻo của Thời Thư cũng đỏ ửng lên, ngồi bật dậy đầy ngượng ngùng.

 

Phải làm sao đây.

 

Thời Thư ngồi trong sân ngắm bầu trời đêm. Lúc này Tạ Vô Sí đang viết nhật ký, đọc sách? Nếu hắn đi Duẫn Châu, có phải sẽ lâu ngày không gặp nhau?

 

Hay là hành động thôi.

 

Thời Thư leo tường, chỉ một cú nhảy là sang được viện bên cạnh.

 

Trời đêm âm u, ánh trăng hòa cùng ánh sao mờ nhạt, mái nhà ẩn trong bóng tối, giả sơn lởm chởm, đá lớn lộn xộn dựng đứng, sau viện của Tạ Vô Sí còn có một rừng cây ngắm cảnh, trong rừng bóng cây rậm rạp, lá bách um tùm, cho người ta cảm giác âm u như từng có người treo cổ.

 

Thời Thư chạy về phía trước, trong lòng lẩm bẩm: Ngươi đi Duẫn Châu sẽ đi bao lâu đây…

 

Chạy vội vàng vài bước, không ngờ phía trước lại là một hồ nước nóng tắm rửa, hơi nước mịt mù bốc lên, nghe thấy tiếng nước ào ào vang vọng, ánh trăng chiếu vào làn sương mờ mịt, Thời Thư liền trông thấy một bóng dáng quen thuộc.

 

Tạ Vô Sí đang ngồi trong hồ nước, một tay chống trán, tóc đen rủ xuống thân mình. Có vẻ như y đang ngâm mình tĩnh dưỡng, nghe thấy tiếng bước chân đạp gãy cành cây, liền mở mắt ra, đôi mắt đen thẫm phủ một tầng sương mỏng.

 

Thời Thư “a!” một tiếng, không dừng lại được cũng chẳng thể chạy trốn, dứt khoát cười đi tới: “Ta tới tìm ngươi, không ngờ ngươi lại đang ngâm suối nước nóng ở đây, ta còn chưa tắm chỗ này lần nào.”

 

Tạ Vô Sí hơi nghiêng người: “Có thể thử xem.”

 

“………………”

 

Thời Thư cúi đầu bước lại gần, ngồi lên tảng đá bên cạnh: “Ta không tắm đâu, ta mới tắm rồi, ta chỉ muốn tới nói chuyện với ngươi thôi.”

 

Tạ Vô Sí: “Sao vậy?”

 

Thời Thư: “Vài ngày tới ta định cùng Lâm Dưỡng Xuân ra chợ bày sạp, hắn định khám bệnh ở thành ba ngày, ta phụ hắn kê thuốc, mấy ngày này chắc không thể đón ngươi tan sở đúng giờ được.”

 

Tạ Vô Sí: “Vậy à.”

 

Thời Thư vội nói: “Ngươi yên tâm, ta gần như vẫn đảm bảo được thời gian tan sở của ngươi, ta sẽ tới. Ngươi yên tâm, ta sẽ không vì Lâm Dưỡng Xuân mà bỏ mặc ngươi đâu.”

 

Tạ Vô Sí: “Được.”

 

Thời Thư nói càng lúc càng đỏ mặt: “Cái đó… hôm nay ta cùng hắn đi dạo vườn Đông Lăng, cá vàng trong ao đẹp lắm. Ngươi khi nào được nghỉ, có thể đi không?”

 

Tạ Vô Sí: “Được, đợi thêm hai ngày nữa.”

 

Thời Thư: “Dạo này trời nóng, ngươi cẩn thận đừng để bị say nắng nha, hôm nay ta nghe kể chuyện ở quán trà, có người bị say nắng đấy.”

 

Thời Thư không nhịn được muốn vò mái tóc xù lên, răng hàm cũng muốn nghiến nát. Thoại tệ quá đi mất…

 

Tạ Vô Sí im lặng một lúc, cây trâm gỗ trên đầu chợt lỏng ra, “đinh đang” một tiếng rơi vào nước. Tạ Vô Sí vươn tay mò trâm trong nước, Thời Thư hỏi: “Sao vậy?”

 

“Cái cột tóc rơi rồi.”

 

Thời Thư đi tới giúp tìm, nước ấm vừa phải, tay vừa vọc nước tìm vài cái, đã chạm phải bắp chân Tạ Vô Sí.

 

Thời Thư hét lên một tiếng định bỏ chạy, khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo đỏ bừng lên, nhưng cổ tay lại bị giữ lại, đôi mắt phủ sương của Tạ Vô Sí nhìn hắn, nói ba chữ: “Muốn chơi sao?”

 

“………………”

 

Rõ ràng là Thời Thư chủ động tới, vậy mà lại tự thấy mình đang lúng túng kiếm cớ, đầu óc nóng ran, lo mũi sắp không kiềm chế được mà chảy máu, hai tai đỏ rực, ngay cả bắp chân cũng hơi run.

 

Tạ Vô Sí hạ giọng hỏi: “Ngươi muốn chơi chỗ nào của ta?”

 

Toàn thân Thời Thư máu lập tức dồn hết lên mặt, choáng váng, hoa mắt, hồn xiêu phách lạc, lắc đầu, nghiến răng nghĩ: Tạ Vô Sí ngươi cũng biết phối hợp ghê đấy!

 

Thời Thư lập tức đứng sững tại chỗ, tròng mắt mở lớn, đôi mắt hoa đào thật sự đầy tình ý, nhưng sớm đã hồn phi phách tán, tâm can nát vụn, thần trí phiêu dạt chốn nào.

 

Mu bàn tay ẩm ướt của Tạ Vô Sí phủ lên hắn, giọng nói nhẹ nhàng: “Muốn chơi chỗ này của ta sao.”

 

Thời Thư nghẹn nơi cổ họng, sống lưng cứng đờ, chỉ hận không thể cuộn tròn lại. Sự phát triển như thế này tựa như kết quả lý tưởng, vậy sau đó thì sao… Bây giờ nên làm gì? Chỉ có tiếp xúc thể xác mà không có kết nối tình cảm thì là bạn giường, có phải nên xác định quan hệ trước đã? Rồi mới tính tiếp.

 

Thời Thư cổ họng ngứa ngáy, lòng bàn tay cọ vào làn da gân xanh nóng rực, Tạ Vô Sí hơi cúi người, khe khẽ thở dài. Thời Thư khép năm ngón tay lại, hõm vai và cổ của người đàn ông lõm xuống, cơ bắp cùng xương quai xanh uốn thành hình dáng dã tính quyến rũ, gợn sóng.

 

Trong đầu Thời Thư quay cuồng, khô khốc cố gắng dẫn dắt mối quan hệ, trong lúc cấp bách bất chợt nghĩ ra một cách giải quyết, nói: “Tạ Vô Sí, chúng ta đang quen nhau sao?”

 

Tạ Vô Sí: “Hửm?”

 

Thời Thư: “Chúng ta có tính là đang yêu đương không? Nếu không tính, thì đây là đang làm gì?”

 

Tạ Vô Sí: “Ta không hiểu rõ lắm lời ngươi nói.”

 

Phần lý trí ít ỏi của Thời Thư nói: “Là… là——”

 

Nước chảy dọc theo người Tạ Vô Sí, lông mi dính sương mù, đối diện ánh mắt Thời Thư: “Ta tôn trọng ý kiến của ngươi.”

 

Trong đầu Thời Thư loạn cả lên, cậu không có kinh nghiệm, trình tự cũng bị phá rối hoàn toàn. Trong đầu xoay vòng loạn xạ, cái gì… rốt cuộc bây giờ là tình huống gì đây?

 

Thời Thư luôn cảm thấy, cứ thế này mãi cũng không ổn, bèn nói: “Hay là, quen đi?”

 

Tạ Vô Sí: “Ngươi muốn thế nào cũng được.”

 

Thời Thư: “Hử? Nhưng nếu là quen…” Nếu đang quen, sau này leo lên giường cũng danh chính ngôn thuận hơn.

 

Thời Thư với Tạ Vô Sí đã làm đủ chuyện, vậy mà nghi thức này lại hoàn toàn bị mắc kẹt, hơn nữa hai người dường như cũng chẳng có chút suy nghĩ nào. Có danh phận này và không có danh phận này, có ý nghĩa gì không? Không có ý nghĩa gì sao?

 

Một người là trai thẳng, một người có quan niệm t*nh d*c cởi mở, từ “bạn trai” này không sinh ra nổi bất kỳ phản ứng hóa học nào.

 

Nhưng dù sao cũng là hai người hiện đại, vẫn phải cân nhắc một chút chứ.

 

Thời Thư: “Quen đi nhé?”

 

Tạ Vô Sí điềm tĩnh đáp: “Được.”

 

“………………”

 

Thời Thư không ngờ hắn đồng ý dễ dàng như vậy, là do mình không hiểu phong tình sao? Sao lại tiến đến bước này một cách cẩu thả như thế?

 

Thời Thư khô khốc nói: “Ngươi có thể từ chối ta, nếu như không muốn.”

 

Tạ Vô Sí: “Có thể. Là bạn trai thì có thể danh chính ngôn thuận hôn môi, phát sinh quan hệ, không cần viện cớ nữa.”

 

Thời Thư biết với sự thông minh của Tạ Vô Sí, trong lòng hắn đã sớm có tính toán, xác nhận lại: “Bây giờ chúng ta là đang yêu nhau phải không?”

 

Tạ Vô Sí: “Phải.”

 

Thời Thư: “Chuyện này có cần tìm người làm chứng không? Ta chưa từng làm loại cam kết này.”

 

Tạ Vô Sí: “Không cần.”

 

“Vì sao không cần? Vậy lúc chia tay chẳng phải có thể giả vờ như chưa từng quen nhau sao?”

 

Tạ Vô Sí không nói một lời.

 

Thời Thư vẫn đang căng thẳng vò tóc, Tạ Vô Sí nói: “Lại đây.”

 

Cậu bị kéo vào trong bể suối nước nóng, Thời Thư không hay biết đã ngồi lên đùi hắn, vạt áo dưới đều bị nước làm ướt, hắn nghiêng người hôn lên môi Tạ Vô Sí. Môi y nóng ấm, khoảnh khắc Thời Thư chạm lên, da đầu tê rần sảng khoái như nổ tung, hôn mấy lần liền. Khái niệm “bạn trai” vẫn còn mơ hồ, Thời Thư nâng mặt hôn lên môi hắn, đầu lưỡi còn cuốn theo cả nước suối ấm nóng mằn mặn.

 

Thời Thư ngồi trên đùi Tạ Vô Sí, tay Tạ Vô Sí không động đậy gì nhiều, nhưng lúc hôn rất phối hợp, lúc Thời Thư chạm vào hắn thì cũng rất hưởng thụ, hơi nóng từ miệng lan tỏa ra ngoài.

 

Nước suối nóng, nhiệt độ cơ thể hai người cũng đang tăng cao, tiếng nước róc rách vang lên, làn sương mù mịt bao phủ lấy những bóng hình chồng lên nhau. Thời Thư nhẹ nhàng hôn môi Tạ Vô Sí, ánh mắt hắn thường rất lạnh, nhìn một cái có thể thấu lòng người với sự sắc bén và thông tuệ.

 

Thời Thư chăm chú nhìn hắn, phát hiện làn da của hắn cũng được, răng chắc khỏe, đường nét xương mặt sắc sảo, đường nét rõ ràng. Thời Thư không kìm được mà đánh giá khuôn mặt của hắn, khi dùng sức ở tay, ánh mắt của Tạ Vô Sí có chút thay đổi nhẹ.

 

Cấm dục nhưng lại khó nhịn được sự rối loạn.

 

Thời Thư lần đầu tiên chú ý đến nhiều biểu cảm vi tế này của hắn, và phát hiện ra, dù Tạ Vô Sí có vẻ ngoài bình thản đến đâu, khoác lên mình chiếc mặt nạ thanh lịch của giới tinh hoa, nhưng sự ngạo mạn và vẻ lạnh lùng khinh thường trong ánh mắt hắn vẫn thỉnh thoảng lộ ra.

 

Mắt Thời Thư ướt át, ánh mắt đặt trên khuôn mặt Tạ Vô Sí. Cậu tăng thêm lực ở tay, cho đến khi ánh nhìn của Tạ Vô Sí mất đi tiêu cự, mất kiểm soát, như tội lỗi sa vào địa ngục vô gián bị lửa thiêu đốt, trạng thái thất thần hoàn toàn bị d*c v*ng khống chế, cũng khiến trái tim Thời Thư run rẩy.

 

Thời Thư l**m môi, mơ hồ nhớ lại lời của Tạ Vô Sí.

 

Muốn hiểu hắn, đừng tin một lời nào, chạm vào cơ thể hắn là cách tốt nhất.
Đợi đến khi ánh mắt Tạ Vô Sí tập trung lại, Thời Thư úp mặt vào lòng hắn, chụt một tiếng hôn lên khóe môi hắn.
_____

 

[Tác giả]

 

Hai người họ vẫn chưa thực sự "hẹn hò" đâu haha, phía sau còn một đoạn tương tác rất dài.

 

Mấy hôm trước thấy một câu nói đùa:
Người 1: Vương quốc Anh vào giờ mùa đông rồi.

 

Người 1: Giáng sinh ngươi có đến thăm ta không?

 

Người khác:
Người 2: Nói gì vậy, không hiểu.

 

Người 2: Ta phải đi cho gà ăn rồi.

 

Tôi thấy nó đặc biệt giống với Tạ Vô Sí và Thời Thư.

 

Việc xác định mối quan hệ trong tưởng tượng của Tạ Vô Sí: Du thuyền sang trọng lướt trên mặt biển xám dữ dội, cho đến khi nước biển chuyển xanh, giữa tiếng hải âu và gió mà đọc một đoạn thơ dài, tỏ tình, ôm hôn, thậm chí là một chiếc nhẫn kim cương duy nhất trên thế giới.

 

Thực tế, Tiểu Thư Bảo: Ờ, hẹn hò không?

Bình Luận (0)
Comment