Ta Là Nam Phản Diện Số Một!

Chương 2

Hắn nói hắn tên Thạch Sanh.

Hay lắm, cái tên cũng giống như con người hắn vậy, thẳng thắn và trực tiếp vô cùng.

Ta nói ta không phải cô gái, hắn ngây ra nhìn ta một lúc lâu thật lâu như thể tìm tòi cái gì, sau đó mới ngốc ngốc nở nụ cười: "Đúng thật, có yết hầu! Xin đừng trách tôi, vì anh thật sự.. Đẹp quá!"

"Vị anh hùng này đừng khách khí!" Ta vội vã xua tay, nhưng thật sự cái từ đẹp kia lọt vào tai giống như trêu tức ấy. Có người đàn ông nào muốn bị nói là đẹp? "Nhưng ta nghĩ sau này nếu có gặp ai giống ta cũng đừng khen ngợi như vậy!"

"Ta?" Thạch Sanh tựa như không quen với kiểu cách xưng hô này, thái độ ngây ra chẳng hợp với phong thái lẫm liệt của hắn chút nào. Nhưng mà không hiểu sao ta lại thấy.. thích thích! Cảm giác trái ngược như vậy nhìn thật thú vị! "Tôi không có cha mẹ dạy, ở rừng không có thầy dạy chữ nên không hiểu lễ nghi, có gì xin anh bỏ quá cho!"


"Anh hùng, cậu sống ở rừng này ư?" Ta ngạc nhiên nhìn quanh một lượt, nơi rừng sâu núi thẳm như vậy, cậu ta không cha mẹ lại có thể sinh tồn? Không cảm thấy thật cô đơn hay sao? "Vì lẽ gì không xuống núi? Trong nhà còn có người nào khác không muốn rời đi hay sao?"

"Không cần gọi tôi là anh hùng!" Thạch Sanh giúp ta nhặt lại gùi thảo dược, cẩn thận tới gần "Cha mẹ tôi mất sớm, tôi chỉ có một mình mà thôi! Xuống làng không có ai quen thuộc, vì sao phải đi chứ?"

"Cậu đâu thể sống thế này cả đời?" Không hiểu lúc này trong đầu ta có cái gì, bỗng dưng miệng ta cứ nói "Anh.. Ầy, là Thạch Sanh mới đúng! Thạch Sanh, cậu mới cứu ta một mạng, vậy cậu có muốn về nhà ta làm khách một thời gian hay không?"

"Trong làng không thích dân lang bạt.." Thạch Sanh do dự thật lâu "..Mấy lần tôi đi đổi củi dưới đó, họ đã nhìn với đôi mắt không ưa rồi!"


"Cậu là ân nhân của ta, ai dám không ưa cậu?" Ta cười híp mắt, vui vẻ đưa tay vỗ vỗ lưng của hắn. Rộng lớn thật, còn rắn chắc thế này nữa chứ.. Aii, giá như ta được một phần của hắn thì tốt quá rồi, chứ xem bây giờ đi, đứng còn không cao quá vai hắn nữa! "Thạch Sanh, nếu như cậu muốn ta sẽ nhận cậu là họ hàng, xin làng vào ngôi cho cậu!"

"Tôi.."

"Thạch Sanh, xin hãy về cùng ta!"

Nhìn lớn như vậy nhưng thật ra tuổi của Thạch Sanh còn nhỏ hơn ta thật nhiều. Lúc ta thuyết phục hắn cùng ta về, còn phải dùng cả chiêu "kết nghĩa anh em" mới xong xuôi. Chẳng hiểu vì sao ta lại cố chấp với hắn như vậy, bình thường chẳng phải chỉ cần dùng lễ vật cảm ơn công cứu mạng là được hay sao? Đây còn đi nhận họ hàng, cùng thề nguyền chia bùi sẻ ngọt.

Không sao, ta vốn là kẻ tùy ý, miễn là chuyện ta làm khiến tâm ta vui, ta liền không hối hận!


Sau đó ta tìm nốt vài món thuốc, hắn gánh hai gánh củi lớn hơn người ta cùng nhau đi xuống núi. Ánh mặt trời chói chang chiếu xiên qua người hắn, vùng ta bước đi có một cái bóng thật dài. Haha, tự dưng có một cái lọng che đầu, mát mẻ thế này thật thích!

"Lí Thông, người này là ai vậy con?" Mẹ già đang vội cơm trong bếp, thấy động lập tức đi tới hỏi han "Chào cậu, mời cậu vào nhà xơi nước!"

"Dạ thưa mẹ, đây là Thạch Sanh!" Ta kéo con nai nhỏ ngốc nghếch đứng gãi đầu sau lưng mình ra, vui vẻ giới thiệu "Cậu ấy vừa cứu con khỏi nanh hổ dữ, là ân nhân của con đó mẹ!"

"Trời ơi, vậy sao!" Mẹ ta nghe thấy hai tiếng hổ dữ, hai chân liền bủn rủn đến mức khiến bà ngã phịch xuống ghế. Thạch Sanh nhanh nhẹn chạy tới đỡ lấy bà mới giúp bà không ngã ngửa ra sau "Thạch Sanh, cậu đúng là ân nhân của chúng tôi!"
"Dạ, xin bác đừng nói như vậy.." Hắn gãi đầu, mái tóc đen ngắn liền rối lên như tổ quạ "Cháu.. Ừm.."

"Mẹ, chính vì như vậy nên chúng con đã kết nghĩa anh em.." Ta một lời liền giải thích xong xuôi với mẹ. Bà vui vẻ đẩy anh em chúng ta đi tắm, sau đó cấp tốc thịt một con gà, nói rằng hôm nay phải thắp hương bố cáo với tổ tiên chuyện này, tiện thể giải xui cho ta luôn..

Thạch Sanh nhìn ta cười, hàm răng của hắn trắng bóng và đều tăm tắp. Ta gật đầu với hắn, âm thầm nghĩ ngợi. Hắn cao lớn mạnh khỏe còn đẹp trai như vậy.. Nếu ta xin cho hắn vào ngôi trong làng, nhất định con gái làng này sẽ chết mê hắn hàng loạt cho coi!

Sợ rằng đến lúc đó kẻ làm anh như ta chưa có vợ, hắn ta cưới đến mấy bà..

Tưởng tượng hơi quá xa này khiến ta khó chịu. Ta nhíu mày, nhất quyết quay đi tìm quần áo tắm rửa cho sạch sẽ!
Thời gian sau đó trôi qua rất nhanh, ta và Thạch Sanh rốt cuộc chung nhà đã được một tháng.

Hắn rất thích lẽo đẽo theo ta, cùng ta làm vài việc lặt vặt. Nấu rượu không phải công việc nhẹ nhàng, bình thường ta đều phải tự mình thức khuya dậy sớm canh cho xong mẻ. Còn giao hàng, nhận tiền, chuyên chở.. gì đó đều tốn sức vô cùng. Nhưng từ khi Thạch Sanh là "em trong nhà" toàn bộ công việc cần sức mạnh đã có hắn lo. Lắm lúc ta cảm thấy mình vừa mời ân nhân về làm người giúp việc chứ chẳng phải để trả ơn!

Nhưng hắn tình nguyện giúp ta mà, ta đành phải cắn răng suиɠ sướиɠ thôi! Ở đây quanh quẩn phiền ta, còn hơn để hắn chạy ra ngoài khiến bao trái tim thiếu nữ phải đập loạn!

"Anh à, sao bên ngoài tự dưng ồn ào quá vậy?" Thạch Sanh dừng tay bê bình rượu lớn, ngạc nhiên nhìn ra phía cửa. Tiếng trống đập thình thình cùng với tiếng người hò reo hỗn loạn vô cùng "Làng ta có hội hay sao?"
"..." Hội? Là lễ tế mới đúng! Ta cúi mặt lắc đầu, lại chuẩn bị đến tuần trăng tròn rồi sao? Mọi người đã bắt đầu tiến hành bốc thăm kẻ xấu số tiếp theo rồi đấy!

Cũng may Thạch Sanh vẫn chưa vào ngôi chính thức, chưa thuộc biên chế nên chẳng phải lo bị bốc phải tên.

Tự dưng ta thấy phân vân vô cùng, ta có nên để hắn vào biên chế làng chính thức hay không đây? Nhỡ như hắn bị đưa tới miếu cho chằn tinh ăn thịt thì phải làm thế nào? Nếu vậy có khác gì ta gián tiếp gϊếŧ chết hắn chứ?

Không được!

Ta không muốn hắn phải chết như vậy!

Bặm môi tiếp tục chuyển rượu ra ngoài, ta chẳng hay một tai họa lớn chuẩn bị ập tới với mình. Vừa suy tính chuyện của Thạch Sanh, vừa chậm rãi nói với hắn: "Làm việc của mình đi, đừng quan tâm những thứ vớ vẩn!"

(*) Mọi người comment cho mị nhaaaaa ~ (ღ˘⌣˘ღ)
Bình Luận (0)
Comment