Ta Là Nam Phản Diện Số Một!

Chương 3

Tối hôm đó mẹ già từ đình làng trở về, mặt mày ủ đột, chưa kịp ăn cơm đã vội kêu mệt muốn đi nằm. Ta sợ hãi nghĩ mẹ chuẩn bị rời xa mình, liền nói Thạch Sanh đi kêu thầy lang giùm rồi tất bật chăm mẹ.

Mẹ thấy mặt ta đã khóc không ra hơi, buồn bã như thể giây phút sau đó ta liền biến mất. Dự cảm nguy hiểm bỗng dưng réo vang trong đầu, ta vốn là kẻ thông minh, sao có thể không nhận ra là gì?

"Đã có kết quả bốc thăm rồi hả mẹ?" Ta nhỏ giọng trấn an bà, còn cười thật tươi đưa tay lau đi nước mắt trên mặt mẹ "Còn một tuần nữa mới đến ngày trăng tròn, tháng này bốc thăm sớm sao?"

"Còn chưa bốc.." Mẹ nói được một nửa câu đã bị tiếng nấc làm cho ngắt quãng "Nhưng đợt này đến làng ta rồi! Có cả tên con trong ấy!"

"Kìa mẹ, chưa có kết quả sao mẹ đã lo xa?" Ta thở ra một hơi. Quận Cao Bình rộng lớn có mấy trăm làng, mỗi tháng xoay vòng một làng, đến bây giờ đã tới lượt làng ta rồi. Mấy trăm trai gái, có tên ta thì sao? Ta gặp hổ còn không chết, sợ gì mấy bàn tay bốc thăm ấy chứ? "Hại sức khỏe không tốt! Con vẫn còn ở đây cơ mà!"


"Nhưng.."

"Mạng con lớn, còn có cha phù hộ, mẹ đừng nghĩ nữa!"

"Anh Thông, em mang thầy lang tới rồi!"

"A, bên này.."

Ăn uống xong xuôi, ta kiểm tra mẻ rượu một lần cuối cùng sau đó lên giường chuẩn bị đi ngủ. Thạch Sanh vẫn còn luyện võ ngoài sân, mỗi ngày hắn ta đều điên cuồng như vậy, nhắm đến mục tiêu "con người mạnh nhất" mà tập. Ừ, cường kiện là tốt, nếu ta có cơ thể như hắn, nhất định ta cũng chăm chỉ tập luyện cho rắn rỏi. Đáng tiếc ta nhỏ gầy thế này, việc mạnh mẽ đành nhờ hắn cả!

Xoay người vào tít phía trong, để dành một phần giường cho hắn, ta thật sự thắc mắc, có khi nào Thạch Sanh mạnh hơn chằn tinh không ta?

Ngu ngốc thật!

Thạch Sanh là người trần mắt thịt, làm sao sánh nổi với con yêu quái đã tu mấy trăm năm đó chứ? Tốt nhất ta nên bỏ ngay mấy suy nghĩ điên rồ trong đầu đi thôi. Hơn nữa diệt chằn tinh xong vua còn vời về cung trao thưởng. Nhỡ như ngài ấy thấy Thạch Sanh của ta oai phong liền định hôn ước, cho hắn cưới công chúa luôn thì thế nào? Ta nỡ để Thạch Sanh vào thành làm phò mã hay sao? Kẻ ngốc như hắn chắc chắn đối phó không nổi với những kẻ cáo đội lốt người bên cạnh nhà vua...


"Anh, anh đã ngủ rồi đấy ư?" Thạch Sanh bước từ cửa hông nhón chân đi tới giường. Nhà ta là một căn nhà ba gian, ở chính giữa là ban thờ tổ tiên và bộ bàn ghế tiếp khách. Bên kia là giường ngủ của mẹ, còn bên này là chỗ an tọa của ta với Thạch Sanh.

Thật ra nhà ta cũng thuộc hàng khá giả, ngoài ba gian nhà cũng có thêm hai căn nhà phụ hai bên. Nhưng vì một bên là bếp một bên là kho nên không thể làm gì được cả, mời khách về đâu thể để khách ở những nơi như vậy? Ta và mẹ dĩ nhiên không thể chung giường, vậy nên từ ngày đó đến nay Thạch Sanh đều cùng ta một gối.

Giường không quá rộng nhưng cả hai ta đều ngủ rất ngoan nên không có vấn đề gì mấy. Chỉ có vài lần giữa đêm ta tỉnh lại, vô ý thấy tay hắn để sát cạnh tay ta.. Không hiểu sao bên ngực trái tự dưng gõ mạnh liên hồi. Ta hồi hộp thật lâu không thể ngủ lại, mãi tới khi giả bộ vô tình kéo sát tay ta chạm đến bàn tay hắn, cảm nhận được hơi ấm của hắn ta mới thấy được xoa dịu một chút.


Đây là do ta thiếu cảm giác an toàn, Thạch Sanh lại vạm vỡ và đáng tin cậy giống như một người cha nên mới khiến ta trở nên như vậy.

Ta gật đầu tự ru ngủ mình, dù rằng biết suy nghĩ của bản thân chỉ là dối trá nhưng ta thật sự không còn cách nào. Nếu hắn biết ta lợi dụng đêm khuya chạm vào tay hắn, nhất định hắn sẽ tránh ta thật xa!

Ta hiểu như vậy thế nên ta tuyệt đối không để hắn biết!

Thở dài không đáp lời hắn, ta nhắm nghiền mắt, giả như không hề quan tâm chỗ bên cạnh mình hơi lún xuống. Thân thể cao lớn thỏa mãn nằm dài trên giường, tiếng thở đều đều nhanh chóng truyền tới..

Hắn ngủ rồi!

Nhanh thật đấy!

Đôi khi ta cũng muốn mình được như hắn, ngây ngô chẳng cần lo sự đời!

*

Men rượu trong nhà lại hết!

Ta thở dài một hơi, cuối cùng vẫn phải rón rén xuống giường. Nhích xuống tận phía cuối, chân Thạch Sanh rất dài nên khi ngủ thường phải co lại, hoặc gác lung tung ra ngoài. Hắn ta thật giống một đứa trẻ lớn xác, cả ngày chỉ lo luyện võ sau đó vui vẻ sinh sống. Mỉm cười với suy nghĩ này, ta men theo thành giường bước xuống đất, vài tiếng cọt kẹt nhè nhẹ cũng theo đó mà vang lên.
"Anh dậy sớm vậy?" Cố công của ta cũng không có ích! Thạch Sanh nói bằng giọng hào hứng chẳng chút ngái ngủ nào hết. Đừng đùa! Nửa khắc trước hắn còn ngáy đều đều ngủ sâu, sao lúc này đã có thể tỉnh như sáo? "Hôm nay đâu có cất rượu đêm, anh tỉnh sớm để làm gì?"

"Ta phải vào rừng một lúc.." Ta thở dài, nén thắc mắc ấy xuống sâu đáy lòng "..Em cứ nghỉ đi, bây giờ vẫn còn sớm lắm!"

"Anh đi rừng?" Thạch Sanh không nghe lời, hắn theo ta đứng dậy chuẩn bị mọi sự. Nhìn hắn thuần thục mặc vào chiếc áo nâu vắt trên thành giường, không hiểu sao ta lại buồn cười.

Nhớ một tháng trước, Thạch Sanh ở rừng lâu năm, cả người trần trụi chỉ đóng duy có một chiếc khố. Bình thường không vấn đề nhưng về làng mạc đông đúc sao có thể tùy tiện như vậy được?

Hắn theo ta chỉ cầm theo duy nhất có chiếc rìu sắt và ít tiền vừa bán hai gánh củi, đến cả một bộ quần áo hoàn chỉnh cũng không. Ta đành đưa quần áo của mình cho hắn khoác tạm, nhưng hắn cao hơn ta cũng phải một cái đầu, làm sao có thể vừa?
Nhìn hắn luống cuống xỏ tay chân loạn lên, ta buồn cười giúp hắn chỉnh lại, còn tiện tay cài cúc áo cho hắn. Thạch Sanh ngây ra nhìn ta thật lâu, mãi tới khi ta nhíu mày nhìn lại hắn, hắn mới gãi đầu ngượng ngùng quay mặt.

Sau đó ta bỏ chút tiền may cho hắn vài ba bộ đồ mới, cũng chỉ cho hắn cách mặc quần áo hoàn chỉnh. Hình như từ lúc xác định hắn là ân nhân của mình, có mỗi việc này ta làm là giống với hành động trả ơn.

"Cho em đi theo đi!"

"Em ở nhà với mẹ!" Ta lắc đầu, nhanh chân chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, lại lấy chút đồ ăn lót dạ sau đó mới đứng lên. Thạch Sanh giống như keo dính, một bước cũng không rời "Chỉ là đi rừng một lúc, em theo làm gì?"

"Em.. Muốn về qua nhà một chút.." Thạch Sanh nói bừa, còn không dám nhìn mặt ta. Hắn chân chất thật thà, từ khi mới về đây không bao giờ nói dối, nhưng lâu dần cũng học được chút ít. Có điều con nít nói dối còn non lắm, hắn chẳng bao giờ dám nhìn thẳng vào ta!
Cười một cái, ta không đáp lời ngay mà chăm chú nhìn hắn. Khuôn mặt với làn da màu đồng bởi vì ánh đèn vàng vọt chiếu vào mà càng sẫm màu hơn. Ta thấy được sự căng thẳng trong đôi mắt hắn, cũng thấy từng giọt mồ hôi lo lắng chảy tràn. Cuối cùng hắn thua, Thạch Sanh thở dài thẳng thắn: "Em sợ anh đi một mình sẽ gặp thú dữ!"

"Ừ!" Còn nhỏ phải ngoan, không được dối trá biết chưa?

"Em đi cùng.." Hắn thấy ta không phản bác tự dưng hùng hổ bước tới, bàn tay lớn không ngại ngần nắm lấy cổ tay ta "Lí Thông, em sẽ bảo vệ anh!"

Bình Luận (0)
Comment