Trời đã chập tối, gió vút qua những hàng cây, bông tuyết vẫn rơi phủ trắng xóa mái tranh đơn sơ. Bức tường được đắp bằng đất sét khô còn thủng vài lỗ, lộ ra căn chòi rách nát không thể che đi hoàn toàn cơn gió lạnh của mùa đông giá rét. Trong căn chòi vẫn len lỏi một chút ánh sáng nhỏ nhoi còn hắt ra cả nền tuyết trắng xóa bên ngoài, làm lộ ra sự hoang sơ, tiêu điều.
Trong căn chòi thô sơ rách nát ấy, có hai hài đồng, một nam, một nữ. nữ hài trên mình đang khoát một tấm chăn mỏng với hàng tá những vết may vá lởm chởm, trên tấm chăn còn lộ ra một vết rách thật to. bên trong nữ hài đang mang một bộ y phục thô sơ đầy vết rách. còn nam hài cũng đang mặc một bộ y phục cực kỳ rách nát. chỉ cần nhìn cách ăn mặc của hai tiểu hài đồng thôi thì ta đã có thể nhận ra được sự nghèo khó khốn khổ của chúng.
Tuy bên ngoài gió đông vẫn đang không ngừng rít lên từng cơn lạnh buốt, nhưng phía trong căn chòi thì nam hài vẫn ôm chặt lấy nữ hài tử, mặc cho từng cơn gió thấu xương vẫn đang không ngừng luồn qua những lỗ hổng của vách tường cũ kỹ.
Nam hài vẫn đang run rẩy không ngừng, nhưng vẫn không quên dùng tấm thân gầy gò của mình che lấy cái lạnh cho nữ hài.
Trước đây, gia tộc nhà họ đoàn tuy không phải là gia tộc lớn mạnh, nhưng cũng là một gia tộc buôn bán khá thịnh vượng bên trong thành Ngư Long với hơn mười cửa tiệm buôn bán đan dược .
Nhưng trong cuộc đại chiến của hai tông môn lân cận là quang nguyên tông và tây môn tông. chiến hỏa đã lan tới thành Ngư Long, làm cho hàng vạn bách tính trong thành, nhà tan, cửa nát, người người phải rời bỏ quê hương để tìm nơi tránh nạn.
Trong đó có hai huynh đệ nhà họ Đoàn. là Đoàn Tiểu Thy, cùng Đoàn Tiểu Long là người sống sót duy nhất trong gia tộc, đã lưu lạc tới Thành Kiếm Hoa. chịu sự quản thuộc của Kiếm Hoa Tông.
Quay lại với căn chòi củ kỷ. bỗng nhiên âm thanh của nữ hài tử cất lên, âm thanh như chuông bạc. Chỉ nghe thôi cũng có thể làm cho người ta hình dung đến một nữ hài tử hoạt bát và xinh đẹp. Nhưng bên trong âm thanh còn pha thêm một chút run rẩy, chắc là do nữ hài đang chịu cơn lạnh buốt giá .
Sư huynh, muội không lạnh, huynh mau khoác tấm chăn lên đi.
cùng với một âm thanh khàn khàn của nam hài cất lên ngay sau đó.
Ta cũng không lạnh, muội hãy đắp đi, ta ôm muội vào lòng như vầy đã rất ấm rồi.
Mặt dù tiểu nữ hài chỉ mới 7 tuổi và nam hài chỉ 9 tuổi nhưng do trải qua sóng gió và khó khăn trên đường lánh nạn đã làm cho suy nghĩ của hai huynh muội trở nên trưởng thành hơn hẳn so với những đứa trẻ đồng lứa tuổi.
Lại một đêm đông lạnh giá trôi qua, bình minh lại ló dạng, ánh nắng chiếu xuyên qua những ngọn cây tùng cao vút.
Tuy nhiệt độ bên ngoài rất là lạnh, nhưng dòng người trên phố, qua lại vẫn rất đông đúc. Hôm nay là ngày Hoa Kiếm Tông thu nhận đệ tử cuối năm.
Sư huynh, muội đói quá
Nữ hài vừa xoa bụng vừa nói.
đã 3 ngày rồi hai huynh muội họ vẫn chưa có một cái gì vào bụng, do lánh nạn nên tiền mang đi trên người cũng không nhiều, sớm bị hai huynh muội họ xài hết trên dọc đường.
Tiểu Long quay lại nhìn sư muội nói.
Vậy muội ngồi ở đây, huynh sẻ đi kiếm đồ ăn cho muội.
Nói dứt câu Tiểu Long liền dìu sư muội mình ngồi bên một góc tường rồi nhanh chóng rời đi, trước khi đi Tiểu Long vẫn không quên dặn dò Tiểu Thy.
Muội nhớ ngồi im đây không được rời đi, huynh sẽ sớm quay lại.
Tiểu Long đi đến một quán ăn bên đường, cầu xin chủ quán cho mình 2 cái màn thầu. Nhưng chủ quán lập tức thay đổi sắc mặt, đuổi Tiểu Long đi. Mặc cho Tiểu Long đã van xin nài nỉ chủ quán, nhưn ông chủ vẫn một mực đuổi Tiểu long đi.
Bỗng nhiên, có một giọng nói thánh thót như chim hoàng yến vang lên, Tiểu Long quay lưng lại thì gặp một cô gái tầm 25 26 tuổi, da trắng ngần cùng đôi môi đỏ mọng. ngũ quan vô cùng tinh xảo đang mỉm cười với mình.
Chủ quán, cho ta 2 cái bánh màn thầu.
Chủ quán lập tức mừng rỡ, lấy cho cô gái 2 cái bánh màn thầu, sau khi nhận từ chủ quán 2 cái bánh màn thầu, cô gái liền đưa cho Tiểu Long.
Cầm đi đi, nhanh chóng ăn kẻo nguội mất.
Tiểu Long nhận lấy 2 cái bánh trong tay, khuôn mặt trở nên mừng rỡ lập tức đa tạ rồi rời đi nhanh chóng, Tiểu Long vẫn lo sợ muội muội mình đang ở một mình.
sau khi Tiểu Long rời đi, cô gái vẫn mỉm cười bước theo Tiểu Long, bước chân không hề nhanh, nhưng giữa dòng người đông đúc vẫn không hề lạc mất Tiểu Long, vòng qua vài ngã rẽ, cuối cùng Tiểu Long cũng thấy được muội muội mình đang ngồi tựa lưng vào góc tường.
Tiểu Long vui vẻ chạy thật nhanh đến, trong tay vẫn không quên cầm chặt 2 cái bánh màn thầu.
Tiểu Thy, ta mang màng thầu về cho muội nè.
Nhưng Tiểu Thy vẫn bất động ngồi dựa vào vách tường không hề nhúc nhích, Tiểu Long cảm thấy bất ổn, liên dùng tay lây Tiểu Thy, vừa hô to.
Tiểu Thy, Tiểu Thy, muội mau dậy đi, ca ca mang màn thầu về cho muội đây.
Nhưng mặc cho Tiểu Long có kêu Thế nào thì vẫn Không hề Thấy Tiểu Thy động đậy, tứ xa, vị cô nương vẫn luôn theo chân Tiểu Long biến sắc mặt, lập tức xuất hiện ngay sau lưng Tiểu Long, tay phải đặt lên đầu Tiểu Thy, dùng thần thức của mình xem xét.
bỗng nhiên sắt mặc cô ta trầm xuống, sâu đó thở dài.
Sư muội của ngươi, cô bé, cô bé đã không còn sống nửa.
lập tức Tiểu Long quay lưng lại và hét thật to vào cô gái.
Ngươi nói dối, sư muội ta chỉ là đói quá nên ngất đi thôi.
Tiểu Long đã gắt gao ôm lấy muội muội và gào rống.
Tiểu Thy, muội dạy đi, có phải muội đói không, ta đút cho muội ăn nha, mau há miệng ra nào, há miệng ra ta đút cho muội ăn nha, muội đừng như vậy nữa, mau há miệng ra đi nào.
Mặc cho Tiểu Long gào khóc thảm thiết thì cũng không nhận lại được sự phản ứng nào của muội muội hắng.
Bông tuyết lại tiếp tục rơi xuống, Tiểu Long vẫn ngồi đấy gắt gao ôm thi thể của muội muội mình, sâu lưng là cô gái ấy, vẫn lẳng lặng đứng đó, xung quanh cô gái có một luồng cương khí bao bọc, cũng đang che cho Tiểu Long. Đã 3 ngày rồi, Tiểu long vẫn ngồi đó, ở nơi này, thời gian như đứng lại, không gian như đông cứng. đã 3 ngày trôi qua, khí tức của Tiểu Long dần yếu đi sau đó ý thức dần chìm vào hư vô. bỗng nhiên có một luồng nhu lực ôn hòa đỡ lấy Tiểu Long. Tiểu Long chìm vào hôn mê, trong cơn mê, Tiểu Long như một lần nữa quay lại trong đình viện ven hồ, nơi mà hai huynh muội họ đang nô đùa, bên bàn ghế đá có một cặp phu thê đang mỉm cười nhìn họ, nữ tử thì ôn hòa nhã nhặn, trên môi luôn treo nụ cười hiền hòa, kế bên là một nam tử với khuôn mặt kiên nghị nhưng cũng đang nở nụ cười vui sướng. hai huynh muội họ vẫn nô đùa ven đình viện. từ xa xa ta có thể nghe được những tiếng cười không ngừng. Nhưng bỗng nhiên chuyển cảnh đến một khung cảnh thê lương, loạn lạc khắp nơi, người người dẫm đạp lên nhau bỏ chạy.
Tiểu Long, con hãy bảo vệ lấy sư muội và chạy đi. đừng quay đầu lại.
âm thanh kiên nghị của cha Tiểu Long vang lên, cùng với ánh mắt bất lực và không nở. ngọn lửa dần thiêu đốt toàn bộ thành trì, những người sống sót chạy ra khỏi thành không quá trăm người. trong đó hai huynh muội họ là người sống sót cuối cùng trong gia tộc.
Đâu đó bên tai của Tiểu Long vẫn vang vọng tiếng khóc của sư muội mình.
Sư huynh, muội sợ. muội thật là sợ. sao ba mẹ chúng ta vẫn chưa đi ra.
ánh mắt buồn bã cùng những dòng nước mắt trên gương mặt của Tiểu Thy đã rơi rất nhiều.
Sư muội à, chắc có lẽ cha mẹ đã mất mạng trong thành.
Tiểu Long giọng run run trả lời.
kí ức như dừng lại, không gian lại một lần nữa thay đổi, trước mắt tiểu long lại là sư muội của mình, vẫn là khuôn mặt lấm lem ấy, vẫn là nụ cười yếu ớt ấy. Tiểu long mừng rỡ chạy vội tới ôm sầm lấy sư muội, nhưng khi vươn tay ra, Tiểu Long chỉ có thể ôm lấy một không gian hư vô, dường như sư muội của hắn giờ đây chỉ là ảo ảnh. Tiểu Long đã quỳ xuống khóc thật to, cậu ấy gào thét như muốn phá vỡ cả cổ họng, những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống. Tiểu Long không thể tin vào hiện thực. gia tộc sụp đổ, cha mẹ vì cứu hắn và sư muội, cũng đã bỏ mạng, cho đến hôm nay, người thân duy nhất trên đời của hắn là sư muội cũng đã vĩnh viễn rời xa hắn. hắn thật sự đã gục ngã, đây đã là cú sốc quá lớn đối với một đứa trẻ 9 tuổi.
Trong cơn mơ màng Tiểu Long giật mình tỉnh dậy, hắn thấy mình đang nằm trong một căn phòng sang trọng. hắn bước xuống giường. hắn đã rất lâu rồi không ăn, nhưng khi tỉnh dậy thì thân thể vẫn khỏe mạnh, dường như đã có ai đó cứu hắn, Chưa kịp bước ra khỏi phòng thì lại có một âm thanh bước chân nhịp nhàng bước tới, cánh cửa dần mở ra. xuất hiện ngoài cửa lại là cô gái đã đi theo Tiểu Long trước đây.
cô gái điềm tĩnh đặc điểm điểm tâm xuống bàn, sâu đó lẳng lặng nhìn qua Tiểu Long. Tiểu long lập tức hỏi.
Sư muội ta đâu?,
cô gái chỉ nói.
Đi theo ta.
Sau đó từng bước đi ra khỏi phòng, về phía sau đình viện. dưới một gốc cây đào.
Cô gái nói.
Ta đã chôn thi thể của sư muội người dưới gốc cây đào này.
Tiểu long sâu một lát thẫn thờ đi theo, từ xa xa hắn đã thấy có một mỏm đất nhô lên cùng với một bia mộ không có tên. hắn tới trước bia mộ và quỳ xuống. ôm lấy bia mộ sâu đó khóc rống lên thật to. hăn không thể nói được một lời nào, hắng chỉ có thể khóc thật to, dù gì hắn cũng chỉ là một đứa trẻ chỉ mới 9 tủi.
Cô gái vẫn lẳng lặng đứng nơi đó. không nói một lời nào cho đến khi tiếng khóc dần dần , dần dần nhỏ đi.
Tiểu Long cắn máu trên đầu ngón tay viết lên bia mộ dòng chữ '' sư huynh bất tài lập bia mộ cho muội muội Đoàn Tiểu Thy’’.