hắn đã không khóc nửa, dường như có thứ gì đó đã chết trong hắn.
khuôn mặt hiện rõ lên ánh kiên nghị, hắn đứng lên, quay đầu lại, đi đến trước mặt của cô gái nọ rồi quỳ xuống, hắn nói thật dứt khoát.
Ta muốn tu luyện, mong tiền bối nhận ta làm đệ tử.
sâu đó hắn dập đầu thật mạnh, mong chờ câu trả lời của nữ tử ấy. cô gái thở dài.
Trong lúc ngươi ngất xỉu, ta đã xem xét tiềm lực của ngươi. ngươi hoàn toàn không thể tu luyện, đan điền hoàn toàn bế tắc, không cách nào tu luyện.
sau khi nghe xong, hắn vẫn không ngẩng đầu lên, vẫn một mực dập đầu, hắn nói.
Dù là tạp dịch, ta cũng mong tiền bối thu nhận ta.
Cô gái lại thở dài.
Đứng lên đi, vậy thì ngươi hãy ở lại ngọn núi này làm tạp dịch đi.
nói dứt câu, cô gái quay đầu, thoáng một cái đã biến mất.
Đây là đỉnh Cô Phong bên trong Hoa Kiếm Tông, nó có tên như vậy là bởi vì trên núi này, quanh năm chỉ có một mình trưởng lão trẻ tuổi nhất của hoa kiếm tông là hà nguyệt thu sinh sống.
Hà Nguyệt Thu không những là trưởng lão trẻ tuổi nhất của hoa kiếm tông, mà còn là một trong năm người mạnh nhất của Hoa Kiếm Tông. năm xưa, trưởng môn Hoa Kiếm Tông, là lý hoài phong khi còn là một đệ tử của hoa kiếm tông đã cứu hà nguyệt thu trong một lần lịch luyện, sau đó lý hoài phong đưa hà nguyệt thu về hoa kiếm tông bái nhập sư phụ của hắn là vô dục chân nhân làm đệ tử. từ nhỏ, hà nguyệt thu cũng mồ côi cha mẹ, chắc vì vậy nên cô ta mới động lòng trắc ẩn, thu nhận tiểu long làm tạp dịch trên núi cô phong.
Tiểu Long quay trở lại đình viện, lúc này hắn mới phát hiện, đình viện tuy không lớn, nhưng được dựng lên rất chắc chắn, xung quanh đình viện là một vườn hoa với đầy đủ các sắc màu. hắn giật mình khi thấy những đóa hoa vẫn nở giữa mùa đông lạnh giá, mà hình như nhiệt độ bên ngoài cũng không lạnh lắm. Hắn đi vào đình viện thì thấy hà nguyệt thu đã về tới đình viện từ khi nào, trên bàn đặt 2 bộ đồ tạp dịch cùng một bình đan dược, hà nguyệt thu lên tiếng.
Từ nay ngươi sẽ là đệ tử tạp dịch trên ngọn núi cô phong này, công việc của ngươi là chỉ cần trông coi vườn hoa ngoài đình viện, trên bàn có 2 bộ y phục cùng một bình chị thương phàm phẩm. vì ngươi không thể tu luyện nên cuối tháng hãy xuống núi nhận kim tệ thôi, còn đan dược phụ trợ tu luyện thì cũng kêu quản sự đổi thành kim tệ cho ngươi, căn phòng phía tây lúc ngươi tỉnh dậy, từ nay sẽ là phòng của ngươi.
có thể nói hà nguyệt thu đã rất ưu ái khi giữ lại tiểu long, vì trước giờ hoa kiếm tông chưa bao giờ thu nhận đệ tử không thể tu luyện, và cũng chưa bao giờ có một đệ tử tạp dịch hay đệ tử ngoại môn nào có thể bước lên ngọn núi cô phong này. có lẽ là do đồng cảnh ngộ hoạt cũng có thể hà nguyệt thu đã cảm động trước ánh mắt kiên nghị của Tiểu Long.
nói song, hà nguyệt thu lại tiếp tục tiêu thất đi, để lại trong đình viện là Tiểu Long với một khuôn mặt kiên nghị, tiểu long đi lại lấy hai bộ y phục cùng bình đan dược lập tức đi về phòng.
chớp mắt đã gần đến cuối tháng, Tiểu Long vẫn làm tốt công việc của mình được giao, dù là đang mùa đông giá rét thì những đóa hoa vẫn nở rộ. chúng giống như Tiểu Long, chưa bao giờ gục ngã, chưa bao giờ đầu hàng, có thể khi mất đi mọi thứ, người ta sẽ gục ngã. nhưng đối với Tiểu Long thì chưa bao giờ háng để cho mình gục ngã. hôm nay, Tiêu Long lần đầu tiên xuống núi để nhận tiền lương tháng này của mình. mọi thứ đều rất lạ lẫm, kể cả ánh mắt của mọi người xung quanh, trong ánh mắt cất nhiều sự đố kị và xem thường. tuy Hà Nguyệt Thu không nói ra, nhưng tin đồn trên núi Cô phong có một tạp dịch không thể tu luyện đã sớm lan truyền khắp tông môn. đối với những đệ tử ở đây, dù là đệ tử tạp dịch dưới núi thì trong người cũng có một chút tu vi, dù là chỉ một chút tu vi trong người nhưng đối với họ, những phàm nhân không thể tu luyện cũng chỉ là con kiến, trên người phàm nhân như Tiểu Long thì họ mới thấy mình cao cao tại thượng, vì vậy mọi người đều coi thường Tiểu Long, trong đó còn có cả những ánh mắt đố kị vì Tiểu Long là người của núi Cô Phong.
Tiểu Long cũng không đặt những ánh mắt, hay là những lời sì sầm sau lưng trong lòng. Tiểu long tháy từ xa xa có một tiểu cô nương, chắc cũng lớn hơn Tiểu Long vài tuổi, liền chạy tới hỏi.
sư tỉ, tỉ có thể nào chỉ cho ta nơi nhận tiền công không.
sư ti cũng vui vẻ đáp.
ngươi cứ đi theo hướng này, về phía đông sẽ thấy được thôi, Tiểu Long đã vui vẻ đa tạ cô ấy sau đó tiếp tục đi về hướng đông. được một lát, hiện ra trước mắt của Tiểu Long lại là công chính của Hoa Kiếm Tông. Tiểu Long chắc chắn là mình đã đi theo chỉ dẫn của vị cô nương kia. đến trước cổng của Hoa Kiếm Tông thì lúc này Tiểu Long cũng đã hiểu đực dụng ý của vị cô nương kia. như vậy chả khác nào vị cô nương kia muốn nói, nơi này vốn không thuộc về con kiến phàm nhân như Tiểu Long.
Tiểu Long trong lòng không một chút gợn sóng , chỉ cười nhạc , sau đó quay lưng , tiếp tục tự mình tìm đến nơi nhận tiền công . cũng may, Tiểu Long cũng đã tìm ra công hội trước khi nơi này đóng cửa , thì ra nơi này là nơi phát ra nhiệm vụ và cũng là nơi để đệ tử nhận lấy tiền thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ , và cũng là nơi đệ tử tạp dịch như Tiểu Long nhận tiền công. vừa bước vào công hội, mọi người đều hướng ánh mắt cũng như những lời sì sầm to nhỏ bên tai của Tiểu Long, nhưng Tiểu Long chưa bao giờ đặc những lời nói đó trong lòng. mặc dù mọi người đều ghen ghét với Tiểu Long , nhưng không ai dám đứng ra gây chuyện với Tiểu Long, vì ít nhiều gì Thì Tiểu Long cũng mang trong mình danh tiếng, đệ tử của núi Cô Phong, mặc dù là đệ tử tạp dịch , nhưng được đích danh trưởng lão Hà Nguyệt Thu , chủ nhân đỉnh núi Cô Phong chỉ định.
sau khi nhận được tiền công từ một lão già tầm 80 tuổi, Tiểu Long lại quay người về núi Cô Phong. Tiểu Long không hề biết, luôn có một ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của mình. Há Nguyệt Thu đã đi theo Tiểu Long từ khi xuống núi, mọi cử chỉ cũng như hành vi của Tiểu Long đề được Hà Nguyệt Thu nhìn rõ, bất giác, cô nở một nụ cười, sau đó biến mất.
Trên đỉnh Cô Phong, do cả ngày đi lạc, nên lúc Tiểu Long về tới thì trời cũng đã sập tối, trên một nhánh cây đào, tiêu long thấy Hà Nguyệt Thu đang uống rượu, Tiểu Long lập tức tiến tới làm lễ.
Đệ tử Tiểu Long sinh ra mắt trưởng lão.
Hà Nguyệt Thu không hề nhìn Tiêu Long, nhưng vẫn cất tiếng hỏi. sao ngươi đi đến giờ mới về, Tiểu Long liền đáp.
thưa trưởng lão, là do đệ tử đi lạc,
ồ, ngươi không biết hỏi đường sao.
thưa trưởng lão, là đệ tử ngu dốt nên không tìm thấy công hội ạ.
được rồi, ngươi vào nghỉ ngơi đi.
đa tạ trưởng lão.
nói dứt câu, Tiểu Long xoay người tiến vào đình viện. chờ lúc Tiểu Long đi khỏi, Hà Nguyệt Thu lại mỉm cười rồi thì thầm nói.
tên tiểu tử này, ở độ tuổi của hắn lẽ ra phải nên vô lo vô nghĩ, chỉ đáng tiếc một mầm non tâm tính không tệ, cần cù như hắn lại không thể tu luyện. ngày mai ta phải tiến vào âm dương cốc một chuyến, không biết tiểu tử này ở lại ngọn núi Cô Phong này có an toàn hay không đây..
Lại một ngày mới ló dạng, khi màn sương trắng vẫn đang lẳng lặng chờ đợi những tia sáng chiếu xuyên qua. Tiểu Long vẫn như mọi hôm, hắn thức dậy từ rất sớm, tuy không thể tu luyện, những hắn vẫn tập những bài quyền pháp đơn giản của gia tộc hắn để lại, tuy chỉ là một bộ quyền pháp phàm nhân, nhưng Tiểu Long vậy miệt mài tập mỗi buổi sáng, chưa từng nghĩ một ngày nào. nhưng hôm nay, Hà Nguyệt Thu đã dừng điều tức từ sớm, cô ấy đã ra ngoài đình viện, đợi cho Tiểu Long luyện song bài quyền liền lập tức kêu Tiểu Long lại dặn dò.
Hôm nay ta có việc phải rời khỏi tông môn, ngọn núi Cô Phong nầy giao lại cho ngươi, nhớ chăm chỉ tưới nước bón phân cho vườn hoa, dường như Hà Nguyệt Thu rất để tâm đến vườn hoa của mình.
Tiểu Long lập tức đồng ý, sâu đó tiễn Hà Nguyệt Thu xuống núi. Hà Nguyệt Thu phất tay bảo.
Được rồi, ngươi về đi. ta đi đây.
nói dứt câu. cô ấy lại như một làn khói tan biến đi mất. đến Hà Nguyệt Thu cũng không hiểu tại sao mình lại phải thông báo cho một đệ tử tạp dịch là mình sẽ rời đi, còn để hắn tiểng mình đến chân núi. có lẻ là trong bất giác, cô ấy đã coi Tiểu Long là một phần của ngọn núi Cô Phong.
Đêm nay, là giữa tháng, cũng là ngày trăng tròn, dưới gốc cây đào, Tiểu Long ngồi tựa vào bia mộ của sư muội hắn, không nói một lời nào, chỉ ngước đầu nhìn ánh trăng đêm nay, hắn nhớ về gia đình của mình, hắn nhớ sư muội của hắn, hắn đã không khóc, nhưng lòng hắn dường như rất đau. bỗng nhiên từ xa, một bóng đen vụt qua, tuy trong đêm đen, nhưng dưới ánh trăng làm lộ rõ trong mắt của Tiểu Long. Tiểu Long lập tức dí theo bóng đen, dường như bóng đen đã phát hiện, bóng đen liền vội vàng tăng tốc độ, nhưng hình như do trọng thương nên không thể bỏ lại Tiểu Long phía sau được, củng nhờ Tiểu Long quen thuộc ngọn núi Cô phong này, cộng thêm Tiểu Long luôn chăm chỉ luyện tập quyền pháp nên thân thể có chút nhanh nhẹn. dí được một lúc, bóng đen kia dường như trọng thương rất nặng nên đã gục ngã xuống trước một vách núi. Tiểu Long ngay lập tức dí tới nơi, sau khi nhìn kỉ, hắn thấy bóng đen kia lại là một tiểu nữ hài, tằm tủi hắn đang khoác trên mình một chiếc áo choàng màu đen, trên đậu lại mọc 2 cái sừng, nhìn rất kì lạ. vừa nhìn thấy, Tiểu Long liền nhận ra cô gái kia không phải là nhân tộc, mà là một yêu tộc hóa hình, mặt dù Tiểu Long không thể tu luyện nhưng hắn biết, trên thế giới này phân ra 3 chủng tộc, nhân tộc, yêu tộc và ma tộc. cũng như lục địa này được chia làm 3 lãnh thổ lớn, là Nhân Thiên quốc, Yên Hoàng Lâm và Ma Huyết Phong. trong đó Yêu Hoàng Là một khu rừng vô cùng rộng lớn, phần lớn là yêu thú, trong đó ngũ đại yêu hoàn làm chủ. còn Ma Huyết Phong được cai trị bởi một người duy nhất là ma hoàng, đây cũng là lãnh thổ của ma tộc, ma tộc cực kì khát máu và hiếu chiến, cộng huyết mạch cực kì cao, cho nên, ma tộc luôn là mối họa của Nhân tộc. Nhân Thiên quốc lại chia ra vô cùng phức tạp, bao gồm tam ban và tứ tông, trong đó hoa kiếm tông là một trong bốn tông môn đứng đầu với truyền thừa vô cùng lâu đời. không những vậy, ngoài tam ban tứ tông đứng đầu, bên dưới còn chia ra vô vàng các tông môn lớn nhỏ, vì vậy có thể nói Nhân thiên quốc vô cùng phức tạp.