Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 107 - Chương 796: Tiến Công Kình Thiên

Chương 796: Tiến công Kình Thiên Chương 796: Tiến công Kình ThiênChương 796: Tiến công Kình Thiên

Chuong 796: Tien cong Kinh Thien

Đứng ở trước mặt Đạo Nhất tông, Thánh địa Kình Thiên giống như bị thiên nhiên hạn chế lại vậy, bất kể bọn họ có làm như thế nào, cuối cùng cũng sẽ gặp phải bất lợi.

Hoặc là nói, có lẽ bất kể là ai thì cũng sẽ không thể thích ứng với Đạo Nhất tông.

"Phong cách hành sự này của Đạo Nhất tông thật đúng là không chút kiêng nể gì cả."

"Một chút cũng không có phong độ của danh môn chính phái."

"Thủ đoạn cực kỳ hèn hạ, dơ bẩn, quả thật giống như tông môn ma đạo vậy."

Trong số đó cũng có không ít tu sĩ khit mũi coi thường đối với những gì mà Đạo Nhất tông đã làm, cho rằng phong cách hành xử của Đạo Nhất tông là một sự xúc phạm đến bốn chữ " danh môn chính phái" này.

Đương nhiên, bọn họ cũng chỉ dám nói ra những lời này ở phía sau lưng một chút, căn bản không dám đứng ở trước mặt Đạo Nhất tông sủa inh ỏi.

Tính cả những người gặp xui xẻo, đương nhiên là còn có cả đồng minh trung thành của Thánh địa Kình Thiên, thương hội Đỉnh Minh.

Nói cách khác, thương hội Đỉnh Minh hiện là nơi chịu thiệt hại nặng nề nhất.

Hầu như tất cả các chi nhánh lớn của nó đều đã bị Đạo Nhất tông nhổ bỏ tận gốc, sau đó là bị thương hội Thạch Sơn thôn tính.

Cơ hồ là đã đến biên giới tôn vong của sinh tử.

Tuy nhiên lúc đối mặt với loại tình huống này, thương hội Đỉnh Minh không còn cách nào khác ngoại trừ bất tài và tức giận.

Thượng tông của bọn hắn nhát gan, chẳng lẽ bọn họ còn có thể dựa vào chính mình mà đi tranh đoạt Đạo Nhất tông sao? Điều này rõ ràng là không thể.

Có người vui cũng có người buồn, mấy ngày nay thương hội Thạch Sơn đang mừng như điên.

Tổng bộ ở Hắc Nham thành, hai phó hội trưởng Hà - Tiền và một đám trưởng lão, nguyên một đám đều cười đến mức không ngậm mồm vào được.

"Ha ha, được, được, chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủn, thực lực của thương hội Thạch Sơn ta, ít nhất là đã tăng lên 60 - 70 phần trăm."

"Nếu lần này lại có thể một ngụm nuốt mất thương hội Đỉnh Minh, thương hội Thạch Sơn ta nhất định có thể trở lại hàng ngũ mười đại thương hội đứng đầu."

"Đây là không thể tránh khỏi. Tiếp theo, hãy xem Thượng tông làm gì."

"Bất luận như thế nào, mệnh lệnh của thượng tông cũng nhất định không được phép xảy ra bất cứ sơ xuất nào. Truyền lệnh xuống, dốc toàn lực thu mua tất cả các tư nguyên mà thượng tông cần, giá cả không thành vấn đề."

Nghe các trưởng lão ở phía dưới thảo luận, hai người phó hội trưởng Hà - Tiền đều nở nụ cười.

Bọn lão gia hỏa này trước lo cái này sau lo cái nọ, còn bây giờ thì sao? Nguyên một đám trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách.

Đặc biệt là khi nói đến Đạo Nhất tông, cái gọi là cung kính kia, thậm chí nguyên một đám còn tỏ ra trung thành hơn cả hai người bọn họ.

Mà cái này cũng là chuyện bình thường, dù sao thì lo lắng trước đó của bọn họ cũng là ve chuyện, Đạo Nhất tông không phải là đối thủ của Thánh địa Kình Thiên.

Nhưng bây giờ xem ra, Thượng tông sẽ giành được chiến thắng, một Thánh địa Kình Thiên nho nhỏ còn không phải là chuyện nắm tay lại sao.

Thậm chí là sau khi bọn họ đi theo sau thượng tông, thương hội Thạch Sơn của bọn họ cũng đã kiếm được rất nhiều tiền.

Đạo Nhất tông không có hứng thú với bất kỳ thương hội nào, vì vậy mà mọi thứ có ở trong thương hội Đỉnh Minh đương nhiên đều được trao cho thương hội Thạch Sơn.

Nếu đã có thịt ăn, mịa nó làm gì có ai mặc kệ chứ?

Hiện tại, tất cả mọi người từ trên xuống dưới của thương hội Thạch Sơn đều tỏ ra hiếu đạo và trung thành với Đạo Nhất tông.

Hơn nữa, đừng quên, trong số bọn họ vẫn có rất nhiêu người còn chưa từng được ăn qua đồ ăn của Đạo Nhất tông đâu.

Nếu để cho bọn họ được phép nếm thử một lần nữa, đoán không chừng lòng trung thành của họ sẽ còn có thể bùng nổ hơn nữa.

Thương hội Đỉnh Minh đã bị đàn áp hoàn toàn.

Lý Tuyệt cũng coi như là một người có tiếng tăm, lợi dụng lúc ngươi bệnh mà đòi mạng ngươi, cơ hồ là ra sức đánh chó rơi xuống nước, khiến cho thương hội Đỉnh Minh càng khó có thể mua được bất cứ tư nguyên nào.

Mà nó còn trực tiếp cắt đứt nguồn cung cấp các loại phù trận, đan dược, trận bàn gì đó của Thánh địa Kình Thiên.

Đối mặt với sự cường thế của thương hội Thạch Sơn, lúc này các thương hội khác cũng ngoảnh mặt làm ngơ, có lẽ là do các đại thương hội khác được Thánh chủ Vân La và Thánh chủ Dao Trì dặn dò cái gì đó ở sau lưng, cho nên bọn họ vẫn luôn lộ ra dáng vẻ sống chết mặc bây.

Mà điều này càng làm cho thương hội Thạch Sơn trở nên mạnh mẽ hơn.

Bên trong Vạn Yêu quan, ba người Dư Mạt, Vương Mãn, Nguyên Thương nhìn về phía Lý Tuyệt đang cung kính đứng bên dưới. Đây là lần đầu tiên Lý Tuyệt nhìn thấy ba người, ba vị lão tổ cấp Đế cảnh của Đạo Nhất tông.

"Lý Tuyệt, ngươi làm rất tốt."

Dư Mạt ngồi ở giữa nhàn nhạt tán dương một tiếng, Lý Tuyệt nghe vậy thì cũng cung kính mà đáp lại.

"Tiền bối nói quá lời rồi, đây đều bổn phận mà Lý Tuyệt nên làm."

"Ừm, hiện tại thời cơ cũng không sai biệt lắm, ngươi mau đưa toàn bộ tư nguyên đã mua được tới Vạn Yêu quan đi."

Dư Mạt nói như vậy, rõ ràng là định tấn công Thánh địa Kình Thiên, Lý Tuyệt nghe vậy thì cũng vội đáp lại.

Trong vài ngày tới, các loại tư nguyên liên tục được đưa đến Vạn Yêu quan không ngừng.

Dựa theo tính cách cho đến hiện tại của Đạo Nhất tông, đối với những tư nguyên này đương nhiên là sẽ không cảm thấy đau lòng.

Cơ hồ là mỗi một tên đệ tử đều được vũ trang đến tận răng, nào là phù trận, trận bàn, đan dược, chính là càng nhiều càng tốt.

Đặc biệt là Tiêu Chú phù các cấp, càng là thứ không thể thiếu đối với mỗi một tên đệ tử.

Còn có đám người Hồng Tôn đã đi đến nhiều nơi trước đó, bọn họ cũng đang lần lượt quay trở lại Vạn Yêu quan.

Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, bên phía Đạo Nhất tông rốt cuộc cũng đã phát động cuộc tấn công cuối cùng vào Thánh địa Kình Thiên.

Từng chiếc tinh hạm chở đầy đệ tử của Đạo Nhất tông đã bay ra khỏi Vạn Yêu quan, về việc bảo vệ Vạn Yêu quan, tạm thời sẽ được giao cho Thánh chủ Vân La và Dao Trì toạ trấn.

Đương nhiên, hai vị Thánh chủ đối với cái này cũng không có phản đối, hơn nữa còn tỏ ra vô cùng vui lòng, đây không phải là lý do để bọn họ có thể tiếp tục được ăn chực sao?

Đáng tiếc là lần này, Diệp Trường Thanh cũng cùng rời đi với mọi người trong Đạo Nhất tông, đoán chừng là trong một đoạn thời gian sẽ không có cơm ăn.

Nhưng để bù đắp cho ca trực, người của hai Đại Thánh địa đã nhận được một ít lương khô, vị đạo của nó cũng rất ngon.

Quy mô hành động lớn như vậy của Đạo Nhất tông đương nhiên là nhanh chóng thu hút sự chú ý của các đại tông môn ở Trung Châu rồi.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Đạo Nhất tông và Thánh địa Kình Thiên.

Tình thế đã hoàn toàn đảo ngược, hiện tại càng có nhiều người xem trọng Đạo Nhất tông, dù sao Thánh địa Kình Thiên muốn đối phó với Đạo Nhất tông cũng thực sự rất khó.

Tinh hạm phi nước đại cả một chặng đường, hướng về Thánh địa Kình Thiên mà đi. Trong chủ điện của Thánh địa Kình Thiên, sau khi ba vị lão tổ cấp Đế cảnh này nhận được tin tức, sắc mặt của bọn họ cũng trở nên u ám đến khó coi.

"Đáng chết, khinh người quá đáng, thực sự là khinh người quá đáng."

"Chửi mắng thì có ích lợi gì? Ngươi có thể quất lui đối phương sao? Hiện tại nghĩ cách đối phó với cái kia như thế nào đi, dù sao đây cũng là một trận tử chiến, nhưng phải nói như thế nào mới được đây."

Do sự đại bại của thương hội Đỉnh Minh, dẫn đến các nguồn tư nguyên khác nhau mà Thánh địa Kình Thiên cần đều lâm vào tình trạng vô cùng khuyết thiếu.

Một số thế lực phụ thuộc ở bên dưới, cũng như các loại linh mạch, sản nghiệp khác, cũng đã gần như lâm vào giai đoạn bị đình trệ.

Như đã nói cái gọi là giậu đổ bìm leo, nhìn thấy người khổng lồ của Thánh địa Kình Thiên sắp sụp đổ, những người bên dưới tự nhiên có suy nghĩ khác.

Đối với tình hình hiện tại, Thánh địa Kình Thiên không có nhiều năng lượng để quan tâm đến nó, điều này khiến những người bên dưới càng trở nên vô lương tâm.

Là chính diện tử chiến, hay là tìm một lối thoát khác.

Ba vị lão tổ lộ ra vẻ mặt khó coi, nói.

Chính diện tử chiến, phần thắng gần như là bằng không, bởi vì sự chênh lệch về thực lực của hai bên ngày càng lớn.

Thất bại nặng nề trước đó và những tổn thất liên tiếp ở trong tay Đạo Nhất tông lần này, có thể nói là khiến Thánh địa Kình Thiên càng trở nên hoạ vô đơn chí.

Vì vậy, nếu chiến đấu đến chết thì kết quả có thể không tốt lắm.

Nhưng nếu không tử chiến thì sao?

Trước đó bọn họ cũng không phải là không có liên lạc với Thánh địa Vân La và Thánh địa Dao Trì, nhưng thái độ của họ lại kiên định đến kinh ngạc, đều không có ý định nhúng tay vào chuyện này.

Hơn nữa là vào lúc này, Thánh chủ Vân La và Thánh chủ Dao Trì vẫn còn ở Vạn Yêu quan, hai người này vẫn luôn ở nơi đó chứng tỏ mối quan hệ giữa bọn họ với Đạo Nhất tông vô cùng tốt.

Mặc dù không biết nguyên nhân là gì, nhưng bây giờ thì đã gần như là không thể nào trông cậy vào việc hai Đại Thánh địa khác ra mặt.

Về phần những thế lực khác thì càng không cần nghĩ tới, lúc này càng không có người nào ngu xuẩn đến mức sẽ đi đắc tội Đạo Nhất tông.
Bình Luận (0)
Comment