Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 106 - Chương 795: Không Thể Cứu Vãn

Chương 795: Không thể cứu vãn Chương 795: Không thể cứu vãnChương 795: Không thể cứu vãn

Chương 795: Không thể cứu van

Tròng mắt của hắn trừng đến căng tròn, phảng phất như muốn ăn tươi nuốt sống người.

Tuy nhiên, mấy tên sư huynh đệ ở bên cạnh vừa nhai thịt, vừa không nhanh không chậm nói.

"Sư huynh ngươi bị làm sao vậy? Thịt gì cơ?”

"Còn dám ngụy biện? Thịt kho tàu, ta mịa nó một miếng thịt kho tàu lớn từng này của ta đâu? Một miếng cũng mất luôn rồi?"

"Chuyện đó thì làm sao chúng ta biết được. Thịt ở trong bát của ngươi, làm sao chúng ta biết được?"

"Ngươi..."

Súc sinh, đám súc sinh, một đám súc sinh trời đánh, hắn vừa quay đầu lại có mấy giây đồng hồ, một bát thịt kho cũng bị lấy mất.

Các ngươi trộm thì trộm, nhưng ít nhất thì cũng để dành lại một ít cho ta, các ngươi là một đám cầm thú sao?

Muốn lấy lại miếng thịt khẳng định là không thể lấy lại được, chẳng lẽ còn có đạo lý lấy lại đồ đã nhét vào trong túi của đệ tử Đạo Nhất tông ra sao?

Cùng là sư huynh đệ, cho nên hắn biết rất rõ ve điểm này, cũng không hy vọng xa vời sẽ có điều kỳ diệu xảy ra.

Chỉ là trong lòng của hắn có chút hung tợn mà nghĩ đến, một lũ chó chết tiệt, chờ đó cho ta, một ngày nào đó ta phải khiến cho toàn bộ các ngươi hoàn trả trở về.

Lúc này, cục diện chiến đấu trên thực tế cũng không có quá nhiều biến hóa, mà sự thất bại của Thánh địa Kình Thiên cũng vừa lộ ra.

Quả nhiên, sau một hồi giao tranh, ngoại trừ tên trưởng lão cấp Đại Thánh đang liều chết chạy trốn ra, toàn bộ những người khác đã bị giết chết tại chỗ.

Hồng Tôn đương nhiên là muốn giữ chân hắn lại, nhưng pháp bảo cứu mạng ở trên người của con hàng này lại có không ít, hơn nữa bản thân của hắn cũng là cấp Đại Thánh.

Cuối cùng vẫn là sơ ý một chút đã để hắn trốn thoát thành công.

Nhưng dù sao thì vẫn có thể khiến hắn bị trọng thương, chạy thì chạy chứ, tránh được hòa thượng nhưng không trốn được miếu.

"Dọn dẹp xác chết đi."

Hồng Tôn cũng không quan tâm đến thương thế của mình, mà chỉ bưng một bát cơm lớn lên, vừa ngồi ở một bên ăn cơm vừa nói với đám người Triệu Chính Bình.

Sau một trận đại chiến, đương nhiên là hắn cũng muốn thoải mái thưởng thức một bát đồ ăn của Trường Thanh tiểu tử rồi, mặc dù là lương khô, nhưng lúc này cũng là mỹ vị hiếm có.

Nói xong, Hồng Tôn bước từng bước về phía thương hội Định Minh cũng sớm đã há hốc mồm.

Trơ mắt nhìn Thánh địa Kình Thiên có người chết, có người sống, mà điều này cũng làm cho người của thương hội Đỉnh Minh đã tuyệt vọng từ lâu.

Thậm chí là chạy cũng chạy không thoát.

Đặc biệt là lúc này lại nhìn thấy Hồng Tôn đang không nhanh không chậm đến gần, khiến cho sắc mặt của các thành viên trong thương hội Định Minh càng thêm phức tạp.

"Thượng tông của các ngươi người thì chạy, người thì chết, hiện giờ chỉ còn lại đám người các ngươi, các ngươi nói xem ta nên đối đãi với các ngươi như thế nào đây?"

Vừa nói, Hồng Tôn còn thoải mái gặm một mồm lớn móng heo, bát cơm chân giò này của hắn phải gọi là đầy dầu và nước.

Chỉ là hiện tại, người của thương hội Đỉnh Minh ở phía đối diện hoàn toàn không có tâm tình đi thưởng thức những thứ này, lúc này trưởng lão dẫn đầu vẫn luôn do dự mãi lại nói ra.

"Chúng ta có thể bồi thường."

Nghe thấy lời này, Hồng Tôn lại lộ ra vẻ mặt kỳ quái mà nhìn về phía vị trưởng lão này, trong miệng bởi vì có đồ ăn, cho nên mơ hồ nói không rõ.

"Bồi thường? Ngươi mia nó đùa ta sao?"

Các ngươi và Thánh địa Kinh Thiên là chung một trại với nhau, hiện tại song phương hoàn toàn là cừu địch sinh tử, cũng chính là loại không chết không ngừng.

Bây giờ Thánh địa Kình Thiên người chết người trốn, ngươi mẹ nó nói với ta một câu muốn bôi thường là xong việc sao?

Đối mặt với ánh nhìn chăm chú của Hồng Tôn, trưởng lão của thương hội Đỉnh Minh này cũng rụt cổ lại.

Hắn tự nhiên biết suy nghĩ của mình có chút quá ngây thơ, nhưng có thể làm gì khác sao? Bởi vì bọn họ luôn không muốn Hồng Tôn sẽ giết chết chính mình được.

Trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, thấy tên trưởng lão của thương hội Đỉnh Minh này trâm mặc không nói, Hồng Tôn cũng không thèm nói nhảm, nhổ một ngụm xương ra rồi nói.

"Giao chi nhánh ở Dược Vương thành ra, về phần Hùng An ngươi, các ngươi cứ nhìn đó mà xử lý đi.

Nghe Hồng Tôn nói như vậy, tất cả mọi người trong thương hội Đỉnh Minh đều sửng sốt, sắc mặt cũng lập tức trở nên tái nhợt.

Đây là muốn ăn luôn chi nhánh Dược Vương thành của bọn họ sao. Mặc dù đây chỉ là một chi nhánh, nhưng nó cũng giống với thương hội Thạch Sơn, chỉ nhánh Dược Vương thành của thương hội Đỉnh Minh cũng là một chi nhánh lớn.

Không nói tới những cái khác, sản nghiệp ở dưới ngọn cờ này, sau khi tính toán thô sơ giản lược, trị giá của nó cũng có ít nhất là mấy ngàn vạn linh thạch cực phẩm.

Hơn nữa, chi nhánh Dược Vương thành đã hoạt động được nhiều năm như vậy, gần như lo liệu 80% nguồn đan dược cho thương hội Đỉnh Minh.

Nếu như không có chi nhánh Dược Vương thành này, đả kích mà thương hội Đỉnh Minh phải chịu tuyệt đối là trí mạng.

Theo bản năng muốn từ chối, nhưng không đợi bọn họ nói chuyện, Hồng Tôn đã tách ra đi, tiếp tục nói.

"Đương nhiên, các ngươi cũng có thể từ chối, dù sao cái này là quyên của các ngươi."

"Mà ta đây cũng rất thoải mái, cùng lắm thì làm chết các ngươi, sau đó là đi tiếp quản chỉ nhánh Dược Vương thành này."

"Cái này..."

Hồng Tôn nhìn như cho bọn họ một sự lựa chọn, nhưng trên thực tế thì không hề có.

Hoặc là đồng ý, khó nói là còn có cơ hội sống, nhưng nếu như dám từ chối, vậy phải xin lỗi rồi, giết trước nói sau.

Lời vừa nói đến miệng, cũng bởi vì một câu cảnh cáo của Hồng Tôn, sau đó là cứng rắn mà nuốt trở vào, cuối cùng chính là lựa chọn thừa nhận.

Thấy cả đám người trong thương hội Đỉnh Minh không có ý định nói gì, Hồng Tôn khẽ mỉm cười, sau đó là nói với Hùng An ở bên cạnh.

"Chuyện này sẽ do ngươi phụ trách, về sau chi nhánh của thương hội Thạch Sơn sẽ dời đến thương hội Đỉnh Minh đi, vừa hay có sẵn."

Sau trận chiến này, chi nhánh Dược Vương thành của thương hội Thạch Sơn chắc chắn đã bị phá hủy, thay vì xây dựng lại, còn không bằng nhặt một cái đã làm sẵn thì tốt hơn.

Hơn nữa, chi nhánh của thương hội Đỉnh Minh tốt hơn nhiều so với thương hội Thạch Sơn, bất kể là về diện tích, trang trí hay vị trí, đều là như thế.

Có chuyện tốt như vậy, Hùng An tự nhiên sẽ không từ chối.

Sau đó, Hồng Tôn đã tự mình hành động, phong cấm tu vi của toàn bộ mọi người trong thương hội Đỉnh Minh, lúc này mới mang bát lớn, lung la lung lay rời đi.

“Người tới, giam lại."

Về phân Hùng An, hắn vừa sắp xếp người khống chế các thành viên trong thương hội Định Minh lại, vừa là người vội vã chạy đến thương hội Định Minh.

Đối mặt với kết quả như vậy, tất cả mọi người ở Dược Vương thành đều biết rằng Thánh địa Kinh Thiên lần này thực sự phải chịu thất bại thảm hại rồi.

Ít nhất là ở Dược Vương thành, chỉ sợ là ngay cả Thánh địa Kình Thiên và thương hội Đỉnh Minh cũng đã không còn tư cách để cạnh tranh với Đạo Nhất tông, trực tiếp bị một lần đánh chất.

Tuy nhiên, mọi người đều không biết, chuyện như vậy không chỉ xảy ra ở bên trong Dược Vương thành.

Ở khắp các nơi trong Trung Châu đều phát sinh một màn tương tự như vậy.

Sau khi Đạo Nhất tông và Thánh địa Kình Thiên xuất thủ, thương hội Đỉnh Minh và Thượng tông của thương hội Thạch Sơn cũng bạo phát xung đột chính diện.

Nhưng không có một cái nào là ngoại lệ, bên phía Đạo Nhất tông đều chiếm thế thượng phong.

Trong tình huống tốt hơn một chút là vẫn còn có thể kiên trì, còn trong tình huống tồi tệ hơn thì cũng giống với tình cảnh ở trong Dược Vương thành này, bị Đạo Nhất tông nhổ bỏ tận gốc.

Ở trong các thành trì lớn, hầu như đều có thể nghe được tiếng giận mắng của các cường giả Thánh địa Kình Thiên.

"Mẹ kiếp, một đám súc sinh, một đám súc sinh trời đánh, tại sao bọn họ lại có thể dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy?"

Thủ đoạn của Đạo Nhất tông thực sự rất bẩn thỉu, hoàn toàn không thuộc cái chủng loại có hạn cuối kia.

Thánh địa Kình Thiên vốn cho rằng bọn họ đã đủ quá đáng rồi, nhưng bây giờ so với Đạo Nhất Tông, những cái đó của bọn họ chẳng tính là gì, quả thực là nhỏ mọn mà thôi.

Còn đã nằm ở trong tay Đạo Nhất tông, cho dù có phải chơi bẩn đến đâu thì cũng hoàn toàn không thành vấn đề.

Ngay cả ở Thánh địa Kình Thiên, có đôi khi làm việc bọn họ cũng phải cân nhắc đến hậu quả, nhưng Đạo Nhất tông lại không hề quan tâm đến những điều này.

Dù sao thì chỉ cần có thể thịt được ngươi, ta có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, cũng không có chút gánh nặng gì cả.

Bọn họ hoàn toàn bị thủ đoạn bẩn thỉu này làm cho mất đi bình tĩnh, sau đó liên tục ăn thiệt thòi ở trên tay của Đạo Nhất tông.

Mà khi thế nhân nhìn thấy hết thảy những thứ này, bọn họ cũng chậm rãi cảm thấy đại thế không sợ trời không sợ đất của Thánh địa Kình Thiên đã biến mất rồi.
Bình Luận (0)
Comment