Chương 794: Thượng tông ăn cái gì thế?
Chương 794: Thượng tông ăn cái gì thế?Chương 794: Thượng tông ăn cái gì thế?
Chuong 794: Thuong tong an cai gi the?
Ba vị minh chủ của Liên minh Đan Sư cũng coi như là có chút sự hiểu biết chung về tính cách của Đạo Nhất tông và Hồng Tôn.
Nói một cách đơn giản, chính là những gì được phát ra từ trong miệng của đám người này thì mịa nó không có một câu thật.
Nhưng tình thế hiện tại căn bản không cho phép bọn họ phản bác, hơn nữa lời mà Hồng Tôn nói đều là sự thật, xác thực là do Thánh địa Kình Thiên chủ động xuất kích.
Chỉ là đám Đạo Nhất tông bọn hắn có làm ra chút đề phòng nho nhỏ, mà chuyện này có thể trách ta sao?
Nhìn trưởng lão của Thánh địa Kình Thiên đang chiến đấu quyết liệt với Hồng Tôn, ba vị minh chủ cũng đều tỏ vẻ bất lực.
Ngươi nói ngươi mịa nó nhàn không có việc gì lại chạy đi trêu chọc Đạo Nhất tông làm gì? Khó trách nhìn ngươi lớn lên có vẻ tử tướng như vậy.
Có điều là vào lúc này, cái tên minh chủ này vẫn lên tiếng khuyên nhủ.
"Hồng đạo hữu, không bằng lại chúng ta ngồi xuống bình tĩnh lại một chút?"
"Không cần, ta đang rất bình tĩnh. Hơn nữa, không phải trước đó ngươi đã nói là có thể phản kích để tự vệ sao? Chẳng lẽ Liên minh Đan Sư các ngươi muốn lật lọng sao?"
Hả?
Mẹ nó tên chó chết này thế mà dám trả đũa.
Ba minh chủ nghe Hồng Tôn nói như vậy thì mặt mày tái mét.
Bọn họ còn không có truy cứu việc Hồng Tôn dám động thủ ở trong Dược Vương thành này đâu, hắn còn dám khen ngược, chất vấn ngược lại bọn họ.
Nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh không chút thay đổi này của Hồng Tôn, ba vị minh chủ đều nhịn không được mà hít vào một ngụm khí lạnh.
Dưới gầm trời này tại sao lại có người không biết xấu hổ như vậy.
Nhìn thấy đệ tử của Thánh địa Kình Thiên rõ ràng là đã rơi vào thế hạ phong, ba minh chủ hai mặt nhìn nhau, trong lòng của bọn họ rất nhanh là đã có sự tính toán.
Chuyện này bọn họ không quản được, cũng không thèm quản, đánh thì tùy các ngươi đánh ra sao, dù sao chiến trường này cũng là do các ngươi vẽ ra, chỉ cân không ảnh hưởng đến những nơi khác, còn lại thì tuỳ các ngươi.
"Hồng huynh nói đùa cái gì vậy, Liên minh Đan Sư ta đương nhiên là sẽ không lật lọng rồi, cho nên chuyện của lúc này chúng ta liên mặc kệ."
"Như thế mới đúng chứ." Nghe vậy, Hồng Tôn khẽ mỉm cười, trong khi trưởng lão của Thánh địa Kình Thiên ở phía đối diện thì dau đây dấu chấm hỏi.
Mẹ nó các ngươi nói mặc kệ sao? Nói mặc kệ là mặc kệ luon sao? Cái này mịa nó là đang ở Dược Vương Thành đấy.
"Ngươi... Các ngươi...
"Cái gì mà các ngươi với chúng ta, dám đánh lén vào buổi tối, đừng nói nhảm nữa, tới đánh đê."
Hắn vốn muốn há miệng thở dốc, nhưng Hồng Tôn lại không cho hắn có bất cứ cơ hội nào để nói chuyện, Tửu Thần kiếm ở trong tay chém thẳng ra, thế công cũng càng trở nên hung mãnh hơn.
"AI...
Nhìn song phương kịch liệt chiến đấu như vậy, ba vị minh chủ của Liên minh Đan Sư cũng bất đắc dĩ thở dài một hơi, cái này mịa nó là chuyện quỷ gì vậy.
"Quên đi, tuỳ bọn hắn đi."
Trận chiến đã và đang tiếp tục, đặc biệt là trong trận chiến cấp Đại Thánh như đám người Hồng Tôn, muốn phân định thắng bại thì cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Trải qua một ngày một đêm kịch liệt chiến đấu, đệ tử của Thánh địa ở phía dưới đã sớm thương vong thảm trọng, ngoại trừ có một số ít đệ tử của Thánh địa Kình Thiên vẫn còn đang dựa vào góc tường để chống cự ra, đại bộ phận đều đã bị đám người Triệu Chính Bình giết chết.
Trong cuộc đánh lén vào ban đêm này, có thể nói Thánh địa Kình Thiên lại đại bại mà trở ve thêm lần nữa.
Về phân Đạo Nhất tông, mặc dù cũng có người bị thương, nhưng vì đã chiếm thế thượng phong nên một khi bị thương nặng, những tên đệ tử này sẽ trực tiếp trực tiếp rút lui khỏi trận chiến, đi sang một bên... Ăn cơm.
Lúc này, mấy tên đệ tử của Thần Kiếm phong đang ngồi xổm ở một bên, tựa hồ trong tay đang cầm một cái bát lớn, ngôi ở nơi đó ăn đến quên cả trời đất.
Lúc các thành viên của thương hội Thạch Sơn ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, nguyên một đám đều lộ ra vẻ mặt không hiểu ra sao.
“Thượng tông đang ăn cái gì vậy? Sao lại thơm quá vậy?"
"Ta không biết, nhưng hiện tại là lúc để ăn cơm sao?"
"Ta nghe hình như bọn hắn đang nói cái gì mà bị thương."
Trong cơn mơ hồ đó, người của thương hội Thạch Sơn nghe được đệ tử của Thần Kiếm Phong nói bọn họ bị thương gì đó cho nên phải ăn cơm linh tỉnh gì đó.
Nhưng những lời này lại khiến cho tất cả mọi người trong thương hội Thạch Sơn sửng sốt, các ngươi mẹ nó bị thương như vậy thì tại sao không uống đan dược đi? Chẳng lẽ chỉ cần ăn mạnh bữa cơm này là được sao? Cơm này làm sao, có thể trị bách bệnh rồi sao?
Khoan hãy nói, đồ ăn của Diệp Trường Thanh quả thực là có tác dụng này, chí ít là đệ tử của Thần Kiếm phong đã tự mình trải qua.
"Tam sư huynh có dự tính trước, đi tìm Trường Thanh trưởng lão để lấy một ít lương khô."
"Ai nói không phải, hơn nữa lương khô lần này đều có tác dụng là giảm đau và chữa bệnh."
"Thoải mái quá, ăn hết chén cơm này, ta lại cảm giác mình có thể giết thêm ba người nữa."
"Thôi đi, ba người các ngươi còn không biết xấu hổ mà nói như thế sao, chi bằng đưa bát này của các ngươi cho ta, ta giúp các ngươi giết hết toàn bộ đệ tử còn sót lại của Thánh địa Kình thiên."
"Cút di tại sao không phải là ngươi đưa của ngươi cho ta, ta lập tức giết thẳng đến tận Thánh địa Kình Thiên."
Sau trận chiến có thể được ăn bát cơm ngon do Trường Thanh trưởng lão nấu, tư vị kia thật khó có thể diễn tả được.
Mà ngay khi mấy người bọn họ đang ăn uống thoải mái, tiếng gâm của sư huynh từ trên tiền tuyến truyền đến.
"Ta nói này, các ngươi đã ăn xong chưa? Đổi người."
“Tới đây, tới đây, lập tức tới ngay đây, sư huynh."
Nghe vậy, mấy cái tên tử lập tức nhai mấy ngụm là đã ăn sạch đồ ăn ở trong bát, rôi sau đó nguyên một đám như sinh long hoạt hổ mà lao tới chiến trường, tiếp tục chiến đấu ác liệt với các đệ tử của Thánh địa Kình Thiên.
Nhìn trạng thái kia của bọn họ, có vẻ như không có ai trong số họ bị ảnh hưởng.
Sau đó, lại có một nhóm đệ tử khác được thay thế, mà ngay tại chỗ cũ, bọn họ cũng bưng lấy một cái bát lớn, bắt đầu ăn cơm.
Mà thao tác lần này trực tiếp khiến mọi người trong thương hội Thạch Sơn choáng váng.
"Chết tiệt, còn thật có thể làm như vậy sao? Chỉ cần dùng một bát cơm này là đã hồi phục rồi sao?"
"Mia nó rốt cuộc thì bọn họ đang ăn cái quái gì vậy?"
"Ta cũng không biết nữa, nhưng mùi rất thơm."
"Ngươi nói xem, chúng ta có thể ăn được một ngụm hay không."
Lúc nhìn lấy đệ tử của Thần Kiếm phong ăn như hổ đói như thế, mọi người trong thương hội Thạch Sơn đã sớm không nhịn được mà chảy cả nước miếng.
Mùi thật thơm, cái mùi thơm thơm kia thật khiến người ta thèm ăn đến nhỏ cả dãi, ngay cả con sâu tham ăn ở trong bụng cũng đều muốn câu ra ngoài luôn rồi. Có một tên chấp sự của thương hội Thạch Sơn không nhịn được, chậm rãi đi tới bên cạnh các đệ tử của Thần Kiếm Phong, nhỏ giọng nói.
“Thượng tông, cái đó...'
"Có việc gì sao."
"Đúng vậy, cái đó... Ta có thể ăn một miếng không?”
Hắn thật sự là nhịn không được, nghe thấy những lời này, sắc mặt vốn còn đang ôn hòa của đám đệ tử trong Thần Kiếm Phong lập tức tối sâm, sau đó là quát lớn một tiếng.
"Cút."
Mẹ nó, ta thấy ngươi mày rậm mắt to, không nghĩ tới tâm nhãn của ngươi lại xấu xí như vậy, còn muốn ăn đồ ăn của ta sao?
Ở Đạo Nhất tông, cơm chắc chắn là phòng tuyến cuối cùng, đừng nói là thành viên của thương hội Thạch Sơn, cho dù ngươi có là sư huynh đồng môn thì cũng không được.
Đi Đạo Nhất tông hỏi một chút, cướp đồ ăn của người khác có giống như giết phụ mẫu của người ta không, cái này mịa nó là tử thù đấy.
Sự tức giận ở trong mắt của hắn dâng trào ngay lập tức, mà đối mặt với sắc mặt đột nhiên thay đổi của tên đệ tử Thần Kiếm phong này, khiến cho tên chấp sự của thương hội Thạch Sơn này lập tức sững sờ.
Trong những lúc bình thường, người của Thượng tông đều tỏ ra rất hiền lành, chí ít là sau khi ở chung được một ngày này, cho dù là vị phong chủ Hồng Tôn này, hay là chúng đệ tử bình thường ở phía dưới, không có bất cứ ai tỏ ra một chút vênh váo và hung hăng nào.
Thậm chí là ngay cả khi đối mặt với đám người của thương hội Thạch Sơn, bọn họ cũng có thể trò chuyện cùng nhau, mọi người cũng nhanh chóng trở nên quen biết.
Nhưng hiện tại, không phải mình vừa mới nói một câu muốn ăn thử một miếng thôi sao, tại sao lại đột nhiên biến sắc mặt rồi?
Khiến hắn cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu.
Nhưng đối mặt với ánh mắt cảnh cáo của đệ tử Thân Kiếm phong, gã chấp sự này vẫn lộ ra vẻ ngượng ngùng mà cười một tiếng, sau đó nhanh chóng rời đi.
"Muốn cướp đồ ăn của ta sao, ha ha, nằm mơ."
"Mẹ kiếp, thịt của ta đâu? Các ngươi mịa nó, đứa nào ăn trộm thịt kho của lão tử rồi?"
Vừa rồi chỉ lo nói chuyện với chấp sự, thấy hắn rời đi, tên đệ tử này mới xoay đầu lại, nhưng vừa cúi đầu kiểm tra, mẹ nó miếng thịt ở trong bát đã không còn?
Đừng nói là thịt, ngay cả miếng rau xanh cũng không còn một mảnh, chỉ còn lại bát cơm trắng trần trụi.
Ngay sau đó, tên đệ tử này lập tức quay đầu lại rồi nhìn hằm hằm vào mấy tên huynh đệ đang ngời ở bên cạnh, giận dữ gầm lên.