Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 104 - Chương 793: Lại Đánh Nhau?

Chương 793: Lại đánh nhau? Chương 793: Lại đánh nhau?Chương 793: Lại đánh nhau?

Chuong 793: Lai danh nhau?

Nhìn thấy gương mặt trêu tức kia của Hồng Tôn, tất cả chúng đệ tử của Thánh địa Kình Thiên đều dựng tóc gáy, thật vất vả lắm mới có thể cực lực đè nén nỗi sợ hãi ở trong lòng kia, lúc này lại không thể khống chế mà nổi lên.

Hơn nữa còn ngày càng trở nên cường đại.

"Động thủ."

Theo mệnh lệnh của Hồng Tôn, Triệu Chính Bình, Từ Kiệt và các đệ tử khác đã trực tiếp kích hoạt phù trận.

Trong một khoảnh khắc, chi nhánh vốn yên bình của thương hội Thạch Sơn lại đột nhiên nổi lên ánh lửa ngút trời.

Từ tên đệ tử một của Thánh địa Kình Thiên đã trực tiếp bị ánh sáng của phù trận nuốt chứng ở bên trong.

Sư nhộn nhịp và yên tĩnh ban đầu của Dược Vương thành cũng vì động tĩnh của động thái này mà nhanh chóng trở nên náo loạn.

Trên đường phố vốn đang náo nhiệt đầy tiếng người, cũng vì chuyện này mà ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về nơi xuất hiện ánh sáng cao vút kia.

"Cái này... Có người động thủ ở Dược Vương Thành này sao?"

Đương nhiên là ở bên trong Dược Vương Thành cũng có quy củ của riêng nó, ngay cả tu sĩ bình thường khi đến Dược Vương Thành cũng không dám tùy ý phá hư quy củ này, chớ nói chi là động thủ ở trong thành.

Cho dù ngươi là cường giả cấp Đại Thánh, nếu ngươi dám làm trái các quy định của Dược Vương thành, đương nhiên là cũng phải chịu trách nhiệm trước Liên minh Đan Sư.

Nhưng hiện tại, không chỉ có người dám động thủ ở bên trong Dược Vương thành, mà còn dám làm ra động tĩnh lớn như vậy, trong nhất thời khiến cả đám người ở trong thành đều cảm thấy tò mò, là ai có lá gan lớn như vậy?

Nhưng chẳng mấy chốc đã có người đoán ra.

"Không cần suy nghĩ nữa, nhất định là người của Đạo Nhất tông và Thánh địa Kình Thiên, trừ bọn hắn ra thì làm gì có ai ở Dược Vương thành dám làm như vậy nữa."

"Phương hướng kia hình như đích thật là từ chỗ của thương hội Thạch Sơn."

"Vậy là đúng rồi."

Thực ra thì cũng không quá khó đoán, mặc dù ở bên trong Dược Vương thành tụ tập đông đảo tu sĩ từ trời nam đến biển bắc, nhưng số lượng người thực sự dám động thủ ở trong Dược Vương thành này lại chỉ có thể đếm được ở trên đầu ngón tay.

Mà lúc này người đang ở bên trong thành, ngoại trừ người của Đạo Nhất tông và Thánh địa Kình Thiên ra, thì ở Dược Vương thành này không có người từ hai Đại Thánh địa còn lại.

Xem bộ dạng này là do hai Đại Thánh địa đang đánh nhau rồi.

"Có phải là bên phía Thánh địa Kình Thiên chủ động tấn công Đạo Nhất tông không?”

"Không biết kết quả sẽ như thế nào."

"Ha ha, nhưng cho dù có như thế nào, đoán không chừng người cảm thấy đau đầu nhất vẫn là Liên minh Đan Sư."

Một tu sĩ vừa xem náo nhiệt vừa cười đùa vừa nói.

Đối với bọn họ mà nói, người dám động thủ ở Dược Vương thành là ai không quan trọng, chỉ cần không ảnh hưởng đến chính mình là được.

Còn người phải cảm thấy thực sự phải đau đầu là đám người kia của Liên minh Đan Sư.

Trên thực tế thì cũng đúng là như thế, ngay khi phù trận bạo phát, bên trong Liên minh Đan Sư cũng đã trở thành một mớ hỗn độn.

Một động tĩnh lớn như vậy, đám người Liên minh Đan Sư không có khả năng không cảm giác được.

Một số Luyện Đan sư vốn đang luyện đan, đối mặt với chấn động bất thình lình này, lô đỉnh của bọn họ suýt nữa là đã phát nổ.

Một tên Luyện Đan sư có ria mép hoa râm nổi giận đùng đùng mà đi ra khỏi phòng luyện đan, trong miệng còn hùng hổ nói.

"Là ai, là ai dám ở trong Dược Vương thành động thủ, không muốn sống nữa sao?"

Một lò dược thảo cũng chỉ bởi vì bị dọa sợ như vậy, hiện tại toàn bộ đều đã trở thành phế thải.

Cũng vì chuyện đó mà có không ít Luyện Đan sư đều nổi giận, nơi này là Dược Vương thành, là ai không sợ chết như vậy? Thật sự là không để Liên minh Đan Sư bọn họ ở trong mắt sao?

Nhưng khi xác định được nguồn gốc của hướng phát ra cuộc chiến, cơn tức giận của các Luyện Đan sư cũng lập tức tiêu tan hết sạch.

"Đây không phải là hướng của thương hội Thạch Sơn sao?”

"Chẳng lẽ lại là..."

"Đừng chẳng lẽ gì nữa, tự tin hơn một chút, ngoại trừ bọn hắn ra thì còn có ai dám ở bên trong Dược Vương thành này động thủ, làm gì có ai dám náo ra động tĩnh lớn như vậy chứ."

Hậu quả của trận chiến trong thương hội Thạch Sơn truyền đến, mà ngay tại chỗ đó của thương hội Thạch Sơn, còn người động thủ sẽ lại ai? Dùng đầu ngón chân thôi cũng đều có thể nghĩ ra được.

"Không phải bên phía đám người minh chủ đã nói chuyện với Đạo Nhất tông và Thánh địa Kình Thiên rồi sao? Tại sao còn như vậy?” "Làm sao ta biết được."

"A, đoán không chừng là do người ta hoàn toàn không có nghe vào rồi."

"Đúng vậy. Dựa theo mối quan hệ giữa hai bên, làm sao có thể chỉ bằng mấy câu nói liền giải quyết được."

Trong lòng của chúng Luyện Đan sư đều tràn đầy sự bất sự, mà ba vị minh chủ cũng bị kinh động giống như thế, sắc mặt lúc này của nguyên một đám cũng âm trầm và khó coi đến cực điểm.

"Chết tiệt, sao lại đánh nhau nữa rồi?"

"Khinh người quá đáng, thực sự là khinh người quá đáng, chẳng lẽ bọn họ hoàn toàn không thèm để Liên minh Đan Sư chúng ta vào trong mắt sao?"

"Ngươi còn có thể làm gì khác sao?"

Khinh ngươi đấy thì sao, ngay từ đầu bọn họ đã không để ngươi vào trong mắt rồi.

Tuy nhiên, một trận chiến khốc liệt vẫn lập tức bạo phát ngay tại khu vực phồn hoa ở trong thành như vậy, bên phía Liên minh Đan Sư đương nhiên là không có ý nào có thể ngồi yên không làm gì được.

Nếu không sẽ khiến những người khác cảm thấy thế nào? Liên minh Đan Sư đã tự mình thiết lập ra các quy tắc, nhưng lại không biết tự mình giữ gìn sao?

Hay là nói, tùy người?

Bất lực, tức giận và chán nản, nhưng cho dù có thế nào, ba vị minh chủ vẫn lao đến thương hội Thạch Sơn ngay lập tức.

Về phần thương hội Thạch Sơn lúc này, sau khi phù trận và trận chiến bùng phá thì nó cũng sớm đã bị san bằng thành bình địa.

Nhìn qua là một mảnh hỗn độn.

Phải biết rằng chi nhánh của thương hội Thạch Sơn ở Dược Vương thành là địa điểm tốt nhất ở trong tòa thành này.

Lưu lượng người rất lớn, nhưng hiện tại, sau khi lộng qua một trận cũng đã biết mất hết toàn bộ.

Về phần khu vực ở xung quanh, xa xa cũng đã có không ít tu sĩ chạy tới, sau khi nhìn hai bên đã kích chiến một trận, nguyên một đám cũng cảm thấy tò mò mà hỏi thăm.

"Thật sự là đánh nhau rồi."

"Cũng không phải là nói nhảm."

Trận chiến ở trong màn đêm này rất khốc liệt, bọn người Triệu Chính Bình, Từ Kiệt đang đánh nhau với đám đệ tử của Thánh địa Kình Thiên.

Về phân Hồng Tôn, hắn cũng đang kịch chiến một trận với trưởng lão cấp Đại Thánh của Thánh địa Kinh Thiên.

Rõ ràng là có thể thấy được, bên phía Đạo Nhất tông đang chiếm thượng phong, hơn nữa bọn họ cũng đã có sự chuẩn bị từ lâu, lại thêm sự trợ giúp của phù trận và trận bàn, cho nên bọn họ trực tiếp đánh cho Thánh địa Kình Thiên trở tay không kịp.

Căn bản là không có thời gian để kịp phản ứng, sau đó nguyên một đám kia đều bị trúng chiêu.

Cùng kế hoạch hoàn toàn không giống, mà một bên khác, người của thương hội Định Minh Thánh địa cũng đã chạy tới xem, nhưng lúc nhìn thấy cảnh này thì cả đám đều trợn tròn mắt.

Không phải nói là muốn công kích Đạo Nhất tông vào ban đêm sao? Tại sao ngược lại là bên mình bị người mưu hại rồi?

Nhưng lúc nhìn thấy chúng đệ tử của Thánh địa Kình Thiên càng ngày càng sa vào nguy hiểm, thương hội Đỉnh Minh không thể quan tâm đến những thứ khác, nguyên một đám cũng ào ào lựa chọn xuất thủ trợ giúp.

Bên phía Hùng An thấy thế, đương nhiên là không cam lòng yếu thế, người của thương hội Thạch Sơn cũng tiến lên nghênh đón.

Sau đó chính là cảnh hai đại trận doanh đã loạn chiến cùng nhau.

Ba vị minh chủ chạy đến trước, nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy hết thảy mọi thứ ở trước mặt này, mũi gần như cong lên vì tức giận.

Ba người vội vàng phong cấm không gian, ngăn cho dư âm của trận chiến lại tiếp tục bị khuếch tán, nếu không, e rằng Dược Vương Thành này rất có thể sẽ bị bọn họ san bằng thành bình địa.

Bọn họ chỉ có thể tận lực giảm bớt tổn thất càng nhiêu càng tốt.

"Hồng Tôn đạo hữu, các ngươi làm vậy là có ý gì?"

Một tên minh chủ ở trong đó đã nhìn về phía Hồng Tôn và trưởng lão của Thánh địa Kình Thiên chất vấn với vẻ mặt có phần không thân thiện.

Ngay cả tượng đất cũng có ba phần khí, huống chi còn là minh chủ của Liên minh Đan Sư, một Luyện Đan sư cấp thánh và có tu vi cấp Đại Thánh.

Lúc chiều hắn mới cùng nói chuyện với cả hai bên, nhưng lúc này mới qua bao lâu, cùng lắm là mới trôi qua có hai canh giờ, sao bọn họ lại đánh nhau rồi, hơn nữa còn là không kiêng nể gì cả như thế, đây là muốn hủy diệt Dược Vương Thành của bọn họ sao?

Đối mặt với câu hỏi của vị minh chủ này, Hồng Tôn lại không thèm để ý chút nào mà hồi đáp.

"Cái này cũng không thể trách ta, là Thánh địa Kình Thiên tự mình tới đánh lén, lão phu làm vậy đơn thuần là để phản kích tự vệ."

Nghe vậy, cái tên minh chủ này sững sờ, trong lúc nhất thời lại có chút không thể phản bác được, hắn còn có thể nói cái gì sao?

Đây là thương hội Thạch Sơn, liếc mắt một cái nhìn lại là có thể biết, đây là do Thánh địa Kình Thiên đã chủ động tấn công.

Nhưng đối với lời phản kích để tự vệ gì đó mà Hồng Tôn đã nói, vị minh chủ này một chữ cũng không tin.
Bình Luận (0)
Comment