Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 103 - Chương 792: Chờ Đã Lâu

Chương 792: Chờ đã lâu Chương 792: Chờ đã lâuChương 792: Chờ đã lâu

Chuong 792: Cho da lau

Từ Kiệt vốn là đang bố trí cạm bẫy, nhưng ngay sau khi hắn quay đầu nhìn thì lại phát hiện có một tên sư đệ của Thân Kiếm phong, thế mà mẹ nó dám chôn phù trận ở trong góc tường ngay tại căn phòng của mình.

Khá lắm, mịa nó nếu chẳng may kích phát nó một cái, không phải là ngay cả gian phòng của mình cũng cho đi cùng nhau luôn sao.

Ngươi là đang đi đối phó với kẻ thù, hay là muốn đi đối phó với sư huynh nhà mình vậy?

Có trời mới biết vào một ngày đẹp trời chẳng may mình không chú ý lại đạp trúng một cái thì biết làm sao.

Trên đầu đầy hắc tuyến mà quát, người sư đệ này nghe vậy thì lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

"Tam sư huynh, ta làm vậy cũng không phải là đề phòng xảy ra vào lúc bất ngờ sao, bởi vì làm gì có ai ngờ ở ngay nơi này cũng sẽ có phù trận đâu."

"Ồ, nói vậy cũng đúng, nhưng ngươi mịa nó có từng nghĩ qua, ai sẽ lại tới đây không? Ngươi chôn ở chỗ này một tấm phù trận, là định giở trò với ta sao?"

Vừa nói, Từ Kiệt đã đứng dậy đi tới, nhưng vừa xích lại gân để kiểm tra, khá lắm, vừa nhìn là đã hít ngược một ngụm khí lạnh.

"Ngươi, ngươi... Phù trận cửu phẩm?”

"Đúng vậy, không phải là do ta sợ không đánh chết đám người kia của Thánh địa Kình Thiên sao?"

Nhìn vẻ mặt ngây thơ vô số tội của vị sư đệ này, Từ Kiệt trực tiếp hít vào một ngụm khí lạnh, mẹ nó tên chó chết này lại dám chôn một tấm phù trận cửu phẩm ở trong góc phòng của mình.

Nếu không nhìn ra điều này, một ngày nào đó có người vô tình giam phải, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Từ Kiệt cảm thấy cả người của mình đều tê liệt, sau đó là tức giận chửi ầm lên.

"Cút cút, ta nói cho ngươi biết, đừng có mà lại gần gian phòng của ta."

Hắn lập tức quát mắng một trận, sau đó là đánh đuổi vị sư đệ này đi, nhưng lúc Từ Kiệt nhìn bóng lưng người này rời đi thì trong đầu của hắn đột nhiên có lý do để tin tưởng, chẳng lẽ tên chó chết này là trời sinh phản cốt sao? Nếu không tại sao hắn phải trăm phương ngàn kế muốn hại mình như vậy chứ?

Đó cũng là bởi vì Hồng Tôn không biết Từ Kiệt đang nghĩ gì, nếu không hắn sẽ tiến đến đập một câu.

Mịa nó ngươi còn dám nói người ta là phản cốt sao? Thần Kiếm Phong của ta, không đúng, mấy trăm vạn đệ tử trên dưới của Đạo Nhất tông ta, thì Từ Kiệt ngươi là cái tên phản cốt nhất. Một thân từ trên xuống dưới, ta có thể nhìn thấy mỗi một cục xương ở trên người của ngươi đều ngược lẫn với nhau

Bên Đạo Nhất tông đã chuẩn bị sẵn sàng, còn ở bên phía Thánh địa Kình Thiên, trưởng lão cấp Đại Thánh cũng vừa mới chạy tới.

Nghe được những chuyện đã xảy ra trong Liên minh Đan Sư trước đó, sắc mặt của hắn cũng âm trầm tới cực điểm.

"Trưởng lão, Đạo Nhất tông này hoàn toàn không xứng làm người."

"Đúng vậy, hèn hạ vô liêm sỉ, âm hiểm xảo trá, quả thực..."

"Quả thực là không bằng Ma tu."

"Đúng vậy, sư đệ nói rất đúng, quả thực là so với Ma tu cũng không bằng."

"Theo ta thấy, Đạo tông này đại khái chính là ma đạo tông môn, chỉ là do nó ẩn giấu quá ký mà thôi."

Mọi người không khỏi giận dữ, vây ở xung quanh người của vị trưởng lão này, đồng thanh xì xào bàn tán.

Nghe chúng đệ tử khóc lóc kể lể như vậy, vị trưởng lão này lạnh lùng quát một tiếng.

"Câm mẹ mồm lại hết đi."

Sau khi thoại âm này rơi xuống, tất cả đệ tử cũng không dám nói thêm gì nữa, cả đám đều ngoan ngoãn và nghe lời mà im lặng.

Mà xem xét lại vị trưởng lão này, sắc mặt của hắn lộ ra vẻ khó coi mà nhìn mọi người ở chung quanh, lạnh lùng nói.

"Có bản lĩnh thì tại sao không ba mặt một lời ở trước mặt Đạo Nhất Tông? Hiện tại người nào người nấy đều ăn nói giỏi như vậy, vậy sao lúc đó lại bị người ta làm cho á khẩu không nói năng gì được thế?"

"Cái này...

Đương nhiên là do các đệ tử của Thánh địa Kình Thiên sợ hãi rồi, bởi vì vào thời điểm đó đối phương có bốn người lận.

Thấy sắc mặt của các đệ tử thay đổi không ngừng, vị trưởng lão này lập tức giận run cả người, sau đó là nhìn về phía đám nhát gan không xương này.

Tên trưởng lão này hừ lạnh một tiếng rồi nghiến răng nói.

"Ta quyết định đêm nay tập kích thương hội Thạch Sơn, đánh cho Đạo Nhất tông trở tay không kịp.'

Thân là đệ tử của Thánh địa, ở bên ngoài bị người ta khi dễ như vậy, thế mà cuối cùng lại chỉ dám trốn ở trong tông môn của mình mà tranh đua miệng lưỡi, thật sự là quá đáng xấu hổ rồi.

Ánh mắt lạnh lùng mà nhìn về phía các đệ tử rồi nói, còn các đệ tử sau khi nghe trưởng lão nhà mình nói như vậy thì cũng lộ ra thân sắc ngưng trọng.

Sau khi trải qua hai lần giao thủ, những tên đệ tử này càng sợ Đạo Nhất tông hơn một chút.

Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì người của Đạo Nhất tông thật sự quá mức tà dị, bọn họ làm việc hoàn toàn không tuân theo quy củ, quả thực chính là không có chút kiêng ky gì.

"Làm sao, sợ rồi? Các ngươi như thế này mà cũng xứng xưng là đệ tử của Thánh địa sao?"

Nhìn thấy sắc mặt khó coi của mọi người, tên trưởng lão này tức giận quát.

Chưa chiến mà đã e sợ, hai bên còn chưa giao thủ với nhau mà tâm khí của bên mình đã cạn, mà đây cũng chính là chuyện mất mặt nhất trên đời.

Như thế này thì làm sao có thể giành chiến thắng?

Dưới sự mắng mỏ của trưởng lão, tất cả đệ tử cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh lại, nguyên một đám gật đầu nói.

"Chúng ta nghe theo sự phân phó của trưởng lão."

Nhìn thấy chúng đệ tử đã phát sinh biến hóa, vị trưởng lão này cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tình thế hiện tại đã không còn là vấn đề thắng hay bại nữa, mà bản thân của vị trưởng lão này cũng biết vô cùng rõ ràng, bọn họ nghĩ muốn đánh bại Đạo Nhất tông là rất khó, ít nhất là vào lúc này.

Không cầu đại hoạch toàn thắng, chỉ cần có thể chiếm chút điểm tiện nghi là được.

Nếu không, cứ tiếp tục như vậy, lòng tin của những đệ tử này sẽ bị phá vỡ hoàn toàn, mà đây mới là điều nghiêm trọng nhất.

Nếu ngay cả lòng tin cũng không còn thì sẽ thực sự thua cuộc.

Nguyên nhân chính là vì như thế mà trong lòng của vị trưởng lão này đã hạ quyết tâm, đêm nay bọn họ sẽ tấn công Đạo Nhất tông.

Không cần giết chết Hồng Tôn, ít nhất là có thể giết chết mấy tên đệ tử, vậy thì mục đích của chuyến đi này sẽ coi như đạt được, bọn họ sẽ đánh trước để lấy khí thế trước đã.

Lặng lẽ thở dài, cục thế đã biến thành bộ dáng như hiện tại, đối với Thánh địa Kình Thiên mà nói thì càng ngày càng bất lợi, nếu cứ lại tiếp tục như vậy, chỉ sợ bên phía Thánh địa Kình Thiên sẽ có nguy cơ thật sự phải sụp đổ.

Thời gian từng chút một trôi qua, rất nhanh đã đến đêm khuya, bên trong Dược Vương thành vẫn có tiếng người huyên náo như cũ.

Tuy nhiên, các chi nhánh của thương hội Đỉnh Minh và thương hội Thạch Sơn lại yên tĩnh đến đáng sợ.

Hai chi nhánh lớn này bị màn đêm bao phủ, lộ ra dáng vẻ yên tĩnh vô cùng.

Mà dưới sự bao phủ của màn đêm, người của Thánh địa Kình Thiên, dưới sự chỉ huy của lão Thánh tổ nhà mình cũng đã bắt đầu hành động. Bọn họ đi một đường đến thương hội Thạch Sơn một cách bí mật, mà một đường lên này hoàn toàn không làm kinh động đến bất luận kẻ nào.

Hơn nữa còn vì để phòng ngừa vạn nhất, trước khi mọi người động thủ, bọn họ còn bố trí trận bàn ở chung quanh.

Chủ yếu là các trận bàn và khốn trận được dùng để che giấu khí tức.

Sau khi làm xong hết thảy những thứ này, người của Thánh địa Kình Thiên mới lặng lẽ lẻn vào thương hội Thạch Sơn.

" Đầu cẩn thận một chút."

"Kỳ quái, tại sao ở bên trong thương hội Thạch Sơn này lại như vậy yên tĩnh?"

" Đúng vậy, một người cũng không thấy."

"Đừng nói nhảm nữa, có nhớ trưởng lão đã nói gì không?"

'Sư huynh yên tâm, đã sớm nhớ kỹ."

Mục đích của trận chiến này đúng là vì để giết các đệ tử của Đạo Nhất tông, nếu gặp phải người mà mình không thể địch lại thì không được phép ham chiến.

Trong lòng của tất cả các đệ tử đều ghi nhớ lời dạy của trưởng lão.

Nhưng đang nói đây, dưới chân mới đi không được mấy bước, cả người của vị sư huynh dẫn đầu này đột nhiên sững lại.

“ Sư huynh, ngươi làm sao vậy?"

"Có vẻ như là đã giãm phải phù trận."

"Hả? Để ta xem một chút."

- Đừng tới đây.'

Đáng tiếc đã quá muộn, vị sư đệ này cũng vừa mới tiến lên một bước, dưới chân cũng vững vàng mà giẫm trúng một tấm phù trận.

Về phần các đệ tử xung quanh, rất nhiều người trong số họ cũng lần lượt bị trúng chiêu.

"Chết tiệt, tại sao ở chỗ này lại có bẫy chứ?"

"Chẳng lẽ bên phía Đạo Nhất tông đã đoán được rồi sao?"

"Có khả năng, nhưng hôm nay chúng ta mới quyết định kế hoạch, làm sao Đạo Nhất tông có thể biết được?"

Kế hoạch là do trưởng lão tự mình vạch ra, Đạo Nhất tông không thể nào biết được, trước sau chỉ là mấy canh giờ mà thôi.

Cũng không cần biết những tên đệ tử này nghĩ như thế nào, nhưng bọn hắn giam trúng cạm bấy là sự thật.

Nhưng bất kể những đệ tử này nghĩ gì, thì sự thật là họ đã bước vào một cái bẫy. Mà không chỉ có bọn hắn, ngay cả tên trưởng lão cấp Đại Thánh dẫn đầu giờ phút này cũng lộ ra vẻ mặt âm trầm.

Bởi vì ngay cả hắn cũng đạp trúng một tấm phù trận.

Mặc dù đó chỉ là một tấm phù trận cửu phẩm, hắn hoàn toàn có tự tin có thể xử lý được, nhưng khi vừa nghĩ tới việc ngay cả bản thân mình cũng rơi vào bẫy của Đạo Nhất tông thì vẫn khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.

Hơn nữa, một khi phù trận bị kích hoạt, nó nhất định sẽ kinh động đến người của Đạo Nhất tông.

"Chết tiệt, tại sao ở trong thương hội của chính mình cũng phải bố trí cạm bẫy chứ?"

Mặc dù trong mắt tràn đầy lửa giận mà mắng, nhưng vị trưởng lão này vẫn cảm thấy không hiểu, ngay cả bên trong thương hội Thạch Sơn này mà các ngươi mịa nó cũng bố trí cạm bẫy như vậy là muốn làm gì?

Nghĩ mãi mà không rõ, nhưng ngay sau đó vị trưởng lão này đã có câu trả lời.

Chỉ nghe thấy một đạo cười sang sảng truyền đến.

"Chờ đã lâu, các vị đạo hữu của Thánh địa Kình Thiên."

Theo tiếng nói, Hồng Tôn, Triệu Chính Bình, Từ Kiệt, cùng một đám đệ tử của Thần Kiếm phong và những người từ thương hội Thạch Sơn cũng lần lượt xuất hiện ở khu vực xung quanh.

Nhìn thấy một đoàn người Hồng Tôn xuất hiện như vậy, vị trưởng lão của Thánh địa Kình Thiên này lập tức phản ứng lại.

"Các ngươi...

Bọn gia hỏa Đạo Nhất tông đã sớm có đề phòng, cho nên mới bố trí trận pháp từ trước.

Chỉ là vị trưởng lão này lại có cùng chung suy nghĩ với tất cả các đệ tử, làm sao Đạo Nhất tông biết được?

Kế hoạch này là do chính bản thân hắn lập ra, lại vẻn vẹn chỉ mới trôi qua có mấy canh giờ.

Làm thế nào mà bên phía Đạo Nhất tông có thể nhận được tin tức trong một khoảng thời gian ngắn như vậy? Bọn họ đã lấy được tin tức này từ đâu?

Bọn họ còn đang nghĩ tới việc tấn công Đạo Nhất tông vào lúc nửa đêm, hiện tại thì ngon rồi, còn bị người ta vây ngược lại.

Nhìn xung quanh đã có không ít đệ tử đều đã đạp trúng phù trận, khiến cho tâm tình của vị trưởng lão này lập tức rơi xuống đáy vực.

Thậm chí là còn chưa kịp động thủ nữa.

Ngược lại là Hồng Tôn, hắn chỉ nhìn về phía Hùng An đang đứng đực mặt ở bên cạnh rồi vừa cười vừa nói. "Ngươi thua rồi."

“Thượng tông nhìn xa trông rộng, tại hạ có chơi có chịu."

"Ha ha, cũng không tính là nhìn xa trông rộng, chẳng qua lòng người vốn là như thế mà thôi."

Hồng Tôn đoán được trong đêm nay bên phía Thánh địa Kình Thiên sẽ tiến hành đánh lén, nhưng chuyện này cũng không phải là vấn đề lớn.

Buổi chiều ăn thiệt thòi lớn như thế, vị trưởng lão này vừa tới hỗ trợ, nhất định là muốn đoạt lại.

Tuy nhiên, rõ ràng là hắn không thể nào xung đột trực diện với Đạo Nhất tông, cho nên chỉ có thể sử dụng một số thủ đoạn âm hiểm không thể đặt lên bàn cân.

Mà đánh lén vào ban đêm, không thể nghi ngờ chính là sự lựa chọn thích hợp nhất.

Về phần lựa chọn đêm nay hành động, phỏng chừng là trên phương diện của vị trưởng lão này mà nói, là do hắn nghĩ đến việc Đạo Nhất tông nhất định không phòng bị cái gì hết.

Dù sao thì làm gì có ai sẽ nghĩ tới, khi hắn vừa đuổi đến Dược Vương thành, ngay trong đêm hôm đó sẽ tấn công Đạo Nhất tông chứ.

Ngẫm lại thì cũng không tệ, nhưng đáng tiếc là nó quá bình thường, có lẽ đối phó với những người khác thì vẫn được, nhưng đối phó với Đạo Nhất tông thì còn kém mất một chút nhiệt.

Trên dưới Đạo Nhất tông đều đầy rẫy người, nếu muốn giở trò bẩn thỉu, đừng nói là Thánh địa Kình Thiên, ngay cả những tên Ma tu kia cũng chưa chắc là đối thủ của bọn họ.

Nếu như đổi lại là Đạo Nhất tông, bọn họ chắc chắn sẽ không chọn đêm nay để động thủ.

Ngươi có thể đoán được, chẳng lẽ người khác sẽ đoán không được sao?

Hồng Tôn lại đưa ánh mắt trêu tức mà nhìn vê phía một đoàn người Thánh địa Kình Thiên, sau đó lại cười lạnh một tiếng.

"Chuyện này không liên quan gì đến ta cả, là do các ngươi động thủ trước, vậy ta cũng chỉ có thể phản kích để tự vệ thôi."

Những lời này vừa nói ra, sắc mặt của một đám đệ tử trong Thánh địa Kình Thiên đều biến sắc, phản kích để tự vệ, lại mịa nó là phản kích để tự vệ.

Ban ngày lúc các ngươi phản kích để tự vệ, các ngươi đã mịa nó giết chết hai người, còn cái phản kích để tự vệ của lúc này...

Trong lúc nhất thời, trong lòng của đông đảo đệ tử từ Thánh địa Kình Thiên đều sinh ra một cổ dự cảm không lành.

Nhưng lần này bọn họ quả thực là không còn gì để nói, bởi vì sự thật đúng là do bọn họ đã động thủ trước, nhưng ai biết lại bị người ta bắt quả tang chứ.
Bình Luận (0)
Comment