Chương 802: Chúng ta sẽ làm miễn phí.
Chương 802: Chúng ta sẽ làm miễn phí.Chương 802: Chúng ta sẽ làm miễn phí.
Chương 802: Chúng ta sẽ làm miễn phí.
Sau đó bọn họ thành thật kể lại với vị minh chủ này những gì đã xảy ra trong những ngày qua. Lúc nhìn thấy bộ dáng vẫn còn say mê giống như trước của đối phương, cái tên Phù Sư này biết thời gian đã đến, sau đó hướng dẫn đối phương từng bước, nói.
"Minh chủ, món ăn này của Đạo Nhất tông quả thực là mỹ vị thần tiên, ngươi nói xem, mặc dù chúng ta không thiếu tiền, chỉ hết lần này tới lân khác thì không có cơm ăn, cái này..."
Phù Sư thì tự nhiên là không thiếu tiền, nếu bọn họ muốn linh thạch thì chỉ cần khắc hoạ mấy cái tấm phù trận là đủ rồi.
Đặc biệt là mấy tên Phù Sư bát phẩm và cửu phẩm như những người có mặt ở đây.
Đối với bọn họ mà nói, sức hấp dẫn của linh thạch không thể nói là không tồn tại, chỉ có thể nói là do nó quá thấp.
So với linh thạch, đồ ăn của Đạo Nhất tông mới là thứ khiến mọi người ngày nhớ đêm mong.
Nghe vậy, cái tên minh chủ của Liên minh Phù Sư này cũng chìm trong suy nghĩ, bởi vì trước đó là do hắn không biết đồ ăn của Đạo Nhất tông lại ngon như vậy, ngay cả bản thân hắn cũng không thể không thừa nhận, chiếc bánh bao đơn giản này thật quá mức hoàn mỹ.
Ngay khi thoại âm của tên Phù Sư này vừa mới rơi xuống, cái tên minh chủ dẫn một đội của Liên minh Trận Pháp Sư này liên sải bước tiến lên.
"Đông Phương huynh."
Mới vừa vào cửa thì hắn đã lo lắng kêu lên, nghe vậy, Đông Phương minh chủ đã quay đầu lại, nghi hoặc nói.
- Sao ngươi lại tới đây?”
"Ngươi đã biết chuyện về đồ ăn của Đạo Nhất tông chưa?”
"Ngươi cũng biết?"
"Ha2"
Tên minh chủ Liên minh Trận Pháp Sư này họ Thi, sau đó hai người bốn mắt nhìn nhau, bộ dạng này dường như là đã nếm thử đồ ăn trong Thực Đường của Đạo Nhất tông.
Đêm đó, hai người đã trao đổi rất lâu, đến sáng hôm sau, lúc mọi người vừa ăn điểm tâm xong, hai người cùng nhau tìm Te Hùng.
"Tê tông chủ."
Thái độ lần này của bọn họ rõ ràng là cung kính hơn trước rất nhiều, bởi vì Tê Hùng vừa mới ăn điểm tâm xong, cho nên tâm tình rất vui vẻ. Sau khi nhìn thấy hai người sáng sớm tới gặp mình như vậy thì nở nụ cười trên môi đáp lại bọn họ rồi nghi hoặc hỏi. “Hai vị đạo huynh, làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”
"Chuyện này... Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là do chúng ta nghe nói Thực Đường của Đạo Nhất tông các ngươi có nuôi cơm đúng không?”
Hả?
Nghe vậy, Tê Hùng cũng theo bản năng mà gật đầu, bởi vì nó quả thật là có nuôi cơm.
Không biết hai người định nói gì, nhưng nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng của hai người đều dâng lên một trận cuồng hi vội vàng nói.
"À, không dối gạt Tề tông chủ, hai người chúng ta tới đây cũng là vì chuyện của Thực Đường này, ngươi xem, mọi người đều là tới giúp đỡ, có phải Te tông chủ cũng nên lo cơm nước cho cả chúng ta nửa đúng không?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Tê Hùng nhất thời trở nên cổ quái, hóa ra là muốn tới đây ăn chực.
Nhưng... . Tê Hùng khẽ lắc đầu, sau đó lộ vẻ khó xử nói.
"Hai vị đạo hữu, thứ cho ta nói thẳng một chút, Thực Đường này là gì? Nơi này vốn chỉ dành cho đệ tử của Đạo Nhất tông ta, nhưng do lần này, huynh đệ của hai đạo của Thánh địa miễn phí giúp đỡ, mà Đạo Nhất tông ta không có gì cảm tạ, cho nên mới lo vê phần cơm nước."
"Nhưng liên minh Phù Sư và liên minh Trận Pháp Sư, nhưng chúng ta đã đàm phán giá cả, nếu giá cả đã định, linh thạch cũng đã đưa ra, làm vậy có lẽ không thích hợp."
Cầm tiền rồi còn muốn nuôi cơm? Muốn ăn cái rắm chó.
Nghe vậy, hai vị minh chủ của liên minh cũng sửng sốt trong chốc lát, trên mặt nhất thời hiện lên vẻ ngượng ngùng.
Trong lúc nhất thời, trong lòng hai người đều cảm thấy cảm khái, tại sao miệng tiện lại nói muốn tiên chứ?
Bọn họ đều là những người không thiếu tiền, vì chút tiền ít ỏi đó mà không có cơm ăn thì mẹ nó còn không phải là mất cả chì lẫn chài sao.
"Te tông chủ, thật ra thì hai người chúng ta đã sớm đàm phán qua, Đạo Nhất tông xung phong đi đầu, trấn thủ hùng quan* của Nhân tộc chúng ta, vì Đạo Nhất tông xây dựng sơn môn, mà cái này vốn là cử chỉ vì đại nghĩa, nhưng chúng ta lại lấy tiền như vậy, thật sự là hổ thẹn.”
(Hùng quan: cửa ải hiểm yếu)
"Cho nên, hai người chúng ta đã quyết định sẽ trả lại số linh thạch đã lấy của lần trước, hi vọng Tề tông chủ thứ lỗi."
Hả?
Trước đó các ngươi có nói như vậy đâu, há miệng ngậm miệng cũng là tiên. Hiện tại lại thành là cử chỉ vì đại nghĩa roi sao? Te Hùng không quan tâm đến những viên linh thạch này, chỉ nhìn hai người bọn họ với ánh mắt cổ quái.
"Điều này... Đã nỗ lực thì phải có điều hồi báo, mà điều này vốn không phải là chuyện gì đáng trách, cho nên ta thấy hai vị cũng không cần phải quá mức tính toán về chuyện của linh thạch, Đạo Nhất tông ta cũng không phải..."
"Không, tuyệt đối không được, trước đó là do hai người chúng ta nhất thời sai lầm, hiện giờ đã hoàn toàn tỉnh ngộ, cho nên làm sao có thể còn muốn linh thạch nữa?"
"Không sai, Tê tông chủ vì chính nghĩa, Đạo Nhất tông cao thượng, vì Nhân tộc của chúng ta mà trấn thủ Vạn Yêu quan, cho nên cùng là Nhân tộc, làm sao chúng ta có thể thu lại linh thạch.
Thấy Tê Hùng muốn từ chối, hai người đều hoảng sợ mà vội vàng nói.
Thậm chí còn lần lượt lấy ra những viên linh thạch mà bọn họ đã lấy vào lần trước đó, một bộ tư thế nếu Tề Hùng không thu, bọn họ thì thê không bỏ qua.
Nhìn những viên linh thạch chồng chất gân như một ngọn đồi ở ngay trước mặt, trong lòng của Tê Hùng cũng tràn đây sự phức tạp.
Cái này mịa nó chẳng lẽ lại không muốn tiêu tiền nữa sao? Hoặc là nói có cái lý nào mà tiền đã tiêu rồi mà còn có thể quay trở về sao?
"Hai vị thật sự không cần như vậy, ta..."
"Tê tông chủ không cần phải nói nữa, ta nguyện ý tự mình xuất thủ, lại vì quý tông mà khắc hoạ một trăm đạo trận pháp Thánh cấp."
"Còn có ta, lão phu cũng nguyện ý đem tặng miễn phí ba trăm tấm phù trận cấp Thánh cho quý tông.
Hả?
Một trăm đạo trận pháp Thánh cấp? Ba tấm phù trận cấp Thánh? Hơn nữa còn đều là miễn phí, thậm chí là ngay cả những vật liệu cần thiết cũng không cần Đạo Nhất tông chỉ trả.
Trên đời này lại có chuyện tốt lớn đến như vậy sao?
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Đông Phương minh chủ và Thi minh chủ, Tê Hùng chậm rãi nói.
"Ta hiểu ý của hai vị, nhưng lúc này ta còn phải đi hỏi ý kiến của Diệp trưởng lão một chút. Dù sao thì hắn mới là người phụ trách Thực Đường, nếu hắn không có vấn đề gì thì..."
"Không có việc gì, Tê tông chủ, không bằng chúng ta cùng đi đến đó?"
"Ừm, được."
Ba người lập tức đi tới Thực Đường, còn Diệp Trường Thanh thì đang nằm trên ghế tựa nghỉ ngơi, nhìn Tê Hùng đi rồi trở lại, phía sau lưng hắn còn có hai vị minh chủ thì nghi hoặc nói.
"Tông chủ, có chuyện gì?" "Cái này..."
Sau khi nói nói chi tiết một lần vê những gì đã xảy ra trước đó, nghe nói là muốn nuôi cơm, cho nên Diệp Trường Thanh cũng cảm thấy nghi ngờ mà nhìn về phía hai vị minh chủ.
Mà lúc này, hai vị minh chủ cũng nhiệt tình mà tiến lên phía trước.
"Đây chính là Cơm Tổ Trường Thanh tiểu hữu trong truyền thuyết đi, quả nhiên là anh tuấn, uy vũ bất phàm, nghe danh không bằng gặp mặt."
"Đúng vậy, lần đầu gặp mặt, đây là một điểm tâm ý của lão phu, hi vọng Trường Thanh tiểu hữu không nên khách khí."
“Còn có ta.'
Sau khi nói xong vài câu, Diệp Trường Thanh đã đã bái phỏng đông đảo trận bàn, phù trận, mà phẩm cấp thấp nhất của nó cũng đều là cửu phẩm.
Nhìn thấy nhiêu phù trận và trận bàn như vậy, khóe miệng của Diệp Trường Thanh giật một cái.
Khó trách người ta nói ngoại trừ Liên minh Linh trù, mỗi một cái tam đại liên minh đều giàu đến chảy cả mỡ, hiện tại nhìn lại quả nhiên là như vậy.
Phù trận và trận bàn cửu phẩm, Thánh phẩm, chính là cho không chớp mắt.
Vừa trả lại tiền, vừa được tặng lễ, vừa được hứa là sẽ khắc hoạ trận pháp miễn phí, cuối cùng Diệp Trường Thanh cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Dù sao người của hai đại liên minh cũng không coi là quá nhiều, tổng cộng cũng không đến ngàn người, thêm mấy người như vậy ăn cơm cũng không gây bao nhiêu phiền phức.
Thấy Diệp Trường Thanh gật đầu, hai vị minh chủ vui mừng khôn xiết, cuối cùng bọn họ cũng có thể được ăn bữa cơm này rồi.
Lúc này, hai người cũng không rời đi, dù sao bọn họ cũng vừa náo loạn như vậy, mà hiện tại cũng sắp đến giờ cơm trưa, cho nên dứt khoát ở lại chờ.
Tận mắt nhìn thấy tay nghề của Diệp Trường Thanh, hai người càng tràn đầy kỳ vọng đối với bữa ăn này, một cái bánh bao hấp đơn giản đã ngon đến như vậy rồi, như vậy thì một bữa cơm trưa thịnh soạn như thế, chỉ sợ hương vị càng thêm hấp dẫn hơn.
Kiếm lời rồi.
Sau khi cho đi nhiều bảo bối như vậy, hai người không những không cảm thấy thiệt thòi mà thậm chí còn cảm thấy mình kiếm được một món hời rất lớn.