Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 112 - Chương 801: Tề Tông Chủ, Chúng Ta Không Cần Tiền

Chương 801: Tề tông chủ, chúng ta không cần tiền Chương 801: Tề tông chủ, chúng ta không cần tiềnChương 801: Tề tông chủ, chúng ta không cần tiền

Chương 801: Tê tông chủ, chúng ta không cần tiền

Có Liên minh Phù Sư và Liên minh Trận Pháp Sư gia nhập vào, tiến độ lại nhanh hơn rất nhiều.

Không nói là thay đổi rất lớn, nhưng ít nhất là so với dáng vẻ của trước đó thì hoàn toàn không thể nhận ra, mà chuyện này cũng làm cho người của hai đại liên minh lớn cũng có chút kinh ngạc.

Nhìn Vạn Yêu quan hiện tại, làm gì còn chỗ nào khiến người ta có cảm giác hoang tàn nữa.

Núi non, sông hồ, rừng trúc, biển hoa, từng cái khe suối đan xen, phong cảnh lộng lẫy tựa chốn bồng lai tiên cảnh.

"Cái này... Ngươi không sợ đến lúc đó Yêu tộc sẽ tập kích sao?"

Bất kể là ai cũng biết, hết thảy những thứ này đương nhiên là do đông đảo Thánh giả và Đại Thánh, thậm chí là có cả Đại Đế tự mình xuất thủ, sau đó là dùng uy lực của mình thì mới có thể dời những thứ sông núi hồ nước này đến đây.

Phong cảnh quả thật là rất đẹp đẽ, nhưng dù sao đây cũng là Vạn Yêu quan, cách một bức tường là đến lãnh địa của Yêu tộc, chẳng lẽ bọn họ không sợ Yêu tộc sẽ tập kích rồi hủy diệt hết thảy những thứ này sao?

Mà đối với điểm này, mọi người tự nhiên là không nghĩ tới, ngay cả chúng đệ tử của tông môn phụ thuộc kia cũng không có lo lắng chút nào.

Nói đùa, nơi này có Đạo Nhất tông trấn thủ, Yêu tộc có thể tấn công đến sao? Không mẹ nó tuyệt chủng thì đã tốt lắm rồi.

Vì vậy mà ngay từ lúc vừa bắt đầu, mọi người cứ làm sao thì làm, miễn đẹp là được, bất kể chi phí có tốn kém bao nhiêu.

Chỉ cần để ý một chút là biết, gân một nửa số danh lam thắng cảnh trong lãnh thổ của Nhân tộc ở Trung Châu, cơ hồ là đã được chuyển đến vùng lân cận của Vạn Yêu quan.

Mọi người đều cẩn trọng làm công việc của riêng mình.

Bất tri bất giác, thời gian của buổi sáng đã trôi qua.

Một nhóm Trận Pháp Sư vốn là đang khắc hoạ trận pháp, bao gồm cả người của hai đại Thánh địa, nhưng sau khi nhìn đồng hồ một cái, trong mắt của nguyên một đám đều hiện lên một tia cuống cuồng.

"Bọn họ đang làm gì vậy?”

Đối với cái này, những người trong Liên minh Trận Pháp Sư cảm thấy có chút khó hiểu, đám người này thật kỳ lạ, bọn họ dường như luôn đếm thời gian, như thể đang mong đợi điều gì đó.

'Các ngươi đây là...

Bọn họ cảm thấy tò mò mà hỏi, vừa nghe thấy lời này, người của hai đại Thánh địa cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng trả lời một câu.

"Chờ ăn cơm."

"Ăn cơm?"

Lần này, người của liên minh Liên minh Trận Pháp Sư đều là sửng sốt, các ngươi mịa nó đều là Trận Pháp Sư bát phẩm, cửu phẩm, chờ ăn cơm gì nữa? Không phải đã sớm tích cốc rồi sao?

Hơn nữa, thân là người của Thánh địa, các ngươi còn thiếu cái này sao? Sơn hào hải vị nào còn chưa từng ăn qua.

Trong lòng của bọn họ tràn đầy nghi hoặc, nhưng không đợi người này của Liên minh Trận Pháp Sư nghĩ nhiều, một lão đầu đã lớn tiếng kêu lên một tiếng trước.

"Đến giờ rồi."

Trong nháy mắt, Trận Pháp Sư của hai Đại Thánh địa giống như những con thỏ mà lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng ở đâu nữa.

"Mẹ kiếp..."

Mới vừa rồi còn làm việc cùng nhau, nhưng vừa quay lại đã không còn ở đây nữa.

"Đám người kia bị làm sao vậy?"

"Chắc là đi ăn cơm rồi."

"Cho dù có như thế thì cũng đâu cần phải gấp gáp chạy đi ăn cơm như vậy chứ?"

"Ai biết được."

Quả thực là rất kỳ lạ, không phải chỉ là một bữa ăn thôi sao, có cái gì ly kỳ mà lại giống như chưa từng ăn qua thế.

Trong lòng có chút khinh thường, nhưng cũng không coi trọng.

Nhưng đến buổi chiêu và cả những ngày tiếp theo, cứ mỗi khi đến giờ ăn cơm, người của hai Đại Thánh địa lại lập tức biến mất không thấy bóng dáng.

Nhiều lần như vậy cũng khiến người của Liên minh Phù Sư và Liên minh Trận Pháp Sư càng ngày càng cảm thấy nghi ngờ, đây rốt cuộc là loại đồ ăn gì mà lại câu hồn đến như vậy?

Dù sao các ngươi cũng là cường giả của Thánh địa, chẳng lẽ không có đẳng cấp như vậy sao?

Dưới xu thế của sự tò mò, rốt cuộc thì người của hai đại liên minh cũng không nhịn được nữa mà muốn đi xem một chút, đến giờ ăn liền một đường đi theo người của hai Đại Thánh địa đến phòng bếp tạm.

Diện tích của nó rất lớn, nhưng vừa tới gân, người của hai đại liên minh lại hỏi ve nguồn gốc của hương thơm hấp dẫn kia.

"Mùi này... Bọn họ không kìm được mà hít mạnh mũi một cái, mùi thơm kia cũng lập tức làm tinh thần của người ta chấn động, có vẻ như có chút đã hiểu tại sao người của hai Đại Thánh địa này lại biến mất không thấy bóng dáng ngay khi vừa đến giờ cơm.

Theo cỗ mùi hương này, tất cả mọi người của Liên minh Phù Sư và Liên minh Trận Pháp Sư nhanh chóng đi đến Thực Đường.

Đồng dạng nhìn lại thì chỉ thấy lít nha lít nhít những bóng người, hiện đang thản nhiên ngồi xổm trên khoảng đất trống và ăn thức ăn trong bát.

Mặc dù món ăn khá đơn giản, nhưng cũng không thể ngăn cản những người này thưởng thức đồ ăn.

Hơn nữa mùi thơm kia càng chui vào khoang mũi không ngừng, khiến người ta nhịn không được mà thèm ăn đến nhỏ dãi.

“Trồng ngon quá.'

"Nhất định là ăn rất ngon, bởi vì mùi vị kia tuyệt đối không kém được."

"Ta thấy người của hai đại Thánh địa đều đang ăn, có phải chúng ta cũng được ăn đúng không?”

"Han là như vậy, mọi người đều là đến giúp đỡ, cho nên không có lý gì mà chúng ta không có phần."

"Đám người kia thật sự là đê tiện mà, lại còn giấu chúng ta chuyện tốt như vậy."

"Đúng vậy, đúng vậy, không nói nữa, nếm thử vị trước đi.

“Đi đi, đi cùng, đi cùng đi."

Dưới sự hấp dẫn của mùi hương, người của hai đại liên minh cũng sải bước về phía nhà bếp, chỉ là vừa đi chưa được mấy bước, bọn họ đã bị một tên trưởng lão của Liên minh Linh trù ngăn lại.

"Đợi một chút."

"Chuyện gì vậy?”

"Cái này là cho đệ tử của Đạo Nhất tông và cường giả của hai đại Thánh địa, những người khác không đủ tư cách."

"Vì cái gì? Mọi người đều là đến giúp đỡ, tại sao chỉ có chúng ta là không được ăn?"

Nghe vậy, sắc mặt của một đám Phù Sư và Trận Pháp Sư đều trở nên khó coi, cái này cũng có chút bắt nạt người ta rồi.

Tuy nhiên, khuôn mặt của vị trưởng lão này vẫn không thay đổi.

"Đây là phòng bếp của Đạo Nhất tông, đương nhiên là đệ tử của Đạo Nhất tông có thể ăn rồi, cái này có gì phản đối không?”

"Ừm" "Về phần hai đại Thánh địa, đó là bởi vì bọn họ không đòi bất cứ một khoảng tiền công nào, cho nên tự nhiên phải lo cơm nước."

"Về phần các ngươi, Thượng tông đã đàm phán xong giá cả, cũng đã trả trước một nửa, cho nên chúng ta không thể lo cơm."

Có lý do có chứng cớ, khiến cho người của hai đại liên minh tìm không ra lý do để phản bác.

Nhưng thấy những người này ăn ngon lành như vậy, trong không khí còn có mùi thơm nức như thế, khiến cho người ta khó có thể chịu đựng được.

Có người không nhịn được hỏi.

"Nếu vậy thì chúng ta có thể dùng tiền để mua không?"

"Thật xin lỗi, đồ ăn trong Thực Đường không bán ra ngoài."

Bọn họ đành phải thất vọng mà rời đi, vốn là cái này chẳng là gì cả, nhưng hết lần này tới lần khác, sáng ngày hôm sau, bữa sáng là bánh bao, có người không nỡ ăn hết, định giữ lại làm đồ ăn vặt cho mình.

Nhưng het lần này tới lần khác lại bị người của hai đại liên minh nếm thử một miếng.

Mà lần này khiến tất cả mọi người lập tức nổ tung.

Chẳng những hương vị khiến người ta khó có thể cưỡng lại, sau khi ăn vào trong miệng, càng làm cho hai đại liên minh kinh động như gặp thiên nhân, trên đời này còn có món ăn ngon như vậy sao?

Hơn nữa, còn nữa... Mẹ nó cái công hiệu này cũng bùng nổ quá rồi.

Ngay trong đêm hôm đó, nguyên một đám người của hai đại liên minh mày ủ mày chau mà tập hợp một chỗ, trên mặt lộ ra vẻ khổ sở nói.

"Ồ, cái đồ ăn kia ngon quá"

"Đúng vậy, nhưng không có cách nào khác sao, chúng ta đã nhận tiền rồi."

'Các ngươi đang nói gì vậy?”

Bọn họ đang nói chuyện với nhau, cái tên minh chủ phụ trách dẫn đội của Liên minh Phù Sư này đi tới, mọi người nghe thấy tiếng thì hai mắt sáng lên, sau đó có một tên thận trọng xuất từ trong ngực một cái bánh bao được hắn bảo quản cẩn thận ra.

Đầu tiên là giải thích ngắn gọn về vấn đề với vị minh chủ này, sau đó lại để cho hắn tự mình nếm thử.

Lúc đầu vị minh chủ của Liên minh Phù Sư này còn có chút khit mũi coi thường, nhưng khi một chiếc bánh bao hấp rơi vào trong bụng, cả người của hắn đều ngây ngẩn.

Một bộ dáng vẻ vẫn chưa thỏa mãn, mãi một lúc lâu sau thì mới mặt mũi tràn đầy cả kinh nói.

"Ngươi mới vừa nói, cái bánh bao hấp này là do Thực Đường của Đạo Nhất tông làm sao?" "Đúng vậy, hơn nữa Thực Đường này một ngày còn làm ba bữa cơm. Hơn nữa mỗi khi đến giờ ăn, những lão gia hỏa ở hai Đại Thánh địa kia đều giống như phát điên."
Bình Luận (0)
Comment