Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 116 - Chương 805: Tổ Sư: Ngươi Thật Có Hiếu Mà

Chương 805: Tổ sư: Ngươi thật có hiếu mà Chương 805: Tổ sư: Ngươi thật có hiếu màChương 805: Tổ sư: Ngươi thật có hiếu mà

Chương 805: Tổ sư: Ngươi thật có hiếu mà

Sắc mặt của Mộc Phi Vũ càng ngày càng đỏ, biểu tình của Thẩm Tiên khi nhìn thấy cũng càng ngày càng trở nên quái lạ.

Chỉ là một tấm thiệp mời mà thôi, ngươi đỏ mặt cái cọng lông, chắc chắn nữ nhân này bị bệnh nặng lắm rồi.

Ngay khi Thẩm Tiên đang nghĩ như vậy, đột nhiên, Mộc Phi Vũ nhịn không được mà phát ra một tiếng thở dốc.

"A...

Hả?

Tiếng thở dốc này trực tiếp khiến Thẩm Tiên dựng tóc gáy, sau đó khiến hắn liên tục lùi lại phía sau, ấp úng hỏi.

"Cái kia... Nữ Đế, ngươi ... Ngươi không sao chứ?"

Khuôn mặt của nàng ta đỏ như mông khỉ, con mắt cũng nổi lên ánh sáng màu đỏ, bộ dạng này mẹ nó cũng quá đáng sợ rồi.

Nếu không phải cân nhắc đến việc đối phương có tu vi Đại Thánh cảnh, phỏng chừng Thẩm Tiên đã sớm chuồn mất.

Nhưng cho dù có là như vậy, hắn cũng đã nắm chặt Truyền Tống Trận ở trong tay, chỉ cần bà nương này có chút không đúng, hắn sẽ lập tức bóp nát Truyền Tống Trận rồi bỏ chạy.

"Cái này...

Nhìn Mộc Phi Vũ đang chậm rãi mở miệng, kéo theo Thẩm Tiên càng lúc càng trở nên căng thẳng. Nhưng ngay giây tiếp theo, Mộc Phi Vũ lại lộ ra vẻ mặt kích động mà nói.

"Đây là chữ của Mạt ca sao."

Hả?

Thẩm Tiên vốn là định bỏ chạy, nhưng khi nghe được lời này thì sững sờ một chút, mẹ nó cái quỷ gì vậy?

Đây đúng là thiệp mời do chính tay Dư Mạt viết, nhưng Thẩm Tiên không biết vì sao, đây cũng chỉ là một tấm thiệp mời mà thôi, có cần phải đến mức như thế không?

Nàng ta cẩn thận đặt thiệp mời vào trong lòng, bộ dạng này như thể đang đối đãi với một tuyệt thế trân bảo nào đó.

Cho đến lúc này, Mộc Phi Vũ mới quay đầu mà nhìn về phía Thẩm Tiên, mặc dù sắc mặt của nàng ta vẫn còn rất đỏ, nhưng cũng coi như là đã trở lại bình thường được một chút.

"Ngươi tên là Thẩm Tiên, là đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất đúng không?"

"Hồi bẩm Nữ Đế, vãn bối là Thẩm Tiên, đệ tử thân truyền của Văn Viện phong trong Thánh địa Đạo Nhất."

"Ừm, lần này làm phiền ngươi đi một chuyến rồi, đến lúc đó tram sẽ tự mình tiến đến, hơn nữa còn phiền ngươi mang một câu đến tông chủ và Dư Mạt lão tổ nhà ngươi."

"Nữ Đế mời nói."

"Thiên Vũ hoàng triều ta cũng nguyện ý trở thành tông môn phụ thuộc của Thánh địa Đạo Nhất, nguyện ý dời cả nước đến Vạn Yêu quan."

Hả?

Lời này vừa nói ra, khiến cho Thẩm Tiên lập tức tê dại.

Cái trước còn rất bình thường, nhưng ngươi mẹ nó muốn trở thành một tông môn phụ thuộc của Thánh địa Đạo Nhất tông là cái quái gì? Cái này còn chưa tính, vậy mà ngươi còn muốn muốn dời cả nước đến Vạn Yêu quan luôn sao?

Ngươi xác định không phải mình đang nói đùa chứ?

Phải biết rằng hoàng triều hoàn toàn khác với tông môn.

Đối với một tông môn mà nói, cho dù ngươi có tính toán từ trên xuống dưới đâu ra đấy cho một trăm vạn đệ tử thì cũng đã là chuyện không hợp thói thường rồi, hơn nữa còn là đám có tu vi ở trong người.

Cho nên việc di chuyển tông môn nói còn nghe được, nhưng tại sao mẹ nó ngay cả một cái hoàng triều cũng đến xem náo nhiệt vậy?

Trong hoàng triều cũng có đến mấy trăm triệu bách tính, hơn nữa phần lớn đều là những người bình thường không có tu vi, vậy mà ngươi lại nói đến chuyện muốn dời cả nước đến Vạn Yêu quan, cái này không phải là đang nói giốn hay sao.

"Nữ Đế, ngươi... Ngươi nghiêm túc chứ?”

Còn mịa nó trước nay chưa từng nghe qua chuyện cả đất nước di dời, quả thực cũng thái quá rồi.

Nhưng đối mặt với sự nghi ngờ của Thẩm Tiên, Mộc Phi Vũ cũng không có giải thích gì, sau khi đã hoàn toàn khôi phục lại dáng vẻ cũ, nàng chỉ nhàn nhạt nói một câu.

"Chuyện này chỉ cần ngươi nói chỉ tiết cho Dư Mạt biết là được rồi, những cái khác không cân quan tâm."

Từ trước đến nay, Mộc Phi Vũ đối xử với những người khác vẫn luôn là như thế, lạnh như băng, vênh váo hung hăng.

Thẩm Tiên nghe vậy thì há hốc mồm, cuối cùng cũng không có nói thêm gì nữa mà chỉ gật nhẹ đầu.

Dù sao nhiệm vụ lần này của hắn cũng chỉ là đưa thiệp mời đến, nếu đã đưa đến thì những chuyện còn lại không liên quan đến chính mình. Nhưng nữ nhân này chắc chắn là bị bệnh nặng lắm rồi.

Trong lòng Thẩm Tiên thầm nghĩ như vậy, sau khi hắn thi lễ một cái thì lập tức rời khỏi Thiên Vũ hoàng triều.

Hắn vẫn còn mấy cái thế lực chưa đưa thiệp mời tới, cho nên hắn phải nắm chắc thời gian.

Khi các đại thế lực ở Trung Châu lần lượt nhận được thiệp mời của Thánh địa Đạo Nhất tông, bên trong đại điện của Thánh địa Đạo Nhất tông, Tê Hùng, Ngô Thọ, Thạch Tùng, Hồng Ton và Diệp Trường Thanh.

Sau khi một đám trưởng lão và phong chủ tụ tập lại một đường, Tê Hùng đang ngồi ở giữa bọn họ thì mở miệng nói.

"Chư vị, bởi vì lúc này sơn môn đã thành lập, chỉ sợ phần lớn thời gian sau này của chúng ta đều sẽ ở lại Trung Châu.”

"Mà trọng tâm của Thánh địa cũng sẽ tập trung ở Trung Châu, như vậy thì lực lượng phòng ngự ở Đông Châu rất yếu."

"Nói đến phương diện khác thì dễ rồi, nhưng điều duy nhất mà ta lo lắng chính là hài cốt của đám sư tổ, ý của ta là muốn chuyển bọn họ đến Trung Châu, dù sao thì việc định cư ở Trung Châu vẫn luôn là nguyện vọng của sư tôn và đám tiền bối."

"Chuyển bọn hắn đến Trung Châu cũng có thể coi là hoàn thành tâm nguyện của bọn hắn."

Dời mộ phần? Nghe thấy lời này của Tề Hùng, Diệp Trường Thanh đang ngồi ở phía dưới cũng giật mình, mẹ khiếp, ý tưởng này cũng quá táo bạo rồi.

Thế giới Hạo Thổ cũng nói vê chuyện phong thuỷ, thậm chí còn có một số tu sĩ chuyên nghiên cứu vê đạo phong thuỷ này.

Bởi vì cái gọi là nhập thổ vi an, bất cứ lúc nào thì việc dời mộ phần cũng là một chuyện rất lớn, bình thường mà nói, loại chuyện này là động không bằng tĩnh*

(Động không bằng tĩnh. Chỉ sự chắc ăn mới làm. )

Di chuyển mồ mả một cách hấp tấp có lẽ sẽ còn làm xáo trộn sự bình yên của đám tiền bối hơn.

Hơn nữa, sau khi chuyển đến Trung Châu, có rất nhiều ý kiến về việc lựa chọn địa điểm và xây dựng lăng mộ, mà đây còn là một vấn đề rất phức tạp.

Nhưng mà loại chuyện này, như người ta thường nói, tin thì có, không tin thì không có.

Mà những người có mặt ở đây hiển nhiên là không tin tưởng lắm vào những thứ này,

Chỉ là các ngươi mẹ nó có cần phải trả lời nhanh như vậy không?

Ngay khi Tê Hùng nói xong, bọn người Ngô Thọ, Thạch Tùng, Hồng Tôn lần lượt lên tiếng.

"Ý kiến này của Đại sư huynh hay đấy, để hài cốt của đám sư tôn và lão tổ ở lại ở Đông Châu vẫn luôn không an toàn, ta cảm thấy việc chuyển dời bọn họ đến Trung Châu cũng rất thích hợp.'

"Ta cũng đồng ý. Thân là vãn bối, chúng ta nhất định phải bảo vệ tốt hài cốt của các vị Tiên Liệt, không thể để bọn họ tiếp tục ở lại Đông Châu được nữa."

"Ta cũng không ý kiến, nhưng sau khi chuyển đến đây, vị trí của lăng mộ này..."

Nếu đã muốn dời mộ phần, vậy thì vị trí của ngôi mộ phải được xác định trước, thậm chí có thể bắt tay vào tu sửa.

"Cái kia không đơn giản, phía sau núi có một mảnh đất trống khá rộng lớn, hơn nữa còn có thể trông thấy bên ngoài Vạn Yêu quan, nếu an táng đám sư tôn và lão tổ bọn hắn ở nơi đó, có lẽ bọn họ sẽ cảm thấy rất vui mừng khi nhìn thấy ta đại chiến với Yêu tộc mỗi ngày."

Hả?

Nghe mọi người nghị luận như vậy, cả người Diệp Trường Thanh hoàn toàn ngây dại.

Chính mình cũng đoán được với tính cách của nhóm người này, có lẽ sẽ rất tùy tiện, nhưng không ngờ bọn họ lại tùy tiện đến như vậy.

Phía sau núi là cái gì, còn không phải là lúc bọn họ tu kiến tông môn đặc biệt lấy được mấy ngọn núi đó sao.

Chôn cất tùy tiện như vậy luôn sao? Hơn nữa còn mẹ nó muốn để người ta nhìn vê hướng của Vạn yêu quan nữa chứ? Tâm lý của các ngươi cũng quá biến thái rồi.

Thậm chí là ngay cả Diệp Trường Thanh cũng cảm thấy, nếu như lúc này tổ sư của Thánh địa Đạo Nhất còn sống, sau khi hắn nghe được những lời này, sợ là sẽ không nhịn được mà nói ra một câu.

"Các ngươi thật là hiếu chết lão phu."

Nhưng hết lần này tới lân khác, mọi người cư nhiên lại không có ý kiến gì đối với vấn đề này, mắt thấy chuyện này sắp được định ra như thế, Diệp Trường Thanh vội vàng nói.

"Tông chủ, chư vị trưởng lão, phong chủ, ta cảm thấy cho dù có nói thế nào đi chăng nữa thì việc dời mộ phần này cũng nên coi trọng hơn một chút."

"Mặc kệ như thế nào thì chúng ta cũng phải tìm tới một tên Phong Thủy sư. Sau đó tính toán thời gian, rồi lại xem vào những thứ gì đó như phong thủy."

Cho dù có nói thế nào thì mình cũng là một thành viên của Thánh địa Đạo Nhất, cho nên Diệp Trường Thanh thật sự không muốn nhìn thấy đám tổ sư bọn họ bị đám hiền tôn bất hiếu này hãm hại.

Người còn sống thì các ngươi có thể mặc kệ, nhưng ngay cả người đã chết cũng bỏ qua thì thật sự là có chút quá đáng.

Nghe Diệp Trường Thanh nói như vậy, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, thậm chí là có người nghỉ hoặc hỏi.

"Có cần phải phiên toái như vậy sao? Còn cần phải đi mời Phong Thủy sư, tính toán thời gian, đo lường Phong Thủy nữa sao? Không cần." "Cái này...'Dù sao thì đây cũng là một loại tôn trọng đối với tổ sư mà." Diệp Trường Thanh nghe vậy thì không nói nên lời.
Bình Luận (0)
Comment