Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 117 - Chương 806: Ta Thấy Ngươi Không Đáng Tin Cậy.

Chương 806: Ta thấy ngươi không đáng tin cậy. Chương 806: Ta thấy ngươi không đáng tin cậy.Chương 806: Ta thấy ngươi không đáng tin cậy.

Chuong 806: Ta thay nguoi khong dang tin cay.

Trên thực tế, điều mà Diệp Trường Thanh không biết chính là, từ xưa đến nay người của Đạo Nhất tông chưa từng tin vào Phong thủy gì đó.

Trước đó, lúc đám người sư tôn của Tề Hùng chết đi thì cũng chỉ tìm đại một cái hố nào đó rồi chôn cất bọn họ là xong.

Bao gồm cả sư tôn của sư tôn, sư sư tôn của bọn họ cũng đều là như thế.

Chỉ cần tìm đại một khối đất trống trong nghĩa trang, rồi chôn xuống là được.

Hơn nữa còn nghe nói, nghĩa trang của Đạo Nhất tông nguyên thủy cũng là do tổ sư lựa chọn ngẫu nhiên.

Cuối cùng còn nghe nói, bởi vì tổ sư hắn không biết khối đất này có thể sử dụng vào việc gì nữa, cho nên cứ dứt khoát biến nó thành một cái nghĩa trang.

Sau này, nếu lại có người của tông môn ngã xuống thì đem họ chôn ở bên trong là được.

Chính bởi vì từ đời lão tổ đầu tiên đã là như vậy, cho nên khi đến lượt đám người Tề Hùng, đương nhiên là bọn hắn không có ý tưởng gì về việc đi tìm thây phong thủy nào cả.

Tuy nhiên, dưới sự khuyên bảo của Diệp Trường Thanh, cuối cùng Tê Hùng cũng phải gật đầu đồng ý.

"Trường Thanh trưởng lão nói như vậy cũng không phải là không có lý, cho nên cứ đi tìm một vị Phong Thủy sư đi. Mặc Vân, ngươi là phong chủ của Văn Viện phong, là người đọc đủ thứ thi thư, vậy chuyện này ta giao cho ngươi.

"Nếu tìm được Phong Thủy sư rồi thì tự mình đi một chuyến đến Đông Châu, mang di cốt của tổ sư, sư tôn, còn có các đời tiên bối về đây."

"A, ta đi sao?”

"Nếu không phải ngươi, chẳng lẽ là ta đi?"

Mắt thấy sự tình rơi xuống đầu mình như vậy, khiến cho Mặc Vân lộ ra vẻ phiên muộn, bởi vì lân đi một chuyến tới Đông Châu này thì cũng đã mất hơn một tháng, đi tới đi lui cũng mất toi một đoạn thời gian dài, như vậy thì không phải là hắn lại ăn có cơm ăn sao?

Nhưng Tề Hùng hoàn toàn không cho hắn có cơ hội phản bác.

Chuyện này nhất định phải cân một tên phong chủ hoặc một tên trưởng lão tự mình phụ trách, nếu phái đệ tử đi thì Tê Hùng không cảm thấy yên tâm.

Nếu chẳng may giữa đường hài cốt của đám tổ sư bọn họ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì hắn chính là tội nhân của tông môn.

Dưới ánh mắt thăm thẳm còn có chút sự uy hiếp và nhìn soi mói của Tề Hùng, rốt cuộc thì Mặc Vân cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng, thâm than một tiếng số khổ. Vấn đề di chuyển phần mộ đã được quyết định, mà điều tiếp theo cần chuẩn bị là chuyện liên quan đến tấn thăng Thánh địa.

Vấn đề này tuy rườm rà nhưng cũng không quá mức phiền phức gì, chỉ cần làm theo quy trình là được.

Huống chị, lần này còn có sự ủng hộ của Thánh địa Vân La và Thánh địa Dao Trì, có thể nói Thánh địa Đạo Nhất đã là thực chí danh quy, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Sau khi nhận được mệnh lệnh, Mặc Vân liền dẫn theo một nhóm trưởng lão và đệ tử của Văn Viện phong lên đường, nhưng trước khi đi, Mặc Vân lại đụng phải lão trưởng thôn, nói cái gì cũng muốn đi cùng với hắn.

"Ngươi đi theo ta làm gì?"

"Ta là người của ngươi, ngươi đi đâu đương nhiên là ta sẽ theo đó."

"Ngươi...

Lão trưởng thôn hiện tại đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống bên ngoài, hơn nữa tu vi cũng đã đề thăng, mà dung mạo của nàng cũng càng ngày càng trẻ.

Đây cũng là chuyện bình thường, dù sao thì tính theo tuổi tác, lão lão trưởng thôn mới khoảng chừng trăm tuổi, trước đó là do bản thân nàng không có tu vi, cho nên nhìn rất già.

Nếu đặt tuổi tác này ở trong Đạo Nhất tông, đây chính là thế hệ trẻ tuổi hàng thật giá thật.

Sau một đoạn thời gian, thậm chí lão trưởng thôn còn tự đặt tên cho mình là Luyến Vân.

Nhớ đến lúc trước lúc Mặc Vân lần đầu tiên nghe được cái tên này, quả thực là đã nổi trận lôi đình, yêu em gái nhà ngươi mà yêu.

Vốn dĩ là sống chết không đồng ý, nhưng sau khi Luyến Vân nhiều lần cam đoan rằng nàng ta nhất định sẽ nghe lời Mặc Vân, cũng sẽ không nói những gì không nên nói, cuối cùng Mặc Vân mới bất dắc dĩ đành phải để nàng ta lên tinh hạm.

Trên đường đi, Luyến Vân (lão trưởng thôn) cũng xác thực rất ngoan ngoãn, không nói những lời kỳ quái, cũng không chạy đến quấn lấy Mặc Vân.

Chỉ là, Mặc Vân vẫn có một cảm giác trong bóng tối luôn có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, trong ánh mắt kia có sự nồng nàn và mê hoặc khiến hắn cảm thấy như bị kim châm.

Tinh hạm rời khỏi Thánh địa Đạo Nhất tông, thay vì đi thẳng đến Đông Châu thì nó đã đi một chuyến đến Thất Tinh Môn trước.

Đây là tông môn chuyên về phong thủy nổi tiếng nhất ở Trung Châu, các tu sĩ ở trong đó đều tinh thông một đạo phong thủy.

Thậm chí còn có người nói rằng bọn họ có thể tính toán thiên cơ, biết trước tương lai, mà đối với cái này Mặc Vân đương nhiên là khit mũi coi thường.

Một đường đi đến Thất Tinh Môn, sau khi biết được là phong chủ của Thánh địa Đạo Nhất tự mình giá lâm, phong chủ của Thất Tinh Môn tự mình tiếp đãi.

Trong đại điện, phong chủ Lạc Thiên Tâm của Thất Tinh Môn lộ ra vẻ nhiệt tình rồi nói.

"Tại hạ Lạc Thiên Tâm, tham kiến Mặc Vân phong chủ."

"Lạc môn chủ khách khí."

Nghe vậy, Mặc Vân gật đầu cười, dù sao người ta cũng rất nhiệt tình như vậy, không phải là ngươi cũng nên báo đáp lại một chút sao?

Nhưng nụ cười trên gương mặt của hắn cũng không kéo dài được bao lâu, theo lời nói tiếp theo của Lạc Thiên Tâm, sắc mặt Mặc Vân lập tức tối sam lại.

Chỉ thấy sau khi Lạc Thiên Tâm chào hỏi Mặc Vân, ánh mắt của hắn lại vê phía Luyến Vân ở phía sau lưng của đối phương.

Lão già này quả nhiên có chút bản lãnh, sau đó lại lộ ra một nụ cười trên gương mặt rồi nói.

"Vị này chắc là phu nhân rồi. Quả nhiên là cùng Mặc Vân phong chủ xứng đôi vừa lứa, có thể nói là mười thế duyên phận, răng long đầu bạc, thực sự là nhân duyên trời định mà."

Những lời này vừa nói ra, trong lòng của Luyến Vân vô cùng kích động, liên tục nói lời cảm tạ với Lạc Thiên Tâm.

Về phần Mặc Vân ở phía trước, sắc mặt đã sớm bị ném vào đáy nồi.

Mẹ nó lão già này chết tiệt này, đúng là một tên giang hồ lừa đảo, cho dù ta có nhìn như thế nào thì cũng thấy ngươi là tên không đáng tin cậy.

Một chút thị lực cũng không có.

Mặc Vân cố nén lửa giận ở trong lòng, sau đó nói rõ ý đồ mà mình đến.

Sau khi biết được đây là yêu câu của Thánh địa Đạo Nhất, Lạc Thiên Tâm không nói hai lời mà ngay lập tức đồng ý, đồng thời còn nguyện ý tự mình đi cùng với Mặc Vân.

Thánh địa Đạo Nhất bây giờ là gì, chính là một Thánh địa mới chạm tay có thể bỏng ở Trung Châu bây giờ.

Có biết bao nhiêu tông môn muốn kết giao với Thánh địa Đạo Nhất, nhưng bọn họ lại không có mối liên hệ nào, nhưng bây giờ cơ hội này lại đưa đến bên miệng, cho nên không có lý do gì để Lạc Thiên Tâm không gắt gao bắt lấy nó.

Chỉ cần nhìn vào bộ dáng một mặt khó chịu của Mặc Vân, Lạc Thiên Tâm nghi ngờ nói.

"Mặc Vân phong chủ không khỏe sao?"

"Hừ, không phải Thất Tinh Môn ngươi có thể đoán được thiên cơ sao, ta bị làm sao mà ngươi cũng xem không ra sao?"

"Cái này... Mặc Vân phong chủ hiểu lầm rồi. Tính toán thiên cơ là một việc hư vô mờ mit chí ít Thất Tinh Môn ta không làm được. Nhưng riêng ve Phong Thủy, nếu Thất Tinh Môn ta là số hai thì quả thực sẽ không có một ai ở thế giới Hạo Thổ này dám đứng thứ nhất." Mặc Vân vẫn còn hờn dai nhưng Luyến Vân ở bên cạnh thì đã vội vàng tiến lên rồi vừa cười vừa nói.

"Lạc môn chủ, tính tình của hắn chính là như vậy, cho nên ngươi không cần lo lắng, về chuyện đó thì bên phía tông môn có cần sắp xếp một chút không? Nếu không có chuyện gì, chúng ta liền chuẩn bị lên đường đi, dù sao lộ trình đến Đông Châu cũng không gần."

"Tôn phu nhân nói đúng lắm, nhưng chư vị chờ ta một lát, sau khi giải quyết xong một số chuyện ở tông môn là có thể xuất phát."

"Nói thì dễ."

Nói xong, Lạc Thiên Tâm đã nhanh chóng rời khỏi đại điện để sắp xếp các vấn đề trong tông môn.

Nhưng Luyến Vân vẫn tiếp tục ở một bên cười khúc khích, mà đối với cái này thì Mặc Vân lại không nói nên lời.

"Đừng cười nữa, tên đó là một tên lừa đảo."

"Ta không cảm thấy như vậy, ngươi xem, người ta nói gì cũng đều có lý, nói chúng ta mười kiếp nên duyên, rồi đổi lấy răng long đầu bạc, nói thật tốt..."

Luyến Vân hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt đen như đáy nồi của Mặc Vân mà lại hưng phấn đáp.

Thấy vậy, khóe miệng của Mặc Vân giật giật, ta mịa nó thật là chó má, lão già này, không có việc gì lại đi ba hoa chích choé làm mẹ gì.

Cũng không để mọi người phải chờ quá lâu, chưa đến một canh giờ, Lạc Thiên Tâm đã thu xếp xong hết tất cả công việc của tông môn, sau đó là lập tức đi cùng với đám người Mặc Vân, trèo lên tinh hạm rồi lao vê phía Đông châu.

Thực ra thì cũng không có gì để sắp xếp cái gì hết, càng không cần phải lo lắng vê vấn đề an toàn.

Bởi vì lân này Thất Tinh Môn làm việc cho Thánh địa Đạo Nhất, cho nên trong khoảng thời gian này tạm thời sẽ không có ai dám công kích Thất Tinh Môn, nếu muốn thì cũng phải xem Thánh địa Đạo Nhất có đồng ý hay không.

Dù sao người ta giúp ngươi làm việc, nếu lúc này mà ngươi dám xuất thủ với họ, chẳng phải sẽ không cho Đạo Nhất tông mặt mũi sao? Một chút đạo lý đối nhân xử thế này vẫn cần phải hiểu.
Bình Luận (0)
Comment