Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 118 - Chương 807: Ngươi Còn Quan Tâm Tới Những Thứ Này Sao?

Chương 807: Ngươi còn quan tâm tới những thứ này sao? Chương 807: Ngươi còn quan tâm tới những thứ này sao?Chương 807: Ngươi còn quan tâm tới những thứ này sao?

Chương 807: Ngươi còn quan tâm tới những thứ này sao?

Mặc Vân mang theo Lạc Thiên Tâm thẳng tiến đến Đông châu, mà năm ngày này cũng trôi qua nhanh chóng.

Vào ngày này, Thánh địa Đạo Nhất tông có thể nói là tiếng người huyên náo, hầu như tất cả các tông chủ của các tông môn ở Trung Châu, các hoàng đế của các hoàng triều và các nhà Minh chủ của các liên minh đều có mặt.

Hôm nay là ngày Thánh địa Đạo Nhất tông tấn thăng lên Thánh địa.

Thật ra thì quá trình này cũng không quá phức tạp, chủ yếu đây vẫn là ý tưởng của đám Dư Mat làm phiền phức như vậy thì có ích lợi gì?

Còn nói gì vê thịt rượu gì đó thì càng không có chuẩn bị trước.

Nói đùa, nhiều người như vậy, Diệp Trường Thanh ở đâu có nhiều năng lượng như vậy?

Huống chỉ ngay cả người của chính Đạo Nhất tông còn không có đủ thức ăn cho mình, còn lấy ra cho ngươi ăn sao?

Do đó, toàn bộ quá trình có thể nói là cực kỳ đơn giản.

Ngoài Te Hùng lên sân khấu phát biểu ra, còn có Thánh chủ Vân La và Thánh chủ Dao Trì cũng nói vài ba câu cho có thì cũng không có gì đáng để nói chuyện.

Thánh chủ Vân La và Thánh chủ Dao Trì đương nhiên là ủng hộ Thánh địa Đạo Nhất rồi.

Không chỉ có như thế, lần này Thánh địa Vân La cùng Thánh địa Dao Trì còn mang đến một vị lão tổ cấp Đại Đế, điều này cho thấy tâm coi trọng của bọn họ đối với Thánh địa Đạo Nhất.

Có thể nói hai Đại Thánh địa đã dốc hết toàn bộ sức lực của mình để ủng hộ cho Thánh địa Đạo Nhất.

Mà cái này cũng là chuyện bình thường, Thánh địa Kình Thiên phản bội rồi bỏ trốn, lúc này người duy nhất có thể thay thế Thánh địa Kình Thiên, nhanh chóng ổn định cục diện cũng chỉ còn lại có Thánh địa Đạo Nhất, trừ cái đó ra thì những tông môn khác đều không có tư cách này.

Vì vậy mà Thánh địa Vân La và Thánh địa Dao Trì tự nhiên sẽ không tiếc công sức mà nâng Thánh địa Đạo Nhất thượng vị.

Tuy nhiên ở trong quá trình này, cũng có một phần nhỏ tu sĩ đã phát hiện ra vấn đề.

Khi các vị Thánh chủ của các Thánh địa là Tê Hùng, Thánh chủ Vân La và Thánh chủ Dao Trì đứng chung một chỗ, quả thực là khiến người ta có một cảm giác giống như có một người là người lùn.

Truy cứu nguyên nhân vẫn là do tu vi của bọn họ.

"Thánh chủ Vân La và Thánh chủ Dao Trì đều có tu vi cấp Đại Đế, mà Thánh chủ của Đạo Nhất vẫn chỉ là cấp Đại Thánh, tựa hồ trong lịch sử chưa từng phát sinh ra chuyện này." Tại trong nhận thức của mọi người, từ trước đến giờ chủ nhân của Thánh địa đều là cường giả cấp Đại Đế, còn cho tới tận bây giờ chưa từng xuất hiện một vị có tu vi cấp Đại Thánh.

Thánh địa Đạo Nhất có ba vị lão tổ cấp Đại Đế, mà điểm ấy cũng không yếu hơn Thánh địa Vân La và Thánh địa Dao Trì.

Về phần các đệ tử và trưởng lão ở phía dưới, tạm thời nhìn không ra, nhưng cũng không chênh lệch quá lớn, hoặc là nói những thứ này không có ai đi truy đến cùng.

Mà người dễ nhận thấy sự khác biệt nhất cũng chính là từ chỗ của Tề Hùng.

Thân là Thánh chủ của Thánh địa, dường như hắn, Thánh chủ Vân La và Thánh chủ Dao Trì hoàn toàn không có cách nào có thể bình khởi bình tọa, điều này khiến cho một số người tìm ra lý do và bắt đầu âm dương quái khí mà nhỏ giọng thảo luận.

Ngoài ra, vị trí của Thánh chủ lại rất trọng yếu, có thể nói là mặt tiền của Thánh địa.

Một cái Thánh địa đương nhiên là sẽ không khả năng chỉ có một vị Đại Đế, nhưng dưới tình huống bình thường thì những lão tổ cấp Đại Đế kia sẽ không tự mình ra mặt.

Vì vậy mà đối với thế giới bên ngoài, trong hâu hết các trường hợp, Thánh chủ của Thánh địa dường như đã trở thành sự tồn tại duy nhất của cường giả cấp Đại Đế.

Hơn nữa hiện tại, nếu ba người Dư Mạt không xuất hiện, Thánh địa Đạo Nhất cũng sẽ không có cường giả cấp Đại Đế tọa trấn.

Mà chỗ này của lúc này cũng sẽ trở thành nơi đáng khó xử nhất ở Thánh địa Đạo Nhất tông.

Sau khi quá trình đơn giản này hoàn thành, Thánh địa Đạo Nhất tông chính thức trở thành Thánh địa mới của Nhân tộc, cùng với Thánh địa Dao Trì và Thánh địa Vân La tạo thành Tam Đại Thánh địa mới của Nhân tộc.

Cho dù ở trong suốt quá trình này có thể xuất hiện nhiều ý kiến khác nhau, nhưng bất kể có nói thế nào, cuối cùng ngày hôm nay cũng bình yên trôi qua.

Sau khi sắp xếp để mọi người đi nghỉ ngơi, Tê Hùng trở trở về đại điện rồi nhìn ve phía Dư Mạt với vẻ mặt bất lực.

"Sư thúc, ngươi mau xem đi, ta đã sớm nói qua chức vụ Thánh chủ này vẫn là nên ngươi tới làm là phù hợp nhất, nếu để ta làm thì với tu vi này của ta sẽ chỉ là nỗi ô nhục của Thánh địa mà."

"Nói bậy, ta mà làm Thánh chủ thì người nào tới làm lão tổ?"

"Không phải còn có Vương Mạn sư thúc và Nguyên Thương sư thúc sao?"

"Ngươi muốn một nhà Thánh địa này chỉ có hai vị lão tổ cấp Đại Đế thôi sao?"

"Cái này... Cũng không có ai quy định không thể chỉ có hai vị lão tổ mà."

Xấu hổ của hôm nay, Tê Hùng đã sớm dư liệu trước, hắn vốn là định mời Dư Mạt đến thượng vị, nhưng đối phương lại sống chết không chịu đồng ý. Nói đùa, một ngày Thánh chủ phải làm biết bao nhiêu việc, thân là lão tổ, mỗi ngày chỉ cần vui chơi giải trí liền xong, có bệnh mới trở thành Thánh chủ.

Nhìn thấy vẻ mặt sinh không thể luyến* của Tề Hùng, Dư Mạt vỗ vai anh và an ủi anh.

(Sinh không thể luyến: Sinh ra đã được định sẵn là cô độc)

"Đây đều là chuyện chắc chắn phải trải qua, trước mắt không phải Đế cảnh, cho nên cần phải cố gắng tu luyện, tranh thủ sớm ngày đột phá."

"Sư thúc, ngươi cho rằng Đế cảnh là cái gì, nói đột phá liên đột phá sao?”

"Vậy ngày thường ăn thêm mấy bát cơm đi."

Nói xong, Dư Mat chắp tay sau lưng rồi bỏ đi, để lại Te Hùng một mình sững sờ tại nguyên chỗ.

Ăn thêm hai bát cơm, ngươi nghe một chút cái này là đang nói tiếng người sao?

Nhưng sau khi nghĩ lại thì có vẻ cũng có lý.

Đám người Dư Mạt có thể đột phá thành công, có người nào không phải là vì đồ ăn của Trường Thanh tiểu tử.

Hắn quyết định, bắt đầu từ ngày mai mỗi bữa ăn sẽ thêm một bát... Không, là ăn thêm hai bát cơm, tranh thủ đột phá Đế cảnh càng sớm càng tốt.

Ăn thêm cơm là có thể đột phá đến Đế cảnh, nếu lời này bị ngoại nhân nghe được, đoán không chừng sẽ cười đến thối ruột, cái này mịa nó là đang nói chuyện viển vông sao?

Nhưng trên dưới Đạo Nhất tông lại không phải như vậy, ngày bình thường bọn họ tu luyện cũng khắc khổ, lại có thêm đồ ăn của Diệp Trường Thanh, vậy quả thực chính là như hổ thêm cánh.

Nếu không thì ngươi nghĩ làm thế nào mà Đạo Nhất tông có thể đuổi kịp những tên đệ tử của Thánh địa kia.

Phải biết rằng khi bọn họ ở Đông Châu, tài nguyên tu luyện và hoàn cảnh tu luyện của đệ tử Đạo Nhất tông còn kém rất xa so với đệ tử của Thánh địa, đặc biệt là hoàn cảnh tu luyện.

Nếu không phải có phần cơm treo này của Diệp Trường Thanh, đừng nói đến chuyện có thể đánh bại Thánh địa Kình Thiên, có thể chống lại người ta thì đã là rất tốt rồi.

Đối với đột phá Đế cảnh, Tê Hùng có một cảm giác vội vàng và cấp bách, hơn nữa hắn cũng không thể làm tông môn mất mặt được.

Một bên khác, sau khi Dư Mạt rời khỏi đại điện, chậm rãi đi dạo trên đỉnh chủ phong, vừa đi còn vừa nhàn nhã huýt sáo.

Nhưng vừa mới đi tới một con đường nhỏ, đang chuẩn bị đi đến đỉnh núi cao vút tận tâng mây tham quan một chút thì hắn lại nhìn thấy từ phía xa có một bóng người mặc quần áo màu đỏ. Lúc đầu do hắn còn chưa thấy rõ ràng, cho nên chỉ cảm thấy thắc mắc mà thôi.

"Thật kỳ lạ, sao lại có người đến nơi mà cứt chim cũng không có này vậy?"

Con đường nhỏ này chỉ có thể dẫn thông đến hướng núi cao vút tận tâng mây, cho nên ngày bình thường có rất ít người đến đây, chứ đừng nói là người ngoài.

Nhưng khi khoảng cách ngày càng được rút ngắn, vẻ nhàn nhã trên gương mặt của Dư Mạt dần tiêu tán, sau đó hai mắt của hắn lập tức mở to, còn lộ ra vẻ mặt không thể tin được.

"Mẹ kiếp, cái nữ nhân điên này..."

Không chân chừ thêm nữa, hắn lập tức quay người muốn rời đi, nhưng Mộc Phi Vũ rõ ràng đã nhanh hơn một bước, sau đó đã mở miệng kêu lên.

"Chẳng lẽ ngươi cứ như vậy mà rời đi chỉ vì không muốn gặp ta sao?"

Nghe vậy, Dư Mạt không để ý tới, tốc độ ở dưới chân lại tăng nhanh, nhưng Mộc Phi Vũ làm sao có thể để hắn đi dễ dàng như vậy, lắc mình một cái là đã chặn đường của Dư Mạt.

"Ngươi muốn tránh ta tới khi nào?"

Hốc mắt ẩm ướt, nhưng vẻ mặt lại có chút lạnh lùng, trong giọng nói còn mang theo một tia oán hận.

"Không phải ngươi nói đời này sẽ không gặp ta sao?"

Nghe vậy, Dư Mạt cười khổ một tiếng, năm đó sau khi hắn giúp Mộc Phi Vũ leo lên hoàng vị rồi trốn thoát khỏi Thiên Vũ hoàng triều, cái bà nương này cũng đã nói đời này cũng không muốn gặp lại hắn nữa.

Vừa nghe đến đây, Mộc Phi Vũ đã lập tức bị chọc giận mà cười to, hắn có ý gì?

Ánh mắt của nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào Dư Mạt, đã nhiều năm như vậy rồi, Dư Mạt cũng đã thay đổi rất nhiều, hắn đã già, nhưng trong mắt của Mộc Phi Vũ thì đối phương vẫn hoàn hảo như vậy.

Sau một lúc trầm lặng thật lâu, Mộc Phi Vũ cay đắng nói.

"Ngươi còn trách lựa chọn vào năm đó của ta sao? Đã trôi qua được nhiều năm như vậy...
Bình Luận (0)
Comment