Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 119 - Chương 808: Quả Thực Là Không Hợp Thói Thường.

Chương 808: Quả thực là không hợp thói thường. Chương 808: Quả thực là không hợp thói thường.Chương 808: Quả thực là không hợp thói thường.

Chương 808: Quả thực là không hợp thói thường.

Về phần Mộc Phi Vũ, tâm tình của Dư Mạt rất phức tạp.

Nữ nhân này này ham mê quyền lực, vì đạt thành mục đích mà không từ thủ đoạn, thời điểm tranh đoạt hoàng vị của lúc trước, Mộc Phi Vũ quả thực là đã dùng quá nhiều thủ đoạn mờ ám và tàn ác.

Hơn nữa tính cách của nàng ta còn cực kỳ bá đạo, thậm chí là đã đạt đến mức độ bệnh hoạn.

Mà đây cũng là nguyên nhân cuối cùng khiến Dư Mạt lập tức bỏ chạy như vậy.

Nhưng trái tim của nàng dành cho hắn là thật, khi họ gặp lại nhau lần nữa, Mộc Phi Vũ không thay đổi nhiều so với trước.

Chỉ là khí chất của nàng ta càng trở nên cao quý và khí phách, nhưng đối với Dư Mạt đã tu thành Đế cảnh mà nói, chút áp lực này tự nhiên không là gì.

Sau khi liếc nhìn Mộc Phi Vũ một cách phức tạp, Dư Mạt chậm rãi nói.

"Tại sao phải bận tâm đến những chuyện đã từng."

Nói xong, Dư Mạt cũng không cho Mục Phi Vũ có cơ hội trả lời, không gian xung quanh hắn trở nên vặn vẹo rồi biến mất ngay tại chỗ.

Dư Mạt muốn rời đi, Mộc Phi Vũ đương nhiên là không thể cản được, sau khi Mộc Phi Vũ nhìn thấy Dư Mạt biến mất ở trước mắt mình, trên mặt của nàng cũng không có nhiều biểu cảm.

Sau khi đứng ngây ra đó được một lúc, cuối cùng nàng cũng nở một nụ cười tươi như hoa.

"Ngươi cho rằng ngươi còn có thể chạy đi được nữa sao?"

Nói xong, Mộc Phi Vũ quay đầu rồi đi vê phía Nhiệm Vụ đường.

Sau khi nghi thức đại điển tấn thăng lên Thánh địa kết thúc, người của các đại tông môn cũng lần lượt trở về, mặc dù vẫn có một số người lựa chọn lưu lại, nhưng số lượng cũng không nhiều lắm.

Hơn nữa Thánh địa Đạo Nhất hiện tại có thể nói là cực kỳ bận rộn, hầu như tất cả các lối vào của đại sảnh đều được bắt đầu lại từ đầu.

Giống với Thực đường và Chấp Pháp đường còn tốt một chút, chỉ cần làm theo các bước là được.

Nhưng còn những nơi như Nhiệm Vụ đường thì khác.

Tông môn vừa mới hoàn thành, kéo theo số lượng nhiệm vụ có trong Nhiệm Vụ đường rất ít, căn bản không đủ để duy trì hoạt động của Nhiệm Vụ đường.

Những ngày này, Trân Nhân có thể nói là bận bịu đến mức chân không chạm đất. Hiện tại nơi phát ra nhiệm vụ trong Nhiệm Vụ đường chỉ có hai hướng chính.

Một là sản nghiệp mà Thánh địa Kình Thiên để lại trước đó, tạm thời cần chúng đệ tử đi trấn giữ, quản lý hoặc thậm chí là đi đoạt lại.

Nhiệm vụ như vậy có không ít, hiện tại bọn chúng cũng coi như là phần chính của Nhiệm Vụ đường.

Thứ hai là nhiệm vụ do các đại tông môn phụ thuộc đưa ra, đương nhiên, trong số đó càng nhiều vẫn là do nhân tình.

Nhưng chỉ dựa vào hai phương diện này là hoàn toàn không đủ.

Chém giết Tà Ma, yêu vật, những nhiệm vụ này hiện tại đều không có bất cứ một cái nào, dù sao Thánh địa Đạo Nhất còn chưa thật sự bén rễ ở Trung Châu nên cái này sẽ tốn rất nhiều thời gian.

Tình huống hiện tại của Nhiệm Vụ đường hoàn toàn chính là một bộ sói thì nhiều nhưng thịt thì ít.

Một đám đệ tử tụ tập tại đại sảnh của Nhiệm Vụ đường, nhưng sau khi nhìn thấy màn sáng của nhiệm vụ lại rỗng tuếch, nguyên một đám đều chau mày.

"Lại mất rồi?"

"Cái này mịa nó sao giống một đám gia súc vậy? Một hơi đều không có, nháy mắt có một cái liền không còn?"

"Ta canh giữ cả một ngày, còn chưa có lấy một cái nhiệm vụ nào đây."

"Ai, cũng không có cách nào khác, dù sao tông môn cũng vừa mới tới Trung Châu, còn cần một đoạn thời gian nữa."

"Vấn đề là nếu không có điểm tông môn, vậy thì không phải là sẽ ảnh hưởng tới việc ăn cơm của ta sao?"

Tất cả các đệ tử đều muốn làm nhiệm vụ ngay bây giờ, nhưng lại không có cơ hội, mà điều này khiến bọn họ lập tức cảm thấy lo lắng.

Bởi vì hiện tại vừa mới ra được một cái nhiệm vụ, trong nháy mắt liền bị người khác hớp tay trên, mà cuộc chiến này hoàn toàn dựa vào tốc độ của tay.

Nhưng đúng vào lúc này, ở trong hậu viện của Nhiệm Vụ đường, sau khi Trân Nhân nhìn thấy Mộc Phi Vũ chủ động đến thăm, hắn lập tức khách khí nói.

"Không phải Nữ Đế đã đi tìm lão gia tử sư thúc sao, làm sao lại tìm đến ta?"

Mặc dù Trần Nhân chưa bao giờ nhìn thấy Mộc Phi Vũ, nhưng đương nhiên là hắn đã từng nghe nói qua.

Theo lý mà nói, Mộc Phi Vũ không liên quan gì đến hắn, mà hắn còn là chủ quản của Nhiệm Vụ đường, cho dù nói nhìn từ góc độ nào thì hai người cũng không nên có bất kỳ giao điểm nào với nhau mà. Nghe vậy, Mộc Phi Vũ lộ ra sắc mặt bình tĩnh, không nhanh không chậm nói.

"Đương nhiên là có việc mới tìm đến Tam trưởng lão, bên Thiên Vũ hoàng triều của ta có một chút ủy thác, không biết Thánh địa Đạo Nhất có nguyện ý tiếp nhận hay không."

Hả? Đến đưa nhiệm vụ?

Đây rõ ràng mịa nó là chuyện tốt, bời vì hiện tại Trần Nhân đang lo nhiệm vụ ở Nhiệm Vụ đường quá ít mà mỗi ngày đều sắp bị các đệ tử bao phủ lại đây, nhưng lúc này lại đột nhiên có người đến cửa chủ động ủy thác, vậy thì tốt quá rồi.

"Đương nhiên rồi, không biết uỷ thác của Nữ Đế là... 2"

"Đơn giản, một cái ủy thác kiểu hộ vệ."

Loại hình hộ vệ, cũng tức là lấy bảo hộ làm chủ, tuy nói cái này không tính là nhiệm vụ quá tốt gì, số lượng hẳn là cũng không nhiều, nhưng hiện tại Trần Nhân chắc chắn là không dám kén chọn, cho nên lập tức gật đầu đồng ý.

Được cái nào thì hay cái đó, dù sao thịt muỗi cùng là thịt mà.

Hắn gật đầu đồng ý, sau đó thuận miệng hỏi một câu.

"Không biết phải bảo vệ bao nhiêu người?"

Theo quan điểm của Trần Nhân, một cái nhiệm vụ hộ vệ sẽ cần nhiều nhất là mười đệ tử.

Tuy nhiên, câu trả lời của Mộc Phi Vũ lại khiến Trần Nhân sửng sốt.

"Ước chừng khoảng trăm tới trăm triệu người."

"Hừ, trăm tới trăm triệu người, như thế... Ngươi nói cái gì?"

Hai mắt của hắn trừng đến căng tròn, sau đó lập tức nhìn ve phía Mộc Phi Vũ với vẻ mặt như gặp phải quỷ, ngươi mịa nó đang đùa ta sao?

Chỉ là một nhiệm vụ hộ vệ, vậy mà ngươi muốn số lượng hộ vệ tận trăm tới trăm triệu người luôn sao? Sao thế, chẳng lẽ ngươi muốn sắp xếp một người hộ đạo cho toàn bộ Nhân tộc ở Trung Châu sao?

Trân Nhân đã làm đường chủ của Nhiệm Vụ đường được nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng gặp phải loại chuyện như vậy.

Số lượng hộ vệ trăm tới trăm triệu người, quả thực là nói giõn.

Nhưng Mộc Phi Vũ lại không thay đổi biểu cảm mà chỉ nhàn nhạt nói một câu.

"Có vấn đề gì sao?"

Hả? Thấy đối phương tựa hồ không có chút nào nói giỡn, khiến Trân Nhân có chút sững sờ, chẳng lẽ con hàng này nói đều là thật sao? Nhưng cho dù hắn có nghĩ thế nào thì cũng không thể nghĩ ra được, bởi vì làm gì có nhà ai ủy thác một cái nhiệm vụ hộ vệ lại mịa nó cần số lượng hộ vệ trăm tới trăm triệu người chứ?

"Cái đó... Ngươi có thể giải thích chỉ tiết được không." Trong lòng không thể tin được, quả thực là giống như đang nghe thiên kinh vậy, nhưng thấy Mộ Phi Vũ không giống đang nói đùa, Trần Nhân vẫn lên tiếng hỏi lại.

Nghe vậy, Mộc Phi Vũ cũng không có ý giấu diếm, trực tiếp nói ra việc mà mình dự định dời cả nước đến Vạn Yêu quan, cũng nói ra chỉ tiết về chuyện liên quan đến việc cùng xưng là hoàng triều phụ thuộc của Thánh địa Đạo Nhất.

Hả?

Sau khi nghe Mộc Phi Vũ tường thuật, cả người Trần Nhân lập tức tê dại.

Sau đó lại dùng ánh mắt quái dị mà nhìn về phía nữ nhân ở trước mặt này, trước đó Dư Mạt sư thúc đã nói nữ nhân này là một tên điên, chỉ là hắn không nghĩ tới nàng ta lại điên đến mức này.

Cả nước di chuyển, còn mịa nó đến Thánh địa Đạo Nhất để ủy thác.

Không nói tới những cái khác, chỉ riêng phí tổn nhẹ nhàng để cần chỉ ra cho trăm tới trăm triệu người để hộ vệ từ Thiên Vũ hoàng triều đến Vạn Yêu quan thì cũng đã là một khoản tiền khổng lồ.

Hơn nữa, e rằng nguyên một đám đệ tử của Đạo Nhất tông đều phải xuất thủ.

"Nữ Đế, ngươi nghiêm túc không?”

Trong mắt của Trần Nhân tràn đầy hồ nghi mà nhìn lấy Mộc Phi Vũ, sau đó là lên tiếng xác nhận lại.

"Ngươi cho rằng ta đang nói đùa với ngươi sao?"

Ha ha.

Đối mặt với giọng điệu lạnh lùng của Mộc Phi Vũ, Trần Nhân lại ngượng ngùng mà cười một tiếng, nữ nhân này quả nhiên là đang nghiêm túc.

Nhưng sau khi suy nghĩ lại, Trân Nhân lại trở nên hào hứng, bởi vì đây chính là một đơn đặt hàng lớn.

Hiện tại không phải nguyên một đám nhãi con này đều đang kêu ca không có nhiệm vụ sao, còn nói Nhiệm Vụ đường không biết tiến thủ gì đó, ngay cả một nhiệm vụ uỷ thác cũng không thu được.

Hiện tại thì hay rồi, deu mịa nó đi đến Thiên Vũ hoàng triều hết cho ta.

Đây quả thực là một miếng bánh từ trên trời rơi xuống, trực tiếp khiến Trần Nhân bị đập cho choáng váng mặt mày.

Nhưng trước đó, Trần Nhân còn phải xác định một việc, đó là liệu Mộc Phi Vũ có nhiều tiền như vậy hay không.

"Hộ vệ ngược lại là không có vấn đề gì, chỉ là nhiều người tới làm nhiệm vụ hộ vệ như vậy, giá tiền này có thể..." "Ngươi cứ nói thẳng đi."

Về phần giá cả, hắn hy vọng Mộc Phi Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng người ta căn bản không chờ Trần Nhân nói tiếp mà trực tiếp cắt ngang luôn, một bộ nghiêm chỉnh như thể tài đại khí thô.
Bình Luận (0)
Comment