Chương 812: Không đủ
Chương 812: Không đủChương 812: Không đủ
Chương 812: Không du
Sau khi nghe Từ Kiệt và Triệu Chính Bình nói về chuyện liên quan đến thổ phỉ, nguyên một đám các sư huynh đệ nghe đến đó thì trong bụng cũng nở hoa.
"Mẹ nó, vừa tới là đã có được một chuyện tốt như vậy sao?"
"Sư huynh, nói như vậy làm gì nữa, thịt hắn."
Nơi nào có mấy chục ngàn thổ phỉ thì nơi đó chính là mấy vạn điểm tông môn.
Nguyên một đám đệ tử đều trở nên hưng phấn không thôi, còn Triệu Chính Bình và Từ Kiệt cũng không có nói nhảm mà lập tức dẫn người rời khỏi quận thành Vụ Tùng.
Sau khi biết được chuyện các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất trực tiếp rời đi mà không hề có chút chuẩn bị nào.
Vị quan viên cầm đầu của Thiên Vũ hoàng triều này lập tức lộ ra sắc mặt khó coi, sau đó mở miệng nói.
"Nếu không các ngươi mang theo binh quan đi chi viện một chút đi?"
Mấy trăm người cứ mang bộ dạng như thế mà rời đi, chẳng lẽ bọn họ không sợ bản thân sẽ gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn sao? Hơn nữa, hiện tại ở bên trong lãnh địa của Thiên Vũ hoàng triều còn vô cùng hỗn loạn nữa.
Không chỉ có thổ phỉ, Tà Ma ở khắp các nơi, mà ngay cả quân đội của các hoàng triều khác cũng muốn nhân cơ hội này để lấy phần.
Dưới tình huống như vậy, mấy trăm tên đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất thực sự là có chút quá vọng động rồi.
Chỉ là vừa nghe thấy lời này, tất cả các tướng lĩnh cũng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Đại nhân, không phải chúng ta không muốn, mà căn bản là không đuổi kịp."
"Đúng vậy, nhân số của đệ tử Thánh địa tuy ít, nhưng tu vi của mỗi một người trong số đó đều không thấp, cho nên đại quân cũng không có khả năng đuổi kịp."
Mặc dù nhân số của đại quân trong Thiên Vũ hoàng triều có rất nhiều, nhưng nếu bàn về tu vi của từng cá nhân mà nói, hiển nhiên là vỗ mông ngựa cũng không đuổi kịp tông môn, huống chi đối phương còn là đệ tử của Thánh địa.
Mà hình huống này giữa hai bên lại không giống nhau.
Trong hoàng triều, động một cái là sẽ có đến mấy trăm vạn đại quân, nhưng bên trong Thánh địa Đạo Nhất thì sao, tính toán đâu ra đấy thì nhân số cũng đến mấy trăm ngàn đệ tử.
Trăm vạn đại quân thì có thể nhận được bao nhiêu tài nguyên để tu luyện?
Nghe thấy lời này, vị quan viên cầm đầu cũng thở dài một hơi, vẻ mặt lộ ra sự tuyệt vọng, hắn không thể làm gì khác ngoài việc bẩm báo tin tức này lên triều đình, để bệ hạ tự mình hạ quyet dinh vay.
Nhưng có một chuyện mà vị quan viên này hiển nhiên không ngờ rằng, không chỉ có bên chỗ này của hắn, mà các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất ở khắp các nơi trong Thiên Vũ hoàng triêu đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.
Bởi vì bọn họ không nghĩ tới, lúc này mới vừa tới thì đã xảy ra một chuyện tốt như vậy, khiến cho chúng đệ tử làm gì còn chịu không nổi nữa.
Nguyên một đám giống như bị chết đói, ào ào chủ động xin đi giết giặc, ý muốn vây quét mấy cái tên thổ phỉ và Tà Ma này.
Tại Đế Đô của Thiên Vũ hoàng triều, các đại thần vừa nhìn thấy tấu báo từ khắp các nơi đổ về như vậy, nguyên một đám lập tức trợn tròn mắt.
"Cái này không phải là đang làm bậy sao? Có nhiều thổ phỉ và Tà Ma như vậy, thậm chí còn có tình báo của các hoàng triều khác nữa..."
Cũng không phải là do bọn họ đang hoài nghi đệ tử của Thánh địa, mà chính là chuyện liên quan đến số lượng, nếu cái này bị phân tán, chẳng phải sẽ tạo cơ hội cho người ta đánh bại từng người một sao.
Không được, vấn đề này nhất định phải mau chóng bẩm báo với bệ hạ, cũng như các vị trưởng lão của Thánh địa.
Không lâu sau, bọn người Mộc Phi Vũ, Ngô Thọ và Lâm Phá Thiên cũng đã biết về vấn đề này.
Mộc Phi Vũ nhìn về phía mấy người Ngô Thọ rồi nói.
" Chư vị cảm thấy..."
"Không sao, nếu bọn họ có lòng này thì cứ mặc kệ bọn hắn đi."
Ai ngờ, mấy người Ngô Thọ lại hoàn toàn không thèm quan tâm, giống như không lo lắng chút nào mới đúng.
Mà cái này cũng khiến cho đông đảo đại thần của Thiên Vũ hoàng triều ngây người, đây là đệ tử của chính các ngươi đó, chẳng lẽ các ngươi thật sự không có lo lắng chút nào sao?
Bọn họ làm sao biết, những tên đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất này, nguyên một đám khó giết đến cỡ nào.
Không ngoa khi nói, ngay cả đệ tử tạp dịch của nó, trên người của bọn họ cũng phải có ít nhất hơn mười kiện bảo mệnh.
Hơn nữa đàn nhãi ranh này, nguyên một đám đều có lòng dạ đen tối, cho dù gặp phải hai Đại Thánh địa còn lại cũng chưa chắc có thể lừa được bọn họ, chứ đừng nói là một đám thổ phỉ, Tà Ma gì đó.
Bọn người Ngô Thọ vẫn tọa trấn đại cục như cũ, dựa theo kế hoạch đã định trước đó mà chuẩn bị. Về phần chúng đệ tử, nếu bọn hắn đã muốn kiếm điểm tông môn, vậy cứ để mặc bọn hắn vậy, nếu thật sự có thể giải quyết mấy thứ như đám thổ phỉ, Tà Ma hay tình báo gì đó thì cũng là một chuyện tốt.
Mấy ngày kế tiếp, triều đình vốn là đang tìm cách diệt trừ mấy tên thổ phỉ này, không hiểu sao lại bị giáng một đòn mạnh.
Bọn họ vốn là đang đánh một súng rồi đổi chỗ khác, hành tung lơ lửng không cố định, khiến cho quân triêu đình phải đau đầu.
Nhưng bây giờ, sau khi các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất tới vô ảnh, đi vô tung, trong nháy mắt liền đánh những tên cướp này đến mức khiến bọn chúng mất đi sự bình tĩnh.
Mà điều kỳ quặc nhất chính là, những súc sinh này, nguyên một đám không chỉ có thực lực mạnh mẽ, phù trận, trận bàn, tức thì bị bọn họ chơi đến hoa cả mắt.
Chính diện bị chém giết không ít người không nói, mà còn nhiều lần rơi vào bẫy.
Cho dù có chú ý cẩn thận đến đâu, cuối cùng cũng sẽ khó lòng phòng bị.
Lúc này, mấy chục vạn thổ phỉ ở xung quanh quận thành Vụ Tùng đã bị thiệt hại hơn phân nửa, sau khi chạy trốn một quãng đường, bọn chúng mệt mỏi đến mức phải dừng lại nghỉ ngơi.
Lúc này, trên mặt của đám người này làm gì còn sự càn rỡ của trước đó nữa, trên đó chỉ còn lại sự tức giận nông đậm và mệt mỏi.
"Thánh địa Đạo Nhất chết tiệt, một ngày nào đó, ta nhất định phải giết chết bọn hắn."
Nghe vậy, những tên thổ phỉ khác ở xung quanh đều không để ý đến hắn, còn nói muốn giết chết người ta sao, ngươi mịa nó có thể sống sót trước đi rồi nói sau.
Bọn họ thật sự phục rồi, bởi vì chúng đệ tử của Thánh địa này quả thực giống như một sự tôn tại của ác mộng vậy.
Không có điểm mấu chốt, thủ đoạn xảo quyệt và không có một chút dáng vẻ của danh môn chính phái.
Vừa dứt lời, đột nhiên, Triệu Chính Bình và Từ Kiệt đã dẫn người đuổi kịp, còn đám thổ phỉ vừa nhìn thấy đối phương là đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất thì đều ngây người.
Thậm chí là có người không nhịn được mà lớn tiếng chửi bới.
"Các ngươi đủ rồi đó, chúng ta đều đã chạy vào tận trong núi rồi mà các ngươi còn muốn đuổi theo sao?"
"Các huynh đệ, giết."
Nhưng Triệu Chính Bình và Từ Kiệt lại không thèm để ý đến những thứ này, bọn gia hỏa này cũng không phải là thứ tốt lành gì, giết chết bọn hắn còn có thể nhận được điểm tông môn, tự nhiên không cần khách khí.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đám người Triệu Chính Bình và Từ Kiệt đã giải cứu không ít thiếu nữ tuổi xuân ra khỏi tay của bọn thổ phỉ này. Những thiếu nữ này đều bị bọn chúng cưỡng ép bắt đi, còn vê phần mục đích như thế nào, cứ là nam nhân thì đều có thể hiểu được.
Sau một hồi giao tranh, phần lớn những tên thổ phỉ này đều đã ngã xuống, mặc dù số còn lại đã thừa dịp chạy loạn, nhưng vẫn vô ích như cũ.
Chỉ một ngày sau đó, lại bị đám người Từ Kiệt và Triệu Chính Bình đuổi kịp.
Mà lần này Từ Kiệt đã dự đoán trước đường đi của những tên cướp này và đã bố trí bẫy rập từ lâu.
Với sự trợ giúp của phù trận và trận pháp, những tên thổ phỉ còn lại này đã bị rực tiếp bị một mẻ hốt gọn.
Cuối cùng, sau khi kiểm kê một chút, tổng cộng có hơn 60. 000 tên thổ phi.
Nếu tính toán một chút thì số điểm tông môn mà mọi người có thể đạt được cũng không tính là nhiều.
"Sư huynh, chút điểm tông môn này không đủ."
"Đúng vậy, với số điểm ít ỏi đó, chỉ đủ để mua hai phần lương khô mà thôi."
"Hay chúng ta đi qua nơi khác xem sao?”
"Đừng nghĩ nữa, vừa rồi ta đã liên lạc với Tứ sư huynh, chỗ đó của bọn họ cũng giống như vậy, hiện tại toàn bộ Thiên Vũ hoàng triều đều bị chém giết đến phát điên luôn rồi, làm gì còn thổ phỉ ở chỗ nào cho các ngươi giết nữa."
Những tên thổ phỉ không chút kiêng ky của ban đầu, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi là đã gần như bị xóa sổ hoàn toàn.
Hiện tại thổ phỉ ở bên trong lãnh thổ của Thiên Vũ hoàng triều quả thực là đã trở thành một miếng bánh trái thơm ngon, chỉ cần gặp mặt, hai con mắt của đám đệ tử trong Thánh địa Đạo Nhất sẽ toả sáng giống như lúc nhìn thấy mỹ nữ vậy.
Triệu Chính Bình và Từ Kiệt cũng cau mày, với chút điểm tông môn này thì thực sự không đáng chú ý, hoàn toàn không đủ để nhét kẽ răng.
Quay đầu nhìn về phía tên thổ phỉ câm đầu đang bị trọng thương nhưng vẫn còn thừa lại một hơi kia, mà con hàng này lại được Từ Kiệt đặc biệt giữ lại.
"Ngươi còn biết vị trí của những tên thổ phỉ kia ở đâu không?”
"Không biết."
Hắn thật sự không biết, Từ Kiệt nghe vậy thì nhíu mày, trong mắt cũng lập tức hiện lên một tia sát khí, tên thổ phi cầm đầu thấy vậy thì vội vàng kêu lên.
"Mặc dù ta không biết vị trí của những tên thổ phỉ khác, nhưng ta biết một nơi, nơi này là tụ điểm quy mô lớn của đám Tà Ma ở xung quanh Thiên Vũ hoàng triều này."