Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 134 - Chương 823: Động Đất?

Chương 823: Động đất? Chương 823: Động đất?Chương 823: Động đất?

Chương 823: Động đất?

Đối với những người sống ở tầng dưới này mà nói, bọn họ không quan tâm đến việc ai là tông môn đứng đầu.

Bọn họ sẽ chỉ dựa vào những gì mà mình nhìn thấy trước mắt, ai có thể bảo vệ bọn họ, ai có thể giúp bọn họ thoát khỏi việc bị Tà Ma và Ma tu uy hiếp thì người đó chính là ân nhân.

Còn các thế lực Tà Ma và Ma tu đã bị tiêu diệt trên con đường mà Thánh địa Đạo Nhất đi qua, cho dù có nói thế nào thì đều được tính là đang bảo vệ sự bình yên cho nơi này.

Cho nên, các bách tính dọc theo con đường này đều cảm kích Đạo Nhất tông.

Các tông môn khác coi thường mạng sống của những người này và hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của bọn hắn.

Nhưng Thánh địa Đạo Nhất lại vì bọn họ mà tiêu diệt mối đe dọa ở trước mặt, sự cao thấp giữa hai loại người này tự nhiên biết liền.

Thậm chí là có không ít thiếu niên thiếu nữ đều hiện lên ý tưởng muốn bái nhập Thánh địa Đạo Nhất.

Tiến vào Thánh địa, trở thành đệ tử của Thánh địa chính là một chuyện nhất phi trùng thiên.

Toàn bộ cuộc hành trình đều vô cùng thuận lợi, thuận lợi đến mức khi đi đến điểm cuối, đông đảo Tà Ma, Ma Tu vừa nghe đến việc Thánh địa Đạo Nhất tới là đã co chân bỏ chạy.

Mà điều này lại khiến cho các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất không nói nên lời.

"Bọn gia hỏa này thật đúng là chạy còn nhanh hơn thỏ, thậm chí là ngay cả tông môn cũng không cần luôn sao?"

"Nhìn xung quanh xem có thứ gì đáng tiền không, trở về cũng có thể đổi lấy điểm tông môn.”

Ngay cả nhà cũng không thèm thì đã bỏ chạy mất dép, mà loại hành động này lại khiến chúng đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất cảm thấy khó hiểu.

Đây là tông môn của các ngươi, nói không cần là không cần luôn sao?

Nếu đã bắt không được người thì chỉ có thể vơ vét nhìn xung quanh một chút vậy.

Cuộc di cư toàn quốc của Thiên Vũ hoàng triêu diễn ra rất suôn sẻ, cùng lúc đó, bên trong Thánh địa Đạo Nhất.

Bởi vì tất cả các đệ tử đều đã ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, cho nên bên trong Thánh địa lại có vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều.

Trong Thực Đường, đám người Te Hùng và Dư Mạt đang ngồi vây chung một chỗ, mà bên cạnh đó còn có Thánh chủ Vân La và Thánh chủ Dao Trì, hiện mọi người đang ở đây ăn cơm trưa. Sau khi ăn một miếng thức ăn và thoải mái uống một ly rượu, Du Mat lập tức cảm thấy bất đắc dĩ mà nhìn vê phía Thánh chủ Vân La và Thánh chủ Dao Trì.

"Ta nói này, tại sao các ngươi còn chưa chịu trở về nữa?"

Hai người này có lẽ là đã ở lại Vạn Yêu quan gần nửa năm, nhưng nguyên một đám vẫn không có ý định quay trở vê.

Thân là Thánh chủ của Thánh địa, ngươi một chút cũng không quan tâm đến chuyện của nhà mình luôn sao? Cả ngày ở lại Thánh địa Đạo Nhất của bọn họ làm gì?

Nghe vậy, Thánh chủ Vân La lại không thèm để ý chút nào mà cười nói.

"Dư Mạt huynh, việc ở Thánh địa tự nhiên là sẽ có những người khác xử lý, không cần chúng ta phải ra mặt."

"Ngươi..."

Lời nói này lại khiến Dư Mạt cau mày, nhưng hắn cũng không tiện nói thẳng, mà chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Te Hùng, chỉ có thể giận cá chém thớt mà nói.

"Hiện tại ngươi thân là Thánh chủ, cả ngày không làm việc đàng hoàng, chỉ biết ăn thôi, thật đúng là càng ngày càng đi xuống."

Hả??

Tề Hùng vốn là đang ăn uống thoải mái, nhưng sau khi nghe xong lời này thì không hiểu ra Sao.

Không phải chứ, các ngươi nói thì nói các ngươi đi, sao lại lái qua ta rồi?

"Nói cũng là ngươi, nhìn cái gì, cũng không biết tự mình nỗ lực tu luyện, ngươi xem người khác một chút rồi lại nhìn bản thân ngươi đi, mặt mũi của Thánh địa Đạo Nhất ta đều bị ngươi làm mất sạch."

"Sư thúc, ta thế nào?"

"Thế nào sao? Ngươi đột phá đến Đế cảnh rồi sao? Ngươi có xem trong lịch sử Thánh chủ Thánh địa của Nhân tộc có ai là Đại Thánh cảnh không, ở đó mà còn không biết xấu hổ sao?"

Tề Hùng cảm thấy bất lực, chuyện đột phá Đế cảnh này cũng không phải là thứ mà hắn nghĩ là có thể đột phá mà.

Hơn nữa, trong khoảng thời gian này thật sự là hắn đã nỗ lực tu luyện, hy vọng chính mình có thể sớm ngày đột phá Đế cảnh.

Nhưng cái thứ đồ chơi này còn phải để ý cơ duyên nữa, nếu không cũng sẽ không có nhiều người mà cả một đời đều bị mắc kẹt ở trên Đại Thánh Cảnh, không tiến triển gì, cuối cùng chỉ có thể buồn bực sầu não mà chết như vậy.

Dư Mạt rõ ràng là đang giận cá chém thớt, nhưng Te Hùng lại không có cách nào có thể phản bác lại, về phần hai người Thánh chủ Vân La và Thánh chủ Vân Trì ở một bên thì lại càng không quan tâm. Vì một ngụm ăn, cho du da mặt dày một chút nữa thì sao chứ, chính là mặc cho ngươi nói thế nào thì chúng ta cũng sẽ không rời đi.

Đang nói chuyện, đột nhiên chiếc bàn ở trước mặt bất giác rung chuyển.

Sau khi cảm giác được cái bàn đang rung chuyển, mọi người đều sửng sốt, Tê Hùng còn nghi hoặc nói.

"Chuyện gì vậy? Động đất sao?"

"Động cái rắm, là đám nhãi con kia đã trở về."

Quả nhiên là Dư Mat vừa dứt lời, chúng đệ tử một đường phong trân mệt mỏi gấp trở về đã lao vào như ngựa hoang chạy tán loạn ở bên ngoài Thực Đường.

"Cuối cùng cũng trở về rồi."

"Trường Thanh trưởng lão, cơm, cho ta cơm, đến phần cơm."

"Người nào mịa nó đang ép ta vậy? Xếp hàng đi."

"Xông lên, xông lên mau, cơm cơm."

Một đám đệ tử giống như sói hổ xông vào Thực Đường, vừa mới an tĩnh thăm dò được một thời gian thì đã lập tức gà bay chó chạy.

"Này, tông chủ đang ăn cơm sao?"

Sau khi một số đệ tử nhìn thấy đám Tề Hùng, nguyên một đám còn mỉm cười hì hì rồi đi tới chào hỏi, tuy nhiên bọn họ còn không đợi bọn người Te Hùng đáp lời, chỉ thấy bọn nhãi con này đã tự mình thì bưng món ăn lên, sau đó bắt đầu ăn một cách điên cuồng.

"Cho ta một miếng."

"Cút, cái này là của ta."

Cơ hồ là trong chớp mắt, toàn bộ đồ ăn trên bàn đã bị ăn hết sạch.

Đợi đến khi đám đệ tử này rời đi, bọn người Tề Hùng mới nhìn vào những chiếc đĩa trống ở trên bàn, nhưng sau khi nhìn thấy cả đám đều ngây ngẩn cả người.

“Bọn nhãi con này."

Bất đắc dĩ cười mắng một câu, bọn họ còn chưa ăn được mấy miếng thì đã bị đám nhãi con này ăn sạch sẽ.

Về phần Diệp Trường Thanh cũng rất bận rộn.

Nhưng hôm nay hắn cũng không có chuẩn bị gì, đồ ăn thừa cũng chỉ có mấy phần, cuối cùng cũng chỉ có trăm người có thể ăn được.

Các đệ tử thân truyên Triệu Chính Bình, Từ Kiệt đang ăn những món ăn quen thuộc, mà vị ngon của mấy món kia đã khiến bọn họ ăn đến choáng váng.

Lần này đi ra ngoài lâu như vậy thì đã sớm nhớ nhung đến mấy cái món vừa rồi của Thực Đường.

Lương khô tuy ngon nhưng làm sao cũng không ngon bằng món mới chiên này.

"Đúng như dự đoán, đồ ăn của Thực Đường vẫn phải vừa xào ra mới ngon."

"Đúng vậy đấy, thiếu một chút hơi nước thôi thì hương vị đã không giống rồi."

Nghe đám người Triệu Chính Bình và Từ Kiệt cảm thán như vậy, Diệp Trường Thanh bất đắc dĩ mỉm cười.

Còn hơi nước nữa chứ, bọn gia hỏa này đã phát minh ra những từ này ở đâu vậy?

Sau một bữa cơm, đám người Triệu Chính Bình đã ăn no, vê phần Thiên Vũ hoàng triều, bọn họ tự nhiên là đã đến được địa điểm chế định.

Bên ngoài Vạn Yêu Quan có một vùng thổ địa rộng lớn, hoàn toàn có thể chứa đựng được toàn bộ Thiên Vũ hoàng triêu, thậm chí cương vực của nó còn lớn hơn trước.

Không còn cách nào khác, dù sao thì đây cũng là ở vùng biên quan, cho nên trước đây cũng chưa có người nào định cư ở đây.

Mà cái này cũng chỉ là sau khi Thánh địa Đạo Nhất quật khởi thì Vạn Yêu Quan này mới thay đổi mà thôi.

Cơm nước xong xuôi, lúc này chúng đệ tử mới lần lượt rời đi, vê phân Te Hùng, hắn cũng tự mình đi tới Thiên Vũ hoàng triều một chuyến.

Nhưng việc tiếp theo không liên quan gì đến Đạo Nhất tông, việc kiến tạo thành trì gì đó... Những thứ này đều là nhiệm vụ của Thiên Vũ hoàng triều.

Đương nhiên, hết thảy này đều là đã sớm được tính toán xong, sau mấy ngày nghỉ ngơi đơn giản, dưới sự an bài của triều đình, bách tính của Thiên Vũ hoàng triều cũng bắt đầu chuỗi ngày lao động vất vả.

Kiến thiết phòng ốc, khai khẩn hoang địa gì đó... nhưng bởi vì có thể nhận được tiên công từ triêu đình, cho nên dân chúng cũng không một câu oán hận nào.

Mọi việc đang diễn ra một cách có trật tự, vào ngày này, cuối cùng thì một đoàn người Mặc Vân đã đi đến Đông Châu cũng trở về, mà đồng hành cùng với bọn họ là tông chủ Lạc Thiên Tâm của Thất Tinh Môn.

Trong đại điện của chủ phong, sau khi nhìn về phía một đoàn người Mặc Vân phong trần mệt mỏi, đằng sau là từng dãy quan tài, Tê Hùng lại cười nói.

"Sư đệ vất vả rồi."

Tuy nhiên đối với cái này, Mặc Vân lại lộ ra một mặt đáng chát, vất vả thì cũng chẳng là gì, vấn đề là mẹ nó sư tôn của bọn họ không thấy đâu.

Ngươi nói xem chuyện này rốt cuộc là tại sao, tại sao một sư tôn lớn từng này của chúng ta, vậy mà lại biến mất một cách khó hiểu như vậy chứ?
Bình Luận (0)
Comment